Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 6
B
ãi đỗ xe trước nhà hàng Xoong Chần Trứng vẫn vắng hoe như trước. Nhưng cũng chẳng có gì lạ, vì hiện tại đã là 3 giờ chiều, quá giờ ăn trưa lâu rồi. Roz đập đập vào ô cửa sổ nhưng không có hồi đáp, cô đành đi vòng theo hành lang ra phía sau để tới cửa bếp. Cánh cửa khép hờ và có tiếng hát vẳng ra.
“Có ai không?” cô gọi, “Trung sĩ Hawksley?” Cô đặt tay lên cánh cửa và đẩy mở thêm một chút, suýt ngã dúi dụi khi cánh cửa đột ngột bị kéo giật vào trong. “Anh cố tình làm thế!” Cô kêu lên, “Có thể gãy tay tôi rồi đấy.”
“Chúa ơi, cái cô này.” Anh ta rên rỉ với vẻ chán ghét, “Cô không thể mở miệng mà không than vãn sao? Tôi bắt đầu nghĩ có khi mình đã bất công với vợ cũ rồi đấy.” Anh ta đung đưa chiếc xẻng rán, “Lần này cô lại muốn gì đây?”
Hawksley có tài năng thiên bẩm trong việc dồn cô vào thế bất lợi. Roz định giận dữ vặn lại, nhưng rồi chỉ nói, “Tôi xin lỗi, nhưng tôi suýt ngã thật mà. Xem nào, bây giờ anh đang bận à? Hay tôi có thể vào nhà và nói chuyện với anh một lúc?” Cô thận trọng quan sát nét mặt người đối diện, xem liệu anh ta có gầm lên hay không, nhưng cơn giận đã biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Tôi đang bận.”
“Một giờ nữa tôi quay lại thì sao? Lúc đó anh có thể nói chuyện được không?”
“Có thể.”
Cô nở nụ cười rầu rĩ, “Vậy tôi sẽ quay lại lúc 4 giờ.”
Hawksley nhìn Roz bước dọc theo hành lang rồi gọi với theo, “Cô định làm gì trong một giờ tới?”
Roz quay lại, “Chắc tôi sẽ ngồi trong xe. Tôi cần ghi chép lại một chút.”
Anh ta đung đưa chiếc xẻng rán, “Tôi đang nấu bít tết xốt tiêu đen ăn kèm rau củ hấp sơ và khoai tây chiên bơ.”
“Hoan hô,” cô nói.
“Có đủ cho hai người đấy.”
Roz mỉm cười, “Đó là một lời mời hay một thể thức tra tấn vậy?
“Một lời mời.”
Cô chầm chậm quay lại, “Nói thật, tôi đang đói ngấu đây.”
Hawksley khẽ nở nụ cười khiến khuôn mặt sáng bừng, “Vậy có gì mới nào?” Anh ta dẫn cô vào nhà bếp rồi kéo một chiếc ghế đến bên bàn, và nhìn cô đầy trách cứ trong lúc bật bếp ga, mấy chiếc chảo bên trên đã sôi liu riu. “Trông cô như thể đã mấy ngày rồi chưa được bữa nào tử tế ấy.”
“Đúng là thế mà.” Cô nhớ lại lời cảnh báo của viên cảnh sát trẻ. “Anh là đầu bếp giỏi đấy chứ?”
Hawksley không trả lời, vẫn quay lưng lại, khiến Roz thấy hối hận vì đã hỏi. Nói chuyện với người đàn ông này cũng đáng sợ hệt như với Olive vậy. Mỗi lần thốt ra điều gì, thần kinh của cô đều căng lên như dây đàn. Roz lẩm bẩm cảm ơn khi được Hawksley rót cho ly rượu vang, rồi yên lặng suốt năm phút, bứt rứt tự hỏi phải làm sao để mở đầu câu chuyện. Cô vô cùng băn khoăn, liệu anh ta có vui vẻ chào đón cuốn sách của cô về Olive hay không.
Hawksley đặt miếng bít tết lên mấy chiếc đĩa ấm, rải khoai tây chiên, đậu Hà Lan và cà rốt bao tử hấp xung quanh, cuối cùng rưới lên trên một ít xốt múc ra từ chảo.
“Xin mời,” Hawksley đẩy nhanh một chiếc đĩa ra trước mặt Roz, rõ ràng không nhận thấy vẻ căng thẳng của cô, “Ăn đi, nó sẽ giúp má cô hồng hào hơn đấy.” Anh ta ngồi xuống và bắt đầu tấn công đĩa đồ ăn của mình, “Chà, ăn đi, cô gái. Cô còn chờ gì nữa?”
“Dao và dĩa.”
