Nguyên tác: Another Faust
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Chương 3 - Nhà
C
ô tới Rimini vì Cornelia - người làm ra cái hộp, hả? Ta hiểu rồi. Nhiều người đến, từ những ngọn núi, từ Châu Phi, từ khắp mọi nơi, để cầu xin Cornello, nhưng ông ấy nói không. Ông ấy có thể làm gì đây, hả? Ông ấy đã mất bốn mươi... gì nhỉ? - anni, anni, năm, bốn mươi năm để làm ra một cái hộp. Một cái hộp nhỏ nhắn như vậy, vừa khít trên bàn tay ta. Nhưng bellissimo e perfetto[10]. Không gì đẹp hơn cái hộp của Cornelia hết. Hoàng đế cũng tới xem. Cornelia chạm thật tinh tế. Nhưng giờ ông ấy già rồi. Ông ấy không làm thêm cái nào nữa. Dĩ nhiên là cô muốn có nó, đúng không? Một quý cô xinh đẹp như cô đang kiếm tìm một phần thưởng xinh xắn... nhưng ông ấy không đưa đâu. Cô phải giết ông ấy, ông ấy nói vậy. Và cô biết đó... người ta nói ông ấy làm cái hộp bằng phép thuật. Bốn mươi năm, một cái hộp ma thuật đẹp hơn cả thế giới. Ông ấy luôn nói mình sẽ chết với cái hộp trên tay. Nhưng cô tới gặp ông ấy, hả?”
“Thực ra ông ấy làm ra hai cái. Và tôi đã gặp ông ấy rồi.”
o O o
Sau bữa tiệc, Madame Vileroy đưa bọn trẻ đến ngôi nhà mới của chúng ở Manhattan lần đầu tiên. So với một căn hộ rộng lớn, đắt tiền ở Upper East Side thì nơi này tối tăm và bẩn thỉu, có lẽ là căn hộ duy nhất trong khu dân cư với những cửa sổ nhỏ đến mức không thể nhìn ra đường phố. Khi đã bước vào trong, bọn trẻ cảm thấy hơi thở của chúng trở nên gấp gáp hơn, da dẻ xanh hơn, và cơ thể mệt mỏi hơn, như thể chúng đói khát không khí trong lành, sạch sẽ. Ngay cả Belle vốn đã quen với những mùi hôi thối cũng cảm thấy không thoải mái trong ngôi nhà này. Mụ bảo mẫu bật một bóng điện, và bọn trẻ nhìn nhau, bối rối. Ngôi nhà hoàn toàn trống trơn. Không có một mẩu đồ đạc nào trong đó. Có hai phòng ngủ ở một phía và một căn bếp lớn ở phía kia. Tất cả các phòng này quá trống trải - nếu như không tính đến bụi và lũ sâu bướm.
“Đồ đạc của bọn con đâu? Sao lại trống trơn thế này?” Valentin vừa hỏi vừa bước vào căn phòng trống.
“Đó là sự ngạc nhiên,” Madame Vileroy nói. “Ta đã đóng gói ngôi nhà của chúng ta lại và cho các con xem một thứ mới.”
Bicé nhìn thấy ba con sâu bướm trên trần nhà. Nó có thói quen tìm kiếm các vật sống trong mỗi căn phòng. Các vật chuyển động. Những thực thể mà sự hiện diện của chúng cho nó cảm giác thời gian đang trôi. Thời gian - đó là món quà mà Vileroy đã tặng cho nó. Nó nhìn bọn sâu bướm bò zic zắc qua căn phòng và dừng lại ở một góc tường.
“Ta đã hứa sẽ cho các con xem một thứ vào đêm nay,” Madame Vileroy nói bằng giọng tinh quái trong khi luồn lách giữa Bicé và Christian để tiến về phía Valentin. Mụ đặt tay lên vai cậu bé.
“Giờ khi các con đã có vài người bạn, các con sẽ cần những gì mà ta sắp tặng cho các con.”
“Bicé chẳng kết bạn với ai cả.” Victoria nói.
“Chỉ vì cậu,” theo bản năng, Belle lên tiếng bảo vệ Bicé trước Victoria. “Đừng nghe nó nói, Bicé.”
“Cậu nên cố bớt tỏ ra ghen tức một chút đi, Belle à,” Victoria nói. “Chẳng cuốn hút chút nào.”
Bicé khịt mũi, “Làm thế nào mà cậu lại biết được điều gì là cuốn hút?” Nó rít lên. “Cậu có lẽ nên xăm điểm GPA lên trán đi.”
Valentin quàng một cánh tay quanh Bicé, “Nói hay lắm, em gái.” Bicé co người lại một chút. Nó trao cho Valentin một ánh mắt vừa cảnh giác, vừa mệt mỏi đồng thời cũng mê hoặc. Bicé tự hỏi không hiểu vì sao Valentin chưa bao giờ gọi Victoria hay Belle là “em gái”.
Madame Vileroy thò tay vào túi lấy ra hai hộp gỗ nhỏ, vừa vặn trong tay mụ. Quai hàm Valentin trễ xuống. Bà ta có tận hai chiếc. Nó nhìn sang và thấy Christian cũng đang mang vẻ mặt tương tự. Một chiếc hộp có màu đỏ sậm như máu, và chiếc còn lại màu xanh lơ. “Các con yêu quý, đây là nơi mà các con sẽ tiếp đãi tất cả những người bạn mới,” Madame Vileroy nói rồi nhấc chiếc hộp màu xanh lên và quăng ra giữa căn hộ trống không. Nó rơi xuống sàn nhà và vọng lại một tiếng yếu ớt. Ngay khi chạm đất, chiếc hộp bắt đầu phát sáng. Đó là một thứ ánh sáng ma quái, không hẳn đẹp, nhưng lại mê hoặc và làm đau mắt. Đầu tiên chỉ là một ánh sáng yếu ớt bao quanh chiếc hộp, như thể bên trong có chứa một ngọn nến. Nhưng rồi vòng ánh sáng dần toả rộng ra, trở nên rõ rệt hơn, từ từ tràn ngập căn phòng cho đến khi không còn thấy rõ cái gì nữa. Thế nhưng bọn trẻ vẫn không thể thôi nhìn. Trong vài giây, toàn bộ căn phòng không còn trong tầm mắt nữa. Bọn trẻ chỉ nhìn thấy thứ ánh sáng kia, ngay cả khi chúng nhắm mắt lại hay nhìn đi nơi khác, như thể chúng đã nhìn chằm chằm vào mặt trời hàng giờ liền rồi cố quay đi. Như thể thứ ánh sáng đó đã ngấm sâu vào trong người chúng chứ không chỉ là qua đôi mắt.
