Số lần đọc/download: 3732 / 138
Cập nhật: 2015-07-27 12:16:35 +0700
Chương 6
L
âm tắt computer một hồi lâu, đầu vẫn chưa hết nóng.
Ngày qua ngày, mối thù nó dành cho con nhỏ Thủy Tiên không những không dịu đi mà càng sâu nặng thêm. Qua cuộc tán gẫu vừa rồi với thằng Quốc Ân và thằng Quang Thuần, nó mới biết con nhỏ Thủy Tiên “khẩu phật tâm xà” kia không chỉ tỉnh bơ lấy mạng Kẻ Thần Bí mà còn thẳng tay hạ sát bất cứ ai là bạn của Kẻ Thần Bí.
Mình làm gì nó mà nó ghét mình thế nhỉ? Lâm xộc tay vào tóc, gãi muốn toẹt da đầu, trong bụng như có ai đang cời than quạt lửa.
Lên lớp, nó tiếp tục nhìn Thủy Tiên gườm gườm.
Lần đầu gặp Thủy Tiên ở quán kem Mickey, Lâm ngạc nhiên thấy mình có vẻ thinh thích con nhỏ này. Thủy Tiên mập mập tròn tròn (chắc nó ăn luôn miệng!), nhưng trông vẫn xinh tệ. Suốt một thời gian, Lâm tự nguyện làm luật sư bào chữa miễn phí cho Thủy Tiên. Bây giờ nó lại ngạc nhiên khi thấy nó chuyển từ “thinh thích” sang “ghen ghét” nhanh quá. Đâu phải tại mình, chỉ tại nó cả thôi! Lâm nhủ bụng. Thằng Quang Thuần nói rồi, tụi con gái là chúa lừa dối, xảo quyệt. Nghĩ tới đó, Lâm bất thần đưa tay đập lên đầu một cái “bốp”. Tại nó chợt nhớ ra những gì thằng Quốc Ân nói đó mà. Cái đó là tật xấu của con trai chứ đâu phải của con gái. Nhưng con gái chắc cũng vậy thôi. Tính tốt thì con trai con gái có thể khác nhau nhưng tật xấu chắc là giống nhau cả. Lâm nghĩ và nghĩ, biến thành “triết gia” lúc nào không hay.
Triết gia đó khi nhìn nhỏ bạn Thủy Tiên thì mắt vụt long lên.
Cho nên đã mấy cái “mai” rồi mấy cái “mốt” trôi qua mà Thủy Tiên vẫn chưa thanh minh được với thằng Lâm về “vụ án mạng” trên núi Trường Bạch hôm nào.
Lâm thì vẫn thế, nghĩa là vẫn chẳng thèm chơi game, cũng chẳng thèm ngó đến bài vở. Đầu óc nó lúc nào cũng lăn tăn: Mình làm gì nó mà nó ghét mình thế nhỉ?
Nó lật tập ra, nhìn vô bài tập Anh Văn của cô Bích Dậu, miệng lẩm bẩm: Mình làm gì nó mà nó ghét mình thế nhỉ? Rồi nó đóng tập lại, liệng xoạch trên đi-văng, với tay cầm cuốn sách lịch sử của thầy Huấn, mở ra lật soạt soạt, lại lẩm bẩm: Mình làm gì nó mà nó ghét mình thế nhỉ?
“Nó” ở đây tức là con nhỏ Thủy Tiên. Nhưng Lâm học hành như thế khiến không chỉ Thủy Tiên mà cả cô Bích Dậu lẫn thầy Huấn đều “ghét” nó.
Lần thứ hai phát bài tập Anh Văn, cô Bích Dậu không hỏi “Em bị ốm hở Lâm?” nữa. Cô hỏi: “Lâm bị ốm hở em?” Trước đứa học trò lười biếng, cô đổi mẩu câu cho đỡ chán, nhưng dù sao vẫn còn nương nhẹ cho nó.
Nhưng đến lần thứ ba thì cô không thèm hỏi han sức khỏe của nó nữa. Cô nghiêm giọng, trán cau lại:
- Nếu sắp tới em còn học hành như thế này nữa thì cô sẽ mời ba mẹ em lên để nói chuyện đó.
Thầy Huấn không khôi hài như thầy Khoa, cũng không căng thẳng như cô Bích Dậu. Thầy chỉ thở dài:
- Không lẽ em mê chơi game đến mức không còn tha thiết gì đến bài vở nữa hả Lâm?
Lần trước làm bài tập Sử, Lâm lỡ “tương” ngôn ngữ của game vô bài làm nên bây giờ mặc dù Lâm không còn dành nhiều thì giờ cho game như trước nó cũng không biết phải đáp lời thầy Huấn như thế nào. Lâm biết, bây giờ nó có nói gì thầy cũng chẳng tin. Thầy chỉ tin vào điểm số thấp tè trong bài tập mới nhất của nó.
Thủy Tiên nhìn thấy Lâm ngồi gằm đầu xuống bàn thì áy náy lắm. Nó nhủ bụng, không nhớ nó đã tự hứa như vậy bao nhiêu lần rồi: Ngày mai mình sẽ gặp Lâm để nói chuyện.
Lớp phó kỷ luật Minh Trung không chờ được như Thủy Tiên. Giờ ra chơi, nó đề nghị họp ban cán sự lớp, thêm thằng Minh Vương, tổ trưởng học tập của Lâm.
Cả bọn vừa bu lại, nó đã đùng đùng:
- Sao thế hở bạn Minh Vương?
- Sao cái gì?
Minh Trung lườm Minh Vương:
- Bạn Lâm mấy bữa nay học hành kiểu gì vậy?
Cựu lớp phó kỷ luật bị tân lớp phó kỷ luật vặn vẹo thì bực mình lắm. Nó đổ lì:
- Nó học theo kiểu của nó.
