Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: P.l.travers
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Mary Poppins
Dịch giả: Huy Khánh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 213 / 14
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
VI - Ngày Thứ Ba Chẳng Ra Gì
ột buổi sáng kia, Maicơn thức dạy được một lúc, bỗng cảm thấy trong người khang khác, là lạ nhưng em không biết rõ là cái gì.
Em tung chăn, đẩy ra xa và hỏi:
- Cô Mêry ơi, hôm nay là thứ mấy?
Cô Mêry trả lời:
- Hôm nay là thứ ba. Cháu dậy đi và đi tắm nào! Maicơn vẫn nằm yên không động cựa. Em trở mình và kéo chăn lên trùm kín đầu, cái cảm giác khó chịu lại rõ rệt hơn lúc trước.
Cô Mêry lại nhắc với giọng nói mát mẻ, trong trẻo, thường là giọng cảnh cáo: “ Này cô bảo cháu làm gì, nào!”
Maicơn không biết mình bị làm sao nữa! Em biết là lúc này em sắp sửa “không ngoan”. Em nói chậm rãi, vọng ra từ trong chăn:
- Cháu không dậy đâu!
Cô Mêry giật cái chăn ra khỏi tay Maicơn và cúi xuống nhìn em.
- Cháu không dậy đâu!
Maicơn chờ xem cô sẽ làm những gì nữa và em ngạc nhiên thấy cô lẳng lặng bỏ đi vào buồng tắm và mở vòi nước. Khi cô Mêry đã đi ra, em lấy khăn mặt và thong thả đi vào buồng tắm. Và lần này là lần đầu tiên trong đời, Maicơn tự tắm lấy, hoàn toàn một mình. Em biết như thế là em đã bị cô “ghét” và em cố ý không lau rửa hai tai. Em hỏi vọng ra với giọng cáu kỉnh:
- Cháu có phải xả nước đi không ạ?
Không có tiếng trả lời.
Maicơn nói một mình: “Chà! Mình không cần!” và cái khối nặng chịch trong người em lúc này lại phồng lên, nặng hơn.
Thế là em đi ra, tự mặc lấy quần áo. Em mặc bộ quần áo đẹp nhất mà mọi khi chỉ mặc vào ngày chủ nhật. Sau đó, em đi xuống thang gác, vừa đi vừa đá chân vào các chấn song tay vịn, tuy em biết không nên làm như thế, mọi người sẽ bị thức giấc. Đang đi xuống thì em gặp cô giúp việc Êlen đang xách một bình nước nóng đi lên, em đá cho cái bình tuột khỏi tay cô Êlen. Cô Êlen cúi xuống, vừa lau thấm chỗ nước đổ ra lênh láng, vừa nói:
- Ô hay! Cậu đi đứng thế nào thế! Đây là nước nóng tôi mang lên cho ba cậu cạo mặt đấy!
Maicơn bình tĩnh đáp:
- Tôi cố ý đạp cho nó đổ đấy!
Mặt cô Êlen đang đỏ bỗng trắng bệch ra vì kinh ngạc:
- Cố ý à? Được, cậu cố ý làm như thế, thật là vô lễ. Để tôi mach với má cậu, tôi sẽ…
- Được! Cứ đi mà mach! Maicơn vừa nói vừa chạy xuống thang.
Đúng, đó mới chỉ là bắt đầu. Cả ngày hôm ấy, Maicơn thấy tất cả mọi cái đều không ra thế nào cả: Cái cảm giác nóng nóng bức, nặng nề trong người khiến em làm toàn những trò tinh quái nhất và mỗi khi làm xong một cú, em cảm thấy thích thú khác thường và lại nghĩ ra vài trò mới nữa.
Bà nấu bếp Brin đang làm bánh sữa trong bếp, thấy Maicơn đi tới, bà bảo:
- Này cậu, chưa được vét chậu đâu, đã làm xong đâu mà vét!
Nghe câu đó, Maicơn co cẳng đá mạnh vào ống chân bà Brin đến nỗi bà ta phải buông rơi cái trục cán bột va kêu toáng lên…
Một lát sau, mẹ Maicơn chạy tới, bảo em:
- Tại sao con lại đá vào chân bác ấy? Mẹ xấu hổ vì con đấy! Con phải lại xin lỗi bác bác ngay lập tức! Maicơn! Con hãy nói rằng con rất ân hận vì đã làm như vậy
Maicơn đáp:
- Con chẳng ân hận gì cả! Chân bác ấy mập quá! - Dứt lời, em chạy luôn ra ngoài vườn. Mẹ em và bác Brin không kịp giữ em lại. Ra vườn, Maicơn cố ý đâm sầm vào anh Rôbơcxơn đang ngủ say trên đệm cỏ. Anh Rôbơcxơn nổi cáu, doạ:
- Tôi sẽ mach với ba cậu!
