To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Châu Liên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Duy Nguyen
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6107 / 15
Cập nhật: 2016-04-30 17:42:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 -
ặt tách trà xuống bàn, bà Vĩnh Tuyến nghiêm nét mặt:
- Mẹ và chị Từ Phan là chỗ thân thiết với nhau, con bé Huyền My của chị ấy lại hiền thục sinh đẹp. Mẹ thấy không nơi nào tốt hơn nữa. Mẹ đã quyết định và hứa hẹn với người ta, con không nên bàn tới bàn lui chuyện này nữa.
Sĩ Nguyên vẻ mặt bực dọc:
- Thế mẹ phải hiểu là con cưới vợ cho con. Không lẽ vì dì Từ Phan mà mẹ lại buộc con cưới một cô vợ... vắt mũi chưa sạch và con không hề yêu.
Dù đang cau có, bà Vĩnh Tuyến không khỏi tò mò. Bà cao giọng:
- Bộ con gặp nó rồi sao?
Sĩ Nguyên không bỏ lỡ cơ hội. Anh tả oán:
- Huyền My không hiền thục như mẹ nói đâu. Đó là một cô gái sẵn sàng băm nhỏ mọi người bằng ánh mắt sắc như dao của cô ta. Giọng nói cô ta còn chua hơn giấm nữa. Cách cư sử của cô ta thì khỏi chê, hình như Huyền My xem thiên hạ không có một chút ki lô nào cả.
Bà Vĩnh Tuyến nghiêm nét mặt:
- Cho dù nó có là... phù thủy đi nữa thì mẹ cũng đã chọn nó cho con rồi đó. Ngày cưới đã ấn định.
Sĩ Nguyên kêu lên:
- Thật là phi lý. Con không yêu Huyền My. Con yêu Cẩm Vân mà thôi.
Bà Vĩnh Tuyến lạnh lùng bảo:
- Mẹ không muốn bàn cãi nữa đâu. Từ trước đến nay, có cô bạn gái nào của con hiền thục được nhu Huyền My đâu. Cô nào cũng ăn mặc hở hang, son phấn lòe loẹt. Còn cô Cẩm Vân người mẫu nào đó mà con nói đến mẹ cũng không bao giờ đồng ý đâu. Mẹ ghét nhất là nghề người mẫu.
Sĩ Nguyên thở dài:
- Mẹ có thấy là mẹ quá khó không. Chính vì thế mà con không dám đưa bạn gái của con về nhà chơi nữa. Nghề người mẫu có gì mà xấu xa đâu. Đó cũng là một nghề lương thiện. Nếu mẹ nói chuyện với Cẩm Vân, mẹ sẽ thông cảm với Cẩm Vân thôi.
Bà Vĩnh Tuyến lạnh lùng bảo:
- Mẹ không tiếp cô ta đâu. Con đừng đem co ta đến đây mất công vô ích. Mẹ chỉ biết duy nhất một cô gái, đó là Huyền My. Huyền My sẽ là con dâu của mẹ.
Sĩ Nguyên so vai:
- Con không thể hiểu nổi mẹ nữa. Chẳng lẽ vì tình bạn của mẹ mà mẹ lại buộc con cưới một cô gái mà con không hề yêu, thậm chí mới gặp cô ta có một lần.
Bà Vĩnh Tuyến nhướng mắt nhìn Sĩ Nguyên:
- Huyền My là một con bé dễ thương. Trước sau gì con cũng yêu nó thôi. Nếu con không yêu nó mới là chuyện lạ.
Sĩ Nguyên bực dọc tuyên bố:
- Con không bao giờ cưới Huyền My đâu.
Bà Vĩnh Tuyến cau có:
- Con nên nhớ là mẹ và chị Từ Phan đã bàn tính với nhau. Chị Từ Phan bên ấy và mẹ là chỗ thân thiết, mẹ không muốn bàn tới bàn lui chuyện hôn nhân của con nữa. Chờ sau khi Huyền My ra trường là cưới. Đừng làm cho mẹ mất mặt đấy.
Sĩ Nguyên nói lớn:
- Nhưng một việc trọng đại đến thế trong cuộc đời con mà con không có quyền quyết định sao? Con sẽ cưới Cẩm Vân!