- Trời đất! – Minh Trung nhăn hí – Bạn là tổ trưởng học tập mà ăn nói ngang phè vậy hả? Bạn không sợ điểm thi đua của tổ bạn tháng này sẽ xếp bét lớp sao?
- Sợ chứ sao không!
- Vậy bạn phải nghĩ ra cách gì đi chứ!
Minh Vương nhún vai:
- Cách thì có rồi.
Minh Trung mở mắt:
- Cách gì?
- Đổi thằng Lâm sang tổ 1 của bạn, bạn chuyển Hiền Hòa hoặc thằng Gia Nghĩa qua đây!
Minh Vương không phải là đứa thích cà khịa. Nhưng bữa nay nhỏ Minh Trung làm nó phát khùng.
Nó khùng thì nhỏ Minh Trung cũng khùng theo. Minh Trung cao giọng, chẳng nể nang gì hết:
- Tổ trưởng như vậy hèn gì tổ viên lười chảy thây là phải!
- Đủ rồi nha! – Minh Vương đập tay lên mặt bàn – Không phải ỷ mình là lớp phó kỷ luật rồi muốn nói gì thì nói à nha.
Đang cáu, Minh Vương chợt ngớ ra:
- Ủa, ủa, bạn là lớp phó kỷ luật chứ đâu phải lớp phó học tập mà hạch sách chuyện này.
Cú phản đòn của Minh Vương khiến Minh Trung mặt mày lập tức méo xẹo. Thằng Lâm dạo trước vì mê chơi game nên học hành lẹt đẹt như con vịt què, sau nhờ tụi Quý ròm bí mật giúp đỡ mà khá lên thấy rõ, bây giờ bỗng nhiên thằng Lâm hăm hở tụt xuống vị trí cũ khiến Minh Trung sốt ruột quá. Cho nên nó quên béng nó không phải là nhỏ Hạnh.
Thấy Minh Trung bối rối, nhỏ Hạnh đỡ lời:
- Sao bạn Minh Vương lại nói thế. Bất cứ thành viên nào trong ban cán sự lớp cũng có quyền lo lắng về tình hình học tập của lớp, đâu có nhất thiết phải là lớp phó học tập.
Lớp trưởng Xuyến Chi mỉm cười trấn an cả Minh Trung và Minh Vương:
- Thực ra chuyện học tập sa sút của bạn Lâm cũng chưa phải là thảm họa. Xuyến Chi và Hạnh biết nguyên nhân rồi, mấy bạn đừng lo.
Lớp phó kỷ luật Minh Trung và tổ trưởng Minh Vương lập tức quên béng cuộc cãi cọ vừa rồi. Cả hai chồm sát vào lớp trưởng Xuyến Chi:
- Nguyên nhân gì vậy, Xuyến Chi?
- Nó lại chúi mũi vào game chứ gì?
Xuyến Chi ngoái cổ lại phía sau quan sát xem có Thủy Tiên ở gần đó không rồi quay lại, chậm rãi trả lời:
- Không phải. Nguyên nhân chính là Thủy Tiên.
Minh Vương bụm miệng để nén một tiếng la hoảng:
- Trời đất, nó thất tình nhỏ Thủy Tiên hả?
- Bậy!
Minh Trung hừ mũi. Trong hai đứa, thằng Minh Vương ù ù cạc cạc, chỉ có nhỏ Minh Trung là biết đầu đuôi câu chuyện giúp bạn của tụi Quý ròm.
Nó ngước nhìn nhỏ Hạnh:
- Bộ Thủy Tiên làm lộ bí mật rồi hả Hạnh?
- Không, Lâm chưa biết Mai Giáng Tuyết là Quý. Nó vẫn đinh ninh là Thủy Tiên.
Nhỏ Hạnh đưa tay đẩy gọng kiếng trên sống mũi, lắc đầu đáp. Rồi cũng như Xuyến Chi, nó cẩn thận đảo mắt một vòng rồi hạ giọng:
- Nhưng Quý đã trả Mai Giáng Tuyết lại cho Văn Châu mà Lâm không biết. Bữa trước Lâm và Văn Châu đụng đầu nhau trong game, Kẻ Thần Bí bị Mai Giáng Tuyết hạ sát, Lâm lại nghĩ Thủy Tiên thù ghét gì mình.
- Ra vậy! – Minh Trung thở phào.
Ở bên cạnh, Minh Vương mặt ngu đi từng phút một. Nó vò đầu ca cẩm:
- Mấy bạn nói gì mình hổng hiểu gì hết.
Nhưng khi nhỏ Hạnh nói cho nó hiểu rồi thì nó lại rên rỉ theo kiểu khác:
- Trời đất. Hổng lẽ chuyện chỉ có vậy mà thằng Lâm đâm ra học hành lẹt đẹt?
- Bạn yên tâm đi. – Lớp trưởng Xuyến Chi an ủi tổ trưởng Minh Vương – Khi nào Lâm biết đây chỉ là chuyện hiểu lầm thì đầu óc Lâm sẽ tập trung vô bài vở hơn. Hổm rày trong tâm trí Lâm chắc toàn chuyện “trả thù” không hà.
Sau bữa đó, Minh Trung không giãy nảy đòi họp khẩn cấp ban cán sự lớp nữa. Minh Vương cũng thôi trách móc Lâm. Mỗi lần thằng Lâm bị điểm kém, Minh Vương không thèm nguýt thằng tổ viên của mình nữa. Nó nhấp nha nhấp nhổm, đau đáu mắt nhìn lên chỗ Thủy Tiên ngồi, bụng nóng như dán Salonpas: Chừng nào con nhỏ này mới chịu mở miệng vậy ta?