Maicơn đáp:
- Em cũng mach ba là sáng nay, anh chưa đánh giày cho ba em!
Nói xong, Maicơn ngạc nhiên là sao em lại nói thế vì xưa nay hai chị em Maicơn bao giờ cũng bênh anh Rôbơcxơn vì cac em rất mến anh và không muốn anh đi làm cho nhà khác. Nhưng em không nghĩ ngợi lâu la gì vì em còn đang tìm một trò khác, và em đã tìm ra ngay tức thì.
Nhìn qua khe hàng rào, em thấy con chó Andriu của nhà cô Lắc đang thích thú hít hít cái gì đó trên bãi cỏ trước nàh bên ấy và đang chịn ăn những nhánh cỏ non nhất.
Maicơn khẽ gọi nó lại, móc túi áo lấy cho nó một cái bánh quy, và khi nó đang mải nhá cái bánh thì em lấy sợi dây buộc chặt đuôi nó vào cái cọc rào. Sau đó, em bỏ chạy, mặc cho tiếng cô Lắc giận dữ quát tháo vẳng tới bên tai và em cảm thấy người em như sắp nổ tung ra vì cái khối kích động bên trong quá nặng nề.
Cửa phòng làm việc của ba mở toang: Cô Êlen dang quét bụi trên các giá sách. Thế là Maicơn làm ngay một việc xưa nay vẫn bị cấm. Em bước vào phòng, ngồi vào bàn làm việc của ba, cầm cái bút của ba và vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy thấm. Bỗng khuỷu tay em chạm phải cái lọ mực làm mực đổ ộc ra. Thế là bán, ghế, cái bút lông ngỗng và cả bộ quần áo đẹp của em đều đầy vết mực xanh loang lổ. Trông thật là ghê gớm và Maicơn run sợ không biết rồi sẽ ra sao nữa… Nhưng rồi em cũng thấy là “chẳng cần gì” và cũng chẳng áy náy chút nào.
Cô Êlen chợt quay lại, phát hiện ra em, liền mach với mẹ em câu chuyện rắc rối vừa xảy ra. Bà Ben đến phòng làm việc của ông Ben bảo:
- Có lẽ thằng bé bị ốm đấy! Này Maicơn, con phải đi uống nước sirô vả nhé!
- Không, con không ốm đâu. Con còn khoẻ mạnh hơn mẹ đấy!
- Nếu vậy thì chỉ là con hư quá. Con sẽ bị phạt!
Năm phút sau, Maicơn phải đứng quay mặt vào tường và đứng như vậy, trong phòng trẻ nhỏ với bộ quần áo giây mực.
Chị Giên chờ khi cô Mêry không để ý, tới hỏi chuyện Maicơn. Em không buồn trả lời và còn thè lưỡi ra nhạo chị. Giôn và Bácbara bò trên sàn, mỗi đứa túm láy một bên giày của Maicơn và nói bi bô. Maicơn liền hất mạnh chúng ra xa và thích thú nhớ lại các trò hư, ôm khư khư cái tật tinh nghịch đó như một người bạn than và “không cần gì hết”.
Buổi chiều, cô Mêry cùgn chị Giên đẩy xe nôi chở các em bé đi dạo ngoài công viên. Maicơn lẽo đẽo theo sau. Em nói to một mình: Mình ngoan mãi, chán rồi!
Cô Mêry ngoảnh lại nhìn em và bảo:
- Em đừng đi la cà như thế!
Nhưng Maicơn vẫn cứ đi vơ vẩn, đá giày vào các hòn gạch ở vỉa hè để làm xước mặt da giày.
Chợt cô Mêry quay lại nhìn thẳng vào em, một tay cô vẫn giữ tay nắm xe nôi, cô nói:
- Sáng nay, khi dậy, cháu bước từ trên giường xuống về phía bên dở phải không?
Maicơn đáp:
- Không đâu ạ. Giường cháu nằm không có bên nào là bên dở!
