Số lần đọc/download: 1131 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:35 +0700
Chương 6
L
iếp Ly tiến lại gần hai chàng trai trẻ. Nàng cất giọng êm đềm bảo Thọ:
- Quan tham ạ, phụ thân tôi vừa nhắc lại cho tôi biết ý định của ngài. Tôi lấy làm hân hạnh lắm. Cha tôi lại cho tôi tự do định đoạt số mệnh của tôi. Vậy tôi xin nói thực với ngài những tính tình và thị hiếu của tôi để ngài xem có thể hợp với tính tình thị hiếu của ngài chăng nhé?
Thọ cúi đầu.
Trái tim như vỡ nát, Trâm đứng dậy chào thiếu nữ:
- Thưa cô, tôi ngồi đây sẽ bất tiện lắm và tôi đương cần phải sửa soạn hành lý...
- Vậy chiều nay ông nhất định từ giã chúng tôi?
- Thưa vâng.
Liếp Ly giơ bàn tay xinh xắn về phía Trâm.
- Vậy xin hẹn ông đến trưa. Tôi có mấy điều may ra bổ ích cho cuộc du lịch của ông lắm.
Trâm đuối giọng:
- Vâng, tôi xin đa tạ cô trước.
Đoạn chàng ra ngoài.
Thiếu nữ trỏ một chiếc nệm mời Thọ ngồi xuống. Nàng ngả mình trên một tấm da báo.
- Giờ ta nói chuyện.
Thọ bất giác thấy ngượng ngùng luýnh quýnh trước sự điềm tĩnh của thiếu nữ.
Đã ba hôm nay, Thọ luôn luôn sợ hãi và hối hận về việc Mỹ, người đã hứa hôn với chàng, người đương ngong ngóng chàng ở quê nhà xa thẳm... Chàng lo sợ không hiểu sao tự nhiên lại đắm say mê cô gái Lào nọ và mối tình ấy sẽ bền lâu được bao nhiêu và sẽ kết quả ra sao.
Liếp Ly nhận xét những biến đổi ấy trên gương mặt Thọ.
Nàng lấy làm khoan khoái được moi móc tấm linh hồn chàng trai trẻ.
Trong lúc ấy, Thọ lại nghĩ đến Trâm. Chàng cảm thấy lờ mờ rằng chàng đã làm mích lòng người bạn quý. Trời! Nếu Trâm cũng yêu thiếu nữ Lào!...
Liếp Ly cất tiếng nói:
- Này quan tham! Thế ra thực tình quan yêu quý em lắm?
- Thưa cô điều ấy đã hẳn! Tôi yêu quý cô lắm.
- Nhưng yêu thế nào? Quan hãy giảng rõ em nghe nào. Chẳng lẽ quan yêu em đến quên hết, từ bỏ hết vì em?
- Vâng, bỏ hết trừ cha mẹ.
- Thực là câu nói của một hiếu tử! Nhưng khéo khéo quan tham ạ! Có lẽ quan chưa cạn nghĩ. Em chỉ là một đứa con gái man di.
Nàng nói câu ấy bằng một giọng lạ lùng.
Thọ nín lặng. Chàng hiểu rằng cô gái ranh mãnh nọ muốn làm cho chàng phải lúng túng mới nghe.
Liếp Ly vẫn tiếp theo, hợp lý:
- Vâng, một con bé man đi, quan tham ạ. Như thế, khi trở về làng, quan không sợ bà con bạn hữu cười chê hay sao? Ngoài ra, tôi còn nhiều thói xấu mà tôi chắc quan không chịu được: tôi liều lĩnh và bất nhất lắm!
- Thưa cô, đó là những thói xấu đáng yêu cả.
- Thực không? Hãy cứ tạm nói là có thể chịu được! Nhưng ác cái, tôi lại hay phô trương những thói xấu ấy ra lắm, bắt buộc những người quanh tôi phải chịu đựng như một cái ách. Ông xem, như thế đã khó chịu chưa?
- Chẳng khó chịu chút nào hết. Một người thành thực nói rõ rằng mình thích bôi nhọ mình...
- Bôi nhọ!... Trời! Tôi tưởng quan tham lịch sự hơn thế kia đấy! Chưa chi ngài đã nói bóng đến màu da của tôi. Thế mà tôi xưa nay cứ tự phụ mình là trắng lắm? Các cô gái Việt Nam thế nào, chắc hẳn trắng như hoa đại cả?
Thọ thở dài:
- Ồ! Đó lại là một sự khác! Chẳng qua lỗi ở khí hậu cả...
- Ngài nói phải! Chúng tôi ở miền rừng núi lam chướng sao bằng ở thị thành...
Thọ lại thở dài.
Cô gái ranh mãnh vẫn chưa thôi:
- À này, nói đến các cô gái Hà Nội, tôi lại ngờ rằng quan tham còn giấu tôi nhiều lắm! Ví dụ quan giấu không cho tôi biết rằng trong tim ngài hiện còn in rõ một hình ảnh dịu dàng mà quan đương muốn gột bỏ đi... Nhưng, quan tham nên nghĩ kỹ. Lúc này, hối hận còn đủ thời giờ...
Thọ choáng váng như người bị điện giật.
