Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 10
Cập nhật: 2020-05-03 18:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
Hãy viết cho anh một bức thư từ trái tim em
Và em hãy sống vẹn nguyên trong đó
Nó hãy mang thật nhiều tiếng cười
Hãy hứa với anh điều này, ngay hôm nay – Em Bé Bỏng
b###Hôn nhân cũ kỹ Tốt đẹp “Blues cho Em Bé Bỏng”
o O o
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Veronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Cám ơn...
Tự tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Có thể từ việc chào hỏi...
Xin chào, Veronika.
Anh đã suy nghĩ rất lâu về cuộc nói chuyện của chúng ta. Cho đến tận bốn giờ sáng, khi anh quay về nhà. Càng nghĩ lâu, anh càng thấy xúc động. Anh đã định viết cho em ngay từ đêm, nhưng phải đặt sự kiềm chế khó khăn lên trên hết.
Anh không thể bứt ra khỏi câu chuyện mà em đã kể cho anh nghe. Anh rất muốn giúp em. Anh có biết bao là những suy nghĩ khác nhau mà anh rất muốn chia sẻ với em. Em đã để lại trong anh một dấu vết không thể lặp lại, giống như sau một bộ phim đầy xúc động và người ta cứ nhớ mãi về nó. Anh nhớ hình ảnh em lúc khóc lúc cười. Em cảm thấy tồi tệ, thiếu tự tin, nhưng em hiểu cái lý của ông xã em. Em là một phụ nữ tuyệt vời.
Anh cứ phân vân, không biết từ đâu mà em có được sự giầu có về kinh nghiệm và hiểu biết về tâm lý đến vậy. Để biết về con người nhiều như thế, cần phải quan sát họ và rút ra kết luận. Cần phải có lòng khoan dung rất lớn mới có thể chấp nhận con người với những khác biệt rất lớn của họ. Cách họ đánh giá về những giá trị. Em thấu hiểu ông xã trong sự bướng bỉnh của ông ấy... Em đã khắc ghi một số tính cách, nhưng có biết bao nhiêu là sự thấu hiểu ở trong đó...
Anh muốn nói với em rất nhiều ngay lúc này.
Cám ơn em vì một buổi tối tuyệt vời. Em có cho mấy cái vỏ sò vào túi anh không?
Anh đi làm việc đây.
Em khỏe nhé,
Kuba
Mail của người đàn ông đi xe máy không quen biết nằm trong hộp thư. Tôi vừa đến chỗ làm và vừa pha xong cho mình tách cà phê. Tôi thích đến sớm hơn. Khi vẫn còn yên tĩnh, không có ai sập cửa. Khi sếp chưa đến và tôi chưa phải nghe những lời trách cứ. Làm trợ lý không phải là mơ ước cao nhất của tôi, nhưng mới bắt đầu, trước khi có con...
Sau đó tôi sẽ dịch văn học Anh. Tôi ước mơ mình sẽ vừa xoa xoa cái bụng bầu vừa đọc sách và nhìn qua cửa sổ. Chỉ một lát nữa thôi, là tôi sẽ đắm chìm trong thế giới của những cánh đồng hoang và những mối tình lãng mạn. Còn bây giờ là những hợp đồng, sổ sách tín dụng và những thứ khác chẳng mấy thơ mộng.
Tuy nhiên hôm đó tôi đã có ý định sử dụng sự yên tĩnh đó để viết thư cho người đàn ông đi xe máy không hoàn toàn xa lạ, bởi dù sao cũng đã hơi quen biết.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Trò chuyện
Xin chào, người không quen biết, vẫn cứ là người không quen biết. Em cũng cám ơn anh vì một buổi tối dễ chịu.
Em cần một cuộc trò chuyện như thế. Anh không đánh giá được hết đâu. Em có thể kể về tất cả những gì em suy nghĩ. Cảm nhận. Trút bỏ từ mình cả một đại dương cảm xúc, mà vào tối hôm ấy đã vận động ngược lại với biển. Rất bình yên, phải không? Em nhìn thấy sự bình yên ấy trong Anh. Anh tỏa ra sự bình yên và anh biết lắng nghe...
Kiến thức của em về tâm lý? Nếu là một nhà tâm lý học tốt, thì em đã biết hòa nhập với thực tiễn mà em đang ở đó. Còn thì... Có lẽ đúng là thợ giầy đi chân đất.
Veronika
PS. Trong túi anh có những chiếc vỏ sò của em! Quả là em đã cho chúng vào đó.
Khi tôi gửi thư, những nhân viên đầu tiên đã đến văn phòng. Họ vẫn còn uể oải đi pha cà phê. Đôi lúc có ai đó vào phòng, cười và tào lao. Kể cũng lạ là con người lại cần đến ngần ấy thời gian để đi ra đi vào. Tám tiếng làm việc, mà những tản mác như vậy không hề ít. Liệu có ai đó có một khi nào đó tính xem anh ta thực sự làm việc được bao nhiêu thời gian?