Cô Mêry nghiêm nghị nói:
- Giường nào cũng có một bên hay, một bên dở.
- Giường của cháu không thể vì nó kê sát tường!
Cô Mêry nói đùa:
- Cũng chẳng có gì là khác. Giường cháu vẫn có một bên mà!
- Vậy cô bảo bước xuống bên tay trái là dở hay bước xuống bên tay phải là dở? Vì sáng hôm nay, cháu bước xuống bên tay phải thì sao lại là dở được?
- Sáng hôm nay, với cháu thì bên nào cũng là dở, cậu “Khùng” ạ!
Maicơn vẫn lí sự:
- Nhưng giường cháu chỉ xuống được có một bên và nếu cháu bước xuống về bên tay phải thì…
Cô Mêry cất giọng đe doạ một kiểu đặc biệt khiến cho Maicơn cảm thấy hơi bực mình:
- Cháu còn nói một lời nào nữa thì cô sẽ…
Cô không nói cô sẽ làm gì nhưng cô bước nhanh hơn.
Giên nói thầm với Maicơn:
- Em hãy bình tĩnh nào!
Maicơn đáp:
- Chị thôi đi! – Nhưng em nói rất khẽ để cô Mêry không nghe thấy.
Cô Mêry không nghe thấy.
Cô Mêry bảo em:
- Nào, “ông con”, làm ơn đi lên đi! Đi đằng trước cô! Cô không cho cháu tha thẩn mãi nữa đâu! Cô đẩy Maicơn lên phía trước. Cô tiếp tục nói:
- À, nhìn đằng kia, trên mặt đường có vật gì sáng sáng, em chịu khó chạy lên nhặt lấy mang lạic ho cô xem nào. Có lẽ đó là cái mũ đính ngọc quý của ai đánh rơi.
Maicơn không muốn vâng lời nhưng em không dám cưỡng lại. Em nhìn về phía cô Mêry chỉ tay. À, có vật gì sáng lấp lánh thật! Nhìn từ đằng xa, có vẻ cũng là lạ, hay hay, và những tia sáng kia như đang vẫy gọi em. Em bước tới, đi hơi rề rà một chút, chậm rãi như thể em thực sự không cần biết đó là cái gì.
Tới chỗ đó, em đứng lại, nhặt cái vật sáng lấp lánh lên. Đó là một cái hộp tròn xinh xinh, mặt trên là kính và trên mặt kính có vẽ một mũi tên. Bên trong có một cái đĩa tròn, trên có ghi đầy chữ và khi em lắc lắc cái hộp thì cái đĩa này khẽ quay một tí.
Giên chạy tới, ghé mắt nhìn và hỏi.
- Cái gì đấy hả em?
Tuy Maicơn không hiểu là cái gì nhưng em vẫn trả lời:
- Em không bảo chị đâu!
Cô Mêry đã đẩy xe nôi tới nơi. Giên hỏi cô:
- Cô Mêry ơi, đó là cái gì thế?
Cô Mêry cầm lấy cái hộp trong tay Maicơn.
Maicơn không bằng long, nói:
- Của cháu chứ!
Cô Mêry bảo:
- Không! Của cô đấy! Cô trông thấy nó trước!
- Nhưng cháu nhặt được nó! – Maicơn định giằng lại nhưng thấy cô Mêry lừ mắt, em đành bỏ tay xuống.
Cô Mêry cầm cái hộp, xoay đi xoay lại và dưới ánh mặt trời, cái đĩa có chư bên trong quay loạn xạ.
Giên hỏi:
- Cái hộp này dung để làm gì hả cô?
Cô Mêry đáp:
- Dùng để đi vòng quanh thế giới!
Maicơn nói:
- Hầy! Đâu có! Vòng quanh thế giới phải đi bằng tàu thuỷ hay máy bay. Cháu biết rồi. Đi bằng cái hộp này thế nào được!
- Ờ, thực thế… thực không nào! – Cô Mêry nói với vẻ mặt hay hay của người “biết hơn cậu đấy” – Các cháu hãy nhìn xem nhé!
Cô cầm cái địa bàn, quay về phía lối vào công viên và hô một tiếng: “Bắc!”
