Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: E. Nesbit
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thuý Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
gài Johnson đã trở thành anh hùng chỉ trong vòng có một giờ đồng hồ. Ông ta là người đã theo dõi những tên trộm, đã lên kế hoạch và tìm lại được số đồ bạc đã mất. Ông không phải là người ném viên đá. Mọi người cho rằng chắc Mabel và cô của cô bé đã nhầm khi cho rằng có một viên đá buộc vào tờ giấy. Nhưng ngài Johnson không phủ nhận lá thư cảnh báo.
Sau bữa sáng Gerald ra ngoài mua tờ báo mới. Cậu đọc to cho các em nghe bài báo tường thuật về vụ việc đó. Cậu càng đọc thì miệng mọi người càng há to hơn và khi cậu dừng lại ở đoạn “viên cảnh sát với khả năng thám tử trời phú này có thể sánh với Lecoq và Holmes và giờ chắc chắn sẽ được thăng chức” thì sự im lặng bao trùm.
- Tốt - Jimmy nói - Ông ta đã không lừa bịp, đúng không?
- Em cảm thấy như đó là lỗi của chúng ta - Kathleen nói - Cứ như là chúng ta đã nói dối bởi nếu không có anh thì họ sẽ không thể làm được như vậy. Làm sao mà ông ta có thể nói được như vậy nhỉ?
- Được rồi - Gerald nói - Em biết đấy, cuối cùng thì ông ta cũng phải nói một điều, anh vui mừng, anh... - Cậu đột ngột dừng lại.
- Anh vui mừng cái gì?
- Không có gì - Cậu nói - Chúng ta sẽ làm gì vào ngày hôm nay đây, Mabel sắp đến, nó sẽ đòi lại chiếc nhẫn, anh biết em và Jimmy cũng muốn có nó.
Ba bạn trẻ gặp Mabel tại góc quảng trường, nơi mà cứ thứ Sáu hàng tuần người ta dựng các quầy để bán hàng. Những tấm bạt được chăng ra, những chiếc ô xanh được dựng lên, thịt gà, vịt, lợn, đồ gốm, rau củ, vải vóc, bánh kẹo, đồ chơi, gương kính và tất cả những loại hàng hóa thú vị khác được bày ra bàn, hay chất đống trên những chiếc xe ngựa đã bị nhốt vào chuồng, càng xe được giữ chặt bằng những bao củi. Những bát đĩa bằng sành hoặc đồ ngũ kim được bày ra mặt đường ở hội chợ.
Mặt trời chiếu sáng hiền hòa và như Mabel nhận xét “trời dường như đang mỉm cười hớn hở”.
Giữa chỗ bán rau củ có một vài bó hoa và các bạn trẻ của chúng ta tần ngần lựa chọn.
- Hoa mộc có mùi thơm dịu dàng - Mabel nói.
- Hoa hồng thì vẫn là hoa hồng - Kathleen nói.
- Hoa cẩm chướng chỉ có hai xu - Jimmy và Gerald nói khi ngửi những bó hoa trà được buộc chặt và đồng ý rằng điều này đã quyết định việc mua bán.
Vì thế bọn trẻ quyết định mua hoa cẩm chướng. Chúng mua một bó màu vàng giống như màu lưu huỳnh, một bó màu trắng giống như màu kem và một bó màu đỏ giống như đôi má búp bê. Bọn trẻ mang những bó hoa cẩm chướng về nhà.
Gerald thận trọng gõ cửa phòng khách, nơi cô giáo dường như đã ngồi đó cả ngày.
- Mời vào! - Cô nói. Gerald đi vào. Cô không ngồi đọc sách như mọi khi mà đang cúi xuống một cuốn vở nháp, trên bàn một hộp màu đã được mở và một hộp khác có màu đá xám. Trông cô giống như một nghệ sĩ lớn giữa những hộp màu nước.
- Với tất cả tình yêu của chúng em - Gerald nói và bất ngờ giơ bó hoa ra trước cô giáo.
- Em quả là một đứa trẻ đáng yêu, cô cần phải ôm em một cái, có được không? - Và trước khi Gerald có thể giải thích rằng cậu đã quá lớn thì cô giáo đã hôn rất nhanh theo kiểu Pháp vào hai bên má cậu.
- Cô đang vẽ ạ? - Cậu vội vàng hỏi để che đậy sự khó chịu của mình khi bị coi như một đứa trẻ.
- Cô đã hoàn thành bức phác họa hôm qua - Cô giáo trả lời và chỉ cho cậu xem một bức phác họa tuyệt đẹp về lâu đài Yalding trước khi cậu có thời gian nghĩ xem hôm qua sẽ như thế nào trong một bức tranh.
