Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12730 / 34
Cập nhật: 2015-07-16 10:39:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
a tháng sau thì cô nghĩ việc ở công ty ông Quang vì công ty đã bị giải thể. Kiếm được một việc làm trong thời buổi này không phải là chuyện dễ. Cô ngán ngẫm khi phải bắt đầu lại, càng nghĩ cô càng thấy hận Trần Phương hơn. Nếu anh đừng quá nhẫn tâm thì anh đã giúp đỡ biết bao người. Khả Thư nhói đau, không hiểu sao cô thấy đau khổ khi phải thừa nhận con người của Trần Phương, nó làm cô ám ảnh đến nỗi không dám tin rằng có một thời gian dài cô sống hạnh phúc trong tình yêu nồng nàn của anh. Vài ngày sau cô rất ngạc nhiên khi thấy Khiêm đến tìm mình. Anh ngồi đối diện với cô, dáng vẻ thật thư thả và Khiêm cũng chẳng vòng vo làm gì. Anh nhìn cô và nói thẳng thắn:
- Em nên vào công ty của cậu Điền làm đi, không ở đâu tốt hơn nơi đó cả. Tại đây em có thể phát huy tài năng của mình mà không bị uổng phí đấy.
Khả Thư cười xa vời:
- Anh Phương bảo anh đến đây phải không?
Khiêm mỉm cười khuấy nhẹ ly nước:
- Nghe em hỏi anh mới nhận ra em không hiểu gì về thằng Phương cả.
Khả Thư không nói gì. Dù thế nào thì mục đích của Khiêm đến đây cũng làm cô hài lòng. Cô không muốn dính dáng gì đến Trần Phương nữa.
- Những chuyện ngoài công việc không nhất thiết anh phải làm theo lời Trần Phương. Anh đến đây là thật lòng lo cho em.
Khả Thư nhìn anh, sự quan tâm đó làm cô thấy ngại. Khiêm không hiểu anh đã quan tâm hơi quá sao?
- Cảm ơn anh, nhưng nói thật, em không thể nghe theo. Chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa nhé.
Khiêm hình như biết trước được câu trả lời của cô nên anh vẫn không có cử chỉ gì ngạc nhiên.
- Em hãy sống thực tế và lý trí một chút, đừng để tình cảm chi phối mình quá nhiều. Sẽ không dễ dàng tìm một việc đúng khả năng đâu.
- Em hiểu, nhưng cái em cần là một cuộc sống thoải mái và thanh thản, dù phải vất vả một chút cũng không sao.
- Sao em không làm ở chỗ cậu Ðiền giới thiệu?
- Khả Thư ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ Khiêm biết nhiều chuyện về cô như vậy.
- Em muốn thử sức mình xem sao. Em đã dựa vào mọi người nhiều rồi, phải biết tự lập chứ.
Khiêm mỉm cười. Thời gian sau này anh đã nhận ra ở cô những cá tính mà mình không ngờ đến. Cô kiên cường hơn anh nghĩ rất nhiều, có thể cô yếu đuối nhưng không dễ gục ngã, điều đó làm anh thấy cảm phục cô hơn. Tình yêu của anh đối với cô vẫn không thay đổi, chỉ khác là nó thâm trầm hơn, sâu sắc hơn. Khiêm hiểu suốt cuộc đời này anh cũng không thể quên được cô dù có thể sau này bên cạnh anh là người phụ nữ khác.
- Em làm anh ngạc nhiên lắm. Lúc trước anh không nghĩ em lại vững vàng đến vậy.
Khả Thư cười tư lự:
- Nếu chỉ một mình thì ai cũng phải thế thôi, không vững vàng cũng không được.
Khiêm nhìn vẻ mặt xa vắng của cô mà xót xa:
- Không lẽ em không có ý định ổn định cuộc sống sao? Em không thể sống một mình được đâu.
Khả Thư thoáng đỏ mặt, nét bối rối đó làm anh chạnh lòng:
- Bây giờ em không nghĩ đến chuyện đó nữa.
- Thiên vẫn chờ đợi em chứ?
Ðôi mắt cô thoáng xa xăm:
- Vâng. Em nghĩ nếu muốn ổn định, chắc em sẽ chọn anh Thiên vì em nợ anh ấy rất nhiều.
Khiêm thấy nhói đau, sự chờ đợi của Thiên vẫn còn hi vọng, còn sự âm thầm của anh thì tự anh chịu đựng.
- Nếu người ta lấy nhau chỉ vì điều đó thì không ai yêu rồi đau khổ làm gì. Ðừng nghĩ đơn giản như vậy Thư.
Khả Thư chớp mắt:
- Ðơn giản dễ sống hơn anh Khiêm ạ. Nhiều lúc sự chờ đợi thầm lặng của anh Thiên làm cho em nao núng, yếu lòng. Những lúc đó em muốn buông xuôi tất cả và sống yên ổn trong tình yêu của anh ấy.
Khiêm nhìn cô, anh hiểu cô nhiều hơn những gì cô nói. Khả Thư còn quá trẻ, cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi mà phải chịu đựng và trải qua những chuyện như thế thì trách sao cô không sợ những sóng gió và muốn được bình yên.
- Anh nói thật, nếu em và Phương lấy nhau vào lúc này chứ không phải hai năm về trước, thì hai người không ra nông nổi này đâu. Có bao giờ em suy nghĩ về những chuyện đã qua không?
Khả Thư lắc nhẹ đầu:
- Em luôn cố gắng để quên, tuyệt đối không muốn làm điều gì để gợi nhớ. Dừng lại ở đây đi anh Khiêm!
- Em yên tâm! Anh không nói để hàn gắn cho hai người đâu. Em và thằng Phương khác nhau nhiều quá, có lẽ chia tay sẽ tốt hơn.
