Số lần đọc/download: 5883 / 211
Cập nhật: 2019-07-20 21:59:07 +0700
Chương 5 : Bát Dã (5)
M
ấy thiếu niên kia cũng là lần đầu tiên đụng phải thứ tà vật bậc này, ai nấy đều mặt mày căng thẳng, nhưng vẫn nghiêm ngặt lần theo phương vị, bảo vệ Mạc trạch, cũng dán đầy phù triện cả trong lẫn ngoài nhà chính. Thân là con cháu Cô Tô Lam thị, nếu khi gặp hoạ chỉ lo thoát thân một mình, đó không những khiến gia tộc mất mặt, mà còn bị người khác cười chê, ngay cả chính bọn họ cũng sẽ xấu hổ khi gặp người khác.
A Đồng đã được đưa vào bên trong đường, Lam Tư Truy nắm tay trái hắn bắt mạch, tay phải đẩy áo lót của Mạc phu nhân ra – đã hết cách cứu. Đang sứt đầu mẻ trán, A Đồng bỗng nhiên bò dậy khỏi mặt đất.
A Đinh kêu "a" một tiếng, vui vẻ nói: "A Đồng, ngươi tỉnh rồi!"
Cô còn chưa kịp lộ vẻ mặt vui mừng, đã thấy A Đồng giơ tay trái lên, tự bóp lấy cổ mình.
Thấy thế, Lam Tư Truy lập tức điểm ba lần vào mấy huyệt đạo của hắn, cách điểm như thế, dù là ai cánh tay cũng phải bủn rủn vô lực, nhấc lên không nổi, nhưng A Đồng lại dường như không biết, tay trái càng bóp càng chặt, vẻ mặt cũng ngày càng dữ tợn vì đau đớn. Lam Cảnh Nghi cạy tay trái hắn ra, ấy vậy mà lại như đang nạy một cục sắt vụn, không chút nhúc nhích. 'Khặc' một tiếng, đầu A Đồng lệch sang bên rủ xuống, lúc này tay mới buông lơi. Thế nhưng, xương cổ đã gãy mất rồi.
Hắn vậy mà ngay dưới mắt mọi người, tự bóp chết mình!
Thấy tình hình này, người không té xỉu đều tự nhiên cùng nảy sinh một suy nghĩ.
Quỷ! Là lệ quỷ, có một con lệ quỷ không thể nhìn thấy đang ở ngay đây, sai khiến A Đồng tự bóp chết mình!
Vừa khéo, Ngụy Vô Tiện lại đoán ngược: tuyệt đối không phải do lệ quỷ gây nên. Hắn đã từng xem phù triện mà những thiếu niên này lựa chọn, đều là loại xích linh, có thể nói là dán toàn bộ Đông đường đến mức gió thổi không lọt, nếu thật sự là lệ quỷ, hễ tiến vào Đông đường, phù chú sẽ lập tức tự động cháy tạo ra lục hoả, mà không phải như bây giờ – bình thường không có động tĩnh gì.
Không phải bọn họ phản ứng chậm, mà là kẻ đó ra tay thật sự quá hung tàn và nhanh chóng. Đối với "lệ quỷ", Huyền môn có một quy định nghiêm chỉnh mẫu mực về từ này, nếu mỗi tháng giết một người, và quấy phá đó kéo dài trong ba tháng, cũng đã có thể quy thành lệ quỷ. Tiêu chuẩn đó là do Ngụy Vô Tiện định ra, được người đời dùng cho đến nay. Hắn quen đối phó nhất chính là loại này, theo như hắn thấy, bảy ngày giết một người sẽ được cho là lệ quỷ quấy phá nhiều lần. Thứ này lại giết một lúc ba người, hơn nữa khoảng thời gian cách nhau gần như thế, dù là tu sĩ thành danh cũng không thể lập tức nghĩ ra kế sách ứng đối ngay, huống hồ đây chỉ là một đám tiểu bối mới xuất đạo.
Hắn cứ nghĩ như thế, ánh lửa lập loè, một cơn gió lạnh thổi qua.