Thế rồi, trong một khoảnh khắc thứ ánh sáng đau đớn đó, căn phòng trống rỗng, bầu không khí hôi hám - tất cả đều biến mất. Valentin dụi mắt. Bicé thì vẫn nhắm tịt. Khi mắt của bọn trẻ đã điều chỉnh trở lại, chúng thấy mình đang đứng trong một ngôi nhà hoàn toàn khác - một ngôi nhà được trang trí đẹp mắt như trên trang bìa của một cuốn tạp chí.
“Oa!”, Belle kêu lên. “Nó đẹp hơn nhiều...”
“Đó là những gì mà bọn họ quan tâm ở đây. Sự sung túc. Những thứ đẹp đẽ,” Vileroy nói bằng giọng mượt mà.
“Vậy tại sao chúng ta không sống ở đây luôn?” Belle háo hức hỏi.
“Tiền bạc thì dễ dàng.” Mụ bảo mẫu nhún vai, “Những gì các con có trong ngôi nhà màu đỏ mới hiếm, và quý giá hơn nhiều.”
Phòng ốc trong căn hộ hộp-màu-xanh được trang trí gần như toàn bộ màu trắng và kem, với chỉ một chút xanh dương trên tường. Ở góc có chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt chiếc đèn đọc sách và kệ sách chất đầy những cuốn sách bìa da. Ba chiếc ghế sô-pha trắng xếp quanh một chiếc bàn cà-phê bằng thuỷ tinh lớn, và tường thì treo đầy những bức tranh theo trường phái ấn tượng Pháp. Valentin thấy một cảm giác dằn vặt đau đớn khi nhìn vào những bức tranh. Nó ghét phong cảnh. Belle bắt đầu bước quanh, sờ lên lớp vải mềm mại của ghế sô-pha, lướt những ngón tay dọc theo gáy những cuốn sách, bật rồi tắt chiếc đèn bàn.
Bọn trẻ tản đi, khám phá toàn bộ phòng khách và phòng ăn. Thiết kế ngôi nhà không như căn hộ cũ, với những khung cửa sổ như nhà tù và thiếu ánh sáng. Ngôi nhà này có những khung cửa sổ từ sàn-đến-trần dẫn ra ban công.
“Cái này có thật không?” Victoria hỏi Madame Vileroy khi những đứa khác tản đi tham quan. “Hay chỉ là ảo giác thôi?”
“Điều đó còn tuỳ thuộc.”
“Vào cái gì?”
“Vào điều mà con muốn tin. Con có tin ta có thực không? Những thứ mà con đã làm có thực không?”
“Con nghĩ những thứ đó có thực.” Victoria nói.
“Chà, ngôi nhà này cũng thực như ngôi nhà kia thôi.” Madame Vileroy trả lời.
“Con có cảm tưởng nó chỉ là ảo ảnh hay gì đó thôi. Nhưng con có thể cảm thấy nó.” Victoria gõ lên giá sách.
“Nếu như nó trông có thực và có cảm giác là thực, vậy chuyện nó có thực hay không có quan trọng không?”
“Chà...” Victoria nghĩ rằng điều đó thật quan trọng.
“Dĩ nhiên nó có thật hay không cũng chẳng thành vấn đề, vì vẻ ngoài hào nhoáng là đủ cho con rồi.”
“Đâu phải!”
“Rõ là thế. Tất cả những gì con quan tâm là phần thưởng mà con nhận được, tài năng chẳng là gì cả.”
Đó là sự thực.
Từng đứa một, Madame Vileroy chỉ cho bọn trẻ phòng của chúng. Rõ ràng đã phải dồn nhiều tâm sức mới làm nên những căn phòng có vẻ đặc thù như thế, nhưng thay vào đó chúng trông có vẻ giống những bức tranh biếm hoạ. Có một phòng Belle và Bicé sẽ giả vờ ở chung với nhau khi các khách mời đến. Căn phòng đó sơn màu hồng và quá nữ tính. Bên trong là những bức ảnh Belle chiến thắng trong những cuộc thi sắc đẹp khác nhau và Bicé thì đang đứng trước những công trình kiến trúc nổi tiếng trên toàn thế giới. Giá sách chất đầy sách bằng tất cả các thể loại ngôn ngữ có thể tưởng tượng được, và bên cạnh cửa ra vào là chiếc bàn trang điểm kiểu cổ gắn liền với gương.
“Oa, giống như búp bê Barbie ở đây ấy,” Bicé nói. “Bọn mình có nên mong mọi người tin chuyện này không nhỉ?”
Phòng của Victoria cũng là món quà dành riêng cho tài năng của nó. Cúp Latin, huy chương học thuật nhóm, và bằng chứng nhận hùng biện trang hoàng toàn bộ bề mặt và giá sách. Mặc dù chúng toàn là đồ giả nhưng Victoria có vẻ rất thích, cứ giở xem những phần thưởng giả tưởng của mình. Sau đó, bọn trẻ đến thăm phòng của Valentin và Christian. Các dụng cụ thể thao chất đầy các góc, mọi xó xỉnh. Nửa bàn của Valentin xếp gọn gàng vài tập thơ và văn xuôi. Có một chiếc bàn phím công thái học[11] và một chồng game bắn súng cổ như Doom và Wolfenstein 3D đặt cạnh máy tính. Valentin lắc đầu bước tiếp.
Christian thắc mắc tại sao gậy chơi hockey trong phòng chứa đồ của nó lại không quấn băng cuốn quanh tay cầm. Nếu là nó thì nó sẽ làm điều đó trước tiên. Và chồng sách của Valentin chẳng có trang sách nào bị quăn góc. Cứ như thể chẳng hề có đứa trẻ nào thực sự sống trong ngôi nhà này, chỉ có bọn trẻ trên một show truyền hình mới thế. Mọi vật dụng đều ở đúng chỗ, nhưng không thứ nào có sức sống cả.
“Các con sống ở đây là điều hợp lý,” Madame Vileroy nói với Victoria lúc này vẫn đang cảm thấy không chắc chắn. “Những căn phòng này cũng giống y hệt năm đứa con. Chúng có thể rất thực, cũng có thể chỉ là một trò gian trá. Nhưng chúng thực sự ấn tượng. Chúng tạo ra cảm giác về một lối sống vương giả, và đó là những gì quan trọng. Phải chăng chúng được dựng lên từ hư vô thông qua những công việc nặng nhọc và sự hi sinh? Hay chúng chỉ là tấm áo khoác bên ngoài để che đi thứ gì đó bình thường? Điều đó không hề quan trọng, Victoria.”
