Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Thies
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Signé Vendredi 13
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Duy Nguyen
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1519 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 17:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Frangoise Beauregret
áng hôm sau, thứ Bảy, Kevin vào phòng khách, vừa đi vừa dụi mắt. Nó mặc một bộ pi-za-ma mới.
Mẹ vẫn ngủ. Bố vẫn ở Bretagne. Carabine và Banzai đến chơi ngồi chung một cái ghế bành. Đứng gần một tủ sách, tôi quan sát địch thủ: da rám nắng, mái tóc vàng bù xù.
Carabine buông một tiếng cười lạc điệu, thù địch, giật cục:
- Ôi! Kẻ phân biệt chủng tộc.
Kevin không tiếp nhận từ đó, có lẽ do nó không hiểu hoặc do nó coi thường. Nó ngáp, khinh bỉ nhìn chúng tôi; cái đó có thể thấy rõ.
Nó nhìn tôi chòng chọc, rồi quay sang em tôi, trở lại phía tôi: nó cố phân biệt chúng tôi.
- Mày là Jeanne.
Cô em tôi khinh khỉnh buông lời:
- Carabine.
Kevin nhún vai, làu bàu vẻ mỉa mai:
- Giống nhau...
Hai chị em tôi liếc nhìn nhau. Nó càu nhàu:
- Chúng tao rất khác nhau đấy.
Nó quay đi, không trả lời rồi nhìn Banzai chằm chằm.
- Còn đây là bạn trai. Trung Quốc... tất nhiên...
Banzai không động đậy; con ngươi của cậu ta hơi co lại. Carabine do dự, huýt sáo, nói đổng:
- Tôi cho rằng tôi sẽ xé xác cái tên người Mỹ của mẹ ra làm hai mảnh.
Kevin cười khẩy.
- Mày không dám đâu. Nhà báo tóc vàng... - Nó nhấn mạnh: Tóc vàng! Tao đã cứu mạng bà ta.
Nó tiến lên giữa căn phòng, đứng ngạo nghễ với vẻ yêng hùng trên tấm thảm, bỉ ổi và lố bịch trong chiếc pi-za-ma đỏ trắng:
- Mày có cứu mạng bà ấy được không? Mày làm được không?
Carabine không đáp lại. Banzai đặt cánh tay lên vai nó.
Tôi lạnh. Tôi muốn có một cái gì đó ấm áp, một cái khăn, một cái chăn.
Kevin vươn mình, ngọ nguậy ngón chân trên tấm thảm, gieo mình lên chiếc ghế bành, vuốt vuốt ống tay áo pi-za-ma, cuối cùng ra lệnh bằng một giọng tự phụ:
- Mang cái gì cho tao ăn.
Carabine và tôi đưa mắt dò hỏi nhau, chưa bao giờ hai chị em tôi lại thân nhau đến thế.
Tiếng nói của chúng tôi gặp nhau:
- Ở California mày không mua chuối dự trữ à? Vậy hãy ăn hộp xi của mày đi!
Nó lại cười khẩy:
- Bây giờ tao đang ở châu Âu. Tao không đánh giầy nữa. Tao ở cùng nhà báo tóc vàng, bà ấy sẽ chăm sóc tao. Bà ấy thích tao...
Nó liếc nhìn tấm hình của bố tôi:
-... Hơn những người khác. Thế nào? Bữa ăn đã có chưa?
Tôi gào lên:
- Mày tự đi mà xoay xở lấy.
Carabine gợi ý bằng giọng ngọt ngào:
- Có lẽ nó sẽ ngã qua cửa sổ.
Kevin rời chiếc ghế bành, đi về phía bếp. Chúng tôi nghe thấy tiếng nó mở tủ, khua xoong nồi, lục lọi mọi xó xỉnh.
Tôi theo kịp nó, tôi tựa người vào cửa và công khai giám sát nó. Nó quay người lại, nhăn mặt:
- Chị muốn gì?
Tôi khịt mũi với vẻ khinh bỉ ra mặt:
- Tao theo dõi mày. Chắc chắn mày là đồ ăn cắp.
- Caravelle!
Mẹ đang ở đây, giận dữ. Tai họa bất ngờ. Đôi tình nhân đã không báo trước với tôi. Bận nhìn vào đáy mắt nhau, chúng coi chiếc ghế bành như một chiếc thuyền xứ Venise, như một mái nhà tranh ở cuối rừng, một đám mây trên thiên đường.
Mẹ nhắc:
- Caravelle!
Tôi ra bộ ngây thơ:
- Con đây, thưa mẹ. Mẹ có muốn một bát sữa nóng không? Hay một tách sô cô la nhé?
