Nguyên tác: Dishonourable Proposal
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-08-05 09:59:36 +0700
Chương 5
“J
ake, thật là ngạc nhiên! Thật tốt khi lại gặp anh ở nhà tôi. Đã một thời gian rồi kể từ khi anh đến, nhưng giờ sự thu hút chính đã quay trở lại rồi phải không?”
Cái nháy mắt hiểu biết của ba cô và nụ cười toe toét của Jake không lọt khỏi mắt cô. “Anh có gợi ý nào để giải quyết vấn đề của chúng ta chưa?” ba cô nói tiếp, “hay anh đến để đưa cô gái của tôi ra ngoài?”
Đôi mắt xanh của Katy mở to kinh ngạc. Ba cô mất trí rồi chăng? Chắc hẳn ông phải nhận ra là lý do duy nhất khiến Jake không đến nữa hàng tháng trời là vì Monica không còn sống ở đây nữa chứ, và điều cuối cùng mà Katy muốn là ra ngoài với Jake?
“Đúng vậy, David, Katy và tôi có buổi hẹn muộn ra ngoài khiêu vũ. Tôi nghĩ điều đó có thể giúp cô ấy vui lên; cô ấy quá đáng yêu để mà bận đầu lo nghĩ về công việc kinh doanh,” Jake mềm mại trả lời.
Một buổi hẹn hò muộn, Katy muốn nổi đóa khi nghe hai người đàn ông nói như thể cô không có ở đó vậy. Cô nhận lời hẹn hò muộn với anh ư, làm sao anh ta dám? Cô mở miệng định nói, nhưng đột nhiên bà Thomas xen ngang.
“Ông đã ăn xong bữa tối chưa, ông Meldenton, vì nếu rồi thì tôi sẽ dọn chúng đi.”
“Xong rồi, Magaret; vâng, cảm ơn bà, thật là một bữa ăn ngon như mọi khi.”
Magaret. Từ khi nào mà bà quản gia trở thành Magaret vậy? Katy tròn miệng khi liếc nhìn từ người này sang người kia: ba cô đang mỉm cười độ lượng với người phụ nữ lớn tuổi, và quản gia thì trông rõ ràng là bẽn lẽn. Căn phòng như đang bắt đầu có vẻ như Rạp xiếc Piccadilly.
Đúng là một rạp xiếc, cô đóng băng nghĩ; các sự kiện trong cả ngày trượt khỏi đầu cô.
“Lấy áo khoác đi, Katy; chúng ta sẽ ra ngoài.”
Cô lại mở miệng định bảo Jake chính xác anh ta là một con dơi dối trá, rồi ngậm miệng lại lần nữa khi ba cô đồng ý với anh.
“Phải đấy, Katy, con hãy đi đi và tận hưởng buối tối.”
Đương đầu với quá nhiều sự thuyết phục của nam giới, Katy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý, và quay đi lên lầu lấy đồ khoác ngoài. Lấy thứ duy nhất mà cô tìm thấy, cô choàng cái khăn lông chồn qua vai. Cô phải mang một vài bộ vest về đây, nhưng cô có cảm giác tồi tệ là cô sẽ không cần một bộ vest doanh nhân trong một khoảng thời gian.
Đi xuống dưới lầu, cô phân vân tự hỏi làm sao mà cô có thể ngốc nghếch đến nỗi để cho Jake chi phối cô ra ngoài với anh; nhưng quá muộn để rút lui rồi.
“Cô biết không, Katy, đôi lúc tôi hầu như quên mất cô không còn là người nổi tiếng nữa.” anh nhẹ nhàng trêu chọc khi cô bước xuống chân cầu thang, và anh di chuyển tới bên cô, vòng tay qua eo cô. “Trong cái váy bó sát và cái khăn quàng cổ lông thú đó trông cô có thể tiếp cận được.” anh mềm mại lẩm bẩm.
Katy ném cho anh cái nhìn chua cay. “Làm mẫu….các tấm quảng cáo là một sai lầm.” cô cáu kỉnh nói. Anh quá kiêu căng, quá tin chắc là cô sẽ phù hợp với bất kỳ cái gì mà anh sắp xếp. Nhưng cô không kiềm được sự tức giận khi Jake nhướng một bên mày sẫm màu như thể rành rành không tin, rồi quay lại và nói với ba cô.
“Chúc ngủ ngon, David, và cố đừng có lo lắng; tôi chắc là mọi việc sẽ được giải quyết một cách có lợi vào ngày mai.”
“Và anh định làm thế nào?” Katy chế nhạo khi anh đẩy cô ra ngoài cửa. “Anh có thể có một nửa dòng máu Italia, nhưng anh không phải là Machiavelli. Thậm chí cả anh cũng không thể thay đổi sự thua lỗ một vài triệu bảng thua lỗ thành sinh lời ngay được.”
“Không, nhưng cô và tiền của tôi thì có thể, cara (em yêu).”
Cô cảm thấy màu sắc trườn dưới da cô khi biểu hiện âu yếm láo xược kiểu Italia chế nhạo cô. Thật không thể tin được là sự xáo trộn trong nửa tiếng qua thực sự khiến cô quên đi lời đề nghị khiếm nhã của Jake trong một lúc, nhưng giờ cô cảm thấy như thế thanh gươm của Damocles đang cắm vào đầu cô.
Bỗng nhiên nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào anh một cách lo lắng, cô hạ tầm mắt xuống và trượt vào ngồi, trước sự ngạc nhiên của cô, một cái xe Rolls-Royce màu trắng. Ở một mình với anh khiến cô cảm thấy không an toàn, và ngày vừa qua đã là quá đủ. Cô cảm thấy muốn bệnh….
“Cô có thích đi đâu hơn không? Hay tôi có thể làm cô ngạc nhiên?” Jake khéo léo hỏi, và khởi động máy và đánh xe ra đường chính.
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu anh thả tôi ở căn hộ của tôi.” Một cơn buồn nôn kinh khủng dâng lên cổ họng cô, và dạ dày cô như muốn lộn nhào nhắc cô rằng cô không miễn nhiễm với người đàn ông bên cạnh. Anh vẫn có thể khiến nhịp đập tim cô dâng lên báo động, và điều tệ là, anh cũng biết điều đó.
“Không được, tôi đã nói là chúng ta đi ra ngoài khiêu vũ và chúng ta sẽ.”
“Tôi không hiểu tại sao anh lại khăng khăng như vậy.” cô chế giễu sau khi lấy lại sự tự chủ. “Chúng ta chưa bao giờ khiêu vũ cả - thực ra tôi không biết liệu anh có thể khiêu vũ không.”
“Có rất nhiều điều mà cô không biết về tôi, Katy ạ. Nhưng tôi chắc là trong những tháng tới cô sẽ biết về tôi thân mật hơn bất kỳ ai mà cô từng biết. Điều đó sẽ thú vị đấy.” anh quan sát cô, ném cho cô một cái nhìn đắc thắng trước khi quay trở lại tập trung chú ý vào đường đi.
Lời bình luận hàm ý của anh khiến cô im lặng hoàn toàn, và trong phần còn lại của chuyến đi ngắn cô bị lạc mất trong những suy nghĩ xáo động. Jake cực kỳ tự tin là cô sẽ tuân theo yêu cầu làm nhân tình của anh khiến cô chỉ muốn ném lời đề nghị kinh tởm ấy vào mặc anh. Như Rhett Butler trong truyện Cuốn theo chiều gió nhưng là hình ảnh phản diện. Không may là cô đã làm điều tồi tệ rồi, và đó mới là vấn đề. Cô không thể chịu được cảnh nhìn công ty của gia đình phá sản, nhìn ba cô khánh kiệt, và Jake biết điều đó…..