Bà Vĩnh Tuyến giận dữ đứng dậy:
- Muốn làm đứa con bất hiếu thì dễ lắm. Cứ chờ cho mẹ chết đi rồi muốn làm gì thì làm.
nói xong bà bỏ ra ngoài. Sĩ Nguyên búng điếu thuốc cháy dở qua cửa sổ với vẻ chán chường. Mấy hôm nay, mỗi lần bàn đến chuyện hôn nhân của anh mẹ anh và anh lại giận nhau.
*
* *
Đang ký một chồng hồ sơ, Sĩ Nguyên chợt nghe chuông điện thoại. Ngả người trên ghế nệm, Sĩ Nguyên nhấc ống nghe lên:
- Alô... Tôi đây...
Đầu dây là Cẩm Vân. Cô nhõng nhẽo:
- Anh ghé đến nhà chở em đi shop được không?
Sĩ Nguyên so vai:
- Anh đang bận. Hôm khác đi được không?
Cẩm Vân dài giọng:
- Nếu anh không đi là em giận đấy.
Sĩ Nguyên vẻ mặt chán nản:
- Anh bận thật mà.
- Em không tin đâu. Nhớ đến đón em. Đúng nửa giờ nhé vì em còn makigné nữa.
Không chờ Sĩ Nguyên có đồng ý hay không, Cẩm Vân đột ngột cúp máy.
Sĩ Nguyên thở dài rồi đứng dậy. Anh đã có quá nhiều kinh nghiệm cay đắng trong chuyện đưa Cẩm Vân đi mua sắm ở shop.
Nửa giờ sau, chiếc Toyota đậu trước cổng Sĩ Nguyên đành xuống xe đi bộ vào.
Đi tìm cô quanh nhà, cuối cùng Sĩ Nguyên gặp Cẩm Vân trong phòng tập thể hình.
Cô nằm vắt vẻo trên chiếc ghế đệm với gương mặt trang điểm dang dở, mấy ống cuốn còn nằm trên đầu.
Vừa thấy Sĩ Nguyên, Cẩm Vân kêu lên:
- Trời đất, sao anh lại lên đây? Bà già giúp việc đúng là vô tích sự. Đã dặn là bảo với anh một giờ đồng hồ sau quay lại, sao bà ấy lại không nói.
Sĩ Nguyên nhún vai:
- Anh không thấy ai cả.
Cẩm Vân thầm kêu trời. Cô không hề muốn bị Sĩ Nguyên nhìn thấy với khuôn mặt... trần, không trang điểm như thế này. Lần trước, cô đã bị hố một lần rồi.
Nở nụ cười gượng gạo, Cẩm Vân hắng giọng:
- Ráng chịu khó chờ em một chút. Anh đi xuống dưới nhà đi.
Sĩ Nguyên tặc lưỡi:
- Em còn làm gì nữa đây?
Đưa tay giữ lát dưa leo chực rơi ra khỏi mặt, Cẩm Vân cố kìm sự tức giận trong giọng nói: (Lát nữa cô sẽ cho bà già giúp việc một trận!)
- Em đắp mặt nạ dưa leo.
Cẩm Vân õng ẹo:
- Đừng giận em nha.
Sĩ Nguyên nửa đùa nửa thật:
- Không sao, nhờ em anh luyện được tính kiên nhẫn.
Lắc đầu cười, anh đi ra khỏi phòng và đi vào phòng khách tìm một tờ nhật báo. Chợt phát hiện là mấy tờ báo nhà cô anh đã đọc tới đọc lui không biết bao nhiêu lần trong lúc chờ đợi.
Lại chờ đợi.
Đột nhiên Sĩ Nguyên nghĩ đến Huyền My và chắc chắn một điều là cô bé có đôi mắt nai ấy không mất thời gian cho... mặt nạ. Môi hồng, mắt biếc. Huyền My có vẻ đẹp thật tự nhiên, hoàn hảo.
Tại sao mình lại nghĩ Đến Huyền My vào lúc này? Sĩ Nguyên khe khẽ lắc đầu và cười.
Đợi được khoảng nửa giờ thì Cẩm Vân xuất hiện ở ngưỡng cửa với chiếc váy dài màu trắng mỏng hết chỗ chê.
Nhìn bà giúp việc đang pha nước cho Sĩ Nguyên, Cẩm Vân nói qua kẻ rắng:
- Nãy giờ bà đi đâu thế?
- Bẩm, tôi dọn dẹp dưới bếp.