Sau khi tham quan một lát, Madame Vileroy tập trung bọn trẻ lại trong phòng khách, “Nên nhớ, các con sẽ phải nhanh chóng chuyển sang ngôi nhà này nếu như có bất kỳ khách viếng thăm nào. Chuyện các con biết mình là ai thực sự rất quan trọng.”
Tất cả cùng gật đầu.
“Được rồi, về nhà nào.”
Bicé bắt đầu lẩm bẩm với vẻ lo lắng. Nó luôn lẩm bẩm mỗi khi thấy bồn chồn, mỗi lần với một ngôn ngữ khác nhau. Mặc dù vậy, lần này Belle có thể hiểu được thứ tiếng Ý mẹ đẻ của cô chị.
Cổ tay lại khẽ phất một cái, Madame Vileroy quăng chiếc hộp màu đỏ sậm lên sàn. Khi ánh sáng toả ra rộng hơn và sáng chói hơn, toàn bộ căn hộ liền chuyển thành một màu đỏ như máu. Ánh sáng lại trở nên đau đớn lần nữa, khoan xuyên qua mắt nhìn. Nó giống như nhật thực. Belle quay đầu đi. Christian nhìn xuống. Không có gì xảy ra. Trong một vài giây toàn bộ không gian không còn gì khác ngoài một thứ ánh sáng dữ dội, thăm dò. Thế rồi ánh sáng đó biến mất, nhưng mắt bọn trẻ vẫn còn tràn đầy sắc đỏ cho đến khi có thể mở ra được.
Bên trong ngôi nhà là một khung cảnh khác xa ngôi nhà bình yên hạnh phúc vài phút trước đó. Chính giữa là một phòng hình tròn rộng chiếm hầu hết không gian. Gắn với căn phòng này có gần một tá hành lang nhỏ xíu, như những cánh tay chìa đến các ngóc ngách của ngôi nhà. Cuối mỗi hành lang là những căn phòng nhỏ xíu, chia tách độc lập với nhau. Một hành lang hẹp hơn nhiều dẫn từ phòng khách đến chái phía đông, là nơi Madame Vileroy ở.
Màu tường đỏ sậm kết hợp với ánh sáng không ổn định của những ngọn nến đã sơn ngôi nhà thành một màu địa ngục với những mảng tối đen. Hàng bó nến thò ra thụt vào trên tường ở mọi độ cao, mọi phương hướng, như thể chúng đã bị găm vào hông căn phòng. Và trào ra từ cán của mỗi món vũ khí đó là sáp và lửa, giống như Nước và Máu. Kéo dài xuyên suốt từ phòng chính vào mỗi hành lang, đám nến trông như những chiếc gai bốc lửa, làm bọn trẻ thấy cảnh giác và tránh xa khu hành lang chật hẹp nhất dẫn đến những căn phòng của Madame Vileroy. Giữa phòng khách hình tròn là sáu chiếc ghế tựa đặt quanh một chiếc bàn tròn bằng gỗ. Quanh phòng, lối đi về phía mỗi hành lang rất rõ ràng và chỉ cách vài bước chân. Giữa các lối đi, những giá sách cổ và gương được dùng để trang trí trên bức tường phòng khách.
Bất chấp tất cả những thứ đó, sự khác biệt rõ rệt nhất trong căn phòng là bầu không khí. Cái không khí hôi thối, mục nát của căn hộ trống không quay trở lại, nhưng nồng hơn. Cứ như thể ngôi nhà này là nguồn gốc tận cùng của bầu không khí khó thở trước đó, như thể ngôi nhà trống không vẫn mang cái thứ cặn bã của loại chất độc bắt nguồn từ chiếc hộp đỏ sậm nho nhỏ đó.
Bicé lẩm bẩm, “Lasciate ogni speranza voi ch'entrate[12].”
Belle rùng mình, “Bicé, thôi đi.”
Bọn trẻ đã sống trong ngôi nhà này nhiều năm rồi, rất lâu trước khi đến New York, kể từ ngày mà chúng lần đầu tiên đến căn nhà gỗ trên núi; nhưng lần này khi chúng bước vào nhà, cảm giác vẫn không thoải mái như lần đầu tiên ấy.
Madame Vileroy nhìn quanh với vẻ thỏa mãn, “Thật dễ chịu khi được về nhà, đúng không các con? Ta còn vài điều ngạc nhiên nữa. Nếu các con ngoan ngoãn, mai ta sẽ cho các con xem.”
“Nhân dịp Giáng sinh...”, Bicé nói.
“Đừng làm Giáng sinh trở thành trò cười,” mụ bảo mẫu nạt. Madame Vileroy ghét ngày này. Không hề chúc ngủ ngon, mụ lướt ra khỏi phòng qua cái hành lang hẹp dẫn đến chái phía đông, áo choàng đen sang trọng phấp phới sau lưng.
Victoria nhìn quanh, vẫn tức tối trước những gì Madame Vileroy nói. Kết quả sẽ đủ thực, Victoria tự trấn an. Và nếu như phần còn lại chưa thực, thì không ai có thể phát hiện ra được. Nó ngước lên nhìn trần nhà. Căn phòng nóng nực và tối om. Bầu không khí đặc sệt, gần như chuyển động được. Victoria cảm thấy đau đầu, nhưng có gì đó làm mắt nó gắn chặt vào ngọn đèn treo trên đầu. Ngọn đèn đó được làm từ thủy tinh và chứa đầy những ngọn nến nhỏ leo lét. Nó đã trông thấy ngọn đèn đó hàng ngàn lần, nhưng lần này giống như ngọn đèn đang nhìn lại nó. Victoria hoa mắt, bầu không khí xung quanh đang trở nên đặc quánh lại, thật khó thở. Ngọn đèn xoay vòng và dập dờn quanh nó. Cái này có thật không? Trong một giây, Victoria nghĩ mình không còn nhìn thấy ngọn đèn treo được nữa mà chỉ là những bóng điện bé tí. Chúng vẫn ở đó - mờ mờ - treo giữa không trung trên đầu nó. Lúc này, khi Victoria nhìn chằm chằm vào đó, tất cả những gì nó thấy là lưỡi của ngọn lửa đang trôi nổi một mình. Chúng trùm lên đầu, sẵn sàng rửa tội cho nó bằng một dòng lửa. Victoria dụi mắt. “Vic,” Valentin gọi. Victoria quay lại.
“Gì?”, nó quát lên, “Cậu làm tôi sợ chết khiếp.”