- Em muốn biết những người khác có thể vào xem được không ạ? - Những đứa trẻ kia đi tới, kể cả Mabel, cô bé ngượng nghịu đứng sau giá và nhìn qua vai Jimmy.
- Cô thật giỏi - Gerald nói đầy vẻ kính trọng.
- Em có muốn xem không? - Cô giáo hỏi Mabel - Em là bạn mới tới từ thị trấn à?
- Em chào cô - Mabel lịch sự đáp - Em không ở thị trấn, em sống ở lâu đài Yalding.
Cái tên đó dường như đã in sâu trong tâm trí cô giáo. Gerald lo lắng và trong lòng cậu hy vọng rằng Mabel đừng có hợm mình.
- Lâu đài Yalding - Cô giáo nhắc lại - Điều này thật khác thường. Có lẽ nào em là thành viên của gia đình Huân tước Yalding?
- Ông ấy không có gia đình - Mabel nói - Ông ấy chưa lấy vợ.
- Em nói sao? Thế em là anh chị em hay cháu họ?
- Không ạ - Mabel đáp - Em không phải họ hàng đâu ạ. Em là cháu gái bà quản gia của Huân tước Yalding.
- Nhưng em cũng biết Huân tước Yalding chứ?
- Không ạ - Mabel nói - Em chưa bao giờ gặp ông ấy.
- Thế ông ấy không bao giờ đến lâu đài à?
- Từ khi em sống ở đó thì chưa lần nào, nhưng ông ấy sẽ đến vào tuần tới.
- Tại sao ông ấy không sống ở đó? - Cô giáo hỏi.
- Cô em nói ông ấy nghèo lắm - Mabel tiếp tục kể câu chuyện mà cô bé nghe được từ phòng cô mình, rằng người chú của ngài Huân tước Yalding đã mang đi toàn bộ tiền khi ông rời bỏ ngài Huân tước để đến sống với người em thứ hai của ngài Huân tước. Ngài Huân tước đáng thương chỉ có đủ tiền để sửa lâu đài cũ và không thể mở cửa lâu đài hay sống ở đó, nên ông đã ở một nơi rất kín đáo và yên tĩnh, ông cũng không thể bán ngôi nhà bởi vì nó không thể sang nhượng được.
- Sao không thể sang nhượng được? - Cô giáo hỏi.
- Các luật sư đã ghi lại điều đó - Mabel tự hào về sự hiểu biết của mình bởi cô giáo người Pháp rất quan tâm tới chủ đề này - Và khi đã không sang nhượng được thì ngôi nhà sẽ không thể bán được mà chủ nhà phải để nó lại cho con trai mình thừa hưởng, kể cả khi không muốn.
- Bỏ mặc ông ấy với lâu đài mà không có một chút tiền nào, sao mà chú ông ấy lại quá tàn nhẫn vậy? - Cô giáo hỏi còn Kathleen và Jimmy đứng im ngạc nhiên và quá bất ngờ vì sự quan tâm của cô giáo tới câu chuyện thật buồn tẻ đối với chúng.
- Em có thể kể cho cô chuyện đó - Mabel nói - Ngài Yalding muốn cưới một cô gái mà chú ông ấy không đồng ý. Cô gái đó hình như làm phục vụ ở quán rượu hay là làm diễn viên kịch hoặc đại loại một nghề gì đó mà người chú không thích, nhưng Huân tước Yalding không bỏ người phụ nữ ấy. Người chú đã nói “vậy thì tùy cháu” và để hết mọi thứ cho người cháu kia.
- Em đã nói rằng ông ấy không lập gia đình - Vâng. Cô gái đó đã đi tu. Em cho rằng giờ cô ấy đang bị giam.
- Bị giam?
- Trong một bức tường, cô biết đấy - Mabel nói và chỉ vào giấy dán tường màu hồng in hình hoa hồng - điều đó sẽ giết dần họ. Đó là điều họ làm trong tu viện.
- Không phải thế đâu - Cô giáo nói - Những người phụ nữ trong tu viện rất tốt, nhưng có một thứ đáng ghét trong tu viện là các cánh cửa luôn bị khóa. Đôi khi họ có thể ra ngoài, nhất là khi họ còn trẻ và những người họ hàng của họ đã đưa họ vào đấy vì hạnh phúc của họ. Thế Huân tước không đi tìm người con gái mà ông ấy yêu à?
- Ồ, có chứ ạ. Nhưng cô biết đấy, có hàng trăm tu viện và ông ấy không biết tìm ở dâu. Tất cả các tu viện đều gửi trả lại ông ấy những bức thư mà ông ấy đã gửi đi.
- Dường như mọi người đã biết chuyện này ở căn phòng của bà quản gia.
- Hầu như là tất cả - Mabel nói.
