Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 5
N
oda Tatsuo tự mình tỉnh giấc. Nhưng có lẽ ông chỉ tưởng vậy mà thôi, dễ chừng thực chất Paprika đã làm gì đó tác động đến giấc ngủ của ông cũng nên. Cô gái ấy đang ngồi ở vị trí mà chỉ cần Noda hơi chếch cổ sang phía bên phải một chút sẽ chạm mặt với cô. Paprika đội một vật giống như mũ bảo hiểm, có lẽ là máy thu, và hướng về phía điều khiển. Ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt cô.
“Không biết mấy giờ rồi nhỉ?”
Paprika cởi máy thu ra, mỉm cười nói với Noda. “Mới gần 2 giờ đêm thôi. Giai đoạn ngủ REM* đầu tiên vừa kết thúc xong. Anh hay thức giữa giấc vào giờ này à?”
“Không phải đâu. Tôi cứ nghĩ cô dùng gì đó để kích thích tôi chứ.”
“Không, tôi có làm gì đâu. Vậy đúng là giấc mơ ban nãy làm anh tỉnh dậy rồi. Anh có nhớ mình vừa mơ gì không?”
“Có”, Noda ngồi dậy trên giường và hỏi Paprika. “Nhưng cô có biết tại sao tôi lại nhớ được không?”
“Nếu anh thức dậy trong lúc ngủ REM, hầu như anh sẽ nhớ giấc mơ của mình thôi. Vậy đêm nay mình phân tích giấc mơ ban nãy xem sao nhỉ.” Paprika mở tủ, mang quần áo của Noda ra và đặt chúng lên mép giường. “Nhưng giấc mơ buổi sáng mới thú vị cơ.”
“Giấc mơ vừa rồi ngắn quá, không biết sau khi phân tích có biết thêm được gì không”, Noda chậm rãi mặc quần áo.
“Tất nhiên là có chứ. Giấc mơ ngắn nhưng cô đọng thông tin. Nói theo ngôn ngữ nghệ thuật thì ấy là phim ngắn. Còn giấc mơ ban sáng kéo dài đến cả một tiếng là phim dài.”
“Haha. Có cả số liệu vậy nữa cơ à. Thú vị thật.”
“Anh đến đây ngồi đi, chúng ta cùng thưởng thức phim ngắn nghệ thuật nào.”
Paprika vỗ vỗ vào mép giường, ra hiệu cho Noda vừa mới mặc quần áo xong. Ngồi đó có thể thấy được màn hình phản chiếu những hình khối mờ mờ màu mực.
“Với kỹ thuật ngày nay mà hình ảnh chỉ đen trắng thôi ư?”
“Nhưng cũng đâu cần phải có màu?”, Paprika nhấn nút chạy và khởi động đoạn phim.
Một lớp học hiện ra. Ánh nhìn của Noda trong mơ hướng về phía bục giảng. Một người đàn ông gầy guộc tầm sáu mươi tuổi đang giảng bài trên đó. Giọng nói nghe không rõ, không biết được ông ta đang nói gì.
“Phòng học ở đâu vậy anh?”
“Là lớp học thời cấp hai”, Noda cảm giác có gì đó hơi kỳ cục khi tự xem lại giấc mơ mình vừa trải qua. Bởi bên cạnh còn có Paprika, ông ngượng ngập xấu hổ như thể bị người ngoài phát hiện ra dấu vết những lần thủ dâm ngày trước của mình. “Nhưng không hiểu sao khi đang mơ, tôi cứ tưởng đây là công ty chứ chẳng phải lớp học thời cấp hai.”
“Không biết tại sao nhỉ. Người đang nói ở đây là ai thế?”, Paprika dừng màn hình lại.
“Đúng rồi, chắc do có ông ta nên tôi mới nghĩ đây là công ty. Người này là Sukenobu, thành viên Hội đồng quản trị công ty tôi.”
“Quan hệ giữa hai người không được tốt ư?”
