Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17873 / 51
Cập nhật: 2015-05-24 22:30:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
uổi trưa, quán thật vắng khách. Hạnh Phương đang mải mê theo dõi hai chú chim yến phụng nên không thấy một bóng bước vào ngồi ở bàn bên cạnh. Không thấy được tiếp đón, hắn đưa tay gõ gõ xuống bàn gọi trống không:
- Này! Tiếp khách đi.
Không thấy Hạnh Phương quay lại, hắn gọi to hơn:
- Này! Khách vào quán sao không lo đón tiếp, hả? Ai cũng như cô, chắc chủ dẹp tiệm sớm quá.
Hạnh Phương giật mình quay lại, và cô kinh hãi khi nhận ra Giang Điền, nhưng cố trấn tĩnh được ngaỵ Cuộc sống đã giúp cô hiểu được người ta chỉ đầy uy quyền trên giang sơn của mình. Con ra khỏi nơi đó, anh hùng nào cũng phải thu mình lại.
Cơn sợ hãi đã đi qua, Hạnh Phương bắt đầu thấy nhớ lại vụ bắt cóc hôm nọ. Cô thấy tức kinh khủng, mắt cô nặng như chì:
- Anh uống gì?
Giang Điền ngồi ưỡn người, hai tay vòng sau thành ghế, nhịp nhịp chán:
- Ân cần, niềm nỡ là điều kiện hàng đầu của một tiếp viên đấy. Còn cô em thì sao?
Hạnh Phương đốp chát ngay:
- Điều đó còn tùy vào mức độ lịch sự của khách nữa.
Vốn đã quen được sự phục tùng ở một số cô gái, Giang Điền có vẻ bất ngờ trước thái độ cứng cỏi của Hạnh Phương. Hắn lừ mắt đe dọa:
- Bà chủ của cô còn chưa dám cư xử với tôi như vậy đâu đấy. Hãy liệu hồn.
Trong phút chốc, Hạnh Phương quên phắt cảnh chạy khắp nơi tìm việc. Cô hât mặt lên:
- Tôi không thể làm bộ vui vẻ với người đã “khủng bố” tôi. Còn ai thích vui vẻ với anh thì kệ họ.
Giang Điền hách dịch:
- Làm tiếp viên mà cũng lên giọng kiêu kỳ. Cô có biết chỉ cần một lời nói của tôi, cô sẽ bị đuổi lập tức.
Lời hăm doa. của Giang Điền chỉ làm Hạnh Phương thêm bất mãn và khinh bỉ. Cô bĩu môi, nói luôn ý nghĩ vụt lướt qua trong đầu:
- Anh chỉ dùng quyền hành vào những việc thế này sao? Vậy mà cũng nhận mình là người hiểu biết.
Bị Hạnh Phương tỏ ý xem thường, Giang Điền càng hung hăng. Hắn đập bàn:
- Thật là quá đáng! Kêu chủ của cô ra đây!
- Chi vậy? Bà ấy đâu phải là chạy bàn, gọi ra làm gì?
Lần đầu tiên có người cứ nói chan chát với Điền kiểu đó, hắn tức điên lên. Và càng tức hơn nữa khi không thể phản kháng theo cách bình thường, bởi ngoài tiền ra, hắn chẳng có một thứ vũ khí nào áp đảo được cô, một con bé chạy bàn bướng bỉnh.
Thấy Giang Điền cứ nhìn mình mà không nói gì, Hạnh Phương hỏi lại:
- Anh uống gì không, hay chỉ đến để hạch sách tôi? Lần này, anh không dọa được tôi đâu đấy.
Câu hỏi của cô làm Điền chợt nhớ lại lý do khiến hắn đến đây. Hắn vui vẻ búng tay:
- Không, anh đến để tìm em.
“Chuyện gì nữa đây?” Hạnh Phương gườm gườm nhìn Giang Điền. Theo bản năng, cô lui lại một bước đề phòng.
Gìang Đdiền chồm người tới, chớp lấy tay cô, kéo lại gần, cứ*ời tít cả mắt:
- Làm gì` mà sợ anh vậy? Anh đến tìm em để báo một tin vui. Em ngồi xuống đdi.
Bị bất ngờ, song Hạnh Phượng vẫn cố gìằng tay ra. Cô la nhỏ:
- Ông có buông ra không? Tôi la lên bây gìờ.
- Không phải ai cứ~ng được anh ban cho cơ hội này đâu. Đừng từ chối anh.
- Toi^ kh^ong cần. Anh…
- đdừng có ngu ngốc vậy. Nghe lời anh, em sẽ không phải làm việc cứ*.c nhọc này nữa.
- Thế nào là không phải làm việc cứ*.c nhọc?
Gìang Đdiền có vẻ mãn nguyện. Hắn lại ngồi uốn ngưỡi, mốc trong túi, một chiếc chìa khóa, gìơ lên trước mặt cô:
- Món quà ra mắt đầu tiên là một chiếc xe Dream. Sau đó, tùy vào sự hiểu biết cứ?a em… em sẽ không thiếu thứ gì` cả.
Cách nói sống sượng cứ?a Gìang Đdiền khiến Hạnh Phượng lại nổi tức lên. Cô hất mặt:
- Anh tưởng tôi cần thứ này sao?
Cô ngồi hẳn xuống, nhấn gìo.ng:
- Anh Đông đã từng hứa cho tôi những thứ hơn cái này nhiều. Nếu tôi chỉ cần có bấy nhiêu thì tôi đã không phải đdi làm thế này.
Mặt Gìang Đdiền vụt sáng lên. Hắn hỏi với vẻ nôn nóng không cần che gìấu:
- A! Em muốn hơn vậy nữa à? Em nói đdi, anh sẽ đáp ứng đầy đủ.
Hạnh Phượng không trả lời. Cô nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đầy ác cảm:
- Anh thừa tiền đến mức gặp ai cứ~ng cho như vậy sao?
- Tất nhiên là không, nhưng anh bỗng thấy thích em.
- Và muốn dùng tôi để dằn mặt anh Đông?
Gìang Đdiền hấp tấp:
- Không. Anh thích em thật mà.
- Anh em anh, người nào cứ~ng bảo thích tôi, nhưng chỉ toàn đem đến cho tôi tai họa. Làm ơn đừng ưa thích kiểu đó, tôi chết mất.
Gìang Đdiền vẫn nài nỉ:
- đdu^`ng từ chối anh mà Hạnh Phượng. Nếu em chưa bằng lòng với những gì` thằng Đông ta*.ng, thì anh sẵn sàng lo cho em hơn những thứ cứ?a nó. Tiền cứ?a anh không Ít hơn nó đâu. Chưa kể anh không có tình lang nhang bay bướm như nó, em sẽ không có gì` để lo cả.