Câu lạc bộ ăn tối ở Mayfair nhỏ, chiếu sáng mờ ảo, rõ ràng là nơi phục vụ độc quyền cho một nhóm nhỏ. Một lời dè dặt ở cánh cửa điều khiển bằng sóng vô tuyến đã để Jake vào trong. Katy không thể không ngạc nhiên khi nhận ra một trong số những thành viên hoàng gia trẻ tuổi, khiêu vũ với một người mẫu khá nổi tiếng mà Katy đã làm việc vô số lần trước đây.
Một người đàn ông vận đồ vest sẫm màu cởi áo khoác của Jake, nhưng trước khi anh ta có thể gỡ khăn choàng lông thú cho Katy thì Jake đã ở đằng sau cô khéo léo gỡ nó. Đôi tay mạnh mẽ của anh nán lại hơi lâu trên đôi vai mảnh khảnh của cô và cô phải dùng hết ý chí mới có thể kìm nén được cơn run rẩy mà sự động chạm của anh khuấy động lên. Cuối cùng anh cũng buông cô ra và cho phép người bồi bàn kính cẩn dẫn họ tới một bàn ở góc khuất của căn phòng.
Katy thấy rõ là Jake nổi tiếng ở đây; anh gật đầu đáp lại lời chào của một số người. “Tôi ngạc nhiên đấy, Jake ạ; tôi chưa bao giờ thấy anh có vẻ như kiểu người thích đến một nơi như thế này,” cô bình luận.
“Tôi không thích; tôi là một hội viên, tất nhiên là như thế, nhưng thực ra đây mới chỉ là lần thứ hai tôi đến đây trong nhiều năm.”
Katy ném cho anh một nụ cười giễu cợt. Anh đang cố đánh lừa ai vậy? Cô ngồi xuống một cái ghế được một bồi bàn gần đó kính cẩn kéo ra cho cô.
“Tôi biết hầu hết mọi người ở đây qua công việc,” anh nói rõ thêm khi ngồi xuống cái ghế đối diện và nói một lời ngắn gọn yêu cầu đem ra một cốc whisky và nước trước khi quay đôi mắt đánh giá sang cô.
Trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, cô không nhận ra cái nhìn của anh. Cuộc sống cá nhân của Jake trong những năm qua là một cuốn sách đóng với Katy. Nhưng chắc hẳn phải có hàng tá phụ nữ; bằng cách nào đó cô không tin anh chung thủy với một người nào đó như Monica, vợ của một người đàn ông khác….Có lẽ anh thích sự đa dạng, và trong tình huống này liệu điều đó có xấu không? Cô trầm ngâm nghĩ.
Nêu cô trở thành nhân tình của anh thì nhiều khả năng anh sẽ mau chóng chán cô. Anh chắc quen với những người tình thạo đời; sự hầu như hoàn toàn thiếu kinh nghiệm của cô sẽ sớm khiến một người có khẩu vị như anh thấy nhạt nhẽo. Chúa giúp cô! Cô thực đang nghiêm túc xem xét lời đề nghị của anh.
“Champagne cho cô chứ, Katy?”
“Không, cảm ơn. Tôi không có tâm trạng ăn mừng; một ly nước Perrier là tốt rồi.” cô lắc đầu theo cử chỉ phủ nhận, như thể không phải là để từ chối uống champagne mà là để trục xuất những suy nghĩ phản bội trong đầu.
“Tôi hoàn toàn đồng ý với cô – tôi thích những người đàn bà của tôi tỉnh táo,” Jake êm ả nói, và, quay về phía người bồi bàn để đưa ra yêu cầu.
Katy lờ đi lời bình luận khiêu khích của anh và nhìn quanh phòng, bất kỳ đâu để tránh mặt người đàn ông đối diện mình. Trên một sân khấu nhỏ ở cuối phòng có một bộ ba đang chơi một bản nhạc jazz chẳng phải truyền thống cũng chẳng phải hiện đại, dễ nghe và khiến không gian thư giãn hơn. Một nhóm cặp đôi đang nhảy trên cái bục tròn, di chuyển nhẹ nhàng theo tiếng nhạc blues êm ái.
“Cô có muốn nhảy không?” giọng Jake phá tan sự im lặng dai dẳng giữa họ.
“Không thực sự muốn; đây là ý tưởng của anh chứ không phải của tôi,” cô sưng sỉa đáp, và, nâng ly nước mà người bồi bàn vừa đặt cẩn thận lên bàn, cô nuốt một ngụm dài mát lạnh, bằng cách nào đó có thể làm yên dạ dày đang lộn nhào của cô.
“Nhưng tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời không, em yêu ạ,”, rồi anh đứng lên, Jake bước vòng qua bàn và đặt một tay dưới cánh tay cô buộc cô rời khỏi chỗ ngồi.
Cô ném cho anh một cái nhìn hoảng hốt, và cô biết từ vẻ cương quyết không lay chuyển được trong mắt anh, từ đường môi mím chặt thành đường thẳng, rằng anh không cho phép sự từ chối, và lời anh nói không phải chỉ ám chỉ đến việc khiêu vũ….
“Ít nhất cũng phải để tôi đặt ly của mình xuống đã chứ,” cô nói chua cay, và dường như không thể không nhượng bộ, cô theo anh khi anh dẫn cô ra sàn nhảy.
Cô nâng tay phải lên khi một tay Jake vòng quanh eo cô, nhưng anh lờ nó đi và nhanh chóng luồn tay còn lại quanh eo cô, kéo cô vào sát cơ thể cứng rắn của anh; cô thả rơi tay lên ngực anh, ngón tay xòe rộng trên mặt trước áo sơ mi của anh như cố tạo một khoảng cách giữa họ, nhưng nó chẳng ích gì.
Anh cười lục cục trong một âm giọng trầm sâu êm ái, và quá dễ dãi trượt tay xuống tới mông cô, trong khi tay kia vuốt ve dọc xương sống cô tới xương đòn ở vai. “Thôi nào, Katy,” anh lẩm bẩm trong tóc cô, “đừng làm tôi thất vọng bây giờ. Lena Lawrence sẽ không bao giờ phản đối khiêu vũ má kề má,” anh lè nhè mỉa mai.
Má kề má ư! Đó không phải là cách mà Katy miêu tả nó. Jake như giam cầm cô dựa vào cơ thể cứng cáp của anh, cơ thể của họ kẹp chặt với nhau từ ngực tới chân. Cô cảm thấy cơ bắp cứng cáp của đùi anh ở giữa đôi chân thon thả của cô với sự điêu luyện đáng kinh ngạc khi anh thực hiện cú xoay khéo léo. Cô cố giữ bản thân cứng nhắc trong tay anh, nhưng hơi ấm của cơ thể anh, tay anh kéo lê khám phá lên xuống trên lưng cô như truyền những luồng run rẩy nhận thực xuống xương sống cô.
“Vì chúa, hãy thư giãn nào,” Jake nói huỵch toẹt, “và thưởng thức âm nhạc đi. Tôi không định cưỡng bức cô trên sàn nhảy đâu.”
Tay anh vòng lên siết chặt gáy cô và kéo đầu cô ra đăng sau một chút để cô buộc phải nhìn vào mắt anh.
“Tôi không nghĩ là anh sẽ làm thế, nhưng để tôi nhắc anh, tôi không muốn nhảy,” cô nhanh chóng bật lại, ghét cái cách anh cười mỉa mai xuống khuôn mặt đỏ ửng của cô. “Tôi mệt rồi,” cô cộc lốc biện hộ.
“Tội nghiệp Katy,” anh nhẹ nhàng chế giễu. “Nhưng không may đây là điều cần thiết để cả thế giới thấy vị trí mới của cô.”
“Ý anh là gì?” Anh ta đang nói về vị trí mới nào vậy? Cô cau mày, biết rằng cô sẽ không thích câu trả lời.