- Em có nghĩ là ông ấy sẽ tìm thấy cô gái đó không. Không à?
- Ông ấy sẽ tìm thấy thôi - Mabel nói - Khi ông ấy nhiều tuổi, sẽ yếu đi và rồi sắp chết, sẽ có một người phụ nữ hiền dịu chăm sóc ông ta, và khi ông ấy sắp chết, cô ấy sẽ tiết lộ bí mật của mình và nói "tình yêu đã mất của em", thì khuôn mặt ông ấy sẽ ngời sáng với niềm hạnh phúc và ông ấy sẽ ra đi khi trên môi còn gọi tên người yêu.
Cô giáo yên lặng vì ngạc nhiên, cuôì cùng cô hỏi.
- Em đang tiên đoán à?
- Không đâu ạ - Mabel nói - Em đọc nó trong một quyển sách. Em có thể kể với cô nhiều hơn những câu chuyện tình yêu vào bất cứ lúc nào cô thích.
Cô giáo hơi giật mình, dường như nhớ ra chuyện gì đó.
- Đã gần đến bữa trưa rồi - Cô giáo nói - Bạn của các em, Mabel sẽ ở lại ăn với các em, chúng ta sẽ làm một bữa tiệc nhỏ chào mừng cô bé. Kathleen, em hãy cắm những bông hoa tuyệt đẹp của cô vào lọ đi. Cô sẽ đi mua bánh. Tất cả hãy đi rửa tay và chuẩn bị sẵn sàng khi cô quay về nhá.
Cô mỉm cười ra lệnh cho những bạn trẻ, để chúng lại và chạy xuống cầu thang.
- Như thể cô còn trẻ lắm đó - Kathleen nói.
- Cô ấy vẫn trẻ - Mabel nói - Có rất nhiều phụ nữ kết hôn khi họ nhiều tuổi hơn cô. Tớ cũng đã nhìn thấy nhiều đám cưới với những cô dâu lớn tuổi. Tại sao không thấy bạn nói với tớ là cô ấy đẹp nhỉ?
- Cô giáo ư? - Kathleen hỏi.
- Tất nhiên là cô giáo rồi. Những chiếc bánh cho tớ và bữa tiệc mới đáng yêu làm sao!
- Này - Gerald nói - Anh cho rằng đây là sự tốt bụng của cô. Các em biết đấy ngoài đồng lương ít ỏi chỉ để sống của mình, cô không có khoản tiền nào khác. Cô đang tiêu khoản thu nhập ít ỏi của mình cho chúng ta. Anh đề nghị hôm nay chúng ta đừng đi chơi nữa mà hãy ở nhà chơi với cô. Anh nghĩ là cô đã rất buồn chán.
- Nhưng cô có thực sự thích điều đó không? - Kathleen băn khoăn - Cô Emily đã nói là những người lớn thực sự không thích chơi mà họ chỉ làm điều đó để làm vui lòng chúng ta thôi.
- Họ biết quá ít - Gerald trả lời - Chúng ta làm thế để vui lòng họ thì có.
- Sắp đến giờ uống trà rồi - Jimmy giục giã - do đó đây là một sự xen ngang may mắn và từ chối sẽ không tiếp diễn nữa.
- Tất cả mọi thứ đều ổn chứ? - Mabel hỏi.
- Khá tốt. Anh đã nói với em chỗ để chúng rồi đấy. Nào Jimmy, chúng ta hãy đi kê dọn bàn. Chúng ta sẽ nhờ chị Eliza dọn ra những đồ sứ đẹp nhất.
Và các bạn trẻ cùng đi đến chỗ Eliza.
- Thật may mắn - Gerald nói, làm mọi người chú ý bởi ý nghĩ bất chợt của cậu - là những tên trộm đó đã không lấy đi số kim cương châu báu trong phòng.
- Chúng không thể vì chúng không biết chỗ đó - Mabel nói gần như thì thầm - Em không tin là có một người nào đó biết về chúng, ngoại trừ em và các anh và các anh đã thề là giữ bí mật. Cô của em cũng không biết chỗ đó, em đã tình cờ phát hiện ra. Ngài Huân tước Yalding thật kín đáo.
- Ước gì anh cũng có một bí mật giống thế để cất giữ - Gerald nói.
- Nếu những tên trộm biết - Mabel nói - thì tất cả sẽ bị lộ tại phiên tòa. Những luật sư sẽ khiến anh phải nói ra hết trong phiên tòa.
- Sẽ không có phiên tòa nào cả - Gerald trầm ngâm nói, chân đá vào chân đàn piano.
- Không có phiên tòa nào sao?
