Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ở cửa sổ căn phòng, Minh Thạch phát hiện ra ngọn đồi phía sau khách sạn.
Anh thích thú reo lên:
- Ôi, tuyệt quá!
Và anh vội vàng chạy đi, quên cả Châu Ngọc:
- Cô lò đò chạy theo sau, hậm hực trong lòng. Anh chồng giả làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?
Phải chăng bị Tào Tháo rượt?
Nhưng nếu có bị Tào Tháo rượt thì có sao đâu. Nhà vệ sinh trong phòng mà.
Thấy Minh Thạch chạy ra phía đồi núi cao, cô ngạc nhiên quá đỗi.
Chẳng lẽ Minh Thạch có hẹn với cô ả nào?
Mặc kệ anh ta đi. Hẹn hò với ai có can hệ gì đến Châu Ngọc đâu. Cô chẳng thèm bận tâm. Nhưng... Châu Ngọc là vợ Minh Thạch mà, phải tìm hiểu xem anh hẹn hò với cô ả nào đây.
Châu Ngọc xuất hiện cho anh hết đường chối cãi.
Đồi núi phía sau khách sạn khá xa. Nó được viền bởi hàng thông xanh biếc tuyệt đẹp.
Khung cảnh thơ mộng là nơi hẹn hò vô cùng lãng mạn. Phải thôi, chả trách Minh Thạch chạy ra đây.
Anh chàng Đá sáng đúng là kẻ hào hoa đa tình. Mặc kệ anh ta chứ, liên quan gì đến Châu Ngọc.
Trong đầu vang lên ý nghĩ mặc kệ bất cần, nhưng Châu Ngọc vẫn chạy ra đồi.
Minh Thạch đang ngồi bên khe đá, cạnh dòng suối chảy róc rách.
Dòng suối trong vắt, thấy cả những viên đá cuội xanh lam dưới đáy.
Hẹn hò nơi đây thật lãng mạn!
Nghe suối chảy êm ả, hòa cùng thông reo vi vu mà tha hồ tình tự.
Cô ả đâu, sao không thấy nhỉ? Hay là chưa đến?
Ngồi một mình trầm tư trên gò đá trông Minh Thạch như một du khách nhàn du, như một chàng lãng tử hào hoa...
Phái rồi, anh chàng hào hoa đã dừng bước phiêu bồng từ khi gặp cô ả. Anh đã khẳng định rồi.
- Cô nàng đâu rồi hả?
Bất chợt Châu Ngọc cất tiếng hỏi mà lẽ ra cô chỉ hỏi trong đầu.
Tươi cười, đưa tay chỉ Châu Ngọc, Minh Thạch vui vẻ:
- Đây nè!
Châu Ngọc hểnh mũi lên:
- Em không phải cô ả của anh đâu nha!
Minh Thạch cười tinh quái:
- Tầt nhiên rồi. Em là vợ chứ đâu phải cô ả.
Châu Ngọc nhăn mặt:
- Vậy cô ả đâu?
- Còn có cô ả nào nữa hả?
- Thì cô ả mà anh đã hẹn ngoài bờ suối này.
Minh Thạch buông gọn:
- Anh hẹn cùng núi đá chứ cô ả nào đâu.
- Anh không dám nhận à?
- Nhận gì hả?
- Có một cô ả.
Minh Thạch cười phá lên ghẹo cô:
- Em ngỡ có một cô ả nào hả? Vậy là em ghen.
Châu Ngọc chu môi:
- Vô duyên!
Minh Thạch vẫn ghẹo cô:
- Vợ giả mà ghen chi hả em?
Châu Ngọc chu môi:
- Ai thèm ghen.
Minh Thạch tỉnh bơ:
- Vậy em vào trong đi, để anh ở đây một mình với cô ả..... Đôi mắt sáng lung linh mở to:
- Anh nói vậy hả?
- Về khách sạn một mình em một phòng, em luôn đòi như vậy mà.
Châu Ngọc nguýt dài:
- Vô duyên!