Tim Khả Thư như thắt lại. Mọi người ai cũng nhận ra sự khác biệt giữa hai người, chỉ có cô là tin tình yêu sẽ xóa tan mọi khoảng cách. Bây giờ thì đã mở mắt để nhận ra mình quá ngây thơ.
Cô tiễn Khiêm ra về và từ chối thẳng thắn bất cứ sự giúp đỡ nào. Cô biết như vậy là bất lịch sự, là phụ lòng tốt của mọi người dành cho mình. Nhưng mọi người không hiểu rằng họ càng quan tâm nâng đỡ cô thì cô càng muốn tự khẳng định mình hơn.
Cuối cùng cô cũng xin được việc ở công ty của bạn ba ngày xưa. Ông đã tạo điều kiện và thời gian thoải mái cho cô theo đuổi việc học. Dù không muốn nhưng một lần nữa cô lại mang ơn thêm một người.
Hôm nay cô tranh thủ về sớm để tối còn đi học. Ngoài trời đang mưa lất phất, cô thích cảm giác se lạnh của những ngày tết đến thế này. Khả Thư cho xe chạy chậm trên đường, ngang qua hiệu sách cô ghé vào để mua vài quyển cho những môn mới. Ðang loay hoay tìm thì có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, Thư quay qua thì gặp Thúy Hân đang đứng bên cạnh.
- Chúng ta biết nhau mà phải không?
Khả Thư nói thận trọng:
- Tôi không hiểu chị muốn gì?
Thúy Hân nhìn cuốn sách trên tay cô:
- Vừa học vừa làm, kể ra cô cũng giỏi thật.
Khả Thư nhìn nghiêm nghị:
- Tôi nhớ không lầm thì chúng ta chưa từng quen nhau.
Thúy Hân khẽ cười:
- Tôi không có thói quen quan tâm đến người khác, nhất là về phụ nữ. Nhưng có lẽ cô là trường hợp ngoại lệ.
Khả Thư hơi dè dặt với cách nói của cô ta, cử chỉ đó Thúy Hân đều thấy.
- Tôi rất muốn biết người phụ nữ mà Trần Phương hết mực yêu thương là thế nào.
Khả Thư quay nhìn nơi khác:
- Xin lỗi chị đã nhìn lầm người rồi. Người phụ nữ bên cạnh anh Phương bây giờ không phải là tôi.
Thúy Hân tránh đường cho một người khách đi qua:
- Tôi không quan tâm điều đó, chỉ muốn nhắc nhở cô một điều: Sai lầm lớn nhất của cô là để mất Trần Phương. Sau này, cô sẽ nhận ra điều đó khi đã có một chút từng trải ở đời.
Khả Thư không ngờ cô ta lại nói thẳng ra như thế. Tính cách này có phần giống Trần Phương, một cá tính dữ dội, quá mạnh mẽ mà cô rất dị ứng.
Khả Thư vội lấy quyển sách trên kệ như muốn kết thúc câu chuyện:
- Chị muốn nghĩ thế nào cũng được, xin lỗi tôi phải về rồi.
Nói xong cô bước nhanh qua Thúy Hân, nhưng cô ta đã nói:
- Khoan đã, Thư!
Khả Thư không thể làm khác là đứng lại đối diện với Hân.
- Những gì tôi nói đều rất thật lòng. Anh Phương rất yêu cô, đừng để những người xung quanh tác động nữa. Cô phải có tình cảm và suy nghĩ độc lập chứ. Tôi tin cô đã từng rất hạnh phúc bên cạnh anh ấy, đúng không?
Khả Thư chớp mắt, một cử chỉ thể hiện sự yếu đuối trong lòng. Hân chợt nhận ra vì sao Trần Phương lại yêu và bảo vệ cô đến thế.
- Tôi có quyền không trả lời những câu hỏi của chị. Xin lỗi nhé.
Thúy Hân mỉm cười:
- Tôi tin, sau này sẽ có một ngày cô nhớ lại những lời nói này của tôi. Nhưng mong là đừng quá muộn. Tôi về trước nhé.
Nói rồi Thúy Hân liền bước ra cửa. Khả Thư đứng yên thẫn thờ. Không hiểu sao cô luôn phải đối diện với những gì liên quan đến Trần Phương. Cô có cảm giác như khắp thành phố này đều quen biết anh, đi đâu cô cũng không thoát khỏi cái bóng quá lớn của anh, nếu vậy thì quả là nặng nề đối với cô.
Ðến ngày giỗ của ba cô không ngờ Trần Phương lại đến. Anh ghé nhà vào buổi tối, cô tiếp anh với vẻ lãnh đạm quen thuộc. Trần Phương ngăn lại khi thấy cô mang ra một lon nước ngọt.
- Tôi cần một ly cà phê hơn.
Thầm bất mãn nhưng cô vẫn lịch sự vào pha cho anh. Lúc mang ra thì bé Mai cũng vừa về đến. Nó chào Trần Phương với một chút tò mò:
- Anh Phương mới đến hả?
Trần Phương mỉm cười gật đầu:
- Lâu rồi không gặp, em có vẻ chững chạc hơn.
Mai chúm chím cười:
- Người ta lớn rồi chứ bộ, phải thay đổi chứ.
- Bao giờ em ra trường?
- Khoảng một năm nữa. Không biết anh có cần một đứa không có kinh nghiệm như em không?
Trần Phương mỉm cười:
- Anh chỉ tuyển những người có năng lực, tuyệt đối không thiên vị một ai.
Mai vờ rùng mình:
- Chưa chi anh chị đã hăm dọa rồi, chắc em bỏ cuộc quá.
Trần Phương nhướng mắt:
- Sự thiếu tự tin cũng là điều anh không chấp nhận.
Mai cười khúc khích:
- Tự tin thì em không thiếu đâu. Anh chờ đi, em sẽ chứng minh cho anh xem.
