Số lần đọc/download: 1802 / 4
Cập nhật: 2016-06-08 09:12:07 +0700
Chương 6
L
ãm Khương đến nhà hàng karaoké Mây Hồng gặp Khang Vỹ và Lam Mỹ.
Lam Mỹ niềm nở khi thấy anh:
- Ồ! Anh Lãm Khương mới sang hỉ?
Rồi cô gọi nhân viên pha cà phê mạng ra ân cần mời Lãm Khương:
- Mời anh dùng!
Lãm Khương bưng tách cà phê đặc sánh hớp một ngụm tươi cười đáp:
- Tôi mới sang, lần này công tác lâu dài.
- Chắc anh gặp Hạnh Chi rồi nên biết tụi này ở đây.
Lãm Khương pha trò:
- Tôi đến xem Lam Mỹ trở thành bà chủ nhà hàng rồi thế nào?
Lam Mỹ lém lỉnh:
- Anh tưởng Lam Mỹ đanh đá như hôm nọ mãi chứ gì'?
- Hôm nọ Lam Mỹ dữ dễ sợ luôn.
Lam Mỹ tươi cười giải thích:
- Bênh vực bạn phải dữ chứ sao anh.
Khang Vỹ bắt tay Lãm Khương lắc lắc:
- Sao, lưu luyến Huế quá đỗi rồi sang công tác dài hạn phải không?
- Chãng biết có giống mày không?
- Sao giống được ông?
- Tao định lập nghiệp ở Huế luôn không được sao?
- Trừ khi ông đem Linda Kiều Hân sang. Mà chắc gì cô ta chịu sang Việt Nam.
Lãm Khương phân trần:
- Việc tao sang Việt Nam có đính dáng gì đến Kiều Hân.
Khang Vỹ vặn vẹo:
- Không à? Kiều Hân dính dáng tới ông mà.
Lãm Khương thờ ơ đáp:
- Không biết có phải thế không?
- Tao đang thắc mắc không lẽ Kiều Hân đồng ý cho mày sang Huế công tác dài hạn.
Lãm Khương nhăn mặt:
- Quyền tự do của tao, cớ gì mà cô ấy đồng ý hay không.
Nghe hai người đàn ông nói chuyện, Lam Mỹ chẳng hiểu gì cả. Cô cất tiếng hỏi:
- Hai anh nói gì lạ rứa, em không hiểu!
Khang Vỹ nheo mắt với Lam Mỹ:
- Chuyện của đàn ông, em không cần hiểu.
Lam Mỹ xí nhẹ:
- Bộ bí mật lắm hỉ?
- Ừ Bí mật!
Khang Vỹ trả lời lồi bảo Lam Mỹ:
- Em xem, làm vài món Huế đãi Lãm Khương nhé!
- Cơm hến, bánh khoai, bún bò Huế...anh Lãm Khương đã dùng rồi.Hạnh Chi nấu tuyệt ngon, em nấu mô bằng Hạnh Chi.
Khang Vỹ cười pha giọng Huế:
- Rứa là em thừa nhận em nấu ăn dở tệ hơn Hạnh Chi.
Lam Mỹ gật nhẹ:
- Công nhận!
Khang Vỹ phê phán:
- Con gái Huế mà dở tệ gia chính ư?
Còn Lãm Khương thì hỏi:
- Dở tệ, sao Lam Mỹ làm bà chủ nhà hàng.
Lam Mỹ cười đáp khẽ:
- Nhả hàng chỉ phục vụ karaoké.
Lãm Khương nhìn Khàng Vỹ hỏi:
- Nhảy sang kinh doanh nhả hàng khách sạn ông thấy thế nào?
Khang Vỹ cao giọng đáp:
- Hoạt động tốt! Thu nhập cao và nhanh.
- Còn lĩnh vực âm nhạc?
- Chán phào! Tao bỏ luôn rồi.
Lam Mỹ bổ sung thêm:
- Anh Khang Vỹ không có niềm đam mê âm nhạc như anh.
Khang Vỹ cau mày:
- Đam mê âm nhạc để chết đói à? Suốt ngày nghiên cứu chẳng có lợi gì cả.
Lãm Khương nhăn mặt:
- Sạo mày lại nói thế?
Khang Vỹ hùng hồn lý luận:
- Tao thấy rồi, ở bất cứ nơi đâu phải lo làm giàu thì cuộc sống mới tốt hơn được.
- Đó là cách nghĩ của mày.
- Mày không nghĩ thế à? Bởi vì mày quá giàu có. Tài sản của ba mày để lại mày xài hết đời.
- Tao muốn nói đến công việc.
Khang Vỹ tỏ vẽ khó chịu:
- Mày đã là tiến sĩ, tốt đẹp quá rồi. Còn tao chẳng có gì. Thôi, hãy để tao kinh doanh.
Lãm Khương buông lửng:
- Tao có phản đối mày đâu. Hạnh Chi cũng làm ở đây?