Toàn bộ ánh nến và đèn lồng trong tất cả các sân viện lẫn Đông đường, đồng loạt tắt ngúm.
Trong khoảnh khắc đèn tắt, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, tiếng này cao còn có tiếng khác cao hơn, nam nam nữ nữ xô xô đẩy đẩy, té rồi lại chạy. Lam Cảnh Nghi quát lên: "Đứng yên tại chỗ, đừng chạy loạn! Ai chạy sẽ bị bắt!"
Này cũng không phải đe doạ gì, thừa tối làm loạn, thừa nước đục thả câu là thiên tính của tà tuý, càng ầm ĩ khóc lóc bỏ chạy, càng dễ dẫn hoạ vào người mà không hay biết. Lạc đàn vào thời điểm thế này, là một chuyện rất nguy hiểm. Không biết làm sao mà ai nấy đều đang hồn bay lởn vởn trên trời lại nghe được tiếng, không cần chốc lát, cả Đông đường liền yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở khẽ khàng, tiếng nức nở nhỏ xíu. Sợ rằng đã không còn mấy người.
Trong bóng tối, một áng lửa bỗng nhiên sáng lên, đó là Lam Tư Truy đốt một tấm Minh Hoả phù. Phù lửa không bị âm phong có tà khí thổi tắt, cậu cầm tấm phù này nhen ánh nến lên lần nữa, đệ tử khác thì ở lại động viên lòng người. Có ánh lửa, Ngụy Vô Tiện lơ đãng nhìn cổ tay một thoáng, lại có một đường vết thương khép miệng.
Sau khi nhìn, hắn chợt phát hiện, số lượng vết thương không đúng.
Ban đầu ở hai bên cổ tay của hắn, mỗi bên có hai đường vết thương. Mạc Tử Uyên chết, một đường khép lại; Phụ thân Mạc Tử Uyên chết, lại thêm một đường; A Đồng chết, lại thêm một đường nữa. Như vậy tính ra, nên có ba đường khép lại, chỉ còn dư lại một đường có vết sâu nhất, cũng là vết thương có sự thù hận sâu nhất.
Nhưng hiện tại trên cổ tay hắn, trống trơn, một cái cũng không sót lại.
Ngụy Vô Tiện tin chắc, trong đối tượng Mạc Huyền Vũ báo thù, nhất định không thể thiếu Mạc phu nhân. Cái vết thương dài nhất sâu nhất kia, nhất định là giữ lại vì nàng ta. Mà nó lại biến đâu mất rồi.
Mạc Huyền Vũ bỗng nhiên thông suốt, từ bỏ oán hận – đó là điều không thể. Vì hồn phách của hắn đã sớm đem ra đánh đổi để triệu hoán Ngụy Vô Tiện tới đây rồi. Muốn miệng vết thương khép lại, trừ phi Mạc phu nhân chết.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Mạc phu nhân sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mới vừa tỉnh lại không bao lâu, bị mọi người vây quanh ở chính giữa.
Trừ phi nàng ta đã là kẻ chết rồi.
E rằng, đã có thứ gì đó bám vào trên người Mạc phu nhân. Nếu như vật này không phải hồn thể, vậy rốt cuộc là cái gì đây?
Bỗng nhiên, A Đinh khóc ròng nói: "Tay... tay trái của A Đồng!"
Lam Tư Truy chuyển lá hoả phù sang phía thi thể A Đồng. Quả nhiên, tay trái của gã cũng biến mất rồi.
Tay trái!
Trong thoáng chốc, trước mắt Ngụy Vô Tiện một mảnh sáng trong như tuyết, thứ quấy phá, cánh tay trái biến mất, tất cả khác thường nối liền thành một đường. Hắn thình lình bật cười hà hà. Lam Cảnh Nghi nổi cáu nói: "Tên ngốc này, lúc nào rồi mà còn cười được!" Nhưng vừa nghĩ lại, nếu hắn là kẻ ngốc, thì mình so đo với hắn làm gì?