Các chữ trên đĩa chạy loang loáng quanh cái mũi tên như nhảy múa đến chóng cả mặt. Bỗng nhiên, trời trở lạnh đáng sợ, gío thổi giá buốt đến nỗi Giên và Maicơn phải nhắm nghiền mắt lại. Khi các em mở mắt ra thì cả khu công viên đã biến đi đâu mất, chẳng còn cái cây nào, cái ghế sơn xanh, con đường trải nhựa cũng chẳng thấy đâu nữa. Thay vào đó, các em thấy quanh mình là nhưng tảng băng lớn màu xanh lơ và dưới chân là lớp tuyết dày đặc, đông cứng…
Giên kinh ngạc và lạnh run rẩy cả người, chạy tới lấy cái nệm xe nôi đắp cho hai em bé sinh đôi. Em kêu lên:
- Ối! Ối! Làm sao lại thế này?
Cô Mêry nhìn Maicơn như có ý nhắc em điều gì. Nhưng cô chưa kịp trả lời thì ngay lúc đó, từ trong cái hang ở một tảng băng, một người Etkimô chui ra, khuôn mặt tròn, da màu nâu, đầu đội mũ lông màu trắng mình mặc một chiếc áo khoác dài bằng lông thú cũng màu trắng. Ông ta cất tiếng:
- Xin chào đón cô Mêry Pôpin và các bạn tới thăm miền Bắc cực! – và kèm theo một nụ cười vui vẻ chào mừng. Dứt lời, ông ta tiến lại gần và lần lượt cọ mũi ông vào mũi từng người, đó là dấu hiệu chào khách. Tiếp đó, một phụ nữ Etkimô từ trong hang đi ra, bế em bé Etkimô ủ trong cái khăn quàng bằng da chó biển. Bà ta nói:
- Ồ! Cô Mêry, thực là một cuộc hội ngộ vui vẻ - nói rồi bà cũng lại cọ mũi với mấy cô cháu. Bà nhìn thấy mấy cô cháu đều mặc quần áo mỏng, bà ngạc nhiên kêu lên:
- Chắc các bạn rét lắm! Tôi sẽ tặng các bạn mấy cái áo lông. Và các bạn yêu quý, xin mời các bạn nếm món xúp nóng nấu với mỡ cá voi nhé!
Cô Mểy nhanh nhẹn đỡ lời:
- Tôi e rằng đoàn chúng tôi không ở lai lâu được. Chúng tôi đang đi vòng quanh thế giới và chỉ ghé thăm các bạn một lát. Dù sao, cũng xin cám ơn các bạn và xin hẹn tới dịp khác.
Tay cô cầm địa bàn, nhẹ nhàng xoay một cái và hô: “Nam!”.
Giên và Maicơn cảm thấy cả thế giới cũng quay như cái địa bàn còn các em đứng giữa vòng quay, giống như khi chú phụ trách vòng đua ngựa gỗ, ưu tiên cho các em được vào buồng máy ở giữa, nhìn thấy vòng ngựa gỗ quay quanh mình.
Thế giới quay quanh các em, các em cảm thấy ấm lên dần dần và khi nó quay chậm rồi dừng lại, các em thấy mình đang đứng dưới một cây cọ. Mặt trời chiếu rọi như một cái áo ấm bao trùm các em và dưới chân các em là bãi cát vàng óng.
Dưới gốc cây cọ, có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi. Da họ đen bong mầu mận chin, vóc người mập mạp và mặc rất ít quần áo. Nhưng như để thay cho quần áo, họ đeo rất nhiều các thứ hạt. Trên trán họ, phía dưới các vòng đội đầu bằng lông chim, có những hạt đeo lủng lẳng; tai họ cũng đeo hạt; trên mũi cũng gắn một hoặc hai hạt. Cổ họ đeo những chuỗi hạt các màu và dây thắt lựng cũng bện bằng những chuỗi hạt. Một em bé tí xíu da đen không mặc gì cả, ngồi trên đầu gối người phụ nữ. Khi mẹ nó nói chuyện thì nó cười với Giên và Maicơn. Mẹ nó nói:
- Cô Mêry Pôpin ơi, chúng tôi đã biết trước là cô sẽ tơi thăm chúng tôi. Trời ơi, sao mà những đứa trẻ này xanh sao nhợt nhạt như vậy! Cô đưa chúng từ nơi nào về thế? Từ mặt trăng phải không? - Bà ta nhìn hai chị em mà cười ngặt ngẽo, thích thú và đứng dậy định dẫn mấy cô cháu vào túp lều làm bằng lá cọ. – Xin mời vào và mời các bạn cùng ăn bữa trưa với chúng tôi. Gặp các bạn, chúng tôi mừng như thấy ánh mặt trời.
