N
ăm ngày kế tiếp, cuộc sống đầy cám dỗ. Chàng và nàng đang ở trên mây không còn biết trời đất gì nữa. Hết xem phim, đi tản bộ quanh công viên, nói đủ thứ chuyện, có lúc chỉ nhìn nhau không nói. Không có ai quấy rầy họ. Gã tạt nhanh qua cửa hiệu nhưng không hề bước vào, chỉ có cô thư ký Gladdie ở lại mà thôi. Gladdie không còn thời gian nghỉ ngơi. Lần đầu tiên từ nhiều năm gã chẳng ngó ngàng gì đến con gái Julie. Gã chỉ muốn xích lại gần Amanda. Không nói một lời, không ai hỏi han gì đến ai, chẳng có ai trả lời, không hứa hẹn. Chàng và nàng để mặc thời gian trôi đi. Họ chỉ muốn có thế thôi. Rồi ngày lại ngày, vết thương trong lòng nơi Amanda được hàn gắn. Gã hồi tưởng lúc còn sống chung với Dori, giờ đây mới thật tuyệt vời hơn bao giờ hết. Gã lõi đời hơn. Ngay lúc này gã đang sống một cuộc sống mới khác lạ, quãng đời cũ không còn ý nghĩa gì nữa. Đôi lúc nàng còn nhắc đến Matt, mỗi khi khóc vì ông ta, nàng cảm thấy được thanh thản nhẹ nhàng lần hồi nàng nhận ra là ông ta đã chết thật, nàng vẫn còn sống. Không có gì tội lỗi cả. Nàng không muốn Jack hay biết chuyện đó, âm thầm tháo bỏ nhẫn cưới cất vào hộp nữ trang. Nàng lại khóc, bởi thấy không cần phải đeo trên tay nữa. Thoạt tiên, khi tháo nó ra lòng nàng đau như cắt. Nàng không nghĩ đó là vì Jack. Đến lúc đi ăn cơm tối gã mới nhận ra, nàng đã đổi thay thật sự, gã lịch sự không đề cập đến chuyện đã rồi. Hai người gọi những món ăn thật ngon, đến tất cả các nhà hàng quanh thành phố nơi ít ai lui tới; nếu có xem phim chỉ là những phim tồi, rồi nhìn nhau mà cười, đến tối gã mới quay về cửa hiệu, chàng và nàng lưu luyến chờn vờn ngay trước bậc thềm một hồi lâu rồi mới từ giã. Không phải chờ đến đêm giao thừa đón năm mới, lúc đang chuẩn bị bữa cơm tối, gã không dằn lòng được gã nhào đến ôm chầm lấy nàng hôn cho bằng được. Gã chờ đợi đã lâu, bây giờ gã hoảng sợ vì đã xúc phạm đến nàng, gã chỉ còn là một cái thân xác run rẩy còn nàng chỉ mỉm cười nhìn gã, gã cảm thấy xót xa. Gã không mất gì cả. Hai kẻ đang yêu nhìn nhau im lặng và rồi đêm đó gã lại hôn nàng lần nữa ngay tại phòng khách, bóng tối bao trùm, tay nắm tay, chỉ nhìn thấy mảng sáng của bàn tay gã, nàng thấy mình thật hoàn toàn dễ chịu ở bên gã. Lúc nửa đêm gã mới quay về nhà, về đến nơi gã đã gọi lại cho nàng. “Amanda ạ, anh cảm thấy mình như đứa trẻ”, gã nói, giọng đầy vẻ kích thích. “Em cũng như anh,” nàng đáp lại, mỉm cười. “Cám ơn anh đã gọi cho em.” Một tuần lễ trôi qua tuyệt vời. Mình cần được sống như thế này. Mình muốn được gần bên nhau một thời gian... Một món quà tuyệt vời... hơn cả giá trị món quà ngày lễ Noel.” Đêm ấy chuông điện thoại réo từng chặp, chàng và nàng biết là các con gọi, và cả hai cùng không trả lời. Nàng muốn giữ lấy thời gian cho mình, cho gã. Lũ trẻ đã hưởng phần của chúng từ bao năm qua, rồi đến Matt, và lúc này đến lượt nàng. Đã rất lâu nàng mới giành lại thời gian để sống mà không ai hay biết, đó là cuộc sống ngoài khuôn khổ một gia đình. Nàng được hưởng phần mình, nàng hiểu điều đó. Chàng và nàng dự định đi trượt băng ngày mai, và có thể đi xem phim, đi dạo quanh khắp