“Cậu đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Victoria nói rồi quay nhìn lại. Chiếc đèn treo đang ở đó, thủy tinh, nến, và tất cả - thật như bất cứ thứ gì khác có trong căn phòng.
o O o
Vào nửa đêm, Valentin, Victoria và Belle đang ngồi quanh chiếc bàn giữa phòng khách. Valentin ngả người ra ghế, chân gác lên bàn, tập tung hứng đồng xu. Belle chăm chút mấy cái móng tay, trong khi Victoria rà đi rà lại một đống danh sách.
“Đúng là một đám người màu mè,” Valentin lơ đãng nói.
“Một số người trông có vẻ tử tế.” Belle nói, trong đầu nó nghĩ đến Thomas và không hề liếc mắt khỏi mấy cái móng tay.
“Cậu đang nghĩ đến Thomas,” Valentin nói.
“Làm gì có!” Belle kêu lên.
“Chuẩn rồi còn gì.” Victoria nói và gạch chéo loại ba thứ ra khỏi danh sách của mình.
“Thôi gian lận đi.” Belle nói.
“Tởm quá, trời ơi!” Victoria nói, “Cậu có cái đầu nhỏ bẩn thỉu quá đấy Belle.”
Belle đỏ bừng mặt và lao vào Victoria, “Thôi đi!”
“OK! OK! Nói đến chuyện gian lận,” Victoria nói, “tôi có nghe một đoạn đối thoại thú vị ở bữa tiệc.”
“Ừ, cảm ơn nhé Vic, nhưng đọc suy nghĩ về điểm SAT[13] của đứa con gái nào đó không quá mê hoặc đối với đám bọn tôi,” Valentin nói. “Nhưng tôi sẽ không nề hà nghe những bí mật xấu xa mà Belle bé nhỏ của chúng ta đang che giấu...”.
Belle đảo tròn mắt.
“Thực ra,” Victoria nói, “tôi đã nghe lén Bicé và Christian nói về chuyện tất cả chúng ta đã tới đây như thế nào. Về chuyện được nhận nuôi lúc còn bé tí, và khi cậu bắt đầu thay đổi đấy, Belle...”
Belle đặt hộp làm móng tay xuống và nhổm lên, “Hai người đó nói gì?”
“Bicé buồn vì những gì cậu đã làm với nó.” Victoria nói với Belle.
“Gì cơ? Chị ấy không biết gì cả... tôi không làm gì hết!”
“Nó không biết mọi chuyện, nhưng nó biết cậu nghĩ nó thật xấu xí.”
“Tôi chưa bao giờ nói thế. Tôi cũng không hề nghĩ như thế!” Belle kêu lên.
“Cậu đã bán linh hồn cho quỷ dữ để có gương mặt khác,” Valentin nói. “Điều đó đã ngầm báo cho Bicé,” nó lơ đãng nói to lên trong lúc nhìn đồng xu trong tay, “Bán linh hồn... nghe như ở Trung Địa[14] ấy.”
“Chị ấy không biết, Valentin à. Hai người đó không ai biết bọn mình đã làm gì. Và tôi biết thật khó khăn, nhưng bọn mình phải im miệng lại.”
“Khó khăn gì đâu,” Valentin lơ đãng nói.
“Tôi chưa bao giờ giấu Bicé chuyện gì ngoài chuyện này. Sẽ không có gì hay ho cho bọn mình nếu như hai người đó biết. Nhớ những gì Vileroy đã nói không? Hai người đó không tham gia vụ này!”
Victoria giễu Belle, “Cậu có cảm thấy mình thật đáng khinh khi đối xử với người chị sinh đôi của mình như thế không?”
“Tôi yêu Bicé!” Belle phản kháng, “Tôi chỉ đang cố bảo vệ chị ấy. Cậu biết chị ấy thế nào rồi đấy. Chuyện này sẽ giết chị ấy.”
“Ồ, đúng rồi. Cậu làm thế vì lợi ích của nó.”
“Vic, làm ơn đi! Làm như thể cậu biết yêu ai đó khác ngoài bản thân cậu là thế nào không bằng!”
“Sao cũng được, nhưng chẳng chóng thì chầy bọn nó cũng sẽ phát hiện ra những gì bọn mình đã làm thôi,” Victoria nói, “Christian đang bắt đầu cảm thấy có tội vì đã đánh cắp.”
“Tôi biết. Và ký ức giả về 'những đứa trẻ bị bỏ rơi' và thời thơ ấu di chuyển khắp nơi có quá nhiều lỗ hổng,” Belle nói. “Nhưng bọn mình phải giữ im lặng. Nếu như Bicé phát hiện ra thì điều đó sẽ làm trái tim chị ấy tan vỡ, và chị ấy sẽ ghét tôi suốt đời.”
“Dù sao thì tôi cũng chả hiểu sao Vileroy lại giữ lại hai đứa nó,” Victoria nói, “Ý tôi là, tôi hiểu vì sao bọn mình không nói với hai đứa nó. Bọn nó có thể sẽ phá hỏng mọi thứ. Nhưng tại sao lại giữ bọn nó ở lại đây? Tại sao lại cho bọn nó những khả năng đó?”
“Có lẽ bà ấy thích thử thách. Cố gắng làm bọn nó phải trao đổi.” Valentin nói.
“Christian đã đồng ý rồi đấy thôi.” Victoria nói với vẻ tự tin.
“Tôi không chắc lắm về chuyện đó.” Valentin vừa nói vừa ngả người ra sau.
“Rồi, và sau đó nó đổi ý, nhớ không?” Victoria nói khi nhớ lại cái ngày trong ngôi nhà nhỏ cách đây năm năm.
“Vậy tại sao giữ nó lại?”
“Bởi vì bà ấy muốn quá nhiều thứ. Tôi không nghĩ chỉ có một giao kèo mà thôi.” Belle nói. “Bà ấy muốn nhiều hơn từ bọn mình.”
Belle cúi đầu buồn bã, và Valentin chuyển chủ đề, cố gắng làm không khí vui vẻ hơn. “Tôi sẽ nói với hai người một chuyện: Christian và Bicé có vài ý tưởng điên rồ về chuyện chúng ta lấy được những khả năng từ đâu,” nó bật cười, “Bọn nó nghĩ Vileroy là một loại Đức Mẹ thần thánh nào đó, phù thủy, hay gì đó.” Nó lại nhìn chằm chằm vào tay mình. “Ừ... một phù thủy vô cùng nóng bỏng.”
