Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Số lần đọc/download: 257 / 41
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Chương 6 - Ly Rượu Vang Đánh Đố
N
ửa giờ sau, Poirot và tôi đã ngồi uống cà phê trước ngọn lửa réo rất trong cái mà ông Lazzari gọi là buồng khuất của chúng tôi, một căn phòng phía sau phòng ăn, không thể vào từ bất kỳ lối đi chung nào. Các bờ tường phủ kín những bức chân dung mà tôi cố tảng lờ. Thà là khung cảnh một ngày nắng nào đó, hay thậm chí khung cảnh trời mưa. Những đôi mắt trong tranh luôn khiến tôi khó chịu, bất kể họa sĩ là ai. Bất kỳ bức chân dung nào cũng khiến tôi nghĩ rằng nhân vật được vẽ đang khinh mạn nhìn tôi.
Sau màn trình diễn hoành tráng tại phòng ăn trong vai người dẫn chương trình, Poirot lại chìm vào cơn u uất lặng im.
“Ông lại phiền muộn về Jennie đấy à?” tôi hỏi ông.
Ông thừa nhận điều đó. “Tôi không muốn nghe báo tìm thấy cô ta với một chiếc khuy măng-xét có khắc chữ PIJ trong miệng. Đó là tin mà tôi sợ.”
“Lúc này ông đâu thể làm gì được cho Jennie, vì vậy tôi mong ông hãy nghĩ về điều gì khác,” tôi khuyên nhủ.
“Anh rất thực tế, Catchpool ạ. Tốt lắm. Chúng ta hãy nghĩ về những tách trà nhé.”
“Những tách trà?”
“Phải. Anh nghĩ sao về chúng?”
Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi nói: “Tôi chẳng tìm được ý nào cả.”
Poirot sốt ruột thốt lên: “Ba tách trà được Rafal Bobak bưng đến phòng của Ida Gransbury. Ba tách trà cho ba người, ta hiểu vậy. Nhưng khi tìm thấy xác của cả ba thì trong phòng đó chỉ còn hai tách trà.”
“Tách còn lại ở trong phòng của Harriet Sippel cùng với thi thể bà ta,” tôi nói.
“Exactement. Điều đó rất lạ, phải không? Bà Sippel đã bưng cả tách trà lẫn đĩa lót về phòng mình trước hay sau khi thuốc độc được thả vào? Trong cả hai kịch bản, thì ai lại bưng tách trà đi dọc hành lang khách sạn, rồi vào thang máy đi xuống hai tầng lầu, vẫn với tách trà trên tay cơ chứ? Nếu tách trà đầy thì sẽ có thể bị sánh ra ngoài. Nếu vơi một nửa hoặc hết thì lại không đáng để bưng. Thông thường người ta chỉ rót trà vào tách khi ở trong phòng, n’est-ce pas?”
“Vâng, thường thì là vậy. Hung thủ làm tôi ngạc nhiên bởi sự kỳ lạ của hắn,” tôi nói với ít nhiều sôi nổi.
“Còn các nạn nhân của hắn thì sao? Họ có bình thường không? Hành vi của họ ra sao? Phải chăng anh muốn tôi tin rằng Harriet Sippel đã bưng tách trà của bà ta về phòng, ngồi ghế uống, rồi hầu như tức thì, tên hung thủ đến gõ cửa phòng, tìm ra cơ hội bỏ cyanide vào cốc? Còn Richard Negus, anh nhớ đi, ông ta cũng ra khỏi phòng Ida Gransbury vì lý do không rõ nào đó, nhưng ông ta đã trở lại phòng mình ngay sau đó, với một ly rượu vang mà không một người nào trong khách sạn đưa cho.”
“Ông đã nói thế thì tôi cho rằng…” tôi nói.
Poirot vẫn nói tiếp, như không nghe tôi nói gì.