Đúng là vô duyên không thể tả! Anh chàng "Đá sáng" này làm cho Châu Ngọc tức tức làm sao?
Im lặng không nói gì, Cháu Ngọc cũng ngồi xuống một khe đá và đưa mắt nhìn chung quanh.
Quan sát Châu Ngọc, Minh Thạch hỏi khẽ:
- Thấy gì không hả Ngọc?
- Thấy đá.
Thích thú, Minh Thạch reo lên như đứa trẻ:
- Đúng rồi đó! Anh cũng thấy đã thấy nên ra đây tìm hiểu đó.
Châu Ngọc bắt đầu châm chọc Minh Thạch:
- Anh là đá rồi, còn thấy đá gì nữa hả?
Minh Thạch gãi đầu:
- Ôi, sao nói anh là đá hả Ngọc?
- Tên anh là đá...
- Chỉ tên thôi, chứ đừng biến anh thành đá nghen..... - Anh coi chừng mụ phù thủy biến anh thành đá đó.
- Anh làm gì bị biến thành đá chứ?
- Làm trái ý mụ phù thủy.
Nhìn Châu Ngọc với ánh mắt tinh quái, Minh Thạch cười bảo:
- Anh thành đá thì em cũng thành Hòn Vọng Phu!
Châu Ngọc chun mũi:
- Ai thành Hòn Vọng Phu chứ?
Đưa tay chỉ mấy hòn đá rải rác bên khe suối, Minh Thạch nói:
- Thôi không đùa nữa, em lại đây xem đá với anh.
Châu Ngọc đứng lên chạy tung tăng xem những hòn đá bên bờ suối.
Đá thì nhiều nhưng chỉ là đá thô. Khai thác để tạo ra mặt hàng trang sức đòi hỏi biết bao công phu, sự tỉ mỉ và tinh tế nữa.
Đá thô nhưng khi thành sản phẩm thì đẹp tuyệt vời.
Châu Ngọc nhớ hôm sản phẩm của cửa hàng vàng bạc đá quý.
Cô rất thích các món trang sức như chiếc kẹp tóc, cài áo, chiếc vòng... đính các hạt đá đủ màu sắc tuyệt đẹp..... Bỗng dưng cô thốt lên câu nhận định:
- Hầu hết các món trang sức chỉ được thiết kế cho phụ nữ.
Minh Thạch nhanh nhạy đáp:
- Bởi vì phụ nữ là pháỉ đẹp, thích làm đẹp!
Châu Ngọc láu táu:
- Còn đàn ông là phái xấu lại thích làm xấu nữa.
Minh Thạch rên lên:
- Ai thích làm xấu? Em đừng xuyên tạc nghe.
Châu Ngọc nhoẻn miệng cười:
- Không phải hả?
- Lẽ ra em phải thiết kế mẫu mã cho nam giới.
- Được rồi, em sẽ thiết kế chiếc trâm đính hạt đá.
- Trời đất! Trâm à?
- Trâm cài cà- vạt ấy mà.
- Anh tưởng...
- Ngoài trâm còn gì nữa hôn?
- Hết rồi.
- Ít quá!
- Cái cà- vạt thôi, chứ đàn ông mà đeo trang sức là đỏm dáng lắm.
Minh Thạch cười. Anh cũng thấy vậy. Anh lại tiếp tục đi xem mấy hòn đá xung quanh.
Giá như những hòn đá nhỏ này được khai thác rồi nhỉ:
- Hai người say sưa xem đá. Trời nhá nhem tối.
Ở chân núi rừng, hoàng hôn buông phủ thật nhanh.
Châu Ngọc muốn về phòng nhưng thấy Minh Thạch còn mãi săm soi những hòn đá, nên cô lặng thinh.
Trời tối, nơi đây vắng vẻ và yên tĩnh lạ thường.
Không mang đèn pin theo, Minh Thạch lại săm soi mấy viên đá trong tối.
Anh thấy có những viên đá phát ra ánh sáng đẹp lạ thường.
Mãi nhìn, anh như quên cả Châu Ngọc. Còn cô, chưa quen với không gian tối, lại ở trong chốn núi rừng nữa nên thấy gay gay.