Giên và Maicơn sắp sửa bước theo bà ta thì cô Mêry giữ các em lại. Cô giải thích:
- Thật đáng tiếc, chúng tôi không thể nán lại được. Chúng tôi đi qua đây, ghé thăm các bạn và còn phải đi vòng quanh thế giới.
Nghe vậy, hai người da đen kinh ngạc, vung tay lên trời.
Người đàn ông cọ cọ má vào đầu cây gậy gỗ to tướng đang cầm ở tay, cặp mắt đen của ông ta có vẻ hoài nghi:
- Cô Mêry ơi, xa lắm đấy!
Người phụ nữ kêu lên:
- Vòng quanh thế giới cơ à? Biết bao nhiêu là đường đất! Các bạn sẽ đi mòn hết cả giày đấy! – Bà ta lại cười vang như thể bà coi chuyện đó và mọi chuyện khác trên đời đều là một trò đùa to lớn và thích thú. Trong khi bà ta dang cười, cô Mêry xoay cái địa bàn và hô to một tiếng dõng dạc: “Đông!”
Thế giới lai quay và chỉ sau vài ba giây, lũ trẻ ngạc nhiên không nhìn thấy cây cọ đâu nữa và khi ngừng quay, chúng thấy mình đang ở giữa một đường phố, hai bên có những ngôi nhà nhỏ xíu, hình thù kì lạ. Các ngôi nàh này như là làm bằng giấy, mái nàh cong có treo những cái chuông nhỏ, gió nhẹ thổi qua kêu leng keng nghe rất vui tai. Bên trên các nóc nhà, các cành mận, hạnh đào xoàe toả, trĩu nặng, người mặc quần hoa, áo hoa đang ung dung dạo bước. Thật là một cảnh thanh bình, sung sướng.
Giên nói thầm với Maicơn:
- Có lẽ chúng mình đang ở Trung Quốc! Đúng rồi! Chắc chắn là như thế! – Em nói them vì hai chị em nhìn thấy một ông già đang bước ra từ một ngôi nhà nhỏ bằng giấy đó. Ông già mặc bộ trang phục lạ mắt: áo kimono cứng nhắc bằng gấm màu vàng kim, quần lụa ống túm bằng một cái vòng vàng ở mắt cá chân. Mũi giày của ông cong vút lên rất đẹp; trên đầu có một cái đuôi sam dài gần tới đầu gối và ông có một chum râu dài, xuống tới ngực.
Khi nhìn thấy cô Mêry và bọn trẻ, ông già quý tộc này vái chào, cúi đầu rõ thấp tới mức chạm đất. Giên và Maicơn ngạc nhiên khi thấy cô Mêry cũng vái chào theo kiểu đó, các bông hoa cúc trên mũ cô quet đất. Cô Mêry cứ giữ cái tư thế khác thường đó ngước nhìn hai chị em Giên và cất tiếng gắt:
- Các cháu quên cả chào hỏi rồi à? - Giọng cô có vẻ giận dữ đến nỗi hai chị em thấy là cũng phải vái chào như vậy thì hơn, và hai đứa bé sinh đôi cũng cúi cho trán chạm vào thành xe nôi.
Ông già từ tốn đứng lên và cất tiếng nói:
- Thưa tiểu thư Mêry tôn quý cảu dòng đại gia Pôpin, xin tiểu thư mang ánh sáng đức độ chiếu rọi tới ngôi nhà bần hàn của tôi và xin tiểu thư dẫn bước các vị quý khách này vào trong tệ xá! – Ông ta lại chắp tay vái một lần nữa và đưa tay chỉ vào ngôi nhà.
Giên và Maicơn chưa bao giờ được nghe cách ăn nói kì lạ và hoa mỹ như vậy nên rất ngạc nhiên. Nhưng chúng còn ngạc nhiên hơn nữa khi nghe chính cô Mêry cũng đáp lại lời mời khách với cùng nghhi thức kiểu cách như thế. Cô nói.