- Điều này đã được nói trong báo - Gerald chậm rãi nói - Những tên vô lại đã nhận được một lời cảnh báo từ một đồng minh. Do đó việc chuẩn bị chu đáo để bắt chúng khi chúng quay lại lấy đồ ăn cắp là vô ích. Nhưng cảnh sát đã có manh mối.
- Thật đáng tiếc! - Mabel nói.
- Em không cần phải lo lắng, họ không có một chút manh mốỉ nào đâu - Gerald nói, vẫn đá chân vào đàn.
- Em không nói đến manh mối, em muốn nói đến kẻ đồng minh cơ.
- Thật đáng tiếc khi em nghĩ hắn đáng thương vì hắn chính là anh - Gerald nói, cậu đứng lên thôi không đá chân đàn nữa. Cậu nhìn thẳng về phía trưóc, ánh mắt có thể làm cháy chiếc bàn - Anh không thể làm khác được. Anh biết em nghĩ anh là kẻ có tội nhưng anh không thể không làm thế. Anh không biết thám tử có thể làm như thế nào. Anh đã có dịp đến một nhà tù cùng bố. Anh nhớ anh đã bày ra kế hoạch đó cho ngài Johnson nhưng anh không thể làm thế. Anh biết mình thật đáng ghét và không xứng đáng làm một công dân nước Anh.
- Em vẫn nghĩ tốt về anh - Mabel nói - Làm thế nào mà anh báo được cho chúng?
- Chỉ cần nhét một mảnh giấy vào khe cửa nhà một gã mà anh biết nơi gã đó sống để nói gã phải án binh bất động.
- Chà! Hãy nói cho em biết anh đã viết gì trong đó - Mabel hào hứng với tin này.
- Anh viết: Cảnh sát đã biết tất cả trừ tên của ông. Hãy trở thành một người tốt thì ông sẽ an toàn. Nhưng nếu có thêm bất cứ một vụ trộm nào tôi sẽ tố cáo, ông có thể tin vào điều đó. Một người bạn. Anh biết như thế là sai nhưng anh không thể làm khác. Đừng nói với bất cứ ai, họ sẽ không hiểu tại sao anh làm thế đâu. Đến anh cũng không hiểu chính mình.
- Em hiểu - Mabel nói - Đó là bởi vì anh có một trái tim nhân hậu và cao thượng.
- Lòng tốt đó không đúng chỗ, đứa em ngoan của anh ạ - Gerald nói, đột nhiên mặt hết vẻ căng thẳng và trở lại trạng thái bình thường - Hãy cắt móng tay dài của em và rửa tay đi, tay em đen như mực ấy.
- Anh cũng vậy - Mabel nói - Còn em thì không vì đó là thuốc nhuộm. Cô em đã nhuộm chiếc áo choàng sáng nay và tay cô em cũng đen như mực, còn chiếc áo choàng thì có những kẻ sọc. Đáng tiếc là chiếc nhẫn không làm vô hình một phần của anh được, ví dụ như chỗ bẩn ấy.
- Có lẽ - Gerald nói - Nó sẽ không làm cho em vô hình được nữa.
- Tại sao không? Anh không làm gì với nó đấy chứ? - Mabel cao giọng hỏi.
- Anh không làm gì cả. Nhưng em hãy để ý mà xem, em đã vô hình trong hai mươi mốt tiếng, anh mười bốn tiếng còn chị Eliza chỉ có bảy tiếng, điều đó có nghĩa là mỗi lần mất đi bảy tiếng. Và giờ chúng ta...
- Anh tính mới giỏi làm sao! - Mabel hoảng sợ nói.
- Em thấy đấy, mỗi lần mất đi bảy tiếng đồng hồ và bảy trừ đi bảy chỉ là con số không. Em biết đấy nó không thể trừ đi bảy được nữa.
- Đừng nói nữa! - Mabel nói - Anh làm cho cái đầu của em rối tung lên đây này.
- Và có một điều khác rất kỳ quặc - Gerald tiếp tục - Khi em vô hình thì những người họ hàng của em không yêu em. Hãy nghĩ đến cô em mà xem, cả Cathy nữa, bình thường nó không quay đầu đi khi anh gặp những tên trộm đâu. Chúng ta vẫn chưa nắm được bản chất của chiếc nhẫn đó. Cô giáo đã đi mua bánh về rồi kìa. Chạy đi nào những tên trộm liều lĩnh, hãy cứu vớt cuộc đời các người.
Thế là chúng chạy.
Không chỉ có bánh, mà còn có cả mận, nho, mứt cay, nưóc sô đa, nước quả mâm xôi và cả sôcôla trong những chiếc hộp xinh xắn, kem nguyên chất trong chiếc bình màu nâu và cả một bó hoa hồng lớn. Cô giáo vui vẻ một cách lạ thường, cô dọn bánh và phết mứt. Cô làm cho mỗi đứa một vòng hoa và đội lên đầu chúng. Cô ăn không nhiều, nhưng cô uống chúc sức khỏe Mabel bằng thứ đồ uống màu hồng trộn từ nước sôđa và nước quả mâm xôi.