Trời Đà Lạt se lạnh, ban đêm càng lạnh hơn.
Tiếng suối chảy, thông reo, gió thổi, lá rơi... những âm thanh đại ngàn càng vang dội trong đêm.
Bất chợt, Châu Ngọc thấy những tia sáng lập lòe bay lên... bay lên...
Hoảng hốt Châu Ngọc hét lên kêu cứu:
- Trời ơi! Ma... Mạ.... Và không biết tự lúc nào, cô đã ôm cứng lấy Minh Thạch, làm anh ngã lăn xuống thảm cỏ, kéo theo cả cô.
Bị Châu Ngọc ôm chặt, Minh Thạch cố ngó quanh quất:
- Ma... đâu hả?
Châu Ngọc thở không ra hơi, đưa tay chỉ về phía trước:
- Kìa! Nó đó!
Lồm cồm ngồi dậy, Minh Thạch cười cười:
- Ma đâu? Em mở mắt ra nhìn kỹ đi!
Vẫn ôm chặt Minh Thạch, Châu Ngọc dụi mặt vào ngực anh:
- Bóng ma ghê đó. Bộ anh không thấy sao?
- Ma đâu mà ma.
- Em thấy rõ ràng mà.
- Là đá đó.
- Đá sao lập lòe di chuyển?
- Có di chuyển đâu.
Minh Thạch hỏi rồi pha trò:
- "Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt" mà.
Châu Ngọc nói nhanh:
- Em thấy nó lập lòe phất phơ.
Minh Thạch giải thích:
- Lập lòe thì có chứ không phất phơ. Trong tối, đá phát quang, tức là chiếu sáng đó, bà xã ơi.
- Hả?
Châu Ngọc la lên vì tiếng gọi "bà xã" của Minh Thạch.
- Ai cho anh gọi bà xã hả? Mình giả mà.
Cười phá lên với vẻ sảng khoái, Minh Thạch châm chọc:
- Giả mà ôm người ta chặt cứng. Bộ em không nhớ câu "nam nữ thọ thọ bất thân" hả?
Ngượng không thể tả, Châu Ngọc xấu hổ buông Minh Thạch ra.
- Tại người ta sợ ma chứ bộ.
- Đâu có ma.
Mắc cỡ quá, Châu Ngọc trách móc Minh Thạch.
- Cũng tại anh nữa. Tối rồi không chịu về để người ta...
- Thấy ma.
Minh Thạch tiếp lời Châu Ngọc rồi buông lời trêu:
- Không ai như em, đang làm nhà khoa học nghiên cứu đá mà không biết đá phát quang, lại sợ ma.
Thẹn thùng, nhưng Châu Ngọc hếch mũi lên nói cứng:
- Sợ ma thì sao hả?
- Thì ôm người ta cứng ngắt chứ sao.
Ngắc ngứ, Châu Ngọc thụi vào hông Minh Thạch.
- Chế nhạo người ta nè.
Minh Thạch cười tinh quái:
- Chẳng phải em vừa mới ôm anh đó sao? Đừng chối nghen! Nhưng mà anh đâu có bắt đền.
- Vô duyên, đáng ghét! Còn cười nhạo người ta nữa.
Tại Châu Ngọc sợ ma chứ ai thèm ôm. Anh chàng "Đá sáng" này cũng quỷ quái lắm. Lúc nãy còn hỏi cô không biết câu "nam nữ thọ thọ bất thân" sao?
Việt kiều mà cũng biết câu này sao?
Giao kèo không được vi phạm ranh giới mà cả hai lần, Châu Ngọc đều phạm mới chết chứ. Nhất sự phải tránh xa hắn ta, giới hạn thật sự.
Minh Thạch vẫn không tha cho cô:
- Em làm cho anh té nhào lăn xuống đất, anh chưa bắt đền là may.
Châu Ngọc vô tình:
- Em cũng té chứ bộ.
- Bởi vậy anh mới không đền. Cú té ngoạn mục vô cùng.
