Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Huyền
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khương Nhật An
Biên tập: Nancy Chang
Upload bìa: Nancy Chang
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1109 / 5
Cập nhật: 2015-10-19 14:42:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hìn những con chữ liên tục nhảy ra, tôi nhanh tay gõ phím trả lời: “Ai thế? Nhận nhầm người rồi.” Gửi xong mới nhớ ra món nợ đào hoa của mình trên mạng hồi còn ở Nhật.
Hồi đó cô bạn cùng phòng với tôi đang chơi loại game nào đó không hot lắm, nhưng vẫn gọi tôi vào góp vui, tôi không mấy khi tham gia, chỉ làm người giữ kho cho cô ta, cả người trên dưới chất đầy đủ loại chiến lợi phẩm cô ta thu được khi giết quái, trang bị trên người cũng toàn đồ thải của cô ta.
Khi lần đầu tiên tham gia trò chơi, trong đó tôi đang ở trên quảng trường, chat đến đoạn: “Tối nay thích ăn gì? Hôm nay mình được nghỉ, nấu ăn cho đằng ấy nhé, trứng xào cà chua được không?” Tôi viết bằng tiếng Hán. Lúc đó một gã toàn thân trang bị rất oách đứng sau tôi lập tức có vẻ xúc động xen vào: “Bạn biết nấu ăn à?” cũng bằng tiếng Hán.
Sau câu đó gã mới hỏi: “Hai bạn là người Trung Quốc?”
Tôi nhất quyết cho rằng, đối với những người coi ăn uống là vấn đề quan tâm số một trong đời, dứt khoát là một người tốt bụng độ lượng, vậy là bỗng có thiện cảm với nhân vật lạ kia chỉ vì câu nói đó của gã.
Gã tự giới thiệu là người Thượng Hải, có một cái tên rất văn chương là Lộc Minh, do trò chơi này rất thịnh trong nước, mạng lag liên tục, cho nên gã chạy sang Nhật để chơi cho đã, nói xong gã bắt đầu truy hỏi gốc gác tôi, chi tiết đến nỗi khiến tôi bắt đầu nghi ngờ có thể gã là phóng viên? Thực ra gã vẫn còn là học sinh, kém tôi ba tuổi.
Sau khi khảo sát gia thế thanh bạch nhà tôi xong xuôi, gã đột nhiên tự đưa ra quyết định: “Này, làm vợ tôi nhá!” Trước đó, thậm chí không hỏi tôi đã có chồng chưa, đó chính là điểm đáng ghét của tên quỷ này, dựa vào ưu thế trẻ tuổi, ngạo nghễ cho rằng vạn vật trên thế gian đều là của mình, cứ việc thoải mái sử dụng.
Tôi dùng tư thế lãnh đạm của người đứng tuổi tế nhị từ chối “Tôi là chị cậu”, đồng thời ân cần khuyên nhủ gã chăm chỉ học hành, nhưng hình như gã không bỏ vào tai, tôi nhớ mười lần lên mạng lần nào cũng chạm mặt gã, cái dấu chấm than to đùng sau mỗi lần gã gọi ‘bà xã’ đều khiến tôi cảm giác gã hét váng đến tận trời xanh.
Cô bạn cùng phòng của tôi cảm thấy rất kỳ, chưa hề gặp mặt sao em giai Lộc Minh lại điên cuồng tấn công một bà chị máu lạnh như thế? Tôi giải thích với cô ta, chính vì gã là em giai cho nên gã muốn tìm một bà già để chiều chuộng gã, chăm sóc gã, tốt nhất là chăm sóc cả túi tiền cho gã.
“Loại em giai bốc mùi đó không thiếu.” Tôi cảnh báo cô ta, “Nếu gặp phải, cậu nên lưu ý, loại này cực dẻo mồm chuyên tìm các thiếu phụ cô đơn để ra tay!”
Về sau Lộc Minh lấy cớ quá ít cơ hội “gặp nhau”, cho nên lấy đi mã số QQ, từ đó tôi có thêm một ông chồng hờ, nhưng kiểu quan hệ trên mạng như thế cũng chẳng tổn hại gì đến da thịt tôi, gã đi mặc gã, tôi chẳng bận lòng. Cô bạn cùng phòng lại giễu tôi, trâu già xài cỏ non, cô ta nói vậy mà quên rằng, trong game cô ta cũng tự xưng là sinh viên trong nước lừa không ít sinh viên ở đây nạp tiền game cho cô ta, tóm lại chuyện này chỉ là khúc xen ngang trong đời, cười xong là quên.
Không ngờ, gã Lộc Minh vốn là khách lạ qua đường, đáng lẽ nằm trong tồn kho ký ức của tôi, lại nghiễm nhiên chen một chân vào cuộc đời tôi, hơn nữa lại còn đến không đúng lúc.
Đối với tôi, người đang ngồi dưới đáy của vực thẳm mang tên “tuyệt vọng”, gã giống như vị sứ giả lắng nghe miễn phí mà ông trời phái xuống cho tôi. Khi thấy, ngay vấn đề tại sao tôi quay về nước gã cũng không hỏi, lòng đầy u uất, tôi đem tất cả những xấu xa của gia đình, chuyện tôi bị cô ruột hãm hại thế nào kể hết với gã.
Không ngờ khán giả nghe xong còn xúc động hơn cả diễn giả: “Sao có thể như vậy! Cặn bã! Cặn bã quá!” Gã viết đầy ô chat ba chữ “cặn bã quá”, sau đó lại tành tạch gõ thêm rất nhiều chữ thể hiện sự phẫn nộ của gã: tiểu nhân ắt có ác nhân trị!…
Thật là một khán giả tận tâm, cảm xúc còn nồng nhiệt hơn nguời diễn. Mặc dù gã chửi hơi độc, nhưng thật sự khiến trái tim tan nát của tôi cảm thấy, thì ra chân tình vẫn tồn tại trên đời, bọn xấu xa chỉ là nắm cứt chuột bé nhỏ, thế giới đại thể vẫn tốt đẹp.
