Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Jenny Nimmo
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Dịch giả: Đảo San Hô
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Tấm Rèm Cửa
ừa nhác thấy bóng Nia, Iolo đã chạy vụt tới và kêu:
- Chị đi dâu vậy? Em cần chị. Anh Gareth đang bị đau kìa!
Trước khi Nia kịp trả lời, Sion đã kéo váy cô và la to:
- Chị đi đâu vậy? Gareth nó bị tai nạn rồi!
Nia phải gắt lên để át tiếng các em:
- Biết rồi. Chị chỉ đi ra ngoài một chút thôi, và cũng không có đi đâu xa. Vả lại bây giờ chị đã ở đây, đúng không? Có chuyện gì vậy?
Sion tự hào kể:
- Gareth tập đi thăng bằng trên khung leo. Nó tuyệt lắm nhé, đi tuốt phía trên cùng cơ! Nhưng cô Powell lại hét bảo nó xuống. Nếu cô không thình lình hét lên thì chắc chắn nó sẽ không bị té.
Cô Powell đang đứng sững người bên cạnh. Cô không biết nên trách móc, an ủi hay giúp đỡ cậu bé đang rên rỉ dưới đất. Rồi thầy James tới và kiểm soát lại tình hình. Thầy nhẹ nhàng kiểm tra tay chân cho Gareth xem có bị gì không, rồi thầy bế nó vào bên trong.
Đám trẻ lễ phép nhường đường cho thân nhân của người bệnh: Alun, Nia, Sion và Iolo với vẻ mặt ủ rũ đưa đám, lặng lẽ đi theo thầy James và Gareth. Nia ước gì có chị Catrin và Nerys ở đây, tuy nhiên hai chị đang ở trường trung học cách đây đến nửa dặm.
Bác sĩ Vaughan đến trước, và vài phút sau bà Lloyd cũng tới. Gareth được chở vô bệnh viện cùng mẹ của nó. Những đứa trẻ nhà Lloyd còn lại trở về lớp học của mình trong vòng vây hỏi han, an ủi của bạn bè.
Với giọng đầy vẻ nghiêm trọng, Gwyneth thầm thì hỏi:
- Em cậu bị thương có nguy hiểm đến tính mạng không?
Nia không còn tâm trí để trả lời.
Cô không giấu được sự lo lắng của mình ngay khi đã về nhà. chỉ có điều mẹ cô đã hiểu lầm lý do cô lo lắng.
Bà Lloyd đã trở về từ bệnh viện sau khi được bác sĩ trấn an rằng chuyện bị gãy tay chân là một điều hết sức bình thường đối với một cậu bé tám tuổi hiếu động.
Khi Nia, mắt đẫm nước, đặt sai chỗ một cái ly làm nó rơi xuống sàn nhà bếp và vỡ tan tành, bà an ủi:
- Đừng tự dằn vặt mình thế, cariad. Em nó chỉ bị gẫy chân thôi. Rồi sẽ khỏi ngay ấy mà.
Nia cảm thấy có lỗi với mẹ. Suy nghĩ của cô không dành cho Gareth. Emlyn đã không quay về trường trưa hôm đó. cậu đã đi đâu vậy? Và tại sao? Emlyn là người chiến thắng, nhưng Nia không thể quên được vẻ mặt lẻ loi như một người bị ruồng bỏ của cậu khi chạy ngang qua cô, và cô không thể quên được việc Gwyn Griffiths đã làm sự sống đóng băng lại như thế nào trong khoảng không gian tối mờ dưới những tán cây thủy tùng. Cô cũng không thể quên được vết roi đỏ hỏn trên má cậu, vết roi mà đáng lẽ phải nằm trên má cô mới đúng.
Khi Nia mang tấm vải vào nhà tắm tối hôm đó, mặt trăng không mọc. Ngọn đèn đường cũng đủ sáng, tuy nhiên bức tranh của cô trông có vẻ gì đó ảm đạm và không có hồn dưới ánh sáng nhân tạo. Nia đã tìm ra vải nhung xanh để làm cây thủy tùng tuy nhiên cô không thể nhớ được hình dáng của chúng như thế nào. Đôi vớ xám cũ của Alun cũng không đủ để làm một nhà thờ.
- Mình không thể làm được! Mình chẳng thể làm được gì!