Minh Thạch thích thú nhắc lại khiến Châu Ngọc nóng ran mặt mũi vì lúc đó cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Bẽn lẽn, cô hích tay vào sườn anh:
- Không được nhắc nữa.
Minh Thạch cười khì:
- Nghĩ đến là anh rất cám ơn con ma. Hì hì...
Đôi mắt đẹp sáng lung linh, kèm theo cái hứ dài thậm thượt. Không hiểu sao Minh Thạch thấy Chầu Ngọc rất đáng yêu.
Và anh cứ muốn trêu cô mãi:
- Tối nay, cho anh lên chung giường nha?
Châu Ngọc lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được. Mình đã giao kèo rồi.
- Giao kèo là vợ chồng giả, bây giờ thật rồi.
- Thật hồi nào đâu?
Liếc nhìn cô, Minh Thạch hăm he:
- Em mà không cho là con ma theo em lên tận giường đó.
Châu Ngọc nghênh mặt:
- Ma đâu? Làm gì có?
- Kìa!
Vừa chỉ ra ngoài, Minh Thạch vừa nhăn mặt nhe nanh giả ma.
Châu Ngọc nhìn anh phì cười:
- Ma giả.
- Ma... thật... kìa...
Minh Thạch chậm rãi từng tiếng bằng giọng giả ma rờn rợn khiến Cháu Ngọc hoảng hốt.
Cô đưa mắt nhìn quanh đồi núi. Không gian mênh mông, hoang vắng, đồi núi âm u chìm trong bóng tối, gió xạc xào trên hàng thông như tiếng hú rờn rợn... Thỉnh thoảng những đốm sáng phía trước lóe lên. Đúng là bóng ma lập lòe.
Líu ríu tay chần, Châu Ngọc vội ôm chầm lầy Minh Thạch.
- Ôi...
Dang tay ôm Châu Ngọc, Minh Thạch vỗ vỗ lưng cô:
- Có anh đây, đừng sợ nghe em!
Rồi anh dìu cô ngồi xuống thảm cỏ dưới gốc thông, thì thầm lời ca bài "Đồi chiều".
"Đồi thông biếc xanh Thì thào gió hát.
Anh về Đà Lạt Lên đồi loanh quanh Đồi chiều hoang vu Bảng lảng sương mù Em chừ quyến rũ Gọi mùa sang thu...".
Lời hát len nhẹ vào hồn khiến Châu Ngọc xao xuyến.
Buổi tối mà Minh Thạch hát "Đồi chiều" đầy mộng mơ vẫn đem đến cho Châu Ngọc sự rung cảm dạt dào.
Cô chợt khám phá ra Minh Thạch có nhiều điểm hay hay chứ đâu đến nỗi đáng ghét.
"Anh về Đà Lạt.
Lên đồi loanh quanh".
Có phải là anh không hả, Minh Thạch?
"Em chừ quyến rũ Gọi mùa sang thu".
Có phải là em không hả?
Ôi, "Đồi chiều" sao mà dễ thương đến vậy?
Nhưng đừng có con ma nghen!
Đi Đà Lạt về có cái gì đó xảy ra trong hồn, cả hai đều có cảm giác bâng khuâng. Cả hai không ai muốn nhắc đến chữ "giả" nữa.
Dường như cả hai bị cuốn hút vào nhau, nhưng không ai dám nói ra. Tình cảm tự nhiên đến, như đóa hoa bừng nở rực rỡ sắc màu tỏa ngát hương thơm.
Chuyến đi Đà Lạt để lại trong Châu Ngọc những kỷ niệm sâu sắc khó phai mờ.
Cô như lạc trong mơ khi nhớ đến hồ Than thở trong xanh, Thung lũng tình yêu lộng gió, rừng thông vi vu đồi núi chập chùng... và tiếng ca của Minh Thạch.
Ôi! Tiếng ca ngọt dịu như lời thì thầm êm ái dành cho Châu Ngọc.
Thích nhất bài "Đồi chiều" lãng mạn, phảng phất một tình yêu.