Xong xuôi, Lộc Minh nhận ra mình vừa chửi bới người nhà của “vợ”, lúc này mới muộn màng cảm thấy lúng túng, vội nói thêm, “Xin lỗi, học vấn có hạn, cho nên nhìn thấy người có trình độ cao như em, đã thi đỗ đại học còn bị người nhà hãm hại không học được, nên cảm thấy bất bình thay em.”
“Cậu bảo cậu đang học ở đâu đó cơ mà?”
“Tôi búa vậy thôi. Thực ra nhà tôi rất nghèo, không được học đại học.”
“Vậy suốt ngày la cà trên mạng, làm thuê à?” Gã đã thật lòng phẫn nộ thay tôi, một bạn chat, khiến mây đen đầy mặt tôi được xua đi chút ít, dễ chịu hơn, có đi có lại, ít nhiều tôi cũng nên quan tâm gã.
“…” Gã gửi đến một chuỗi dấu chấm lửng.
Thôi, nhà nào chả có chuyện khó nói, tôi không định truy hỏi. Nhưng gã choai đó sao mà quá thật thà, lại không khảo mà xưng “Thực ra tôi được người ta bao.”
Lần này đến lượt tôi đánh một chuỗi dấu chấm lửng “……”
“Nhưng tôi thực lòng với em, bà xã, nếu em gật đầu, bây giờ tôi sẽ chia tay người ta.”
“Cậu rất tốt, nhưng tôi đã có bạn trai.” Rất kỳ lạ, rõ ràng tôi thực sự có bạn trai tên là Đổng Bân, nhưng khi gõ dòng chữ này lại có gì áy náy, giống như đang nói dối tên quỷ đó, “Cảm ơn cậu đã nghe tôi than thở, chúc ngủ ngon!”
Vội vàng từ biệt xong, dường như có gì ngượng ngùng, muốn bỏ trốn, lập tức tắt máy. Sau khi lăn lên giường lại hơi hối hận, không biết trúng tà gì, lại đi dốc gan dốc ruột với một đứa trẻ kém mình ba tuổi? Ngay với Lâm Sâm tôi cũng chưa từng chủ động tâm sự mọi chuyện.
Thôi, chỉ là một đoạn xen ngang trong đời. Tôi ôm chặt lấy gối, trong đầu hình dung Lộc Minh như một người bằng giấy, tôi dùng ngón trỏ và ngón cái vặn lại ném vào ngăn kéo có mẩu giấy dán ngoài “không quan trọng, có thể quên”. Nhân tiện nói thêm, tôi còn có một ngăn kéo bên ngoài đề “cặn bã đại tiện nhân, hận thù ghi nhớ…” bên trong đương nhiên có Phùng Tuấn và một nhóm ai ai đó mà tôi không buồn nhắc tên, tối nay tôi sẽ quẳng bà cô của tôi vào đó, để cho con gái bà ta, tức em họ tôi cô đơn nằm trong ô kéo “đơ chính hiệu”.
Lòng mệt đầu cũng mệt. Tôi ngủ chập chờn mơ một giấc, tôi thận trọng lấy con người giấy ghi tên Lộc Minh ra khỏi ngăn kéo kia, bỏ vào ngăn kéo khác, tôi muốn nhìn mẩu giấy đó viết gì, nhưng không thể nào nhìn rõ.
Tôi tìm việc làm rất thuận lợi, đã quyết định chọn công ty phiên dịch, trưởng nhóm phiên dịch tiếng Nhật của tôi là một ông già rất hòa nhã, hôm đầu tiên đến nhận việc, ông chưa phân cho tôi việc gì, chỉ nói cách thức làm việc và giới thiệu mấy đồng nghiệp có thể thường xuyên liên quan, sau đó cho tôi về.
Còn cả hơn nửa buổi chiều rỗi rãi, tôi liền gọi Đổng Bân đến đón, định đi đâu đó chơi, nhưng không thấy chàng lái xe đến, mà sải cặp chân dài từ xa vẫy tay tiến lại.
“Hôm nay là ngày xe của anh không được ra đường…” Chàng ngại ngần giải thích, tôi mới hiểu để hạn chế nạn tắc đường, người ta có qui định “số xe chẵn lẻ”. Ví dụ, hôm nay những xe mà số cuối của biển số là số lẻ thì không được ra đường.
Tôi than thở: “Sau này nếu dân số quá đông, người ta sẽ căn cứ vào số cuối của chứng minh thư để qui định hôm nay ai được ăn cơm.”
Đổng Bân lập tức phụ họa: “Vậy thì anh sẽ đưa chứng minh thư của anh cho em, để ngày nào em cũng được ăn cơm, hoặc một ngày ăn hai bữa.”
Ân tình này dâng hiến rất kịp thời! Sau một thời gian trở thành bạn gái của chàng, lúc này lòng tôi mới trào lên cảm giác ngọt ngào của người đang yêu. “Chỉ có anh là rất tâm lý!” Tôi chủ động đi đến khoác tay chàng, phàn nàn, “Tất cả đều do bây giờ có quá nhiều người giàu đủ tiền mua xe.”
“Vậy anh cũng mua cho em một chiếc!” Sự ngạc nhiên sung sướng hiện rõ trên mặt Đổng Bân, giọng chàng cao vọt lên tám độ, nở một nụ cười rất trẻ con với tôi, nói: “Smart nhé? Rất hợp với em, hay là em thích xe gì, hôm nào chúng ta đến hiệu 4S[1] thăm quan, chịu không?”
[1] Mô hình kinh doanh xe hơi “bốn trong một”, tức: bán hàng, cung cấp linh kiện thay thế, chăm sóc khách hàng và phản hồi thông tin.
Nhìn chàng phấn khởi như vậy, thật tội nghiệp. Bỗng nghĩ bấy lâu mình đối với chàng có phải quá lạnh lùng? Đồng thời quyết định từ nay phải thương chàng nhiều hơn, rốt cuộc đã là vợ chồng dự bị… vừa nghĩ đến đó lại đột nhiên nhớ tới Phùng Tuấn, tim thoáng run, sắc mặt cũng vô tình sa sầm.