thành phố, đêm giao thừa còn định nấu ăn chung, có sẵn rượu champagne, gã nán lại ở chơi tới tận nửa đêm mới ra về. “Em tiếc là anh bỏ chuyến đi chơi trượt tuyết,” nàng gọi lại, giọng cởi mở. Gã chỉ cười, đáp lại “Chả sao. Thế càng hay... Cả đời anh đến bây giờ mới hưởng được những giờ phút thần tiên bên em, đừng để nó vuột mất, phải giữ lấy.” Gã chúc nàng ngủ ngon, thèm muốn hôn nàng lần nữa, hôm sau đi chơi trượt băng vui đùa như trẻ con. Đó là những khoảnh khắc đẹp nhất. Đêm nay là đêm giao thừa, nàng chuẩn bị đãi khách món ngỗng quay, tráng miệng với món bánh phồng ngọt, một bữa ăn tối thật thịnh soạn. Đã mười giờ tối đến bên lò sưởi, một lần nữa gã ôm hôn, nàng đáp lại say đắm. Gã rót rượu champagne mời nàng, cả hai uống cạn rất nhanh. Hơi ấm lò sưởi, men nồng bốc say, gã lại ôm hôn nàng ngất ngây hơn bao giờ, nàng không nhớ đến thời gian nữa chỉ còn nghe giọng khàn đục đầy vẻ gợi dục, gã muốn dìu nàng vào giường. Tuyệt nhiên không nói một lời, nàng bấu chặt lấy gã gật đầu. Nàng muốn giành được gã, còn gã ngỡ ngàng, liệu nàng có hối tiếc vì chuyện đó. Gã muốn chiếm đoạt lấy nàng, theo nàng đến bên giường. Gã hoa mắt trước tấm thân mĩ miều như thiếu nữ, còn đẹp hơn là đằng khác. Thân hình thon dài, bộ ngực căng phồng làm gã choáng ngợp. Gã sững sờ cho đến lúc nàng giục gã, hai thân xác nhập vào nhau, hơi thở dồn dập. Một cảm giác nàng chưa từng biết, đó không phải là của chồng nàng, cũng không phải của hai người tình trước kia. Có một thời ở kinh đô Hollywood, nàng đã làm mê hoặc mọi người lúc còn là một trinh nữ, chuyện ấy đã qua rồi. Hai tâm hồn hòa quyện trong thú vui thể xác, hối hả vội vàng đến mức nàng cảm thấy trời đất như đang vỡ tung trong đầu, thân thể im lìm bất động. Nàng ngủ thiếp đi trước lúc nửa đêm. Chẳng có gì hối tiếc. Không phiền muộn. Cho đến lúc trời rạng sáng. Nàng tỉnh giấc trong vòng tay gã đang vuốt ve, nàng chỉ cười, ánh nắng trải dài khắp căn phòng nơi nàng đã từng chung sống với chồng. Nàng nằm đó yên lặng một hồi lâu, bất chợt nhìn gã không biết mình nên khóc hay cười, hay lại cùng nhau ân ái nữa. Nàng bước nhẹ xuống giường ra khỏi buồng ngủ, ngoái lại nhìn gã đang vui sướng đắc thắng. Gã im lặng nhìn nàng, “Em khỏe chứ”, vẫn còn thèm muốn nữa, bất chợt gã luống cuống. Nàng đã đổi khác. “Em không được khỏe,” giọng nói trầm lắng, nàng ngồi dựa ghế, vẫn còn khỏa thân nhìn gã, ngẫm nghĩ có phải mình đang điên hay là quá vui sướng. “Những gì xảy ra đêm qua em không tưởng tượng nổi.” Gã cũng không nghĩ gì được dù đó là giây phút sung sướng nhất đời, gã chưa muốn buông tha. Gã nắm được nàng và ham muốn giành lấy nàng mãnh liệt. Nàng từng nói là đã yêu gã từ lâu rồi. “Chớ nói là anh đã ép em uống nhiều rượu..., cái đó chỉ làm hại anh thôi.” “Không phải tại anh”, nàng nhìn gã bối rối nhướng mắt, “thế thì tại em?” Nàng hoảng sợ. “Anh chẳng hiểu ra sao... Em chỉ uống có hai ly...” “Cũng tại vì hơi ấm của lò sưởi... và anh hôn em... rồi sau đó...” “Này Amanda, đừng nói như thế, chớ nên tự dằn vặt mình.” Gã bước đến chỗ nàng rồi quỳ xuống, thân hình cân đối không kém gì nàng. “Em