Nguyên tác: Whispers In The Dark
Số lần đọc/download: 2250 / 24
Cập nhật: 2024-10-26 21:03:12 +0700
Chương 3
N
athan ngã người ra sau, tựa đầu vào bức tường đá thô nhám của xà lim rồi nhìn vô định vào bóng tối. Đau đớn của anh cơ bản đã biến mất. Anh có thể cảm thấy nỗi đau suýt vượt quá giới hạn, cứ như thể đón lấy cảm giác đau đớn từ người khác nhưng lại thật sự không cảm nhận được nỗi đau ngay trong cơ thể mình.
Cô ấy có thực sao? Điều ấy không thể nào xảy ra. Nhưng liệu có quan trọng không khi trí tưởng tượng lại giúp anh vượt qua thử thách này? Shea. Cô ấy đã nói tên mình là Shea. Và cô ấy muốn giúp anh. Anh điên rồi sao? Đây có phải là cái bẫy tàn bạo do những kẻ giam cầm ngấm ngầm sắp đặt để khai thác thông tin từ anh hay không? Làm sao bọn chúng có thể đưa điều đó vào đầu anh? Anh đã từng nghe nói đến thuật tâm linh nhưng lại chẳng hề mảy may suy nghĩ.
Hơn nữa, làm thế quái nào mà ai đó lại dùng tâm linh nói chuyện với anh được cơ chứ? Dù Shea là ai đi chăng nữa, cô ấy cũng không gieo vào đầu anh ý tưởng gì. Cô ấy chỉ lấy đi đau đớn và đang phải chịu đựng nó vì anh thôi. Một lúc lâu, cô không nói năng gì và đau đớn lại áp đảo anh.
Tim anh đập nhanh và cổ họng nghẹn thắt bất kể anh có cố nuốt xuống thế nào đi nữa. Dù Shea là thực hay ảo, anh cũng không muốn cô biến mất. Shea. Anh thử thầm gọi tên cô, thích thú với âm thanh vang lên và cảm giác nó mang lại. Tôi ở đây. Anh cau mày khi thấy giọng cô nghe có vẻ yếu ớt.
Cô đã làm gì thế? Làm sao cô có thể lấy đi đau đớn của tôi? Điều đó không quan trọng. Quan trọng là anh phải nói cho tôi biết làm thế nào tôi mới có thể giúp anh. Anh kể được điều gì đó về chỗ ấy không? Kẻ nào đang giam cầm anh? Anh thuộc quân chủng nào? Chắc chắn tôi có thể liên lạc với ai đó chứ.
Nathan có thể cảm nhận hàng trăm câu hỏi của cô đột ngột xuất hiện trong đầu mình. Cô đang tuyệt vọng và mất kiên nhẫn. Cô cần thông tin thật nhanh vì sợ không thể duy trì mối liên kết giữa họ nữa. Anh cau mày lần nữa, cảm thấy những nhịp đập mạnh dần trong đầu mình.
Và cảm nhận được cả đau đớn của cô. Bản năng mách bảo anh điều này thật điên rồ và đó là biểu hiện kỳ lạ do bị tra tấn liên tục. Anh đã thực sự rời xa thực tế rồi. Nhưng nếu toàn bộ cuộc nói chuyện này chỉ là tưởng tượng, thì chẳng có tổn hại gì khi nói cho Shea biết cách liên lạc với các anh trai của anh cả.
Nathan tức giận thu hồi ngay hy vọng chợt thoáng qua ấy. Anh sẽ không tin điều điên rồ này. Anh biết bất cứ nỗi thất vọng nào rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn hạ gục mình. Nathan, nhanh lên. Anh ấn tay vào thái dương rồi nhắm mắt lại. Sam Kelly. Anh ấy sống ở Dover, Tennessee, cùng với những thành viên còn lại trong gia đình tôi.
Garrett, Donovan, Ethan và Joe… Chúa ơi, Joe đang ở đâu? Anh thấy sợ khi nghĩ người anh sinh đôi của mình cũng có thể đang ở trong chốn địa ngục tương tự thế này. Không, Joe không ở đây. Nếu có, anh sẽ nghe được tin tức gì đó. Joe không cùng đội với anh. Giờ anh ấy có lẽ đã về nhà hoặc xuất ngũ rồi.
Anh phải tin thế vì không thể chịu được bất cứ sự thay thế nào khác. Nathan cảm giác cô cựa quậy lần nữa rồi bước ra khỏi xe. Cô lái xe à? Khi cô đi xa hơn, nỗi sợ hãi lại ập vào anh. Anh điên cuồng nuốt khan, toàn thân đẫm mồ hôi. Rồi cô chạm vào vai anh. Cảm giác ấy thật dịu dàng ấm áp.
Sau đó cô lại chạm nhẹ môi vào thái dương của anh. Chờ tôi một lát. Tôi phải chắc là mình được an toàn. Tôi sẽ không bỏ rơi anh đâu. Vẫn chưa. Đây là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời Nathan. Anh ngồi trong bóng tối, không hề nghe thấy tiếng la hét hay những âm thanh đánh đập dã man nào vang vọng từ xa.