“Sao thế?” Đổng Bân tưởng chàng quá đắc ý lỡ miệng nói gì làm tôi phật lòng, qua lần áo tôi vẫn nhận ra cơ bắp chàng co lại.
“Không sao.” Tôi cố gắng cười thật tươi với chàng, “Anh đến đây thế nào? Đi taxi à?”
“Ừ.” Đổng Bân không dám nói linh tinh nữa, ngoan ngoãn dẫn tôi ra đường vẫy xe.
Sau đó tôi mới đích thân trải nghiệm ba chữ “trái đất tròn” rơi vào người ta hằn lên nỗi đau như dao nung gí vào da thịt thế nào, Bắc Kinh lớn đến nỗi sắp sáp nhập Thiên Tân thành vùng tám của mình, lại chẳng phải là thị trấn biên ải xa xôi, mua bó rau dọc đường cũng gặp tám người quen làm tôi có thể giáp mặt Phùng Tuấn!
Bốn bề xung quanh chỉ có mấy cái cây cằn cỗi suy dinh dưỡng, quả tình không có chỗ trốn! Đến khi tôi nghĩ ra có thể núp sau bóng lưng cao lớn của Đổng Bân, thì Phùng Tuấn đã bắt gặp ánh mắt tôi, chàng ngẩn ra giây lát, chân đang bước vội bỗng dừng, rồi đi thẳng đến chỗ tôi.
Đổng Bân chưa hề gặp Phùng Tuấn, thấy gã đàn ông ngang nhiên tiến lại phía tôi với vẻ băn khoăn, vô cùng nghi hoặc hỏi tôi: “Người quen của em à?”
“Phùng Tuấn.” Tôi nhắc khẽ chàng, để tránh lát nữa khó xử. Cái tên vừa nói ra, Đổng Bân phía sau đã cứng người, tôi thấy mặt chàng đầy lo lắng. Ngớ ngẩn! Anh không làm gì người ta, sao phải lo?
“Lăng Bội, đã lâu không gặp.” Phùng Tuấn đứng cách tôi chừng nửa mét, cất lời chào với một thái độ vừa phải. Chàng gầy đi không ít, hai má hóp, ngày trước thường diện cả cây thể thao, quần áo và giày, bây giờ chơi quần da, nện giày da, một vận động viên để đầu húi cua mà chơi nhạc Rock trông ngán muốn nổ con ngươi, có lẽ là thẩm mỹ của Ngô Sa Sa.
Tôi nép vào Đổng Bân, cố hất cằm thật cao, “Ờ ờ” coi như trả lời.
“Anh ấy là…” Ánh mắt khó hiểu, chàng ngắm Đổng Bân một lượt, giọng cũng khó hiểu: “Người yêu em hả? Chính là người đã cầm điện thoại của em?”
“Không phải! Đó là…” Tôi vừa nghĩ nhanh, chưa nói hết, đã lảng chuyện khác, “Xem ra anh rất ổn.” Chỉ cần chàng khách khí trả lời “Đúng, rất ổn” tôi cũng sẽ nói, “Em cũng thế, tạm biệt!” Kết thúc cuộc tái ngộ chán phèo.
Hóa ra chàng không làm vậy, mà dịu dàng nhìn tôi nói: “Em… em không thay đổi tý nào.” Giọng tình cảm đến nỗi cứ như tôi và chàng là cặp tình nhân say đắm vừa tái ngộ sau bao năm thất lạc, cứ như chàng bội ước, ngoại tình bị người ta ép cưới, những sự kiện quan trọng là thế đã bị quên tận chín tầng mây.
Vợ anh đang bị người ta nhìn gian, tại sao anh không động lòng? Tôi phẫn nộ nhìn Đổng Bân, nhíu mày tức giận, miệng mím chặt, nửa câu cũng không thể nói được. “Chúng tôi đang vội!” Tôi khoác tay chàng, ném cho Phùng Tuấn một câu, “Vậy nhé, tạm biệt!” kéo Đổng Bân đi về phía ga tàu điện ngầm.
Tôi đi rất vội, bởi vì cảm thấy rõ ràng ánh mắt như lửa của Phùng Tuấn đuổi theo, kéo ra một sợi tơ dài lê thê, nghĩ đến mình đang tồn tại trong tầm mắt chàng, tôi chỉ muốn có quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống thiêu tôi thành tro, thiêu sạch trơn không còn bóng dáng.
Rất buồn nôn.
Nói ghét còn là nhẹ, thực ra tôi căm thù tàu điện ngầm, nó quá bẩn thỉu.
Cái mùi hôi thối xông vào mũi đó, lại đến từ con người chúng ta, điều này khiến người ta thất vọng, nhưng nghĩ lại, con người cũng chỉ là động vật cao cấp, chẳng cao quý gì, đừng tưởng bở. Vậy là tôi thản nhiên chấp nhận tất cả, để cho mùi nước hoa Lancôme tuyệt diệu của mình hòa vào cái đại dương mùi cơ thể hỗn tạp kia.
Mặc dù Đổng Bân cố vòng cánh tay che chắn tôi, không để cho bọn đàn ông mồ hôi khét lẹt xung quanh dán vào tôi, nhưng tôi vốn quen bộc lộ cảm xúc, vẫn không thể kiềm chế, trợn tròn hai mắt, với vẻ kinh ngạc và phẫn nộ của người ngoài hành tinh nhìn lướt xung quanh: bọn sinh viên ăn bánh bao sặc mùi hành tỏi gừng, một bà đang ngoác mồm bô bô kể chuyện nhà, cứ như cho tất cả hành khách cùng nghe, một ông đứng tuổi đi đôi tất da chân, đặc giọng địa phương, mặt đỏ tía tai quát vào di động “Chuyện này, nói gì thì nói, không có hai trăm triệu ông đừng đến gặp tôi!” Một gã choai choai mặt đang phê phê, tự coi mình là DJ mở di động phục vụ hành khách những bài hát trên mạng…
©STENT: http://www.luv-ebook.com
Tôi nghĩ đến xe điện ở Nhật Bản, hành khách cũng đông, nhưng yên lặng như nấm mồ, lại thêm gương mặt nào cũng nghiêm nghiêm, cảm giác như sắp đến ngày tận thế. Nhưng sự yên tĩnh đó cũng không được bình yên hưởng thụ, là phụ nữ thậm chí đàn ông, bạn luôn phải đề phòng một loại đặc sản văn hóa nào đó do người bản địa tạo nên chính là “bọn nhặng” tức dê già.