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Vỏ sò
Anh muốn trả lại em vỏ sò? Cà phê?
Kuba
Tôi cười. Không trả lời ngay. Tôi đang vùi đầu vào đống giấy tờ cần phải xếp cẩn thận từ đám “phải giải quyết” sang đám “đã giải quyết”. Một lát sau có tiếng chuông điện thoại.
“Cà phê?”
Lần cuối cùng có người đàn ông mời mình đi cà phê là bao giờ nhỉ? Có lẽ... Không bao giờ? Tôi nhận ra rằng thực ra tôi không hề hò hẹn. Với Marek thì mọi cái đã rõ ngay từ đầu. Chúng tôi luôn luôn cùng nhau, vậy nên hò hẹn là không cần... Hò hẹn? Hò hẹn gì đâu? Tôi có chồng, còn cà phê với một người lạ đơn giản chỉ là cà phê...
Tôi cười. Thật dễ chịu...
“Em đang làm việc. Có lẽ để lúc khác” – tôi trả lời.
Tôi tự hứa với mình vào giờ nghỉ ăn trưa sẽ viết mail tiếp theo. Theo nguyên tắc tự thưởng cho mình vì đã làm xong việc. Tuy nhiên tôi không thể tập trung được.
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Cà phê
Tại sao anh lại muốn đi uống cà phê với em? Em chẳng qua chỉ là người không quen biết trên bãi biển.
Veronika
TỪ: Kuba Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
Đơn giản là anh phải trả lại em vỏ sò...
Kuba
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Kuba Nowakowski
Có lẽ thế ☺
Mai, 12.30 ở Starbucks?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Gặp
Em không thể tìm được chỗ nào ít lãng mạn hơn à? Nhưng OK, sẽ đến lúc cho sự lãng mạn.
Kuba
Tôi cười. Cho sự lãng mạn nào? Nhưng đi cà phê thì có thể được... Nhận lại vỏ sò của mình...
o O o
Đó có lẽ là lần đầu tiên kể từ lâu lắm rồi, tôi không xem diễn đàn. Tôi quên biến việc này. Tôi ở ngoài bãi biển với Kuba trong ý nghĩ và ở đó thật lãng mạn, không chắc chắn và có phần nguy hiểm.
Âm thanh từ điện thoại bứt tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
— Em yêu, anh đi tập thể hình với Jacek. Anh sẽ ăn trong trung tâm – Marek nói khi tôi bắt máy.
— Với Jacek? – tôi ngạc nhiên.
Với Jacek đã có phần mập mạp thì gặp ở tiệm bánh sẽ nhanh hơn nhiều so với ở những nơi có nguy cơ phải làm những động tác cúi người, gập đầu gối và lạy Chúa tôi, phải đổ mồ hôi.
— Số phận là thế. – Marek cười. – Ai cũng phải già đi và cũng muốn ngăn quá trình đó lại. Jacek cũng thế.
Một khi Jacek đã bắt đầu quan tâm đến bản thân thì có lẽ sắp đến ngày tận thế.
Tôi chuẩn bị ví xách tay, tuy nhiên trước khi cất điện thoại, tôi gọi cho Eva.
— Chào bà mẹ. Bà có biết là các ông xã của chúng ta hẹn gặp nhau ở phòng tập thể hình không?
Eva có biết. Nó không hài lòng lắm về chuyện này.
— Anh ấy càng ngày càng hấp dẫn, còn tao thì giống như quả bóng màu vàng. Tao đã béo đến mức tưởng như nổ tung ra mất. Tao sẽ lăn trong vòng ba tuần nữa.
Còn tồi tệ hơn lần trước. Đến chết mất, Verka ạ... Mày có thể đến chỗ tao được không?
Từ chỗ làm, tôi đi thẳng đến nhà Eva. Nó ngồi ủ rũ trong bộ đồ thể thao chật cứng, bị dây cháo hay một loại thức ăn nào đó.
—Sao? Trông tao có như một khuôn mẫu của bà mẹ Ba Lan không? – Nó cười buồn bã. – Tao không chui vừa cái gì nữa rồi. Không mặc vừa một bộ đồ nào. Có lẽ tao phải béo gấp ba lần trước đây. Tao phải mặc quần của Jacek... Mày xem này, Eva, trong quảng cáo tất cả những bà bầu này đều mặc mini, chân thon như người mẫu, còn những đứa con sạch sẽ của họ thì không run, mà lại còn cười, hôn lên bụng trần của mẹ với làn da không hề bị rạn. Cyborg[5], tao nói cho mày biết. Cyborg – nó thở dài. – Thậm chí Jacek cũng không còn muốn tao nữa.
[5] Nhân vật trong tiểu thuyết viễn tưởng, có tính cách nửa người, nửa máy – ND
— Không muốn là sao?