Không ăn thua gì với bà. Tôi là con gái bà thủ trưởng KGE (Cơ quan tình báo thời Liên Xô cũ - (ND), không có gì có thể qua mắt bà được.
Bà gạt những lời xin lỗi của tôi bằng cái khoát tay:
- Xin lỗi đi. Kevin là khách của chúng ta.
Mmmmẹ kiếp! Tôi chỉ muốn đập cái chảo lên đầu tên khách đó. Tôi gào lên:
- Không!
Mẹ khoanh tay:
- Làm đi.
Tôi liếc nhìn bộ dao treo trên tường: hay là tôi cắt cái tên người Mỹ đó như cắt một cái xúc xích?
Tôi lắc đầu:
- Sau khi nó đã nói cái điều hôm qua sao? Không bao giờ!
Trong xó của mình, tên mọi rợ đứng nghe và liếm quanh mép. Còn hai đứa kia trong phòng khách, chúng cũng bỏ rơi tôi sao? Tôi gào lên:
- Xin lỗi ư, trong khi nó ở đây, mẹ mơn trớn nó, Vendredi 13 thì mất tích và nếu cậu ấy có thoát được thì cũng cô dơn không có ai! Không, con không xin lỗi đâu!
Rồi tôi dập cánh cửa và rời nhà bếp. Điều này đã thành thói quen.
*
**
Kevin để chúng tôi yên cho tới bữa cơm tối. Giam mình trong buồng, nó nghe băng tiếng Pháp và nhạc rock rung cả tường. Mẹ thường xuyên đến thăm nó. Điều này khiến tôi sôi máu.
Về phần Carabine, nó giận dữ gõ vào chiếc máy vi tính: hoặc nó viết một câu chuyện tình với Banzai là nhân vật chính, hoặc nó chuẩn bị công thức cho một chất độc chết người. Thật là một ý tưởng tuyệt vời.
Cuối cùng thì bố cũng từ Bretagne trở về. Ông ôm hôn tất cả các bà, các cô mà ông gặp, vui vẻ quăng cái cặp vào góc phòng và hỏi bâng quơ:
- Vị khách của chúng ta đâu rồi?
Kevin rời chỗ của nó, quan sát ông bằng cặp mắt xanh, sáng ngời. Tôi chờ đợi một thảm họa. Carabine cũng vậy. Mẹ đứng gần lò sưởi, tinh thần căng thẳng.
Kevin liếc nhìn bố tôi hồi lâu:
- Nhà chú thật đẹp và to nữa.
Nó chau mày, hất hàm về phía mẹ:
- Chú là chồng sao?
- Phải.
Tên mọi rợ hất mái tóc:
- Chú chỉ huy cô ấy chứ? Cháu không tin là...
Bố có vẻ muốn đùa vui:
- Cứ cho là chú cố...
Tên mọi rợ thú nhận một cách ngây thơ:
- Cháu rất thích các thủ trưởng, những người giàu, cả...
Nó nháy mắt, vẻ suy nghĩ:
- Cả... bất kỳ ai,...
Bố mỉm cười:
- Chào mừng cháu đến đây.
Kevin chầm chậm lắc đầu rồi thì thầm với vẻ kính trọng thật bất ngờ:
- Cháu cám ơn chú.
Họ bắt tay nhau. Tôi muốn hiểu. Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn được làm đàn ông. Điều này sẽ gây ấn tượng cho tên mọi rợ, giống như bố gây ấn tượng cho nó, và có lẽ cho cả mẹ nữa.
Thằng nhóc quay gót không nói gì thêm và trở về buồng.
Bố lặng lẽ ghi nhận:
- Thằng bé này rất bình tĩnh, tốt đấy.
Cảm thấy nhẹ nhõm, mẹ khẳng định:
- Chắc chắn rồi!
Carnbine nghẹt thở vì phẫn nộ, tôi ngước mắt nhìn lên trời. Tôi vơ trên giá một cuốn sách cũ nói về tra tấn thời Tòa án Thiên Chúa giáo: giàn thiêu, kìm kẹp, gông cùm, nó gợi ý cho tôi...
Đến bữa cơm, Kevin đến ngồi ở cái bàn dài hình bầu dục. Bây giờ nó đã có ghế của mình, quay lưng ra cửa sổ. Lúc ngồi xuống, nó ngắm nghía với niềm thán phục ngây thơ cái đèn chùm treo lủng lẳng những viên pha lê nhiều mặt, màu sắc rực rỡ, nó thì thào:
- Ê ê... Lại còn hay hơn cả ống khói. Ngay cả ánh sáng ở nhà chú cũng đẹp hơn.
Bố lại mỉm cười.