"Đồi thông biếc xanh Thì thào gió hát Anh về Đà Lạt Lên đồi loanh quanh Đồi chiều hoang vu.
Bảng lảng sương mù Em chừ quyến rũ Gọi mùa sang thu".
Phải chăng em chừ quyến rũ gọi mùa thu sang cho anh. Mùa thu về cho ai e ấp bên anh.
Lại nhớ cú té mà anh cho là ngoạn mục. Phải chăng ngoạn mục vì cả hai lăn vòng dưới thảm cỏ mướt xanh không anh?
Bất ngờ ôm thôi, nhưng Châu Ngọc đã nhận được vòng tay ôm ấm của anh.
E thẹn và bồi hồi để nhớ mãi không quên.
Căn phòng sang trọng trong ngôi biệt thự lộng lẫy thênh thang không còn làm cho Châu Ngọc e dè nữa.
Châu Ngọc đến công ty vàng bạc đá quý làm việc cùng Minh Thạch.
Như cá gặp nước, Châu Ngọc làm việc đúng chỗ, mới đây cô có điều kiện thuận lợi phát huy khả năng và sở thích. Châu Ngọc miệt mài thiết kế mẫu mã để công ty cho ra đời những sản phấm đính hạt đá thật độc đáo.
Minh Thạch thật sự ngạc nhiên trước tài năng của Châu Ngọc.
- Không ngờ vợ anh tài giỏi ghê!
Châu Ngọc cười thật hiền:
- Tài gì đâu anh. Chẳng qua là em biết vẽ.
- Nhưng đâu phải ai cũng thiết kế mẫu mã đẹp như bà xã anh.
"Vợ anh", "bà xã anh", Minh Thạch luôn nhắc nhở Châu Ngọc đã kết thúc cái cảnh vợ chồng giả rồi.
Khoảng cách đó giữa hai người không còn nữa.
Châu Ngọc há môi:
- Ờ... Bà xã à?
Và đôi môi mềm mại đỏ hồng như cánh hoa đào tươi thắm đã bị hai viền môi Minh Thạch khóa chặt:
Nụ hôn mê đắm, tham lam cháy bỏng như muốn kéo dài bất tận.
Châu Ngọc chếnh choáng ngất ngây như uống ly rượu nồng cay.
Giọng Minh Thạch ấm áp hơn cả ánh nắng mùa xuân:
- Không chịu làm bà xã thì anh đánh đòn đấy!
Cựa quậy trong vòng tay ôm chặt của Minh Thạch, Châu Ngọc nũng nịu:
- Anh áp đặt hả?
- Anh không áp đặt mà em phải tự nguyện.
- Xí! Ai tự nguyện hồi nào?
Minh Thạch ân cần:
- Vợ chồng thì tự nguyện với nhau. Hết giả rồi nha!
Ở Đà Lạt về, tình cảm hai người phát triển. Cả hai gần gũi nhau hơn.
Tình yêu thật sự đã đến tự bao giờ.
Mấy tháng sau ngày đám cưới, Minh Thạch và Châu Ngọc mới là vợ chồng thật.
Mắc cỡ quá, Châu Ngọc thốt lên:
- Anh thật quá đáng!
Minh Thạch kêu lên:
- Anh nói đúng sự thật. Mình là vợ chồng mà, có gì quá đáng đâu.
Nhờ chuyến đi Đà Lạt mà hai người đã cảm thông và thân mật.
Minh Thạch thích thú bảo:
- Cám ơn chuyến đi Đà Lạt và con ma xuất hiện đúng lúc.
Thẹn thùng, Châu Ngọc phát vào vai Minh Thạch:
- Con ma nè.
Nhìn Châu Ngọc thật ấm áp, Minh Thạch cười tinh quái:
- Anh là con ma nè.
- Ma giả.
- Ma giả nhưng chồng thật nghen.
Nói xong Minh Thạch kéo Châu Ngọc ngã nhào lên chiếc giường êm ái.
Châu Ngọc nằm gọn trong lòng anh như con mèo ngái ngủ.
- Cái anh này, thấy ghét ghê!