Bọn nhặng trên xe điện ở Nhật Bản nhiều đến nỗi khiến người ta nổi da gà như nhìn thấy bầy gián nhung nhúc, mấy chị em trong nhóm học của tôi hầu hết đều gặp hoặc tận mắt chứng kiến, chỉ có mỗi mình tôi bị bàn tay ma của bọn nhặng loại ra ngoài như một kẻ đóng giả phụ nữ. Xét ngoại hình, chị em phụ nữ dù hà khắc đến mấy nếu không chịu công nhận tôi thuộc loại “đẹp miễn cưỡng”, ít nhất cũng phải “trung bình trở lên”! Sao bọn nhặng lại mắt kém như thế? Cô bạn cùng phòng với tôi chân xỏ dép lê, mình vận đồ thể thao, tóc bù xù, dù dễ tính đến mấy cũng chỉ có thể đánh giá là “nhếch nhác”, vậy mà nửa đêm ra hiệu tạp hóa còn gặp bọn cuồng[2] nữa là!
[2] Chỉ những kẻ thích cởi quần áo trước mặt người khác.
Nghĩ đi nghĩ lại nguyên nhân chủ yếu vẫn là khí chất, mặc dù trang phục khá nóng, trang điểm tỉ mỉ, nhưng toàn thân tôi toát ra khí chất dữ dội của người bệnh thần kinh, quả thực khiến người khác chùn bước, đại loại như “mi dám thử động vào ta xem, mi sẽ thấy bà cô này ra tay thế nào, trước tiên ta sẽ nhổ nước bọt bịt mắt mi lại, sau đó dùng móng tay sắc như vuốt cào toạc mắt mi ra, cuối cùng tung chưởng đá nát cái bộ phận duy trì nòi giống nhà mi, rồi lôi mi đến đồn công an chụp cái bản mặt mi, phóng to dán lên tường, bố cáo cho toàn thế giới biết, khiến mi tan cửa nát nhà, vợ con ly tán”.
Cái bánh bao như thế nào khiến bọn chó thích nhất? Thông thường đều là những tiên nữ liễu yếu đào tơ toàn thân trên dưới bọc kín mít, mặc váy dài quá gót, đi tầu điện ngầm hoặc xe buýt, mặt căng thẳng như sắp khóc, như bị mẹ chồng ác nghiệt bắt ra ngoài đi chợ, hoàn toàn lạc lõng với cuộc đời bụi bặm. Ví dụ, cô gái váy liền màu trắng đứng chếch trước mặt tôi, mặt mũi thanh thấu, môi hồng khẽ hé, một Tây Thi tàu điện ngầm bằng xương bằng thịt ý?
“Này, anh nhìn cô bạn kia,” Tôi thầm nghĩ, không khéo vậy chứ, vừa nghĩ đã thấy ngay! “Chính cô mặc váy trắng đó, có phải cô ta đang gặp bọn dê già?” Tôi kéo tay áo Đổng Bân, ra hiệu cho chàng nhìn về phía đó, một gã đàn ông xanh xao, đeo kính trông có vẻ nho nhã, yếu ớt, sau khi ép sát lưng cô ta, người bắt đầu nhịp nhàng lắc, như con sâu róm đang bò trên cành cây.
Đổng Bân nhìn một cái, do dự nói: “Ép sát thế, có thể là người quen không?”
“Sao có thể!” Tôi khẽ kêu, “Cô ta sắp khóc rồi.”
“Sao cô ta không kêu?”
“Anh xem người ta dịu dàng yếu đuối thế kia, chúng ta đến xem sao?”
“Đừng xen vào chuyện người khác, nhỡ nhầm thì sao.” Đổng Bân thận trọng nhìn tôi, giọng ân cần: “Em mới về nước, chưa biết nhiều thông tin, gần đây các kiểu lừa bịp đều thay đổi, chỉ sợ em…”
Tôi vốn đang bực mình vì chàng đã không làm cho tôi mát mặt trước Phùng Tuấn, giờ tôi nổi máu nghĩa hiệp đã không chung chiến hào với tôi thì thôi, lại còn giội nước lạnh, đột nhiên tôi bị đứt một sợi đàn trong dầu, không nói gì với chàng, lập tức tung chưởng.
Tôi vừa nói: “Đi nhờ tý nào! Chó tốt không chắn đường! Cảm ơn!” vừa rẽ đám đông chen tới, giơ tay túm vai áo tên đàn ông đeo kính, vừa ngoác mồm chửi: “Đồ lưu manh, làm gì thế! Mặt trời chưa lặn, đã thành lợn động đực! Thích nhảy thì đi tìm mèo hoang.”
“Mày! Đồ thần kinh!” Gã hét như mụ đàn bà, rõ ràng hốt hoảng, cố vùng khỏi tay tôi.
Còn cô gái bị quấy rối kia mắt đã như cái bể tháo nút, nước ục ra, chứng thực phán đoán của tôi không sai.
“Bội Bội! Em…” Đổng Bân nhẹ nhàng lách qua đám người vây quanh, đến bên nói nhỏ vào tai tôi: “đừng gây sự.”
Con dê già bắt đầu vung tay đập tới tấp vào tay tôi, khiến tôi nổi da gà vừa đau vừa ngứa, thấy sắp không giữ được gã, tôi gọi Đổng Bân: “Anh mau giữ lấy hắn!” Lại ngoảnh sang hét lên với cô gái kia, “Hắn làm gì cô, đừng chỉ biết khóc, nói ra đi! Ở đây đông người, đừng sợ, sẽ lôi hắn đến đồn cảnh sát.”
