The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Astrid Lindgren
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Phạm Văn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 222 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Giếng Thì Thầm Ban Đêm
ÔI CHƯA BAO GIỜ NHÌN THẤY Vùng Đất Bên Kia Biển và Bên Kia Núi. Một lần khi cùng Đức Vua cha tôi dạo chơi qua vườn Hoa Hồng, tôi đã hỏi Nguời rằng liệu tôi có thể cưỡi ngựa qua cầu Ánh Ban Mai không. Đức Vua cha tôi đừng bước và ôm lấy khuôn mặt tôi trong đôi tay Người. Nghiêm nghị và hiền từ, Người nhìn sâu vào mắt tôi.
"Mio, con trai ta," Người nói. "Con có thể đi bất cứ nơi nào con thích trong đất nước của cha. Con có thể dạo chơi trên Đảo Đồng Xanh hay cưỡi ngựa đến Vùng Đất Bên Kia Biển và Bên Kia Núi bất cứ khi nào con muốn. Con có thể đi khắp đông tây nam bắc, con Miramis sẽ đưa con đi. Nhưng có một điều con cần phải biết. Hãy nhớ, có một vương quốc tên là Đất Ngoài."
"Ai sống ở đó ạ?" tôi hỏi.
"Nam tước Kato," Đức Vua cha tôi nói, và mặt ông tối sầm u ám. "Nam tước Kato hung ác."
Ông vừa thốt ra cái tên đó, tựa như có thứ gì đó vô cùng hiểm ác, xấu xa đã len vào Vườn Hoa Hồng. Đàn chim trắng nháo nhác bay về tổ. Chim Sầu kêu thất thanh và đập đập đôi cánh đen to lớn. Và trong giây lát nhiều cây hồng chợt héo rũ ra rồi chết.
"Mio, con trai ta," Đức Vua cha tôi nói. "Cha yêu con hơn mọi thứ trên đời, và lòng cha nặng trĩu khi nghĩ đến Nam tước Kato."
Gió thổi ào ào qua hàng cây bạch dương như một cơn bão lốc. Vô số lá cây trút xuống đất, hình như chúng vừa rơi vừa khóc. Tôi cảm thấy mình khiếp sợ Nam tước Kato. Vô cùng khiếp sợ.
"Nêu lòng cha nặng trĩu, cha đừng nghĩ tới hắn nữa," tôi nói.
Đức Vua cha tôi gật đầu và nắm lấy tay tôi.
"Con nói đúng," Người đáp. "Chỉ một lát nữa thôi cha sẽ quên Nam tước Kato. Lát nữa con có thể thổi sáo và dựng lều trong Vườn Hoa Hồng."
Rồi chúng tôi đi tìm Pompoo.
Đức Vua cha tôi có nhiều việc phải làm trong vương quốc rộng lớn của mình, nhưng Người luôn dành thời gian cho tôi. Người không bao giờ nói, "Đi đi, ta đang bận!" Người thích ở cạnh tôi. Sáng sáng, Người cùng tôi bách bộ trong Vườn Hoa Hồng. Người chỉ cho tôi nơi lũ chim làm tổ, Người đến xem túp lều của chúng tôi, dạy tôi cách cưỡi con Miramis, trò chuyện với tôi và Pompoo về đủ thứ chuyện trên đời. Tôi thích nhất là Người cũng trò chuyện với cả Pompoo. Y hệt như cha của Ben vẫn thường trò chuyện với tôi vậy. Tôi thích thế vì khi cha của Ben nói chuyện với tôi, Ben luôn vui vẻ, như thể nó đang nghĩ, "ông ấy là bố tớ nhưng tớ vẫn sung sướng vì ông nói chuyện với cả cậu nữa." Và đó cũng là điều tôi cảm thấy khi Đức Vua cha tôi trò chuyện cùng Pompoo.
Có lẽ Pompoo và tôi cùng nhau cưỡi ngựa đi chơi xa là điều hay, vì nếu không, làm sao Đức Vua cha tôi có thể cai quản vương quốc rộng lớn của Người? Nếu chúng tôi không vắng mặt, đôi khi đến mấy ngày liền, thì Đức Vua cha tôi sẽ cứ chơi đùa và trò chuyện với tôi thay vì cai quản việc nước. Cho nên việc tôi có Pompoo, và cả con Miramis nữa để bầu bạn hóa ra lại hay.