Cô lẩm bẩm đầy giận dữ với tấm vải bạt. Nia-người-không-thể-làm-chẳng-cái-gì, người đã vắng mặt cả tuần nay, lại xuất hiện, dòm qua vai cô, nắm lấy tay cô. Cô cần gặp Emlyn và cha cậu để được khuyên nhủ và động viên. Liệu hô có muốn nói chuyện với cô nữa không?
Khi Nia đặt lại tấm vải dưới gầm giường, cô đã không khâu được thêm được mũi nào vào nó. Cô cũng không làm được gì vào đêm tiếp theo. Emlyn đã không đến trường.
Vào đêm thứ ba sau khi Gareth gặp tai nạn, Nia lẻn vào phòng ngủ của các cậu con trai khi không có ai ở đó, và lấy một chiếc vớ xám còn mới trong ngăn tủ của Gareth. Cô tự bào chữa với bản thân:
- Dù gì thì giờ này nó cũng chỉ cần một cái vớ thôi.
Tối hôm đó, cô cố gắng cắt cái vớ thành hình nhà thờ. Những miếng vải bị kéo căng và rách tả tơi. Nia ngồi trong nhà tắm và trừng mắt ngó công trình dang dở của mình. Cô chợt nhớ rằng Gareth chỉ bị gãy chân và sẽ lành lại chứ không phải mất hoàn toàn. Cô cắt cái vớ thành từng mảnh vụn và dội nó xuống bồn cầu.
Sáng hôm sau, Nerys phàn nàn tại bàn ăn sáng:
- Có cái gì đó bị kẹt trong toa lét. Nó màu xám. Con giựt nước mãi mà không được.
Sion thích thú nói:
- Chắc là mấy con trùn!
Nerys vặn lại:
- Em mới là trùn ấy!
Nia nhanh chóng nói:
- Chỉ là giẻ rách thôi. Chúng được cắt nhỏ hết rồi.
Bà Lloyd đang giữ chân trên bàn đạp của thùng rác để giữ cho nó mở nắp, và bà có thể cạo bỏ lớp bánh mì nướng bị cháy khét vào đó. Nghe Nia nói, bà ngạc nhiên đến mức trượt chân làm những vụn bánh mì đen như bồ hóng bay tứ tung khắp nơi. Bà than:
- Ôi, Nia. Mẹ đã dặn con không được quăng đồ vào trong toa lét rồi mà.
Nia tự hỏi không biết liệu cái bánh mì bà đang cầm trên tay có bị lủng lỗ nào không. Cô nói nhỏ:
- Con nghĩ nếu con cắt nhỏ nó thì sẽ không sao.
Đang rửa tay tại bồn, ông Lloyd nói:
- Nào nào, con gái, con biết rõ làm như vậy vẫn không nên mà. Cha không muốn gặp rắc rối với ống thoát nước nữa đâu.
Lần đầu tiên sau cuộc đánh lộn, Emlyn đến trường. Cậu thậm chí không thèm nhìn Nia.
Cô quyết định hoãn việc làm cái nhà thờ lại để tập trung vào những cái cây, tuy nhiên cô không biết làm hoa như thế nào. Và rồi cô nhớ ra một chuyện.
Tối hôm đó, chị Catrin có một buổi học nhạc với cô Olwen Oliver, thường gọi là cô Olwen để phân biệt với người em Enid Oliver bán bánh mì và cho thuê phòng. Nia hỏi chị:
- Hôm nay em có thể đi cùng chị đến nhà cô Olwen Oliver không?
- Để làm gì?
- Em muốn nghe chị chơi đàn.
Trước đây Nia cũng đã thử học nhạc, nhưng, như cô Oliver đã nhận xét, Nia không có chút xíu năng khiếu âm nhạc nào.
Bà Lloyd cười rạng rỡ, như thể đã nhận ra có lẽ họ đã bắt Nia học nhạc quá sớm. Có lẽ cô cũng có năng khiếu. Bà nói:
- Ý kiến hay đấy! Mẹ chắc cô Olwen Oliver sẽ không phiền đâu. Nia có thể ngồi im lặng lắng nghe ở cuối phòng. Dù gì thì căn phòng đó cũng rất lớn, con sẽ không nhận ra có em ở đó đâu.
Đôi mắt xanh của Catrin mở to lưỡng lự:
- Nhưng mà...
Nia nài nỉ:
- Làm ơn đi mà chị!
Chị Catrin hiền lành đã bị thuyết phục.