Ngụy Vô Tiện vậy mà nắm lấy tay áo y, lắc đầu nói: "Không phải, không phải!"
Ngụy Vô Tiện chỉ vào thi thể Mạc phụ và A Đồng trên đất, không chịu bỏ qua: "Này không phải bọn họ!"
Lam Tư Truy ngăn Lam Cảnh Nghi đang muốn nổi điên, hỏi: "Ngươi bảo 'đây không phải họ', là có ý gì?"
Ngụy Vô Tiện hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói: "Đây, không phải cha Mạc Tử Uyên; kia, cũng không phải A Đồng."
Câu nói này nghe trong ánh nến yếu ớt, càng khiến người ta sởn gai ốc hơn.
Lam Tư Truy nói: "Làm sao ngươi biết?"
Ngụy Vô Tiện vung vẩy tay trái của mình, tự hào nói: "Tay đó, là tay đó! A Đồng với cha Mạc Tử Uyên, bọn họ đâu có thuận tay trái. Xưa nay bọn họ đánh ta toàn dùng tay phải thôi, ta biết mà."
Lam Cảnh Nghi phì phì nói: "Ngươi tự hào cái quái gì chứ! Coi ngươi đắc ý kìa!" Mà Lam Tư Truy lại kinh hãi vã mồ hôi lạnh.
A Đồng tự bóp chết mình, đúng là đã dùng tay trái. Mà lúc trượng phu Mạc phu nhân đẩy ngã thê tử, cũng dùng tay trái.
Thế nhưng, lúc Mạc Huyền Vũ đại náo Đông đường ban sáng, hai người kia vội vã bắt người cản người, tay thuận lại là tay phải. Chung quy không đến mức trước khi chết hai người kia đều đột nhiên biến thành thuận tay trái cả!
Tuy không biết rốt cuộc vì lý do gì, nhưng nếu muốn tìm hiểu rõ ràng thứ quấy phá là thứ gì, đương nhiên phải ra tay từ "tay trái". Lam Tư Truy nghĩ thông suốt đoạn này rồi, cảm giác ngạc nhiên nghi ngờ xông tới, liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, không nhịn được nghĩ: "Tự dưng hắn nói lời này, thật sự khá giống cố ý."
Ngụy Vô Tiện cứ trơ cái mặt cười ra, nghĩ thầm cho cái gợi ý này đã là hết sức rồi.
Lam Tư Truy suy tư: "Dù ra sao, nếu vị Mạc công tử này chịu nhắc nhở mình, có lẽ không mang theo ác ý." Liền dời mắt khỏi người hắn, đảo qua A Đinh mới vừa khóc ngất đi, rơi xuống người Mạc phu nhân.
Đường nhìn từ mặt nàng ta đi xuống, thẳng đến hai tay nàng ta. Cánh tay bình thường rủ xuống, đa phần giấu trong tay áo, chỉ có non nửa ngón lộ ra.
Ngón tay phải nàng ta trắng như tuyết, mảnh mai, đúng kiểu tay người quen sống trong nhung lụa, không làm việc nặng.
Thế nhưng lại sinh ra ở trên người một nữ nhân – đây rõ ràng là tay của nam nhân!
Lam Tư Truy quát lên: "Đè nàng ta xuống!"
Vài thiếu niên đã tóm lấy Mạc phu nhân, Lam Tư Truy nói một tiếng "đắc tội" xong, liền định lật tay đập một lá phù triện xuống, tay trái Mạc phu nhân lại lấy một góc độ khó mà tin nổi xoay qua chỗ khác, túm lấy cổ họng y.
Tay của người sống mà muốn vặn thành như vậy, trừ khi xương bị bẻ gãy. Mà nàng ta ra tay cực nhanh, chỉ chớp mắt đã sắp tóm lấy cổ y. Lúc này, Lam Cảnh Nghi kêu to một tiếng "ái da", nhào tới trước người Lam Tư Truy, thay cậu đỡ cú tóm này.
