Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1184 / 3
Cập nhật: 2015-11-22 17:03:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ọn lục hai xôn xao hỏi nhau:
- Thằng Lên đâu rồi?
- Thằng kỳ ghê ta, giờ này mà chưa tới.
- Hổng lẽ nó quên…
- Hay nhà nó có chuyện gì?
Cứ quanh quẩn chừng ấy câu hỏi, bọn lục hai hỏi nhau mà thêm nóng lòng. Chỉ còn mười phút nữa là tới giờ đá. Lục ba đã ra sân tập. Thầy Sơn làm trọng tài thổi còi rét rét.
Cầu thủ lục hai thì bu quanh thầy Tuyên. Thằng Tưởng nói:
- Thầy chạy xuống nhà nó coi sao thầy.
- Sợ không kịp, đây tới đó mà kẹt cầu thì chừng nào mới tới được…
- Vậy rồi sao đá được, thầy?
“Làm sao đá được”. Thầy Tuyên cũng đang tự hỏi như thế. Lớp lục hai trước tới giờ chỉ có mình thằng Lên làm gôn, thấy nó khá không đứa nào giành cả, thành ra chẳng biết đứa nào có thể thay thế. Mà không lẽ lại bỏ cuộc đấu. Bỏ cuộc coi như thua, hai lớp đã giao hẹn nhau như thế rồi mà. Bọn lục hai đâu chịu để thua. Thôi, để hỏi lại bọn chúng coi. Thầy Tuyên hỏi Tưởng:
- Có em nào giữ gôn khá không Tưởng?
- Không biết nữa thầy, để em hỏi coi.
Rồi Tưởng lên tiếng kêu cả lớp lại, nó hỏi:
- Nè, thằng Lên nghỉ, tụi mày có đứa nào dám giữ gôn thế nó không?
Cả lớp xì xào:
- Tao chỉ sơ sơ, hổng dám đâu, lỡ để thua thì chết…
- Còn mày sao? Tao thấy mày cũng khá lắm mà.
- Thôi… cho tiền tao cũng hổng dám… Sợ để thua…
Thầy Tuyên nghe hết, lắc đầu chán nản. Tưởng cũng thế. Tiếng còi của thầy Sơn thỉnh thoảng ré lên càng làm mọi người ở đây sốt ruột. Thầy Tuyên coi đồng hồ, còn có năm phút nữa. Phải quyết định mới được. Thầy hỏi:
- Em Phùng đâu rồi?
Thằng Phùng đen như lọ chảo, cao lêu nghêu, dạ một tiếng:
- Gì đó thầy?
- Em giữ gôn nghe!
Thằng Phùng mới nghe đã le lưỡi, lắc đầu. Thầy Tuyên phải trấn tĩnh nó:
- Sợ gì em. Tôi thấy em giữ gôn tàm tạm.
- Em chỉ sợ…
- Không sợ gì hết… Lỡ có để thua cũng không sao mà… Coi… mấy em khác chịu em Phùng giữ gôn không?
Tất cả đồng ý, reo ầm. Kẹt quá thì đành chịu chứ biết sao bây giờ. Thằng Phùng đỏ mặt. Bọn lục ba đang tập, nghe ồn, dừng lại nhìn. Bọn lục hai họp lại, căn dặn nhau, rồi kéo ra sân.
Thằng Phùng chạy thẳng vào khuôn gỗ, mặt nó nóng bừng bừng. Nó nghĩ, nhất định nó phải giữ cho nguyên vẹn khung lưới, giữ danh dự cho lớp. Nhiệm vụ khó khăn thiệt, nhưng nếu thành công, ắt nó hãnh diện lắm.
Thằng Tưởng lùa banh ra trước khuôn gỗ, lấy đà. Phùng đứng thế, sửa soạn. Tưởng đá mạnh, trái banh đi sà và xéo góc. Phùng ngán nhất cú đá này của thằng Tưởng, nhoài mình nhanh. May sao, trái banh gọn vào tay nó. Bọn lục hai hoan hô quá cỡ. Thằng Hòa to tiếng nhất:
- Mày cừ quá Phùng ơi!
Phùng đỏ mặt. Nó nhồi banh, đá trở ra sân. Đến phiên thằng Hạ, thằng cầu thủ mới này chờn vờn với trái banh. Phùng lại thủ thế. Hạ bung mạnh trái banh thẳng trước mặt. Banh đi ngay ngực, thằng Phùng lùi lại, nhát banh, đưa tay bắt. Nhưng thằng Hạ đá mạnh quá, banh trệch sang một bên, suýt lọt lưới. Bọn lục hai mới biết tài thằng Hạ buổi tập banh hôm qua, hoan hô nó ầm lên. Có đứa đòi “bis”.