Mười phút sau, Nia đã ngồi ở ngay nơi mà cô muốn: phía cuối căn phòng tập nhạc xếp dài những hàng ghế của cô Oliver. Những cái ghế có kích cỡ và tuổi thọ khác nhau do được mang về vào những dịp khác nhau khi tiếng tăm và gia tài của Olwen tăng cao. Rất ít cái có thể ngồi thoải mái. Miếng giấy dán tường màu hoa bạc màu để trống không chỉ trừ vài tấm bảng lồng khung đen và những bức hình chụp các sinh viên nhạc viện xuất sắc tại Eisteddfodau. Ngoài ra hai cái đàn piano đen và tanh mùi cá, còn lại chẳng có gì cả.
Cái mùi cá là một điều bí ẩn. Cô Olwen thậm chí không phải là một tín đồ của đạo Thiên Chúa giáo La Mã, và mọi người đều biết cô ít khi đi chợ (ít đến nỗi nếu cô có nuôi một con chim, nó cũng không có đủ đồ ăn). Cô là một phụ nữ nhỏ bé với khuôn mặt trắng ngà hình tam giác, mũi và cằm nhọn, cùng một cặp mắt đen sâu hoắm. Đơn giản và cuộn gọn gàng vào sau gáy, mái tóc của cô đã bạc trắng lâu đến nỗi ngay cả thậm chí cô còn không nhớ nó cốn có màu gì. Nhưng tất cả chi tiết đó đều không là gì so với cặp lông mày vĩ đại của cô Olwen: dài, đen và dày, chúng thống trị mọi nét mặt của cô, kiểm soát mọi tình huống, làm cả những anh chàng hát hợp xướng cao 6 feet cũng phải kính sợ. Không ai chống lại cặp lông mày của cô Olwen nếu có thể.
Nia không có ý định học chơi piano lại. Kinh nghiệm đau thương cô có được trước đây đã quá đủ.
Cô Olwen chào đón Nia với một ánh mắt săm soi và cho phép cô chọn ghế ngồi. Cô bảo:
- Nhưng đừng ngồi gần Catrin quá, vì sẽ làm cô bé mất tập trung. catrin sắp phải thi nhạc rồi đấy.
Cho nên Nia đã chọn một cái ghế bên cạnh cửa sổ, ở càng xa cái đàn piano càng tốt. Có một tấm rèm đăng ten ở cửa sổ. Đăng ten thật, một màu trắng kem tuyệt đẹp như những bông hoa mận. Mép dưới hình vỏ sò của tấm rèm ở bên dưới khung cửa sổ đến mười phân.
Nia lấy một cái kéo khâu nhỏ xíu ra khỏi túi váy. Catrin và cô Olwen đang tập trung đàn một bản nhạc của Mozart. Đó là một bản sotana rất hay, nó làm Nia nhớ đến những giai điệu mà Catrin đã chơi khi còn ở Ty Llyr. Nia đã điều khiển những con búp bê của mình nhảy múa dưới cửa sổ, nơi những cây mận tô điểm những tảng màu xanh lục trên bức tường trắng dày cộm.
Cắt! Cắt! Cắt! Nia đã cắt đứt một nửa mép vải của tấm rèm đăng ten. Đó là tất cả những thứ cô cần, tuy nhiên một nửa còn sót lại nhìn kỳ cục quá. Thế là cô cắt đến cuối mép vải, từ từ và cẩn thận cắt theo những đường cong họa tiết. Những học tiết tách ra nhìn thật đẹp, và mép vải hình vỏ sò vuốt ve ngưỡng cửa nhìn thật xinh! Cô đã giúp cô Olwen làm cho khung cửa sổ đẹp lên. Nia nhét những dải đăng ten mềm mại, quý giá vào trong túi.
Buổi học nhạc của Catrin luôn kết thúc bằng màn trình diễn nhỏ của cô Olwen, chỉ để những học viên của cô biết rằng, dù chúng xuất sắc cỡ nào, vẫn còn lâu chúng mới có thể đạt được sự hoàn hảo.
Gần như đúng lúc, Mary McGoohan, bạn của Catrin, nhấn chuông cửa ngay khi nốt nhạc cuối cùng trong bài độc diễn của cô Olwen vang lên. Nia đề nghị:
- Để em ra mở cửa giùm cô nhé!
Cô Olwen quay lại và mỉm cười:
- Ngoan lắm. Em có muốn học lại piano không, Nia?
- Có lẽ.