Chẳng có gì cả. Không gian quá yên tĩnh khiến cảm giác thiếu thoải mái chạy dọc sống lưng cho đến khi đau đớn kiểm soát anh lần nữa. Bọn chúng sẽ không đến đây. Không quá sớm như thế. Anh liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ của mình. Anh sẽ bán cả linh hồn để có nước uống.
Từ lâu anh đã mất cảm giác thèm ăn nhưng lại phát ốm vì thiếu nước. Rồi anh chợt nghĩ đến cha mẹ và các anh trai, hình dung mình đang ở nhà trong vòng tay thương yêu của gia đình. Giờ họ ở đâu? Có đang tìm anh không? Quân đội đã nói cho họ nghe những gì về sự mất tích của anh? Nhưng ngay cả khi nghĩ đến việc được giải cứu và trở về nhà, anh vẫn tự hỏi liệu mình có còn là Nathan Kelly của ngày xưa hay không? Nathan cảm giác bản thân giống một con thú chứ không phải con người.
Có khi còn thấp kém hơn cả một con thú nữa. Tâm trí anh không còn hoạt động như lúc trước và bản năng sinh tồn cũng yếu dần. Anh bị nhốt trong chốn địa ngục này, chịu đựng từng giờ nối tiếp trôi qua. Khi là quân nhân, anh sống cùng thực tế rằng mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng của mình.
Anh không thể nào chối bỏ cái chết. Nó không đến với những người khác mà lại thường xuyên xảy ra với các đồng đội của anh. Nhưng giờ anh nhận ra còn có những điều đáng sợ hơn cái chết. Chết có nghĩa là thanh thản, yên nghỉ, giải thoát khỏi những tình trạng không tưởng. Thậm chí mấy con thú còn được tôn trọng hơn anh.
Việc chịu đau lắm lúc còn tệ hơn cái chết. Tuy nhiên anh chẳng hề sợ vì phần nào chào đón nó rồi. Nathan lướt tay khắp vòm ngực trần trụi rồi kéo xuống vùng bụng hóp của mình. Anh có thể cảm nhận từng chiếc xương sườn. Đất bẩn và máu bao phủ cơ thể trần trụi của anh, nhưng anh đã vượt qua cảm giác nhục nhã bị lột quần áo từ lâu rồi.
Hãy tưởng tượng anh đang ở trong bồn nước nóng với thức ăn chất đầy xung quanh. Giật mình vì sự xâm nhập âm thầm đó, Nathan khẽ bật cười trước hình ảnh cô vẽ ra trong đầu mình. Cô an toàn rồi chứ? Giờ cô đang ở đâu? Tại sao cô lại nghĩ mình đang gặp nguy hiểm vậy? Shea mệt lử và đau đầu vô cùng.
Cô cuộn tròn người lại. Ở trên giường sao? Nếu đang gặp nguy hiểm, cô rất dễ bị tấn công. Cô đã khoá cửa chưa? Có định tự vệ không? Chúng ta chỉ cần quan tâm đến vấn đề của anh thôi, cô thì thầm bằng giọng uể oải, ngân nga như mật ong ngọt ngào chảy qua đầu anh. Giờ hãy nói thêm đi.
Tôi không thể… Tôi không thể nào gọi điện cho anh trai anh. Việc đó quá mạo hiểm. Nhưng tôi có thể gửi thư cho anh ta. Hoặc là… Cô tuyệt vọng thở hổn hển và nhắm chặt mắt khi cố lấy lại nhận thức. Cuộc đấu tranh đó làm anh bối rối. Anh không hiểu điều này xảy ra thế nào nữa.
Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ tìm ra cách gì đấy. Cho dù tình trạng mệt mỏi lẫn cam chịu được thể hiện rõ ở Shea, anh vẫn cảm nhận cô cương quyết giúp đỡ mình. Cô có thể gửi email cho Van. Anh ấy luôn túc trực bên máy tính nên sẽ nhìn thấy thư ngay tức khắc. Lời nói ấy cất lên trước khi Nathan kịp suy nghĩ xem mình vừa làm gì.
Anh sắp sửa đưa địa chị email của anh trai cho một người bạn tưởng tượng. Rồi anh bắt kịp phần còn lại trong lời nói của cô. Tại sao việc đó lại mạo hiểm? Cô đang gặp rắc rối gì thế? Các anh trai của tôi có thể bảo vệ cô. Họ sẽ mắc nợ cô nếu cô giúp họ tìm ra tôi. Tôi cảm thấy không an toàn.
Tôi sẽ không bao giờ có được cảm giác ấy. Lời nói khe khẽ đượm buồn nhưng thản nhiên đó lướt qua tâm trí anh. Bất kể tình cảnh của cô là gì, cô chẳng do dự mà tuyệt đối tin rằng mình đang gặp nguy hiểm. Suy nghĩ đi, Nathan. Hãy nghĩ xem đó là nơi nào. Anh đã ở đâu khi bị bắt? Anh bị đày đi xa không? Anh luôn tỉnh táo chứ? Phải có thông tin gì để tôi có thể gửi cho các anh trai của anh chứ.