Cuối cùng Đổng Bân không giúp tôi, ngây người nhìn con dê già giằng khỏi tôi chạy về toa trước, mọi người thi nhau dạt ra tránh, không ai ngăn cản hắn.
Trong một thoáng, tôi tuyệt vọng đến phát sốt, nhân loại hỏng rồi, ngay sau đây sẽ là ngày tận thế.
Mu bàn tay bị đánh đỏ ửng, tôi thấy tủi thân và bất lực ê chề, rõ ràng đang đứng trong toa tầu điện ngầm vững chắc lại cảm giác trời rung đất chuyển, chỉ có mắng vào mặt Đổng Bân một trận mới lấy lại được khí thế để đứng vững. Khi đèn báo sắp đến bến sau, tôi đã chửi đến gân cổ đỏ mặt, quả quyết quay người đi ra cửa, bỏ lại Đổng Bân đứng ngây như con gà gỗ và cô gái vừa bị quấy rối vẫn khóc i ỉ trước con mắt hiếu kỳ của đám người vây quanh.
Nện giày tám phân sải bước trên lối đi dành cho người mù lát gạch nghiêng nghiêng, vẫn còn một bến nữa mới đến nhà, mặt hầm hầm tôi vừa nhìn từng người qua đường, vừa lấy di động gọi cho Lâm Sâm, thực ra tôi không biết gọi cho gã làm gì, nhưng tôi nhớ gã, bây giờ tôi rất nhớ, rất nhớ gã.
Khi nghe thấy giọng nữ lạnh lùng trong máy vọng ra “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” chân tôi trẹo một cái, gót giày gãy đôi.
Tay xách đôi giày gãy gót, tôi lê bước về nhà bằng đôi giày thể thao mua ở một cửa hiệu bán đồ thể thao bên đường, đôi giày đế bằng thảm hại, màu quê đến nỗi nếu ngày thường tôi không bao giờ thèm để mắt đến, xấu xí đến độ hoàn toàn không nên tồn tại trên đời, cảm thấy khói lửa trong người đã tiêu tan quá nửa, quả nhiên đôi giày cao gót chính là cội nguồn sự sống của tôi.
Chỗ tôi ở là kiểu chung cư cũ với một hành lang dài có mười cái cửa đối nhau, do đèn hành lang thường xuyên hỏng không ai sửa chữa, nên quanh năm tối om om, phảng phất không khí ma quái rờn rợn, cho nên khi Trịnh Phi tóc sổ tung ngồi trước cửa phòng tôi, từ từ đứng lên trong bóng lối, tôi sợ đến tắc thở.
“Đồ chết tiệt! Đồ thối tha!” Tôi nhảy lên, ngọn đèn phía xa vừa lóe, chiếu vào khuôn mặt cô ta: “Giả ma giả quỷ làm người ta đứng tim, suýt chết.”
“Gọi cho cậu mấy lần, máy bận liên tục.”
“Ờ.” Có thể lúc đó tôi đang gọi cho Lâm Sâm. Tôi lấy chìa khóa mở cửa, “Vào đi.”
Vừa bước vào phòng, tôi đá bay đôi giày thể thao mắt lưới đang đi, hỏi Trịnh Phi: “Không đi làm à?”
Trịnh Phi đổ người xuống sofa, cầm lon nước quả trên bàn trà, bật nắp uống một hơi, thở dài nói: “Không có tâm trạng, xin nghỉ phép. Định đi chơi giải khuây.”
Cô nàng đang làm cho một công ty lữ hành. Cho nên tôi cười, “Nếu quan hệ tốt, bảo công ty áp dụng giá ưu đãi nội bộ.” Vừa nói, tôi vừa bắt chước các hướng dẫn viên du lịch, tay phất cờ miệng nói vào loa, “Cậu sẽ đội cái mũ quái dị, cầm một lá cờ nhỏ, làm một Zombie đầu óc trống rỗng, đi theo tiếng loa hò hét của người ta.”
Tưởng nàng sẽ phụ họa như mọi ngày rồi tán gẫu ầm ĩ một phen, không ngờ câu trả lời của nàng quá tầm thường: “Tớ muốn đi một mình.”
Dù thất vọng vì phản ứng của cô bạn, nhưng tôi vẫn không kìm được tiếp tục trêu Trịnh Phi: “Ờ, được đấy, mặc váy bông, đi đôi giày vải, giắt trong túi cuốn sách An Ni Bảo Bối[3], đi Lệ Giang, đi Mặc Thoát[4], tay đeo vòng bạc chu du chân trời góc biển. Sau đó gặp một người tình, trở về chớp mắt biến thành bà mẹ độc thân, sau đó tìm một chỗ bọn giả dối tụ tập treo tấm bảng hiệu, làm vài món mì thành bà chủ.”
[3] An Ni Bảo Bối: nhà văn có nhiều tác phẩm bút ký du lịch.
[4] Những địa chỉ du lịch hấp dẫn.
Có thể mấy chữ “gặp một người tình” tác động đến nàng ta, Trịnh Phi bỗng ngồi thẳng lưng, hai mắt long lanh như một nhà cách mạng đi tìm chân lý, rất nghiêm túc hỏi tôi một vấn đề thoạt nghe có vẻ phù phiếm nhưng mang mùi vị triết học lạ thường: “Bội Bội, cậu nói xem, con người ta sống có cần thiết phải yêu không?”
Nếu như mọi ngày tôi sẽ hiên ngang, hùng hồn phát biểu quan điểm tiêu cực của mình về sự vô dụng của tình yêu, nhưng Trịnh Phi lúc này rõ ràng chưa ra khỏi cú sốc của cuộc chia tay lần trước, ngộ nhỡ nghe xong cô nàng xiêu lòng vì sự thanh tịnh mà dấn thân nơi cửa Phật thì sao? Cái khuôn mặt to cần mái tóc xõa che bớt của nàng quả thực không thích hợp làm ni cô. Tôi phải cứu vớt nàng.