Trần Phương khuấy nhẹ ly cà phê cô mới mang ra. Mai vội nói:
- Em không phiền hai người nữa. Em về phòng đây.
Khả Thư vội nói:
- Ðâu có gì phiền, em ngồi chơi cho vui.
Nhưng Mai đã chạy vụt lên lầu. Khả Thư đan hai tay vào nhau, gương mặt nghiêm nghị.
- Thả lỏng một chút đi, tôi đâu đáng sợ đến nỗi em tỏ ra đề phòng như vậy.
Khả Thư mím môi:
- Tôi nghĩ anh không cần đến cũng được, sẽ không ai nói gì đâu.
- Ðối với tôi ba vẫn là ba, đừng nói chuyện không suy nghĩ kiểu đó.
Khả Thư nhìn anh lạnh lùng:
- Nếu tôi không biết những gì anh đã làm ngày xưa thì có lẽ tôi đã rất cảm động.
Trần Phương hơi nhếch môi có vẻ thích thú vì câu nói của cô.
- Cách nói chuyện cũng tiến bộ lắm, một Khả Thư hoàn toàn thay đổi. Có lẽ tôi nên có cái nhìn khác về em thì đúng hơn.
Khả Thư không chịu nổi cái nhìn sắc như dao của anh, cô nhìn lảng nơi khác:
- Tôi cũng mong như vậy, cứ làm một con bé ngốc nghếch trong lòng người khác thì thật đáng thương.
Trần Phương bưng ly cà phê lên uống một ngụm:
- Cách pha cà phê của em rất đặc biệt. Có nhiều đêm không ngủ được, tôi thèm một ly như thế này, nhưng thật lạ không có quán nào pha giống em cả.
Tim Khả Thư vừa đập chậm một giây. Cô giận mình là vẫn còn để lòng dao động trước anh. Cô sợ một cử chỉ nhỏ cũng sẽ làm Trần Phương nhận ra ngay tâm trạng bất ổn của mình. Cô nhắc thẳng:
- Khuya rồi đó anh Phương. Tôi mệt lắm nên không thể tiếp anh lâu được, anh thông cảm nhé.
Trần Phương vẫn không thay đổi tư thế, anh nói nghiêm nghị:
- Em có thể học nhiều thứ để trưởng thành nhưng đừng học ngược lại những gì ba em đã dạy. Cách cư xử này không đúng đâu.
Khả Thư đỏ cả mặt, cô nghẹn giọng:
- Anh…
Trần Phương ngắt lời cô:
- Tuy chúng ta không còn quan hệ gì, nhưng tôi còn hứa với ba và nếu cần tôi sẽ dạy cho em những gì còn thiếu sót.
Ðôi mắt Khả Thư đỏ hoe, cô nói rưng rưng và pha một chút giận dữ cố nén:
- Anh không có quyền. Anh nói chuyện quá đáng lắm.
Trần Phương đứng lên bước qua phía cô:
- Nếu tôi muốn, tôi có thể khống chế em bất cứ lúc nào. Tôi thật sự không vui khi thấy em thế này, nhưng tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Ðừng làm ba thất vọng vì sự thay đổi quá đà của em như vậy.
Nhắc đến ba, cô không kềm được giọt nước mắt. Trần Phương thật ác khi nói đến điểm nhạy cảm nhất của cô. Lớp vỏ cứng rắng, lạnh lùng rơi vụt xuống, sự tả tơi như phơi bày tất cả trước mắt anh.
- Anh có thể hài lòng rồi đó, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể bản lĩnh như mình mong muốn.
Trần Phương thọc tay vào túi quần nhìn cô không biểu hiện gì.
- Tôi giận mình sao cứ mãi yếu đuối, cứ như thân tầm gửi nương tựa vào người khác. Không cần anh nhắc tôi cũng tự hổ thẹn với mình.
Trần Phương cau mày nhìn cô, anh cúi xuống sát mặt cô quan sát:
- Hết yếu đuối rồi lại bi quan, em sống thế này từ đó đến giờ sao?
Khả Thư quắc mắc:
- Nếu như anh nói thì tôi đã chết từ lâu rồi. Xin lỗi, dù biết là bất lịch sự nhưng tôi vẫn mong anh về cho.
Trần Phương chợt nâng mặt cô lên, Khả Thư nghiêm nghị gạt tay anh ra:
- Anh nên tôn trọng một chút.
Trần Phương cười nhẹ:
- Bây giờ tôi mới thấy có nhiều tính cách trong em. Em thay đổi nhanh như con tắc kè vậy.
Khả Thư nhìn anh dửng dưng:
- Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không muốn tiếp anh.
Trần Phương khoanh tay nhìn cô, anh định nói thì có tiếng chuông cửa. Khả Thư nhìn anh chờ đợi.
- Sao không mở cửa?
Khả Thư mím môi nhìn anh:
- Anh không thấy tôi có khách sao?
Trần Phương bước đến đối diện cô:
- Em biết người nào đến phải không?
Khả Thư bối rối:
- Cậu ta kiên nhẫn hơn tôi tưởng. Có phải cô thay đổi là do cậu ta không?
Khả Thư nôn nóng:
- Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, bạn tôi đang chờ, tôi xin anh đấy.
Ðôi mắt Trần Phương lạnh tanh khi nhìn cô:
- Tôi và cậu ta không xa lạ gì, cô sợ gì vậy?
Khả Thư tức tối nhìn anh, không thể làm khác, cô đi nhanh ra mở cổng cho Thiên. Vừa mở cửa cũng là lúc Trần Phương vừa ra đến. Thiên có vẻ ngỡ ngàng khi thấy anh. Anh ta hơi khựng lại với vẻ mặt không vui.
Trần Phương bình thản chào cả hai ra về. Khả Thư thầm nhẹ nhõm khi Trần Phương không làm cô phải khó xử.
- Không ngờ anh ta vẫn nhớ ngày giỗ của bác.