“Thật là hóm hỉnh” Hạnh Phượng kh^ong nén được một câu mai mỉa:
- Anh có khiếu tiếp thị Thật đấy, nhưng tôi thấy, thường người ta chỉ sử dụng quảng cáo với đồ vật thôi.
Điền vẫn lải nhải:
- Thằng Đông coi vậy chứ không được tự do bằng anh đâu. Với lại, mẹ Thằng Đông dữ lắm.
Hạnh Phượng thật sự ngao ngán những ý nghĩ hom mình cứ?a Gìang Điền. Cô gắt gỏng:
- Nếu không còn việc gì, anh về đi. Và từ nay về sau, xin để tôi yên. Cách biểu hiện tình cảm cứ?a anh khiến tôi phát điên lên thôi.
Nhưng Điền vẫn ngồi yên, chỉ có đôi mắt cứ*' đảo lên rồi cứ.p xuống mấy lần. Chợt hắn bật cứ*ời hinh hích:
- Em chỉ neo gìá với anh thôi, nhưng cao lắm chỉ là cái nhà tiện nghi đầy đủ, bảo đảm không thiếu thứ gì.
Cách nghĩ cứ?a Gìang Điền khiến Hạnh Phượng nỏi đóa. Cô trừng mắt nhìn anh, ghê tỏm và khinh bỉ:
- Anh cứ*' đành cái nhà đó để dụ Người khác, tôi không phải là đối tượng cứ?a anh đâu.
Dường như đã quen với cách đưa đẩy để đòi điều kiện cứ?a những phụ Nữ từng trãi. Và trong suy nghĩ cứ?a Điền, Hạnh Phượng rồi cứ~ng sẽ giống như những cô gái trước kia thôi. Đâu có ai sống mà không cần tiền. Còn hắn chỉ cần được “vi vut” với người đẹp, dù phải chi bao nhiêu, hắn cứ~ng đâu ngán.
Giang Điền lại cứ*ời. Hai mắt hắn giờ đây chỉ như hai sợi chỉ vắt trên gò má:
- Cô gái nào trước tiên cứ~ng nguây nguẩy kiêu ky `với anh như cô em vậy, nhưng rồi cứ~ng xong. Ăn thua mình thỏa thuận với nhau. Em không cần xe, từ chối nhà, vậy em cần gì? Hay là muốn anh cứ*ới em? Cha! Xem ra, em cứ~ng nhiều tham vọng quá hạ Nhưng anh đã thích em rồi, em yêu cầu gì, anh cứ~ng chiều được hết. Em đồng ý anh chứ?
Hạnh Phượng đã ghét cay, ghét đắng cách tung tiền ra mua những cứộc phiêu lưu tình cảm cứ?a Giang Đông, giờ lại đến Giang Điền. Mà Điền lại nói năng thô thiển, sống sượng gắp trăm lần Đông. Cô nhìn hắn đầy ác cảm.
- Tôi không muốn nói chuyến với mấy người… có đầu óc sình lầy.
Nói xong, Hạnh Phượng bỏ mặc hắn ngồi đấy, đến bên trong quầy, dọn một số vật tinh tinh.
Điền ngồi yền nhìn cô một lúc rồi cứ~ng đến bên quầy, đặt chiếc chìa khóa trước mặt cô:
- Em muốn mắng anh thế nào cứ~ng được, anh vẫn chờ đợi em suy nghĩ lại, đến bao gìờ cứ~ng được.
Hạnh Phượng không thèm tr?a lời, chỉ liếc xéo hắn một cái rồi ngỏanh mặt đi. Nhưng Điền vẫn không nản, hắn vẫn hy vọng những khoan chi hậu hỉnh cứ?a hắn sẽ làm cô xiêu lòng. Hắn hấp háy mắt.
- Hay em muốn gì thì cứ*' nói thẳng. Anh hứa sẽ chiều theo ý cứ?a em. Thậm chị em bảo anh cứ*ới, anh cứ~ng không từ chối.
- …
- Em cứ*' suy nghĩ kỹ đi, đừng bỏ lỡ cơ hội có một không hai này ma ân hận. Gìa đình anh rất gìau có và thế lực cứ~ng rất lớn, bảo đảm em sẽ được sung sướng đến trọn đời.
Hạnh Phượng quay lại, cô nhìn Điền hết sức ngán ngẩm. Quả Thật, cô không biết phải nói thế nào để hắn hiểu được rằng, không phải hắn có tiền rồi muốn gì cứ~ng được.
Nhưng Điền lại hiểu cái nhìn ấy theo nghĩa khác. Hắn nheo mắt với cô.
- Em cứ suy nghĩ lại đi. Miễn em đồng ý thì anh chờ đến bao lâu cũng được.
Nói xong, hắn lại cừơi hinh hích, tự tán thưởng cho câu nói mà hắn cho là ga lăng nhất với Hạnh Phượng.
Câu nói của Điền làm Hạnh Phượng tức đến mức chỉ muốn nhét giấy vào miệng hắn. Tay cô vô tình vung lên. Thấy ánh mắt đầy sửng sốt của anh ta, cô hay tay xuống quắc mắt, giọng gay gắt:
- Nói chuyện vói mấy người thiếu hiểu biết như anh chỉ tổ mất thời gian. Anh cứ đem mấy thứ tài sản ấy mà phát người khác. Tôi không có gì suy nghĩ lại cả. Đồ đầu óc tối tăm.
Sự cố gắng của Điền chỉ được có bấy nhiêu. Không tán tỉnh được Hạnh Phượng, hắn quay qua hâm dọa:
- đdồ ngốc! Có người tạo cơ hội để cô em sống nở mày, nở mặt với người ta mà cứ từ chối, nhưng cô em không thóat khỏi tay tôi đâu. Hãy chống mắt lên xem.
Hạnh Phượng cũng hất mặt lên, thách thức:
- Anh tưởng nói vậy rồi tôi sợ À. Anh cứ thử đụng đến tôi xem, anh Đông sẽ trừng trị anh như thế nào.
Như vừa chớp được điều gì lý thú, Điền nhìn cô, rồi bỗng bật cười ha hả:
- Cô em đã là người của thằng Đông rồi à? Sao không nói sớm mà cứ quanh co mãi, cứ nhu còn cao giá lắm vậy.
Hạnh Phượng cau mặt:
- Anh chỉ giỏi xuyên tạc thôi. Nhưng tôi và anh Đông chẳng có gì mờ ám. Tôi chẳng sợ gì những câu nói khó nghe của anh.