“Tởm quá, Valentin,” Victoria kêu lên khi đọc ý nghĩ của cậu chàng.
o O o
Vào buổi sáng ngày Giáng sinh, Victoria và Madame Vileroy ra ngoài để thăm thú thành phố mới. Hầu hết các con phố đều mới được dọn dẹp, và vỉa hè bị một lớp tuyết màu vàng bao phủ. Dù đang trong kỳ nghỉ lễ, vẫn có rất nhiều người trên đường, tán gẫu, dắt chó đi dạo, và đi mua sắm tại một số cửa hàng còn mở. Madame Vileroy thích được nhìn ngắm người khác. Mụ thường xuyên làm điều đó - luôn nhìn ngó và bình luận về thái độ của người ta. Nếu nhìn thấy một vụ tranh cãi nào đó, mụ sẽ dừng lại và lắng nghe.
Madame Vileroy vẫn mặc cái áo choàng đen dài rủ và đội chiếc mũ đen thời thượng. Mụ luôn ăn mặc rất tao nhã, luôn luôn ấn tượng. Victoria tự hỏi không biết quần áo của mụ có phải là ảo giác giống ngôi nhà màu xanh không. Cuối cùng, nó chẳng quan tâm đến nữa.
“Chúng ta sẽ đi bằng tàu điện ngầm.” Madame Vileroy nói và hướng về phía Đại lộ Lexington. Tàu điện ngầm chưa bao giờ làm cái khao khát nghe trộm của mụ phải thất vọng.
Victoria thì ngược lại, nó coi thường chuyện đi lại bằng tàu điện ngầm. Nó ghét mọi thứ làm cho mình trông có vẻ tầm thường. Nó mua một vé một chiều và bước về phía cửa xoay. Nhưng thay vì nhét vé vào rồi đi qua, nó lại đi về phía lối vào dành cho người khuyết tật và mở cửa ra. Tay bảo vệ trừng mắt nhìn nó.
“Tôi nhét vé vào kia,” nó chỉ về phía cửa xoay, “nhưng nó không đọc.” Thế rồi nó mỉm cười ngọt ngào. Tay bảo vệ cười đáp lại cô gái bé nhỏ hoạt bát và gật đầu. Madame Vileroy đang đứng đợi trong sân ga.
“Không đủ tiền à?” Madame Vileroy nhướn một bên mày.
“Hệ thống của họ là một đám quá ngu ngốc. Thật thích thú khi thấy mình hơn hẳn bọn họ.”
Victoria quăng chiếc vé chưa sử dụng lên đường ray. Một con chuột chạy vọt ra khỏi đường.
“Ta mừng là con biết mình thông minh thế nào, Victoria.” Madame Vileroy đặt tay lên vai Victoria. Những ngón tay lạnh giá xuyên qua lớp áo làm nó lạnh xương sống.
“Cô không nghĩ là con quá tự mãn chứ?” Victoria hỏi với vẻ châm biếm.
“Không có gì sai khi biết tự nhận thức bản thân, con yêu quý.”
“Người ta nói tự mãn là một trong bảy tội lỗi chết người.” Victoria thăm dò.
“Thế giới này đầy những kẻ ngu ngốc, Victoria. Đó là lý do vì sao chúng ta có những quy tắc. Nhưng khi có đủ trí thông minh, một người có thể vượt qua những quy tắc đó. Người đó có thể tạo ra các quy tắc.”
Victoria mỉm cười. Đôi khi Madame Vileroy cực kỳ có lý.
o O o
Nửa giờ sau họ đã ở SoHo. Madame Vileroy vẫn bước nhanh, đôi bốt cao gót kêu lộp cộp theo mỗi bước đi. Mụ dường như không nhận thấy những con phố rải sỏi xinh đẹp, những cửa hàng được trang hoàng đầy những màu sắc lễ hội sặc sỡ, hay ánh sáng vàng chiếu ra từ cửa sổ các quán cà phê, nửa bị sương giá bao phủ, chỉ hơi lộ ra chút khung cảnh náo nhiệt bên trong. Mụ chỉ bước đi, và Victoria đi theo, bước những bước dài và tập trung cao độ. Những gì Madame Vileroy nói đã trấn an Victoria, nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn cảm thấy lo lắng. Mụ bảo mẫu là người duy nhất trên thế giới mà Victoria không thể gian lận. Và thế là cảm giác yên lòng không bao giờ kéo dài. Victoria cứ nghĩ về ngôi nhà. Sẽ thế nào nếu như ai đó phát hiện ra? Điều làm nó lo lắng nhất là toàn bộ những thành công của nó có thể chỉ là ảo giác. Nếu chúng chỉ là ảo giác thì điều gì sẽ giữ cho chúng khỏi biến mất chỉ trong một tích tắc?
“Victoria?”
“Dạ?”
“Ta có một vụ mặc cả cho con đây.”
Victoria hơi giật mình. Nó ước gì có thể lẻn vào tâm trí của Vileroy dù chỉ là chốc lát. Thế nhưng nó vẫn háo hức lắng nghe, bởi vì không như những đứa còn lại, nó yêu những vụ mặc cả của Madame Vileroy. Nó luôn có cảm giác như thể mình đã thắng.
“Con đang nghe đây.”
“Ta biết con đã thắc mắc về chuyện mọi thứ với con cuối cùng sẽ như thế nào.”
“Con cho là...”
“Con biết vẫn còn những kẻ khác, rất nhiều kẻ khác, bao nhiêu năm qua.”
Victoria biết Madame Vileroy đang nói đến điều gì. Nhưng nó chết lặng vì quá choáng váng. Có phải Vileroy sắp kể cho nó nghe nhiều hơn những gì mụ đã từng kể trước đây không?
“Ta có thể kể cho con nghe nhiều hơn về họ. Ta có thể cho con thấy những thành công trước đây của ta. Và rồi con có thể tự xét đoán về bản thân...”
“Cô sẽ nói cho con biết họ là ai ư?”
“Ừ.”
“Cô muốn gì từ con?” Victoria cố gắng che giấu bằng vẻ hoài nghi, nhưng giọng nó vỡ ra và để lộ sự thật là nó sẵn lòng đánh đổi bất cứ điều gì.
“Chỉ một điều rất nhỏ thôi.” Madame Vileroy đặt một ngón tay dài dưới cằm Victoria và lắc lắc gương mặt nó, “Victoria yêu quý, con là đứa bé ta cưng nhất. Con sẽ tiến xa nhất. Và vì thế với con, cái giá của ta sẽ luôn luôn thấp.”
Victoria nuốt mạnh xuống. Mắt nó sáng lên với vẻ thèm muốn.
“Ta muốn con chỉ là của ta,” Madame Vileroy nói.
“Nhưng chúng ta đã thoả thuận...”