Khả Thư bước đến băng đá ngồi xuống chứ không vào nhà. Cô lảng chuyện:
- Anh về khi nào?
- Mới về là anh chạy đến đây ngay. Không dẫn anh vào nhà thắp nhang cho bác sao?
Thiên theo cô vào trong. Sau khi đã bái lạy xong, anh ngồi xuống đối diện cô:
- Anh vừa xin bác cho phép anh lo cho em.
Khả Thư nhìn anh, Thiên nói nhẹ nhàng:
- Ðừng nhìn anh như thế, em cũng biết anh mong điều này thế nào mà.
- Chúng ta đã nói không đề cập đến vấn đề này nữa, anh quên sao?
- Anh chỉ muốn em nhớ là anh sẽ không thay đổi, sẽ chờ em bao lâu cũng được.
Gương mặt Khả Thư xa vắng:
- Anh càng đặt nặng tình cảm em càng ray rứt hơn. Cảm giác như vay một món nợ mà mình không thể trả.
Thiên hơi phật lòng vì câu nói đó của cô:
- Nếu muốn em có thể làm được mà, chỉ tại em không cho mình cơ hội thôi.
Khả Thư cười nhẹ:
- Hôm nay anh lạ lắm, sao lại nhắc chuyện này?
Thiên tư lự:
- Anh không chối là mình có cảm giác bất an khi gặp anh ta. Ðúng là anh không đủ tự tin.
Khả Thư nói cương quyết:
- Anh đừng hiểu lầm, nói vậy là anh xúc phạm cả em đấy.
Thiên mỉm cười, nhẹ lòng vì câu nói của cô.
- Anh xin lỗi.
Khả Thư không nói gì, cả ngày nay cô rất mệt mà lại vừa căng thẳng với Trần Phương nên tâm trạng cứ dật dờ một cách chán nản.
- Em vừa thi xong phải không?
- Vâng.
Thiên nhìn vẻ mệt mỏi của cô như hiểu:
- Anh thấy em lừ đừ sao ấy. Anh về đây để em nghỉ ngơi.
Khả Thư thấy tội nghiệp anh, cô nói nhẹ:
- Xin lỗi anh.
Thiên đứng lên cười dễ dãi:
- Anh hiểu mà, em ra khóa cổng luôn đi. Ngủ một giấc em sẽ thấy khỏe hơn.
Khả Thư tiễn anh ra cổng rồi mới quay về phòng. Nhưng vừa ngồi xuống giường thì Mai đã rón rén bước vào:
- Hôm nay căng thẳng hả?
Khả Thư nhìn nhỏ em cô cậu nhỏ hơn mình một tuổi, hỏi lại:
- Chị không hiểu?
Mai cười nheo mắt:
- Hai người đó gặp nhau không có chuyện gì chứ?
Khả Thư mỉm cười:
- Nghĩ bậy đi, em tưởng ai cũng như em sao?
Mai nhảy lên giường ngồi cạnh cô:
- Tụi bạn em đối mặt kiểu đó có mức mà nảy lửa. Họ không kềm chế được đâu.
Khả Thư cười khẽ:
- Ai cũng có cuộc sống riêng, đâu có quyền xen vào chuyện của nhau, đâu ai cư xử trẻ con như bạn em.
Mai trề môi:
- Làm như Thư lớn lắm vậy, nên nhớ em chỉ thua Thư một tuổi thôi đấy.
- Tuổi tác không thành vấn đề, chủ yếu là kinh nghiệm sống.
Mai chợt nhìn Thư đăm đăm rồi bật cười khúc khích.
- Nghe Thư nói, em mới nhớ. Thư còn nhớ Lâm, người mà đến đây chơi tuần trước không?
Khả Thư vừa cột tóc vừa hỏi:
- Bạn Mai đó hả?
Mai gật đầu tủm tỉm:
- Nó kết Thư lắm, cứ nhắc hoài, đòi đến đây chơi nữa.
Khả Thư đỏ mặt:
- Nói bậy đi!
Mai tròn mắt:
- Chuyện đó tự nhiên thôi, Thư đẹp thì nó thích.
Khả Thư nói nghiêm nghị:
- Em đừng đem chuyện này ra đùa, đứng ở giữa em phải biết cư xử đó. Chị không thích thế đâu.
Mai hỏi tới:
- Tại sao? Ai vừa mới nói tuổi tác không thành vấn đề. Còn kinh nghiệm sống hả, bảo đảm nó hơn hẳn Thư. Trong nhóm nó là đứa biết chuyện và trầm tĩnh nhất.
- Stop được rồi, chị không muốn nghe nữa.
Mai nheo mắt:
- Nhiều lúc em phải ganh tỵ với Thư đấy, nhưng nói thật em thích Thư với anh Phương hơn.
Khả Thư ngồi yên, không ngờ hôm nay Mai nói đến vấn đề này.
- Nói về ai cũng được đừng nhắc đến anh ta trước mặt chị.
- Vậy mà bảo không con nít. Em thấy nhiều lúc Thư còn trẻ con hơn cả em.
Khả Thư chấp chới mắt, cô hỏi lo lắng:
- Sao Mai nói vậy?
Mai hồ hởi phân tích:
- Tại lúc nãy Thư không thấy mặt Thư đó chứ, nghiêm nghị hơi quá đáng. Nhìn tức cười chứ không thấy sợ.
Khả Thư hơi nhột nhạt, cô hỏi dè dặt:
- Kỳ lắm hả?
Mai gật đầu:
- Như vậy là không lịch sự vì dù gì anh Phương cũng đến viếng dượng mà.
Khả Thư nói rời rạc:
- Không hiểu sao chị không cư xử bình thường được, chị dở lắm phải không?
- Chỉ con nít thôi, với lại em còn phải ngán anh Phương huống chi hiền như Thư.