— Là không muốn. – Nó nhún vai. – Anh ấy ngủ ở phòng bên, sau đấy cũng chẳng thèm vào giường nữa. Những lúc tao ôm anh ấy thì anh ấy chỉ vuốt ve, vỗ vỗ rồi chạy biến...Nói chung là tao có cảm giác như anh ấy đang chạy trốn tao. Bây giờ cũng thế. Bà ngoại đón Emilka để tụi tao được một mình. Hôm qua khi tao nói điều này với anh ấy thì anh ấy làm ra vẻ thất vọng lắm, vì đã hẹn với ông xã mày rồi. Và thế là tụi tao lại không được một mình...
Tôi nhìn cái vết trên bụng nó một cách hàm ý.
— Không, không phải lúc nào tao cũng loanh quanh như thế này. – Eva cảm nhận được ánh mắt của tôi. – Nhưng cũng thường xuyên – nó khẽ nói thêm. – Nhưng tao biết mặc gì với cái bụng to đùng như thế này? String ren chăng? Với lại đằng nào thì cũng có Jacek ở nhà đâu. Vậy thì mặc cho ai? Mặc bộ đồ thể thao với tao là thoải mái nhất.
o O o
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Chao ôi...
Em vừa ở chỗ đứa bạn gái thân về... Với tụi em mọi chuyện xấu đi vì không có con, còn nó thì đang mang bầu và... vì thế mà mọi chuyện cũng xấu đi. Thế giới này chẳng lạ lùng lắm sao? Số phận cho người này cái mà chính người khác đang mong muốn. Nhầm chăng? Những con cò vẫn còn đó và do nhầm lẫn nên đã gõ cửa nhà khác?[6]
[6] Người Ba Lan thường nói với trẻ con rằng, trẻ con là do những con cò mang đến – ND
Anh hãy nói cho em biết, tại sao những người không muốn có con thì nhiều khi lại có tới mười đứa? Họ không thể nuôi nấng chúng, họ làm tất cả để không có chúng... Còn em, em sẽ cho con tất cả những gì có thể. Em không biết kiếp trước mình đã làm điều gì ác để bây giờ phải chịu như thế này...
Thật tiếc là hôm ấy anh đã không viết thư cho em vào lúc bốn giờ sáng. Anh định nói với em điều gì? Tại sao câu chuyện của em lại gây nên nơi anh những cảm xúc như vậy?
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Bốn giờ sáng
Veronika thân mến,
Với cảm xúc cũng giống như với lá số tử vi – ai cũng tìm thấy điều gì đó rất của mình. Trong mỗi câu chuyện đều có thể tìm thấy một chút mình ở đó... Anh cũng cảm nhận như vậy.
Có lẽ còn quá sớm để nói về điều này. Chúng ta vẫn chưa thân nhau mà:-)
Dù thế hoặc không, thì vào bốn giờ sáng có lẽ sẽ quá nhiều anh trong thư gửi cho em, mà những câu chuyện như thế hẳn em đã quá đủ. Anh không thích viết về điều ấy, vì anh đã không còn tin vào phụ nữ nữa. Nếu như em muốn, thì hãy cứ nói cho anh biết. Anh sẽ kể cho em câu chuyện ấy. Tuy nhiên, chắc chắn anh sẽ không viết về nó. Chân thành chúc em sức khỏe,
Kuba
Tôi đóng laptop. Những bức thư và sự chờ đợi chúng dần dần trở thành một chứng nghiện. Bản thân tôi cũng không biết mình thích điều đó hay không. Tôi đã yêu Marek, anh cũng yêu tôi. Ít ra thì cũng đã có một thời như thế...
Trên diễn đàn lại thêm một bạn gái viết rằng đã có bầu. In vitro? Có lẽ chúng tôi nên thử... Bố mẹ anh Marek là những người rất sùng đạo. Đôi khi họ mù quáng tin vào nhà thờ. Có một lần, trong bữa tối gia đình, có thể đó là Giáng Sinh hoặc sinh nhật mẹ chồng tôi, cả nhà đã nói về đề tài này. Tôi không nhớ chính xác là khi nào. Nhưng chắc chắn đó là ngày lễ với những chân nến bạc và những chiếc đĩa đựng bánh bằng sứ. Tôi nhớ, vì tôi đã đặt cái thìa bạc lên chiếc tách mạnh đến nỗi bong mất một ít viền vàng. Tất nhiên là chẳng có ai giận dữ, nhưng ánh mắt của mẹ chồng thì cho đến bây giờ tôi vẫn không quên.
— In vitro? Con điên à? – bà mẹ chồng nổi cơn tam bành. – Không thể được!
— Có thể chứ ạ. Việc này không bị cấm – tôi trả lời.
— Tất nhiên là bị cấm! Bởi Nhà Thờ! Bởi Thượng Đế!
— Bởi Thượng Đế? – Tôi hỏi. – Vậy được viết ở đâu ạ?
— Ở mọi nơi, con yêu quí của ta ạ, ở mọi nơi! – bà mẹ chồng gào lên.
— Không thể tưởng tượng nổi là con lại có thể nghĩ tới điều này.
Tôi nghĩ. Tất nhiên là tôi nghĩ.