“Không, con yêu. Ý ta là, ta muốn con sẽ toàn tâm giúp ta. Ta muốn con hứa với ta con sẽ không bao giờ giúp những đứa kia - nếu như có lúc nào đó chúng đề nghị con.”
Mặt Victoria tối sầm lại, “Bọn nó sẽ không bao giờ đề nghị con giúp đỡ. Bọn nó thậm chí còn không thích con.”
“Đúng thế. Chúng không thích con. Nhưng chúng có thể giả vờ. Và con có thể bị lừa.”
Victoria nổi giận, “Con thông minh hơn bọn chúng!”
“Phải, thế con hứa chứ?”
“Vâng. Thoả thuận thế.”
“Tốt. Và nếu như có lúc nào đó con ở trong tình thế có thể biết được điều gì đó về chúng...”
“Cô muốn con làm gián điệp cho cô à?”
“Victoria, giờ con không biết điều này, nhưng ngày nào đó sớm thôi, con sẽ ở vị thế biết được nhiều điều hơn lúc này.”
“Nhưng con đã biết cách gian lận. Con có thể biết bất kỳ điều gì.”
“Chuyện đó có giới hạn. Mọi người có thể cảm thấy con gian lận. Dù sao đi nữa, con chỉ cần hứa với ta thôi, Victoria. Nếu ta cho con thêm những công cụ quyền lực, con sẽ hoàn toàn là của ta.”
“Vâng, con hứa.”
Madame Vileroy mỉm cười. Họ bước vào một cửa hàng sang trọng mở trên một con phố thời thượng của SoHo. Tường cũng như sàn nhà sáng láng và đen bóng, khoảng không gian rộng lớn được dành trọn một cách lãng phí cho hai con ma-nơ-canh và bốn cái bàn chứa vài thứ quần áo được gấp gọn gàng.
“Và?” Victoria hỏi.
“Và gì?”
“Con tưởng cô sẽ nói cho con biết chuyện này thực đến thế nào. Có ai khác đã từng như thế?”
Madame Vileroy nhặt một chiếc áo cánh màu đen từ chiếc bàn gần đó lên và ngắm nghía. Mụ chơi đùa với từng mũi khâu, đếm từng mũi một như một chuỗi tràng hạt.
“Ta đã từng sống cùng những kẻ xuất sắc nhất. Những người nổi tiếng, những người đã đi vào lịch sử.”
Victoria bước đến gần hơn.
“Nhưng, con yêu của ta, con là người xuất sắc nhất. Người có tiềm năng lớn nhất.”
Mắt Victoria sáng lên, “Như ai? Ai nữa mà cô đã từng giúp?”
“Ta bắt đầu với một cô bé ở Ai Cập. Ta sống với nó từ khi nó mới sinh ra. Cô bé có tham vọng hơn bất kỳ ai trong thời kỳ đó. Nó muốn trở thành pharaon. Và nó sẵn sàng đánh đổi bất kỳ thứ gì.”
“Tên người đó là gì?”
Madame Vileroy phớt lờ câu hỏi của Victoria, “Có quá nhiều những người khác. Có những năm ta có vài người. Có những năm ta chẳng có ai. Có vài năm tất cả bọn chúng đều bị giết - trong những phiên tòa dị giáo và những cuộc săn lùng phù thủy. Và rồi ta ẩn náu. Có một cô bé có người cha không yêu mình.” Tim Victoria lỡ một nhịp. Madame Vileroy tiếp tục, khóe mắt liếc nhìn Victoria. “Cha nó đã gửi nó đi xa.”
“Người đó sống ở đâu?”
“London.” Madame Vileroy mỉm cười. Victoria bối rối. Có phải bà ấy đang nói về mình không nhỉ? Nhưng bố mình không gửi mình đi xa. Ông ấy thậm chí còn không biết mình đã đi mất.
“Cô bé này vô cùng tài giỏi. Nó gây ấn tượng với tất cả những bảo mẫu của mình. Mọi người nghĩ rằng nó vô cùng xuất sắc. Thế nhưng cha nó không quan tâm đến ai khác ngoài đứa em trai bé bỏng của nó.”
Victoria cảm thấy tràn ngập nỗi tức giận và buồn bã.
“Ông ta nghĩ rằng tất cả những hi vọng của gia đình đều nằm trên vai đứa em trai bé bỏng của cô bé. Vì thế ông ta dồn hết cho thằng bé sự chú ý, tình yêu và những món quà. Trong khi đó, cô gái bé nhỏ kia thì bị đẩy đi xa, ra khỏi tầm mắt và tâm trí.”
“Cô bé ấy có ao ước thành công hơn bất kỳ thứ gì khác không?”
“Không chỉ thành công, con yêu của ta. Cô bé đó muốn trở thành nữ hoàng.”
“Nữ hoàng ư?”
“Phải, Victoria. Hơn bất kỳ thứ gì khác, nó muốn trở thành người đàn bà quyền lực nhất ở độ tuổi của mình. Và nó sẵn lòng làm bất cứ điều gì để đạt được điều đó. Nó giấu một tâm hồn tối tăm sâu thẳm dưới các lớp nhung bao quanh trái tim. Và trong suốt khoảng thời gian đó, ta đã ở đó.”
Miệng Victoria khô khốc, “Con nghĩ là con biết cô đang nói đến ai...”
“Ta là người đồng hành gần gũi nhất của cô gái đó - dĩ nhiên là với tên gọi khác. Nhưng về mặt khác thì là một.”
“Con không thể tin được...”
“Vị nữ hoàng vĩ đại nhất mà nước Anh từng có. Toàn thế giới ganh đua nhau để có được sự chú ý của người. Đáng giá chứ, con thấy sao?”
Victoria gật đầu.
“Còn có những người khác nữa. Hiện giờ cũng có những người khác. Những người mà con sẽ nhận ra.”
“Thật sao? Ai thế? Ở đâu?” Victoria gần như nhảy lên.
“Có nhiều lắm. Và ta sẽ không nói cho con biết tất cả bọn chúng. Chỉ nên nhớ, Victoria à, rằng chuyện này là thật. Và nếu như có lúc nào con gặp ai đó mà cuộc sống đối với họ dường như quá dễ dàng, hãy nhớ là vẫn còn những người khác nữa.”
“Sao lại có thể có nhiều thế, nếu như chỉ có mình cô?”
“Không chỉ có mình ta. Có rất nhiều chúng ta. Có hằng hà vô số những bảo mẫu ngoài kia.” Madame Vileroy nháy mắt nói.
“Sao lại có nhiều người như cô thế?”