“Ừ thì, có thể coi là kình địch. Ông ta lo sợ việc tôi thăng tiến trong công ty, ngoài ra cũng ghen tức với thành công của loại xe hoàn toàn không gây hại cho môi trường. Bởi sản phẩm vẫn trong giai đoạn hoàn thiện, ông ta đang bắt tay với Bộ trưởng Bộ Công nghiệp và Thương mại để cản trở quá trình sản xuất.”
“Tại sao ông ta lại làm thế?”
“Vì ghế Giám đốc nhiệm kỳ sau đấy. Chuyện đó còn lâu mới đến, nhưng chính thế nên ông ta e ngại tuổi tác của tôi. Tôi trẻ hơn ông ta những gần mười tuổi mà.”
“Sao lại sợ chuyện đó?”
“Chắc lo mình sẽ chết sớm hơn, hay già yếu rồi bị ép nghỉ hưu. Mấy chuyện kiểu thế.”
Màn hình lại chuyển động. Sukenobu vừa nói vừa viết lên bảng đen. Nào là “Basho”, rồi “Lối lên miền Oku”, trên bảng còn ghi dòng chữ lớn “Khách lữ hành bách đại”.
“Chắc là giờ học Quốc ngữ nhỉ.”
“Cổ văn. Ngày xưa tôi tệ khoản này lắm. Tiết nào cũng bị giáo viên trêu.”
“Giữa giáo viên Quốc ngữ của anh Noda và Sukenobu có điểm nào tương đồng không?”, Paprika dừng màn hình lại.
“Không đâu. Giáo viên hay đổi người, thầy giáo, cô giáo, người già người trẻ đủ cả, bao nhiêu người dạy như thế làm sao có điểm chung được. Cùng lắm cũng chỉ có chuyện ai dạy cũng trêu tôi thôi.”
Màn hình tiếp tục chuyển động. Sukenobu đứng trên bục giảng, quay xuống hỏi Noda gì đó. Noda đứng dậy trả lời. Đoạn phim dừng lại.
“Chuyện này thực ra không có thật đâu, tôi đọc nhầm ‘Hakutai no Kakyaku*’ thành ‘Hyakudai no Kakyaku’. Nhưng mà không hiểu tại sao nữa. Gần đây tôi đã đọc ‘Lối lên miền Oku’, cách đọc đúng của từ ‘bách đại’ phải là ‘Hakutai’ cũng biết mà.”
Màn hình phản chiếu hình ảnh Sukenobu đang mắng Noda.
“Nào, vấn đề là cảnh tiếp theo đây.”
“Ừm”, Noda biết rõ chuyện gì sắp xảy ra.
Các bạn cùng lớp cười ầm lên khi Noda bị mắng. Âm thanh cười cợt vang lên như những tiếng sóng lăn tăn, làm xôn xao cả lớp học. Khi Noda đưa mắt nhìn xung quanh, gương mặt của tất thảy các bạn trong lớp đã biến thành mặt thú dữ. Gấu, hổ, sói, linh cẩu. Màn hình dừng lại.
“Tại sao mọi người đều biến thành thú hoang cả thế?”
“Tôi không biết.”
“Anh có nhớ gương mặt nào trong đây không?”
“Tôi làm gì có người quen nào là thú hoang. Chỉ có con gấu, nom hơi giống ủy viên Ban Quản trị của công ty đối thủ.”
“Người đó tên gì vậy?”, Paprika cẩn thận ghi lại từng lời Noda nói.
“Anh ta tên là Segawa. Nhưng tôi không nghĩ anh Segawa có liên quan gì tới vấn đề của tôi đâu.”
“Trong mơ hay xuất hiện những nhân vật mà bình thường khi tỉnh táo chúng ta chẳng chú ý mấy. Anh thử nghĩ xem, nếu đúng là người trong giấc mơ có vấn đề thật, chẳng phải mình sẽ sốc quá mà tỉnh dậy luôn không?”
“Quả đúng là vậy. Giờ cô nói tôi mới để ý, giữa tôi và Sukenobu cũng không có mâu thuẫn gì to tát lắm. Chỉ mong ông ta bớt nghĩ tôi hay ra vẻ kiêu căng hợm hĩnh thôi.”
“Đúng là anh tự tin thật mà, hơn nữa cũng là nhân vật đức cao vọng trọng nữa.”