Chỉ thấy ánh lửa lập loè, cánh tay kia mới vừa nắm lấy bả vai Lam Cảnh Nghi, đã bốc lên từng luồng lửa xanh, năm ngón lập tức thả ra. Lam Tư Truy tránh được một kiếp, vừa định cảm tạ Lam Cảnh Nghi liều mình cứu giúp, đã thấy phân nửa đồng phục của người sau bị thiêu thành tro, nhếch nhác đến cực điểm, hắn vừa cởi nửa cái còn lại ra vừa quay đầu hổn hển mắng: "Sao ngươi đá ta, cái tên điên chết tiệt này, ngươi muốn hại chết ta hả?!"
Ngụy Vô Tiện chạy trối chết: "Không phải ta đá!"
Chính là hắn đá đó. Ở mặt trong bên hông ngoại y của đồng phục Lam gia có dùng một loại dây nhỏ thêu chi chít đầy chú thuật chân ngôn, có kỳ hiệu hộ thân bảo mệnh. Chẳng qua đụng phải thứ lợi hại như này, dùng một lần là hết hiệu lực. Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể đá Lam Cảnh Nghi một cú, để hắn lấy thân thể bảo vệ cái cổ của Lam Tư Truy một phen. Lam Cảnh Nghi còn định mắng tiếp, Mạc phu nhân lại ngã xuống đất, máu thịt trên mặt đều bị hút đến nỗi chỉ còn một lớp da dán vào đầu lâu. Cánh tay nam nhân không thuộc về nàng ta rơi khỏi bả vai, năm ngón tay vẫn cong vào duỗi ra như thường, dường như nó đang hoạt động gân cốt, có thể nhìn thấy rõ rệt gân xanh và mạch máu đập bên trên đó.
Vật này, chính là tà vật bị Triệu Âm kỳ triệu tới.
Cánh tay sinh trưởng trên cơ thể người, nhưng nó lại bị cắt rời ra, vậy cũng nói rõ người này chết vì bị phân thây. Chân tay rời rạc, chính là tiêu chuẩn của chết thảm, đẹp hơn cái chết của Ngụy Vô Tiện một chút.
Thể xác bị tách rời sẽ nhiễm một phần oán niệm của người chết, sẽ có khát vọng được chết toàn thây, thế nên, nó sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm bộ phận còn thiếu trên cơ thể khác. Tìm được rồi, có lẽ sẽ hài lòng ngủ yên từ đây, hoặc có lẽ sẽ quấy phá càng dữ dội hơn nữa. Mà nếu như không tìm được, cái đám tứ chi này cũng chỉ đành lùi lại cầu cái khác mà thôi.
Làm sao mà lùi lại cầu cái khác cho được?
Tìm cơ thể người sống mới khá thích hợp.
Lại như cánh tay trái này: sau khi ăn mất tay trái người sống, nó hút khô tinh khí huyết nhục của người sống này, vứt bỏ cơ thể, tiếp tục tìm một vật chứa kế tiếp rồi sống ký sinh trên đó, đến tận khi nó tìm được bộ phận khác trên thi thể mới thôi.
Sau khi nó bị triệu ra ngoài, vật chứa đầu tiên nó tìm đến là Mạc Tử Uyên. Vật chứa thứ hai là phụ thân của Mạc Tử Uyên.
Một khi cánh tay này dính vào người, kẻ bị ký sinh sẽ lập tức mất mạng, nhưng trước khi máu thịt toàn thân bị hút đến cạn khô, vẫn có thể cất bước như thường dưới sự khống chế của nó, dường như vẫn còn đang sống. Lúc Mạc phu nhân bảo trượng phu nàng ta cút ra ngoài, ông ta dùng thái độ khác thường trở tay đẩy ngược nàng ta. Ngụy Vô Tiện vốn tưởng, đó là vì ông ta đau lòng vì cái chết của con trai, nên mới khó chịu thô bạo với thê tử mình. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, vậy đó vốn không phải dáng vẻ mà một người cha vừa mất đi con trai nên có. Đó không phải vẻ đờ đẫn khi tâm tàn, mà là sự vắng lặng, tĩnh mịch của người đã chết.