Mọi người cười đùa và kể chuyện. Cô giáo kể cho bọn trẻ chuyện thời đi học khi cô còn là "một cô trò nhỏ với hai bím tóc buộc chặt" và khi bọn trẻ không hiểu bím tóc là gì thì cô lấy giấy và bút chì ra vẽ một bức tranh nhỏ đáng yêu về bản thân cô lúc nhỏ với hai túm tóc tết ở hai bên tai. Rồi cô vẽ tranh về mọi thứ bọn trẻ muốn cho tới khi Mabel kéo áo Gerald và thì thầm "diễn kịch".
- Cô hãy vẽ cho chúng em mặt trước một nhà hát đi - Gerald lịch thiệp nói - Một nhà hát kiểu Pháp ạ.
- Chúng cũng giống như những nhà hát ở Anh - cô giáo nói.
- Cô có thích kịch, ý em là nhà hát không ạ?
- À, cô rất thích.
- Thế thì chúng em sẽ diễn một vở kịch ngay chiều nay nếu cô thích ạ.
- Chị Eliza đã hứa là sẽ xem kịch - Cathy thì thầm.
- Hoặc tối nay ạ - Gerald nói - Thưa cô, chị Eliza có thể tới xem được không ạ?
- Chắc chắn là các em sẽ gây ngạc nhiên nhiều lắm - Cô giáo nói.
- Chúng em muốn gây ngạc nhiên cho chính cô đấy ạ - Mabel nói - Bởi vì tất cả chúng em đều rất yêu cô, đúng không các bạn?
- Vâng - Tất cả bọn trẻ đồng thanh nói.
- Các em yêu một cô giáo già người Pháp ư? Không thể - Cô giáo ngập ngừng nói.
- Cô không già - Mabel nói - Và cô đáng yêu như một nàng công chúa.
- Thôi đừng nịnh cô nữa! - Cô giáo nói rồi cười lớn. Mabel đi theo cô. Những bạn khác đã đi lên đến nửa cầu thang.
Cô giáo ngồi ở phòng khách như thường lệ, đó là một nơi tốt để cô không bận tâm đến bài vở, ở đó các cánh cửa được mở cả ngày đến chiều thì mới đóng. Những đứa trẻ có thể mượn chiếc áo gối thêu ở ghế sofa được không? Chúng có thể mượn dây phơi quần áo được không? Chúng có thể mượn tấm thảm trải trước lò sưởi bằng da cừu không? Chúng có thể uống chè ở trong vườn không, bởi vì chúng phải dàn cảnh trong phòng khách. Eliza muốn bày một bàn trà có được không? Cô giáo có thể cho chúng mượn những bộ quần áo, những chiếc khăn màu và chiếc áo ngủ không? Cô giáo đã cho chúng mượn quần áo lụa. Cô giáo có son môi không? Không, không có, chúng nhìn mặt cô và đoán cô không dùng đến thứ đó. Cô giáo có nghĩ là cửa hàng có bán phấn hồng hay tóc giả không nhỉ? Lần này, những ngón tay xanh xao của cô rút ra một tá cặp tóc và mái tóc đen đáng yêu xõa ra dài tối tận đầu gối.
- Không, các em là những đứa trẻ nghịch ngợm - Cô cười - Cô không dùng tóc giả hay phấn sáp. Và các em cũng muốn cả răng của cô nữa phải không?
- Em đã nói cô là một nàng công chúa - Mabel nói - Và giờ em biết cô là ai rồi. Cô là Rapunzel. Kiểu tóc cô để luôn giống như vậy. Chúng em có thể mượn chiếc quạt óng ánh của cô, các đồ để treo rèm và tất cả khăn tay mà cô có được không ạ?
Cô giáo không từ chối bọn trẻ thứ gì. Chúng đã có quạt, khăn tay, vài tấm ga trải đắt tiền, giấy vẽ, bút vẽ bằng lông chồn và hộp màu của cô.
Trời vẫn sáng khi chuông báo ăn tối vang lên, tín hiệu đã được thỏa thuận vào thời điểm uống trà chiều và đã được bọn trẻ giải thích kỹ cho Eliza. Cô giáo đặt quyển sách xuống và đi khỏi phòng trong ánh vàng hoàng hôn. Eliza mở cửa cho cô giáo và bước theo sau cười khúc khích. Khăn trải bàn màu xanh, đen được treo lên bằng dây phơi quần áo ở sân sau. Chiếc dây chùng xuống thành một đường cong, được bố trí làm sân khấu, bức rèm tự tạo đó che đi một phần của căn phòng.