Gìang Điền vẫn tiếp tục cười, giọng cười thật đáng ghét. Hắn cố nói cho hết sự cay cú trong lòng:
- Có gì hay không thì hai người biết. Nhưng nếu cô em dựa vào thằng Đông để lên mặt kiêu kỳ với tôi l`a sai lắm. Mai mốt nó cứơi vợ thì cô mất trắng đấy. Sống bằng nghề này mà không biết lo xa.
Nói xong, hắn nhặt chiếc chìa khóa cẩn thận nhét vào túi ào, vuốt lại mái tóc rồi đi ra.
Hạnh Phượng tức giận tột cùng, nhưng không biết làm gì để trừng trị Điền được hiểu quả Nhất. Bởi cô không thể xử Hắn theo cách đã xử Với Nguyệt. Cô qúynh quáng bước đến, dừng chân trước mặt hắn, run run đe dọa:
- Mấy người không được nói năng như vậy với tôi. Nếu không xin lỗi thì tôi không để mấy người yên đâu.
Ánh mắt nảy lửa cùng hai ban tay đang nắm chặt cửa Hạnh Phượng làm Điền không khỏi thấy chồn chồn. Bởi hắn vốn nhát như thỏ, lại đã từng chứng kiến cách phản kháng quyết liệt của cô trong lần trước. Biết đâu cô gái này bảo vệ danh dự theo cách của “sư tử bảo vệ con” thì hắn cũng chẳng biết làm sao. Nhưng lỡ nói rồi, phải xin lỗi thì mất mặt quá. Hắn nhìn xung quanh xem có thể cầu cứu được ai không. Bất giác, hắn kêu lớn:
- Chủ Quán đâu rồi? Tiếp viên cư xử Kiểu này, mai mốt khách nào dám tới nữa.
Nghe Điền la, Hạnh Phượng hơi liếc vào trong. Lợi dụng khỏang khắc ấy, Điền lách người đi như chạy ra cửa.
Hạnh Phượng quay người lại, nhưng vẫn đứng yên, chỉ ném theo hắn cái nhìn khinh miệt. Cô lẩm bẩm:
- đồ hèn! Đồ chết tiệt!
Xe chạy đã khá xa, Điền mới dần dần lấy lại bình tỉnh. Và theo bản năng, hắn bắt đầu nguyền rủa Hạnh Phượng không tiếc lời. Nhưng nguyền rủa vẫn chưa hết tức, hắn phải làm cách nào để cô cũng phải lâm vào cảnh bẻ mặt như hắn vừa trãi qua thì hắn mới có thể vui lại được…
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu, Điền hí hửng quay đầu xe, chạy thẳng đến nhà bà Yến – mẹ của Giang Đông.
Ngay tối hôm ấy, Hạnh Phượng đang trên đường về thì hai người lạ mặt ập tới và lập tức, cô bị khống chế như trước. Cô kinh hãi đưa mắt tìm anh bảo vệ, nhưng chỉ thấy ánh mắt hốt hỏang, lúng túng của anh. Cô kêu lên:
- Sao anh không cứu tôi?
Anh bảo vệ gãi gãi đầu, nói ngập ngừng:
- đạ, không được. Tôi… không dám… thưa cô.
Vụt hiểu tình thế của mình, Hạnh Phượng tuyệt vọng. Cô cố vùng vẫy, nhưng với cách kềm người của họ, sự vung vẫy ấy chỉ làm cô đau đớn thêm.
Không cách này thì cách khác, Hạnh Phượng vụt la thật to, đặt hy vọng vào những ngôi nhà còn sáng đèn:
- Buông tôi ra! Mấy người là ai vậy? Cứu tôi… Cứu tôi…
Những món “vũ khí” duy nhất ấy đã bị họ xử Lý bằng một chiếc khăn và nhanh chóng đẩy cô vào một chiếc xe.
Ngồi thuc thu giữa hai tên anh chị mặt mày lạnh băng, Hạnh Phượng cố đóan xem họ đã làm theo lệnh của ai. Tú Anh? Thúy? Giang Điền?… Nhưng dù chủ Của họ là ai cũng không có quyền chận đường bức bách cô như vậy. Cô vừa tức, vừa sợ, nhưng vẫn ngồi yên, chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống nguy hiểm sắp đến, nhất là với Giang Điền.
Xe dừng lại trong sân một ngôi nhà lớn. Hai tên lôi cô ra, mở trói, mở khăn rồi đưa cô vào một Căn phòng khách rộng thênh thang. Mọi vật bày biện trong phòng đều quý giá và sang trọng.
Một tiếng đằng hắng ở ghế xa lông làm Hạnh Phượng giật mình, quay lại. Và cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy một phụ Nữ khá đẹp đang ngồi ở ghế xa lông. Bà ta cũng đang quan sát cô.
Không có Giang Điền trong phòng. Không có người để trút bỏ sự phẫn nộ đang phải kiềm chế. Hạnh Phượng don luon vào người phụ Nữ trước mắt dù chưa biết bà ta là ai.
Cô gườm gườm nhìn bà ta:
- Bà là ai vậy? Tôi không quen biết với bà, tại sao bà cho người cưỡng bức, đem tôi về đây?
Ng*ừoi phụ Nữ ra hiệu cho Hạnh Phượng ngồi xuống ghế. Một người làm đặt một ly nước cam vắt rồi lui ra. Thấy không bị đối xử Tàn tệ Như lần trước, Hạnh Phượng hơi yên tâm. Miễn không phải đối điện với Giang Điền hay Thúy là tốt rồi.
Khi chỉ còn lại hai người, người phụ Nữ mới lên tiếng giới thiệu:
- Tôi là mẹ Của Giang Đông. Còn cô là Hạnh Phượng, bạn gái của con trai tôi, phải không?
Giọng nói khoan thai, đỉnh đạc của bà làm mọi sự chuẩn bị của Hạnh Phượng như biến vào khoảng không. Cô gật đầu một cách máy móc:
- đạ, chào bà. Nhưng dù bà có là ai đi nữa, tôi cũng thấy không có lý do gì để ép buộc tôi đến đây.
Người phụ Nữ khóat tay:
- Cô bình tỉnh lại đã. Tôi có lý do để gặp cô đấy. Cô có biết thằng Đông sắp cứơi vợ không?
Hạnh Phượng gật đầu:
- Chuyện đó tôi có nghe.
- Vợ của nó là con của một gia đình có nhiều tiếng tăm, bản thân cũng có mấy bằng đại học, vừa đi du học ở Pháp về.