“Người đức cao vọng trọng mà cũng mắc chứng rối loạn lo âu cơ à?”
“Cái đó sao tôi biết được”, Paprika lại khởi động màn hình.
Bộ phim ngắn nghệ thuật chuyển sang cảnh tiếp theo.
Là đám tang. Một tấm ảnh thờ một người đàn ông trung niên được đặt giữa những bông hoa. Người phụ nữ mặc tang phục nói gì đó với Noda. Người đó trẻ và xinh đẹp, có nét nhang nhác Paprika.
“Người phụ nữ này là ai vậy?”, cô dừng màn hình lại.
“Vợ của một người trong công ty tên Nanba. Thực ra ở ngoài đời tôi chưa gặp vợ cậu Nanba bao giờ.”
“Vậy người phụ nữ này giống ai thế?”
“Tôi không quen. Nói đúng ra, người này khá giống cô đấy.”
“Vậy người đàn ông trong ảnh này thì sao?”
“Là Nanba.”
“Anh ta mất rồi ư?”
“Người thật ở ngoài đời vẫn khỏe lắm. Hôm nay giờ nghỉ trưa tôi còn gặp mà.”
“Anh ta cũng là kẻ thù trong công ty luôn sao?”
“Không có chuyện đó đâu. Là nhân vật chủ chốt của dự án phát triển xe hơi không gây hại đấy. Cậu ta là Trưởng phòng Phát triển mà.”
“Cấp dưới của anh nhỉ?”
“Cấp dưới thật nhưng tôi không có cảm giác đó. Nanba là đồng nghiệp, là đối thủ cạnh tranh, là người để tôi thảo luận mọi vấn đề.”
Paprika lại cho màn hình chạy, nhưng đoạn phim chỉ lướt qua gương mặt những người dự đám tang, sau đó đột ngột dừng lại.
“Anh tỉnh dậy đúng chỗ này này. À, sau khi Nanba chết, nhìn người đến viếng, anh thấy tất cả mọi thứ đều thật quá bị sốc nên mới giật mình thức giấc.”
Sau đó Paprika tua lại giấc mơ ngắn vừa rồi thêm hai lần nữa.
“Để tôi pha cà phê rồi chúng ta cùng uống ngoài phòng khách nhé”, cô đứng dậy, bộ dạng hơi uể oải.
Noda không phản đối. Khi trở lại phòng khách, ông phóng tầm mắt ra ngoài tấm kính lớn, nhìn bao quát khung cảnh Shinjuku khi đêm về. Đã hơn 2 giờ đêm nhưng phố phường vẫn không mất đi vẻ náo nhiệt hào nhoáng.
“Vẫn còn nhiều tàn vương của buổi ngày nhỉ”, Paprika nói và đặt tách cà phê xuống mặt bàn.
“Tàn vương?”
“Là tàn dư trong nhận thức có liên kết với những sự kiện xảy ra trong ngày, theo cách nói của Freud.”
“Là chuyện công ty hay Sukenobu và Nanba phải không?”
Paprika rót Blue Moutains vào tách của Noda theo kiểu các nhà khoa học rót chất lỏng từ bình thí nghiệm. “Anh Noda có nói ngày trước hay bị giáo viên Quốc ngữ trêu chọc nhỉ?”
“Đúng là vậy.”
“Anh nói thế đến hai lần. Như bình thường người ta không nói ‘bị trêu chọc’ đâu đúng không?”
“Cô nói phải. Thông thường nên nói ‘bị mắng’ mới đúng. Tôi nghĩ vô hình trung bản thân đã liên tưởng tới cách Sukenobu đối xử với mình ở công ty.”
“Anh từng bị Sukenobu cười chê rồi à?”
Noda cầm tách cà phê trên tay và gật đầu. “Giờ cô nói vậy, tôi không cảm thấy ông ta đụng chạm đến tôi bao giờ. Nói đúng ra, đối với Sukenobu phải dùng từ ‘cạnh tranh’ mới đúng”. Chất lỏng nóng ấm màu hổ phách đi thẳng qua tâm vị, thẩm thấu vào lồng ngực ông. “Cà phê ngon thật đấy.”