Những hàng ghế được kê ngang đến cuối phòng, dường như tất cả ghế trong nhà được kê ở đây. Cô giáo giật mình khi nhìn thấy nửa tá ghế có người ngồi, và bởi vì những người đó thật lạ lùng. Một bà già với vành mũ bêrê buộc dưới cằm bằng một chiếc khăn tay màu đỏ, một phụ nữ với chiếc mũ rơm rộng vành có vòng hoa với bàn tay kỳ lạ nhất trên đời đặt trên ghế trước mặt bà ta, vài người đàn ông lạ với những ngón tay vụng về, tất cả đều đội mũ.
- Nhưng - Cô giáo thì thầm - Các em đã mời bạn mà không hỏi cô sao?
Có tiếng cười và tiếng gì đó giống như tiếng vỗ tay trả lời cô từ phía sau bức rèm làm bằng khăn trải bàn.
- Tốt rồi, cô Rapuzel - Mabel thốt lên - Cô hãy thắp đèn lên, đó chỉ là một phần của trò chơi thôi.
Eliza vẫn khúc khích cười, xô qua hàng ghế và lật tung mũ của mỗi vị khách và kéo vào chỗ có ánh đèn sáng hơn.
Cô giáo nhìn người ngồi gần cô nhất, cô cúi xuống nhìn gần hơn rồi phá lên cười và ngồi phịch xuống.
- Ôi!- Cô cười - Đó không phải người thật!
Eliza cười to hơn, cũng phát hiện thấy giống thế.
- Họ rỗng ruột.
Thực tế, bảy khán giả đó không có phần bên trong. Thân thể họ là những chiếc gối được gói lại trong chăn, xương sống là những cán chổi, xương tay và chân của họ là những chiếc gậy chơi khúc côn cầu và những chiếc ô. Vai của họ là những thanh gỗ ngang mà cô giáo thường dùng để treo áo jacket, tay của họ là những đôi găng được nhồi khăn mùi soa ở trong, mặt của họ là những chiếc mặt nạ giấy được Gerald vẽ lúc chiều. Mặt của họ thực sự là rất xấu. Gerald đã cố hết sức nhưng vẫn khó có thể nhận được mặt của họ. Lông mày của họ được vẽ bằng thuốc nhuộm trông thật dữ tợn, mắt được làm bằng đồng năm silinh, môi và má của họ được tô màu đỏ thẫm, như thể phải mất cả cân son để tô má và môi.
- Các em hãy tự làm khán giả đi, được chứ? Hoan hô! - Cô giáo cười. Cô đã lấy lại được bình tĩnh và bắt đầu vỗ tay. Sau tiếng vỗ tay bức rèm được kéo ra một phần. Một giọng nói hổn hển, nghèn nghẹn cất lên: vở kịch “Người đẹp và quái vật”.
Đó thực sự là sân khấu. Những chiếc bàn ăn được kê sát vào nhau và phủ lên chúng là những chiếc khàn trải giường màu hồng và trắng. Khi giẫm lên thì chúng kêu cọt kẹt và hơi lung lay nhưng nhìn thật ấn tượng. Cảnh dựng thì bình thường nhưng đầy sức thuyết phục. Một chiếc giỏ đựng giấy loại với hai hay ba thùng rác và một chiếc áo choàng, hai chiếc quần pizama màu xanh được vắt lên thành ghế. Cảnh này không cần lời giới thiệu từ cánh gà "Phòng giặt tại nhà Người đẹp". Đương nhiên nó là phòng giặt rồi, không thể là gì khác được.
Bên trong cánh gà. Mabel thì thầm "Trông họ như những khán giả thực thụ vậy, đúng không? Tiếp tục đi Jimmy. Đừng quên nhà buôn thường sử dụng ngôn từ dài và khoa trương".
Jimmy làm cho người to hơn bằng cách độn mấy chiếc gối dưới chiếc áo choàng đẹp nhất của Gerald. Cậu đội một chiếc khăn trên đầu như người Thổ Nhĩ Kỳ, tay cầm một chiếc ô che đầu và độc thoại:
- Tôi là một nhà buôn bất hạnh nhất trên đời. Tôi đã từng là người giàu nhất thành Bát Đa. Tôi đã mất hết hàng hóa và bây giờ tôi đang sống trong một căn nhà tồi tàn. Các vị có thể nhìn thấy nước mưa dột qua mái nhà như thế nào, các con gái tôi đang giặt và...
Vở kịch có lẽ dừng lại hơi lâu. Gerald hối hả trong chiếc áo khoác màu hồng tao nhã của cô giáo trong vai người con gái cả.