Khang Vỹ tự hào kể công:
- Tao đã kéo Hạnh Chi về đây làm tiếp viên karaoké để có thu nhập. Chứ công việc chằm nón, làm đèn lồng cung đình, bán gánh cơm hến của cô ấy suốt đời cũng không sống được.
Lãm Khương trầm giọng:
- Tội cho Hạnh Chi cứ mãi cơ cực.
Lam Mỹ buột miệng kêu lên:
- Mỗi người có phần số.
Lãm Khương chợt hỏi:
- Vậy số Lam Mỹ thế nào?
Khang Vỹ đáp thay:
- Lam Mỹ có số đỏ, tự dưng làm bà chủ nhà hàng.
Lãm Khương buông gọn:
- Thì nhờ mày.
Khang Vỹ liếc mắt tình tứ nhìn Lam Mỹ.
- Nhờ anh phải không em?
Lam Mỹ nghiêng đầu đáp trả:
- Thì nhờ anh.
Khang Vỹ đắc ý:
- Nhờ anh chỉ một bước em đã làm bà chủ ngồi thu tiền.
- Em cũng làm chứ có ngồi không mô.
Nghe Lam Mỹ và Khang Vỹ nói chuyện mà Lãm Khương ngao ngán và thấy tội cho Hạnh Chi.
Hai vợ chồng Lam Mỹ bỏ vốn kinh doanh. Họ chỉ làm chủ. Còn mọi công việc thì nhân viên làm hết.
Lãm Khương nghĩ đến Hạnh Chi vội cất tiếng hỏi:
- Giờ này Hạnh Chi có đi làm không?
Lam Mỹ đáp nhanh:
- Hạnh Chi làm từ chiều tối. Ban ngày nó bận rộn trong ban nhạc lễ đó anh.
Khang Vỹ bổ sung thêm:
- Hạnh Chi có giọng ca hay cũng là một lợi thế.
Lợi thế khi hát karaoké à?
Lãm Khương bật hỏi rồi nhận định:
- Giọng ca của Hạnh Chi lẽ ra phải được hát trên sân khấu, trên đài cho mọi người thưởng thức.
Khang Vỹ xúi:
- Mày lăng xê Hạnh Chi đi, rồi đưa lên đài.
Lam Mỹ lo xa:
- Hạnh Chi lên đài hát thì ai làm tiếp viên karaoké cho nhà hàng Mây Hồng đây.
Khang Vỹ Nhìn Lam Mỹ:
- Em khéo lo! Hạnh Chi vẫn phải làm cho Mây Hồng của mình chứ. Hợp đồng rồi.
Lãm Khương giễu cợt:
- Hợp đồng trả nợ đó hả?
Khang Vỹ đáp tỉnh bơ:
- Vay thì phải trả chứ sao? Bọn tao chẳng hẹp hòi gì với Hạnh Chi.
- Tao biết! Có lẽ nên tìm cho Hạnh Chi một việc làm thích hợp.
- Mày cứ tìm.
Lam Mỹ lên tiếng:
- Em thấy Hạnh Chi làm ở đây cũng rất thích hợp.
Lãm Khương nhăn trán:
- Làm tiếp viên karaoké mà thích hợp gì. Tài năng của Hạnh Chi phải ở các nơi sang trọng.
Khang Vỹ vặn vẹo:
- Bộ ở đây không sang trọng sao anh?
Lam Mỹ đưa ý kiến:
- Nếu muốn giúp đỡ anh hãy tìm thêm việc làm cho Khải Danh.
Lãm Khương gật nhẹ:
- Có! Tôi đã giới thiệu cho Khải Danh hướng dẫn nhiều tour du lịch của các thương gia Việt kiều vả khách nước ngoải để Khải Danh có thu hoạch cao.
Lam Mỹ tán thành:
- Thế thì tốt quá rồi.
- Tôi chỉ mong gia đình Hạnh Chi thoát khỏi khó khăn.
Khang Vỹ tặc lưỡi:
- Một dòng họ hoàng tộc bị sa sút cũng đáng buồn nhỉ?
Lam Mỹ nhận dịnh:
- Lẽ ra gia cảnh Hạnh Chi cũng không đến nỗi nào, nhưng tại gì dì Hạnh Phương cứ trở bệnh hoài.
Khang Vỹ tiếp lời Lam Mỹ:
- Em đã nói mỗi người mỗi hoàn cảnh, mỗi số mạng mà!
- Số mạng của Hạnh Chi thế nào nhỉ? Cô Tôn Nữ gặp cảnh khó khăn mãi ư?
Lãm Khương đang tự hỏi:
- Hạnh Chi ở trong dàn nhạc lễ cung đình. Hơn ai hết, Lãm Khương mong muốn Hạnh Chi có một vị trí trong xã hội xứng đáng với tàì năng của cô. Hạnh Chi làm tiếp viên karaoké chỉ là tạm thời thôi.