— Thế mọi người có biết tôi nghĩ gì không? – bà anh Marek, một cụ bà lịch lãm, thường im lặng, hỏi. Bà là người rất tôn trọng luật pháp và cũng dạy con cháu điều ấy. – Tôi nghĩ rằng Chúa rất tốt. Và nếu như không muốn loài người dùng cách thụ thai in vitro, thì Người đã không cho phép họ nghĩ ra chuyện ấy. Và Zosia này – bà nhìn con gái – chắc chắn Thượng Đế sẽ giận dữ khi con quát tháo cô gái đáng thương này, là người mà chắc chịu nhiều stress trong cuộc sống, hơn là lo lắng về chuyện lớp trẻ là những ông bố bà mẹ hạnh phúc đấy.
— Nhưng là những ông bố bà mẹ bình thường! Bình thường!
— Bình thường. Bình thường – bà nhắc lại. – Từ in vitro. Nếu như Thượng Đế cho phép làm điều đó.
— Con không nghe nổi chuyện này, mẹ ạ. Con không thể - mẹ anh Marek hất đầu vẻ giận dữ. – Thế nào là cho phép? Còn con trai, con nghĩ sao về tất cả những chuyện này?
Marek ngạc nhiên, ngước mắt lên khỏi đĩa bánh ga tô sôcôla. Nhìn có vẻ như toàn bộ vấn đề này chẳng liên quan gì đến anh.
— Con nghĩ là nếu chúng con phải làm bố mẹ thì đơn giản là chúng con sẽ làm bố mẹ - anh trả lời ngắn gọn.
Bà mẹ chồng nhìn tôi với vẻ đắc thắng. Còn bà anh thì nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi phía dưới gầm bàn.
Quả thật là nếu như Thượng Đế không muốn, chắc chắn Người đã không để cho loài người nghĩ ra điều này. Đây... Đây là sự kỳ diệu của quan niệm. Và tôi sẽ luôn nhớ tới điều này trong những lúc hoài nghi. Và nếu như cần thiết, chúng tôi sẽ sử dụng in vitro.
Tôi còn nói chuyện với bà anh Marek nhiều lần nữa. Bà là một người tốt. Một người biết chấp nhận sự khác biệt, nhưng không tha thứ cho sự dối trá, thói đạo đức giả và cái ác. Tôi ước gì sẽ đến lúc mình được như bà. Khi nhìn anh Marek, tôi thấy bà. Có lẽ đúng khi người ta nói rằng, nhiều tính cách được di truyền ở thế hệ thứ hai. Có nghĩa là con của chúng tôi sẽ giống như cụ nội? Tôi có thể nghĩ theo kiểu ác ý rằng, số phận từ bi muốn bảo vệ chúng ta trước chính vấn đề này...
o O o
Tôi hẹn với Kuba ở Starbucks. Tôi chưa gặp một người đàn ông nào lại quan tâm đến tôi vì những lý do lạ lùng và khó hiểu như vậy, chính vì thế nên tôi đã chọn một chỗ có nhiều người qua lại nhất. Trong trung tâm thương mại bao giờ cũng đông đúc.
Khi vào bên trong, thoạt đầu tôi không để ý thấy anh ấy. Anh ấy đứng tựa lưng vào tường, tay cầm chiếc mũ xe máy. Anh ấy lấy một bó hoa đồng nội từ chiếc mũ xe máy ra và đưa cho tôi.
— Latte? – anh ấy hỏi.
— Latte. Làm sao mà anh biết? – Tôi ngạc nhiên đón lấy bó hoa từ tay anh ấy.
— Bạn bè thường biết những điều như thế.
Bạn bè? Liệu nói như vậy có hơi quá không? Tôi không thích những tuyên bố kiểu như vậy. Bạn bè là những người thực sự xứng đáng với từ đó. Hay là với việc ngồi ngoài bãi biển ấy, với chiếc áo khoác ấm thơm mùi đàn ông ấy và với cái sự biết lắng nghe tôi cho tới tối muộn ấy, anh ta là xứng đáng? Rốt cục thì anh ấy cũng biết về tôi chí ít cũng tương đương với những đứa bạn gái thân của tôi.
Chúng tôi ngồi lên chiếc sô pha. Nói chuyện gì với một người không quen biết đây? Lần trước, khi chúng tôi nói chuyện với nhau thì chảy trong máu tôi có cả rượu vang, mà như mọi người đều biết, rượu giúp tuôn lời.
Sau khi trao đổi vài câu, điện thoại của anh ấy reo.
— Anh phải bắt máy – anh nói. – Bà xã.
Khi anh nói chuyện xong, tôi hỏi:
— Anh có vợ rồi à?
— Ừ - anh trả lời. – Ania. Cô ấy vừa đi trực về. Cô ấy làm việc nhiều lắm. Đôi khi là nhiều quá. – Trán anh ấy nhăn lại.
— Chị ấy là bác sĩ?
— Là hộ lý. Theo sự phân công. Thậm chí cô ấy cũng không cần tiền do công việc mình làm. Cô ấy yêu cái nghề này. Nhưng để kiếm tiền thì cô ấy đã có anh...