Vật chứa thứ ba là A Đồng. Vật chứa thứ tư chính là Mạc phu nhân. Nhân lúc rối loạn khi đèn tắt, tay quỷ đã di chuyển sang người nàng ta. Mà cùng thời gian Mạc phu nhân mất mạng, một vết thương cuối cùng trên cổ tay Ngụy Vô Tiện, cũng biến mất theo đó.
Mấy thiếu niên Lam gia nọ thấy phù triện không có tác dụng, y phục lại hữu hiệu, thế là cùng cởi ngoại y vứt ra bọc cánh tay trái này lại, tầng tầng lớp lớp dày cộm bao lấy nó như một cái kén trắng. Chỉ chốc lát sau, đống đồ trắng đó 'phụt' bùng cháy. Ngọn lửa màu xanh lục tà dị bốc cao ngút trời, e rằng chẳng bao lâu nữa, khi đồng phục đã đốt rụi, cái tay kia sẽ phá tro mà ra. Ngụy Vô Tiện thừa dịp không ai chú ý, đi thẳng đến Tây viện.
Có mười cỗ tẩu thi bị người Lam gia bắt đang lặng im đứng trong sân. Ngụy Vô Tiện đá một cú vào nơi vẽ chú văn trên đất, phá hỏng toàn bộ trận pháp phong trụ chúng nó, rồi vỗ tay hai lần. Lũ tẩu thi giật mình, tròng trắng mắt đột nhiên trợn lên, như bị tiếng sét nổ làm thức tỉnh.
Ngụy Vô Tiện nói: "Dậy nào. Làm việc!"
Hắn sai sử khôi lỗi thi luôn không cần chú văn với triệu ngữ phức tạp gì, chỉ cần mệnh lệnh trực tiếp là đủ. Tẩu thi đứng phía trước run rẩy ngọ ngoậy di chuyển vài bước, cơ mà, mới tới gần Ngụy Vô Tiện, lại như bị dọa đến run chân, ngã sóng soài trên đất y chang người sống vậy.
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, lại vỗ tay hai lần, lần này nhẹ đi nhiều. Có thể đám tẩu thi này sinh ở Mạc gia trang, chết cũng ở Mạc gia trang, chưa từng va chạm với xã hội, bản năng muốn nghe mệnh lệnh từ kẻ triệu tập, nhưng lại có nỗi hoảng sợ không tên đối với người phát ra chỉ lệnh, phủ phục trên đất ư ư không dám dậy.
Tà sát càng hung tàn, Ngụy Vô Tiện càng có thể thuận buồm xuôi gió sai sử. Những tẩu thi này chưa từng được hắn điều giáo, không chịu nổi sự khống chế trực tiếp của hắn, trong tay hắn cũng không có vật liệu, không cách nào làm ra được đạo cụ xoa dịu ngay lập tức, tạm bợ sơ sài cũng không được. Mắt thấy lửa xanh ngút trời dần dần tối đi, đột nhiên, tâm tư Ngụy Vô Tiện sáng ngời.
Muốn có người chết oán niệm cực nặng, hung tàn ác độc, cần gì phải đi tìm?!
Bên trong Đông đường có, hơn nữa không chỉ một cỗ!
Hắn lượn về Đông viện. Đám Lam Tư Truy đã rút trường kiếm trên lưng ra, cắm vào đất kết thành hàng rào kiếm, tay quỷ kia đang va loạn xạ trong đó. Bọn họ vốn đã dùng hết toàn lực đè lên chuôi kiếm không cho nó phá ra, căn bản không rảnh chú ý tới ai ra ra vào vào. Ngụy Vô Tiện bước vào Đông đường, nhấc thi thể hai người Mạc phu nhân và Mạc Tử Uyên ở hai bên lên, thấp giọng quát: "Còn không mau tỉnh!"
Một tiếng gọi ra, tức khắc hồi hồn!
