Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 6
C
hitanda tươi tắn, và vì một lí do nào đó tôi cảm thấy điềm chẳng lành.
Đúng boong! Cô bạn của chúng ta quay mặt về phía tôi và nói: "Dĩ nhiên là Oreki-san, bạn là người duy nhất giữ chìa khoá!"
Thấy linh cảm của tôi ghê chưa? Không dừng lại tại đây, cô tiểu thư của chúng ta lại nhận ra điều gì đó mà tiếp tục: "Ơ, nhưng mà có khả năng xảy ra điều đó không? Liệu Oreki-san có phải là người đứng đắn không nhỉ?"
...
Nói thế trước mặt người đang được chính mình nhờ vả thì cô bạn này quả là tỉnh thật! Khi tôi còn chưa biết dùng lời gì để biện hộ cho mình thì Satoshi đã cười phá lên,
"Thật tình thì tớ chả biết chắc Houtarou có đứng đắn hay không, nhưng tớ không nghĩ cậu ta khoái trò khoá trái nữ sinh trong phòng đâu. Bởi, thế cũng chẳng xơ muối được gì."
Chuẩn không cần chỉnh, đúng là bạn chí cốt. Mắc gì tôi phải làm cái trò vô bổ này?
Vậy là vô tội rồi nhé.
Quay lại điểm xuất phát. Vậy... thủ phạm là ai?
Không nghĩ ra ý tưởng nào khả thi, tôi lại vò đầu. Tự dưng tôi cảm thấy tội lỗi khi mình phải hỏi ngược lại: "Không ổn chút nào. Hai người có manh mối gì không?"
"Manh mối? Ý bạn là cái gì?"
"Manh mối là manh mối."
Satoshi bèn khai triển thêm từ lời giải thích đơn giản đến ngớ ngẩn của tôi:
"Những thứ khác biệt, hoặc là làm cho người ta cảm thấy kì lạ. Bạn nhớ xem có thứ gì như vậy hay không Chitanda-san?"
"Ưm, bạn nhắc mình mới nhớ..."
"Đúng là có gì bất thường sao?" Mặc dù tôi chẳng mong đợi gì nhiều từ những "phát hiện" của cô ấy. Chitanda nhìn quanh phòng một lượt rồi hướng mặt xuống sàn nhà, cô nhẹ nhàng nói: "Lúc một mình trong phòng, mình đã nghe vài tiếng động phát ra ở dưới chân."
Tiếng động?
Vậy đúng là có người khoá cửa sao? Chẳng biết nữa...
Mà không, đúng rồi! Nếu là trường hợp đó...
...Ra vậy. Tôi phần nào đã thấy được kết luận của mình, và Satoshi đã nhận ra điều đó.
"Nghĩ ra cái gì rồi à Houtarou?"
Tôi im lặng xách cặp lên.
"Bạn, bạn tính đi đâu vậy Oreki-san?"
"Chúng ta sẽ đến hiện trường của vụ án, nếu hên thì nó vẫn còn đó."
Tôi cảm thấy Chitanda theo sau rất sát, còn Satoshi cũng phấn khích chẳng kém.
Sắp đến giờ đóng cửa. CLB ở lại trễ nhất là đội bóng chày đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chitanda và Satoshi - hai người mà đúng ra tôi đã chào tạm biệt từ lâu rốt cuộc lại đi cùng. Đúng hơn, hai người họ đang theo sau tôi.
Chitanda tiến lên bên cạnh tôi và hỏi: "Nói cho tụi mình biết đi, bạn nghĩ ra điều gì thế?"
Satoshi bồi thêm vào: "Bạn ấy nói đúng đấy. Đặc biệt tớ với cậu là bạn thân nhất của nhau nên không được có bí mật đâu nha!"
"Dừng cái màn 'bạn thân' dùm cái." Vẫn hướng mặt về phía trước tôi nói tiếp: "Gọi là bí mật cũng chẳng đúng lắm, chỉ là nó quá giản đơn nên không cần phải giải thích."
"Có thể là đơn giản với Oreki-san, nhưng quả thật mình vẫn cần được giải thích một chút."
Chitanda hơi bĩu môi... đúng là với cô tiểu thư này tránh né hay trả lời đều tốn năng lượng. Tôi bèn phủi cặp vài cái trong khi tìm cách mở lời phù hợp:
"Được rồi, bạn nghĩ sao nếu mình cho rằng bạn đã bị nhốt bởi một người sử dụng chìa khoá chính?"