Khả Thư nói ấm ức:
- Lúc nãy anh ta đã mắng chị đấy.
Mai tròn mắt:
- Gì?
Khả Thư nói rưng rưng:
- Lúc nào anh ta cũng xem chị như một đứa bé cần được dạy dỗ, ngày xưa cũng vậy.
Mai nhìn cô hơi lâu:
- Hèn gì em thấy Thư sợ anh Phương đến vậy, riết rồi thành bản năng luôn. Thư phải mạnh mẽ lên mới được.
- Với ai thì được nhưng với Trần Phương thì làm điều đó chỉ càng buồn cười thôi, không việc gì qua mắt được anh ta đâu.
Mai nhìn cô tội nghiệp:
- Ðàn ông như vậy thật đáng sợ, em cũng nghe nói nhiều về anh ấy lắm.
Khả Thư nói thành thật:
- Bây giờ chị chỉ mong một cuộc sống yên ổn thôi, không cần điều gì khác.
Mai ôm cánh tay cô:
- Có lẽ Thư hợp với anh Thiên hơn. Anh ấy có vẻ hiền và biết nhẫn nhịn.
Khả Thư chỉ cười chứ không nói gì. Một lúc sau Mai chợt nói như đã suy nghĩ cặn kẽ.
- Không hiểu Thư thế nào, nhưng em cảm thấy thích anh Phương hơn. Những người như vậy mới bảo vệ được mình suốt đời. Có lẽ ảnh quá mạnh mẽ nên Thư dị ứng.
- Còn nhiều chuyện Mai không hiểu đâu.
Khả Thư lại nhớ đến ba, hôm nay là ngày giỗ của ông. Không biết ba nghĩ gì khi cô và Trần Phương ra nông nỗii như vậy. Càng nghĩ cô càng thấy đau khổ nhiều hơn. Cái chết của ba cô dù không liên quan đến Trần Phương nhưng cô cũng không chịu nỗi và khó tha thứ khi anh đã từng làm việc hại đến ba cô. Sự tàn nhẫn của anh đã giết chết tất cả những tình cảm mà cô đã từng trân trọng và ấp ủ.
Ai cũng nói hai người hoàn toàn khác biệt nhau nhưng đối với cô thì đó không phải là trở ngại. Không phải cô đã yêu và bị cuốn hút bởi tính cách quá mạnh mẽ đó của anh sao. Chỉ biết là Trần Phương đã quá tàn nhẫn, anh không biết nhìn lại và trân trọng những gì mình có.
Chủ nhật, cô và Uyên kéo nhau đi chợ mau vài thứ lặt vặt cho tuần sau. Cả hai mệt quá vì phải đèo nhau đi nhiều nơi mới mua được những đồ ưng ý. Tấp vào quán cà phê quen, hai người vừa bước vào đã gặp ngay Yến cùng một cô gái khác. Cô bé cứ nhìn Khả Thư đăm đăm, làm cô không muốn cũng phải chú ý và ngỡ ngàng khi nhận ra Khánh Hà. Cô bé đứng bật dậy khi thấy cái nhìn của cô.
- Chị là Khả Thư?
Khả Thư mỉm cười:
- Hà về khi nào?
Khánh Hà vui vẻ, cô thân mật nắm tay Khả Thư:
- Ngồi đây đi, không ngờ lại gặp chị ở đây.
Khả Thư thoáng thấy vẻ mặt cau có của Yến nên từ chối:
- Hôm khác đi, hôm nay chị đi với bạn rồi. Hà thông cảm nhé!
Khánh Hà như chợt nhớ ra:
- Vậy chị ghi lại số phone của chị cho em đi. Em sẽ liên lạc sau.
Không thể làm khác, cô đành ghi số điện thoại lại cho Hà. Cô lịch sự chào cả hai rồi mới bước qua bàn khác. Uyên tự giờ vẫn không nói gì, vừa ngồi vào bàn đã lên tiếng:
- Em anh Phương phải không?
- Ừ.
Uyên gọi cho hai người nước uống rồi nói tiếp:
- Tao thấy mày đừng nên thân mật quá thì tốt hơn.
Khả Thư mỉm cười:
- Tao không thể làm khác và cũng không có cách nào để từ chối.
- Người đi chung với con bé là ai vậy?
Khả Thư im lặng rồi nói khó khăn:
- Tao không biết.
Uyên nhìn bạn quan sát:
- Nhìn thái độ của cô ta tao cũng đoán được, làm như muốn ăn tươi nuốt sống mày vậy, thấy ớn.
Khả Thư gắt nhẹ:
- Thôi đi, người ta nghe bây giờ.
Uyên trề môi:
- Sợ gì chứ? Hiền như mày nên người ta cứ lấn lướt. Nếu là tao, tao đã nhìn lại chị ta rồi.
- Làm ơn đi Uyên!
Uyên uống một ly nước vừa bưng ra:
- Tao xin lỗi, nhưng tao tức lắm. Mày thấy không? Mới đây anh ta đã có người khác, bây giờ mày nhận ra ai thật sự tốt với mình rồi chứ?
Khả Thư nói mệt mỏi:
- Tao không quan tâm chuyện đó nữa.
Uyên nhìn bạn vừa thương hại vừa giận:
- Mày không tìm được ai như anh Thiên đâu, suy nghĩ lại đi Thư.
Khả Thư lắc đầu:
- Tao hiểu rõ điều đó hơn cả mày nữa, nhưng tình yêu không xuất phát từ những cái đó mày hiểu không?
- Sống như mày thì nên tìm một nơi nào đó nên thơ riêng biệt với thế giới này mà lãng mạn. Tình yêu quan trọng thật nhưng không phải là cái quyết định tất cả. Bây giờ người ta yêu để mà sống, chứ không ai sống để mà yêu như mày.