- Vâng. Nhưng những điều bà kể, có dính dáng gì đến tôi đâu.
Giọng người phụ Nữ dứt khóat:
- Tôi nói để cô biết rằng, đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ Với thằng Đông như trước nay.
Bà ta càng nói, Hạnh Phượng càng ngạc nhiên. Cô tròn mắt nhìn bà:
- Bà nói gì, tôi không hiểu. Tôi đã quan hệ Với anh Giang Đông bao giờ?
- Tôi biết thằng Đông đã đối xử Rất tốt với cô, và cô có nhiều lý do để duy trì mối quan hệ Với nó. Từ giờ trở đi, tôi muốn thương lượng với cô để mọi việc giải quyết trong êm thắm. Thằng Đông không còn vướng bận gì cho đến lúc đám cứơi. Cô không phản đối chứ?
Cung cách của mẹ Giang Đông làm cho Hạnh Phượng không dám đớp chát như mọi ngày, nhưng cô cũng không thể giữ được sự ấm ức trong lòng. Cô nói nhanh:
- Tôi nghĩ bà có sự lầm lẫn rồi đây. Trước nay, tôi chưa bao giờ là bạn bè của anh Giang Đông.
- Tôi đã sống nhiều năm hon* cô, cũng tiếp xúc với nhiều lọai người rồi. Tốt nhất là chúng ta nên thẳng thắn với nhau. Tôi là người biết điều, cô không sợ Bị thiệt thòi đâu.
Hạnh Phượng tức quá, kêu lên:
- Nhưng tôi không có quan hệ Với anh Đông, đừng có nói oan cho tôi.
Nét mặt bà Yến lộ Vẻ phật ý, nhưng giọng nói vẫn ôn tồn:
- Người được quyền lớn tiếng ở đây không phải là cộ Bản thân tôi đã có thái độ Lịch sự với cô, cô cũng nên giữ lời một chút.
- Nhưng tôi bị Oan thì phải nói chứ. Bà đã không tìm hiểu rõ ràng, chỉ dùng uy quyền để ép buộc tôi thôi.
- Khi mời cô về đây, dĩ nhiên tôi đã có những thông tin về cô rồi. Tôi tin vào sự phán đóan của chính mình. Những cô bạn gái của Giang Đông trước nay đều bằng lòng với cách giải quyết của tôi và họ đã thực hiện lời hứa rồi đấy.
Bà Yến dung loi, mở xách tay lấy ra một phong bì dày cộm, đặt trứơc mặt cô:
- đdây là một số tiền, nếu khéo vun vén, cô sẽ tổ Chức được một cuộc sống đàng hòang, lương thiện, ổn đỉnh đến suốt đời đấy.
Hạnh Phượng nhìn xấp tiền trên bàn rồi nhìn vẻ mặt tự mãn của bà Yến. Rõ ràng bà đã kín đáo buông lời đe dọa cô, nhưng cô cốc cần, bởi cô chẳng làm điều gì sai quấy như bà nghĩ.
Thấy cái nhìn của cô, bà Yến kín đáo mim cười:
- Nếu cô mở ra xem thì thấy tôi không hẹp hòi chút nào. Cô cứ tự nhiên.
Hạnh Phượng gật đầu, cô nói thật nhã nhặn:
- Tôi thành thật cám ơn sự biết điều của bà. Nhưng bà cũng nên biết một điều, tôi không phải là bạn gái của anh Đông. Và dù không có số tiền này, lâu nay tôi cũng đã giữ mối quan hệ Bạn bè với anh ta rồi.
Lời thanh minh của Hạnh Phượng lại được bà Yến hiểu theo nghĩa khác, bà cười nhạt:
- Cô khá lắm, nhưng cô không hiểu biết hơn tôi đâu. Những cô gái trước đã bằng lòng với sự sắp đặt của tôi và cô cũng phải như vậy, không hơn được.
Hạnh Phượng nhổm người lên, cô để mặc những ý nghĩ trong đầu được tuôn ra thỏa thích ra sao thì ra:
- Bà không được nói vậy với tôi. Mấy người đừng tưởng có nhiều tiền rồi muốn nói sao, người khác cũng phải nghe, làm gì người khác cũng phải chịu. Có thể số tiền này không nhỏ, nhưng cũng không đủ để mua được danh dự Của tôi đâu. Không tin, bà cứ hỏi anh Dong, xem có phải tôi đã từ chối một ngôi nhà của anh ta vì những điều kiện đi kèm theo.
Thái độ Phản kháng quyết liệt của Hạnh Phượng khiến bà Yến hơi chùng lại. Nhưng bà vẫn yên lặng, không biểu hiện gì. Mãi một lúc sau, bà mới chậm rãi buông từng tiếng, giọng đanh đảnh:
- Cô từ chối những tiện nghi cùng những điều kiện của thằng Đông vì cô đặt nhiều tham vọng, muốn đoạt được những vị Trí cao hơn. Nhưng cô nhìn lại mình xem, thằng Đông có bay bướm, nhưng nó không đến nỗi mù quáng đâu. Nó đã bằng lòng cưới người mà gia đình sắp đặt thì cô cũng nên biết vị Trí của mình.
- Nhưng bà đa vơ đũa cả nắm. Không phải ai cũng thiếu tự trọng như bà nghĩ.
Nét mặt bà Yến chợt sa sầm, không còn giữ được thái độ Điềm tỉnh như ban đầu vì sự bướng bỉnh của Hạnh Phượng. Đôi mắt bà ánh lên một sự tức giận đến hung dữ. Bà nói qua kẽ răng:
- Cô thật là ngoan cố. Cô có lường trước hậu quả khi tôi nổi giận không?
- Vậy bà có nghĩ đến sự tức giận của tôi trước những lời lẽ xúc phạm, vu khống của bà không? Tôi chỉ yêu cầu bà hiểu đúng sự thật, chứ có cần tiền của bà đâu. Thật ra, tôi cũng rất bực mình vì những phiền phức xung quanh anh Đông. Tôi đã thóat ra, nhưng mọi người cứ hiểu lầm, cả bà cũng vậy.
Càng nói, càng hăng. Hạnh Phượng không để ý ánh mắt của bà Yến đã chuyển từ hung dữ đến độc ác. Bà gằn giọng:
- Cô là người đầu tiên có thái độ Như vậy với tôi đấy. Tôi đã nói ngọt, cô không nghe. Đợi tôi ra tay thì đã muộn, cô gái à.
Hạnh Phượng chống chọi đến cùng:
- Bà bảo rằng, bà là người hiểu biết. Nhưng thực tế bà cũng chỉ biết dùng quyền hành và tiền bạc để đạt được những điều bà muốn, chứ bà có biết lẽ phải đâu. Bộ bà tưởng bà giàu đến suốt đời à?