Chitanda ngạc nhiên và trở nên hào hứng thấy rõ. Kiểu này phải giải thích tường tận thật rồi.
"Ể? Làm sao lại như vậy?"
"Chúng ta đã biết phòng Địa Chất nằm khá biệt lập trong trường. Nếu thủ phạm khoá cửa bằng chìa phụ thì sau đó hắn phải trả nó lại cho thầy phụ trách để mình có thể mượn mà lên đây. Ba phút là quá ngắn ngủi để làm được điều đó."
"Ra là thế! Vì mỗi chìa chính chỉ được cắt ra một chìa phụ, và nếu bạn đang giữ chìa phụ thì chắc chắn kẻ đó đã dùng chìa chính."
Chính xác, và thông thường học sinh không được sử dụng chìa chính.
Hơn nữa, còn có một manh mối quan trọng chống đỡ cho giả thuyết trên...
"Chitanda-san, bạn có nói đã nghe thấy tiếng động phát ra từ dưới dàn phải không?"
"Đúng vậy."
"Vậy nếu từ sàn nhà tầng bốn vang lên thì bạn nghĩ xem tiếng động đó có thể đến từ đâu?"
Satoshi đột nhiên xen ngang: "Từ trần nhà tầng ba phải không?"
"Chính xác, và đó chính là người đã sử dụng chìa chính."
Người duy nhất phải động chạm đến mấy thứ trên trần vào giờ này chỉ có thể là...
"Thật tuyệt vời khi bạn đoán ra được là chú thợ sửa chữa", Chitanda gật đầu nhận xét.
Người duy nhất ngoài chúng tôi đang đứng ở tầng ba là chú thợ đang vác một cái thang lớn. Vừa ra khỏi phòng chú liền đặt cái thang sang bên và rút từ trong túi một chùm chìa khoá. Rồi ngay trước mắt chúng tôi, chú dùng cái chùm chìa ấy lần lượt khoá tất cả các phòng ở tầng này. Vậy có thể tóm tắt như sau: đầu tiên chú mở khoá hết các phòng của một tầng lầu rồi tuần tự kiểm tra và sửa chữa từng phòng, xong việc thì khoá lại cùng lúc. Nếu ai mà lỡ xui xẻo vào phòng lúc nó còn không khoá và ở lại một thời gian thì sẽ bị nhốt, và Chitanda của chúng ta đã rút trúng cái quẻ đen ấy.
Nhìn chú ấy phải vác cái thang cao thế kia có lẽ là phải thay bóng đèn, con tắc-te hay là chuông báo cháy. Thôi, dù sao thì thắc mắc của Chitanda đã được giải quyết ổn thoả. Vụ án khép lại.
"Thấy chưa? Đã bảo cậu ta mà chịu động não thì cái gì cũng xong!"
"Đúng thật, mình vẫn còn kinh ngạc đây này!"
Tôi không tự thấy mình đáng "kinh ngạc" đến thế. Nếu không có thông tin của Satoshi về hệ thống khoá của trường, và nếu Chitanda không chú ý đến tiếng động dưới sàn nhà dám tôi phải giả ngơ đến tối cho qua chuyện quá. Mà kệ đi, hai người đó muốn ca tụng thế nào thì tuỳ, quan trọng là rắc rối đã được giải quyết, xong. Tuy vậy khi nhìn Chitanda đang dành ánh mắt ngưỡng mộ rất chân thành cho tôi thì những suy nghĩ phàn nàn về số năng lượng đã thất thoát trong ngày đã trôi tuột đi đâu mất.
"Nói thật mình vẫn còn băn khoăn một chỗ, ở nơi im ắng như phòng Địa Chất mà bạn lại không nghe thấy tiếng cửa bị khoá."
Chitanda không xem đấy là lời chê trách. Cô ấy chỉ cười.
"Ưm... mình có thể giải thích. Lúc đó... mình đang mải nhìn cái nhà kia, bên cửa sổ."
Cô nói rồi chỉ về phía đường cái. Nhà tập võ là một căn nhà gỗ, trông khá tồn tàn vì bị phơi ra trước thiên nhiên quá lâu. Tôi quyết định nói cho Chitanda biết suy nghĩ thật của mình: "Bạn chú tâm đến mức bị thôi miên bởi căn nhà gỗ ấy hả?"
"Không đến mức đó đâu, mình chỉ cảm thấy căn nhà đó khá là bi ẩn."
"Hửm?"