Bữa cơm qua đi khá yên ổn. Kevin nói ít, cố gắng phát âm thật chuẩn những từ tiếng Pháp.
Carabine nói dông dài về Banzai, về môn đại số, về các điếm tốt của nó gần đây, về môn địa lý, thể dục, về mọi thứ. Tôi cố gắng chịu đựng và nghĩ đến Vendredi 13.
Chúng tôi tránh đả động đến cái chết của Leroy, đến cuộc điều tra. Nhưng Kevin đột nhiên chỉ cái cửa đại sảnh (ở đó có các vệ sĩ canh gác) và hỏi mẹ:
- Cô quan trọng đến mức phải canh chừng như một vị tổng thống sao?
Mẹ không trả lời. Bố cố nói đùa:
- Có lẽ họ bảo vệ chú chăng?
Kevin đáp bằng một giọng nhạo báng:
- Cháu không ngốc đâu. Họ bảo vệ CÔ ẤY. Cô ấy quan trọng hơn chú.
Carabine và tôi nhanh chóng chúi mũi xuống cái đĩa. Bố công nhận:
- Dù sao thì cũng nổi tiếng hơn.
Thằng bé mọi rợ thì thầm với niềm thán phục ngây thơ:
- Nhưng chắc chắn chú là một tên trộm cỡ bự, vì chú giàu có thế kia cơ mà. Cháu không biết chú quan tâm đến ma túy hay ôtô ăn cắp, nhưng may cho cháu rồi!
Mẹ không biết nên giận hay nên cười, ngay cả bố cũng có vẻ khá bốỉ rối. Bữa cơm kết thúc trong yên lặng.
Đối với việc rửa bát, trong gia đình có một truyền thống: chúng tôi làm việc theo nhóm, mẹ và Carabine hoặc như tối nay, bố và tôi. Thường thì tôi rất thích như thế. Bố tôi rất có khiếu, ông có thể tạo những bong bóng trong suốt bằng một cái nĩa ướt hoặc một cái lọ muối rửa rồi. Khi tôi còn bé, ông bịa ra những chuyện kỳ cục về hổ ăn xà phòng và sư tử liếm đĩa. Tôi cười phá lên, đôi khi tôi đánh vỡ một hoặc hai chiếc cốc, thế là hết cả bát đĩa.
Nhưng tối nay, thật yên tĩnh. Sau một lát, tôi hỏi:
- Bố thấy tên mọi rợ đó thế nào?
Ông nhún vai:
- Khó hiểu, nó cần có thời gian. Đồng ý không, Catastrophe?
Tôi buông ra, thiếu nhiệt tình:
- Nếu như...
Tôi thì thầm:
- Bố có tin rằng nó sẽ quen không?
Bố làm bắn giọt nước lên mũi tôi:
- Con hy vọng nó sẽ đi à?
Bố giả vờ lơ đễnh, nhưng bố luôn đoán ra tất cả. Tôi là con gái thủ trưởng KGB và thủ trưởng của CIA (Cục tình báo Trung ương Mỹ - (ND) và là chị của một cái máy vi tính.
Tôi chén hết nhẵn đĩa rau diếp và lẩm bẩm:
- Đế rồi xem...
Tôi liếc nhìn ông: da đen.
Lạ thật: đôi khi tôi nghĩ rằng tôi là da đen, nhưng bố tôi thì không. Không bao giờ, cho đến ngày nay.
Tôi ngắm nhìn gan bàn tay ướt át của tôi, các ngón tay màu sẫm của tôi hơi lâu một chút. Tôi lẩm bẩm:
- Đối với nó thì bố dĩ nhiên là một tên trộm, bởi vì bố giàu có... và bố là...
Bố nhìn tôi, vẻ như không:
- Không phải lỗi tại nó. Trong khu phố nó ở, đôi khi có nhiều vụ giết người mỗi tuần... có khi mỗi ngày, giữa các băng đối địch: da đen chống da đen, da trắng chống da đen, da trắng hoặc da đen chống người Mêhicô.
Mặt tôi phản chiếu lên đáy một cái khay bằng kim loại. Tôi đưa tay lên trán, lên mũi, lên môi.
- Con cóc cần! Con ghét cái con khỉ vàng này! Bố cũng phải ghét nó, phải đuổi nó đi.
Bố tôi từ từ lấy cái đĩa của tôi:
- Lấy mẹ con, bố đã phải chịu vài nỗi buồn phiền. Bố đã chấp nhận vài điều... Bố đã không ngờ đến phản ứng của thằng bé, nhưng bố sẽ không đuổi nó. Bố sẽ cố gắng thuần phục nó.
Ông ghét những lời tâm tình... tôi không dám hé răng.
Ông thay đổi đột ngột chủ đề: tôi không biết gì thêm.