“Hãy nhìn xung quanh xem, Katy. Cô thấy gì?”
Katy làm như anh bảo và nhận ra một vị bộ trưởng, một vài vị đứng đầu ngành – những con người đẹp đẽ.
“Phải, em yêu, đây là một câu lạc bộ ăn tối kín đáo nơi mà tầng lớp thượng lưu cực giàu, bộ những người chuyên di chuyển bằng máy bay nếu cô thích gọi thế hơn, có thể ăn tối với bạn của mình mà biết rằng dù điều tồi tệ nhất có xảy ra thì cũng chỉ gây ra một vài dòng ngồi lê đôi mách trên các tờ báo uy tín. Sự xuất hiện của chúng ta tối nay sẽ củng cố thỏa thuận mới của chúng ta, đồng thời cũng thông báo cho bất kỳ ai quan tâm là Katy, hay Lena Lawrence, người mẫu, đã thay đổi lòng trung thành của mình một lần nữa, và không còn là người tình sống chung với ngài Claude nổi tiếng.”
“Jake, thật là ngạc nhiên! Thật tốt khi lại gặp anh ở nhà tôi. Đã một thời gian rồi kể từ khi anh đến, nhưng giờ sự thu hút chính đã quay trở lại rồi phải không?”
Cái nháy mắt hiểu biết của ba cô và nụ cười toe toét của Jake không lọt khỏi mắt cô. “Anh có gợi ý nào để giải quyết vấn đề của chúng ta chưa?” ba cô nói tiếp, “hay anh đến để đưa cô gái của tôi ra ngoài?”
Đôi mắt xanh của Katy mở to kinh ngạc. Ba cô mất trí rồi chăng? Chắc hẳn ông phải nhận ra là lý do duy nhất khiến Jake không đến nữa hàng tháng trời là vì Monica không còn sống ở đây nữa chứ, và điều cuối cùng mà Katy muốn là ra ngoài với Jake?
“Đúng vậy, David, Katy và tôi có buổi hẹn muộn ra ngoài khiêu vũ. Tôi nghĩ điều đó có thể giúp cô ấy vui lên; cô ấy quá đáng yêu để mà bận đầu lo nghĩ về công việc kinh doanh,” Jake mềm mại trả lời.
Một buổi hẹn hò muộn, Katy muốn nổi đóa khi nghe hai người đàn ông nói như thể cô không có ở đó vậy. Cô nhận lời hẹn hò muộn với anh ư, làm sao anh ta dám? Cô mở miệng định nói, nhưng đột nhiên bà Thomas xen ngang.
“Ông đã ăn xong bữa tối chưa, ông Meldenton, vì nếu rồi thì tôi sẽ dọn chúng đi.”
“Xong rồi, Magaret; vâng, cảm ơn bà, thật là một bữa ăn ngon như mọi khi.”
Magaret. Từ khi nào mà bà quản gia trở thành Magaret vậy? Katy tròn miệng khi liếc nhìn từ người này sang người kia: ba cô đang mỉm cười độ lượng với người phụ nữ lớn tuổi, và quản gia thì trông rõ ràng là bẽn lẽn. Căn phòng như đang bắt đầu có vẻ như Rạp xiếc Piccadilly.
Đúng là một rạp xiếc, cô đóng băng nghĩ; các sự kiện trong cả ngày trượt khỏi đầu cô.
“Lấy áo khoác đi, Katy; chúng ta sẽ ra ngoài.”
Cô lại mở miệng định bảo Jake chính xác anh ta là một con dơi dối trá, rồi ngậm miệng lại lần nữa khi ba cô đồng ý với anh.
“Phải đấy, Katy, con hãy đi đi và tận hưởng buối tối.”
Đương đầu với quá nhiều sự thuyết phục của nam giới, Katy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý, và quay đi lên lầu lấy đồ khoác ngoài. Lấy thứ duy nhất mà cô tìm thấy, cô choàng cái khăn lông chồn qua vai. Cô phải mang một vài bộ vest về đây, nhưng cô có cảm giác tồi tệ là cô sẽ không cần một bộ vest doanh nhân trong một khoảng thời gian.
Đi xuống dưới lầu, cô phân vân tự hỏi làm sao mà cô có thể ngốc nghếch đến nỗi để cho Jake chi phối cô ra ngoài với anh; nhưng quá muộn để rút lui rồi.
“Cô biết không, Katy, đôi lúc tôi hầu như quên mất cô không còn là người nổi tiếng nữa.” anh nhẹ nhàng trêu chọc khi cô bước xuống chân cầu thang, và anh di chuyển tới bên cô, vòng tay qua eo cô. “Trong cái váy bó sát và cái khăn quàng cổ lông thú đó trông cô có thể tiếp cận được.” anh mềm mại lẩm bẩm.
Katy ném cho anh cái nhìn chua cay. “Làm mẫu….các tấm quảng cáo là một sai lầm.” cô cáu kỉnh nói. Anh quá kiêu căng, quá tin chắc là cô sẽ phù hợp với bất kỳ cái gì mà anh sắp xếp. Nhưng cô không kiềm được sự tức giận khi Jake nhướng một bên mày sẫm màu như thể rành rành không tin, rồi quay lại và nói với ba cô.
“Chúc ngủ ngon, David, và cố đừng có lo lắng; tôi chắc là mọi việc sẽ được giải quyết một cách có lợi vào ngày mai.”
“Và anh định làm thế nào?” Katy chế nhạo khi anh đẩy cô ra ngoài cửa. “Anh có thể có một nửa dòng máu Italia, nhưng anh không phải là Machiavelli. Thậm chí cả anh cũng không thể thay đổi sự thua lỗ một vài triệu bảng thua lỗ thành sinh lời ngay được.”
“Không, nhưng cô và tiền của tôi thì có thể, cara (em yêu).”
Cô cảm thấy màu sắc trườn dưới da cô khi biểu hiện âu yếm láo xược kiểu Italia chế nhạo cô. Thật không thể tin được là sự xáo trộn trong nửa tiếng qua thực sự khiến cô quên đi lời đề nghị khiếm nhã của Jake trong một lúc, nhưng giờ cô cảm thấy như thế thanh gươm của Damocles đang cắm vào đầu cô.
Bỗng nhiên nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào anh một cách lo lắng, cô hạ tầm mắt xuống và trượt vào ngồi, trước sự ngạc nhiên của cô, một cái xe Rolls-Royce màu trắng. Ở một mình với anh khiến cô cảm thấy không an toàn, và ngày vừa qua đã là quá đủ. Cô cảm thấy muốn bệnh….
“Cô có thích đi đâu hơn không? Hay tôi có thể làm cô ngạc nhiên?” Jake khéo léo hỏi, và khởi động máy và đánh xe ra đường chính.
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu anh thả tôi ở căn hộ của tôi.” Một cơn buồn nôn kinh khủng dâng lên cổ họng cô, và dạ dày cô như muốn lộn nhào nhắc cô rằng cô không miễn nhiễm với người đàn ông bên cạnh. Anh vẫn có thể khiến nhịp đập tim cô dâng lên báo động, và điều tệ là, anh cũng biết điều đó.
“Không được, tôi đã nói là chúng ta đi ra ngoài khiêu vũ và chúng ta sẽ.”
“Tôi không hiểu tại sao anh lại khăng khăng như vậy.” cô chế giễu sau khi lấy lại sự tự chủ. “Chúng ta chưa bao giờ khiêu vũ cả - thực ra tôi không biết liệu anh có thể khiêu vũ không.”
“Có rất nhiều điều mà cô không biết về tôi, Katy ạ. Nhưng tôi chắc là trong những tháng tới cô sẽ biết về tôi thân mật hơn bất kỳ ai mà cô từng biết. Điều đó sẽ thú vị đấy.” anh quan sát cô, ném cho cô một cái nhìn đắc thắng trước khi quay trở lại tập trung chú ý vào đường đi.