“À, phải rồi, cả Richard Negus nữa. Ông ta đang ngồi một mình uống rượu thì hung thủ đến thăm. Ông ta cũng bảo: ‘Làm thế nào thì tùy, cứ bỏ thuốc độc vào ly rượu của tôi đi.’ Còn Ida Gransbury, phải chăng suốt thời gian đó cô ta kiên nhẫn chờ đợi tên hung thủ trong phòng 317, một mình? Cô ta nhấp trà rất chậm rãi. Dĩ nhiên sẽ là thiếu chu tất nếu uống hết trước khi hung thủ đến, vì nếu vậy thì làm sao hắn có thể đầu độc cô ta? Hắn biết bỏ cyanide vào đâu đây?”
“Chết tiệt! Ông Poirot, tôi biết nói sao với ông bây giờ? Cũng không hơn gì ông, tôi chẳng hiểu mô tê gì cả! Mà này, tôi nghĩ ba nạn nhân hẳn đã có lời qua tiếng lại với nhau. Nếu không thì tại sao họ dự định dùng bữa tối cùng nhau rồi mỗi người lại đi một nẻo như thế?”
“Tôi không tin một phụ nữ đang giận dữ rời phòng mà lại còn mang theo tách trà uống dở của mình,” Poirot nói. “Chẳng phải nó sẽ nguội khi về đến phòng 121 sao?”
“Tôi thường xuyên uống trà nguội,” tôi nói. “Tôi rất thích thế.”
Poirot nhướn mày. “Tôi mà không biết anh là người trung thực thì tôi chẳng tin nổi điều đó. Trà nguội! Dégeulasse!”
“Tôi đã quen dần,” tôi tự vệ. “Trà nguội thì không phải uống vội. Ta uống lúc nào cũng được, để một lúc cũng chẳng có gì là tệ. Không bị áp lực thời gian. Theo kinh nghiệm của tôi thì làm vậy cũng hợp lý.”
Có tiếng gõ cửa.
“Chắc ông Lazzari đến đây xem có ai quấy rầy cuộc đàm đạo quan trọng của chúng ta hay không,” tôi nói.
“Xin mời vào,” Poirot gọi ra.
Không phải là Luca Lazzari mà là Thomas Brignell, anh nhân viên lễ tân đã cho biết từng gặp Richard Negus gần thang máy vào lúc 7 giờ 30.
“À, ông Brignell,” Poirot thốt lên. “Vào đây. Lời thuật của ông về sự việc tối hôm qua rất là hữu ích. Ông Catchpool và tôi rất cảm kích.”
“Phải, rất cảm kích,” tôi nhiệt thành nói. Tôi có thể nói bất cứ điều gì để tạo thuận lợi cho Brignell, để anh ta chịu khai ra cái điều làm anh ta thấy phiền toái. Rõ ràng là có điều gì đó. Anh chàng tội nghiệp trông chẳng tự tin gì hơn so với lúc ở phòng ăn. Anh ta xoa nắn bàn tay, nhấc lên để xuống. Tôi thấy mồ hôi vã ra trên trán anh ta, và trông anh ta nhợt nhạt hơn lúc trước.
“Tôi đã phụ lòng các ông,” anh ta nói. “Tôi đã phụ lòng ông Lazzari, trong khi ông ấy đối xử với tôi rất tốt. Tôi đã không… trong phòng ăn. Tôi đã không…” Anh ta bỏ lửng câu, xoa nắn bàn tay còn dữ dội hơn trước.
“Ông đã không nói sự thật với chúng tôi?” Poirot gợi ý.
“Từng lời tôi nói đều là sự thật, thưa ông!” Thomas Brignell giận dỗi nói. “Tôi đâu khá gì hơn tên hung thủ nếu tôi nói dối cảnh sát một vấn đề hệ trọng như thế này.”
“Tôi không nghĩ ông nhiều tội như hắn đâu.”
“Có hai việc mà tôi đã bỏ qua, không khai báo. Tôi chẳng biết phải xin lỗi các ông thế nào. Các ông thấy đấy, tôi không quen nói trước một căn phòng đầy người. Tôi vẫn luôn như thế. Và còn khó hơn nữa vì ở đó…” anh ta hất đầu về hướng phòng ăn “… ở đó tôi đã ngần ngại khai ra một điều nữa mà ông Negus đã nói với tôi vì ông ta đã cho tôi một khoản thưởng.”