Minh Thạch bẹo má cô:
- Ghét mà sao cứ ôm anh cứng ngắt vậy?
Úp mặt vào ngực anh, Châu Ngọc chữa thẹn:
- Người ta ôm vì tại... "bị" anh ôm đấy.
Kề mặt sát vào mặt Châu Ngọc, Minh Thạch ranh mãnh bảo:
- Vậy thì cho anh bị ôm nữa nè.
Vòng tay Minh Thạch siết nhẹ, khắp người Châu Ngọc nóng ran lên.
Bàn tay Minh Thạch vuốt ve mái tóc, bờ lưng mềm mại nhự lụa của cô.
Hương thơm trinh nữ dịu dàng như đưa anh vào cơn mê huyền hoặc chất ngất yêu thương.
Nhỏ Lam Khanh gọi điện cho Châu Ngọc đầy vẻ tinh nghịch:
- Ngọc ơi! Say men hạnh phúc cũng đừng quên em nghen.
- Con khỉ!
- Em có nhiều chuyện muốn nói với Ngọc, nhưng lúc này Ngọc với anh "Đá sáng" đang mùa yêu đương hạnh phúc nên... không dám.
Châu Ngọc cười, bảo:
- Con khỉ! Có chuyện gì cứ nói đi!
- Ngọc hỏi anh "Đá sáng" giùm em.
- Hỏi chuyện gì hả?
- Chuyện của anh chàng rể phụ Đình Tân.
Châu Ngọc cười khúc khích:
- Anh ta muốn làm rể chính hả?
- Chuyện đó đâu liên quan gì đến em.
- Không à? Để ta xem.
- Hổng giỡn nghen! Nghe em nói nè.
- Ờ, nói đi!
- Hỏi anh Đá sáng xem Đình Tân là một gã đàn ông như thế nào? Hiền lành, hung dữ, xấu tốt ra sao? Bầu đoàn thê tử có chưa?
Nghe Lam Khanh tuôn một loạt câu hỏi, Châu Ngọc la lên:
- Trời đất! Mi hỏi gì nhiều dữ vậy?
- Em thắc mắc mà.
- Sao không hỏi ngay đương sự?
- Ngu sao hỏi đương sự.
- Tại sao vậy?
- Người ta nói tốt về mình chứ có ai "vạch áo cho người xem lưng". Khuyết điểm giấu tuốt tuồn tuột hà!
Châu Ngọc cười khúc khích:
- Ông bà mình đã bảo "tốt khoe xấu che" mà.
Đó là người xưa phê bình đó, bà ơi. Che giấu cái xấu là xấu.
- Vậy mi bảo Đình Tân vạch áo cho mi xem lưng coi có xấu không?
Lam Khanh phụng phịu:
- Tức chị quá đi, không hiểu ý em gì hết.
Châu Ngọc có vẻ nghiêm túc:
- Ý em là tìm hiểu đời tư của Đình Tân.
- Đúng là như vậy!
Ta đang thắc mắc, mi tìm hiểu đời tư của Đình Tân để chi vậy hả?
- Để làm luật sư.
- Con khỉ! À nhỏ, Đình Tán cũng là luật sư đấy.
- Thì sao hả?
- Đồng nghiệp chứ sao?
- Em đang được Đình Tân hướng dẫn thực tập.
Giọng Châu Ngọc thoáng reo lên:
- Hèn gì điều tra kỹ đời tư của... thầy?
- Hổng phải vậy đâu chị ơi.
- Chứ còn gì nữa.
Lam Khanh vờ nghiêm giọng:
- Chị có hỏi anh Đá sáng cho em không hả?
- Mi đến gặp anh ấy mà hỏi.
- Đến, sợ chị bảo phá đám.
Châu Ngọc mĩm cười, hỏi:
- Thật ra mi có định phá đám ta không?
- Hổng dám đâu, em lịch sự cùng mình hà.
- Mi đến đây chơi nghen.
- Hai người đi làm cả ngày, tối về nhà sum họp còn rủ em đến chi?
- Rủ mi đến chơi không được à?