Tôi không phải kiểu người dễ coi một thứ là bí ẩn, nhưng có vẻ Satoshi biết được chuyện gì nên hắn khẽ nói: "Đúng là nó đặc biệt cũ xưa."
"Đúng vậy!"
Chỉ thế thôi à? Tôi bắt đầu không hiểu cô ấy. Chẳng biết đó là tính trang nhã của một tiểu thư, hay là sự hồn nhiên của một cô gái hay mơ mộng nữa.
Chúng tôi dừng lại bên cột đèn giao thông đang sáng màu đỏ, cùng với một số học sinh khác đi về nhà.
"Mà này, hình như chúng ta cào hỏi nhau đàng hoàng thì phải?"
Chitanda thong thả nói.
"Chào hỏi?"
"Đúng thế, CLB Cổ Điển từ mai sẽ chính thức đi vào hoạt động. Mong rằng chúng ta sẽ thật là vui vẻ!"
Câu - lạc - bộ! Hoàn toàn quên khuấy mất! Cái ý định chỉ đi xem qua phòng họp đã bị thay đổi trước sự hiện diện của Chitanda. Đơn cũng đã nôp, danh sách cũng đã có, vậy là trong vòng ít nhất một tháng tôi sẽ phải là thành viên chính thức của CLB Cổ Điển.
Tôi gục đầu xuống chán chường vừa lúc Chitanda quay sang Satoshi, cười nói:
"Bạn cũng tham gia vào CLB với tụi mình nhé Fukube-san?"
Satoshi khoanh tay làm điệu bộ đăm chiêu suy xét, nhưng rất nhanh chóng đáp lại: "Nghe có vẻ thú vị đấy. Được rồi, mình vô!"
"Hân hạnh được làm quen với bạn, Fukube-san!"
"Đúng ra mình mới phải nói thế... à mà cũng rất hân hạnh được làm quen với bạn Houtarou nhé!"
Tôi lườm hắn một cái.
Đèn vừa chuyển sang màu xanh và dòng người bắt đầu chuyển động. Thò tay vào túi áo tôi chạm vào lá thư ở bên trong. Bà chị yêu dấu. Sáng nay tôi đã có một cảm giác kì lạ: khi lá thư của Tomoe Oreki được gửi đến thì dường như là có gì đó, như một cuộn phim đã bắt đầu khởi chạy.
Vui chưa chị? Chỉ trong một ngày đã có ba vệ sĩ cho kỉ niệm thanh xuân của chị rồi đấy. CLB Cổ
Điển giàu truyền thống đã được hồi sinh, và từ đây em cũng chào luôn những tháng ngày tiết kiệm năng lượng thanh bình của mình. Đừng có mà hỏi tại sao.
"Suýt nữa thì quên mất, tụi mình vẫn chưa hầu hội trưởng CLB nữa."
"Ừ ha! Houtarou chắc chắn là không phù hợp với chức vụ này."
Phương châm sống của mình đang bị đe doạ nghiêm trọng. Nếu chỉ có Satoshi thì còn dễ xử lí, đằng này...
Ánh nhìn của chúng tôi gặp nhau, Chitanda lại cười với đôi mắt tròn to.
Vấn đề chính là cô gái này đây, một cảm nhận mơ hồ chợt thoáng qua tôi...
Học thuyết cho rằng quan niệm là công cụ cho hành động, bởi đó tùy hữu dụng hay không sẽ khẳng định hay phủ định giá trị chân lý của nó Còn gọi là Judo, là môn võ sử dụng đòn vật, quét chân và đè. Còn gọi là Aikido, là môn võ lấy nhu chế cương, lợi dụng sức mạnh của đối thủ để chống lại đối thủ. Còn gọi là Taiho-jutsu, là môn võ được huấn luyện cho cảnh sát bên Nhật, đòn tiêu biểu là bẻ ngược tay. Một thể loại hát nhóm, trong đó những nhịp điệu được tạo ra bởi chính giọng hát của mỗi người. Tiếp hậu ngữ thông dụng nhất của người Nhật, dùng để xưng hô giữa những người mới gặp, không quá thân thiết hoặc địa vị xã hội không quá cách xa nhau. Khi thân hơn người ta sẽ dùng các tiếp hậu ngữ khác hoặc không dùng, rất thân thì mới gọi bằng tên (Oreki, Chitanda là họ). Tắc-te (starter) hay còn gọi là "con chuột" là thiết bị hình trụ gắn trên đèn huỳnh quang, có chức năng phóng điện để làm phát sáng chất huỳnh quang trong bóng đèn.