Chàng đứng lên, cầm lấy tay thiếu nữ và kính cẩn đặt lên làn da mịn một cái hôn dài đoạn chàng thực thà nói:
- Cô Liếp Ly, tôi xin thú thực rằng cô là một thiếu nữ đáng kính thờ yêu dấu. Xin cô đừng hành tội tôi nữa. Vâng, chính cô đã tỉnh thức trí nhớ cho tôi. Tôi hiện có một người vợ chưa cưới đang chờ tôi ở quê nhà. Nếu tôi quên nàng, tôi sẽ là kẻ bạc tình bội ước. Cô đã làm tôi mê man đến nỗi quên hẳn cái hình ảnh hiền từ của vợ tôi nhưng chính cô lại làm cho hình ảnh ấy sống lại trong lòng tôi. Tôi xin cảm tạ cô. Tôi lại xin thay Mỹ kính dâng mấy lời cảm tạ cô.
Liếp Ly cũng đứng dậy.
Nàng âu yếm cầm tay Thọ và cảm động bảo chàng:
- Ông Thọ, tôi biết rằng ông là một người thanh niên cao thượng và can đảm. Ông đã thành thực, tôi xin cảm tạ. Tôi mong rằng ta sẽ là bạn thân của nhau mặc dầu ta không thể yêu nhau. Ông có vui lòng hứa cho như vậy chăng?
Cặp mắt ướt, Thọ nao nức đáp lời thiếu nữ:
- Xin thề với cô rằng mối tình bằng hữu giữa hai ta sẽ bất diệt.
Chàng cúi đầu chào để lui ra. Nhưng, tới ngưỡng cửa Thọ lại ngập ngừng đứng lại.
Liếp Ly tươi cười:
- Cái gì thế, bạn?
- Thưa cô, nếu tôi bị thất bại thì người khác chắc sẽ may mắn hơn. Trong số các người có thể may mắn hơn tôi ấy, tôi muốn vì một người...
Giọng nói vụt biến đổi, Liếp Ly cúi đầu và đỏ bừng hai má.
- Vậy ra ông biết có người cũng định bụng...
- Người ấy, cô hẳn cũng biết rõ như tôi.
- Thực ư? Tôi xin thú với bạn rằng về khoa đoán tâm lý, tôi vụng lắm. Nhưng, tại sao thí sinh ấy lại không tự mình nộp lấy đơn ứng tuyển?
Thọ nhún vai:
- Nào ai biết tại sao? Có lẽ anh chàng nhút nhát.
Liếp Ly cáu:
- Ồ! Một người con trai mà nhút nhát!... Có dễ tôi phải đánh bạo với người ấy chăng?
Thọ phá lên cười:
- Trời!... Nhưng đó là một điều bí mật mà tôi tưởng chính cô đã hiểu rõ!
Liếp Ly mặt đỏ như hoa đào, vẫn giả vờ không hiểu.
- Không, tôi có biết gì đâu!
Ngay lúc ấy, một tên đầy tớ gõ cửa và đưa vào một phong thư.
- Bẩm cô, ông Trâm để lại trình cô thư này.
Mặt thiếu nữ đương đỏ vụt xanh ngắt.
- Để lại?... Thế ông đi rồi?
- Bẩm, có lẽ chưa.
Nàng run tay xé phong bì. Nàng đọc:
Thưa cô,
Tôi ra đi, từ biệt cái nhà êm ái, mà không một lời kính tạ cụ lớn, và không tỏ một ý gì tạ cô, tôi thực sự có lỗi. Mong rằng cụ lớn và cô tha thứ cho. Chỉ vì trong đời người, lắm lúc nếu ta để cho trái tim được nói thì nó lại nói nhiều quá...
Xin vĩnh biệt và xin cầu nguyện cho cô được sung sướng.
Trâm
Cố nén xúc cảm mạnh, thiếu nữ truyền gia nhân:
- A Phoóc, chạy nhanh sang buồng ông và mời ông lại đây ngay để ta thưa chuyện.
Tên đầy tớ vâng lệnh.
Lúc này, Liếp Ly không tự chủ được nữa. Nàng run như cây sậy.
Thọ lại gần nàng:
- Cô Liếp Ly, tôi đoán quả không nhầm. Chúng ta đã phí mất bao nhiêu thời giờ để nói những câu vô ích! Lạy trời, Trâm chưa đi xa quá...
Cánh cửa lại mở. Tên đầy tớ bước vào.
- Thưa cô, ông Trâm để lại một bức thư nữa trình cụ lớn nhà. Ông đã đi rồi và không nói rằng đi đâu hết.
Một tiếng thổn thức tự trái tim thiếu nữ tung ra. Nàng cầm lấy tay Thọ vừa khóc vừa nói:
- Anh Thọ, chỉ có một mình anh tìm thấy chàng. Anh nên vì em mà chạy đi lôi chàng lại đây, bảo cho chàng biết rằng em yêu chàng lắm, em xin thuộc về chàng, một đời làm nô lệ cho chàng. Anh bảo thêm chàng rằng cha em sẵn lòng nhận chàng làm con rể đấy...
Liếp Ly không thể nói thêm được nữa. Nàng loạng choạng... Thọ vội đỡ nàng ngồi xuống nệm bông.
Đoạn, Thọ chạy vụt ra ngoài.
- Chà! Cái anh chàng gì mà mới thế đã lẩn như chạch.
Thế rồi, Thọ quên bẵng ngay rằng vừa mấy phút trước đây, chính chàng cũng chẳng can đảm gì hơn bạn.