- Một ngày khô ráo đẹp trời - cậu õng ẹo nói - Bố thân yêu. Hãy giơ chiếc ô lên phía trên, nó sẽ tránh cho chúng ta khỏi bị nước mưa chảy vào. Các em gái hãy lại đây, bố thân yêu cho chúng ta một cái chậu mới. Thật vui sướng!
Chiếc ô được lật ngược lên, ba chị em quỳ xuống giặt đồ tưởng tượng. Kathleen mặc chiếc váy màu tím của Eliza, chiếc áo màu xanh của chính cô bé, đầu choàng chiếc khăn mùi soa được buộc nút phía sau gáy. Mabel mặc chiếc áo ngủ màu trắng, tạp dề choàng ra ngoài, hai bông cẩm chướng đỏ cài trên mái tóc đen, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Người đẹp.
Vở kịch được diễn rất đạt. Điệu nhảy cuối cùng với dải sóng khăn thật quyến rũ, cô giáo nói vậy, và Eliza thích thú đến nỗi chị bị kim đâm vào khi mải cười.
Các bạn biết rằng vở kịch "Người đẹp và quái vật" sẽ được diễn bởi bốn đứa trẻ mất cả buổi chiều để chuẩn bị trang phục và không có thời gian diễn tập sẽ như thế nào. Tuy thế bọn trẻ vẫn thích thú và vở kịch cũng hấp dẫn khán giả nữa. Mabel trong bộ quần áo công chúa lộng lẫy vào vai Người đẹp. Gerald trong vai quái vật. Cậu khoác vào người chiếc thảm trải trước lò sưởi phòng khách, nếu Jimmy, trong vai nhà buôn, không nói quá nhiều thì sẽ tạo thành khối liên kết tuyệt vời. Kathleen ngạc nhiên và hài lòng với chính mình bởi sự nhanh nhẹn, thay đổi từ vai này sang vai khác, từ nhân vật em bé xinh đẹp đến người hầu rồi lại người đưa tin. Kết thúc hồi hai, Mabel nói với Gerald đang chết ngốt dưới sức nặng của tấm thảm.
- Anh nói là có thể để chúng ta dùng chiếc nhẫn.
- Anh sẽ đi lấy - Gerald nói, cậu đã quên mất - Anh sẽ đưa nó cho em vào hồi sau. Chỉ có điều là đừng làm mất nó và đừng đeo nó vào. Em có thể lại vô hình và không thể trở thành bình thường được.
Gerald cố đút tay vào túi quần dưới lớp thảm đang quấn trên người cậu. Rồi cậu tròn xoe mắt diễn tả vẻ đau đớn thống khổ và nói:
- Tạm biệt, người đẹp yêu dấu! Hãy quay lại nhanh nhé, vì nếu em vắng mặt lâu thì con thú trung thành của em chắc chắn sẽ chết - Cậu nhét chiếc nhẫn vào tay cô bé và nói thêm - Đây là chiếc nhẫn thần kỳ, nó sẽ cho em mọi điều ước. Khi em muốn quay lại thì hãy đeo chiếc nhẫn vào, nó sẽ thực hiện mong muốn của em, ngay sau đấy em sẽ ở bên cạnh tôi.
Người đẹp Mabel cầm chiếc nhẫn. Đó chính là chiếc nhẫn có phép thuật.
Chiếc rèm được kéo vào với tiếng hai đôi bàn tay vỗ hoan nghênh.
Cảnh sau tiếp tục thành công rực rỡ. Và tiếng vỗ tay hoan nghênh từ hai đôi tay lại vang lên.
- Đây, Mabel đỡ này - Gerald gọi từ phía dưới chiếc giá để khăn tắm, bình trà, khay đựng trà.
- Em ước - Mabel nói, đỡ lấy bình trà nặng - Em ước những người chúng ta làm ra đều hóa thành người thật.
- Anh rất vui khi chúng không phải là người thật - Gerald nói, cậu sắp xếp vải len và khăn tắm - Thật dữ tợn! Anh thấy sợ khi bất chợt nhìn thấy mắt chúng.
Chiếc rèm được kéo ra, chiếc thảm choàng lên người con quái vật dược đặt nằm lì dưới sàn, sau bức rèm đó là cảnh đồng bằng giữa những khu vườn nhiệt đới tuyệt đẹp. Cỏ bông bạc, những cây phong lữ và chiếc bình đựng nước, Người đẹp đã sẵn sàng chuẩn bị cho cảnh tượng kinh hoàng nhất thì có chuyện xảy ra.