Lời bình luận hàm ý của anh khiến cô im lặng hoàn toàn, và trong phần còn lại của chuyến đi ngắn cô bị lạc mất trong những suy nghĩ xáo động. Jake cực kỳ tự tin là cô sẽ tuân theo yêu cầu làm nhân tình của anh khiến cô chỉ muốn ném lời đề nghị kinh tởm ấy vào mặc anh. Như Rhett Butler trong truyện Cuốn theo chiều gió nhưng là hình ảnh phản diện. Không may là cô đã làm điều tồi tệ rồi, và đó mới là vấn đề. Cô không thể chịu được cảnh nhìn công ty của gia đình phá sản, nhìn ba cô khánh kiệt, và Jake biết điều đó…..
Câu lạc bộ ăn tối ở Mayfair nhỏ, chiếu sáng mờ ảo, rõ ràng là nơi phục vụ độc quyền cho một nhóm nhỏ. Một lời dè dặt ở cánh cửa điều khiển bằng sóng vô tuyến đã để Jake vào trong. Katy không thể không ngạc nhiên khi nhận ra một trong số những thành viên hoàng gia trẻ tuổi, khiêu vũ với một người mẫu khá nổi tiếng mà Katy đã làm việc vô số lần trước đây.
Một người đàn ông vận đồ vest sẫm màu cởi áo khoác của Jake, nhưng trước khi anh ta có thể gỡ khăn choàng lông thú cho Katy thì Jake đã ở đằng sau cô khéo léo gỡ nó. Đôi tay mạnh mẽ của anh nán lại hơi lâu trên đôi vai mảnh khảnh của cô và cô phải dùng hết ý chí mới có thể kìm nén được cơn run rẩy mà sự động chạm của anh khuấy động lên. Cuối cùng anh cũng buông cô ra và cho phép người bồi bàn kính cẩn dẫn họ tới một bàn ở góc khuất của căn phòng.
Katy thấy rõ là Jake nổi tiếng ở đây; anh gật đầu đáp lại lời chào của một số người. “Tôi ngạc nhiên đấy, Jake ạ; tôi chưa bao giờ thấy anh có vẻ như kiểu người thích đến một nơi như thế này,” cô bình luận.
“Tôi không thích; tôi là một hội viên, tất nhiên là như thế, nhưng thực ra đây mới chỉ là lần thứ hai tôi đến đây trong nhiều năm.”
Katy ném cho anh một nụ cười giễu cợt. Anh đang cố đánh lừa ai vậy? Cô ngồi xuống một cái ghế được một bồi bàn gần đó kính cẩn kéo ra cho cô.
“Tôi biết hầu hết mọi người ở đây qua công việc,” anh nói rõ thêm khi ngồi xuống cái ghế đối diện và nói một lời ngắn gọn yêu cầu đem ra một cốc whisky và nước trước khi quay đôi mắt đánh giá sang cô.
Trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, cô không nhận ra cái nhìn của anh. Cuộc sống cá nhân của Jake trong những năm qua là một cuốn sách đóng với Katy. Nhưng chắc hẳn phải có hàng tá phụ nữ; bằng cách nào đó cô không tin anh chung thủy với một người nào đó như Monica, vợ của một người đàn ông khác….Có lẽ anh thích sự đa dạng, và trong tình huống này liệu điều đó có xấu không? Cô trầm ngâm nghĩ.
Nêu cô trở thành nhân tình của anh thì nhiều khả năng anh sẽ mau chóng chán cô. Anh chắc quen với những người tình thạo đời; sự hầu như hoàn toàn thiếu kinh nghiệm của cô sẽ sớm khiến một người có khẩu vị như anh thấy nhạt nhẽo. Chúa giúp cô! Cô thực đang nghiêm túc xem xét lời đề nghị của anh.
“Champagne cho cô chứ, Katy?”
“Không, cảm ơn. Tôi không có tâm trạng ăn mừng; một ly nước Perrier là tốt rồi.” cô lắc đầu theo cử chỉ phủ nhận, như thể không phải là để từ chối uống champagne mà là để trục xuất những suy nghĩ phản bội trong đầu.
“Tôi hoàn toàn đồng ý với cô – tôi thích những người đàn bà của tôi tỉnh táo,” Jake êm ả nói, và, quay về phía người bồi bàn để đưa ra yêu cầu.
Katy lờ đi lời bình luận khiêu khích của anh và nhìn quanh phòng, bất kỳ đâu để tránh mặt người đàn ông đối diện mình. Trên một sân khấu nhỏ ở cuối phòng có một bộ ba đang chơi một bản nhạc jazz chẳng phải truyền thống cũng chẳng phải hiện đại, dễ nghe và khiến không gian thư giãn hơn. Một nhóm cặp đôi đang nhảy trên cái bục tròn, di chuyển nhẹ nhàng theo tiếng nhạc blues êm ái.
“Cô có muốn nhảy không?” giọng Jake phá tan sự im lặng dai dẳng giữa họ.
“Không thực sự muốn; đây là ý tưởng của anh chứ không phải của tôi,” cô sưng sỉa đáp, và, nâng ly nước mà người bồi bàn vừa đặt cẩn thận lên bàn, cô nuốt một ngụm dài mát lạnh, bằng cách nào đó có thể làm yên dạ dày đang lộn nhào của cô.
“Nhưng tôi sẽ không chấp nhận câu trả lời không, em yêu ạ,”, rồi anh đứng lên, Jake bước vòng qua bàn và đặt một tay dưới cánh tay cô buộc cô rời khỏi chỗ ngồi.
Cô ném cho anh một cái nhìn hoảng hốt, và cô biết từ vẻ cương quyết không lay chuyển được trong mắt anh, từ đường môi mím chặt thành đường thẳng, rằng anh không cho phép sự từ chối, và lời anh nói không phải chỉ ám chỉ đến việc khiêu vũ….
“Ít nhất cũng phải để tôi đặt ly của mình xuống đã chứ,” cô nói chua cay, và dường như không thể không nhượng bộ, cô theo anh khi anh dẫn cô ra sàn nhảy.
Cô nâng tay phải lên khi một tay Jake vòng quanh eo cô, nhưng anh lờ nó đi và nhanh chóng luồn tay còn lại quanh eo cô, kéo cô vào sát cơ thể cứng rắn của anh; cô thả rơi tay lên ngực anh, ngón tay xòe rộng trên mặt trước áo sơ mi của anh như cố tạo một khoảng cách giữa họ, nhưng nó chẳng ích gì.
Anh cười lục cục trong một âm giọng trầm sâu êm ái, và quá dễ dãi trượt tay xuống tới mông cô, trong khi tay kia vuốt ve dọc xương sống cô tới xương đòn ở vai. “Thôi nào, Katy,” anh lẩm bẩm trong tóc cô, “đừng làm tôi thất vọng bây giờ. Lena Lawrence sẽ không bao giờ phản đối khiêu vũ má kề má,” anh lè nhè mỉa mai.
Má kề má ư! Đó không phải là cách mà Katy miêu tả nó. Jake như giam cầm cô dựa vào cơ thể cứng cáp của anh, cơ thể của họ kẹp chặt với nhau từ ngực tới chân. Cô cảm thấy cơ bắp cứng cáp của đùi anh ở giữa đôi chân thon thả của cô với sự điêu luyện đáng kinh ngạc khi anh thực hiện cú xoay khéo léo. Cô cố giữ bản thân cứng nhắc trong tay anh, nhưng hơi ấm của cơ thể anh, tay anh kéo lê khám phá lên xuống trên lưng cô như truyền những luồng run rẩy nhận thực xuống xương sống cô.