“Có chứ, đương nhiên cần rồi!” Tôi vung nắm đấm, xúc động hùng biện, “Cõi đời khổ ải, đêm dài lê thê, sinh ra là kiếp con người, chúng ta cũng không có mộng ước vĩ đại gì, đương nhiên phải yêu đương, phải lãng mạn, phải đốt cháy cuộc đời để kết tinh, nở bùng đóa hoa yêu! Mới không uổng một chuyến du chơi chốn hồng trần.”
“Nhưng mà…” Trịnh Phi chép miệng, lại uống ngụm nước, hình như đang rất khát: “Tớ hơi sợ.”
“Ngốc ạ, cậu yêu được mấy lần, đã thấy sợ? Tớ bảo nhé…” Tôi ngồi xuống bên, hai tay nắm tay cô bạn như bà tổ trưởng dân phố, thái độ hết sức trịnh trọng nói, “Trái tim con người thực ra rất ngoan cường, bất kể bị thương tổn nặng nề bao nhiêu, thời gian sẽ dần dần vá lại, cho dù để lại miếng vá, cũng có thể vẫn dùng tạm được, nhưng cơ thể thì khác, đã hỏng là hỏng luôn, cho nên nghe tớ nhé, cứ yêu đi, mỗi lần hãy yêu hết mình, đừng sợ bị thương! Nhưng cậu phải nhớ kỹ một điều, hắn có thể làm tổn thương trái tim cậu, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương cơ thể cậu.”
Trịnh Phi ngồi nghe, chớp chớp đôi mắt rõ ràng to hơn kích cỡ bình quân của mọi người, ngây thơ hỏi: “Có thể nói rõ được không?”
“Xì! Cậu phối hợp với tớ làm một cuộc đối thoại vui tìm hiểu tâm hồn con người mà khó vậy sao?” Tôi đảo mắt, hất tay cô nàng, “Ý của bản cô nương là: Yêu nhất định phải yêu, nhưng không được để bụng phình ra! Có thể nếm thử tí ti đàn ông có khẩu vị lạ, nhưng dứt khoát tránh xa bọn khoái bạo lực! Nhớ lấy.”
“Được!” Sau khi nói to một tiếng, Trịnh Phi đứng phắt dậy, rồi lại ngồi xuống, trịnh trọng nói với tôi, “Cảm ơn cậu đã giúp tớ hạ quyết tâm!”
“Hả?”
“Tớ quyết tâm đến hòn đảo đó gặp anh ấy.”
“Ai?”
“Bánh chay nhân vừng.” Cô nàng lắc người, hơi ngần ngại nói, “Một bạn chat.”
Cô nàng vừa bị Miếng thịt luộc hắt cả chảo dầu sôi sùng sục vào người, nỗi sầu thất tình còn chưa nguôi, chớp mắt đã rơi vào nồi canh ấm áp với Bánh chay nhân vừng, bình thường Trịnh Phi cũng không thuộc loại quá tham ăn, tại sao luôn trục trặc với đồ ăn? Thâm tâm tôi ngoài ý nghĩ muốn tiếp tục trêu cô bạn, không hiểu sao bỗng cảm thấy nỗi bất an mơ hồ. Có phải do hai người đàn ông đó đều có cái nick giống nhau, cuộc tình với Trịnh Phi đều bắt đầu qua mạng?
Nhưng, con người vốn có sức sống ngoan cường, khả năng hồi phục rất tốt, dù sao cũng còn tốt hơn thấy nàng suốt ngày ủ dột buồn mây sầu gió, tôi đành chúc nàng may mắn, lần này gặp được tình yêu đích thực.
“Vậy phải chú ý an toàn nhé.” Tôi lại nắm tay Trịnh Phi, vô tình dùng ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay cô nàng, giống một bà mẹ lo cho đứa con ngốc nghếch, lẩm bẩm dặn dò đủ mọi điều khi ra khỏi nhà, “Nếu cậu có bất cứ chuyện gì dù nhỏ nhặt đến đâu mà không quyết định được, hãy nhớ còn có tớ đây. Bất cứ kẻ nào bắt nạt cậu, chỉ một cú điện thoại, tớ sẽ bay đến, xé nó thành tám mảnh.”
Trịnh Phi lắc lắc đầu, giơ hai ngón tay hình chữ V, cười ngây ngô.
Cuối tuần đó, Lâm Sâm không báo trước nửa câu, xuất hiện ở dưới khu nhà của tôi. Lúc này chân tôi đang xỏ trong đôi giày thể thao, tuy khiến hai bàn chân khá dễ chịu, nhưng lòng tôi lại thầm khinh bỉ nó, xuống lầu đổ rác, nhìn thấy một con mèo hoang lông vằn màu sữa, cảm thấy rất đáng yêu liền đi theo, sau đó ngước mắt lên, vậy là nhìn thấy gã.
Hôm nay nắng không quá gắt, tầm nhìn dìu dịu, Lâm Sâm giạng đôi chân dài ngồi trên ghế băng trước bồn hoa của tiểu khu, ngón tay kẹp điếu thuốc lá thơm ESSE. Đó là loại thuốc tôi quen hút còn gã ngay hút thuốc cũng bắt chước tôi.
Trước đây, mấy lần tôi nói với gã: “Đường đường là đàn ông lại đi hút thuốc lá dành cho đàn bà, trông phát ớn, biến đi mà hút Marlboro.”
“Không cần, ca hút thuốc không phải vì thích.” Gã cười hi hí, rút một điếu trong hộp của tôi: “Hút thuốc có hại sức khỏe.”
“Vậy thì cút ra xa một chút, đừng để cho thuốc rởm của bản cô nương làm hại ngươi.” Nói xong, tôi cướp điếu thuốc trong tay gã.
Gã đoạt lại, bật lửa châm thuốc, chậm rãi nhả một hơi khói, nhìn tôi nhoẻn cười rất đáng yêu: “Chừng nào em còn hút thuốc, ca sẽ cùng hút với em, vậy là ta thọ ngang nhau, cùng chết, khỏi cô đơn.”