Hạ cười, liếc nhìn Tưởng. Tưởng gật đầu. Hạ đặt banh xuống, lùi lại. Thằng Phùng chú ý, chăm chăm nhìn vào trái banh. Mà chẳng những nó, còn bao con mắt nữa. Chân thằng Hạ đá mạnh, trái banh lại vụt đi nhanh. Vẫn thẳng trước ngực thằng Phùng. Phùng bắt banh, đưa tay đập banh ra, trái banh đang đà mạnh, vượt khỏi đôi tay bé nhỏ của Phùng, lọt lưới. Những tiếng vỗ tay vang dội. Thầy Tuyên cười, nói với một đứa học trò đứng cạnh:
- Cả hai cùng khá ghê.
Thầy Sơn từ xa chạy lại, thằng Tưởng đón, hỏi:
- Đá chưa thầy?
Thầy Sơn gật đầu, bọn lục hai theo thầy ra giữa sân. Tiếng còi vang lên. Bọn “cầu thủ” học trò hai lớp đệ lục túa ra như đàn ong, giành đuổi nhau với trái banh. Đúng bốn giờ rưỡi chiều. Nắng tạm dịu. Khán giả chỉ đứng sau trụ gôn, lẫn lộn học trò của cả hai lớp. Học trò lớp này đứng ở gôn lớp kia cốt để cổ võ bạn bè sút lọt. Những đứa đứng ở trụ gôn lớp mình là để ủng hộ tinh thần gôn nhà. Thêm vài đứa bé nhà gần đấy đến làm khán giả nữa.
Banh vào chân thằng Tưởng. Bọn lục hai thao túng trên phần sân đối phương. Thằng Phu nhận được rồi, “cây lừa banh” của lục hai đây. Hai đứa lục ba đón thằng Phu, trái banh đến gần chúng nó, Phu lừa bằng chân trái, rồi chân phải, len lỏi. Thằng Lộc đợi sẵn đằng xa, banh vọt khỏi hai đứa lục ba đến chân nó. Cặp bài trùng này giao banh với nhau vẫn hay, không lần nào bị mất cả. Lộc nhìn quanh, gần trụ gôn lục ba quá rồi, thằng Phu ở góc trái, đang bị kềm, thằng Tưởng lại còn ở quá xa. Đợi nó thì mất banh mất, thôi dứt luôn cho rồi. Lộc đá mạnh, thằng gôn lục ba nhoài mình tới bắt gọn được trái banh. Khán giả sau trụ gôn vỗ tay khen. Thằng gôn này cười ra dáng, nhồi banh, đá tung ra sân. Trái banh lại chuyền dần đứa này sang đứa khác.
Banh dần về phía sân lục hai. Thằng Phùng lóng ngóng đợi. Bên lục ba có thằng Phương cừ nhất, Phùng nghĩ, nó chỉ sợ có thằng này. Thế mà… banh vào chân thằng Phương rồi. Một thằng lục hai lướt ra cản, thằng Phương lùa cho một thằng bạn khác, thằng này lại trả cho Phương, Phương dứt mạnh. Phùng thấy run, nó vươn tới trái banh. Banh vào tay nó hồi nào mà nó chẳng hay. Bọn lục hai khích lệ bạn bằng những tiếng vỗ tay. Phùng lấy lại bình tĩnh, tung banh vào sân. Thằng Hạ đón banh gọn. Nó đá mạnh, banh lướt đi một đường dài sang chân thằng Tưởng. Bọn lục hai chuyền banh cho nhau, thao túng vì chưa có thằng lục ba nào về kịp phần sân của mình.
Những tiếng reo từ sau gôn thằng Phùng như đuổi theo đôi chân thằng Phu đang dẫn banh. Mới có thằng Phương về kịp, rồi thêm thằng Cường. Phu chuyền cho Tưởng, Tưởng lừa qua Phương đến Hạ. Thằng Cường lướt tới cướp được banh, định đưa sang Phương thì thằng Phu đoạt lại được, banh trở lại chân thằng Hạ, cách trụ gôn có chục thước. Hạ tung banh thật mạnh. Đường banh của thằng Hạ bao giờ cũng đi thẳng ngực gôn. Thằng này mới đầu hoảng, nhưng rồi bình tĩnh, tung mình lên ôm trái banh. Chụp được banh, người nó bị đà banh đẩy lảo đảo, cả hai bên trụ gôn cùng vang lên những tiếng reo hò.
Chợt thầy Sơn thổi một hồi còi dài. Mãn hiệp rồi. “Cầu thủ” hai lớp dồn về phía sân mình. Thằng Phùng ngồi bệt xuống sân cỏ thở. Nó mừng còn hơn “thoát nạn” trả bài thầy Tuyên. Chỉ còn một hiệp nữa thôi, phải rán làm sao đừng để lọt lưới mới được. Mấy đứa bạn thân bao quanh Phùng, nói những lời khen ngợi. Phùng nói:
- Tao lo ghê!