Linda Kiều Hân nghi ngờ Lãm Khương có người con gái khác nên kiếm cớ bay sang Việt Nam chứ không đơn thuần đi công tác.
Kiều Hân càng tức tối hơn khi Lãm Khương tự nguyện bay sang Việt Nam chứ chẳng ai bắt buộc.
Sau khi Lãm Khương sang Việt Nam, Kiều Hân cũng âm thầm bay sang Huế.
Cô ung dung thuê khách sạn như một khách du lịch tham quan cố đô Huế và hằng ngày Linda Kiều Hân bắt đầu tìm tông tích Lãm Khương.
Thật ra, tìm Lãm Khương cũng dễ thôi. Lãm Khương công tác vể lĩnh vực.
âm nhạc nghệ thuật. Lúc trước, anh nghiên cứu Nhã nhạc cung đình nên có quan hệ chặt chẽ bên Sở Văn Hóa bên thành nội.
Kiều Hân muốn theo đõi Lãm Khương cô không muốn ra mặt. Kiều Hân phải biết tất cả mọi hành tung của Lãm Khương. Hằng ngày Lãm Khưởng đi đâu, gặp ai, làm gì, Kiều Hân cần phải biết.
Suy nghĩ mãi, Kiều Hân không biết làm cách nào để theo dõi Lãm Khương cho có hiệu quả.
Ngày nào Kiều Hân cũng đi chơi, đi ăn nhà hàng, đi phòng trà nghe nhạc để tìm kiếm bóng đáng Lãm Khương.
Mải bực dọc Lãm Khương, Kiều Hân chẳng thiết tha gì đến xứ Huế mộng mơ.
Cuối cùng, Kiều Hân mới chợt nhớ ra việc thuê thám tử tư theo dõi Lãm Khương. Ở Pháp, việc này là rất bình thường. Chẳng biết ở Việt Nam thám tử tư có phổ biến không?
Kiều Hân hỏi ngay một nhân viên phục vụ khách sạn:
- Anh có thể giới thiệu cho tôi một văn phòng thám tữ tư được không?
Kỳ - nhân viên khách sạn ngạc nhiên hỏi lại:
- Cô hỏi văn phòng thám tử tư làm gì?
Kiều Hân vui vẻ trả lời:
- Tôi có việc cần thuê thám tử tư.
Định trả lời không biết văn phòng thám tứ tư nhưng Kỳ nhìn Kiều Hân hỏi lại:
- Cô cần một người thôi chứ?
Kiều Hân gật đầu kiểu cách:
- Việc bí mật tất nhiên tôi chỉ cần một thám tử tư thôi.
Kỳ đưa mất quan sát Kiều Hân. Cô gái lai xinh đẹp, sang trọng. Kỳ biết cô có vấn đề gì cần giải quyết. Một thoáng suy nghĩ, Kỳ nói nhanh:
- Tôi sẽ giới thiệu cho cô một người.
Kiều Hân mừng rỡ:
- Ngay bây giờ chứ?
- Ngay bây giờ chưa được. Để tôi liên hệ xem sao.
- Anh cứ liên hệ chừng nào được giới thiệu cho tôi gãp thám tử nhé?
Kỳ gật đầu liên tục:
- Được! Chắc chắn được mà. Chừng nào xong việc, tôi sẽ đưa thám tử đến gặp cô.
- Nhanh nghe anh, công việc của tôi gấp lắm!
Kỳ vui vẻ hứa hẹn:
- Cô yên tâm! Thám tử sẽ đến gặp cô ở đây.
Kiều Hân đưa số điện thoại và số phòng cho Kỳ.
- Anh nhớ gọi cho tôi nhé!
- Vâng, tôi sẽ gọi. Giúp được cho cô là tôi rất vui.
Chắng biết Kỳ có giới thiệu một thám tử tư cho Kiều Hân được không mà anh hứa hẹn rất chắc chắn.
Kiều Hân cũng khấp khởi mừng thầm.
Có thám tử tư theo dõi thì Kiều Hân sẽ biết ngay chân tướng của Lãm Khương, anh đến cố đô Huế vì lý do gì. Rồi anh sẽ biết tay Kiều Hân.
Hôm sau, Kỳ đưa tên thám từ đến gặp Kiều Hân.
Tên thám tử mà Kiều Hân tiếp xúc là một gã thanh niên còn khá trẻ chưa đầy hai mươi tuổi, mặt non choẹt. Kiều Hân hơi thất vọng:
"Trẻ thế kia mà làm thám tử ư?".
Điều làm Kiều Hân không mấy hài lòng là tên thám tử có vóc dáng nhỏ bé loắt choắt, nước da tai tái, cặp mắt thì giảo hoạt.
Tên thám tử nhìn Kiều Hân chầm chằm rồi hắng giọng giới thiệu:
- Tôi là thám tử tư tên Út Lé, xin hỏi chị cần gì?