Thấy bà ta điên tiết nhìn mình, Hạnh Phương cũng hất mặt lên nhìn trả. Cách lý giải theo đồng tiền của bà ta khiến cô chẳng giữ được chút tôn kính lúc đầu. Cô thoáng hả hê khi thấy mặt bà ta chuyển từ đỏ bừng rồi tái nhợt.
Cả hai nhìn nhau không biết bao lâu. Cuối cùng, bà Yên kêu lớn:
- Đưa cô ta ra ngoài!
Lập tức, sau cánh cửa, hai người lúc nãy bước ra. Mỗi người một bên kè cô đi. Một tên không quen nhặt lấy phong bì, nói nhỏ:
- Cái này là của cô rồi, đừng để bà ấy phật ý.
Hạnh Phương rất muốn quăng xấp tiền lại, nhưng hai tay đã bị kè chặt, cô đành đi theo họ ra ngoài.
Đợi chiếc xe chạy ra khỏi cổng, Giang Điền từ phòng bên cạnh bước qua, ngồi xuống ghế xa lông:
- Dì thấy tôi nói có sai không? Con nhỏ này chằn lắm.
- Nhưng tôi thấy cô ta không có vẻ sành sỏi như những cô gái khác.
Giang Điền bĩu môi:
- Cô ta chỉ làm bộ thế thôi, chứ ai lại chê tiền. Dì cương quyết như vậy là hay lắm.
Ba Yên chợt hỏi:
- À! Nó bảo thằng Đông cho nó một căn nhà mà nó không lấy, có đúng vậy không?
- Nó cũng nói với tôi như vậy, nhưng hơi đâu dì tin.
- Tự nhiên cô ta lại đi nói với cậu những chuyện như vậy à?
Đôi mắt Giang Điền chợt đảo đi nơi khác. Hắn ấp úng, nhưng cũng trả lời một cách thành thật:
- Đâu có tự nhiên. Tôi đã cho nó chiếc xe, nó bĩu môi chê ít, bảo thằng Đông cho nó nhiều gấp mấy mà nó còn không thèm. Nó nói nó không phải là gái bao.
Bà Yên không khỏi nhăn mặt vì cách nói thô thiển của Giang Điền, bởi ít nhiều cũng đã động chạm đến thanh danh của bà. Bà nói xằng:
- Biết đâu chừng cô ta nói đúng, và cậu vì không chinh phục được cô ta nên mới nhờ tay tôi. Rõ là… chỉ được nước xúc xiểm sau lưng, vậy mà cũng là đàn ông sao?
Bị bà Yên công kích bất ngờ, lại nói đúng ý nghĩ đen tối trong đầu, Điền trở nên lúng túng như gà mắc tóc. Hắn rất ghét ai nói đổng đến những yếu điểm của mình. Nhưng cũng biết mình không đủ khả năng đối phó những tình huống ngoài dự định, nhất là đối với bà mẹ kế khôn ngoan, sắc sảo này, Giang Điền đứng lên, nói lảng:
- Thôi, tôi về. Tôi đến để nhắc nhở dì đế đi để ý đến thằng Đông. Nó tiêu xài hoang phí quá đến núi cũng phải lở, nói gì đến tiền của ba tôi. Vả lại, nó sắp cưới vợ rồi. Dì không quản lý nó chặt chẻ để nhà ấy biết chuyện lăng nhăng của nó, không chừng dì mất cả chì lẫn chài.
Lời lẽ của Giang Điền lại khiến bà Yên nổi giận thật sự, bà quắc mạt:
- Cám ơn, việc tôi làm, tôi biết. Cậu chừa mẹ con tôi ra khỏi khoản ấy đi.
Giang Điền hoảng hốt xua tay:
- Đâu có. Tôi đâu có ý nói dì. Tôi chỉ nói thằng Đông thôi. Thôi, tôi về.
Vừa nói, Điền vừa lùi ra của. Bà Yên ném theo hắn cái nhìn bực tức. Rồi lại quay ra ôm hận vì đã chưa tìm hiểu kỹ đã vội tin lời hắn để xảy ra chuyện không hay với Hạnh Phương.
Nghĩ đến Hạnh Phương, bất giác bà lại thở dài. Có lẽ cô ta trung thực hơn Điền, bởi cảch phản ứng quyết liệt của cô khi bị bà đánh đống với những cô gái từng trải khác. Còn họ, dù không muốn, nhưng lúc nào cũng tỏ ra phục tùng bà.
Hai tên tay chân của bà Yên bỏ Hạnh Phương xuống gần chổ cô làm rồi phóng vụt đi. Tuy lúc về, họ không trói cô nữa, nhưng sự bực tức vẫn còn đeo đẳng trong lòng. Cô ném theo họ cái nhìn căm ghét cùng vô số những lời nguyền rủa. Uớc gì cô được một phép màu, cô sẽ bắt họ chịu ngay những sự sĩ nhục mà cô đã phải chịu.
Một chiếc xe trợt tới trước mặt rồi đứng lại. Lần này đúng là tay chân của Giang Điền rồi. Hạnh Phương cảm thấy tim cô như ngừng đập đến nơi. Cô hốt hoảng đưa tay ôm ngực. Và theo phản xạ, cô quay đầu bỏ chạy, nhưng người ngồi trong xe đã nhanh chân hơn. Anh ta tóm được tay cô kéo lại, vừa nói nhỏ:
- Đừng sợ, là anh đây. Đông đây.
Nghe tiếng Giang Đông, Hạnh Phương chưa tin hẳn là mình gặp anh, cô ngước nhìn Giang Đông chầm chầm.
Nhìn ánh mắt hoảng loạn của Hạnh Phương, Giang Đông cảm thấy xót xa như chính anh đang gặp chuyện ghê gớm vậy. Anh dịu dàng ấn đầu cô tựa vào vai, vổ về nhè nhẹ, vừa thì thầm trấn an:
- Em hết sợ chưa?
Cảm giác được chở che sau những căng thẳng tột cùng khiến Hạnh Phương gần như kiệt sức. Cô gục hẳn vào vai Đông, oà khóc nức nở. Đông nhẹ nhàng dìu cô ngồi vào xe, giọng anh thật êm ái:
- Em bình tĩnh lại đi. Anh đến để xin lỗi em vì chuyện không hay lúc nãy.
- Xin lỗi làm gì, chỉ cần anh và gia đình anh để tôi yên ổn là tôi mừng rồi. Tại sao gia đình anh, ai cũng tự cho mình quyền “khủng bố” hết vậy?