“Nói hay lắm, chẳng qua muốn hít khói thuốc của bản cô nương.” Tôi ngậm thuốc ghé lại gần, châm lửa từ điếu thuốc của gã. Trong làn khói lẩn quất, gã nheo mắt nhìn tôi, chậm rãi nói: “Bị cô em đoán trúng tim đen rồi.”
Hồi đó chúng tôi bao nhiêu tuổi? Tôi đứng trong bức tranh ký ức, nhìn thấy tôi và Lâm Sâm mặc đồng phục học sinh, ngồi xổm như hai tên trộm ở góc tường phía sau khu khoa giáo khuất nẻo nhất trường, lần đầu tiên bắt chước người lớn châm thuốc hút, ho sặc sụa, khói xộc vào mắt lờ mờ, nhưng con ngươi có ánh sao lấp lánh rất trẻ trung.
Hai con quỷ con. Tôi ngớ ngẩn cười khúc khích với hai chúng tôi trong ký ức, chúng thơ trẻ đến mức có thể giơ ngón tay giữa[5] nhằm vào tương lai.
[5] Giơ ngón giữa nhằm vào ai đó, là sự sỉ nhục nghiêm trọng đối với người đó.
“Vị tiên sinh này rất khả nghi.” Tôi đi về phía Lâm Sâm, miệng hét, “Xuất trình chứng minh thư, giấy tạm trú!”
Phản ứng của gã như quá bất ngờ vì sự xuất hiện đường đột của tôi, tay khẽ run, tàn thuốc rơi xuống đôi giày da Gucci của gã, khiến gã hốt hoảng bật dậy giũ chân như con mèo giũ nước.
Vốn định giễu một trận, nhưng khi gã quay mặt lại, tôi bỗng sững ra hồi lâu.
Mắt trái gã có quầng thâm, nửa mặt dưới có mấy vết xước, hình như là móng tay cào. Không đợi tôi hỏi gã đã khai:
“Bị Tiểu Cao cho cái tát, bị bố cô ta đấm một quả.”
“Ồ, bị ăn đòn vì làm mất lòng nhạc phụ đại nhân, chi tiết này hình như hơi cũ.” Tôi thấy thương cho gã, bất giác giơ tay định sờ.
“Ra tay hơi ác.” Nhưng lại sợ làm gã đau, cuối cùng giữa chừng rút tay về, nhưng đã bị Lâm Sâm phát hiện, gã nắm tay tôi áp lên mặt mình.
Gã nói: “Không ác.” Câu tiếp theo là, “Bởi vì ca với mẹ Tiểu Cao.”
Cuộc tình lập tức từ tuổi trẻ nhí nhảnh nhảy sang phạm trù luân lý gia đình! Tôi mới thở ra được nửa hơi, đã bị sặc, rút tay về đấm một quả vào ngực gã, “Vậy thì ra tay như thế vẫn còn nhẹ! Cậu hời rồi, nếu là tôi, sẽ tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết.”
“Đau quá.” Gã nhăn nhó.
“Đáng đời!” Tôi lườm gã, “Quyết không động vào người quen của bạn gái, bảy con thuyền mới không bị chìm trong đường hầm. Đấy chẳng phải nguyên tắc tìm gấu của cậu sao?”
“Bây giờ đi sáu con thuyền vậy, hôm nay đến tìm cô em là muốn nhờ cô em tìm giúp một con thuyền bù vào chỗ trống.” Gã yếu ớt nói đùa, thấy tôi không bắt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của gã nhăn nhăn ra vẻ tội nghiệp, “Chẳng phải cô em nổi tiếng là người duy tình cơ mà, sao bây giờ không ôm ca một cái?” Vừa nói vậy, gã đã giang tay ôm tôi.
Thôi được. Cũng không phải lần đầu gã như vậy. Tôi thở dài, cũng không đẩy gã ra, tay vỗ nhẹ lưng gã, thầm nghĩ, hai ngày sau gã lành vết thương, hết đau, tôi sẽ hỏi tội gã, sao lại làm với tôi cái động tác chỉ có giữa hai kẻ “tri âm” như thế?
Cái cằm nhọn của gã đâm vào vai tôi, mũi sụt sịt mấy cái, thấy không khóc ra được, gã mới buông tôi ra, nói: “Nạp điện xong rồi.”
“Trả tiền đây.” Tôi chìa tay.
Gã tóm tay tôi: “Bây giờ đưa em đi gặp một người.”
“Ai?” Tôi cúi xuống nhìn mình, chiếc sơ mi rộng thùng cộng với cái quần thể thao béo ú, “Tôi có cần thay quần áo không?”
“Không cần, không phải gặp chính thức gì cả, trái lại em…” Lâm Sâm giơ tay giật nhẹ cái bím tóc đuôi ngựa sau gáy tôi, tỏ vẻ luyến tiếc, nói: “Như thế này làm ca nhớ đến em hồi đi học.”
Lâm Sâm nói định đưa tôi đi gặp một người cũ rất quen của tôi, trên đường đi mặc tôi thăm dò thế nào, gã nhất định nhăn nhó cười, chỉ nói, “Đoán xem, đoán xem.” Khi tôi phớt lờ, gã lại trầm ngâm, như có rất nhiều tâm sự, khiến tôi cảm thấy gã đang có cuộc giao chiến trong lòng, rốt cuộc định mang tôi lên miền rừng bán cho người dân tộc làm vợ? Hay là gán cho hiệu tắm hơi làm nhân viên?
Tôi còn chưa kịp đoán hết các khả năng, xe đã dừng bên đường, trong xe nhìn ra, con phố toàn các nhà hàng san sát, Lâm Sâm chỉ nhà hàng Thân Trân, bảo tôi tự vào, gã đứng đợi bên ngoài, không đi cùng.
Gã rụt đầu, nói rất nghiêm túc: “Bởi vì ca rất sợ người đó.”
Tôi đột nhiên đoán ra, người tôi sắp gặp là ai, cảm thấy vô cùng kỳ lạ hỏi Lâm Sâm, “Hắn tìm tôi có việc gì? Sao lại có chuyện đó? Trước khi tôi ra nước ngoài, rõ ràng hắn nói sau này tốt nhất đừng có bất cứ dính líu gì với nhau.”