Đúng là lé, ánh mất của Út Lé khiến Kiều Hân khó chịu thật sự. Nhưng cô phớt lờ tất cả để xem tên thám tử này làm ăn thế nào.
Kiều Hân cũng mỉm cười giới thiệu về mình:
- Tôi là Linda Kiều Hân - người Pháp lai Việt. Tôi hiện ở Pháp là người mẫu thời trang.
Tên Út Lé nghiêng đầu kiểu cách:
- Tôi có thể giúp gì cho chị hả chị Kiều Hân?
- Tôi cần...
Kiều Hân không biết phải gọi Út Lé bằng gì đây Chắc chắn là Út Lé nhỏ tuổi hơn cô nhiều.
Kiều Hân mang hai dòng máu Pháp Việt.
Ở bên Pháp, gia đình cô sống gần với cộng đồng người Việt, lại kết thân với gia đình Lãm Khương nên Kiều Hân khá rành tiếng Việt Nhất là về cách xưng hô, cô cũng rất am hiểu.
Thấy Kiều Hân ngập ngừng, Út Lé mỉm cười cố ra vẻ tự nhiên:
- Chị đừng ngại, có gì cứ nói, tôi sẽ giúp chị!
Trước sự cởi mở của thám tử Út Lé, Kiều Hân cũng tự nhiên:
- Tôi muốn nhờ thám tử một việc...
Có lẽ không quen nghe gọi lả thám tử, Út Lé xua xua tay:
- Chị,cứ gọi tôi là Út Lé!
- Út Lé!
Kiều Hân buột miệng gọi tên rồi buông câu nhận xét:
- Trông chú Út Lé còn khá trẻ.
Út Lé thích thú:
- Tôi chưa đầy hai mươi.
Kiều Hân khen ngợi:
- Chưa đầy hai mươi mà đã là thám tử rồi. Tuổi trẻ tài cao.
Mắt Út Lé ánh lên tia sáng ranh mãnh khác thường. Được lời như cởi tấm lòng, được Kiều Hân khen là dấu hiệu tốt đẹp, Út Lé đắc ý mừng thầm. Út Lé sẽ bám vào Kiều Hân để khai thác.
Kiều Hân là một cô gái lai Pháp sang trọng chắc chắn giàu có. Nghe Kỳ bảo cô ta cần thuê thám tử tư có việc là Út Lé nhận lời ngay. Làm gì để kiếm tiền là Út Lé không từ nan.
Chưa biết Kiều Hân giao làm việc gì nhưng Út Lé vẫn thích thú và tin mình có khả năng làm được. Tham gia làm thám tử cho cô gái lai Pháp chắc chắn phải có thù lao cao rồi.
Trước lời khen ngợi của Kiều Hân, Út Lé lộ vẻ tự hào sung sướng và Út Lé vội khoe:
- Tôi làm thám tử cũng dược mọi người tín nhiệm.
Kiều Hân tươi cười:
- Tốt quá! Chú Út Lé có kinh nghiệm làm thám tử rồi phải không?
- Cứ giao việc răng mà rào đón chi nữa?
Út Lé bồn chồn bảo:
- Chị hãy cho biết chị cần làm việc gì?
Thấy vẻ nôn nao bồn chồn của Út Lé, Kiều Hân vội nói nhanh:
- Tôi cần nhờ nhờ chú theo dõi tìm hiểu một người.
Chẳng hiểu việc thế nào nhưng Út Lé đã ba hoa:
- Việc đó chẳng có gì khó khăn.
- Đúng không khó khăn gì cả.
Chợt thấy mình nói hố, Út Lé vội trở giọng:
- Không khó nhưng việc theo dõi mất thời gian và công sức nhiều lắm.
Gật đầu, Kiều Hân đồng tình:
- Tôi biết điều đó.
Út Lé thúc giục:
- Chị nói cụ thể hơn đi!
Từ tốn lấy tấm ảnh của Lãm Khương ra đưa chơ Út Lé xem, Kiều Hân cao giọng giới thiệu:
- Đây là vị hôn phu của tôi, ở Paris. Anh ấy đã sang Huế nghiên cứu âm nhạc, hiện giờ thì anh ấy công tác dài hạn ở đây.
Út Lé ngạc nhiên:
- Chị theo dõi vị hôn phu của chị à?
Kiều Hân tức tối kể:
- Anh ấy làm cho tôi đau đầu quá! Vừa mới ở Huế nghiên cứu âm nhạc, giờ lại tình nguyện sang công tác đài hạn.
Út Lé vờ hảo:
- Anh ta công tác ở đây thì tốt chứ sao. Chị sang đây luôn.
Kiều Hân lắc đầu:
- Tôi không nghĩ như vậy. Nếu thật sự anh ta sang công tác thì tốt nhưng...
Đầy vẻ khôn ngoan, Út Lé chặn ngang hỏi:
- chị nghi ngờ anh ta à?