Chớp mắt qua đi, Mạc phu nhân và Mạc Tử Uyên trợn tròng trắng lên, miệng phát ra tiếng kêu chói tai đặc thù của lệ quỷ hồi hồn. Trong tiếng rít chói tai một cao một thấp, một cỗ thi thể khác cũng nơm nớp lo sợ bò dậy, nhỏ yếu kêu theo một tiếng, thấp đến mức không thể thấp hơn, đó chính là trượng phu của Mạc phu nhân.
Tiếng kêu rất lớn, oán khí đầy đủ. Ngụy Vô Tiện rất là thoả mãn, mỉm cười: "Nhận ra cái tay ngoài kia không?"
Hắn ra lệnh: "Xé nát nó!"
Ba người Mạc gia như ba luồng gió đen, chỉ chớp mắt đã thổi ra ngoài.
Cánh tay trái kia va gãy một thanh trường kiếm, đang phá rào mà ra. Mà khi nó mới vừa ra ngoài, ba cỗ hung thi không có cánh tay trái đã đồng loạt đánh về phía nó.
Ngoài không dám chống đối mệnh lệnh của Ngụy Vô Tiện, ba người Mạc gia cũng có nỗi oán hận mạnh mẽ đối với thứ đã giết chết mình, nên trút hết cơn giận lên trên cái tay quỷ kia. Không hỏi cũng biết chủ sát là Mạc phu nhân, sau khi nữ thi thi biến thường cực kỳ hung tàn, nàng ta tóc tai bù xù, trong tròng trắng mắt vằn vện tơ máu, năm móng tay dài ra gấp mấy lần, khoé miệng phì phèo bọt mép, tiếng rít gần như lật tung nóc nhà, cực kỳ điên cuồng. Mạc Tử Uyên theo sát mẫu thân, phối hợp với nàng ta cùng đồng loạt cắn xé, phụ thân gã thì lại đi theo sau đó, bù vào khe hở công kích của hai cỗ hung thi kia. Mấy thiếu niên nọ đều kinh ngạc đến ngây người.
Xưa nay bọn họ chỉ nghe nói qua điển tịch và truyền miệng tình hình tự đánh nhau của loại hung thi này, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cảnh máu thịt tung toé như vậy, càng nhìn càng trố mắt ngoác mồm, căn bản không thể nào dời tầm mắt, chỉ thấy thật là hay, thật là ngoạn mục!
Ba xác đang đánh một tay đến dữ dội, bỗng nhiên, Mạc Tử Uyên rít lên rồi lắc mình tách ra. Bụng gã bị cái tay kia móc một lỗ, lòi ra mấy khúc ruột. Mạc phu nhân thấy thế gầm gừ không ngớt, che phía trước con trai, thế cào càng mạnh, móng tay phá không lại có uy thế như cương đao thiết kiếm. Ngụy Vô Tiện lại nhìn ra được, nàng ta đã có vẻ mơ hồ không chống đỡ nổi.
Ba cỗ hung thi vừa đột tử liên thủ, dĩ nhiên không cách nào áp chế một cánh tay này!
Ngụy Vô Tiện ngưng thần quan chiến, đầu lưỡi hơi cuộn, bên môi ép một tiếng huýt cao, nhưng lần lữa không thổi. Một tiếng huýt này của hắn thổi ra, có thể kích thích lệ khí của hung thi thêm mạnh, cũng có thể xoay chuyển chiến cuộc, nhưng vậy thì khó bảo đảm không ai phát hiện hắn đang giở trò. Trong một thoáng, cái tay kia chuyển động như chớp giật, vừa tàn nhẫn vừa chuẩn bẻ gãy xương cổ Mạc phu nhân!
Mắt thấy ba người Mạc gia liên tục bại lui, Ngụy Vô Tiện vừa định đè lưỡi huýt một tiếng dài, lúc này, có tiếng huyền vang oong oong từ trên trời truyền xuống.
Hai tiếng này như do người ta tiện tay gẩy ra, nhưng lại kỳ ảo trong ngần, mang theo cái lạnh của luồng gió mát. Một đám yêu ma quỷ quái đang giết đến dữ dội nghe thấy tiếng này, đều cứng đờ.