“À!” Hawksley mở ngăn kéo rồi đẩy nhẹ dao dĩa sang cho cô, “Giờ hãy ăn đi và đừng nói chuyện trong lúc nhai. Thức ăn nên được thưởng thức một cách xứng đáng.”
Chẳng muốn đôi co thêm nữa, Roz lao vào đánh chén.
“Tuyệt vời,” cuối cùng cô lên tiếng, đẩy chiếc đĩa sạch trơn sang một bên với vẻ thỏa mãn. “Hết sức tuyệt vời.”
Hawksley nhướng mày vẻ mỉa mai, “Vậy cô thấy sao? Tôi nấu ăn giỏi hay rất giỏi?”
Roz cười, “Anh nấu rất ngon. Tôi hỏi anh câu này được không?”
Anh ta rót thêm rượu vào chiếc ly đã cạn của cô, “Nếu cô muốn.”
“Không có tôi, một mình anh sẽ ăn hết chỗ này à?”
“Chắc tôi sẽ chỉ ăn một miếng thôi. Nhưng cũng có thể sẽ ăn nữa. Chẳng ai đặt bàn tối nay cả, thức ăn lại không để lâu được. Nên có lẽ tôi sẽ ăn nốt.”
Cô nhận thấy chút cay đắng trong giọng nói của anh ta.
“Nếu không có khách, liệu nhà hàng của anh có thể trụ được bao lâu?” Cô buột miệng hỏi.
Hawksley lờ đi. “Cô nói cô có chuyện cần hỏi cơ mà,” anh ta nhắc nhở, “Là chuyện gì thế?”
Roz gật đầu. Rõ ràng cũng như cô, anh ta chẳng muốn liếm láp vết thương lòng trước mặt ai.
“Olive Martin,” cô nói. “Tôi đang viết một cuốn sách về cô ta. Tôi được biết, anh là một trong những sĩ quan chịu trách nhiệm bắt giữ.”
Hawksley không trả lời ngay mà chỉ ngồi đó, chăm chú nhìn cô qua vành ly rượu, “Tại sao lại là Olive Martin?”
“Cô ta khiến tôi tò mò.” Thật khó để đoán được phản ứng của người đàn ông này.
“Tất nhiên rồi.” Hawksley nhún vai, “Cô ta gây ra tội ác kinh khủng. Chỉ những người đầu óc có vấn đề mới không thấy tò mò về cô ta. Cô đã gặp Olive chưa?”
Roz gật đầu.
“Và…?”
“Tôi thích cô ta.”
“Chẳng qua vì cô ngây thơ thôi.” Hawksley vươn tay, bẻ nắn khớp vai răng rắc. “Cô chuẩn bị tinh thần để chui xuống cống, những mong móc được ra một con quái vật, nhưng rồi lại lúng túng khi vớ được thứ gì đó tương đối dễ chịu. Olive cũng không hẳn là trường hợp cá biệt. Đa phần các phạm nhân đều tỏ ra dễ chịu vào hầu hết các thời điểm. Cứ hỏi giám thị trại giam mà xem. Họ hiểu rõ hơn bất kì ai khác rằng hệ thống hình phạt được xây dựng chủ yếu dựa trên tính hướng thiện của các phạm nhân.” Mắt anh ta nheo lại, “Nhưng Olive đã băm vằm đến chết hai người phụ nữ vô tội. Giờ cô ta có trưng ra bộ mặt đầy nhân tính với cô, thì cũng chẳng thể giảm bớt tính chất tàn đạo trong hành động của mình.”
“Nào đã ai bảo là có thể?”
“Cô đang viết một cuốn sách về Olive. Dẫu theo hướng tiêu cực đi chăng nữa, cô ta vẫn sẽ nổi tiếng theo một nghĩa nào đó.” Hawksley chồm tới trước, giọng nói trở nên xa lạ, “Nhưng còn bà mẹ và cô em gái thì sao? Công lý ở đâu khi trao cho kẻ đã sát hại họ cơ hội được kể một câu chuyện giật gân và còn viết thành sách nữa?”
Roz cụp mắt. “Đúng là điều ấy vẫn khiến tôi phân vân.” Cô thừa nhận, ngẩng lên. “Nhưng giờ tôi đã rõ ràng hơn về hành trình phía trước. Tôi đồng ý với quan điểm của anh về các nạn nhân. Nếu chỉ tập trung vào Olive thì quá dễ dàng. Cô ta còn sống và họ đã chết, và người chết thì chẳng thể sống lại, nên ta đành phải dựa vào những gì người khác nói. Mà những nhận thức của họ tại thời điểm đó và cả kí ức bây giờ khi hồi tưởng lại đều chưa chắc đã đúng. Tôi vẫn vấp phải những hạn chế nhất định, thật chẳng ích gì nếu phủ nhận điều đó, nhưng tôi cần tìm hiểu những gì đã xảy ra trước khi đi đến kết luận.” Cô chạm nhẹ vào phần chân đế của ly rượu, “Có thể hơi ngây thơ nhưng tôi cần ai đó chứng minh rằng hành trình của mình là xấu đã. Còn bây giờ tôi sẽ phản bác bằng lập luận khá hợp lý rằng, bất cứ ai đi móc cống thường xuyên cuối cùng cũng đều có cái nhìn hằn học cả thôi.”