Cầm tấm ảnh Lãm Khương lên ngắm nghía, Út Lé chặc lưỡi xuýt xoa:
- Anh ta đẹp trai quá! Thảo nào...
Kiều Hân hỏi khẽ:
- Chú cô thấy anh ấy bao giờ chưa?
Khéo léo tự tin, Út Lé cao ngạo đáp:
- Chưa! Nhưng vì công việc của chị tôi phải biết.
Kiều Hân giao việc:
- Chú thông minh đấy! Với vai trò thám tử chú hãy bí mật theo dõi mọi hành tung của anh ta và báo cáo lại tôi.
Út Lé nhếch môi, đôi môi tái nhợt chẳng sinh khí.
- Dễ thôi!
Kiều Hân nói thêm:
- Chú theo dõi thật kỹ xem hằng ngày anh ta đã đến đâu, làm gì, tiếp xúc với ai. Ghi nhận nhửng nơi anh ta lui tới nhiều nhất và quan hệ với ai nhiều nhất, cụ thể là phụ nữ.
Út Lé đáp cụt ngủn:
- Được Kiều Hân dặn dò:
- Chú phải nhớ làm việc âm thầm tìm hiểu và bí mật theo dõi. Nếu để lộ bí mật thì chú chịu trách nhiệm đấy.
Út Lé gật gù:
- Tôi biết mà bà chị.
Kiều Hân buông giọng nhắc nhở:
- Chú nên nhớ là làm thám tử tư rất quan trọng và bảo đảm bí mật tuyệt đối.
Út Lé hỏi lại:
- Chị cho biết hiện giờ anh ta trực tiếp làm việc ớ đâu để tôi tiện theo dõi.
Kiều Hân hắng giọng:
- Chú hãy nhìn kỹ ảnh anh Lãm Khương nhé. Lúc trước anh ta nghiên cứu Nhã nhạc cung đình. Bây giờ sang đây cũng đính líu đến vấn đề đó thôi. Nhưng nơi anh ta đến phảỉ có liên quan đến âm nhạc nghệ thuật. Nếu không mà là những vấn đề khác thì cần theo dõi bám sát kỹ cho tôi.
Út Lé tò mò hỏi:
- Chị nghi ngờ anh ấy điều gì chăng?
Kiều Hân đáp cho qua:
- Đàn ông mà, họ luôn có điều bí mật. Tôi muốn hiểu rất rõ về người chồng sắp cưới của mình.
Út Lé nhếch môi cười hứa hẹn:
- Tôi sẽ theo dõi để tìm hiểu kỹ cho chị.
Kiều Hân căn dặn tiếp:
- Chú nhớ là bám sát anh ấy cho thật kỹ không rời bất cứ lúc nào.
Út Lé phì cười:
- Bám sát cả lúc anh ta đang ngủ sao chị.
- Chú phải biết anh ấy ngủ ở đâu và làm gì? Có ngủ với ai không?
- Trời đất!
Út Lé kêu lên. Kiều Hân nhếch môi hỏi vặn:
- Sao, chú thấy làm không được à?
Út Lé đính chính:
- Không phải thế! Tôi muốn nói anh ấy là chồng sắp cưới của chị, chẳng lẽ lại ngủ với ai sao?
Kiều Hân hạ giọng:
- Là tôi lo xa vậy thôi. Chú là thám tử phải theo dõi tất, nắm mọi thông tin về anh ấy cho tôi.
- Việc này đòi hỏi phải bỏ nhiều thời gian và công sức đó nghe chị.
Hiểu ý Út Lé, Kiều Hân gật đầu:
- Tôi biết.
Út Lé nói thêm:
- Tôi cần người trợ giúp.
- Chú phải bảo đảm hoàn toàn bí mật.
Ra vẻ hiểu biết rành rẽ, Út Lé ngạo nghễ đáp:
- Bảo đảm uy tín, thám tử mới có uy tín làm ăn với khách hàng chứ.
Kiều Hân gật nhẹ:
- Tôi tin tưởng vào chú.
- Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của chị, làm vừa lòng chị.
Dường như là hai người đã thỏa thuận một bản hợp đồng làm ăn đầy lý thú.
Út Lé xòe tay một cách điệu nghệ - Chị tạm ứng đi.
- Tạm ứng hả?
Sợ cô gái lai Pháp không hiểu, Út Lé giải thích:
- Là chị chi trước một ít, gọi là đặt cọc...đó mà.
Kiều Hân tán thành:
- Cũng được. Chừng nào xong việc, tôi sẽ trả thù lao cho chú hậu hĩnh.
Út Lé nhắc lại:
- Chị nhớ công sức của tôi bỏ ra nhiều lắm, và công việc của thám tử thì cực khổ vất vả và cũng nguy hiểm lắm:
- Tôi biết! Chi trước đây này!
Vừa nói, Kiều Hân vừa mở ví lấy một xấp tiền đưa cho Út Lé.