Khả Thư quay nhìn nơi khác, Uyên cũng im lặng khi thấy mình quá kích động. Cô rất thương bạn nên nhìn nó bị người khác lấn lướt cô không chịu nổi. Yếu đuối như vậy thì trước sau gì cũng bị tổn thương. Cô có cảm giác Khả Thư sinh ra để được yêu thương và bảo vệ chứ không phải bươn chải ngoài đời và sống từng trải như những người khác.
- Tao xin lỗi, tao không cố ý làm mày buồn.
Khả Thư cười nhẹ:
- Mày nói đúng lắm, tao luôn là con bé sống không thực tế.
Uyên nhìn bạn thương cảm:
- Thực dụng một chút cũng không phải là xấu. Tình cảm bây giờ người ta còn đem lên bàn cân nữa đấy. Sống bằng cả tấm lòng, nói thì dễ nhưng mấy ai làm được.
Khả Thư nhìn bạn, không phải cô không biết những gì Uyên nói, tất cả đều có lý. Nhưng mỗi người có cách sống và cách nghĩ khác nhau. Có thể cô không quyết đoán, mạnh mẽ như nó và nếu được chọn lựa cô cũng không chọn cách bon chen để tồn tại như vậy.
- Mày đáng quý ở chỗ không bị những tham vọng thường tình cám dỗ. Nếu là người khác họ không dễ dàng buông Trần Phương ra đâu.
Khả Thư mỉm cười:
- Hôm nay mày lạ thật! Có vẻ dạy đời quá.
- Nếu dạy mà tốt cho mày cũng nên lắm. Tóm lại một câu tao khuyên mày hãy chấp nhận anh Thiên đi.
Khả Thư nhìn bạn:
- Tao không làm được, làm vậy là không công bằng với anh Thiên và tao cũng không muốn sống giả dối với tình cảm của mình.
Uyên chộp ngay câu nói của cô:
- Nói vậy là mày vẫn còn yêu anh Phương?
Khả Thư hơi bối rối:
- Không có… tao đang dần quên.
Uyên cười nhỏ:
- Chỉ có mày mới trả lời thế thôi. May người hỏi là tao.
Khả Thư khuấy nhẹ ly nước của mình:
- Mày có thể cười tao chứ tao không có ý thay đổi mình đâu.
Uyên cười tủm tỉm:
- Tao hiểu vì sao lúc trước Trần Phương giam mày ở nhà rồi.
Khả Thư cau mày, cử chỉ không thích. Uyên phớt lờ nheo mắt.
- Ðồ quý hiếm mà, nên sợ mất.
Khả Thư nhéo hông bạn:
- Quỷ! Ăn với nói.
Uyên bật cười nhỏ.
- Nói thật nha, chính vì mày như thế nên tao mới chơi thân. Sống ở đời kiếm một người bạn tri kỷ đâu phải dễ.
Khả Thư cũng cười theo.
- Tao thì thấy mày thật phiền, nhất là về cái khoản giảng đạo.
Uyên cười khúc khích. Cả hai không để ý bàn bên kia Yến nhìn một cách không thiện cảm.
o O o
Tối, Khả Thư không ngờ Khánh Hà đã điện cho mình. Sự nhiệt tình này làm cô không có cách nào khác là đón nhận:
- Em có thể đến nhà chị chơi không?
Khả Thư nói nhẹ nhàng:
- Hà đang ở đâu vậy?
- Em đang ở quán lúc trưa mình gặp đó.
Khả Thư hơi ngạc nhiên:
- Hà đi một mình sao?
- Em vừa đi ăn với bạn xong, chị đến đây được không?
- Ðược rồi, Hà ở đó đợi chị đi.
Khả Thư thay đồ và lấy xe chạy đến chỗ Khánh Hà. Không biết Hà có nói với Trần Phương là gặp cô không? Và nếu anh biết, anh sẽ nghĩ gì?
Khi cô đến thì đã gặp Khánh Hà ngồi ngay bàn lúc trưa. Thấy cô, Hà tỏ vẻ vui ra mặt:
- Em hẹn thế này không phiền chị chứ?
Khả Thư mỉm cười:
- Không có đâu.
Cô thấy Khánh Hà nhìn mình hơi lâu, cử chỉ quan sát không giấu giếm:
- Chị đẹp lắm!
- Hà cũng vậy.
Khánh Hà mỉm cười:
- Lúc sáng, chị Yến đến nhà rủ em đi ăn. Em rất ngạc nhiên vì sự thật em không biết chị ấy.
Cô biết đó là cách nói giải thích, nhưng điều đó bây giờ đâu có quan trọng gì nếu không nói là hơi thừa.
- Vậy hả?
- Em rất muốn gặp chị nhưng lại không dám hỏi anh Hai. Thật may là chúng ta cũng gặp nhau.
Khả Thư hỏi thẳng:
- Vậy nếu anh Phương biết thì sao? Em không sợ à?
Khánh Hà chúm chím cười:
- Em hiểu, anh Hai sẽ không cấm cản đâu. Còn chuyện em không dám hỏi là vì anh Hai là người không thích nhắc lại chuyện cũ.
Khả Thư cười không tươi lắm:
- Hà hiểu anh mình quá nhỉ.
Khánh Hà nhướng mắt:
- Còn chị thì sao?
- Chị cũng vậy, không thích nhắc lại chuyện đã qua.
Khánh Hà có vẻ thất vọng:
- Em hiểu mình không có quyền xen vào chuyện người lớn nhưng anh chị chia tay nhau em buồn lắm.
Khả Thư nhìn cô, Hà chỉ nhỏ hơn cô một tuổi, bằng tuổi bé Mai con của cậu. Cô biết chúng nó chỉ xưng theo vai vế chứ trong lòng thật sự không xem cô lớn hơn bao nhiêu. Từ lâu, cô và Khánh Hà nói chuyện với nhau gần như là bạn bè, cả hai đã ít nhiều tâm sự những chuyện riêng tư của nhau. Bây giờ cô thật sự nhìn Khánh Hà như một người bạn thôi.