- Thưa đại nhân, tiểu nhân rất lấy làm tiếc không được hân hạnh nhận lời mời trang trọng của đại nhân. Con cừu non không muốn rời xa mẹ, con chim non không muốn lìa tổ, quyến luyến như thế nào thì khi chúng tôi phải cáo biệt đại nhân chúng tôi cũng quyến luyến như vậy. Nhưng kính thưa đại nhân vô cùng tôn quý, chúng tôi còn đi chu du khắp thế gian và than ôi, chúng tôi chỉ có thể dừng chân nơi đô thành kì thú này trong khoảnh khắc. Do đó, xin đại nhân cho tiểu nhân được vô phép giã biệt.
Vị quan đại thần này, vì thực sự ông già là một vị quan, cúi đầu chuẩn bị vái chào cung kính một lần nữa thì cô Mêry đã xoay nhanh chiếc địa bàn.
Cô hô dõng dạc: “Tây”
Thế giới lại quay, Giên và Maicơn chónh mặt lừ đừ. Khi mọi cái đã dừng lại, hai em thấy mình đang cùng cô Mêry rảo bước đi qua những cánh rừng thông bao la, tới một khoảng rừng thưa, có nhiều lều trại dựng quanh một đống lửa to đang cháy. Dưới ánh lửa bập bùng, thấp thoáng những người có gương mặt đen sạm, đầu đội còng kết bằng lông chim, mặc áo dài rộng lung thùng và quần bằng da nai có tua. Một người cao lớn hơn cả từ đám người đó bước ra, tiến nhanh về phía cô Mêry và lũ trẻ. Ông ta nói:
- Xin chào cô Mêry Sao Mai!
Ông ta nói xong cúi xuống, đưa trán chạm vào trán cô Mêry. Sau đó ông đi về phía bốn đứa trẻ và cũng chạm trán như thế.
Ông ta nói bằng một giọng trầm trầm, than mật:
- Căn lều của tôi đang chờ đón các bạn. Chúng tôi vừa quay chin một con nai để ăn bữa tối.
Cô Mêry đáp:
- Thưa thủ lĩnh “ Mặt trời buổi trưa”, chúng tôi chỉ ghé qua đây để có lời chào tạm biệt mà thôi. Chúng tôi đã đi vòng quanh thế giới và nơi đây là nơi chúng tôi tới thăm sau cùng.
Vị thủ lĩnh có cẻ thích thú hỏi:
- Vậy ư? Thưa cô, tôi cũng thường mong ước đựơc đi một chuyến như thế. Nhưng chắc là các bạn có thể lưu lại nơi đây cùng chúng tôi ít lâu, dù chỉ đủ thời gian cho cậu bé này (chỉ tay vào Maicơn) có thể thử sức với đứa cháu chút chit của tôi là thằng “Nhanh như gió”! - Vị thủ lĩnh vỗ hia tay vào nhau à gọi to: - Ý – ô – ê ề! Và trong lều, một chú bé thổ dân Anhđiêng chạy tới. Chú bé tới gần Maicơn, vỗ nhẹ vào vai em, rồi kêu lên:
- Đố bắt được tớ!
Maicơn nghe lời thách thức, không chịu được, em nhảy một cái, đuổi thao và Giên cũng chạy theo. Cả ba đứa trẻ chạy theo nhau, luồn lách trong đám cây, chạy quanh một cây thong cổ thụ là luôn luôn cậu bé “Nhanh như gió” dẫn đầu, vừa cười vừa chạy, hai chị em Giên không túm được. Giên rớt lại phía sau, bỏ cuộc nhưng Maicơn nổi hung, mắm môi mắm lợi vừa đuổi theo nhanh như gió vừa la hét, quyết tâm không chịu thua một chú bé Anhđiêng.
Em cố chạy cho nhanh hơn nữa và hô to:
- Tớ sẽ tóm được cậu!
Cô Mêry bỗng đột ngột hỏi:
- Các cháu làm cái gì thế?
Maicơn quay đầu lại nhìn cô và dừng chân chạy. Sau đó, em lại co cẳng chạy tiếp nhưng lạ quá, không còn thấy tăm hơi cậu “Nhanh như gió” đâu cả. Cả vị thủ lĩnh, những cái lều, đống lửa cũng đã biến đâu mất. Chẳng còn một cây thong nào. Chảng còn cái gì cả, chỉ có cái ghế băng và em nhìn thấy chị Giên, hai em bé sinh đôi và cô Mêry đứng ở giữa công viên.
Cô Mêry bảo:
- Các cháu cứ chạy quanh cái ghế băng này như thể phát điên. Ngày hôm nay, các cháu chơi như thế thôi nhé, thế là đủ rồi! Lại đây!