Mắt Út Lé sáng hẳn lên mắt thì ngó láo trên, tay thì chụp xấp tiền Kiều Hân vừa đưa.
- Tôi sẽ bắt tay vào việc.
- Chú nhớ là không để lộ đấy nhé.
- Làm gì lộ được. Chị cứ yên tâm.
Kiều Hân dặn dò:
- Chú nhớ là liên lạc với tôi mỗi ngày, gọi điện hoặc gặp tôi tại đây.
- OK!
Nói xong, Út Lé hí hửng cầm tiền vọt nhanh, không một lời chào Kiều Hân.
Kiều Hân nhìn theo lắc đầu. Chẳng biết anh chàng lật đật này chạy đi đâu mà gấp thế?
Tôi có thông tin cung cấp cho chị đây!
Con mắt lé của Út Lé nhìn Kiều Hân ánh lên vẻ đắc ý trước kỳ công,đã đạt và Út Lé hân hoan chờ câu hỏi của Kiều Hân.
Kiều Hân thúc giục:
- Thông tin gì, chú nói nhanh đi!
Út Lé trịnh trọng đáp:
- Anh chồng sắp cưới của chị đạng tham gia dàn nhạc lễ cung đình.
Kiều Hân nhãn mặt:
- Tôi biết rồi.
- Anh ta còn tham gia giảng dạy âm nhạc dân tộc trong trường đại học.
Kiều Hân lộ vẻ thất vọng:
Điều này tôi cũng biết rồi. Chẳng có tin gì mới sao?
Út Lé liếm đôi môi tái nhợt rồi cười khà, hỏi lại như đánh đố Kiều Hân:
- Chị muốn có tin mới lắm ư? Có cho chị nghe đây!
Đôi mày của Kiều Hân cau lại, giọng đầy khó chịu:
- Tin gì cứ nói nhanh đi!
- Chị đừng nôn nóng! Nghề thám tử là phải bình tĩnh từ tốn, biết chờ đợi?
Nghe Út Lé triết lý về nghề nghìệp, Kiều Hân càng nhăn mặt vả nổi đóa:
- Chú là thám tử chứ không phải tôi.
Út Lé đáp tỉnh tỉnh:
- Công việc tôi làm cho chị cũng đòi hỏi chị phải bình tĩnh chứ. Chị mà nôn nóng là hỏng việc đấy.
Chẳng biết làm gì để giữ vẻ thản nhiên như Út Lé nói, Kiều Hân đành lấy gương soi và cây son trong ví ra tô 1ại vành môi đã đỏ mọng rồi.
Kiều Hân không thúc giục thì Út Lé lại hắng giọng thông báo:
- Anh chồng sắp cưới của chị tham gia dàn nhạc lễ cung đình và ở trong đàn nhạc lễ có một cô gái rất tâm đắc với anh ta.
- Hả!
Kiều Hân muốn bay khỏi ghế ngồi. Cô lắp bắp hỏi tiếp:
- Một cô gái à? Cô ta thế nào?
Út Lé cười cười biết cách chạm vào chỗ yếu của Kiều Hân:
- Đó là một cô Công Tằng Tôn Nữ rất quý phái xinh đẹp tên Hạnh Chi cô ta ở trong dàn nhạc lễ, đàn tranh rất tuyệt?
Nét mặt lạnh tanh, Kiều Hân tức tối phán lệnh:
- Chú hãy theo dõi kỹ cô ta nhé.
Út Lé gật đầu:
- Tôi phải làm chuyện đó chứ chị. Chưa hết đau nghe! Anh chồng chưa cưới của chị quan hệ rất mật thiết gắn bó với cô Hạnh Chi, đến nhà cô ta mỗi ngày nữa.
Linda Kiều Hân tím mật lẩm bầm:
- Đến nhà cô ta mỗi ngày à? Tôi biết ngay mà!, Đồ phản bội.
Út Lé lại nhìn Kiều Hân, cười cười:
- Chưa hết đâu nghe chị!
- Còn gì nữa?
- Anh chồng của chị rất ư hào phóng và nghĩa hiệp. Anh ấy nhiệt tình giúp đỡ Khải Danh em trai Hạnh Chi.
Kiều Hân cáu kỉnh hỏi:
- Giúp cái gì? Tiền bạc hả? Chắc anh ấy khoe cho thế giới biết mình có tài sản, chứ tiến sĩ âm nhạc thì có gì.
Út Lé từ tốn giải thích:
- Có giúp tiền bạc không, tôi chưa biết.
Kiều Hân nổi đóa:
- Theo dõi, tìm hiểu mà chú không biết à?
Sợ cô gái tức giận, Út Lé nhẹ giọng ân cần:
- Cụ thể là anh chồng của chị đang giúp cho Khải Danh hướng dẫn các tour du lịch của các thương gia giàu có và khách nước ngoài để được thu nhập cao.
Kiều Hân chép môi:
- Thì ra thế!