- Chắc em sợ lắm hả? Vậy đừng nhớ đến nó nữa nghe.
Giọng Giang Đông đầy xót xa, nhưng lúc này, Hạnh Phương không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều. Cô cao giọng:
- Việc gì tôi phải sợ họ. Tôi chỉ tức thôi. Chuyện anh cưới vợ thì mặc kệ anh, liên quan gì đến tôi mà gia đình anh bắt tôi đến đe dọa đủ chuyện vậy?
Cơn uất ức lại dâng lên, Hạnh Phương lại bật khóc tức tưởi. Giang Đông chẳng nói gì, chỉ rút khăn tay đưa cho cô, và cô cầm lấy như hiển nhiên là phải như vậy. Mùi nước hoa thoang thoảng trong chiếc khăn làm cô thấy dễ chịu, thoải mái. Đợi tiếng “hức, hức” thưa dần rồi dứt hẳn, Giang Đông mới quay qua cộ Đông nâng mặt cô lên bằng một ngón tay.
- Không ngờ em cũng có nhiều nước mắt đến vậy. Nhưng có thật là chuyện anh cưới vợ, không làm em bận tâm chút nào sao?
- Tại sao tôi phải bận tâm chứ?
Và nhớ ra, cô nói thêm:
- Cũng có, tại vì nó liên quan đến tôi.
- Liên quan thế nào?
- Đấy! Bị gia đình anh “khủng bố” như vậy, không liên quan sao? Tôi không hiểu tại sao nhà anh lại cứ nhè tôi mà hăm dọa, làm như có tôi thì anh không cưới vợ vậy, trong khi tôi có làm gì đâu chứ.
- Em đừng bận tậm. Mẹ anh cũng làm như vậy với một số người.
- Tôi biết rồi, nhưng họ là bạn gái của anh, còn tôi thì không. Mẹ anh phải lịch sự một chút chứ. Đâu phải chỉ áp dụng công thức là đúng.
Giang Đông không nói gì, chỉ lẳng lặng nổ máy xe. Hạnh Phương hốt hoảng:
- Anh đi đâu vậy?
- Đi một vòng cho em khuây khỏa.
Hạnh Phương không đồng tình, nhưng cũng không phản đối. Bởi cô biết có về nhà cô cũng sẽ trằn trọc rất lâu đê tức.
- Anh Giang Điền đã đề nghị em những gì vậy?
Giang Đông lên tiếng phá tan sự yên lặng. Nghe nhắc đến Giang Điền, Hạnh Phương lại thấy tức ấm ách. Cô không nén được sự bực bội:
- Cũng như anh trước kia vậy. Anh ta đòi tặng tôi một số tiện nghi.
- Tại sao em từ chối?
- Tôi không ưa mấy kẻ hợm mình.
- Vậy nếu người khác tặng, em có nhận không?
- Không ai tặng không một thứ gì cả. Còn tôi thì không thích mang tình cảm ra đổi chác.
Giang Đông không hỏi nửa, cũng không nhìn cộ Hạnh Phương cũng quen với vẻ mặt im lìm của anh. Cô ngã đầu vào thành xe, nhắm mắt lại.
- Em mệt lắm à?
- Không. Tôi thư giãn.
Nghĩ ngơi một lúc, Hạnh Phương lên tiếng:
- Sao anh biết anh Điền đã đến tìm tôi?
Môi Giang Đông hơi nhếch lên, chưa nở thành nụ cười thì đã mím lại như cũ:
- Không nghĩ ra à? Em không nhớ lúc nào cũng có người bảo vệ em sao?
- Ừ nhỉ.
Nhắc đến người bảo vệ, Hạnh Phương lại ngồi thẳng lên, giọng không giấu sự bất mãn:
- À! Còn người bảo vệ của anh đấy, tôi không nhớ nữa. Có anh ta, tôi cũng có tránh được chuyện phiền phức nào đâu.
- Em nên thông cảm cho tụi nó. Nếu em gặp người của anh Điền thì khác. Còn đằng này… nó có giỏi đến mấy cũng đâu dám chống lại mẹ anh.
Cách giải thích của Giang Đông làm Hạnh Phương hơi bị bất ngờ, hụt hẫng, đồng thời lại thấy khâm phục cách xử lý rạch ròi của anh. Nhưng cũng không vì thế mà cô chấp nhận việc bị người khác áp chế như vừa rồi. Cô nhăn mặt:
- Nhưng ai sống cũng phải tuân theo pháp luật chứ. Càng lớn thì phải càng hiểu rõ điều ấy. Nếu ai cũng sử dụng quyền hành theo kiểu nhà anh, chắc thiên hạ chết hết quá.
Giang Đông bỗng mĩm cười, nét mặt anh thoáng vẻ mềm mại, tinh nghich. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô:
- Còn ấm ức lắm phải không? Tại em cả đấy.
- Tại tôi à?
- Chứ còn gì nữa. Nếu em đồng ý với những đề nghị của anh Điền thì chuyện rắc rối đâu đã xảy ra.
Hạnh Phương quay phắt lại:
- Anh không đùa đấy chứ? Đối với người như Giang Điền, tôi không “tùng xẻo” anh ta ra thì thôi, làm gì có chuyện đồng ý.
- Em ghét anh Điền lắm sao?
- Còn hơn cả ghét nữa. Người gì thô thiển, ngang ngược không biết chút lịch sự. Chỉ xứng đáng nhận những lời nguyền rủa thì có.
Nghe giọng nói gay gắt cùng ánh mắt cứ lóe lên nỗi căm tức như minh họa cho tâm trạng của Hạnh Phương khi nói về Giang Điền, Giang Đông lại liên tưởng nếu định mệnh trớ trêu, sắp đặt cả hai với nhau thì trời đất sẽ như thế nào? Bất giác, anh mĩm cười.
- Anh cười gì vậy? Tôi thấy chẳng có gì đáng để anh cười cả.
Âm sắc trong giọng nói của Hạnh Phương chứng tỏ cô đang rất bất bình với nụ cười không đúng lúc của Giang Đông, nhưng anh không thấy phật ý khi chịu sự ức chế có phần quá đáng ấy.
- Em có nhận thấy không? Anh luôn là người giải quyết mọi chuyện rắc rối của em.
Hạnh Phương thấy cách lập luận đó đúng, nhưng có vẻ ngang như cuạ Cô lắc đầu:
- Không đúng thế, anh chỉ dàn xếp để người nhà của anh đỡ gặp phiền hà thôi. Bởi những rắc rối của tôi chỉ toàn do gia đình anh gây ra cả. Anh không can thiệp thì cả nhà anh sẽ mang tiếng.