Cẩm Vân nở nụ cười hứa hẹn nhiều giông bão:
- Lát nữa về, tôi mới nói chuyện với bà. Có dọn dẹp nhà cửa cũng phải để mắt ở phòng khách chứ. Để anh Sĩ Nguyên ngồi cháy khô không vó một giọt nước uống. Rồi tôi dặn gì bà, bà có nhớ hay không?
Sĩ Nguyên xen vào:
- Anh không khát. Chúng ta đi thôi.
Một buổi chiều vô vị đối với Sĩ Nguyên khi Cẩm Vân như mọi lần, nhẩn nha dao hết shop này đến shop kia.
Cuối cùng, cô dừng chân trước cửa hiệu "Từ Phan". Nắm tay Sĩ Nguyên, Cẩm Vân nũng nịu:
- Mình vào đây đi anh.
Sĩ Nguyên vội lắc đầu:
- Ở shop này cũng giống mấy shop mà em đã vào, có gì đặc biệt hơn đâu.
Cẩm Vân cong môi:
- Trong này có một chiếc áo pull màu mận chín em rất thích.
Sĩ Nguyên kiêm cớ thoái thác:
- Anh còn bận nhiều việc, phải về bây giờ. Hôm sau em ghé đến đây cũng được.
Cẩm Vân làm mặt giận:
- Anh bận đến thế sao? Nếu anh không thích đi với em thì anh cứ... về trước đi.
Nói xong cô đùng đùng đi vào tiệm. Thở dài với vẻ chán nản, Sĩ Nguyên đành đi theo cô.
Cẩm Vân đi đến chiếc tủ gương cao lớn đang được đạt ở chính giữa gian hàng. Nhìn cô chủ quán, Cẩm Vân giọng hách dịch:
- Cho tôi xem chiếc áo màu mận cín đi!
Bất ngờ vì sự xuất hiện của anh chàng đẹp trai lãng tư hôm trước bên cạnh một cô gái đẹp và cực kỳ thời trang từ gương mặt đến gót chân, Huyền My giọng mềm mỏng:
- Size nào, thưa cô?
Cẩm Vân nhăn mặt với vẻ khó chịu:
- Chẳng lẽ nhìn tôi, cô không biết cần phải chọn size nào sao? Bàn hàng gì kém thế?
Huyền My nhìn Cẩm Vân một cái rồi dùng cây sào lấy chiếc áo trên cùng.
Ướm vào người, Cẩm Vân tình tứ nhìn Sĩ Nguyên:
- Anh thấy có đẹp không?
Sĩ Nguyên gật đầu:
- Chiếc áo rất hợp với em.
Cẩm Vân cong cớn:
- Chỉ thế thôi sao?
Biết Huyền My vờ đang sắp xếp mấy lọ nước hoa trong tủ kính nhưng không hề bỏ qua cuộc đii thoại giữa anh và Cẩm Vân nên Sĩ Nguyên hạ thấp giọng:
- Em còn muốn gì nữa?
Hất mặt về phía Huyền My, Cẩm Vân dài giọng:
- Thế anh không thấy làn da trắng hồng của em rất hợp với màu mận chín sao. Phải thời trang và thật mốt như em mới hợp với chiếc áo. Con gái quê quê như con bé kia thấy màu này thì quên đi nhé, cứ đứng xa mà nhìn đấy.
Chợt cô quay phắt nhìn Huyền My:
- Này...
Huyền My tròn mắt:
- Gì cơ?
Cẩm Vân hất hàm:
- Kiếm một cái scũng size với cái này cho tôi.
Huyền My nhỏ nhẹ:
- Chị mua hai cái hả?
Cẩm Vân cười nhạo:
- Xời ơi, mỗi cái gần hai trăm ngàn. Có tiền điên mới mua hai cái một lần. Tôi muốn mua một chiếc lhác thật mới toanh chứ không phải chiếc mà cô đã treo trong tủ.
Cầm chiếc áo lên, Huyền My nói khẽ:
- Chiếc áo có sao đâu. Nó mới được treo lên sáng nay.
Cẩm Vân véo von:
- Nhưng tôi thích mua một chiếc áo mà chưa có ai cầm đến, còn nguyên trong bao.
Thật là một yêu cầu trái khoáy.
Huyền My nghiêng đầu nhìn Cẩm Vân:
- Tất cả áo pull và quần jean được nhập về từng thùng, không có cái nào nguyên si trong bao cả.