Ôi, con Miramis của tôi, những chuyên phiêu lưu trên lưng nó mới tuyệt làm sao! Con Miramis của tôi, làm sao có thể quên được lần đầu tiên nó đưa tôi lên Cầu Ánh Ban Mai được!
Đó là vào lúc sáng tinh mơ, khi các anh lính cho cây cầu hạ xuống. Cỏ mềm còn đọng sương làm ướt đẫm bộ móng vàng của Miramis, nhưng chẳng hề gì. Pompoo và tôi dậy từ lúc tờ mờ sáng, nên hãy còn hơi ngái ngủ. Những làn gió ban mai mát lạnh trong lành ùa vào mặt khiến chúng tôi vô cùng khoan khoái. Đến lúc phóng ngựa băng băng trên đồng cỏ thì chúng tôi đã tỉnh hẳn. Chúng tôi đến Cầu Ánh Ban Mai vừa kịp khi mặt trời mọc. Chúng tôi cưỡi ngựa lên cầu, thấy như mình đang bước đi trên vầng hào quang kết bằng muôn tia vàng ròng và ánh sáng. Cây cầu vươn cao, vươn cao, vượt rất xa trên mặt nước. Nhìn xuống bên dưới, đầu óc tôi choáng váng, quay cuồng. Chúng tôi đang phi trên cây cầu cao nhất và dài nhất thế gian. Những sợi lông bờm vàng của Miramis sáng rực lên trong nắng. Nó phóng nhanh, phóng nhanh, càng lúc càng nhanh hơn. Cao hơn, càng lúc càng cao hơn, chúng tôi lướt trên cầu. Móng của Miramis nện rền vang như sấm. Thật là khoái chí và chẳng mấy chốc tôi sẽ thấy Vùng Đất Bên Kia Biến.
Chẳng mấy chốc nữa.
"Pompoo," tôi hét váng lên, "Pompoo, cậu thích không? Thế này có tuyệt không cơ chứ..."
Nhưng đột nhiên tôi thấy như có điều gì sắp xảy ra! Một điều khủng khiếp. Miramis đang tung vó lao hết tốc lực thẳng tới vực thẳm. Trước mặt không có cầu nữa, nó đã đứng khựng lại, lơ lửng trên không. Bởi người lính gác hạ cầu xuống không đúng cách. Cây cầu không thể chạm đến Vùng Đất Bên Kia Biển.
Có một khoảng trống chết người ở nơi đáng lẽ phải có cây cầu, một vực sâu khủng khiếp. Tôi chưa bao giờ hoảng sợ như thế. Tôi muốn thét lên gọi Pompoo nhưng không thể. Tôi ghì cương để dừng con Miramis lại, nhưng nó không tuân lệnh. Nó hí lên hoang dại và cứ tiếp tục nện vó rền vang như sấm lao vào chỗ chết, thẳng tới vục thẳm. Thật kinh hoàng! Chẳng mấy chốc chúng tôi sẽ rơi xuống vực thẳm. Chẳng mấy chốc tôi sẽ không còn nghe thấy tiếng giẫm vó của con Miramis nữa, mà chỉ còn tiếng khóc rống của nó khi nó lao xuống vực sâu, bộ bờm vàng phấp phới quanh nó. Tôi nhắm mắt và nghĩ tới Đức Vua cha tôi, trong khi tiếng gõ móng của con Miramis vẫn không thôi vang động như sấm sét.
Bất chợt tiếng sấm rền im bặt. Tôi vẫn nghe thấy tiếng gõ móng, nhưng là kiểu âm thanh khác, nghe thình thịch như Miramis đang phi nước đại trên thứ gì thật mềm. Tôi mở mắt nhìn, và trông thấy con Miramis đang lao vun vút trên không, ôi, con Miramis lông bờm vàng óng của tôi, nó đang di chuyển trên không trung nhẹ nhàng chẳng khác nào đi trên mặt đất! Nó có thế phi nước đại trên mây và nhảy qua các các vì sao nếu muốn. Tôi chắc chắn không ai trên đời có được một con ngựa tuyệt vời đến thế. Và không ai có thể hình dung nổi cảm giác cưỡi trên lưng nó mà bay qua không trung và nhìn xuống thấy Vùng Đất Bên Kia Biền xa tít tràn ngập ánh nắng tuyệt diệu đến thế nào!