— Vậy anh làm nghề gì?
— Linh tinh. Anh đầu tư. Mua cái này, bán cái kia. Đang có khủng hoảng, nhưng ngay cả bây giờ cũng kiếm được.
— Chứng khoán à?
— Cả chứng khoán. Ngoài ra anh con làm mấy dự án. Đôi khi cũng có cái gì đó thu hút anh...
— Anh nói rất chung chung.
— Chung chung? Em hỏi đi. Anh trả lời. Nhưng liệu điều đó có quan trọng không? Quan trọng là anh mang vỏ sò cho em.
— Anh trả em à?
— Anh trả em. Nhưng anh giữ lại mấy cái. Để lại được gặp em... - Anh ta cười. – Anh phải có lý do để gặp em chứ, đúng không?
Tôi không trả lời, chỉ cười.
— Em đã nói chuyện với ông xã chưa?
— Chưa có dịp – tôi nhận định và nhún vai.
— Bao giờ cũng có dịp. Nếu có cái để tranh đấu, em hãy tranh đấu.
— Anh đấu tranh à? Hay là không cần?
— Đã có lúc anh tranh đấu. Bây giờ... Bây giờ là... Đơn giản là. Ổn định, an toàn. Với anh, cô ấy an toàn... Tụi anh chưa bao giờ cưới, không cần thiết. Đầu tiên là anh muốn, cô ấy không muốn. Sau đấy thì ngược lại... Giấy tờ chẳng cần cho tụi anh để làm gì. Còn bây giờ? Sau ngần ấy năm sẽ thật là lạ lùng.
— Hai người có con không?
— Không. Cô ấy không bao giờ muốn. Cô ấy thích chăm tụi trẻ con trong bệnh viện hơn. Cô ấy đã dành cho chúng toàn bộ trái tim mình. Và vẫn tiếp tục như thế...
— Vậy có chỗ cho anh ở đó không? – tôi hỏi. Có lẽ anh không hoàn toàn hạnh phúc.
— Anh cũng không biết... Nhiều khi anh cảm thấy là không có. Cuộc sống của cô ấy là công việc, Veronika ạ. Còn anh? Anh là phần thêm vào cho công việc. Là kẻ đôi khi mát-xa cho đôi chân mỏi mệt hay mang bữa sáng đến giường.
— Có nghĩa là “vợ không hiểu anh ấy, họ hoàn toàn không ngủ cùng nhau”? – tôi cười.
— Không, không. Họ ngủ cùng nhau. Và có lẽ có hiểu. Ít ra là đã hiểu. Chỉ có điều cô ấy có ít thời gian cho cái việc hiểu ấy...
— Vì thế mà lúc đó anh đã đến với em? – tôi hỏi vì muốn thay đổi cái chủ đề xem ra có vẻ không được tiện cho anh ấy lắm.
— Vì nếu không sẽ có một anh chàng khác đến. – Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi. – Còn em khi ấy sao mà buồn thế. Anh cảm thấy... Có thể cảm nhận nỗi buồn từ em.
— Và nếu như một ai đó khác đến?
— Có thể khi đó em sẽ không về nhà một mình. Hay là có thể em về nhà khác... Có thể sau đó em sẽ hối tiếc. Còn anh, chắc chắn anh sẽ tiếc nếu đã không đến chỗ em. Sẽ là không tốt cho cả hai chúng ta.
o O o
Sự quen biết ấy của chúng tôi thật lạ lùng. Một vài cuộc gặp gỡ và hàng ngàn bức mail. Về mọi chuyện và chẳng về chuyện gì cả. Về những khó khăn của tôi, về những vấn đề của anh ấy. Sau vài tuần thì tôi đoán ra một nhịp điệu nào đấy. Nhịp điệu viết trả lời các bức mail. Nhịp điệu được xác định bằng những buổi trực của vợ-không phải vợ anh ấy.
Đầu tiên là mười hai tiếng trực. Khi đó tôi chờ thư của anh ấy, hầu như không rời mắt khỏi màn hình. Sau đấy là ba mươi sáu tiếng nghỉ. Trong thời gian này tôi không thể tìm được chỗ cho mình. Tôi tính từng giờ cho đến lúc bà xã của Kuba đi làm, để lại được đắm chìm trong những con chữ của anh... Sau đấy lại mười hai tiếng trực. Và lại hơn chục bức mail.
Tôi chờ đợi những tin tức ấy và hình như tôi xa rời ông xã. Mà cũng có thể là anh xa rời tôi? Chuyện gì tôi cũng viết cho Kuba. Tôi chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, giống như với Marek ngày nào. Có thể nào tình yêu của chúng tôi đã lụi tàn?