Nia không nán lại. Cô đã chạy vụt ra khỏi phòng tập nhạc và mở cửa trước khi cô Olwen ngừng cười. Mary McGoohan hỏi:
- Không phải em đã thôi học piano rồi à Nia?
- Đúng thế.
Nia vọt qua cô và định chạy về căn nhà số 6. Tuy nhiên nhớ là phải tỏ tahi1 độ bình tĩnh, cô đứng lại chờ Catrin rồi cùng chị chậm rãi bước về nhà.
Catrin luôn hát sau những buổi học đàn, giọng cô ngọt ngào và êm dịu. Nia thích ở cạnh Catrin nhất. Catrin luôn dễ chịu và không bao giờ đòi hỏi gì. Nia chắc rằng một ngày nào đó, chị mình sẽ trở thành một ngôi sao. Catrin cao lớn và có mái tóc vàng óng ả, nhìn giống như cô bé trong bức tranh của họa sĩ người Ý thế kỷ 15 hiện đang treo ở thư viện. Cô cũng là một người biết ý người khác và không bao giờ đặt câu hỏi. Nhưng hôm nay, cô hỏi:
- Dạo này em ngủ được không, Nia?
- À vâng!
Họ đã về đến căn nhà số 6. Nia cẩn thận lựa lời nói:
- Ít nhiều cũng được.
Rồi cô mở cánh cửa màu đen ra, chạy băng qua hành lang và vụt lên phòng.
Những cái xe của Iolo chạy thành hàng một về phía Nia. Iolo theo sau chúng, miệng giả tiếng máy nổ rồ rồ. Cậu hỏi:
- Chị vừa đi đâu về vậy?
- Lớp học nhạc!
Theo dự đoán ban đầu của Nia, giờ này đáng lẽ Iolo đang ở nhà dưới xem tivi. Với Iolo trong phòng, cô không thể cất những dải đăng ten vào trong bao vải dưới gầm giường được. Đứng sát bên cái tủ, cô mở ngăn đầu tiên ra một chút và rút miếng đăng ten ra khỏi túi áo.
- Chị đang làm gì vậy?
Không ngờ Iolo chú ý kỹ đến mọi cử động cửa mình đến thế, Nia bực tức nói:
- Lấy một cái khăn mùi xoa.
Từ bên dưới cầu thang, Nerys gọi vọng lên:
- Đến giờ uống trà rồi!
Nôn nóng muốn là người đầu tiên được lựa chọn những thứ gì có trên bàn, Iolo chạy vọt ra khỏi phòng và lao xuống cầu thang.
Nia nhét những miếng đăng ten bên dưới một chồng vớ trắng rồi đi theo em.
Hôm đó nhà Lloyd ăn thịt bò nướng để nguội, món ăn còn sót lại từ chủ nhật. Bà Lloyd đặt một miếng thịt lên trên đĩa của Nia. Miếng thịt trừng mắt nhìn Nia, nó có màu hồng ở chính giữa, à Nia bỗng nói:
- Con không ăn đâu!
Mẹ cô không hiểu, bà hỏi lại:
- Cái gì?
- Con không muốn ăn thịt.
Những đứa trẻ nhà Lloyd chưa bao giờ từ chối món thịt bò nướng để nguội.
- Con bị ốm à, cariad?
Nia đẩy thịt qua một bên và nói:
- Không, con không bị ốm. Con là người ăn chay!
- Cái gì?
Mẹ ngơ ngác nhìn Nia, miệng bà há hốc như một con cá mắc cạn. Nia lặp lại:
- Con là người ăn chay. Con không thích ăn thịt!
Sự im lặng bao trùm khắp căn phòng sau lời tuyên bố của cô làm Nia nhớ lại lúc chú Maldwyn và dì Ann mất, chú bị máy kéo đè còn dì thì lên cơn đau tim đột ngột một tiếng sau đó. họ đã gần tám mươi tuổi, nhưng cái chết của họ vẫn gây sốc. Chuyện cô là người ăn chay chắc không đến nỗi gây sốc như vậy chứ?
Đám con trai bắt đầu khúc khích cười, Catrin nhìn có vẻ xấu hổ, còn Nerys thì mang vẻ mặt có ý nói “biết trước là nó sẽ nói thế mà”. Và rồi không khí chùng hẳn xuống khi ông Lloyd nhảy dựng lên ở phía cuối bàn và hét:
- Chúa ơi... ôi Chúa ơi! Nhà này không có ai ăn chay cả! Thịt là vốn kinh doanh của nhà này!