Cô giáo vỗ tay hưởng ứng cảnh ngoài vườn, tiếng vỗ tay nhỏ và nhanh. Eliza với đôi bàn tay đỏ và dày vỗ theo sau, tiếng vỗ to hơn. Sau đó có tiếng vỗ tay của một vài người khác, sáu hay bảy người gì đó, tiếng vỗ tay đó tạo thành âm thanh đều đều. Chín bộ mặt thay vì hai đang hướng lên sân khấu và trong chín bộ mặt đó thì bảy là được vẽ bằng giấy, tất cả tay và mặt họ đều cử động. Tiếng vỗ tay to hơn khi Mabel tiến lên phía trước và khi dừng lại nhìn về phía khán giả, cô bé vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi. Tiếng vỗ tay tiếp tục to hơn nhưng không át được tiếng thét của cô giáo và Eliza khi cả hai chạy ra khỏi phòng, xô vào ghế và va vào nhau ở ô cửa. Sau đó có hai tiếng sập cửa mạnh, đó là cửa phòng cô giáo và phòng của Eliza.
- Kéo rèm! Kéo rèm! Nhanh lên! - Mabel la lên - Anh Jerry, những người kia sống được kìa! Ôi chao, chúng ta phải làm gì đây?
Gerald trong chiếc thảm trải nhảy vụt lên. Một lần nữa những tiếng vỗ tay lại vang lên cùng với tiếng sột soạt của vải trên dây phơi quần áo khi Jimmy và Kathleen kéo rèm vào.
- Có việc gì thế nhỉ? Chúng hỏi.
- Lần này do em đó! - Gerald nói, mồ hôi nhỏ từng giọt - Ôi chao, một loạt những rắc rối rồi!
- Anh không thể đốt chúng à? Em có phải làm điều đó không? - Mabel hỏi.
- Không thế được - Gerald nói.
- Sẽ ổn thôi - Mabel nói - Đi nào. Chúng ta phải tới và xé rời chúng ra thành từng mảnh, như thế chúng sẽ không thể sống được.
- Dù sao đó cũng là lỗi của anh Gerald nói - Em không thấy à? Chiếc nhẫn đã biến điều ước thành sự thật. Anh tin là một điều gì nữa sẽ xảy ra. Hãy lấy con dao ở trong túi quần anh ra đi, đây mới là vấn đề khó khăn. Cathy, những vật xấu xí kia đã trở thành người thật vì Mabel đã ước thế, hãy cắt và xé chúng ra thành từng mảnh.
Jimmy và Cathy hé nhìn qua bức rèm, hai đứa giật nảy người vì sợ khi nhìn thấy những bộ mặt trắng dã và những đôi mắt lồi lồ lộ. "Em không!" - đó là lời từ chối ngắn gọn của Jimmy. Cathy nói "Không đâu". Ý cô bé là gì thì bất cứ ai cũng hiểu.
Giờ thì, khi Gerald tháo được chiếc thảm ra khỏi người thì một âm thanh nặng, chói tai và tiếng sột soạt lớn phát ra từ phía bên kia bức rèm.
- Họ đi ra ngoài! - Kathleen kêu lên - Ra ngoài với những cái chân bằng ô và cán chổi. Anh không cản được họ đâu, Jerry, họ quá kinh khủng!
- Tất cả mọi người trong thị trấn sẽ mất trí hết nếu chúng ta không cản được họ - Gerald la lên - Hãy đưa cho anh chiếc nhẫn, anh sẽ thử.
Cậu chộp chiếc nhẫn từ tay Mabel và la lên.
- Tôi ước gì những thứ xấu xí kia sẽ không thành người thật - rồi cậu lao vút qua cửa. Cậu kinh hoàng thấy hành lang trống rải rác những chiếc gối mềm oặt, mũ, ô, áo khoác, găng tay.. Nhưng ở trên hành lang có những sinh vật sống, những sinh vật kỳ lạ, ngắn tũn như những chiếc ô.
Một cánh tay mềm oặt vung vẩy. Một bộ mặt trắng với chiếc má hồng đang nhìn cậu, đôi môi to, đỏ đang nói điều gì đó mà cậu không thể nghe ra. Giọng nói làm cậu nghĩ đến người ăn mày già nằm bên cầu không có vòm miệng. Những sinh vật này tất nhiên là không có vòm miệng rồi.
- Ậu... ó... ể... ỉ... o... ôi... ột... ách... ạn... ốt... ược... ông? - Giọng nói lại cất lên, bốn lần, trước khi Gerald hiểu sinh vật khủng khiếp này đang nói bằng giọng lịch sự, dai dẳng và bình thản khủng khiếp "Cậu có thể chỉ cho tôi một khách sạn tốt được không?".
Lâu Đài Bị Phù Phép Lâu Đài Bị Phù Phép - E. Nesbit Lâu Đài Bị Phù Phép