đã ân ái với anh ngay trên chiếc giường từng chung chăn gối với chồng em.” Gã nhìn nàng khóc, không hề hối tiếc việc đã qua. “Chúa ơi, em không ngờ được việc này, Jack ạ, tôi là hạng đàn bà nào đây? Tôi đã chung sống vợ chồng với một người hai mươi sáu năm sau lại có chuyện ân ái ngay trên chiếc giường này”. Nàng đứng phắt dậy đi qua đi lại trong gian phòng. Gã cố nén giận. “Amanda, em chớ nghĩ đó là một hình phạt, anh và em cùng nhau ân ái... Mình yêu nhau mà em... Có trời cao chứng giám, chúng ta đều là người lớn cả. Ôi lạy Chúa, em vẫn sống đây... em vẫn còn sống đấy chứ và anh đã sống như chưa bao giờ từng được sống từ hai, ba năm qua và trọn đời một mình nữa.” Chuông điện thoại reo, gã nhấc máy, nàng không buồn trả lời, không màng đến ai đã gọi. Nàng đang quay cuồng với ý nghĩ đã phản bội chồng mình. “Đây là chiếc giường của ông ấy. Hay là của chúng ta.” Nàng vừa đi vừa khóc lóc, gã trông theo. Gã nói toạc ra “Thế thì phải mua ngay một chiếc giường khác. Giường của anh, ôi lạy Chúa, lần sau ta sẽ cùng ân ái dưới sàn... hoặc chỗ riêng của em...” “Anh phải về tẩy uế chiếc giường của anh đi.” Nàng nói trong nước mắt, gã chỉ nhìn nàng cười. “Em yêu, hãy bình tĩnh đã nào... do mặc cảm thôi mà. Đây là lần đầu anh thấy vậy. Lạy Chúa, anh đã trải qua một cuộc ân ái tuyệt diệu... Chúng ta yêu nhau... trải qua một tuần sống bên nhau, như ngây như dại. Ta còn chờ gì nữa? Ôi lạy Chúa, ta đã xem quá nhiều những bộ phim tồi tệ, ta có cần gì nữa không? Ta lại hẹn nhau hai năm sau?” “Cũng có thể lắm. Anh ấy ra đi chưa đầy một năm”, nàng lại ngồi đó khóc như một đứa trẻ, gã rụt rè đưa cho nàng chiếc khăn tay. “Ba hôm nữa đến ngày giỗ đầu. Ta sẽ chờ. Và sẽ quên đi.” “Thế là xong. Ta lại làm bạn với nhau, lại đi xem phim và không nói chuyện ái ân nữa. Chẳng bao giờ.” Ý nghĩ đó là riêng của nàng còn gã lại muốn tiến xa hơn. Gã yêu nàng mãnh liệt, sao lại để mất niềm vui thể xác đó, cái mà gã tìm thấy được đêm hôm trước. Đó là những cảm giác thiêng liêng, thần thánh. “Chớ có điên rồ như thế, phải không em? Ta uống một tách cà phê, tắm rửa sạch sẽ đi cuốc bộ một vòng, em sẽ thấy khỏe ra.” “Này Jac, hãy gọi em là con điếm, cũng như những gái làng chơi anh đã từng qua đêm”. Tiếng chuông điện thoại lại reo, chẳng ai thèm nghe. “Em không phải con điếm. Anh chỉ ân ái với em mà thôi. Em hiểu chứ? Kể từ lúc em đến dự buổi tiệc tại cửa hiệu, anh không còn của ai nữa. Em đã làm anh hạnh phúc, và anh không muốn em hủy hoại cả hai chúng mình. Mình yêu nhau, em có quyền được yêu. Em hiểu ý anh nói chứ?” “Em không thể nào ăn nằm với người khác ngay trên giường của chồng mình”. Nàng nói như hôn mê, gã cáu tiết, bực tức. Gã xấn tới, nắm tay nàng vực nàng dậy. “Thôi đến đây uống với anh một tách cà phê.” Cả hai thân thể trần truồng, còn nàng thì chưa bao giờ cảm thấy tự nhiên thoải mái như lúc này. Cả hai quấn quýt lấy nhau không rời ra được. Gã đang pha cho nàng một tách cà phê trong tư thế khỏa thân ở dưới nhà bếp. Nàng uống cà phê đen từ từ để cho nguôi, nàng cảm thấy lúc này dễ chịu hơn khi ngồi vào bàn cùng với gã. Không khí