Nhất định có một cái gì đó đã thay đổi trong mối quan hệ của chúng tôi. Marek ngày càng hay đi khỏi nhà, còn tôi, thậm chí tôi lại mừng khi được ở nhà một mình vào buổi tối. Với những bức thư gửi cho Kuba. Và với những bức thư của anh ấy gửi cho tôi.
o O o
TỪ: Weronika Snarska
ĐẾN: Jakub Nowakowski
CHỦ ĐỀ: Chạy trốn
Anh biết không, nhiều khi em có cảm tưởng như đàn ông dễ bỏ đi hơn. Và họ hay làm thế hơn. Theo em, họ không yêu một cách vô điều kiện. Đôi khi có một cái gì đó quấy rầy họ...
Em phân vân, không biết có phải anh Marek đang bắt đầu... Ở vị trí của anh ấy, có lẽ em sẽ không muốn có một người vợ như em... Em có cảm tưởng như đàn ông, ở một giai đoạn nhất định, thích đảm bảo cho mình sự yên ổn và NGÔI NHÀ. Và thỉnh thoảng, khi ngôi nhà đó quá yên tĩnh, họ trốn chạy vào một thế giới khác. Khi quá thích một điều gì đấy, họ cũng chạy trốn. Đôi khi họ không thể thú nhận sự yếu đuối của mình...
Anh viết rằng đối với phụ nữ, hôn nhân là phương tiện mà nhờ đó họ đạt được hạnh phúc. Có lẽ anh có lý. Nhưng không chỉ nói đến hôn nhân, mà cả tình yêu nữa. Hôn nhân cho phụ nữ hạnh phúc bằng sự an toàn mang tính pháp luật. Còn trong tình yêu, các hợp đồng cũng có thể bị hủy bỏ.
Em cứ nghĩ rằng, đàn ông và đàn bà thường có những nhu cầu hoàn toàn khác nhau. Em thèm một đứa con. Với anh ấy, em chắc chắn rằng đề tài này trở nên rất khó nói. Anh ấy muốn sống một cuộc sống tiện nghi và lười biếng, không phải vất vả và không chấp nhận thử thách, đó là làm bố.
Anh ấy lảng tránh em. Thường xuyên không có nhà.
Kuba, em đang một mình.
Thật khó chịu. Nhưng lại là sự thật. Cay đắng.
Veronika
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Đàn ông
Anh hoàn toàn đồng ý với em. Đàn ông ưa tiện nghi và lười biếng. Sự khái quát này khép lại chủ đề. Có thể thậm chí họ yêu và gắn bó, nhưng họ không hiểu được những nhu cầu của phụ nữ, những người đơn giản là vẫn phải được tin vào tình yêu của đàn ông. Bằng những món quà, những lời nói ấm áp, sự giúp đỡ, quan tâm, bằng những mục đích chung, bằng những nỗ lực trong an ủi tâm lý, những lời nói xã giao, bằng tình dục. Bằng hàng loạt những thứ mà phụ nữ đón nhận như những bằng chứng của một tình yêu thật sự.
Kuba
o O o
Một lần, khi chị vợ-không phải vợ của Kuba được nghỉ trực, còn tôi do đó cũng nghỉ giải lao trong việc liên hệ với anh ấy, Dominika đến gõ cửa. Nó không còn tự tin như mọi khi. Nó ngồi ở phô tơi một lúc, cặp chân dài co lại, hai tay ôm lấy chân, không nói năng gì. Tuyệt nhiên không nói gì.
— Cà phê nhé? – tôi hỏi.
Dominika lắc đầu.
— Rượu đi. – Nó cười buồn bã.
— Có chuyện gì thế? Lại bỏ tay mới này à? Hay lần này là anh ta bỏ mày?
Nó vẫn tiếp tục im lặng. Tôi ngồi xuống cạnh nó.
— Có chuyện gì?
— Tao dính bầu rồi – nó nói và nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của tôi bằng ánh mắt vô hồn.
— Ôi Chúa ơi, với ai thế? – Tôi có thể nghĩ tới nhiều tin tức khác nhau, nhưng thông tin này làm tôi hết sức sửng sốt.
— Ờ, đúng thế... Với ai không quan trọng. Điều đó hoàn toàn không quan trọng! – nó kêu lên. – Tao không thể để đẻ được. Lúc này tao không thể có con. – Nó châm thuốc, hít một hơi dài.
— Không được hút – tôi nói theo bản năng.
Dominika nhún vai.
— Không sao đâu.
— Ai là bố?
— Không quan trọng. Không có bố, cũng sẽ không có con. – Hai tay nó rung lên.
— Dominika... - Tôi ngồi cạnh nó và ôm lấy nó. Kể cũng lạ, chưa bao giờ tôi ôm người đàn bà mạnh mẽ này. Bao giờ nó cũng ở ngoài điều ấy. Nó tạo ấn tượng của một người cứng rắn. Bao giờ nó cũng tiến lên phía trước một cách mềm dẻo mà không thèm để ý xem sẽ gặp gì trên đường đi của mình. Ngay cả lúc này, bị ôm, người nó cứng đơ như khúc gỗ. – Đừng làm điều ấy...