“Vì chúa, hãy thư giãn nào,” Jake nói huỵch toẹt, “và thưởng thức âm nhạc đi. Tôi không định cưỡng bức cô trên sàn nhảy đâu.”
Tay anh vòng lên siết chặt gáy cô và kéo đầu cô ra đăng sau một chút để cô buộc phải nhìn vào mắt anh.
“Tôi không nghĩ là anh sẽ làm thế, nhưng để tôi nhắc anh, tôi không muốn nhảy,” cô nhanh chóng bật lại, ghét cái cách anh cười mỉa mai xuống khuôn mặt đỏ ửng của cô. “Tôi mệt rồi,” cô cộc lốc biện hộ.
“Tội nghiệp Katy,” anh nhẹ nhàng chế giễu. “Nhưng không may đây là điều cần thiết để cả thế giới thấy vị trí mới của cô.”
“Ý anh là gì?” Anh ta đang nói về vị trí mới nào vậy? Cô cau mày, biết rằng cô sẽ không thích câu trả lời.
“Hãy nhìn xung quanh xem, Katy. Cô thấy gì?”
Katy làm như anh bảo và nhận ra một vị bộ trưởng, một vài vị đứng đầu ngành – những con người đẹp đẽ.
“Phải, em yêu, đây là một câu lạc bộ ăn tối kín đáo nơi mà tầng lớp thượng lưu cực giàu, bộ những người chuyên di chuyển bằng máy bay nếu cô thích gọi thế hơn, có thể ăn tối với bạn của mình mà biết rằng dù điều tồi tệ nhất có xảy ra thì cũng chỉ gây ra một vài dòng ngồi lê đôi mách trên các tờ báo uy tín. Sự xuất hiện của chúng ta tối nay sẽ củng cố thỏa thuận mới của chúng ta, đồng thời cũng thông báo cho bất kỳ ai quan tâm là Katy, hay Lena Lawrence, người mẫu, đã thay đổi lòng trung thành của mình một lần nữa, và không còn là người tình sống chung với ngài Claude nổi tiếng.”
Khuôn mặt cứng lại của Katy thể hiện cảm xúc của cô. Cô chưa đồng ý với đề nghị của Jake nhưng anh quá chắc chắn là cô sẽ đồng ý khiến cô lạnh máu. “Tôi sẽ không chắc chắn như thế, Jake ạ.” Cô nói qua làn môi mím chặt. Nhưng nhận định của anh vẫn có khả năng làm cô khổ sở. Cô chưa làm bất kỳ cái gì khác ngoài làm bạn của Claude, mặc dù cô đã từng khiến Jake nghĩ khác đi về Claude, cũng như những lời đồn đại về những người đàn ông khác, tất cả chỉ là lời đồn thổi. Nhưng cô thấy chẳng có lý do gì mà cô phải biện hộ mình với Jake. Hãy để người đàn ông này nghĩ gì mà anh thích; cô không quan tâm….
Anh nhún vai. “Tại sao lại phải tranh đấu chứ, Katy? Cô sẽ chỉ bị tổn thương mà thôi.” Anh trao cho cô một nụ cười rợn tóc gáy. “Rốt cuộc thì tôi luôn có những gì mà tôi muốn thôi, và cô cũng không phải là một ngoại lệ.”
“Không đời nào.” Cô kịch liệt phản đối sự khẳng định của anh, nhưng cũng biết đó là lời nói dối. Về mặt tài chính thì anh nắm giữ mọi quân bài, và về mặt thể chất thì chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng đủ khuấy động cảm xúc rung động sâu trong lòng cô.
Anh kéo cô gần hơn, tay anh kéo đầu cô dựa vào vòm ngực của anh và tay kia siết chặt quanh cô hết mức có thể.
“A, Katy, em yêu, em muốn tôi, hầu như nhiều như tôi muốn em vậy, và điều đó cho tôi lợi thế.” Bàn tay anh trượt lên ôm gáy cô và cô cảm thấy áp lực của ngón tay dài trên cổ họng cô. “Em ném tôi ra khỏi giường em mấy tháng trước, nhưng tôi nghĩ em sẽ không mắc phải sai lầm đó lần nữa….”
“Tôi ghét anh,” cô thì thầm, nhưng lời nói đã bị bóp nghẹt trong mặt trước áo anh, và dù cho Jake có nghe thấy thì anh cũng không thể hiện dấu hiệu nào cả.
Katy ước với cả trái tim là cô đã không từ chối anh quá thô lỗ khỏi giường cô. Cô đã có thể lịch sự hơn – hay, chính xác hơn, không để anh vào giường cô ngay từ đầu. Anh khiến cô hoàn toàn bối rối, và việc bị ghì chặt trong tay anh, với mùi hương nam tính ấm áp bủa vây cô khiến cô không thể suy nghĩ thông suốt được tí nào.
Tại sao anh lại buộc cô trở thành nhân tình của anh chứ? Vì ba cô đã cưới Monica, bạn gái của Jake ư? Nhưng giờ Monica đã tự do – chẳng có gì ngăn Jake cưới người đàn bà đó cho mình. Không, sự cay đắng ẩn giấu bên trong, sự tức giận mà cô cảm thấy ở anh cả ngày nay, là nhằm vào cô. Cô đã xúc phạm phần nhạy cảm nhất trong lòng tự trọng của người đàn ông trong anh khi cô sỉ nhục Jake quá tồi tệ, và cô chỉ có thể tự trách bản thân mình về cái mớ hỗn độn mà cô đang vướng vào.
“Đừng lo lắng chứ, Katy, nó khiến khuôn mặt đáng yêu của em già đi đấy.” Lời nói mềm mại như vuốt ve lông mày cô, và đầu cô giật mạnh về sau vì sốc.
Người đàn ông chết tiệt này có thể đọc được tâm trí cô! “Và chúng ta không được làm hỏng khoản đầu tư của anh,” cô chế giễu, nhưng xoa dịu anh bằng một cái liếc nhìn tùy tiện êm ả.
Jake cười lặng lẽ. “Vì thế, nàng Katy dễ nổi nóng, hãy thư giãn và tận hưởng điệu nhảy đi nào – nó có thể không bao giờ xảy ra nữa đâu.” Đôi mắt sẫm màu của anh lấp lánh tia vui thích chế giễu, và anh ranh mãnh nói thêm, “Nhưng tôi sẽ không đặt tiền vào nó.”
Katy thích khiêu vũ, và mỉa mai thay cô đã chấp nhận là đối đầu với Jake chỉ uổng công. Cô thư giãn một chút trong tay anh: khiêu vũ an toàn hơn. Với một người đàn ông to lớn thì Jake nhanh nhẹn một cách đáng kinh ngạc. Khi âm nhạc chuyển sang một giai điệu khác trữ tình và nhẹ nhàng thì hơi ấm của cơ thể Jake cám dỗ cô bất chấp lý chí, và khi họ di chuyển hòa nhịp một cách hoàn hảo quanh sàn nhảy thì cơ thể cô, như có lý trí của riêng nó, đã tan chảy trong lòng anh.
Âm nhạc gia tăng tiết tấu, và Jake cúi xuống để má anh cọ vào má cô. “Em có muốn nhảy tiếp không? Hay chúng ta ra ngoài ngồi?” anh khàn khàn thì thào.
Âm điệu giọng nói của anh và tiếng nhạc mạnh hơn cuối cùng cũng phá vỡ tình trạng mê mụ của giác quan cô trong những phút vừa qua. Katy ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt khuất bóng của anh. “Có chuyện gì thế, Jake – quá già cho một điệu nhảy hiện đại à?” cô xiên xỏ nói hòng che giấu sự tiếp xúc mật thiết giữa cơ thể họ tác động đến cô thế nào.
“Chắc chắn là không rồi,” anh đáp trả, và trước khi Katy giật mình ngước lên thì anh đã bước ra xa cô, cơ thể cao lớn của anh chuyển động lả lướt duyên dáng theo tiếng nhạc mạnh hơn.