Cẩm Vân hất hàm:
- Nói lòng vòng mất thì giờ quá. Lấy cái khác đi.
Huyền My cố mềm mỏng:
- Chỉ còn một cái duy nhất mà thôi. Rất tiếc là tôi không thề chiều theo yêu cầu của cô.
Cẩm Vân cà khịa:
- Một cửa tiệm to lớn như thế này mà không có nổi hai chiếc ái pull cùng size sao?
Huyền My nén cơn giận:
- Chúng tôi đã bán hết và chưa kịp nhập về.
Cẩm Vân nói khích:
- Nhìn thấy cảnh đìu hiu trước quán tôi cũng biết là ở đây ế ẩm thế nào. Làm gì có chuyện hàng về không kịp để bán.
Sĩ Nguyên sững sờ nhìn Cẩm Vân. Anh không hiểu tại sao cô lại có thái độ khiếm nhã như thế.
Còn Cẩm Vân, cô có lý do để nổi sùng. Vẻ đẹp của Huyền My làm cô không thể không ganh tị.
Hôm trước cô vào đây chỉ gặp một phụ nữ đứng tuổi và một cô gái vẻ là người giúp việc. Nếu đứng quầy là một cô gái có vẻ đẹp cuốn hút như thế thì chắc là cô không rủ Sĩ Nguyên vào đây.
Cái cách mà nãy giờ Sĩ Nguyên im lặng ngắm cô chủ quán cũng đã đủ cho cô nổi điên lên chứ chưa nói đến chuyện khác.
Hất hàm nhìn Huyền My, Cẩm Vân ra lệnh:
- Gói đi!
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Cẩm Vân, Huyền My thản nhiên treo chiếc áo vào chỗ cũ.
Cẩm Vân quát khẽ:
- Cô có nghe tôi nói gì không? Gói chiếc áo ấy cho tôi.
Huyền My so vai trả lời:
- Tôi không bán nó nữa.
Cẩm Vân nổi sùng:
- Buôn bán gì kỳ cục thế? Đúng là đồ cà chớn.
Sĩ Nguyên cố làm dịu cơn nóng của Cẩm Vân. Anh nói khẽ:
- Em sao thế? Mình về thôi.
Cẩm Vân vung tay:
- Con nhỏ này khinh người qúa thể. Em muốn biết nó là con nhỏ nào.
Sĩ Nguyên nắm lấy tay Cẩm Vân và kéo cô ra cửa. Tâm trạng anh đầy thất vọng.
*
* *
Đặt mấy túi ni lông xuống bàn, bà Từ Phan vui vẻ bảo chị bếp:
- Huyền My thích nhất món cá bống kho tộ, chị nhớ kho thật ngon đấy nhé. Lúc nãy có người gánh cá đi ngang qua tiệm, thấy tươi quá nên tôi mới mua mang về đây.
Chị bếp nhìn bà Từ Phan ngập ngừng hỏi:
- Trưa nay bà chủ ăn cơm ở nhà à?
Bà Từ Phan bật cười:
- Chị này hỏi lạ không? Thỉnh thoảng về nhà, không ăn cơm ở nhà thì ăn cơm ở đâu?
Chị bếp thở ra một cái rồi cho cá vào rổ. Thấy điệu bộ khác thường của chị bếp, bà Từ Phan gọi giật:
- Chị bếp này!
- Dạ, bà chủ gọi tôi?
Bà Từ Phan nhíu mày:
- Có chuyện gì à?
Nhỏ mấy giọt dầu thực vật để làm trôi lớp chất nhớt bám trên những con cá, chị bếp ngắc ngứ:
- Dạ...
Bà Từ Phan hơi gắt:
- Sao nãy giờ chị cứ như con gà nuốt giây thun thế? Bộ chị định giấu tôi chuyện gì hả?
Chị bếp vội lắc đầu:
- Dạ không...
Giằng lấy rổ cá trong tay chị, bà Từ Phan giọng tức bực:
- Chị cứ để mấy con cá đó đi, không làm nữa. Chị lên nhà trên cho tôi hỏi chuyện chút coi.
Ngồi đối diện bà Từ Phan, chị bếp cúi gầm mặt. Chị Biết rằng không dễ gì nói dối bà chủ bất cứ chuyện gì. Xưa nay bà vốn là một phụ nữ nhân hậu nhưng đầy quyết đoán.