Mấy thiếu niên đang khổ sở chống đỡ thoáng chốc cười tươi rói, chẳng khác nào sống lại. Lam Tư Truy giơ tay chùi đi lớp máu đen trên mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu, vui vẻ nói: "Hàm Quang Quân!"
Vừa nghe thấy hai tiếng huyền kêu xa xôi này, Ngụy Vô Tiện liền quay lưng bỏ đi.
Thiệt là khéo, kẻ đến chính là người Lam gia; đáng chết hơn nữa, kẻ đến lại là Lam Vong Cơ!
Lại một tiếng huyền vang, lần này âm điệu hơi cao hơn, xuyên mây phá trời, mang theo hai phần túc sát. Ba cỗ hung thi liên tục lùi bước, đồng thời lấy tay phải che lỗ tai lại.
Nhưng mà, thanh âm phá chướng há có thể kháng cự như thế, chưa lùi được vài bước, trong đầu chúng nó đã truyền ra tiếng nổ khe khẽ.
Mà cánh tay trái mới vừa trải qua một trận ác đấu kia, vừa nghe thấy tiếng huyền, bỗng nhiên gục xuống đất. Tuy ngón vẫn còn đang co duỗi, nhưng cánh tay đã lặng im không dậy nổi.
Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, đám thiếu niên kia không nhịn được lớn tiếng hoan hô.
Trong lần reo hò này, tràn đầy sự mừng rỡ khi sống sót sau tai nạn, và của sự chịu đựng qua một đêm hãi hùng, cuối cùng cũng đợi được chi viện của gia tộc, dù cho sau đó bị lấy lý do "ồn ào mất lễ nghi làm hổ thẹn gia phong" mà nghiêm khắc trách phạt, bọn họ cũng không để ý tới. Trong lúc reo hò, Lam Tư Truy bỗng nhiên để ý, có một người không thấy đâu nữa.
Y túm Lam Cảnh Nghi nói: "Người đâu rồi?"
Lam Cảnh Nghi chỉ lo vui vẻ: "Ai? Ai cơ?"
Lam Tư Truy nói: "Cái vị Mạc công tử kia."
Lam Cảnh Nghi đáp: "Ngươi tìm cái tên điên đó làm gì? Chắc sợ bị ta đánh nên chạy đi đâu rồi."
"..." Lam Tư Truy biết Lam Cảnh Nghi cẩu thả thẳng tuột một đường ruột, gặp chuyện chẳng bao giờ ngẫm nghĩ, cũng không tỏ vẻ hoài nghi gì, thầm nghĩ, cứ chờ Hàm Quang Quân đến rồi báo việc này cho người nọ hay.
Mạc gia trang hãy còn ngủ yên, chẳng qua không biết ngủ yên thật hay chỉ là giả vờ.
Mặc dù là trong Đông, Tây viện của Mạc gia đang đánh xác đánh đến máu văng tung toé, người ta cũng sẽ không mới nửa đêm sáng sớm đã bò dậy coi. Xem náo nhiệt cũng phải chọn lúc nữa mà. Náo nhiệt mấy ngày liền, nhìn chẳng còn gì hay.
Ngụy Vô Tiện hủy thi diệt tích dấu vết còn thừa lại của hiến xá trận, rồi vội vã tìm một con vật cưỡi, đi ngang qua một mảnh sân, ở trong có cái cối xay lớn, một con lừa hoa đang nhồm nhoàm nhai cỏ bị cột ở ngay đó, thấy hắn hùng hùng hổ hổ chạy tới, nó như có hơi kinh ngạc, lại y hệt một con người liếc mắt nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện tấp lại mặt đối mặt với nó, lập tức bị sự khinh bỉ trong mắt nó đả động.
Hắn tiến lên túm dây thừng kéo ra ngoài, con lừa hoa kia oán giận lớn tiếng kêu lên với hắn. Ngụy Vô Tiện liên tục dỗ dành kéo kéo dây, khuyên can đủ đường mới gạt nó đi được, đạp lên ánh trăng bạc lờ mờ sáng, cộc cộc cộc chạy ra đường cái.