- Con vẫn nghĩ đến cái anh thợ cắt tóc đấy ư?
Nước ấm chảy nhanh trên tay tôi. Như thường lệ, tôi kết hợp nước với hình dáng và khuôn mặt của Vendredi 13.
Cậu ta xuất hiện trong một góc bếp, tay và tóc ướt đẫm: mưa, sông Seine tối tăm, sóng gió trại tị nạn...
Tôi thì thầm:
- Lúc nào cũng nghĩ.
Bố không đáp lại. Tôi lẩm bẩm:
- Con phải gặp lại cậu ấy.
Bô cẩn thận chồng đống cốc lên nhau:
- Cậu ta là kẻ tình nghi số một.
Tôi im lặng. Bố gặng:
- Julie, có lẽ nó muốn giết mẹ con.
Tôi nghiến răng:
- Con muốn gặp lại cậu ấy. Thế đấy!
Bố lắc đầu. Tôi muốn nói nữa, nhưng Carabine đột nhiên thò đầu qua cánh cửa mở hé:
- Thế nào, hai người chưa xong à?
Thật lạ, nó không thích bố và tôi nói chuyện với nhau trong lúc rửa bát.
Một lát sau trong phòng khách, Carabine miệt mài trên bàn phím. Mẹ nghiêng mình phía trên vai Kevin giúp nó tìm hiểu một trang sách tiếng Pháp. Khi còn bé, mẹ cũng giúp tôi như vậy.
Tôi đi bộ một mình trong thành phố Paris, tôi lang thang từ Neuilly đến nhà ga Lyon, từ quảng trường Stalingrad đến cổng Versailles.
Tôi đi tìm nước: kè sông Seine, hai bờ kênh Saint-Martin những ngày mưa.
Có một chiều Chủ nhật ủ ê, tôi buồn bã rời khỏi hình bóng cây cầu Grange-aux-Belles, và những con chim mòng biển eo xèo bay lượn trên bờ sông. Một làn mưa bụi đập mạnh vào mặt tôi, ép tóc tôi vào cổ.
Tôi về nhà. Tôi có cảm giác Vendredi 13 đợi tôi ở mỗi ngã tư, lạc lõng trên bãi biển châu Á, chân ngâm trong bọt biển. Tấm buồm cong cong của chiếc thuyền phần phật phía sau cậu ta, cái kéo sáng lên trong bàn tay phải của cậu ta.
Ở phố Pompe, một bóng người tách ra khỏi bức tường và đi về phía tôi. Tôi giật mình:
- Banzai!
Tôi đặt tay lên ngực, vừa giận dữ, vừa cảm thấy nhẹ nhõm:
- Cậu muốn gì?
- Tớ đã nhầm cậu với Carabine. Bọn tớ hẹn nhau ở đây, trước cửa nhà tớ.
Tất nhiên. Tôi ngồi phịch xuống một chiếc ghế dài, thì thào một cách thảm hại.
- Còn tớ, tớ đang nghĩ đến Vendredi 13, tớ đã nhầm cậu với cậu ấy.
Cậu ta cười, hơi bối rối:
- Chúng ta có vẻ tinh quái...
Banzai lại gần chiếc ghế dài sơn xanh còn ướt và ngồi ở một đầu ghế:
- Cậu đi đâu với Carabine?
Đi khiêu vũ tại một hộp đêm gần đài truvền thanh. Tớ đã hứa với bố cậu sẽ đưa cô ấy về nhà vào lúc nửa đêm.
Tôi mỉm cười buồn bã:
- Nó đến muộn. Tiếc là ở gần mà tớ lại không thể thay thế nó.
Banzai do dự, lại gần, cầm tay tôi:
- Tớ tiếc cho cậu.
Tôi thở dài:
- Có vẻ như cậu cũng không ưa Vendredi 13 lắm thì phải?
Cậu ta mỉm cười, ngập ngừng:
- Tớ ư? Có chứ...
Tôi chau mày:
- Lúc nào tớ cũng nghĩ rằng hai cậu quen nhau.
Cậu ta tránh cái nhìn của tôi. Đúng lúc đó, cửa nhà cậu ta mở ra. Hai người đàn ông đi ra. Tôi mỉm cười, chào từ xa một người có mái tóc muối tiêu, gầy và thanh nhã: ông Hồng, bố của Banzai.
Chợt tôi sững người. Bạn đồng hành của ông là người có mụn cóc, xăm hình màu xanh, người khách mà Vendredi đã cắt tóc cho. Cái hình xăm mà tôi chưa kịp nói cho Vendredi 13, đó là dấu hiệu của hội Tam Hoàng.
Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 - Paul Thies Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13