trong gian bếp ấm cúng làm sao, cả hai ngồi tại bàn uống cà phê nóng hổi. “Anh muốn coi báo hôm nay?” Nàng thản nhiên hỏi, bất chợt tự cảm thấy như bị tâm thần. Lúc thì đang ở nhà với gã, lúc thì thấy xót xa tội lỗi. Gã gật đầu, nàng cảm thấy dễ chịu hơn là nghe gã trả lời. “À. Anh cần xem báo hôm nay.” “Để em ra lấy báo.” Nàng bước ra cửa trước, tay cầm tách cà phê đi tới mở cửa cúi xuống lấy tờ báo. Cửa trước có che chắn, có lẽ không ai nhìn thấy bên trong. Lúc cúi xuống lấy tờ báo, nàng nhìn thấy Jan đang lái xe đi tới, cả Jan và Paul đều há hốc mồm nhìn nàng. Nàng vội nhặt lấy tờ báo, chạy vào trong, đóng sầm cửa lại phóng thẳng xuống nhà bếp, quẳng tờ báo xuống đất, tách cà phê văng tung tóe. Gã Jack nhìn nàng kinh ngạc. “Anh đi ngay đi.” Nàng chăm chăm nhìn gã, khiếp sợ. “Ngay bây giờ?” “Thật đấy... Ôi đồ khỉ... Thôi anh không nên... có bọn trẻ ngoài sân... đi lối cửa sau... phía sau chiếc máy giặt.” Nàng chỉ tứ phía, ra dấu cuống quýt. “Để anh ra khỏi đây như vậy sao? Chờ một chút để mặc quần áo được không?” Gã nói vừa xong chuông cửa reo, Amanda thót cả người. “Ô lạy Chúa... Mấy đứa nhỏ... lạy Chúa... này Jack, ta phải thế nào đây?” Nàng lại khóc lóc, gã chỉ phì cười. “Ai đấy? Ông kẹ nào đó? Hôm nay ngày tốt, lạy Chúa, bỏ qua chuyện đó đi.” “Mấy đứa nhỏ đó, Chúa ơi. Tụi nó trông thấy em... lúc đi ra trước cửa lấy tờ báo.” “Mấy đứa nhỏ nào?” “Trời ơi! Ta có mấy đứa con, anh không còn nhớ sao. Con Jan và thằng Paul đó. Tụi nó nhìn thấy em tưởng đâu em đang hóa điên.” “À, mà cũng đúng đấy. Để anh ra cửa nói chuyện rồi cho tụi nó vô nhà.” “Không được... Anh phải rời khỏi chỗ này... Không được đâu... núp sau buồng ngủ đi.” “Hãy thong thả nào, cưng ơi, cứ nói là mẹ đang bận, chốc nữa con quay lại, thế thôi.” “Được chưa.” Gã bước vào buồng, nàng luống cuống đưa tay đóng cửa lại. Amanda đi lại kéo cửa để hở chút xíu, nói vọng ra phía ngoài, “Chào con”, nàng mỉm cười rất tươi, từ phía sau cánh cửa, nàng nói thêm một câu: “Chúc mừng năm mới.” “Mẹ, mẹ vẫn bình thường chứ?” “À không, thực tình... à phải... mẹ vẫn khỏe. Mẹ bận quá... đang nhức đầu... mẹ bị choáng. Mà không sao. Tối qua mẹ có uống hai ly champagne, mẹ không quen uống rượu.” “Mẹ ạ, sao con thấy mẹ đi ra cửa ăn mặc như thế. Nhỡ hàng xóm họ thấy thì sao?” “Có ai thấy đâu?” “Con trông thấy mà.” “Mẹ xin lỗi. Mẹ mừng con ghé thăm mẹ. Chốc nữa con ghé lại nhé. Tối nay cũng được. Nếu không thì ngày mai, càng hay.” Nàng nói một hơi nhanh như gió. “Sao mẹ không để cho tụi con vào nhà?”. Jan tỏ vẻ cực kỳ bối rối, Paul chẳng muốn dùng dằng kéo dài. Hôm nay đi nhằm giờ xấu, đã gọi trước rồi mới ghé lại, nhưng chẳng thấy ai trả lời. Paul không ngờ mẹ lại ra thế. “Con không thể vào nhà được, mẹ... đang nhức đầu... buồn ngủ nữa.” “Mẹ đã tỉnh táo, con thấy mẹ đi ra cửa lấy tờ báo. Mẹ ạ, có chuyện gì thế?” “Chả sao cả, mẹ vẫn bình thường, lần sau con ghé nhớ gọi cho mẹ hay. Nên thế, con ạ... Con chớ có bao giờ ghé đột xuất... mẹ muốn con làm như vậy... bữa khác mẹ nói nhiều hơn...” Nàng vẫy tay chào, quay vào nhà đóng sầm cửa lại. Hai vợ chồng đứng đó hồi lâu