— Tao buộc phải làm. – Nước mắt chảy dài trên má nó. – Hắn ta say rượu... Đó chỉ là thoáng qua, mày hiểu chứ? Một khoảnh khắc lãng quên trong nhà vệ sinh ở chỗ liên hoan. Liệu mày có muốn con mình được bắt đầu trong nhà vệ sinh không? – nó nức nở.
— Dominika à!
— Ừ, mày thì muốn có bầu. Nhưng mày chỉ loanh quanh với ông xã mày.
— Để tao gọi cho Eva. Có thể tụi mình sẽ cùng nhau nghĩ ra cách nào đấy.
— Đừng gọi. – Dominika giữ tôi lại trước khi với lấy điện thoại.
— Tao tự xoay sở được mà. – Nó dập điếu thuốc trong hộp đựng phoma. – Tao vẫn luôn luôn tự xoay sở.
— Hắn ta có biết không?
— Có. Hắn biết từ hôm qua.
— Và thế nào? – tôi hỏi.
— Tao không buộc phải nói là hắn không vui chứ? – Dominika nhìn tôi.
— Có thể mọi chuyện vẫn có thể sắp xếp được. Hai người không bắt buộc phải sống cùng nhau, nhưng có thể cùng nhau chia sẻ mọi cái theo một cách nào đấy... - Tôi thả tay một cách bất lực.
— Cùng với vợ của hắn ta à? – Dominika cười khẩy.
— Ôi Chúa ơi, hắn ta có vợ à?
— Ừ. Và hắn yêu cô ta đến mù quáng. – Nó đăm chiêu. – Veronika, tao phải làm chuyện này. Hôm hắn bảo tao là nếu tao không làm thì hắn... Thì hắn sẽ không có mặt trên đời này nữa. Tao không thể làm điều đó với vợ hắn.
— Dominika, tao có biết họ không? – Tim tôi bỗng đập loạn lên.
— Không quan trọng, Verka. Tao phải đi đây. Tao phải tìm ra cách giải quyết. Liệu... Liệu mày có thể cho tao vay hai nghìn được không?
— Hết ngần ấy à? – tôi hỏi.
— Khoảng thế. – Nó lắc đầu. – Thậm chí tao đã biết ở đâu...
— Mày định hình được rồi?
Nó gật đầu.
— Tao không nghĩ là lại đơn giản thế. Gọi điện, trả tiền và thế là có một cuộc sống mới.
— Và bạn khôn ngoan hơn trong cuộc sống mới này?
— Cũng có phần đúng. Tao khôn hơn rồi đấy. Tao sẽ không ve vãn tụi đàn ông có vợ nữa, những gã vẫn yêu thương người mà họ đã chọn.
— Nếu như người ta yêu như vậy thì đã chẳng lăng nhăng – tôi thở dài.
— Mày không hiểu hết đàn ông đâu. Không như tao. Tao đã có lần nói với mày là toa tàu nào chẳng tháo ra được. Chỉ cần biết tháo như thế nào. Chào – nó đi ra và đóng cửa lại.
Khi nó đi khỏi, tôi mới phân vân, tại sao nói chung nó lại đến nhà tôi. Không khóc, không làm ầm lên. Mà ứng xử như một cỗ máy phải thực hiện chỉ một nhiệm vụ và làm tất cả để nhiệm vụ đó được thực hiện một cách đúng đắn. Tôi nhớ lại là nó định vay tiền...
Đúng là một sự bất công quái gở. Tôi đã cố có con suốt ngần ấy thời gian. Xét nghiệm, thuốc, vitamin. Và vẫn không có gì. Còn nó chỉ một lần, thế là mang bầu. Số phận thật trớ trêu. Còn cái tay có vợ này nữa...
Tôi ngồi vào bàn máy tính và đăng nhập vào tài khoản ngân hàng. Số dư hiện tại là ba ngàn. Tôi có thể cho nó vay được, ngay sau đây tiền lương lại về, vậy nên chẳng đến nỗi nào.
— Domina, tao sẽ cho mày vay – tôi thông báo với nó qua điện thoại.
— Tao có rồi, cám ơn mày. – nó nói. – Tao đã gom góp được.
— Tao có thể giúp mày cái gì nữa không?? – tôi hỏi.
— Verka... Tao có thể đến chỗ mày khi xong xuôi mọi việc được không?
— Bao giờ?
— Tao chưa biết. Có gì tao sẽ gọi.
Bối cảnh của Dominika phá vỡ cả một ngày của tôi. Tôi nhìn màn hình máy tính để thoát khỏi tài khoản ngân hàng. Số dư tài khoản là một ngàn zloty[7]. Tôi nhầm chăng?
[7] Đơn vị tiền tệ Ba Lan – ND
Tôi kiểm tra lịch sử giao dịch – tiền được rút từ ngân hàng tự động mấy phút trước đây. Marek?