“Thưởng gì vậy?”
“Tôi chẳng làm gì xứng được thưởng cả, chắc chắn vậy, thưa ông. Tôi chỉ là một người bình thường. Tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Tôi làm việc ăn lương và cố làm sao tốt nhất, nhưng chẳng có lý do gì ai đó chọn tôi ra để ban thưởng đặc biệt.”
“Thế ông Negus đã làm vậy?” Poirot hỏi. “Ông ta chọn ông để ban thưởng?”
Brignell nhăn mặt. “Vâng, thưa ông. Như tôi đã nói: tôi không xin được thưởng và chắc chắn tôi không có làm gì để được thưởng. Nhưng khi tôi thấy ông ta và ông ta thấy tôi, ông ta nói: ‘À, anh Brignell, anh có vẻ là người được việc đấy. Tôi biết tôi có thể ủy thác cho anh chuyện này.’ Rồi ông ta bắt đầu nói vấn đề mà tôi đã khai báo lúc nãy, thưa ông… về việc ông ta muốn thanh toán bữa ăn ấy mà.”
“Và ông không muốn nhắc đến khoản thưởng trước tất cả mọi người, đúng không?” tôi hỏi. “Ông sợ điều đó nghe có vẻ khoe khoang chăng?”
“Vâng, đúng ạ, thưa ông. Tôi đã nghĩ thế. Còn một chuyện khác nữa ạ. Sau khi tôi và ông Negus thỏa thuận xong chuyện thanh toán, ông ta nhờ tôi mang đến một ly rượu vang. Tôi chính là người làm việc đó. Tôi đã đề nghị sẽ mang lên phòng ông ta, nhưng ông ta nói ông ta chờ cũng được. Tôi mang ly rượu lại, và rồi ông ta vào thang máy để đi lên.”
Poirot chồm tới trên chiếc ghế. “Vậy sao ông chẳng nói năng gì khi tôi hỏi có ai trong phòng mang rượu vang đến cho ông Richard Negus?”
Brignell trông bối rối và tuyệt vọng như thể câu trả lời đúng đã ở trên đầu lưỡi, nhưng cách chi đó vẫn cứ tuột khỏi anh. “Lẽ ra tôi phải làm vậy, thưa ông. Lẽ ra tôi phải kể tất tật ngay sau khi ông hỏi. Tôi vô cùng hối lỗi vì đã không làm tròn bổn phận đối với ông và với ba vị khách đã từ trần. Cầu cho linh hồn họ được siêu thoát. Tôi chỉ hy vọng chuộc tội lại đôi chút bằng cách đến chỗ các ông lúc này đây.”
“Đúng thế, đúng thế, tôi chỉ thắc mắc vì sao ông không nói ra lúc ở phòng ăn thôi. Khi tôi hỏi: ‘Có ai đem ly rượu vang đến cho ông Richard Negus?’ thì vì cớ gì mà ông lại im lặng?”
Chàng lễ tân đáng thương bắt đầu run lẩy bẩy. “Tôi xin thề trên nấm mộ người mẹ yêu thương đã khuất của tôi, thưa ông Poirot, tôi đã nói hết từng chi tiết về cuộc tiếp xúc giữa tôi và ông Negus tối hôm qua. Từng chi tiết một. Ông cứ tin tôi đi, không thể có một lời khai nào đầy đủ hơn đâu.”
Poirot mở miệng toan hỏi một câu nữa thì tôi xen vào: “Cảm ơn ông rất nhiều, ông Brignell. Xin đừng lo về việc không khai báo cho chúng tôi sớm hơn. Tôi hiểu đứng nói trước đám đông khó khăn như thế nào. Bản thân tôi cũng chẳng thích thú gì việc đó.”
Được cho đi, Brignell bước vội ra cửa như con cáo vừa thoát khỏi đàn chó săn.