- Em sợ Ngọc không rảnh tiếp em.
- Con quỷ! Ta biết tỏng mi muốn từ chối.
- Em cũng muốn đến chơi với Ngọc lắm chứ. Nhưng...
- Mắc đi chơi với ông thầy luật sư hướng dẫn thực tập phải hôn?
- Làm gì có! À này, Ngọc ơi! Đình Tân hỏi em... Mà thôi, em hổng biết gì hết.
Nói xong Lam Khanh cúp máy mà không giải thích gì cả:
Châu Ngọc phì cười. Nhỏ Khanh có vấn đề gì rồi.
Buổi tối Nằm gối đầu trên đùi chồng, Châu Ngọc cất tiếng hỏi:
- Anh chàng luật sư Đình Tân bạn anh là người như thế nào?
Nhìn Châu Ngọc trân trân, Minh Thạch la lên:
- Trời đất! Ở bên cạnh anh mà em lại hỏi thăm thằng bạn thân của anh à?
Châu Ngọc chun mũi:
- Không được sao?
- Không được.
- Sao vậy?
- Có anh rồi thì không được hỏi bất cứ ai cả.
- Vô duyên!
Minh Thạch tỉnh bơ:
- Ừ, anh vô duyên vậy đó.
Châu Ngọc bướng bỉnh:
- Em vẫn hỏi.
- Anh cấm!
- Cấm, em vẫn hỏi.
Búng ngón tay lên mũi Châu Ngọc, Minh Thạch nói:
- Anh sao không hỏi, lại hỏi cái thằng hay cãi đó?
Mỉm cười, Châu Ngọc chọc Minh Thạch:
- Có việc quan trọng cần hỏi thì hỏi chứ sao?
- Hỏi tức là em quan tâm đến hắn.
- Thì sao? Bạn thân của anh mà, không cho em hỏi à?
Minh Thạch dõng dạc:
- Anh không cho em hỏi hay quan tâm đến bất cứ gã nào ngoài anh.
- Ối! Anh thật là...
Châu Ngọc chưa kịp nói hết lờì thì Minh Thạch đã khéo chặt môi cô bằng nụ hôn cuồng nhiệt mạnh mẽ nhưng cũng thật ngọt ngào, đam mê.
Châu Ngọc nồng nàn, cháy bỏng theo anh.
Lát sau, Minh Thạch rời môi cô, tình tứ bảo:
- Yêu em quá Ngọc à.
Châu Ngọc nũng nịu:
- Anh làm cho em muốn ngộp thở vậy đó.
- Ai bảo em cứ hỏi đến tên Đình Tân hay cãi chi vậy.
- Có việc em mới hỏi.
- Anh không thích.
Châu Ngọc xì mũi:
- Xí! Ích kỷ quá đi!
Minh Thạch cười dịu dàng:
- Yêu nên phải ích kỷ chứ em.
- Anh dẹp tính ích kỷ qua một bên, trả lời em đi?
- Trả lời gì hả?
- Luật sư... bạn anh thế nào?
Đưa ngón tay lên môi Châu Ngọc, Minh Thạch chặn lại:
- Đừng hỏi!
- Em hỏi giùm nhỏ Lam Khanh, nghe rõ chưa?
Minh Thạch thoáng reo:
- Lam Khanh, cô dâu phụ đó hả? Đình Tân cũng hỏi cô ấy liên tục đó.
Mắt Cháu Ngọc sáng như hai viên ngọc:
- Vậy là đúng rồi!
Minh Thạch âu yếm:
- Đúng gì hả em?
- Hai người có vấn đề rồi. Nhỏ Lam Khanh hỏi thăm anh Đình Tân là người như thế nào...
Minh Thạch đùa đùa giọng:
- Em hãy nói với Lam Khanh, Đình Tân là một tên... hay cãi.
Châu Ngọc khẽ lườm anh:
- Chính anh mới hay cãi đó.
- Anh cãi không bằng tên luật sư đó đâu em.
Châu Ngọc thông báo:
- Lam Khanh đang được Đình Tân hướng đẫn thực tập đó anh.