- Chị xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến Hà nhưng có nhiều chuyện không phải lúc nào cũng như ý của mình được.
- Em hiểu, cho nên em mới muốn gặp chị. Chúng ta vẫn là chị em phải không?
- Nếu Hà muốn chị không từ chối đâu.
Khánh Hà cười thật tươi:
- Em rất thích nói chuyện với chị, thật đấy.
Khả Thư cũng cười theo, không hiểu sao cô cũng thấy vui đôi chút. Khánh Hà nói chuyện rất thoải mái, phóng khoáng.
- Hà ở lại bao lâu?
- Tháng sau em đi rồi. Em về đây là chủ yếu xem anh Hai ra sao và cũng muốn gặp chị nữa.
Cô nhìn lại và mỉm cười:
- Anh Hai có vẻ trầm lặng hơn trước nhiều. Chị biết không, em nhận thấy khoảng thời gian anh Hai vui vẻ nhất là được ở bên chị. Những lúc nghe điện thoại em đã tuởng tượng ra anh chị rất hạnh phúc bên nhau.
Khả Thư cười không tự tin cho lắm:
- Chị xin lỗi, chúng ta nói chuyện khác được không?
Cách nói tránh của cô hình như làm Hà ngạc nhiên nên cứ nhìn cô đăm đăm.
- Em nghĩ gì cứ nói ra đi.
Khánh Hà mỉm cười:
- Em nghĩ, không hiểu sao anh Hai lại để mất một người như chị.
Khả Thư im lặng không biết phải nói gì. Khánh Hà hình như muốn dò xét suy nghĩ của cô thì phải.
- Nếu cứ nhắc chuyện cũ có lẽ em sẽ nói chuyện một mình thôi.
Khả Thư cười nhẹ, sự ít nói của cô làm Khánh Hà nhớ lại giọng nói trong trẻo vui vẻ ngày trước khi cả hai nói chuyện với nhau. Lúc đó Khả Thư có vẻ rất hạnh phúc và ngây thơ đến ngạc nhiên. Sự thay đổi này có phải là do anh cô gây ra? Chỉ cần tiếp xúc thôi, cô cũng nhận ra Khả Thư rất hiền và yếu đuối. Sự né tránh đến gượng gạo của cô làm Khánh Hà thấy thương cảm. Cô quá hiểu tính anh mình, hai người là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.Và Khả Thư có đủ bản lĩnh để vượt qua trở ngại để hiểu anh cô không? Cô lảng chuyện:
- Người lúc trưa là bạn chị hả?
Khả Thư gật đầu:
- Bạn rất thân.
Khánh Hà nói vui vẻ:
- Em cũng có một đứa bạn thân nhưng đã đi lấy chồng rồi.
- Về đây, em đã đi đâu chơi chưa?
- Chưa chị ạ, chỉ đi lòng vòng với bạn bè thôi cũng mệt rồi.
Cô vừa dứt câu thì điện thoại reo. Khánh Hà nhìn màn hình rồi rùng vai:
- Anh Hai đấy.
Không hiểu sao Khả Thư cũng thấy thấp thỏm, cô nhìn nơi khác như không quan tâm.
- Alô.
- Em đang ở đâu vậy?
Khánh Hà trả lời bình thản:
- Em đang đi với chị Thư.
Khả Thư chớp mắt, cô không ngờ Hà nói như thế. Nếu muốn, Hà có thể đợi về nhà nói cũng được mà. Một lúc sau thì Khánh Hà tắt máy, cô quay qua Thư:
- Anh Hai nói đợi ảnh đến rước.
- Vậy hả?
Nếu ra về lúc này thì bất lịch sự quá, chứ thật ra cô không muốn đối diện với Trần Phương. Không biết anh có ý nghĩ chính cô là người rủ rê Khánh Hà không?
- Chị sống một mình hả?
- Chị ở với nhỏ em con của cậu, nó cũng bằng tuổi Hà đấy.
Khánh Hà thích ra mặt:
- Vậy sao? Thế thì thích thật. Hôm nào em đến nhà chị chơi được không?
Khả Thư mỉm cười:
- Dĩ nhiên rồi.
Ngồi một lát thì Trần Phương đến, gương mặt bình thản nhìn cả hai người.
- Sao hai người gặp được nhau?
- Em gặp chị Thư lúc trưa nên đã điện rủ chị ấy uống cà phê.
Khả Thư cảm thấy mình nên ra về thì hơn:
- Vậy Hà về với anh Phương nha, chị có chút chuyện phải về trước.
Nói rồi cô đứng lên nhưng Trần Phương đã lên tiếng:
- Cô đến đây bằng gì?
- Tôi có xe.
- Ở ngoài đang mưa, cứ để xe ở đây để tôi đưa về.
Khả Thư vội nói nhanh:
- Không cần đâu, cảm ơn anh.
Trần Phương quay qua em gái:
- Em cũng đứng lên đi, chúng ta về thôi.
Không thể làm khác, cô đành cùng Khánh Hà bước ra ngoài. Ðúng là ngoài đường đang mưa rất lớn. Không hiểu sao lúc nãy cô vô ý đến nỗi không mang theo áo mưa.
- Có muốn về bây giờ không?
Khả Thư nói mà không nhìn anh:
- Anh đưa Khánh Hà về trước, tôi đứng đây được rồi.
Khánh Hà mỉm cười:
- Vậy sao được, em sẽ ở lại với chị đợi tạnh mưa mới về.
Nhưng Trần Phương đã quay qua người bồi bàn để gởi chiếc xe cô lại. Khả Thư định phản đối thì anh đã bật dù lên:
- Ra xe đi, tôi sẽ đưa cô về.