Út Lé nhấn mạnh thêm:
- Anh chồng chưa cưới của chị rất sốt sắng lo cho gia đình cô Hạnh Chi.
Kiều Hân cay cú bảo:
- Cặp bồ vởi cô ta thì anh Lãm Khương lo lắng cho gia đình cô ta chứ sao.
Út Lé buông câu nhận xét như chế thêm dầu vào ngọn lửa:
- Có lẽ thấy chồng của chị giàu sang, cô ta bám theo chứ gì. Gia đình cô ta danh giá nhưng sa sút lắm rồi.
- Có nghĩa là cô ta đeo theo chồng tôi để được giúp đỡ?
- Đúng vậy chứ còn gì! Gia đình cô ta đâu có nguồn thụ nhập nào. Cô ta chỉ đàn cho đàn nhạc lễ.
Kiều Hân từ tốn than vãn:
- Anh Lãm Khương mù quáng lao theo cô ta, rồi sẽ bị cô ta nạo sạch không còn gì?
Út Lé vội hỏi:
- Bây giờ tính sao đây?
- Chú làm tiếp vai trò thám tử, theo dõi kỹ cô Hạnh Chi cho tôi.
Út Lé lừng khừng hỏi nữa:
- Còn anh chồng của chị?
Kiều Hân nhướng mắt lên:
- Lạ chưa! Chú là thám tử mà sao cứ hỏi tôi.
Út Lé gãi đầu:
- Tôi muốn biết cụ thể ý chị.
- Chú tiếp tục theo đõi anh ấy cho tôi. Tóm lại là theo đõi cả hai. Tìm hiểu kỹ xem anh ta đến nhà cô gái ấy ngày mấy lần. Hai người làm gì đi chơi ở đâu?
Út Lé xòe tay:
- Chị ứng tiếp đi? Việc theo dõi này mất thời gian lắm.
Kiều Hân mở ví lấy tiền đưa cho Út Lé:
- Mất thời gián nhưng không khó.
Út Lé tặc lưỡi:
- Không khó. Nhưng cái khó nhất là sợ thám tử bị lộ mặt.
Kiều Hân căn dặn:
- Chú phải cẩn thận để bị phát hiện là mất công toi đấy.
Út Lé cười tự tin:
- Nói thế chứ làm sao bị phát hiện được hả chị?
- Chú hãy tìm hiểu kỹ về mọi hành tung của cô gái ấy cho tôi nhé!
Út Lé ưỡn bộ ngực lép của một thân hình gầy còm. Trông gã con trai chẳng có dáng vóc uy nghi bí ẩn của một thám tử. Nhưng miệng lưỡi của Út Lé là của dân chuyên nghiệp biết làm ăn.
- Yên tâm! Rồi chị sẽ đầy đủ những thồng tin đặc sắc về cô gái đó.
- Chú cẩn thận nhé! Nếu họ biết bị theo dõi là sẽ bị đề phòng đấy Út Lé buông giọng chắc nịch:
- Tôi biết làm thám tử, chị hãy tin vào khả năng của tôi.
Tin vào Út Lé nên Kiều Hân mới chi tiền cho gã. Những thông tin của Út Lé tuy ít ỏi nhưng cũng đủ dể lứa bốc lên đầu Kiều Hân.
Lãm Khương có cô gái khác trong dàn nhạc cung đình. Vậy là điều Kỉều Hân dự đoán không sai.
Kiều Hân mím môi tức giận. Cô gái Huế đó như thế nào mà Lãm Khương mê đắm đến nỗi tình nguyện sang đây công tác, bỏ rơi Kiều Hân.
Phải làm cho ra lẽ chứ không thể đầu hàng chấp nhận bị Lãm Khương bỏ rơi, bỏ mặc, Kiều Hân đã bay sang Huế rồi mà Lãm Khương nào hay biết.
Cứ ngỡ Kiều Hân đang ở Paris cho nên Lãm Khương ung dung sang đây cặp bồ với cô gái Huế. Thật chẳng ra làm sao cả. Anh là người tài năng có học vị danh giá lại đi lăng nhăng như thế.
Nghĩ đến cô gái Huế cặp bồ vởi Lãm Khương, Kiều Hân tức không thể tả.
Chẳng lẽ cô ta hơn Kiều Hân. Không, làm gì có chuyện đó?
Nhất định Kiều Hân phải biết mặt cô ta để xem cô ta là kẻ thế nào mà phá hoại hạnh phúc của Kiều Hân.
Định bảo Út Lé đưa Kiều Hân âm thầm theo dõi Hạnh Chi nhưng Út Lé đã vọt mất.
Kiều Hân đâm tức Út Lé. Thám tử gì đâu mà mắt la mày lét lúc nào cũng vội vã như con lật đật, vừa cầm tiền là đi ngay không một lời chào.
Bực dọc nhưng Kiều Hân thấy Út Lé cũng được việc Hắn đã cho cô những thông tin quý báu.