Thằng Hạ cũng được một bọn vây quanh, đứa nào cũng khen cú sút của nó. Cú sút làm thằng gôn nào cũng phải mất bình tĩnh. Thằng Tưởng thì nói chuyện với thầy Tuyên.
Thằng Thông giữ lời hứa, mua đá chanh bao bè bạn. Đá chanh mát rượi, uống rồi, đứa nào cũng khỏe và hăng hái. Và đứa nào cũng mong sao đem về chiến thắng. Không đứa nào nhớ đến thằng Lên cả.
Nhưng rồi vào hiệp nhì, bọn lục hai bị đàn áp tơi bời. Lục ba thay mấy đứa mới. Bọn mới vào sung sức chiếm banh, ào xuống phần sân lục hai mấy lần. Thằng Phùng xiểng niểng, rán hết sức cứu nguy mấy lần. Một lúc, banh đã vào chân thằng Phương. Nó lừa qua thằng Tưởng, rồi Hạ, rồi Hiểu, chuyền cho một đứa bạn, đứa bạn chuyền lại nó. Phương đón được banh, dứt mạnh, đường banh chéo góc. Thằng Phùng tung mình ra, banh đã vào tay nó, nhưng thằng Phương đá mạnh quá, trái banh lại vọt ra ngoài, lăn từ từ vào lưới. Mấy đứa lục ba ở gôn bên này mừng, rú lên, có đứa nhảy cỡn sung sướng. Trụ gôn bên kia, bọn lục ba cũng hò reo vang dội. Lục hai thì trái lại, đứa này ngó đứa kia không nói một lời.
Thằng Phùng tự nhiên thấy mắt như đỏ hoe, nhặt banh, đặt xuống. Thầy Sơn huýt còi, Phùng uể oải đá, thằng Hạ đón được, lướt đi. Bị thua, bọn lục hai nóng ruột, cổ võ thằng Hạ vang rân. Nhưng Hạ để mất banh, thằng Cường lấy được lùa ngược lại. Lại vào chân thằng Phương. Bọn lục ba cổ võ, Phương lên tinh thần, lướt nhanh. Nhưng thằng Phu đã phá banh, đưa lên. Hai lớp đua nhau cổ võ. Vì trận banh đã gần dứt, bọn lục ba thì mong thắng thêm trái nữa, chỉ một trái nữa thôi là chúng nó cầm chắc cái thắng rồi. Bọn lục hai lại muốn gỡ hòa, để sau đó, lên tinh thần, may ra còn tạo chiến thắng.
Đứa nào đứng trong sân cũng hồi hộp. Tưởng được banh, chuyền cho Hiểu, lại sang Hạ. Chúng nó chuyền dần sang phần đất lục ba. Bọn lục ba đuổi theo, rối loạn ở một góc sân. Đã vào những giờ phút cuối. Bọn Tưởng, Hạ, Hiểu, Phu, Lộc đổ mồ hôi hột, chỉ sợ thua. Lục ba, kéo về xây thành. Banh vào chân thằng Phu, nó chợt nghĩ ra một kế, dẫn banh về một phía sân. Một thằng lục ba theo bén gót. Đằng sau còn mấy thằng nữa. Chợt Phu dừng lại, thằng lục ba sẵn đà vọt luôn. Phu phóng banh thật nhanh ngược về thằng Hạ, lúc đó chỉ cách trụ gôn lục ba có hơn chục thước. Bọn lục ba đuổi theo Phu chưa trở về kịp. Hạ mím môi, dồn hết sức vào chân phải, đá mạnh, cú đá của nó thật đúng lúc. Banh đi mạnh và thẳng. Thằng gôn lục ba đưa tay đấm banh ra. Trái banh quay một vòng trên tay nó, rồi vọt thẳng vào lưới. Bao nhiêu con mắt trong sân đều dồn vào trái banh nằm gọn trong khung lưới. Thằng Hạ đã gỡ danh dự cho lục hai. Ồn hẳn lên.
Thầy Sơn cũng vừa thổi còi dứt trận. Bấy giờ mọi người mới chú ý đến thằng Hạ. Nó đang nằm dưới sân, ôm chân. Phải dùng sức quá mạnh, thằng bé bị vọp bẻ. Bọn Tưởng, Hiểu xô lại trước tiên. Thầy Tuyên cũng băng sân đến bên học trò. Bạn bè đang thoa bóp cho thằng Hạ. Nó nằm ngửa, mắt nhắm, mặt nhăn nhó vì đau. Nhưng lúc mở mắt ra, thấy thầy Tuyên, nó cười.
Màu Xanh Học Trò Màu Xanh Học Trò - Nguyễn Thái Hải Màu Xanh Học Trò