Khả Thư định nói nhưng anh đã ngắt ngang:
- Mưa này không tạnh đâu. Nếu không vì trời mưa thế này tôi đã không đến đây.
Nói rồi anh nắm tay cô kéo lại gần, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Thấy mọi người nhìn nên cô đành để anh đưa mình ra xe. Thái độ uy quyền đó làm cô vừa tức giận vừa thấy sợ.
Trên đường về chỉ có cô và Khánh Hà nói chuyện với nhau. Anh im lặng lái xe chứ không xen vào. Ðến nhà anh bước xuống vòng qua mở cửa cho cô và đưa đến tận cổng. Thái độ im lìm đó làm cô thấy hoang mang, cô lơ ngơ cố tìm chìa khóa trong túi xách, càng rối hơn khi thấy đôi mắt chờ đợi của Trần Phương. Cử chỉ lọng cọng của cô làm anh phải lên tiếng:
- Ðưa đây cho tôi!
Trần Phương ấn cây dù vào tay cô rồi lấy chùm chìa khóa để mở cổng. Anh đẩy rộng cửa cho cô bước vào và đưa cô đến tận thềm nhà. Tự nhiên một cảm giác yếu đuối làm cô thấy rời rã. Trần Phương nhìn vẻ mặt thẫn thờ của cô không biểu lộ gì.
- Cảm ơn anh.
Trần Phương nhìn cô hơi lâu, anh còn nhớ cô rất sợ trời mưa bão. Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô, anh hỏi nhẹ nhàng:
- Có Mai ở nhà không?
Khả Thư nói nhỏ:
- Có.
Trần Phương quay người đi.
- Vào nhà đi, tôi về đây.
Nhưng Khả Thư vẫn đứng yên, cô nhìn theo dáng anh cho đến khi khuất ngoài cổng. Không hiểu sao cô khóc lặng lẽ. Thật ra, Mai đã về nhà cậu, đêm nay sẽ chỉ có một mình cô trong căn nhà rộng lớn này. Khả Thư rùng mình vì lạnh, cô về phòng mà cả người run rẩy. Cô muốn gọi điện bảo Mai qua đây với mình nhưng nghĩ lại trời mưa lớn thế này làm vậy thật không phải.
Ðã quá khuya mà cô vẫn không ngủ được, mỗi lần có tiếng động nào là tim cô như thắt lại vì sợ. Chợt có chuông điện thoại reo, cô vội bắt ngay vì nghĩ đến Mai:
- Alô.
Tiếng Trần Phương trầm ấm:
- Không ngủ được à?
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ là anh.
- Sao không trả lời?
Khả Thư nói không mạch lạc lắm:
- Anh… gọi có chuyện gì không?
Khả Thư không hiểu Trần Phương muốn gì, anh có biết bây giờ là lúc nào không?
- Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây.
Tiếng Trần Phương lạnh lùng quen thuộc.
- Sao không gọi điện cho Mai, người nhà với nhau cô nghĩ gì vậy?
Khả Thư không tin chỉ vì chuyện này mà Trần Phương gọi điện cho cô giờ này.
- Ðiều đó đâu liên quan đến anh, tôi muốn thế nào thì mặc. Khuya rồi, xin lỗi nhé.
Nói xong cô gác máy, thật ra cô không thấy giận dữ mà ngạc nhiên nhiều hơn. Cô không ngốc để mà không nhận ra sự quan tâm của Trần Phương. Cảm giác nặng nề như đè nặng trái tim. Nếu vì lời hứa với ba mà anh cứ làm thế này thì có lẽ cô sẽ càng bị anh chi phối nhiều hơn. Cô sợ trái tim yếu đuối của mình không nghe theo tiếng gọi của lý trí để cuối cùng cô sẽ tự mình làm tổn thương chính mình.
Ngồi được một lúc lâu thì điện thoại lại reo. Cô không tin Trần Phương lại cư xử như vậy, cô miễn cưỡng bắt máy.
- Sao lâu dữ vậy? Em đang ở dưới cổng, chị xuống mở cổng đi.
Khả Thư không còn suy nghĩ, cô mừng rỡ chạy vội xuống mở cổng. Mai theo cô về phòng, làu nhàu:
- Sao lại qua giờ này?
Mai nằm chuồi xuống giường:
- Ở một mình chị không sợ sao?
Khả Thư cười cười:
- Thì cũng… sợ.
Mai nằm ngửa ra, kéo gối ôm vào lòng:
- Hôm nay mới biết Thư nhát như vậy. Sợ trời mưa lớn lắm hả?
Khả Thư thấp thỏm, cô mơ hồ đoán ra tại sao Mai lại qua giờ này.
- Sao Mai biết mà qua?
- Thư đoán được rồi mà còn hỏi nữa.
Khả Thư như quả bóng xì hơi, cô nói ỉu xìu:
- Không ngờ anh ta lại làm vậy, càng ngày chị càng không hiểu Trần Phương là người thế nào?
Mai đưa tay che miệng ngáp:
- Em thì không có gì ngạc nhiên cả, tại Thư không dám nhìn nhận sự thật thôi.
- Em không hiểu đâu.
Mai nhìn cô mỉm cười:
- Có thể em không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng những gì anh Phương làm có ngốc đến mấy cũng phải nhận ra: anh ấy vẫn còn yêu Thư.
Khả Thư lặng lẽ nghe tim mình se thắt, một chút xót xa pha lẫn niềm hạnh phúc cay đắng như cứa nát tim cô. Cô cố bắt mình không quan tâm đến điều đó. Có lẽ Mai chưa biết Trần Phương đã có người phụ nữ khác. Và dù anh có vương vấn cô như Mai đã nói thì đó chẳng qua là những gì còn sót lại của một tình cảm đã là quá khứ.
Một Đời Xa Nhau Một Đời Xa Nhau - Hoàng Anh Một Đời Xa Nhau