“Tôi tin anh ta,” tôi nói khi anh ta đi khỏi. “Anh ta đã nói tất cả những gì mình biết.”
“Về cuộc gặp gỡ với Richard Negus cạnh thang máy thì đúng. Chi tiết mà anh ta tiết lộ có liên quan đến anh ta. Tại sao, lúc ở phòng ăn, anh ta không nói ra chuyện ly rượu vang? Tôi đã hỏi anh ta câu đó đến hai lần, thế mà anh ta vẫn không trả lời. Thay vào đó, anh ta nói lòng vòng về sự ân hận của mình, vốn cũng là thành thật. Anh ta không nói dối, nhưng anh ta vẫn không nói sự thật. A, anh ta giấu giếm ghê thật đấy! Đó là một dạng nói dối, một cách nói dối rất hiệu quả vì không thể bắt bẻ một lời nào cả.” Poirot đột nhiên cười khùng khục. “Còn anh, Catchpool, anh tìm cách bảo vệ anh ta trước Hercule Poirot, người sẽ liên tục ép anh ta để lấy thông tin, đúng không nào?”
“Anh ta trông có vẻ đã đạt đến giới hạn. Nếu anh ta vẫn im lặng về điều gì thì đó hẳn là điều anh ta nghĩ chẳng hệ trọng gì với chúng ta mà lại gây ra nhiều rắc rối cho bản thân. Anh ta là loại người tận tụy. Ý thức về bổn phận sẽ buộc anh ta khai báo với chúng ta nếu anh ta thấy việc đó là cần thiết.”
“Và vì anh đã cho anh ta đi, tôi đã mất cơ hội giải thích với anh ta rằng thông tin mà anh ta còn che giấu có thể là quyết định,” Poirot lớn giọng, nhìn xoáy vào tôi để tỏ rõ sự bực bội của ông. “Ngay cả tôi, Hercule Poirot này, còn chưa biết điều gì là quan trọng và điều gì không. Vì thế mà tôi phải biết tất tật mọi thứ.” Ông đứng dậy. “Bây giờ tôi sẽ quay lại quán cà phê Pleasant,” ông cộc cằn nói. “Cà phê ở đó ngon hơn hẳn cà phê của Signor Lazzari.”
“Nhưng Henry Negus, em của Richard Negus, đang trên đường đến đây,” tôi phản đối. “Tôi tưởng ông muốn gặp ông ta kia mà.”
“Tôi cần đổi khung cảnh, Catchpool ạ. Tôi phải làm hồi sinh các tế bào xám nho nhỏ. Chúng sẽ trì trệ nếu tôi không đưa chúng đi dạo đâu đó.”
“Thật là vớ vẩn! Ông vẫn đang hy vọng sẽ bắt gặp Jennie hoặc nghe được tin về cô ta,” tôi nói. “Poirot ạ, tôi nghĩ ông đi tìm cô Jennie này cũng vô vọng như đi bắt ngỗng trời thôi. Ông cũng biết thế mà. Hãy thừa nhận đi, ông đến Pleasant với hy vọng sẽ tìm ra cô ta.”
“Có thể là vậy. Nhưng còn một tên chuyên thịt ngỗng đang nhởn nhơ ở ngoài kia thì tôi biết làm sao khác được? Hãy đưa ông Henry Negus đến quán Pleasant. Tôi sẽ nói chuyện với ông ta ở đó.”
“Sao cơ? Ông ta ở tít tận Devon đến. Ông ta sẽ chẳng muốn vừa đến nơi là phải về ngay chỉ vì…”
“Thế ông ta có muốn con ngỗng bị thịt không?” Poirot hỏi. “Cứ hỏi thử ông ta xem!”
Tôi dứt khoát sẽ không hỏi Henry một câu nào như thế, vì e rằng ông ta sẽ quay gót về thẳng nơi ông ta xuất phát sau khi ngộ ra rằng Scotland Yard đã tuyển mộ một thám tử loạn thần kinh.