"Pompoo," tôi gọi lớn, "Pompoo, Miramis có thể bay trên mây đấy!"
"Cậu không biết à?" nó đáp, cứ như chẳng lấy gì làm lạ về những chuyện con Miramis có thể làm.
"Không, làm sao tớ biết được?" tôi đáp.
Pompoo cười nói, "Còn khối chuyện cậu chưa biết đâu, Mio ạ."
húng tôi bay vòng quanh trên tầng trời cao một lúc lâu. Con Miramis nhảy nhót giữa những cụm mây bông nho nhỏ trắng muốt. Mê mải và thích thú vô cùng tận, nhưng rồi cũng đến lúc phải đáp xuống mặt đất. Con Miramis hạ dần xuống rồi dừng lại. Chúng tôi đã đến Vùng Đất Bên Kia Biển.
"Đồng cỏ xanh cho con Miramis bờm vàng của cậu ở đằng kia nhé," Pompoo nói.
Cứ để nó ở đó gặm cỏ, còn bọn mình đi gặp Totty."
"Totty là ai?" tôi hỏi.
"Rồi cậu sẽ biết," Pompoo nói. "Totty với các em gái và em trai của nó sống gần đây thôi."
Nó nắm tay tôi và dắt tới một ngôi nhà trắng tinh mái lợp rơm vàng giống y như trong các câu chuyện cổ tích. Thật khó giải thích vì sao một ngôi nhà lại nom cứ như thể từ trong truyện cổ tích đi thẳng ra vậy. Có thể vì nó tỏa ra mùi cổ xưa, hoặc vì những cây cổ thụ mọc um tùm xung quanh, hoặc bởi hương hoa như cổ tích trong vườn, hoặc vì điều gì đó hoàn toàn khác, mà tôi cũng chẳng biết nữa. Trong mảnh vườn phía trước ngôi nhà có một cái giếng cổ hình tròn. Tôi nghĩ chính cái giếng đã khiến cho ngôi nhà của Totty nom giống như trong truyện cổ tích, vì ngày nay không còn nhiều giếng như thế nữa, ít nhất là tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Năm đứa trẻ con ngồi vòng quanh cái giếng. Đứa lớn nhất là con trai. Nó toét miệng cười đến tận mang tai, trông rất thân thiện.
"Tớ trông thấy cậu đến," nó nói. "Cậu có con ngựa đẹp đấy."
"Tên nó là Miramis," tôi nói, "đây là Pompoo và tớ là Mio."
"Tớ biết rồi," cậu bé nói. "Tớ là Totty, đây là các em gái và em trai của tớ."
Trông nó lúc nào cũng ân cần và thân thiện, các em của nó cũng thế, như thể chúng rất vui khi gặp chúng tôi.
Điều này rất khác với Phố Bác. Ở đó bọn con trai thường gầm gừ như chó sói với những kẻ lạ bạo gan lại gần. Lúc nào chúng cũng phải tìm ra một đứa để nhạo báng, và loại khỏi trò chơi của chúng. Đứa đó luôn luôn là tôi. Chỉ có Ben bao giờ cũng chơi với tôi. Ở đó có một thằng to lớn tên Johnny. Tôi không bao giờ làm gì nó, nhưng bất kể khi nào nhìn thấy tôi, nó đều quát lên, "Cút đi, trước khi mày bị ăn đòn. Đi chỗ khác!" Nếu tôi có cố chơi bóng hay chơi trò gì với chúng thì cũng không ăn thua, vì những đứa kia luôn về phe thằng Johnny và bắt chước nó vì nó rất khỏe.
Tôi đã quen chịu đựng thằng Johnny, vì thế tôi rất ngạc nhiên khi gặp bọn trẻ như Totty, Pompoo, Nonno, và các em của Totty, chúng lúc nào cũng thân thiện.
Pompoo và tôi ngồi lên thành giếng bên cạnh Totty. Tôi nhìn xuống lòng giếng, nó sâu đến nỗi không thấy đáy.
"Làm sao cậu kéo nước lên được?" tôi hỏi.
"Bọn tớ chả múc tí nước nào cả," Totty nói. "Nó không phải là giếng nước."