Nói đến đây. Giọng ông đã lên cao the thé, và ông phải đập bàn để nhấn mạnh câu nói của mình:
- Thịt! Thịt! Thịt!
Nhịn cười mãi, Alun khụt khịt mũi như con lợn và Sion mắc nghẹn mước cam, còn Iolo thì phá ra cười ngặt nghẽo.
Nia cúi người trên bàn kế bên miếng thịt bò đỏ hồng. Cô không thể hình dung được chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Và rồi chuông cửa reo, đẩy cô vào một tình huống tồi tệ hơn.
Vì một lý do nào đó, Nia đã biết trước ai đang bấm chuông ngay trước khi mẹ cô ra mở cửa và tiếng rít buộc tội của cô Olwen vang lên.
Bà Lloyd gọi Nia ra ngoài hành lang. Mụi cô bắt đầu khụt khịt không kiểm soát được khi cô rời khỏi bàn ăn và đi ra ngoài đối mặt với cô giáo dạy nhạc. Nia hỏi:
- Chuyện gì ạ?
- Chuyện gì à? Chuyện gì à? Chuyện gì à?
Dường như đó là tất cả những gì hai người phụ nữ có thể nói.
Và Nia không thể trả lời họ. Cô không thể nào giải thích tại sao cô đã cắt phần mép vải màu kem xinh đẹp của tấm rèm.
Cô Olwen đang đứng trong hành lang, giọng hối hả và đầy kích động. Thân hình nhỏ bé của cô căng cứng vì giận dữ. Cô gần như vừa nói vừa nhảy tưng tưng.
Ông Lloyd bước ra khỏi nhà bếp và lũ con trai thập thò trên bệ cửa đằng sau lưng ông. Nerys giang tay chặn chúng lại không cho ra ngoài. Phía sau cô là Catrin trông lo lắng và kinh ngạc.
Nia lùi dần về phía cầu thang. Ai đó đã ra lệnh cho cô lên lấy những miếng đăng ten xuống. Những đền bù về mặt tinh thần đã được đưa ra. Những biện pháp trừng phạt được đề xuất. Và những lời xin lỗi đã được nói. Nia biết tất cả dù cô gần như không nghe được gì với cơn đau nhức âm ỉ bắt đầu hành hạ trong đầu. và rồi cô nhớ ra một chuyện. Cô đứng trên cầu thang thứ hai và nói:
- Nó giống cây!
Cả ba người lớn nhìn cô chằm chằm. Cuối cùng ông Lloyd hỏi:
- Con nói gì thế?
Nia lặp lại trong một giọng nói nhỏ xíu:
- Cây! Nó giống như hoa nở. Và con cần nó!
Cha cô bắt đầu lớn tiếng. Ông gằn giọng:
- Cần nó à?
Thêm nhiều lời nói nữa, to lớn và giận dữ, bay về phía Nia như những viên đạn, và cô phóng vụt lên lầu. nia cầm miếng đăng ten len khỏi ngăn tủ và áp nó vào má. Ngay cả khi nó là nguyên nhân của tất cả những âm thanh phẫn nộ bên dưới, cô vẫn ngần ngừ không muốn chia tay nó. Nhưng rồi Nia mang nó xuống lầu và chìa ra trước cô Olwen.
Cha cô lầm bầm:
- Con phải nói gì nữa hả?
Nia nói:
- Em xin lỗi cô.
Cặp lông mày đáng sợ của cô Olwen nhíu chặt phía trên mũi.
- Em thật sự xin lỗi sao? Thật sự sao?
- Vâng!
Nia thầm thì một cách máy móc, và để cha mẹ cô xử lý mọi chuyện mà cô không thể làm gì được.
Một câu nói của cha cô vang lên giữa những lời xin lỗi, một cách miêu tả về cô.
- Con bé luôn gây rắc rối nhưng, tôi cũng không rõ tại sao, có vẻ ngày càng trầm trọng hơn... đi đến cái nhà nguyện đó... cắt nát những cái vớ mới, chúng tôi nghĩ...
Nia đóng cửa phòng lại và đi đến bên cửa sổ. Cô im lặng nhìn ánh lửa bập bùng trong ô cửa sổ xưởng thợ rèn Morgan. Cô lắng nghe tiếng con trai của ông hát như thể cậu không lo lắng gì về thế giới rộng lớn xung quanh.