Nhìn chị bếp như để khuyến khích, bà Từ Phan dịu giọng:
- Chị nói thật với tôi đi, có chuyện gì đã xảy ra mà tôi chưa biết.
Chị bếp vẻ mặt khổ sở:
- Tôi không biết phải như thế nào, nói cũng dở mà không nói cũng dở.
Bà Từ Phan nhướng mày:
- Xưa nay chị vẫn trung thành với tôi mà. Không lẽ bây giờ chị lại tìm cách giấu tôi một chuyện gì đó?
Chị bếp thở dài:
- Nếu bà chủ đã trách thì tôi không dám giấu. Dạ... Nói bà chủ đừng giận, trưa nay có lẽ cô Ba không về nhà ăn cơm đâu.
Bà Từ Phan ngạc nhiên:
- Thế Huyền My đi đâu?
Giọng chị bếp rầu rĩ:
- Tôi chỉ mong co Ba hiểu ho tôi, không oán trách tôi về chuyện tôi đã nói với bà chủ.
Bà Từ Phan sốt ruột:
- Chị làm tôi phát điên lên mất. Chị nói cho tôi nghe xem nào. Cứ lòng vòng mãi muốn đau tim luôn.
Chị bếp thở dài:
- Cả tuần nay, cô Ba không dùng cơm trưa ở nhà.
Bà Từ Phan giật mình:
- Nó đến nhà của mấy đứa bạn thân để ôn thi à?
Chị bếp lắc đầu:
- Dạ không. Cô Ba... đi chơi với cậu Lâm Phú.
Nếu một tiếng sét nổ ngang mặt bây giờ cũng không làm bà Từ Phan bàng hoàng đến như thế.
Giọng bà lạc đi:
- Thật không?
- Dạ đúng như thế.
Bà Phan thốt lên hằn học:
- Lâm Phú ghê gớm thật. Tôi đã từng sợ có ngày như thế này nhưng không ngờ mọi chuyện còn sớm hơn tôi tưởng. Mới đây, tôi còn thấy Huyền My tỏ vẻ khó chịu ra mặt với Lâm Phú trong bữa cơm nên tôi mới lầm hai đứa.
Nhìn sững chị bếp, bà Từ Phan trách móc:
- Sao chị không cho tôi biết sớm?
Tránh cái nhìn rát bỏng của bà, chị bếp cúi gằm mặt:
- Mong bà thứ lỗi.
Bà Từ Phan thở dài sườn sượt:
- Chỉ tại tôi cứ lo bù đầu kiếm tiền, không để mắt tới con cái. Mà sao nó lại yêu Lâm Phú chứ. Có lẽ thằng này lại dùng mấy tấc lưỡi để quyến rũ nó đấy thôi. Lâm Phú không phải là một người có thể mang hạnh phúc cho nó.
than thơ một lúc, bà Từ Phan lại day dứt hỏi:
- Thế Lâm Phú và Huyền My đi đâu, chị có biết hay không?
Chị bếp trầm giọng:
- Dạ, có lần cô Ba kể là cậu Lâm Phú đưa cô sang bên Thủ Đức.
Bà Từ Phan nhăn mặt:
- Sang bên Thủ Đức làm gì?
Chị bếp ngập ngừng:
- Dạ, có một vườn trái cây chín bên ấy. Đó là nhà của một người bạn của cậu Lâm Phú vừa đi công tác ở miền Trung.
Không kìm được cơn giận, bà Từ Phan hét lên:
- Chị quay số máy của Lê Khải, bảo nó về đây gấp cho tôi!
*
* *
Gặp bà Từ Phan ở trước cửa, Lâm Phú vội lễ độ chào:
- Dì mới về.
Mặt lạnh như tiền, bà Từ Pha buông chiếc xách tay xuống ghế không trả lời.
Bà gọi lớn:
- Chị bếp đâu, cho ly nước mát coi.
Đặt ly nước mơ ướp lạnh xuống bàn, chị bếp nhìn Lâm Phú thật nhanh rồi lui gót.
Không khí có vẻ ngột ngạt.
Trong phòng khách chỉ có bà Từ Phan và Lâm Phú nên anh không thể im lặng mãi được. Lâm Phú ngập ngừng:
- Hình như dì không được khỏe?
Bà Từ Phan cười nhạt:
- Sao cậu biết?