"Thế thì là giếng gì?" tôi nói.
"Nó tên là Giếng Thì Thẫm Ban Đêm," Totty đáp
"Sao lại thế?" tôi hỏi.
"Cứ đợi đến tối, rồi cậu sẽ hiểu," Totty nói.
Chúng tôi ở chơi với Totty và các gái em trai nó cả ngày dưới bóng những cây cổ thụ. Khi chúng tôi đói, cô em Minonna-Nell của Totty chạy vào bếp lấy bánh đem ra. Đó là bánh Hết Đói, và tôi cũng thích nó như lần trước.
Chợt tôi bắt được một chiếc thìa nhỏ trong đám cỏ dưới gốc cây, một chiếc thìa nhỏ bằng bạc. Tôi giơ cho Totty xem, thế là trông nó buồn xìu hẳn đi.
"Đây là cái thìa của em gái tớ," nó nói. "Mio tìm thấy cái thìa của em gái chúng ta này," nó kêu to gọi các em của nó.
"Thế em gái cậu đâu rồi?" tôi hỏi.
"Nam tước Kato," Totty nói. "Nam tước Kato hung ác bắt em ấy đi mất rồi."
Nó vừa thốt lên cái tên đó, không khí ở khắp xung quanh chúng tôi chợt lạnh buốt như băng. Một cây hướng dương mọc cao trong vườn bỗng héo quắt lại rồi chết rũ, còn đàn bướm thì rụng cánh lả tả không bao giờ bay được nữa. Còn tôi cảm thấy khiếp sợ Nam tước Kato. Khiếp sợ vô cùng.
Tôi đưa chiếc thìa bạc nhỏ xíu cho Totty, nhưng nó nói, "Cậu cứ giữ lấy cái thìa của em tớ. Cậu đã tìm thấy nó thì nó là của cậu, em tớ chẳng bao giờ cần đến nữa."
Các em của nó òa khóc khi nghe nói đứa em gái của chúng sẽ không bao giờ cần đến cái thìa nữa. Nhưng chỉ lát sau chúng tôi lại bày trò đùa nghịch vui vẻ và không nghĩ đến chuyện buồn đó nữa. Tôi cất cái thìa vào túi và không nghĩ thêm đến nó.
Nhưng trong lúc chơi đùa, tôi vẫn cứ không thôi ước chóng đến tối để biết thêm về cái giếng lạ kỳ.
Ngày ngả sang chiều, rồi trời tối dần. Đến lúc đó Totty nháy mắt với các em trai em gái của nó. Chúng nhìn nhau dò hỏi, rồi Totty nói, "Nào!"
Cả bọn chạy ùa ra ngồi lên thành giếng. Pompoo và tôi cũng ngồi sát bên cạnh chúng.
"Tuyệt đối im lặng đấy nhé," Totty nói.
Chúng tôi ngồi im thin thít và chờ. Bóng tối mỗi lúc một thêm thẫm dần giữa những hàng cây cổ thụ, ngôi nhà của Totty nom lại càng có vẻ cổ tích. Nó đứng sừng sững trong bóng tối lạ lùng, kỳ bí. Nhưng trời cũng chưa tối mịt vì màn tối chỉ vừa buông. Có một cái gì thật lạ lùng, bí ẩn và rất cổ xưa vây phủ ngôi nhà, cây cối, và nhất là trên cái giếng, trong lúc chúng tôi ngồi quanh thành giếng.
"Tuyệt đối im lặng đấy nhé," Totty thì thào, mặc dù chúng tôi không nói một lời nào đã lâu. Chúng tôi ngồi im lìm thêm rất lâu nữa, trời cũng tối thêm chút nữa giữa các hàng cây, tôi vẫn không nghe thấy gì.
Nhưng rồi chợt có tiếng gì văng vẳng. Đúng thế, tôi đã nghe thấy tiếng gì đó. Tôi nghe có tiếng thì thầm dưới lòng giếng! Một tiếng thì thầm phát ra từ nơi sâu thăm thẳm trong lòng giếng. Những âm thanh lạ lùng không giống bất cứ âm thanh nào. Nó thì thầm kể truyện cổ tích. Chúng không giống bất cứ truyện cổ tích nào, chúng là những câu chuyện đẹp nhất trên khắp trần gian. Hầu như chẳng có gì khiến tôi mê thích hơn là được nghe kể truyện cổ tích, cho nên tôi nằm sấp xuống, ép bụng vào thành giếng để nghe cho rõ tiếng thì thầm. Thỉnh thoảng nó cũng hát, những bài hát lạ lùng nhất và đẹp nhất.