Maicơn hờn dỗi, dẩu môi ra.
Giên vui sướng nói:
- Đi vòng quanh thế giới và trở về nữa mà chỉ hết một phút! Cái hộp này kì diệu thật!
Maicơn cáu kỉnh nói:
- Cô trả cháu cái địa bàn đi!
Cô Mêry đáp:
- Tôi, xin cháu! Của cô chứ! – Nói xong, cô bỏ cái địa bàn vào túi áo.
Maicơn nhìn cô như thể muốn giết chết cô và thực sự, em cũng cảm thấy như thế. Nhưng em chỉ nhún vai, bứt lên đi trước mọi người, có vẻ nghênh ngang và không nói với ai câu nào nữa.
Khi về đến số nhà 17, đi qua cổng rồi lên gác, em tự nói với mình: “Nhất định sẽ có bữa mình thắng được thằng bé đó!”
Măicn cảm thấy cái khối cháy bỏng vẫn nặng trĩu trong người. Sau chuyện cái địa bàn, hình như cái khối đó còn nặng nề hơn và càng về chiều em càng quấy phá hơn. Khi cô Mêry ngoảnh đi, em cấu véo hai em bé sinh đôi và khi chúng khóc ré lên, em còn vờ vịt dỗ chúng:
- Nào! Các em cưng, các em làm sao thế?
Nhưng cô Mêry không mắc lừa, cô nói có ý đe em:
- Em phải biết là “sinh sự sự sinh” đấy!
Nhưng cái khối nóng bỏng trong người làm cho em không thể nhịn được. Em chỉ nhún vai rồi giật tóc chị Giên. Sau đó, em đi ra bàn ăn và đánh đổ món bánh mỳ ngâm sữa.
Cô Mêry bảo:
- Đến thế là cùng1! Cô chưa từng thấy đứa bé nào cứ cố tình quấy phá như vậy. Từ bé đến giờ cô chưa từng thấy. Thôi này cháu! Vào ngay giường mà nằm ngủ đi, không được nói một câu nào nữa!
Nhưng Maicơn vẫn “ chẳng cần”.
Em vào phòng ngủ và cởi quần áo ngoài. Không, em “cóc cần”. Ừ thì em hư, và nếu người lớn không coi chừng, em sẽ còn hư hơn nữa. Em “cóc cần”! Em ghét tất cả mọi người. Nếu người lớn không cẩn thận, em sẽ bỏ nhà đi theo một đoàn xiếc. Này! Đứt một cái khuy. Càng tốt! Sãng dậy đỡ phải cài nhiều khuy - Lại đứt cái nữa! Càng hay! Trên đời này, chẳng có cái gì làm em pahỉ áy náy. Em sẽ cứ thế đi ngủ, không chải đầu, không đánh răng – và hẳn là không cầu kinh.
Em sắp vào giường nằm.Em đã bước một chân lên giường thì bỗng nhìn thấy cái địa bàn ở trên nóc tủ.
Em từ từ bỏ chân xuống và rón rén đi ngang qua phòng. Em biết mình sẽ làm gì. Em sẽ lấy cái đại bàn xuống, xoay nó để đi vòng quang thế giới. Và rồi cả nhà sẽ không bao giờ tìm thấy em. Như thế, người lớn sẽ biết tay em! Em cố nhấc một cái ghế thật nhẹ, không gây tiếng động và dặt ghế áp vào thành tủ. Em trèo lên ghế, cầm lấy cái đại bàn. Em xoay địa bàn và nói nhanh: “Bắc, Nam, Đông, Tây!” để có thẻ nhỡ có ai vào phòng thì em đã đi thật xa rồi.
Có tiếng động ở sau chiếc ghế làm em giật mình, em len lét quay đầu lại, tưởng sẽ thấy cô Mêry. Nhưng không phải, mà là bốn người khổng lồ đang trừng mắt nhìn em; người Etkimô cầm ngọn giáo, bà da đen cầm cái gậy to tướng của ông chồng, ông quan đại thần cầm thanh gươm lớn, cong vút và người Anhđiêng da đỏ cầm một cái rìu Tômahốc. Họ đã từ bốn góc phòng xông tới, vũ khí giơ cao trên đầu và không còn hiền từ, thân mật như khi gặp hồi chiều nay. Giờ đây học ó vẻ hầm hầm đe doạ, đầy khí thế phục thù. Họ đã gần như ở ngay trên đầu em và những bộ mặt to tướng, giận dữ, gớm ghiếc, đã mỗi lúc một gần hơn. Em cảm thấy hơi thở của họ phà vào mặt em, nóng hổi và trông thấy các vũ khí rung lên trong tay họ.