Lâm Phú ngượng ngập:
- Cháu thấy dì có vẻ hơi xanh. Dì có cần cháu gọi bác sĩ không?
Bà Từ Phan nhếch môi:
- Không có bác sĩ nào chữa được bệnh của ôi đâu.
Lâm Phú bạnh hàm. Thái độ lạ lùng của bà Từ Phan khiến anh cảnh giác. Anh lén quan sát bà nhưng bà Từ Phan đã phóng tia mắt nhìn thẳng vào mặt anh:
- Khi trưa cậu đi đâu?
Không ngờ bà Phan lại hỏi thế nên Lâm Phú sững người im lặng.
Bà Từ Phan quát lên:
- Tại sao cậu không trả lời câu hỏi của tôi? Hay cậu khinh tôi?
Lâm Phú so vai:
- Cháu là một người nghèo khổ, làm sao dám xem thường ai.
Bà Từ Phan giận dữ:
- Thôi đủ rồi, cậu đừng mang cái nghèo của mình ra để đánh động tình cảm người khác nữa. Hở một chút cậu lại xưng nghèo thế nọ thế kia. Tôi nghe nhàm tai rồi. tôi hỏi cái gì thì cậu trả lời cái đó. Tôi không hỏi là cậu giàu hau nghèo, mà tôi muốn biết là cậu rủ rê Huyền My đi đâu suốt một tuần nay?
Lâm Phú rắn giọng:
- Cháu và Huyền My đi thư viện. Huyền My sắp thi nên nhờ cháu chỉ bày thêm.
Bà Từ Phan nheo mắt:
- Hỏi vậy thôi để xem cậu thành thật đến mức độ nào. Thế cậu tưởng là tôi tin lời cậu nói hay sao? Cậu cho là tôi không biết cậu đưa Huyền My sang Thủ Đức sao?
Lâm Phú nhún vai:
- Nếu cháu yêu Huyền My thì cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm. Trước đây, mẹ cháu và dì đã có ý kết hợp hai đứa mà.
Bà Từ Phan nhìn thẳng vào mặt Lâm Phú:
- Đó không phải là lời giao ước.
Lâm Phú cười nhạt:
- Nếu là lời giao ước thì hôm nay không có chuyện dì nạt sát cháu đâu. Cháu sẽ buộc dì giữ lời đấy.
Bà Từ Phan chăm chú nhìn gương mặt lạnh pha một chút tàn nhẫn của Lâm Phú. Một lần nữa, bà xác định là Lâm Phú không thể là người mà bà chọn cho Huyền My.
Mười năm. một khoảng thời gian dài đủ để định hình tính cách mới ở một con người. Lâm Phú bây của mười năm trước không phải là Lâm Phú bây giờ. Bà không muốn Huyền My yêu một người như Lâm Phú.
Bà Từ Phan hắng giọng:
- Huyền My không hề yêu cậu. Đó có thể là sự ngộ nhận. Cậu nên hiểu điều đó và nên xa con bé.
Lâm Phú cao giọng:
- Dì chê tôi nghèo nên không chấp nhận tôi phải không? Dì đúng là một kẻ tham phú phụ bần.
Bà Từ Phan nghiêm nét mặt:
- Cậu đừng cố tình không hiểu vì sao tôi phản đối chuyện cậu yêu Huyền My. Huyền My cần một người đàn ông cao thượng chứ không phải một kẻ hẹp hòi như cậu.
Lâm Phú nhún vai:
- Liệu dì có thể cấm đoán Huyền My được không khi mà Huyền My yêu tôi. Tôi sẽ đem hạnh phúc đến cho Huyền My.
Bà Từ Phan tức giận:
- Cậu thách đố tôi sao? Nó đang chuận bị thi tốt nghiệp, cậu nên để nó yên. Tốt hơn hết là cậu cuốn gói ra khỏi nhà tôi. Tôi không đồng ý cậu ở đây nữa.
Lâm Phú nhếch mép cười:
- Dì đuổi tôi sao? Bộ dì không nghĩ đến tình cảm giữa mẹ tôi và dì xưa kia à?
Bà Từ Phan chua chát:
- Chính vì nghĩ đến tình cảm của tôi và chị ấy, tôi đã suýt phải trả giá. Tôi muốn rằng kể từ ngày mai cậu sẽ không còn ở đây nữa.