Paprika vẫn nâng niu tách cà phê trên tay, lặng lẽ nhìn cảnh vật chìm trong màn đêm, dường như đang nghĩ gì lung lắm.
“Tôi có thể phát biểu ý kiến với tư cách một kẻ nghiệp dư không?”
“Anh cứ tự nhiên.”
“Bản thân biết câu trả lời đúng, nhưng lại nói với giáo viên một kiểu khác, việc này cũng tương tự như khi tôi lên kế hoạch tác chiến với Sukenobu. Tất cả chỉ nhằm mục đích cho đối phương thấy sơ hở của mình, vậy nên quả thực đúng là còn sót lại ‘tàn vương của buổi ngày’, nhưng có lẽ giấc mơ cũng phần nào thể hiện cảm nhận của tôi, thường nhìn Sukenobu trên phương diện một kẻ yếu thế hơn mình.”
“Thật vậy sao”, Paprika gật đầu cười, tỏ ra hứng thú trước lời bình luận của Noda. “Nếu anh còn suy nghĩ gì thì cứ nói tiếp đi.”
“Tôi không biết tại sao Nanba lại chết. Vả lại, tại sao trong mơ tôi lại gặp vợ của Nanba, dù chưa gặp cô ấy lần nào?”
“Jung* gọi người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trong giấc mơ của nam giới là Anima.”
“Nghĩa là gì thế?”
“Bản chất Anima là phần nữ tính ẩn tàng trong tiềm thức người nam. Còn người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của phụ nữ được gọi là ‘Animus’.”
“Nhưng trông người đó có nét giống cô mà.”
Lần đầu tiên, Paprika đỏ mặt trong buổi tối hôm đó. Cô nói, giọng hơi có chút bực bội. “Anh mới gặp tôi chưa lâu, đơn giản chỉ là ấn tượng ban đầu với tôi tình cờ trùng hợp lẫn vào Anima thôi. Không có cơ sở thuyết phục như tàn vương của buổi ngày đâu.”
“Ngẫm lại mới thấy,” Noda bình thản trao đổi ánh nhìn với Paprika, “nếu Anima chính là bản thân tôi, là hình ảnh người nữ được lý tưởng hóa bên trong tôi, không lẽ giấc mơ ban nãy đã phản chiếu nỗi sợ hãi mất đi Nanba của tôi ở tâm thế một người đàn bà ư?”
“Ở công ty, vị trí của Nanba như thế nào?”
“Nhiều người không ưa cậu ta lắm. Lúc nào cũng đơn độc một mình. Bản chất là con người của tính toán và kỹ thuật nhưng cậu ta cũng hơi nghệ sĩ, cứng đầu và không biết lắng nghe người khác. Nanba không thể hiểu nổi các chiến thuật, thỉnh thoảng còn xung đột ý kiến với cả tôi nữa.”
“Anh Noda có bao giờ cảm thấy muốn che chở cho Nanba chưa?”
“Thực ra bây giờ tôi chẳng biết làm sao với cậu ta cả. Dù đối với tôi, Nanba là một người rất quan trọng.” Chợt nhận ra dáng vẻ mệt mỏi của Paprika, Noda nói, “Muộn quá rồi, tôi dông dài mãi thế này có sao không?”
“Cảm ơn anh. Tôi xin lỗi. Nói thật sáng mai tôi phải dậy sớm, giờ cũng còn việc phải làm cho xong.”
“Vậy đêm nay tới đây thôi”, Noda lập tức đứng lên. “Tôi rất mong tới buổi trị liệu tiếp theo.”
“Tôi sẽ liên lạc sau.”
“Này, Paprika”, Noda nói khi sắp sửa ra về. “Phần phía sau của giấc mơ đêm nay, có lẽ phân tích xong rồi nhỉ. Nanba nhiều kẻ thù, nên phải để ý đến cậu ta nhiều hơn?”
Paprika mở to mắt và cười. “Jung có lẽ sẽ lý giải theo cách đó. Nhưng tôi nghĩ chứng rối loạn lo âu của anh Noda có căn nguyên từ những ngày anh còn học cấp hai cơ.”