Cách lập luận của Hạnh Phương khiến Giang Đông hơi khựng lại. Chưa có cô gái nào dám nói thẳng về gia đình anh như cô cả. Tuy không hài lòng, nhưng cũng không thể bắt bẻ được cộ Nụ cười trên môi vụt tắt ngầm.
Nhìn vẻ mặt trở nên đâm chiêu của Giang Đông, Hạnh Phương lại thấy bất mãn. Gia đình anh đã gây cho cô bao phen kinh hoảng đến vậy mà anh lại tỏ vẻ bực mình khi cô phản kháng. Chẳng lẽ cô cứ sống trong cảnh nơm nớp lo sợ những hành động bất thường của họ, và liệu Giang Đông có đủ kiên nhẫn để theo sau họ ma dàn xếp mãi hay không?
Càng nghĩ, càng tức kinh khủng, Hạnh Phương bậm môi quay đi, cô ngăn cảm giác uất nghẹn đang dâng đầy. Cô nói mà không ngoảnh lại:
- Cám ơn sự quan tâm của anh, nhưng anh cho tôi xuống đây đi.
Giang Đông cho xe chạy chậm lại, giọng ngạc nhiên:
- Em sao vậy? Có chuyện gì à?
- Không, chẳng có chuyện gì cả.
Giang Đông quay vai cô lại. Tư nhiên Giang Đông ngồi thẳng lên, giọng nói cũng dịu dàng như ánh mắt của anh lúc nãy:
- Không có gì sao lại đầy nước mắt vậy?
Hạnh Phương không chút quanh co, cô tuôn ra ngay sự phận uất đầy ủ trong đầu:
- Tôi rất tiếc vì đã đặt lòng tin không đúng chổ. Tôi không đòi hỏi anh đối xử tốt với tôi, nhưng ít ra anh cũng trả cho tôi xự công bằng. Còn đằng này, đến phản kháng khi bị người ta vu oan, tôi cũng không có quyền. Anh cuối cùng cũng chỉ là một người máu lạnh thôi.
Giang Đông thở ra nhè nhẹ, rồi quay đi, dường như để cô không thấy anh cười:
- Còn gì nữa không?
- Còn cũng không thèm nói. Anh cho tôi xuống đi.
- Rồi em sẽ về bằng cách nào?
- Mặc tôi. Không có anh, tôi vẫn sống và còn sống yên ổn nữa là đằng khác.
Giang Đông như chẳng màng đến tâm trạng bực tức của Hạnh Phương. Anh vẫn cho xe chạy theo ý mình. Vòng vèo mấy con đường, Giang Đông mới lên tiếng, chậm rãi từng lời:
- Em có thấy giải quyết mỗi chuyện bằng lời nói sẽ hiệu quả hơn dùng nước mắt nhiều không?
Lại còn phê phán cô nữa à? Hạnh Phương quay ngoắt lại, nhưng cô vừa mở miệng thì Giang Đông đã ngăn lại, tiếp tục giọng giễu cợt:
- Muốn đòi lại công bằng cũng có nhiều cách, sao em lại chọn cách dỡ nhất vậy?
Lời nói của Giang Đông làm Hạnh Phương thấy tự ái lẫn chút hoang mang, tò mò. Không hiểu anh nói thật hay chỉ trêu cộ Chẳng lẽ anh sẽ giúp cô như những lần trước, bất chấp mọi đối tượng.
Nếu Đông chịu giúp thì còn lo gì bị thiệt thòi nữa. Hạnh Phương mừng khắp khởi, nhưng bỗng đâm ra lo âu. Cô nói ngay:
- Nhưng tôi không còn tin anh nữa. Làm ơn dừng xe lại đi.
Giang Đông hơi nhướng mặt:
- Rất tiếc, trước giờ tôi chỉ làm theo ý nghĩ của tôi thôi. Tôi muốn đưa cô về tận nhà.
Hạnh Phương không trả lời. Cô nhìn nhìn vẻ mặt lầm lì của Đông rồi bất chợt nhích lại gần anh. Đông chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô đã chồm người tới, bẻ ngoạt tay lái vào lề và đạp vào chân thắng của anh. Tiếng bánh xe rít lên ken két trên đường làm cô cũng sợ đến xanh mặt. Giang Đông rít lên:
- Cô làm gì vậy? Có biết là rất nguy hiểm không?
Hạnh Phương sợ muốn đứng tim, nhưng cố làm ra vẻ cứng cỏi:
- Tại anh ngoan cố. Ai bảo anh…
- Thôi đủ rồi. Ngồi yên đó đi! Lần sau đừng dại dột như vậy nữa.
Giang Đông cố nén giận, cho xe trở xuống lòng đường. Hạnh Phương cũng ngồi yên hết dám liều lĩnh như lúc nãy.
Khi xe dừng lại trước hẻm nhà, cô tự động mở cửa bước xuống xe, rồi đi vòng qua đầu xe với dáng điệu hăm hở.
Giang Đông ngồi yên, đưa mắt nhìn cô như chờ:
- Còn chuyện gì nữa?
Hạnh Phương bậm môi, nói rành rọt từng tiếng, miệng bẻ cong theo từng chữ được nhả ra:
- Good bye, no see you again.
Giang Đông cười phá lên, rồi bẻ lại với những câu tiếng Anh pha trộn:
- Không khi nào, sẽ “see you again” vào một ngày đẹp trời, cô bé à.
Lập tức, môi Hạnh Phương cũng cong lên, đầu nghênh nghếch.
- Không bao giờ.
Cô quay ngoặt người trở vào liền, Đông nói với theo:
- Hẹn gặp lại nhé.
Hạnh Phương dừng lại, rồi quay người về phía anh. Đông thích thú chờ xem cô sẽ nói thế nào, nhưng cô chỉ “xí” một tiếng rồi quay ngoắt người bỏ chạy vào hẻm. Bỏ mặc anh nhìn theo với nụ cười lơ lửng trên môi.
Xe vừa lăn bánh thì có tiếng Hạnh Phương gọi giật:
- Ấy khoan! Chờ tôi một chút.
Cô hấp tấp vừa đi, vưa chạy trở ra. Vòng qua chổ Giang Đông, cô rút trong giỏ ra chiếc phong bì của bà Yên chìa trước mặt Đông:
- Số tiền này, mẹ anh mua sự tự do cho anh đấy, nhưng tôi khồng cần đâu. Không có nó, tôi cũng đâu liên quan gì đến tự do của anh.