Minh Thạch bông đùa:
- Cả hai cùng cãi. Tuyệt quá!
- Nói chuyện nghiêm túc đi anh.
- Anh đang nghiêm túc mà em.
Châu Ngọc chất vấn:
- Bạn anh có bầu đoàn thê tử chưa hả?
- Nó còn độc thân.
- Giới thiệu cho Lam Khanh được chứ?
- Đợi mình giới thiệu, chắc hai người đã thề nguyền đính ước rồi quá.
- Sao mình không nghĩ ra nhỉ?
- Mình mắc lo làm vợ chồng giả, đâu có thời gian.
Châu Ngọc mắc cỡ:
- Thôi nha ông tướng! Anh thấy Đình Tân tốt không?
- Bạn anh tất nhiên là tốt.
- Xí!
- Sau hôm đám cưới, Đình Tân cứ hỏi thăm cô dâu phụ Lam Khanh luôn.
- Sao Đình Tân không hỏi em nhỉ?
Minh Thạch nháy mắt:
- Bạn anh thì phải hỏi thăm anh chứ.
- Nhưng Lam Khanh là em họ em.
Minh Thạch hóm hỉnh:
- Em hãy chuẩn bị gả em họ cho Đình Tân đi.
Châu Ngọc ngoẹo đầu nhìn anh:
- Phải xem ông bạn hay cãi của anh như thế nào đã chứ.
- Hoàn toàn tốt!
- Ông mai nào mà chả nói tốt kẻ mình đang giới thiệu.
Minh Thạch nhướng mắt:
- Anh nói có cơ sở...
- Cơ sở tự đánh bóng hả?
Minh Thạch tự hào:
- Không phải tự đánh bóng mà bạn anh cũng như anh, tự phát sáng.
Phát vào vai Minh Thạch, Châu Ngọc phê phán:
- Sao mà tự phụ quá vậy, anh Đá sáng.
Minh Thạch cười thật hiền:
- Bởi vì anh là "Đá sáng" mà em.
- Cũng có lúc đá tối thui chớ đâu phát sáng đâu mà khoe.
Minh Thạch ưỡn ngực, nói với vẻ tự tin:
- Đá của anh phát sáng mãi.
Châu Ngọc chụp mũi lại:
- Anh chắc vậy à?
- Chắc chứ! Em có biết tại sao không?
- Tại anh khoe, vậy thôi.
Minh Thạch thì thầm vào tai Châu Ngọc:
- Tại có em đó.
Châu Ngọc chu môi:
- Em chẳng liên quan gì đến đá sáng của anh.
- Có! Bộ em không thấy sao?
- Thấy gì hả?
- Ngọc trong đá. Ngọc luôn ở trong đá.
Đến lượt Châu Ngọc tự hào:
- Ngọc trong đá là ngọc ẩn, ngọc quý hiếm. Đúng là em đó.
Minh Thạch nhìn cô với ánh mắt tinh quái:
- Và ngọc trong đá là em ở trong anh đó, biết hôn?
- Hả?
Hiểu ý của ông chồng tinh quái, mặt Châu Ngọc đỏ bừng:
- Anh kỳ ghê! Hổng thèm nói chuyện với anh nữa đâu.
- Anh thì thích nói với em cơ.
- Em không nói!
Lắc đầu, Châu Ngọc còn hăm he:
- Tối nay cho anh ngủ dưới nền gạch đấy.
Minh Thạch cười hiền lành:
- Mình hết giả rồi mà em.
Châu Ngọc tuyên bố:
- Thật cũng vậy! Anh chuẩn bị ôm mềm gối đi.
- Ngủ dưới nền gạch, anh cũng bò lên cạnh em hà. Hì hì.
- Anh dám à?
- Có làm gì sai đâu mà không dám hả, bà xã?
Cả hai cười xòa.
Tiếng cười giòn tan, rạng rỡ như thóc phơi đã đủ nắng.
Ký Ức Dấu Yêu Ký Ức Dấu Yêu - Hồng Kim