“Nào, Katy, hãy thể hiện cho tôi xem em có thể làm gì nào,” anh thách thức, rồi giật mạnh đầu về phía sau, anh cười to khi thấy miệng cô mở to vì kinh ngạc.
Katy chấp nhận lời thách thức, và trong những điệu nhảy tiếp theo cô hoàn toàn lạc lối trong âm nhạc và lời mời gọi quyến rũ trong những cái xoay tròn của người bạn nhảy.
Cô vẫn đang cười khi cuối cùng Jake vòng qua vai cô kéo cô quay trở lại bàn. Cảm xúc của cô đang xáo động, nhưng trong một lúc ngắn ngủi, cô thực sự thấy vui thích.
Ngồi xuống ghế, cô cầm ly nước Perrier với vẻ biết ơn và uống cạn.
“Em có muốn làm một ly nữa không?” anh vừa hỏi vừa thở hổn hển với một nụ cười.
Cô thầm nghĩ anh trông có vẻ giống con người hơn rồi đấy, trong một lúc dường như quá khứ đã bị lãng quên. “Không đâu” cô thành thật nói, và những giây sau lập tức hối hận muốn rút lại lời.
Jake uống cạn ly của mình rồi đứng lên, nụ cười nhẹ biến khỏi khuôn mặt đẹp trai của anh thay bằng một cái nhìn cứng rắn không hề nhượng bộ. “Tốt. Vậy chúng ta có thể đi được rồi.”
Katy lầm bầm, “Ồ, có thể không muộn đến vậy đâu.” Nhưng Jake lờ cô đi, và nhấc một bàn tay chắc chắn đặt dưới khuỷu cô kéo cô đứng dậy.
Anh chu đáo quàng cái khăn lông thú quanh vai cô, và với một vài lời ngắn gọn với người bồi bàn, rồi thanh toán tiền, anh kéo cô chắc chắn về phía lối ra. Cô được tự do một thoáng khi Jake trượt vào trong áo khoác của anh, nhưng cô quá mệt mỏi để di chuyển. Cô lờ đờ đứng đấy trong lúc Jake chào tạm biệt người gác cửa, và một lần nữa tay anh hờ hững vòng quanh vai cô khi dẫn cô ra xe.
Ngồi bên trong nội thất đắt tiền của chiếc xe, cô thắt dây an toàn bằng bàn tay run rẩy. Cô biết Jake sẽ không để cô đi cho đến khi có câu trả lời của cô về đề nghị của anh. Có chúa biết, cô đã nghĩ mọi cách mà cô có thể để giúp ba cô, nhưng tiếng cửa xe đóng lại như tiếng đóng sầm của cánh cửa nhà tù giam giữ tâm trí mệt mỏi của cô.
Jake là giải pháp duy nhất khả thi. Cô nhăn nhó, lờ mờ nhận ra rằng anh đã trượt vào sau ghế lái và cẩn thận điều khiển chiếc xe vào dòng giao thông thoáng đãng buổi đêm. Một “giải pháp khả thi” không đủ để miêu tả Jake Granton.
“Chỗ em hay chỗ tôi?”
Không thể không để ý đến câu hỏi thẳng thừng đó. Katy liếc nhìn đồng hồ chỉ giờ trên bảng đồng hồ của chiếc xe. Một giờ sáng. Cô mệt mỏi ngả đầu ra sau ghế ngồi và nhắm mắt lại một giây. Cô mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, và hoàn toàn không có tâm trí nào tranh cãi với Jake. Cô phải gom hết mảnh năng lượng cuối cùng để trả lời châm biếm, “Chỗ tôi, thật là thiếu tế nhị - anh khiến một cô gái ngạc nhiên đấy.” Cô liếc cạnh khóe vào khuôn mặt nhìn nghiêng xù xì của anh – anh đang tập trung vào con đường phía trước.
“Thời gian cho sự tế nhị qua rồi, Katy. Trước đây tôi đã thử điều đó với em và nó chẳng dẫn tôi đến đâu cả.” môi anh uốn lại khắc nghiệt. “Vậy tóm lại là thế nào, Katy?” anh lạnh lùng hỏi.
“Căn hộ của tôi, tất nhiên rồi,” cô xoay sở trả lời nhẹ nhàng, cố tình lờ đi câu hỏi ám chỉ bên trong. “Khiêu vũ với anh là một trải nghiệm mới với tôi, nhưng tôi mệt rồi, và tôi muốn về nhà.” Cô bắt đầu đọc liến láu địa chỉ của mình.
“Tôi biết em sống ở đâu, Katy,” anh đột nhiên cắt ngang. Không còn thời gian lảng tránh quanh co nữa. Tôi muốn có câu trả lời ngay – có hay không. Em có đồng ý với lời đề nghị của tôi không?”
Katy nhìn chằm chằm lâu và cứng rắn vào khuôn mặt khuất bóng một nửa của anh; hoàn toàn không thể đọc được. Cô trượt sâu vào trong ghế khi căng thẳng kẹp chặt lấy cô. “Jake, anh nói là đến chín giờ sáng mai cơ mà.”
Cô chưa sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị lạnh lùng của anh, để thực sự cam kết với anh. Để chấp nhận rằng cô sẽ ngủ với anh vì tiền, vì đó mới là điểm mấu chốt. Thực sự là, đó là một số tiền lớn, nhưng chấp nhận đề nghị của anh chỉ xác nhận suy nghĩ của anh về cô, và sâu thẳm trong lòng nó khiến cô đau đớn hơn cô có thể thừa nhận.
“Hôm nay,” anh thẳng thừng chỉnh lại. “Và một vài giờ nữa sẽ không khác gì.”
Jake đã tháo dây an toàn trước khi cô kịp nhận ra là chiếc xe đã dừng lại; anh vươn tới và tháo cho cô, và cô nao núng khi tay anh khẽ sượt qua ngực cô.
“Nó khác biệt với tôi,” cô cố trả lời. “Tôi có một vài ý tưởng có thể cứu được công ty. Chúng chỉ cần chút thời gian để chốt lại. Claude….” Cô biết là cô đang cố vớt vát vô ích, nhưng giá mà cô có thể trì hoãn Jake lại….
“Claude là một sự thất bại chết tiệt.” anh mỉa mai bảo cô. “Em vẫn chưa nhận ra rằng tôi là một người đàn ông quyền lực à, và rất nhiều công ty trong thế giới thời trang tình cờ lại cần tôi hỗ trợ vốn? Tôi đã nhận được một cuộc gọi rất thú vị đầu giờ tối nay. Em nghĩ tại sao tôi phải đến gặp em? Tôi không có ý định để em luồn lách qua mặt tôi.” Anh cười đắc thắng xuống khuôn mặt cứng lại vì kinh hoàng của cô, thích thú với cách nói hai nghĩa toạc móng heo và phản ứng giật mình của cô.
Katy không thể tin vào tai mình. “Công ty của Claude ư?”
“Phải, em yêu ạ; thực ra, bạn của em tiêu vượt hạn mức quá nhiều.” anh xác nhận nỗi lo sợ lớn nhất của cô. “Một cách gián tiếp tôi cho là tôi có thể nói rằng tôi đã trả em một mức lương cao cắt cổ trong những năm qua. Như tôi thấy, khác biệt duy nhất trong thỏa thuận mới lần này….là em không cần phải làm việc.”
Cú sốc cuối cùng quá mạnh với Katy. Lạnh cóng người, cô theo anh bước vào phòng nghỉ của khu căn hộ.
“Chìa khóa.”
Cô tìm chìa khóa một cách máy móc và trao cho anh. Cô không nói gì khi anh nắm tay dẫn cô vào căn hộ của cô.