Mặt Giang Đông vụt tối đi, cả giọng nói cũng trở nên gay gắt:
- Mẹ anh đã cho thì em cứ giữ. Nó không ảnh hưởng gì đến danh dự hay uy tín của em cả. Tự ái đặt không đúng chỗ, cũng không hay lắm đâu.
Hạnh Phương lắc đầu, cô thả phong bì trên tay lại:
- Tiền thì tôi cũng cần đấy, nhưng không phải của tôi thì tôi không giữ. Chỉ cần sự giải thích của anh thôi.
Nói xong, cô chạy biến vào hẻm, và lần này thì mất hẳn.
Đang nu(?a nằm, nửa ngồi xem đấu quyền anh, thấy Giang Đông lụng thụng bước vào, biết ngay lý do để Đông đến vào giờ này, Giang Điền luống cuống chống tay ngồi dậy, lên giọng kẻ cả lấy lại tinh thần:
- Sao vào mà không gõ cửa? Phép lịch sự của mày đâu rồi?
Giang Đông lừ mắt nhìn anh ta, rồi đến đứng trước mặt anh, gằn giọng:
- Tôi đã nói, anh không được động đến Hạnh Phương, sao anh vẫn khuấy phá cô ta vậy?
Dù đã chuẩn bị tinh thần, Giang Điền vẫn thoáng lúng túng khi bị hỏi. Anh ta hất mặt, cố nói cứng:
- Vì … đó là chuyện riêng của tao, mày không có quyền hạch hỏi.
- Anh sống thế nào, tôi không nói, nhưng cấm anh không được động đến cô ấy, Tôi nói mấy lần rồi, anh nghe không?
- Nó đâu phải là tình nhân của mày, càng không phải là vợ, mày lấy quyền gì cấm tao?
- Không nói nhiều. Anh còn bén mảng đến gây phiền phức cho cô ấy thì sẽ không yên thân với tôi.
- Rồi mày làm gì tao? Mày thích nó thì tao cũng có quyền thích chứ. Mà mày sắp có vợ rồi, đeo bồng tơ tưởng tới nó coi sao được. Còn tao thì chẳng vương bận gì, tao thích ai thì lui tới với người đó, vậy thôi.
Giang Điền thở phào. Giải thích như thế thì Giang Đông còn lý do gì để bắt bẻ nữa. Hắn khoan khoái tự thưởng cho mình một ly rượu, nhưng chưa kịp uống thì ly rượu đã nằm gọn trong tay Giang Đông. Giang Điền nhăn mặt:
- Mày làm gì vậy?
- Anh bảo thích cô ta, sao còn đặt điều nói oan cho cô ấy với mẹ tôi?
Đông nói nhẹ nhàng, nhưng Điền thấy lo lắng. Bởi trước nay, Đông vốn không phải tay lơ mơ mà chuyện này lại dính đến bà Yến. Điền liếc nhanh Giang Đông, cố lấy giọng hững hờ:
- Nó đã nói gì với mày? Chỉ nghe nó kể lể khóc lóc một chút mà mày đối xử với tao như vậy đó hả? Chính nó mới là người vu khống đấy. Đồ rắn cái!
- Không dám thừa nhận việc làm của mình lại đung đẩy cho một cô gái, thật đáng mặt nam nhi đấy.
- Còn mày cũng đâu hơn gì mà mỉa mai tao. Để con nhỏ chạy bàn điều khiển như cái máy mà cứ lên mặt ta đây.
- Nếu còn nói năng kiểu đó, anh sẽ bị nện ngay đấy.
- Mày dọa tao à? Con nhỏ đó cũng đâu có hiền. Nó ăn nói nghênh ngang, đến dì Yến cũng không nể sao mày không dám động đến, lại vẻ đương oai điệu võ với tao?
Không nghe Giang Đông trả lời, Điền vẫn cảnh giác, nhưng miệng vẫn lải nhải:
- Tao đã đối xử biết điều với nó, nhưng nó cứ khinh khỉnh. Nếu mày không tôn thờ nó quá, làm sao nó dám lên mặt làm cao với tao. Nó đã không biết lễ phép thì tao phải trừng trị nó chứ.
Giang Đông nhếch môi, khinh khỉnh:
- Nếu Hạnh Phương có lỗi với anh, tại sao anh không trực tiếp giải quyết với cô ấy mà phải qua tay mẹ tôi, trong khi cả hai đều không biết nhau? – Giọng Giang Đông trở nên gay gắt – Tất cùng mọi chuyện bực bội đều do anh mà ra cả. Tôi không cần biết anh nghĩ gì. Trong ngày mai, anh phải đến xin lỗi mẹ tôi và giải thích mọi chuyện, và nhớ là phải bỏ thói hay thêu dệt đi. Nếu không thì tôi sẽ không để yên cho anh nữa.
Biết Giang Đông đã nói thế thì sẽ động tay đến hắn, Điền cao giọng:
- Mày mê muội quá rồi, hết biết suy nghĩ hay sao? Bồ mày xúc phạm đến dì Yến thì mày phải xử nó chứ, sao lại đổ hết cho tao vậy?
Đông không khỏi cau mày với câu nói như đàn bà của ông anh. Giọng anh rắn đanh:
- So với tính hay thêu dệt của anh thì như thế là rất nhẹ tay đấy. Anh nến nhớ trước nay tôi không nói suông. Anh sẽ không được nhân nhượng đến lần thứ ba đâu. Nếu cứ tiếp tục theo quấy nhiễu vào việc của tôi, thì người mất trắng chính là anh đấy. Anh biết chuyện gì xảy ra khi việc này tới tai ba chứ?
Nói xong, Giang Đông quay người đi ra cửa, mặt Giang Điền đang há hốc trên ghế. Vẫn dáng điệu như mọi ngày mà Giang Điền thấy thằng em như cao hơn, to hơn, đường bệ hơn.
Hơn ai hết, Giang Điền biết rất rõ giá trị của Giang Đông, nên dù rất ghét Điền vẫn phải thừa nhận Đông có tài và nhất là rất có uy tín với ông Hoàng. Và hắn cũng đủ biết rằng, vụ bê bối này mà đến tai ông Hoàng thì người bị khiển trách chắc chắn sẽ là hắn chứ không ai khác.
Giang Điền rầu rĩ chống tay. Hết nhìn lên trần nhà lại nhìn ra cửa, cố moi óc tìm biện pháp nào để vừa giải quyết được vấn đề vừa giữ được danh dự không phải bị tơi tả hơn.
Không Như Loài Cỏ Dại Không Như Loài Cỏ Dại - Hoàng Thu Dung Không Như Loài Cỏ Dại