rồi quay xe ra chẳng hiểu cớ sự. Ngồi trong xe, Jan nhìn chồng, lòng không yên. “Anh có nghĩ là mẹ bị say rượu?” “Không phải đâu. Mẹ không muốn ai đến thăm không đúng lúc. Đó là quyền của mẹ. Khổ thật, biết đâu mẹ có hẹn hò với ai trong đó, mẹ còn trẻ chán khi nghĩ đến cuộc đời mình, em biết chứ... Ba em đã ra đi một năm rồi còn gì...” Anh tỏ vẻ vui thích với ý nghĩ vừa nói ra. Jan nhìn anh, nét mặt giận dữ. “Anh có điên không?” Anh nói là... Mẹ em... Anh có chắc là mẹ có chuyện đó? Anh nói quá đấy, cũng vì ba anh như vậy nên mẹ em cũng giống thế hay sao? Này Paul, nghe nói không chịu nổi.” “Ở đời này lắm lúc cũng có nhiều chuyện lạ!” Xe đang chạy về hướng Bel Air, lúc này Amanda đã trở vô lại buồng ngủ. Gã Jack đang tắm rửa, nhe răng cười nhìn thấy nàng đóng sập cửa buồng ngủ đứng tựa vào đó, như đang đi trốn cảnh sát Interpol ở nước ngoài. “Em đã nói gì với bọn trẻ? Em có chuyển lời anh?” Gã nhìn, giễu cợt thái độ của nàng. “Đây là việc rắc rối chưa bao giờ em mắc phải như lần này. Bọn trẻ không bỏ qua cho em việc này đâu.” “Sao, có phải vì không cho bọn trẻ vô nhà? Chúng nó phải báo trước chứ.” “Có. Nhưng không ai thèm trả lời điện thoại.” “Nếu thế thì bọn trẻ không nên ghé lại. Chuyện đơn giản. Bây giờ em đi tắm cho mát mẻ nhé?” “Thôi khỏi. Em muốn chết.” nàng vật ra giường nằm, gã đến ngồi gần bên nàng âu yếm. “Em tự hành hạ vì những việc chả ra sao cả. Em biết chứ?” “Anh nói phải,” nước mắt nàng ràn rụa, “Em thật đáng tội, rồi bọn trẻ chúng nó sẽ hiểu hết.” Nàng nước nhìn gã Jack còn ngồi đó, khiếp sợ. “Anh chớ có cho thằng Paul hay việc này. Ôi lạy Chúa... rồi nó sẽ lại báo cho con Jan, con Jan nói lại cho Louise...” “Rồi còn nữa, em biết không, đó là báo chí sẽ làm rùm beng. Khổ thật, em ơi, anh thường kể hết cho thằng Paul chuyện lăng nhăng của mình. Em không thể cho qua chuyện này được đâu. Thằng Paul nó cứ nghĩ anh già rồi còn làm gì được nữa...” “Ôi lạy Chúa, anh giết em chết đi cho xong.” Nàng nằm sấp trên giường úp mặt xuống gối, gã lại nhìn nàng nhe răng cười, cúi xuống hôn dọc theo sống lưng từng quãng từng quãng, gã hôn dài từ cổ xuống đến vùng mông. Gã lại xoa lưng nàng, nàng trở mình chầm chậm, mắt nhìn đắm đuối như cố nhớ lại việc đêm trước, gã thấy hiệu quả ngay tức thì. Nàng vươn dài tay níu lấy gã, im lìm, gã trườn mình sát xuống ôm lấy nàng hôn, cơn thèm khát giục giã. “Anh yêu em, em thật là kỳ diệu...”. Một buổi sáng thật trọn vẹn. “Em cũng yêu anh.” Giọng nàng khàn đục muốn kéo gã lại, gã nhìn nàng thắc mắc. “Chờ anh đã, trước khi em dìu anh vào cái cối xay ấy một lần nữa, anh yêu cầu em qua buồng bên kia, em có thể bước ra khỏi giường... hoặc nằm trên ghế bành hay trong bồn tắm”, gã vừa đề nghị vừa chậm rãi đưa tay vuốt ve nàng. “Anh muốn sao cũng được... mặc kệ...” Nàng mỉm cười, gã âu yếm cười đáp lại. “Anh muốn ngay... không chần chờ nữa,” gã thì thầm bên tai nàng. “Anh yêu em thêm lần nữa, em mới chịu nổi... để xoa dịu... giống như một phép trị liệu thôi mà!” “Anh cũng yêu em, em yêu dấu,” gã đáp lại. Nỗi đam mê rã rời qua đi, cơn thác loạn của buổi sáng như tan biến hết.