Madame Vileroy đặt chiếc áo xuống và ghé sát vào Victoria, thì thầm vào tai nó, “Bởi vì có quá nhiều những người mà trái tim họ kêu gọi chúng ta. Và chúng ta trả lời mọi tiếng gọi. Nhưng đây là thời điểm thuận lợi, bởi vì người ta không còn thiêu sống trẻ con nữa.”
Đầu Victoria xoay mòng mòng khi người bán hàng trẻ đẹp đến gần hai người họ, “Tôi đem nó vào phòng thử cho chị được không?” Cô ta nhìn chiếc áo mà Victoria đang túm chặt trong tay một cách vô thức.
“Ồ, không, thực ra thì tôi sẽ lấy nó.” Victoria nói.
“Được thôi. Để tôi gói nó lại cho chị.” Cô gái nói với vẻ phấn khởi - quá phấn khởi đối với cái cửa hàng này; Victoria có thể đoán được cô ta là người mới, rõ ràng là cô ta được thuê vì đẹp. Khi thanh toán xong, cơn giận trùm lên Victoria từ đầu đến chân. Nó không chắc lắm vì sao mình lại giận dữ đến thế, nhưng đúng như vậy. Có lẽ là do ký ức về bố nó, cũng có thể là do cái ý tưởng rằng có những người ngoài kia giỏi giang hơn nó. Hay lời nói bóng gió rằng có quá nhiều người trước đây thành công hơn nó. Victoria giật lấy cái túi mua hàng từ cô gái và lao ra khỏi cửa hàng, Madame Vileroy bình thản bước phía sau. Khi ra khỏi cửa hàng, nó túm lấy cái áo trong túi.
“Cái này xấu hoắc.” Victoria nói.
“Hừm.” Madame Vileroy có vẻ đồng ý.
Giằng một cái thật mạnh, Victoria xé lìa một ống tay áo. Rồi nó hùng hổ xông trở vào cửa hàng, Madame Vileroy theo sát phía sau.
“Cái này bị rách.” Victoria hét vào mặt cô gái bán hàng.
“Ôi... Tôi xin lỗi... Chị chắc chứ?”
“Chắc chứ? Lẽ nào không chắc? Nhìn xem! Tay áo đã rời ra rồi.”
“Nhưng nó không như thế khi...”
Cô gái bán hàng không biết phải làm gì. Đây là ngày thử việc đầu tiên của cô ta, và Victoria làm cô ta phát hoảng.
“Chị đang bảo tôi là đồ nói láo đấy à?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
“Tôi chưa bao giờ thấy dịch vụ bán hàng nào tồi tệ như thế này! Đầu tiên thì bán cho tôi một cái áo rách. Sau đó còn bảo tôi là đồ nói láo. Chị đang làm mất thời gian của tôi đấy!”
“Tôi xin lỗi. Nếu chị chờ tôi một lát, tôi sẽ trả lại tiền cho chị.”
“Trả lại tiền? Chà, thỏa hiệp đấy. Nhưng như thế vẫn chưa bồi thường hết được cho cái dịch vụ tồi tệ này.”
“Phải, dĩ nhiên là chưa. Để tôi gặp người quản lý đã.”
Khi cô gái chạy vào văn phòng phía sau, Victoria hít vào một hơi sâu. Thật thỏa mãn. Trẻ trung hẳn ra. Vài giây sau, cô gái quay lại.
“OK, để tôi trả lại tiền cho chị. Và như là một món quà Giáng sinh, chúng tôi sẽ tặng chị một thẻ quà trị giá hai trăm đô la. Tôi hi vọng chị sẽ quay lại.”
“Quà Giáng sinh?” Victoria quát, “Phải nói rõ là nếu như chị đưa cho tôi bất kỳ thứ gì thì đó cũng không phải là quà. Đó là khoản bồi thường cho khoảng thời gian và năng lượng bị lãng phí của tôi.”
Nói xong, Victoria xé tan tấm thẻ quà thành hai và hùng hổ bước ra khỏi cửa hàng.
Vài giây sau, khi bước đi im lặng dọc theo một con phố, Victoria liếc nhìn sang Madame Vileroy, “Cô có nghĩ con quá quắt quá không?” Nó hỏi, thử kiểm tra giới hạn mà mụ bảo mẫu cho phép nó.
“Con phải đứng lên vì quyền lợi của mình, con yêu. Nhớ những gì ta nói không? Thế giới này đầy những kẻ ngu ngốc. Chúng phải học cách làm công việc của mình.”
“Đúng. Những kẻ đó làm con rất tức giận.”
“Có thể xoa dịu cơn giận.”
“Người ta nói đó là một trong chín tội lỗi chết người.” Victoria đùa, và Madame Vileroy mỉm cười bao dung.
“Con là một cô bé thông minh, Victoria.” Chả trách gì cha ngươi gửi ngươi cho ta...
o O o
Đôi khi Bicé chỉ đi tàu điện ngầm trong suốt nhiều giờ liền, từ ga đầu đến ga cuối của một tuyến đường, từ Coney Island đến Yankee Stadium, ngồi cuộn tròn trên chỗ ngồi, lắng nghe tất cả các loại ngôn ngữ xung quanh mình. Nếu như bạn nhìn thấy cô bé, bạn sẽ không nhận ra điều gì khác thường, chỉ là một đứa con gái trên chuyến tàu, đôi khi là một mình, đôi khi bị lèn chặt giữa những người đi vé tháng. Tới rồi lui, nó lướt trên đường ray, luyện tập tiếng Nga trên chuyến tàu R đến Bayridge, tiếng Hy Lạp trên chuyến tàu W đến Astoria. Nếu như nó muốn tiếng Afghanistan thì có một nhóm các bà trên tuyến 5 sẽ lên tàu ở South Bronx và đi xuống Đại lộ Atlantic, nơi tụ tập tất cả các thể loại chợ Trung Đông. Trên đường đi, dưới tấm áo trùm đen sì, họ lảm nhảm về tất cả mọi thứ, từ công thức nấu ăn ưa thích đến chuyện chơi quần vợt sân tường[15] khó như thế nào. Bicé sẽ chọn chỗ ngồi cạnh bọn họ, giả vờ đọc một cuốn sách, và ngâm mình trong tất cả những thể loại từ lóng mà người ta không bao giờ có thể dạy trong sách. Dĩ nhiên nó sẽ tìm ra cách để báo đáp theo cách riêng của mình. Như cái lần một người đàn ông già yếu, hom hem bước lên tàu và dường như hoàn toàn lạc lối mà không thể nào nói chuyện với bất kỳ ai. Bicé đã nắm lấy cánh tay ông ta và bắt đầu thử qua cái danh sách của mình.
“Parlez-vous français?”
“Español?”
“Deutsch?”