“Em lạnh quá. Lại đây nào.” Anh kéo cô vào vòng tay, đầu anh cúi xuống cô, môi anh phủ lên môi cô.
Katy không kháng cự; cô chùng xuống như một con búp bê bằng giẻ rách trong tay anh khi răng anh cắn nhẹ môi dưới của cô, buộc miệng cô mở ra cho cuộc công kích của lưỡi anh. Anh cướp bóc miệng cô như một người đàn ông đói thức ăn, nhưng cô không phản ứng gì. Tiết lộ choáng váng cuối cùng quá nhiều với cô.
Với một tiếng chửi thề lầm bầm, Jake đẩy cô ra, đằng sau đầu gối cô chạm vào ghế sofa, và cô ngồi sụp xuống nó.
“Với vai trò là nhân tình của tôi, chết tiệt em sẽ phải làm tốt hơn thế đấy,” anh tàn nhẫn nói.
Katy ngẩng đầu lên và nghiên cứu những đường nét không khoan nhượng của anh với một sự chính xác lạnh lùng. Hàm anh cứng lại, và cô có thể cảm thấy cơn giận âm ỉ nung nấu dưới bề mặt khuôn mặt vô cảm của anh.
Bằng trực giác cô nhận ra là anh để cô một con đường đánh lại anh. Cô không thể hiểu được tại sao anh lại muốn cô. Anh có thể có bất kỳ người đàn bà nào mà anh muốn. Nhưng giờ lý do đã rõ ràng: Jake không thể chịu đựng được sự từ chối. Nhiều năm trước, sau một đêm với anh, cô đã từ chối anh và anh chưa bao giờ quên điều đó.
Kế hoạch của anh thật dễ hiểu: lần này anh sẽ có được cô và đuổi cô đi khi anh muốn. Nhưng lòng tự trọng đàn ông của anh không thể chịu đựng được một người đàn bà lạnh lùng trên giường của anh, lúc này cô đã tìm ra cách, chỉ cần nằm bất động trong tay anh là được.
“Vâng, Jake, tôi chấp nhận lời đề nghị của anh.” cô từ từ đứng dậy và bước về phía cửa phòng ngủ. “Phòng ngủ ở lối này.” Cô cảm thấy như thể cô không còn là cô nữa, và ai khác đang nói vậy.
Cô thả rơi cái khăn lông thú trên sàn nhà, và không nhìn lại xem liệu Jake có theo sau không, cô cởi váy ra. Cô ngồi xuống bên cạnh giường và cố ý cởi tất một cách chậm chạp. Khi chỉ còn lại dải buộc ngắn hình gấu teddy màu trắng làm lộ ra đường cong cơ thể cô như khiêu khích giác quan nhưng cô hoàn toàn không ý thức được khi đứng lên và kéo tấm phủ giường lại và trượt vào bên trong. Chỉ khi đó cô mới nhìn ngang qua phòng.
Jake đang đứng ở cửa, đôi mắt đen của anh lấp lánh tia giận dữ bối rối. Cô có một ham muốn cuồng loạn muốn cười to. Anh đợi gì chứ? Một lời mời bằng văn bản ư?
Kỳ lạ làm sao: cô chẳng cảm thấy gì với anh nữa, thế mà cô đã từng lo là sẽ yêu anh….Đôi mắt xanh lá của cô nhìn anh lạnh lùng khi anh bước tới bên giường. Anh cởi áo khoác ngoài, áo jacket và cà vạt. Cô nhìn anh cởi áo với sự quan tâm hờ hững. Khi tay anh đang ở trên thắt lưng quần thì cô nói.
“Chỉ một điều thôi, trước khi anh đi xa hơn.” Cô thấy xương sống anh cứng lại, và một lần nữa cô phải cố kiềm chế không cười. Có phải anh đang lo là cô sẽ đổi ý? Anh chẳng có gì phải sợ cả. “Tôi cần anh hứa danh dự là anh sẽ cứu công ty Meldenton, trước khi anh vào cái giường này.”
Thật đơn giản nhưng cô không biết tại sao cô lại lo lắng. Anh coi cô như một mụ đàn bà không có đạo đức, nhưng khi liên quan đến anh thì anh đúng. Cô cóc quan tâm anh nghĩ gì về cô nữa.
Anh quay lại cúi xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô. “Em có lời hứa của tôi, Katy.”
“Cảm ơn anh,” cô lẩm bẩm, và nhắm mắt lại. Cô cảm thấy khí lạnh tràn vào khi anh kéo tấm đắp ra và trượt vào trong giường bên cạnh cô. Nó sẽ sớm qua thôi. Nhưng cô đã sai….
Thay vì một cuộc tấn công bạo liệt mà cô trông chờ, Jake chỉ cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô; rồi, trượt một tay xuống dưới cô, anh nằm xuống và ôm cô lỏng lẻo dựa vào cơ thể to lớn ấm áp của anh.
Cô để ý thấy anh khỏa thân, nhưng nó chả ảnh hưởng gì tới cô. Cô nằm thụ động trong cái ôm của anh, chờ đợi bất kỳ cái gì anh định làm, an toàn với suy nghĩ là cô đã vượt qua có bất kỳ cảm xúc gì với người đàn ông này. Khi nhận ra là ngân hàng của anh đã cho Claude vay, và do đó gián tiếp có phần vào thành công của cô, thì cô không thể chịu đựng được nữa. Anh đã phá hủy niềm tự hào ít ỏi trong thành công của cô mà cô còn sót lại. Anh đã thắng, nhưng theo một cách nào đó Katy cũng vậy.
Cuối cùng thì cô có thể nằm trong vòng tay anh, hít thở mùi hương của anh, và hoàn toàn không cảm thấy gì. Anh đã giết chết những dấu vết dai dẳng cuối cùng của sự say mê trẻ con dành cho anh. Anh còn không đáng để ghét bỏ, cô tự nhủ. Sự thờ ơ phá hủy mối quan hệ còn nhanh hơn cả sự căm ghét.
“Tôi không phải là quái vật, Katy. Tôi biết em đã trải qua một ngày tồi tệ. Em đã kiệt sức rồi – ngủ đi.”
Cô nhíu mày. Jake đang vỗ về cô – anh ta đang chơi trò gì vậy? Tất nhiên rồi! Anh luôn xoay sở để nói lời sau cùng, cô chua cay nghĩ. Sau đó tiếng thở sâu đều của Jake cho cô biết anh đã ngủ rồi. Hoàn toàn không giống điều cô mong đợi chút nào. Nhưng dù sao anh vẫn trả tiền, cô lờ mờ nghĩ, và sau khi ngáp rộng, cô chìm vào giấc ngủ mấy phút sau.
Ánh nắng mặt trời buổi sáng châm chích mắt Katy và mau chóng cô nhắm mắt lại lần nữa. Nỗi lo lắng mè nheo chạm đến nhận thức của cô. Đột nhiên cô ngồi bật dậy, đôi mắt xanh lá mở lớn vì kinh hoàng và bối rối. Cô quay đầu, dấu vết trên cái gối bên cạnh xác nhận nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô.
Cô rên rỉ và chìm lại xuống giường, vắt một bàn tay mảnh mai qua mắt như thể một phép màu nào đó sẽ xuất hiện làm đêm qua biến mất. Cô chắc hẳn điên rồi….Tiếng nước chảy từ phòng tắm cho biết Jake vẫn ở đây. Làm sao cô có thể đối mặt với anh?
“Chào buổi sáng, Katy. Tôi tin em đã ngủ ngon?” Giọng điệu châm biếm vui thích của anh khiến cô nghiến chặt răng. Chết tiệt anh biết cô đã ngủ ngon như thế nào, cuộn người ấm áp và an toàn trong tay anh.