Mấy hôm sau, Út Lé cung cấp cho Kiều Hân một tin cực kỳ quan trọng.
Không chịu nói ngay khi gặp Kiều Hân, Út Lé vờ úp mớ rào đón để vòi tiền:
Tin này thật hấp dẫn và đáng giá, nghe xong chị phải thưởng cho em ngay.
Kiều Hân nôn nóng:
- Tin gì, chú nói mau mau đi.
Út Lé lại thủng thẳng:
- Chị sao gấp quá? Trước sau gì chị cũng biết thôi hà.
Biết tính Út Lé, những thông tin quan trọng cần cung cấp thì hắn nhởn nhơ, Kiều Hân tỏ vẻ phớt lờ mặc đầu rất ấm ức.
Khi Kiều Hân dửng dưng thì hắn mới làm phận sự.
Ưỡn ngực sửa lại tư thế ngồi cho ra vẻ quan trọng, Út Lé cao giọng:
- Cô Hạnh Chi trong dàn nhạc lễ cung đình làm tiếp viên ở nhà hàng karaoké "Mây Hồng" đó.
Mắt Kiều Hân vụt sáng lên:
- Làm tiếp viên karaoké ở nhà hàng Mây Hồng à?
Trong đầu Kiều Hân thoáng nhanh những ý nghĩ nhưng cô không nói với Út Lé, mà chỉ hỏi:
- Chú có nắm giờ giấc làm việc của cô ta không?
Út Lé tự hào bảo:
- Đó là công việc của thám tử.
- Còn địa chỉ nhà hàng Mây Hồng?
- Làm thám tử thì phải biết tất.
- Tất! Vậy chú hãy ghi đia chỉ cho tôi.
Út Lé bật hỏi:
- Chị đến đó hả?
Kiều Hân nhún vai:
- Chuyện riêng của tôi, chú đừng hỏi!
Út Lé như cố nhắc 1ại vai trò của mình:
- Chị cần gì thì có tôi!
- Chú hãy tả sơ cho tôi biết hình dáng của cô ta.
Út Lé hào hứng đáp:
- Cô ta ốm có mái tóc đài đen nhánh, đẹp có vẻ quý phái.
Không thấy Kiều Hân nhăn mặt trề môi, Út Lé thản nhiên tả tiếp:
- Cô ta thường mặc áo dài màu tím, con gái Huế mà. Khi đi làm tiếp viên cũng mặc váy, điệu 1ắm.
Chắng biết Út lé khen hay chê cô ta điệu nhưng nghe cách diễn tả thì rõ ràng Út Lé tán dương cô ta.
Kiều Hân hậm hực, muốn đối diện cùng Hạnh Chi để xem cô ta thế nào.
Giọng Kiều Hân vang lên đầy vẻ bực dọc:
- Cô ta điệu hay quý phái gì tôi không cần biết. Chú cần nắm vửng ngày giờ làm ở nhà hàng Mây Hồng của cô ta và báo cho tôi.
- Chuyện nhỏ.
Út Lé che miệng ngáp tỉnh rụi.
Kiều Hân nhắc nhở:
- Chuyện nhỏ nhưng cậu phải chính xác đấy.
Út Lé nhún vai lộ vẻ bất mãn:
- Chị cứ nói như tôi không biết làm thám tứ vậy.
Kiều Hân mỉm cười khen ngợi Út Lé:
- Tôi biết chú làm tốt mà? Cám ơn những thông tin chú cung cấp cho tôi.
Út Lé nháy mắt:
- Toàn là những thông tin quan trọng và cực kỳ chính xác nghe chị. Mỗi thông tin tôi mất nhiều thời gian công sức.
Mở ví lấy tiền, Kiều Hân chặn Út Lé:
- Thù lao đây này, chú khỏi kể.
Cầm tiền lần này, Út Lé khen Kiều Hân được một câu:
- Cám ơn? Chị thật biết điều - Và hắn vụt đi ngay.
Út Lé là một con nghiện. Là thanh niên trai tráng khỏe mạnh nhưng Út Lé đã sớm sa vào việc ăn chơi trụy lạc, hút chích xì ke. Con nhà giàu cũng từng là học sinh nên Út Lé có chút hiểu biết về trinh thám, hình sự. Việc làm thám tử theo yêu cầu của Kiều Hân khá dễ dàng đối với Út Lé.
Có tiền là anh ta chạy đi mua ngay thuốc trắng để thỏa cơn nghiền. Có bao nhiêu tiền Út Lé cũng mua hết, càng nhiều càng tốt để dành.
Út Lé rất sợ những cơn đói thuốc vật vã hoành hành. Lúc này có tiền thù lao của Kiều Hân rồi, anh ta tha hồ hút chích.
Kiều Hân có biết hay không mặc kệ, Út Lé cứ cung cấp thông tin và nhận tiền thù lao đều đều thế này là tuyệt.
Hai người chỉ vì công việc mà thôi, chẳng ai quan tâm đến ai.