Lâm Phú so vai:
- Tôi cũng không muốn ở đây nữa đâu. Sau này, dì sẽ hối hận về những điều dì đã làm đấy.
Bà Từ Phan lạnh lùng phán:
- Cũng cần báo cho cậu biết, tôi cấm cậu liên lạc với Huyền My hay rủ rê nó. Tôi đã tính chuyện hôn nhân cho nó. Sau khi ra trường là làm đám cưới.
Lâm Phú nhìn bà từ Phan không chớp mắt, giọng ngắc ngứ:
- Dì nói thật sao?
Bà từ Phan cười nhạt:
- Thôi, cậu đi thu xếp hành lý đi. tôi cũng bận nhiều công chuyện không thể mất thời giờ vào những chuyện vô bổ như thế này.
Lâm Phú buông người xuống ghế, hoang mang nhìn theo bóng bà Từ Phan mất hút ngoài cổng.
Anh ngồi như thế thật lâu, cho đến khi có tiếng xe mô tô của Lê Khải chạy vào sân.
Lê Khải đặt tay lên vai Lâm Phú an ủi:
- Mày đừng buồn.
Ngẩng đầu lên, Lâm Phú thở dài:
- Mày biết chuyện rồi à?
Lê Khải gật đầu:
- Tao đã cố thuyết phục mẹ tao về chuyện mày và Huyền My yêu nhau nhưng bà nổi giận, quát tháo tao tưng bừng. Chưa bao giờ mẹ tao giận đến thế.
Lâm Phú thở dài:
- Dì Từ Phan chê tao nghèo.
Lê Khải tặc lưỡi:
- Mẹ tao vốn tốt bụng. Có thể là vì không thích mày một điểm nào đó chứ không phải vì mày nghèo đâu. Mày phải kiên nhẫm. Hy vọng mẹ tao sẽ nghĩ lại thôi.
Lâm Phú ngả người trên ghế:
- Dù sao tao cũng cám ơn mày về chuyện mày đã giúp tao bấy lâu. Kể cả chuyện mày bị dì Từ Phan quát tháo.
Lê Khải tặc lưỡi:
- Mình là bạn thân mà.
Lâm Phú vẻ mặt đăm chiêu:
- Rất có thể tao quay về lại Nha Trang ngay sáng mai.
Lê Khải ngạc nhiên:
- Mày định chia tay với Huyền My thật sao? Không lẽ mày bỏ cuộc?
Lâm Phú im lặng không trả lời. Anh đã có dự định riêng của mình. Đời nào anh chấp nhận làm một kẻ thua cuộc. Sự ra đi của anh là cần thiết. Nhất định Huyền My sẽ oán giận mẹ cô và sẵn sàng nghe theo lời của anh. Anh phải chứng tỏ cho Huyền My thấy bà từ Phan là một người tàn nhẫn.
Lê Khải buồn rầu nhìn Lâm Phú:
- Nếu mẹ tao yêu cầu mày ra đi, tao sẽ thu xếp một nơi khác cho mày. Tao có mấy đứa bạn độc thân khá tốt bụng. Nhà tụi nó cũng rộng.
- Cám ơn mày. Tao chỉ muốn về Nga Trang ngay bây giờ chứ không đợi đến sáng mai. Nha Trang là nơi thích hợp với một thằng lang bạt giang hồ như tao.
Lê Khải trầm giọng:
- Mày đừng buồn trách mẹ tao nghe.
Lâm Phú chua chát:
- Biết nói như thế nào với mày khi dì Từ Phan chê tao nghèo. Nếu gia đình tao không sa sút thì không có chuyện gì để nói.
Lê Khải hạ thấp giọng:
- Huyền My đâu?
Lâm Phú tặc lưỡi:
- Tao không rõ. Nãy giờ tao ngồi đây là có ý đợi Huyền My. Cũng có thể là dì Từ Phan đã sai Huyền My đi đâu đó để cách ly với tao. Nghĩ cũng buồn cười, tao và huyền My yêu nhau có gì không được mà dì Từ Phan phải cấm đoán.
Lê Khải an ủi:
- Đừng day dứt nữa. Tao sẽ tìm cách gỡ rối vụ này.
Lâm Phú đứng dậy cho hai tay vào túi quần, vẻ mặt chán chường:
- Tao đi chuẩn bị hành lý đây.
Kỷ Niệm Trắng Kỷ Niệm Trắng - Châu Liên Kỷ Niệm Trắng