“Chính ca liên lạc với hắn.” Lâm Sâm mau miệng, nói năng luôn lưu loát, lần này không hiểu sao lại ấp úng, “Hôm nay ca đến tìm em nhưng không nói với hắn, ca đang do dự có nên cho em biết… Chà, tóm lại, cứ đi nghe hắn nói trực tiếp với em.” Nói xong, mở cửa xe cho tôi, dỗ dành tôi xuống xe.
Bước vào cái quán ồn ào, tôi nhìn thấy ngay Ngư Lôi. Gã quả nhiên vẫn như xưa, chỉ đến ăn ở quán của người Hồi, gã nói bởi vì họ có tín ngưỡng, sẽ không chơi trò xấu trong thức ăn.
“Bội Bội!” Ngư Lôi nhìn thấy tôi, có vẻ rất vui mừng vẫy tay, “Lại đây, lại đây, lại đây ngồi.” Hai gã đàn em ngồi cùng bàn ngoái đầu nhìn thấy tôi, liền cầm hai lon bia uống dở và hai đĩa thức ăn đã nguội đi sang bàn bên cạnh.
Tôi vừa ngồi đã ngửi thấy hơi rượu sặc sụa trên người gã, xem ra cái thứ chất lỏng màu vàng trong đống vỏ chai trên bàn đều đã vào hết bụng gã, nhưng mặt gã vẫn không biến sắc.
“Không ngờ ta lại gặp nhau.” Tôi nhìn gã từ trên xuống dưới, với thân hình gầy tóp như chó sói, bộ dạng, ăn mặc đều không có gì khác, rất giống dân xã hội đen vừa ra tù, nhìn kỹ mới phát hiện cái sơ mi màu nâu trên người gã là của hãng Givenchy, đồng hồ tay hiệu Rolex, mặc dù rất tinh xảo, nhìn biết ngay hàng xa xỉ, nhưng có gì đó toát ra từ người gã vẫn khiến tôi không khỏi hoài nghi những thứ trên người gã liệu có phải hàng giả, “Nhiều tiền ghê! Có vẻ ngày càng phát, đúng không?”
Trước đây Ngư Lôi chuyên in băng đĩa lậu, thỉnh thoảng thu tiền bảo kê ở gần Tây Đơn. Gã đắc ý xoay xoay cái đồng hồ trên tay, “Ôi dào, bây giờ ai còn bỏ tiền mua băng đĩa, tải miễn phí trên mạng mà.”
“Ờ, đổi nghề rồi à?”
Gã nhe răng cười, sau khi nhấc cốc rượu bên cạnh uống cạn nói: “Không tiết lộ đâu. Chúng ta giờ đã không cùng chiến hào nữa.”
Hồi tôi chuẩn bị ra nước ngoài, Ngư Lôi tặng tôi một chiếc va ly, lúc đó gã nói với tôi bằng một giọng thực sự ân cần: “Bội bội, ca vẫn luôn coi muội là em gái. Muội sắp đi du học nước ngoài, ca không có gì tặng muội, chỉ tặng cái va ly này, nó rất bền. Tiểu muội, sau khi muội ra đi, dù có định quay về hay không, muội cũng đừng liên lạc với người của chúng ta ở đây. Bởi vì muội khác chúng tôi, muội có tiền đồ. Muội có tiền đồ, có thể sống đàng hoàng. Biết không?”
Suốt thời tuổi trẻ ngông cuồng đó, tôi không nghĩ tới phấn đấu vươn lên, chỉ khoái khiêu khích gây sự, sở dĩ vẫn bình an tứ chi nguyên vẹn, là do có Ngư Lôi bao bọc, cho nên gã mới đúng như là anh trai của tôi. Nhưng khi gã nói những lời đó, tôi lại không phản bác, mắt đỏ hoe chỉ lặng lẽ gật đầu, bằng lòng đoạn tuyệt.
Tôi là người đặc biệt lạnh lùng và thực tế, “gái hư” là nói “cô gái” tôi chưa nghe nói “bà già hư”, đã định đi du học, thì tôi không thể “suốt đời đi theo bọn Ngư Lôi” sớm muộn cũng ai đi đường nấy.
Mặc dù nói không nên gặp lại, nhưng bây giờ cả hai đang ngồi đối mặt nhau, thực sự vẫn có chút cảm giác như ngày xưa, những chuyện cũ vẫn y nguyên trước mắt, cho nên tôi và Ngư Lôi lại vô tình bắt đầu tán chuyện cũ, nói bốc đến nỗi hai gã đàn em bàn bên cạnh liên tục ngoái đầu nhìn gã, hình như nhắc gã chú ý thời gian.
Lúc này Ngư Lôi mới cắt ngang hồi ức: “Chà, lát nữa ca có việc phải đi, lời dài nói ngắn nhá.”
Đúng thế, lúc này tôi mới nhớ Lâm Sâm đi tìm, bảo gã đến gặp tôi, chắc hẳn không phải để chúng tôi ngồi ôn chuyện cũ?
“Con sâu róm bên cạnh muội nhờ ca tìm giúp một người. Ca vốn không thèm động thủ, nhưng hắn bảo muốn tìm tên suýt chém muội bị thương.” Ngư Lôi hơi ngả người về trước, tay nắm thành nắm đấm trên bàn, “Nghĩ đến tình bang giao trước đây của chúng ta, chuyện này nhất định ca phải ra tay.”
Tôi có một linh cảm, không muốn gã nói tiếp.
“Tìm thấy rồi, là một thằng nhãi dưới trướng một đại ca người quen. Muội muốn ca xử nó thế nào?” Ngư Lôi thấy tôi lầm lì không nói, lại tiếp, “Thằng nhãi bảo, nó được người ta thuê làm, người thuê là Đổng Bân.”
Mình Có Thể Yêu Nhau Mình Có Thể Yêu Nhau - Lưu Huyền Mình Có Thể Yêu Nhau