Nathan hớp vội một hơi rồi cố bình tĩnh suy nghĩ. Mỗi lần nhớ lại ngày hôm đó, tâm trí anh chứa đầy tiếng súng, tiếng nổ và tiếng la hét hoà lẫn vào nhau. Một phần từ đồng đội của anh, một phần từ kẻ địch. Anh cùng đồng đội đã đi trinh sát. Chẳng có gì phứt tạp cả.
Họ không hề nghĩ mình sẽ bị tấn công. Khu vực xung quanh yên tĩnh, vùng chiến sự nảy lửa lại nằm ở phía nam. Đội anh tách khỏi đội của Joe, đi xa hơn về phía bắc và sẽ đóng quân ở khu vực gần nhất. Rồi mọi thứ trở nên mất kiểm soát. Thật khó kết nối những sự việc xảy ra hôm đó.
Anh đã bất tỉnh khi một vụ nổ diễn ra gần đấy, và lúc tỉnh lại, anh chợt thấy mình bị trói, ngồi ở sau xe chở hàng lậu. Ba đồng đội của anh cũng ở đó. Không bao lâu sau thì một người qua đời. Một người khác mới chết vào hôm nay. Chỉ còn Swanny và anh sống trong chốn địa ngục này thôi.
Cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng và nỗi đau lấn áp anh. Anh sẽ giữ lời hứa với đồng đội: không được suy sụp, không hợp tác cho dù phải trả giá như thế nào đi nữa. Và giờ Taylor đã chết. Trước lúc qua đời, Taylor đã nói với anh rằng: Đừng làm việc gì ngu ngốc, Kelly. Đừng làm điều đó! Nathan vẫn nín thinh còn Taylor đã hy sinh rồi.
Việc làm đó có đáng hay không? Trước đây, Nathan chưa hề hoài nghi sự cống hiến hay quyết tâm của mình. Anh là một quân nhân. Nhiệm vụ của anh là phục vụ cho tổ quốc. Nhưng trong nơi tăm tối, cô độc, vô vọng này, anh nghi ngờ mọi thứ về bản thân mình. Nathan. Giọng cô đầy thông cảm và quan tâm.
Vì sao cô lại lo lắng cho anh nhiều như thế? Ngay cả khi cô chẳng hề biết anh là ai. Tôi không thể duy trì liên kết giữa chúng ta lâu hơn. Anh cần phải nói cho tôi hay những gì anh biết về nơi mình bị giam giữ. Tôi sẽ viết lại chính xác từng từ. Tôi sẽ cố giúp và không bỏ rơi anh đâu.
Tôi sẽ ở bên anh cho đến khi họ tìm được anh. Lời hứa hẹn của cô thắp lên tia sáng trong cõi lòng tối tăm của Nathan. Anh muốn đây là sự thật. Anh muốn phép màu này. Có phải chúa trời đang nói chuyện với anh hay không? Cô là thiên thần sao? Email của anh ấy là Van@KGI.org. Bảo anh ấy… Bảo anh ấy nói chuyện với Joe.
Bảo anh ấy… Nathan cố xác định phương hướng và nhớ ra điều gì đấy. Lúc đó là ban ngày, anh nhớ mình đã bị lôi ra khỏi xe và có ngó xuống dưới. Bảo anh ấy nơi này là thung lũng Korengal[1].
Giờ anh có thể nghỉ ngơi được chưa? Anh phải giữ sức. Anh đã đỡ đau rồi chứ? Nathan cảm thấy một bàn tay đang mơn trớn gò má mình. Quá dịu dàng và dễ chịu. Anh nhắm mắt lại rồi rơi vào khoảng không trống rỗng. Thậm chí khi sức lực gần như cạn kiệt, cô vẫn cố an ủi anh.
Anh vươn tay như để tóm lấy bàn tay trên mặt nhưng những ngón tay chỉ sờ thấy làn da dính đầy máu và đất bẩn của mình thôi. Tuy nhiên anh vẫn đặt tay lên má, đắm chìm trong ý nghĩ mình đang nắm lấy tay cô. Hãy nghỉ ngơi cùng tôi. Tôi có thể cảm nhận tình trạng kiệt sức của cô.
Đau đớn của tôi không còn nữa nhưng của cô thì chưa. Nếu có thể, tôi sẽ lấy lại nó. Nathan cảm thấy cô mỉm cười, và sự ấm áp lan khắp huyết mạch của anh. Ngốc quá, cô thì thầm. Việc tôi lấy đi đau đớn của anh sẽ vô ích nếu anh lấy lại nó. Giờ hãy ngủ đi. Tôi sẽ ở lại đây.
Chú thích
[1] Hay còn gọi là thung lũng Korangal, thung lũng Garangal, nằm ở phía Đông Bắc Afghanistan, mé phía nam của sông Pech, thuộc quận Pech, tỉnh Kunar.