“Phải.” Và với chút ít lòng can đảm bên trong cô quay đầu và nhìn vào anh. “Cảm ơn.” cô miễn cưỡng lẩm bẩm, không thể phủ nhận anh đã cư xử như một quý ông hoàn hảo.
Anh đi qua giường, chỉ mặc mỗi cái khăn tắm quàng thấp dưới hông; với một cái khăn khác anh đang dùng để lau tóc. Cô cảm thấy hồng lên từ ngón chân lên mặt; anh là một người đàn ông tuyệt đẹp với làn da rám nắng và cơ bắp gợn sóng. Một vài giọt nước sáng lấp lánh trên đám lông loăn xoăn tối màu trên ngực anh, và Katy phải đấu tranh chống lại thôi thúc muốn vươn tới và liếm từng giọt từng giọt một.
Lạy chúa, điều gì đang xảy ra với cô vậy? Cô thầm rên rỉ trong lòng, cố dứt mắt khỏi anh. Sự kháng cự cứng mình của cô đi đâu mất rồi? Thế còn sự thờ ơ trong đêm qua? Cô khlông thể dửng dưng với Jake trong cả triệu năm nữa. Chắc hẳn cô phải chịu chứng loạn trí tinh thần mới có thể tin vào điều đó.
Anh cau mày xuống cô. “Không cần phải cảm ơn tôi. Tôi không làm gì cả…chưa”
Sự đe dọa trong giọng anh là rõ ràng. Cô buộc bản thân nhìn vào anh. Cô là một phụ nữ trưởng thành. Jake tin rằng cô có nhiều kinh nghiệm tình dục, và tỏ vẻ như một đứa trẻ bối rối vào sáng nay chỉ đơn giản vì họ đã ngủ cùng nhau trên một cái giường thì thật là lố bịch, nhưng đó chính xác là điều mà cô cảm thấy.
Cô cắn môi, tay siết chặt dưới tấm phủ, khi cố gắng tỏ vẻ như một người phụ nữ thạo đời. Căn cứ vào sự kiềm chế của anh tối qua, Jake chứng tỏ là không phải là người tuyệt vọng muốn có cơ thể cô. Giả định của cô là anh theo đuổi sự trả thù là hoàn toàn chính xác. Nếu cô mnuốn có chút hy vọng giữ lai lòng tự trọng của mình khi cô cuối cùng thoát khỏi anh thì anh phải không bao giờ được biết cô thực sự dễ tổn thương như thế nào.
Miệng cô há hốc vì choáng váng khi, không chút xấu hổ, Jake thả rơi khăn tắm và bước quanh phòng, nhặt và mặc lại quần áo rải rác rơi chỗ nọ chỗ kia. Cô không thể dời đôi mắt đói khát ra khỏi anh. Anh di chuyển với vẻ duyên dáng uyển chuyển, thậm chí cả khi đang làm một việc bình thường như mặc quần áo. Chân anh dài và cơ bắp, hông anh căng…và rất nam tính. Xấu hổ vì suy nghĩ dâm đãng của mình, cô cảm thấy một làn sóng xấu hổ đỏ bừng từ đầu tới ngón chân.
Anh ngừng lại khi đang kéo khóa quần lên, rồi liếc nhìn quanh phòng như thể nhìn thấy nó lần đầu, theo cách của anh. Một góc miệng kéo xuống nhăn nhó khinh bỉ khi anh ngồi xuống giường đi tất, anh bình luận, “Nơi này quá nhỏ, Katy.” Anh quay đầu, đôi mắt tối màu bâng quơ khi nhận thấy tay cô đang nắm chặt tấm phủ dưới cằm.
“Em vẫn trông mệt mỏi; đẹp, nhưng mệt mỏi,” anh chữa lại, cái nhìn nấn ná trên mặt cô, những quầng thâm sẫm màu dưới đôi mắt xanh lá mệt mỏi. “Hãy nằm trên giường sáng nay và dành phần ngày còn lại đóng gói đồ đạc. Tôi có rất nhiều việc đề làm bù cho ngày hôm qua vô ích. Do vậy tôi sẽ cho xe đến đón em vào lúc 4 giờ. Giới thiệu em với bà quản gia của tôi, và nếu may mắn thì tôi sẽ xong việc vào lúc 7 giờ. Xem nào, ăn tối lúc 7 giờ 30. Bà Charles sẽ biết phải làm gì - bà ấy đã làm việc cho tôi nhiều năm rồi.” anh ra một loạt các mệnh lệnh như thể đang nói chuyện với thư ký của mình vậy.
Katy không thể tin vào tai mình. Hôm qua là ngày tồi tệ nhất trong đời cô và với anh chỉ là “một ngày vô ích.” Trơ tráo như một con heo! Anh cũng chỉ như mọi doanh nhân cứng đầu khác mà thôi. Anh đuổi cô ra khỏi căn hộ của cô như thể nó là một cái ổ chuột vậy. Sự tức giận bùng lên trong cô, lấn át cảm xúc mãnh liệt về người đàn ông này.
“Giờ hãy khoan đã!” Không đời nào cô tuân theo mệnh lệnh của anh như một ả gái điếm vô tri.
“Vì chúa, Katy, đừng có gây khó dễ. Tôi sắp muộn cuộc họp lúc 9 giờ như mọi khi rồi.”
“Anh ư?” cô rít lên, và bằng cái liếc nhanh về phía đồng hồ bên giường cô biết đã 8h30 rồi. “Thế còn tôi thì sao? Tôi cũng phải đi làm, và con việc dọn đến ở với anh – quên đi.” Và, quăng chân sang phía bên kia giường, cô tóm lấy cái áo choàng mặc nhà ở trên ghế và mặc vào.
Một bàn tay cứng rắn xoay cô lại khi cô đi về phía nhà tắm, ngón tay Jake nắm chặt cẳng tay trên của cô. Đôi mắt đen lấp lánh nhạo báng nhìn xuống cô.
“Toàn bộ việc giữ một nhân tình là người đàn bà đó phải luôn sẵn sàng đợi làm vui lòng chủ nhân, chứ không phải bất kỳ cái gì ngược lại, Katy thân mến ạ. Em không cần phải đi làm. Vậy nên quay trở lại giường đi và tôi sẽ gặp em sau.” Và với cái toét miệng mỉa mai, anh buộc cô quay trở lại giường. “Em cần giấc ngủ xinh đẹp của em. Tôi sẽ lo việc kinh doanh.”
“Không! Anh điên rồi nếu anh nghĩ là tôi sẽ bỏ việc chỉ vì trò giải khuây mờ ám khi chia sẻ cái giường với anh,” cô khinh khỉnh ném trả lại anh.
“Tôi có thể đảm bảo với em là không có gì “mờ ám với trò giải khuây” đó cả, em tìm kiếm chiếc giường của tôi, Katy, em yêu,” Jake êm ái hứa hẹn, khi ngón tay anh ấn vào da cô, kéo cô từ từ và không thể lay chuyển được lại gần cơ thể ấm áp và đầy sức mạnh của anh.
Sự căng thẳng tan chảy trong không khí. Họ đứng như hai địch thủ trong một trận đấu võ judo, không ai sẵn sàng nhượng bộ. Đầu Jake nhào xuống, và miệng anh phủ lên miệng cô cho một nụ hôn đòi hỏi, cứng rắn. Khi anh ngẩng đầu lên thì Katy đang võng người dựa vào anh, tất cả sự kháng cự không còn nữa.
“Tôi xin lỗi nhưng giờ không có đủ thời gian, nhưng đêm nay sẽ khác. Giờ thì hãy biết điều nào, Katy; làm như tôi bảo, và tôi sẽ gặp em sau. Tôi sẽ thu xếp mọi chuyện với ba em; em không phải lo gì cả.” Và trước khi cô có thể nói gì thì anh đã nhún chân rồi dời đi….