Người đàn ông chỉ mỉm cười và gật đầu.
“Italiano?”
“Dansk?”
Lại mỉm cười và gật đầu.
“Nederlands?”
“Malayalam?”
“Gwong-dong-wa?”
Cho đến khi nó đã chuyển đến ngôn ngữ của vùng Tây Phi mới có người chỉ ra rằng ông ta bị điếc.
Vào ngày Giáng sinh trên chuyến tàu F, trong lúc đang ôn lại tiếng Yiddish, Bicé cố gắng kìm lại tiếng kêu sung sướng khi nghe thấy một đôi nói tiếng Udmurt. Một thứ ngôn ngữ gây nguy hiểm. Một thứ ngôn ngữ thực sự gây nguy hiểm, ngay ở đây trong một chuyến tàu điện ngầm ở New York.
“Ôi!” Cô bé lên tiếng khi không kìm được mình.
Hai người nọ nhìn cô bé, rồi quay lại lẩm bẩm - về cái gì đó mà Bicé không hiểu rõ. Nó nhìn họ từ trên xuống dưới. Quần áo của họ cũ mèm, chắp nối với nhau theo kiểu nông thôn. Người phụ nữ có mái tóc dài, còn mặt người đàn ông thì được bao phủ bởi ria mép và râu quai nón. Họ trông lỗi thời, ở đây, tại New York, như thể họ ở nơi này để đóng một chuyên đề trong một cuộc nghiên cứu về văn hóa hay một bộ phim tài liệu. Trước đây Bicé đã đọc một ít về tiếng Udmurt. Nó đã đảm bảo sẽ đọc được gì đó về tất cả những ngôn ngữ gây nguy hiểm. Nó biết họ đến từ đâu. Nó biết vì sao họ lại gây nguy hiểm (bởi vì bọn trẻ không còn nói những thứ tiếng đó nữa), nhưng Bicé chỉ biết cách nói vài từ của thứ tiếng địa phương đặc biệt này. Thứ tiếng đó dường như vận hành theo cấu trúc cú pháp Slovak... Bicé chồm tới gần hơn. Người đàn bà liếc xéo cô bé. Ngữ điệu của họ là ở phía đông, Bicé nghĩ. Thế rồi tàu lắc mạnh, và nó ngã thẳng vào lòng người đàn ông.
“Xin lỗi!” Nó vội ngồi dậy và nói.
Trước khi hai người nọ có thể đòi lại không gian riêng tư của mình, Bicé đã chồm tới và ấp úng bằng thứ tiếng Udmurt của mình, “Cháu vô cùng xin lỗi, nhưng có phải hai vị nói về việc di dời buổi triển lãm tranh không?”
Hai người nọ trố mắt nhìn, nửa vì choáng váng trước câu nói, nửa vì cái thực tế là một cô bé họ tình cờ gặp đang nói khá mạch lạc cái thứ ngôn ngữ sống dở chết dở của họ.
Bicé chuyển sang tiếng Anh, “Ý cháu là, thứ lỗi cho cháu, nhưng có phải hai vị đang nói về liên hoan phim? Có phải đó là điều mà ông bà đang nói đến không? Ý cháu là, cái chủ đề về - cháu không nghe lỏm đâu - cháu chỉ muốn nói là nếu đó đúng là những gì mà ông bà đang nói tới, thì - cháu đại loại là đang luyện tiếng Udmurt, ông bà biết đấy, và - vì thế, ông bà đang nói đến chuyện gì thế?”
Người đàn bà trố mắt, miệng lắp bắp, “Ph-phải, bọn ta đang nói về liên hoan phim.”
“Ôi, hay quá!” Bicé reo lên, vỗ tay. “Cháu có thể tham gia không?”
Người đàn ông chưa kịp trả lời thì cửa tàu đã mở ra và ông ta vội nói, “Đây là ga đến của bọn ta rồi.” Khi hai người họ bước ra khỏi toa, Bicé liền gọi với theo.
“OK. À, chúng ta có thể nói chuyện sau không? Ông bà có e-mail không? Chúng ta có thể lập một câu lạc bộ sách.”
Cửa tàu đóng lại trước lời đề nghị của cô bé. Nó từ từ ngồi xuống và nhận ra rằng mình đã trên đường đến Đại lộ Jamaica. Sẽ phải mất một giờ để về nhà, nơi nó có thể giấu mình sau một cuốn sách. Cho tới lúc đó, nó sẽ ngồi đây, đơn độc như bất cứ ai trên một con tàu đầy những người là người.
Bicé nhìn xuống, hơi xấu hổ. Khi ngẩng lên, nó nghĩ mình đã thoáng thấy Madame Vileroy đang ngồi ở một ghế phía góc xa. Mụ mặc áo choàng màu đen, búi tóc vàng nằm ngay ngắn trên đỉnh đầu, ném cho Bicé một nụ cười thấu hiểu và không tán thành. Bicé ngoái lại để nhìn rõ hơn, nhưng Vileroy đã biến mất. Mụ bảo mẫu có thực sự ở đó không? Hay Bicé đã tưởng tượng ra? Có phải mụ luôn theo dõi? Ý nghĩ đó làm Bicé lạnh sống lưng, và trong một giây nó trở nên điếc đặc trước những âm thanh xung quanh. Nó cảm thấy hối hận vì đã bắt chuyện với hai người nọ.
Bicé không thấy vẻ mặt của người đàn bà Udmurt khi bà ta bị lôi ra khỏi tàu điện ngầm. Bà ta đã nấn ná ở bên ngoài một lát, nhìn con tàu đem Bicé đi xa. Mặc dù tất cả xảy ra quá nhanh, và mặc dù chồng bà đã kéo bà đi quá sớm, bà vẫn thấy hoảng hồn trước sự kỳ diệu mà bà đã chứng kiến - ngôn ngữ của họ, thứ tiếng mẹ đẻ quý giá đã được an bài là phải chết theo thế hệ của họ, lại được nói bởi một cô gái trẻ ở New York. Với bà, sự trao đổi với Bicé không kỳ quặc chút nào. Đó là điều gì đó đầy hi vọng - một khoảnh khắc đã thay đổi nhận thức của bà về thành phố này, một khoảnh khắc có thể làm bà nói tốt về chuyến viếng thăm của mình.
Bicé không hề nhận thức được rằng mình đã để lại hàng loạt những ký ức như thế, khi người khác rời xa nó, không hiểu sao nó lại thấy khá hơn, cảm thấy mình được quan tâm - một loại cảm xúc trái ngược hoàn toàn với những thứ xấu xa ít ỏi mà Madame Vileroy đã để lại trong tiềm thức của nó.