Ôi Chúa ơi. Hàng ngàn ý nghĩ lướt qua đầu tôi. Marek rút tiền cho Dominika? Khi nào? Những ý nghĩ xoay tròn trong đầu tôi. Và nếu như... đó là Marek? Không thể thế được, rằng đó là Marek. Chẳng phải anh không thể có con đấy sao!
o O o
Tôi không đề cập đề tài này với Marek. Tự anh thú nhận rằng khi trên đường về nhà, anh gặp Dominika, nó đã hỏi vay tiền anh ấy. Hai người cùng vào ngân hàng tự động và anh ấy đã cho nó vay.
— Còn em có gì phản đối chuyện này không? – anh hỏi.
— Không, em không có gì phản đối...
— OK, vì anh có cảm giác cô ấy rất vội nên anh đã không kịp gọi điện cho em để hỏi.
Có lẽ việc anh ấy làm bố là không thể... Còn nếu như đúng vậy, thì có nghĩa là anh ấy có thể có con. Vậy thì thế này là thế nào?
Trong một thông tin có thể chứa đựng hai thông tin.
Kể cả rất tốt lẫn rất rất xấu.
o O o
Theo những tính toán cẩn thận của tôi thì đúng là thời gian vợ-không vợ của Kuba được nghỉ trực ba mươi sáu tiếng. Do đó tôi cũng không thể nhận được ngay mail trả lời của anh cho bức mail mà tôi chia sẻ với anh những nghi ngờ của mình.
o O o
Dominika gọi điện cho tôi vào thứ tư. Lúc tôi vẫn còn ở chỗ làm.
— Verka, xong rồi. Mày có thể đến đón tao được không? Có lẽ tao chẳng còn ai...
Nó cho tôi địa chỉ và tên phòng khám với biển hiệu to đùng mà ngày nào tôi cũng đi làm qua.
— Mấy phút nữa là tao tới nơi. Chờ nhé.
Tôi xin sếp cho nghỉ.
— Việc gia đình ạ – tôi thì thào rồi chạy vội khỏi phòng sếp.
Dominika ngồi trên bờ tường cạnh bãi đỗ xe. Tôi ra khỏi xe.
— Ổn chứ? – tôi hỏi.
— Ừ. Tao chỉ cần được ngủ. Tao có thể về nhà mày được không? Lúc này tao không muốn một mình.
Hai đứa đi về nhà tôi. Dominika ngủ thiếp đi, đầu gối lên đùi tôi, còn tôi vuốt ve nó như vuốt ve đứa trẻ mà tôi vẫn chưa có, còn Dominika thì lại không muốn.
o O o
Kuba không trả lời mail. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra. Tôi đang chờ đợi một tín hiệu nào đó từ phía anh ấy thì bắt gặp một bài trên trang của một cổng của Ba Thành Phố.
Đã có hai lái xe bị thương trong một tai nạn giao thông. Cả hai đã được đưa đến bệnh viện. Vụ va chạm xảy ra sau 17.00 trên phố Grunwaldzki ở Gdańsk. Cô gái hai mươi tư tuổi đi chiếc xe hơi hiệu Peugeot về hướng Soppot, rẽ trái vào phố Bazynskiego tại vòng xuyến và cố tình vượt nên đã va phải người đàn ông 43 tuổi điều khiển chiếc xe máy Kawasaki đi theo hướng vào trung tâm Gdańsk. Cả người điều khiển xe máy lẫn người lái chiếc Peugeot đều được đưa vào bệnh viện. Cảnh sát kêu gọi mọi người đặc biệt chú ý trên các tuyến đường hai chiều.
Tôi nghĩ ngay tới Kuba. Chưa bao giờ tôi gọi điện cho anh ấy. Gửi mail là đủ rồi. Lần này thì tôi bấm số.
— Anh Kuba à? – tôi hỏi giọng run rẩy. – Mọi chuyện ổn chứ?
— Tốt nhất có thể. Anh không ở gần máy tính. Có chuyện hả em?
Tôi kể cho nghe những gì mình đọc được trên mạng.
— Anh không có Kawasaki, em yêu ạ. Nhưng thật cảm động vì em đã lo lắng cho anh. Anh sẽ liên hệ lại sau cuộc họp nhé?
OK.
Mọi cái nơi Kuba vẫn yên ổn khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó tả.
o O o
TỪ: Jakub Nowakowski
ĐẾN: Weronika Snarska
CHỦ ĐỀ: Đứa bé
Sao em không hỏi thẳng anh ấy xem đó có phải là con của anh ấy không? Phụ nữ đặc biệt có tài trong việc làm phức tạp cuộc sống. Trong việc che giấu những mong muốn, ý nghĩ, thắc mắc và chờ đợi của mình. Đàn ông thích những tình huống rõ ràng. Nếu như tất cả mọi người đều nói thẳng thì chắc chắn sẽ tốt hơn trên thế gian này... Nhưng biết đâu lại kém thú vị hơn?
Em sẽ nhận được câu trả lời đơn giản cho một câu hỏi đơn giản.
Bao giờ thì cà phê? Em nhớ là anh vẫn có những chiếc vỏ sò của em đấy nhé.
Kuba
Lâu Đài Cát Lâu Đài Cát - Magdalena Witkiewicz Lâu Đài Cát