Cô không thấy hối hận hay lo lắng gì cho mình, tuy nhiên cô sợ cho chị Catrin. Cô đã quên mất chị Catrin khi cắt tấm rèm của cô Olwen, quên mất chị Catrin tội nghiệp phải đối mặt với cô Olwen hằng tuần với mặc cảm tội lỗi mà em mình đã gây ra.
Nia mở ngăn tủ và lấy ra gói hạt giống nhỏ xíu: cải âm, campion, và anh túc. Để chúng lăn tròn trên lòng bàn tay, cô nhớ về khu vườn ở Ty Llyr với màu sắc tươi sáng của hoa anh túc và màu trắng êm diệu của hoa mận vào mùa xuân.
Khi mẹ cô bước vào phòng, Nia vẫn đang ngồi trên giường và nắm chặt những hạt giống trên tay.
Bà Lloyd ngồi trên giường của Iolo, đối mặt với con gái. Nhặt con quái vật bằng len màu xanh của Iolo lên, bà nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc nó. Dường như bà đang chờ đợi một từ ngữ nào đó thình lình xuất hiện để mang hai người lại gần nhau, nhưng khi điều đó không xảy ra, bà đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Nia. Hơi thở của bà có vẻ gấp gáp, và đứa bé trong bụng bà nhìn có vẻ tròn trịa và có gì đó không thật. Nia tự hỏi không biết bao giờ em bé ra đời thì mẹ cô hỏi:
- Con yêu, mọi chuyện là vì em bé phải không?
Nia quay qua nhìn bà và ngạc nhiên hỏi:
- Em bé?
- Con đang lo về chuyện chúng ta sắp có một em bé nữa phải không?
Nia cố gắng nói với thái độ vui vẻ nhất có thể:
- Ồ không! Con rất hồi hộp ấy chứ! Con chắc rằng mình sẽ thích em mà!
- Vậy thì là chuyện Ty Llyr? Con có muốn về đó không?
- Đó là điều không thể mà mẹ.
- Không đâu, có thể lắm chứ! Cha mẹ có ý kiến thế này, không biết con nghĩ sao. Tuần tới các con sẽ nghỉ giữa học kỳ đúng không? Chuyện là, Alun sẽ đến ở chung với Gwyn, và cô Griffiths đề nghị cho con và Iolo đến đó chơi luôn.
Bị trục xuất! Nhưng đó là một sự trục xuất may mắn! Nia gần như không thể tin được. Cô hỏi:
- Đi đến Ty Bryn à?
- Con thích đến đó không?
- Gia đình bên đó không phiền chứ?
- Dĩ nhiên là không rồi. Cô Griffiths đặc biệt yêu cầu đấy, vì cô ấy muốn giúp mẹ. Sắp tới mẹ sẽ phải bận rộn chăm sóc Gareth và cái chân của em khi em xuất viện.
Alun là một khách trọ thường xuyên ở trang trại nhà Griffiths, nhưng Nia thì chưa bao giờ ngủ lại đó. cô có cảm giác chính mẹ cô là người nài nỉ cho cô đến đó để cô không gây rắc rối nữa. Nhưng cô không quan tâm đến việc ai nhờ ai. Cô sẽ có thể đi bộ xuống Ty Llyr và chăm sóc khu vườn của mình.
Nhưng chắc chắn cuộc sống không thể nào tốt đẹp như vậy, nhất là sau sự việc cô làm chứ? Cô hỏi:
- Vậy còn hình phạt?
Bà Lloyd nói, giọng như muốn xin lỗi:
- Cha con bảo phạt không cho tiền tiêu vặt trong một tháng! Chúng ta phải bồi thường cho cô Olwen mà. Và... và con có thể ngừng ăn chay khi ở nhà Griffiths được không? Chúng ta sẽ bàn bạc về chuyện đó khi nào con về.
Nia bảo mẹ:
- Không có gì để bàn bạc, con chỉ đơn giản là thế thôi. Nhưng con biết cách cư xử khéo léo mà. Mẹ yên tâm đi!
Không ai nhắc đến chuyện tấm rèm cửa nữa và Catrin, vốn có năng khiếu đặc biệt về Piano và ca hát, không bao giờ bị trách móc về lỗi lầm của em cô. Thiên tài thì thường rất nhạy cảm, và cô Olwen biết rằng sự sa sút trong trình diễn của người học trò yêu cũng sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của cô.
Mặt Trăng Của Emlyn Mặt Trăng Của Emlyn - Jenny Nimmo Mặt Trăng Của Emlyn