Em ném cái địa bàn xuống, gaog to: “Cô Mêry, cô Mêry Pôpin, cứu cháu với! Cứu cháu với!” rồi nhắm nghiền hai mắt lại.
Em cảm thấy có ai ủ em vào một cái gì mềm mềm, ấm ấm. Cái gì đấy nhỉ? Cái áo lông của người Etkimô, cái áo choàng của ông quan hay cái áo dài bằng da nai của người Anhđiêng da đỏ, hay các lông chim của người phụ nữ da đen? Họ đã dung cái gì để bọc em mang đi? Ôi, biết thế thì mình ngoan ngoãn có hơn không! Biết thế thì…!
Em rên rỉ: “Cô Mêry … ơ ơi!” và em cảm thấy có ai bế bổng em lên rồi đặt em xuống một chỗ nào đó còn êm hơn nữa.
- Ồ, cô Mêry thân mến ơi!
Em nghe tiếng cô Mêry bình tĩnh nói:
- Được rồi! Được rồi! Cô không điếc đâu, cháu nói vừa nghe thôi. Cô xin cháu đừng có hét lên!
Em mở một mắt ra. Em chẳng còn thấy dấu vết gì của bốn người khổng lồ từ cái địa bàn chạy ra. Em mở nốt mắt kia để chắc chắn là như thế. Không, chẳng còn chút dấu vết cảu một người nào cả.
Em nhìn quanh phòng. Chẳng có cái gì hết.
Lúc đó, em mới phát hiện ra là cái vật mềm mềm ủ bọc em chính là cái chăn cảu em, và cái vật êm êm em đang nằm lên trên là cái giường của mẹ. Và ồ, hay thật, cái khối nóng bỏng, nặng trĩu trong người em suốt cả ngày hôm nay đã tan biến đi hết. EM cảm thấy trong người thanh thản và sung sướng cứ như là em đang muốn tặng mỗi người thân quen một món quà sinh nhật.
Em lo lắng hỏi cô Mêry:
- Cô ơi, có chuyện gì đấy, cô?
- Cô đã bảo cháu là cái địa bàn ấy là của cô. Cô xin cháu đừng có mó máy vào các thứ của cô.
Cô chỉ nói có thế rồi cúi xuống nhặt chiếc địa bàn bỏ vào túi. Sau đó, cô bắt đầu gấp các quần áo mà khi nãy Maicơn đã quảng xuống dưới sàn.
Maicơn hỏi:
- Cháu có phải gấp quần áo không?
- Không, cám ơn cháu!
Maicơn nhìn thấy cô đi sang phòng bên và khi quay trở lại cô dăth vào tay em một vật gì ấm ấm. Đó là một cốc sữa.
Maicơn nhấm nháp, lấy lưỡi nếm từng giọt nhiều lần cố uống dè cho lâu hết để cô Mêry đứng bên em rõ lâu.
Cô Mêry đứng đó, không nói một lời, cô nhìn cốc sữa cạn dần. Maicơn ngửi thấy mùi cái tạp dề trắng sọt soạt và cái mùi thoang thoảng vị bánh mì nướng thường phảng phất quanh cô, rất dễ chịu. Nhưng dù cố uống dè, em cũng không giữ được cho cốc sữa không bao giờ hết. Em tiếc rả chìa cái cốc không ra cho cô và lách vào giường nằm. EM cảm thấy như chưa bao giờ, em thoải máu trong người như lúc này. EM cũng nghĩ rằng em nằm thế này thật là ấm áp. Em cảm thấy sung sướng và hạnh phúc biết bao!
Nửa tỉnh, nửa mơ, em nói:
- Chuyện này chẳng hay ho gì, cô Mêry ạ. Cả ngày hôm nay cháu đã rất hư và lúc này cháu cảm thấy là cháu rất ngoan.
Cô Mêry chỉ: “Hừ!” một tiếng, đặt cho em nằm ngay ngắn rồi đi ra rửa bát đĩa của bữa ăn tối vừa xong.
Merry Nhiều Phép Lạ Merry Nhiều Phép Lạ - P.l.travers Merry Nhiều Phép Lạ