"Loại giếng kỳ lạ gì thế này?" tôi nói với Totty.
"Một cái giếng chứa đầy truyện cổ tích và những bài hát. Tớ chỉ biết thế thôi," Totty trả lời. "Một cái giếng chứa đấy những câu chuyện cổ và bài hát có trên thế gian từ xa xưa, nhưng con người đã quên mất chúng từ rất lâu rồi. Chỉ có Giếng Thì Thầm Ban Đêm vẫn còn nhớ hết."
Chúng tôi cứ ngồi như vậy mãi hồi lâu. Bóng tối thẫm hơn giữa những rặng cây, còn tiếng nói thì khẽ dần, khẽ dần, cho đến khi nó im bặt. Cuối cùng chúng tôi không còn nghe gì nữa.
Xa xa trên cánh đồng cỏ xanh vọng đến tiếng con Miramis hí vang. Có lẽ nó muốn nhắc tôi đã đến lúc nhanh nhanh trở về nhà với Đức Vua cha tôi.
"Tạm biệt cậu, Totty. Tạm biệt cậu, Minonna-Nell. Tạm biệt các bạn nhé," tôi nói.
"Tạm biệt, Mio. Tạm biệt, Pompoo," Totty nói. "Nhớ quay lại đây sớm nhé!"
"Ừ, chúng tớ sẽ sớm quay lại," tôi hứa.
Chúng tôi cất tiếng gọi con Miramis đến và leo lên lưng nó, rồi vội vã phi nước đại về nhà. Trời lúc này không tối lắm vì trăng đã lên cao, tỏa sáng khắp đồng cỏ xanh và trên những rặng cây im lìm khiến chúng như dắt bạc, chẳng khác nào những cây bạch dương trong Vườn Hoa Hồng của Đức Vua cha tôi ở nhà.
Chúng tôi đến cầu Ánh Ban Mai, nhưng tôi gần như không nhận ra nó. Cây cầu trông lạ hẳn, cứ như được kết từ những tia bạc sáng lóng lánh vậy.
"Ban đêm nó có tên khác đấy," Pompoo nói khi chúng tôi lên cầu. "Thế ban đêm nó tên là gì?" tôi hỏi.
"Cầu Ánh Trăng," nó đáp.
Chúng tôi qua cầu Ánh Trăng lúc những anh lính gác đang chuẩn bị kéo nó lên. Từ tít xa, chúng tôi đã trông thấy các đống lửa của những người chăn cừu trên Đảo Đồng Xanh nhóm lên, lập lòe như những ngọn đèn nho nhỏ. Cả thế gian chìm trong tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ có tiếng vó ngựa vang rền như sấm động trên mặt cầu. Dưới ánh trăng, Miramis trông như một con ngựa huyền ảo, còn bộ lông bờm của nó như không còn bằng vàng nữa, mà đã biến thành bạc nguyên chất.
Tôi chợt nghĩ đến Giếng Thì Thầm Ban Đêm và tất cả những truyện đã được nghe. Trong đó có một truyện đặc biệt mà tôi rất thích. Nó bắt đầu như thế này: "Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc nọ có một hoàng tử. Một đêm trăng sáng, cậu lên ngựa và bắt đầu một chuyến phiêu lưu..."
Bạn thử tưởng tượng xem, hoàng tử đó có thể chính là tôi đấy nhé! Vì dù sao, tôi cũng là con trai của Đức Vua cơ mà.
Chúng tôi tiến mỗi lúc một gần hơn về phía Đảo Đồng Xanh, và những chiếc móng vàng của con Miramis vẫn gõ vang như sấm động. Còn tôi vẫn nghĩ miên man về câu chuyện cổ tích suốt quãng đường và thấy nó mới đẹp làm sao: "Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc nọ có một hoàng tử. Một đêm trăng sáng, cậu lên ngựa và bắt đầu một chuyến phiêu lưu...”
Mio, Con Trai Ta Mio, Con Trai Ta - Astrid Lindgren Mio, Con Trai Ta