“Nghĩa là sao?” Hawksley thích thú hỏi.
Roz nhìn anh ta lần nữa, “Rằng những gì Olive đã làm khiến anh choáng váng nhưng không khiến anh ngạc nhiên. Anh đã biết, hoặc chứng kiến ai đó từng làm những chuyện tương tự.”
“Vậy thì sao?”
“Vậy nên anh không bao giờ đặt câu hỏi tại sao cô ta lại làm thế. Trong khi ngược lại…” Cô vẫn nhìn anh chăm chăm, “… một người quá ngây thơ như tôi lại vừa ngạc nhiên vừa choáng váng và rất muốn biết tại sao.”
Hawksley chau mày, “Tất cả đều có trong bản tự khai đó thôi. Giờ tôi không nhớ nổi từng chi tiết, nhưng đại loại, cô ta bực bội vì không được tổ chức tiệc sinh nhật, rồi phát điên khi bà mẹ nổi giận với cô ta về chuyện thuyết phục em gái giả vờ nghỉ ốm vào ngày tiếp theo. Bạo lực gia đình nổ ra trong những tình huống tưởng chừng bình thường nhất. Động cơ của Olive còn dễ hiểu hơn khá nhiều đối tượng tôi từng biết.”
Roz cúi gập người để lấy tệp tài liệu ra, “Tôi có một bản sao lời khai ở đây.” Cô chuyền sang bên kia bàn và chờ đợi anh ta đọc xong.
“Tôi chẳng hiểu vấn đề của cô là gì,” cuối cùng Hawksley lên tiếng. “Olive đã khai nhận quá rõ ràng về nguyên nhân phạm tội. Cô ta nổi điên, đánh họ, sau đó không biết làm sao để giấu những cái xác.”
“Tôi đồng ý rằng đấy đúng là những điều Olive nói, nhưng không có nghĩa chúng là sự thật. Rõ ràng trong bản khai có ít nhất một điều dối trá, thậm chí hai điều.” Cô gõ gõ cây bút chì xuống mặt bàn, “Trong đoạn thứ nhất, cô ta khai mình chưa bao giờ hòa hợp với mẹ và em gái nhưng điều này gần như trái ngược với lời kể của tất cả những người tôi từng trao đổi. Bọn họ đều nói, cô ta vô cùng yêu quý Amber.”
Hawksley lại chau mày, “Thế còn lời nói dối thứ hai?”
Roz nhoài người tới và dùng bút chì đánh dấu vào một đoạn ở giữa, “Cô ta khai đã dùng một cái gương đặt gần môi họ xem có hơi thở thoát ra hay không. Theo lời Olive, thì không có gì cả, nên cô ta bắt đầu chặt hai cái xác.” Cô lật sang trang sau, “Nhưng đây, theo giám định pháp y, bà Martin đã cố gắng chống cự trước khi bị cắt cổ. Olive không hề đề cập đến chi tiết này trong lời khai.”
Hawksley lắc đầu, “Điều đó chẳng nói lên gì cả. Có thể cô ta muốn che giấu để khiến toàn bộ câu chuyện bớt ám ảnh hơn, hoặc đơn giản bởi vi cú sốc sau sự việc ấy đã tự động xóa bỏ những phần khó chấp nhận khỏi kí ức của cô ta.”
“Thế còn việc nói dối rằng mình không hề thân thiết với Amber thì sao? Anh sẽ giải thích thế nào?”
“Tôi cần phải giải thích à? Lời khai là hoàn toàn tự nguyện. Thậm chí chúng tôi còn thuyết phục cô ta đợi đến khi luật sư cố vấn có mặt để tránh trường hợp ép cung hay tra khảo.” Hawksley uống cạn ly rượu, “Cô sẽ không cố lập luận rằng một phụ nữ trong sạch sẽ vơ vào mình tội ác man rợ như vậy chứ?”
“Trước đây cũng đã từng xảy ra những chuyện như vậy.”
“Nhưng ngay sau khi cảnh sát đã thẩm vấn xong xuôi, đến ngày hầu tòa, họ lại kêu oan và chối phăng tất cả. Olive thì không làm thế.” Hawksley thích thú vặn lại Roz, “Tin tôi đi, cô ta thậm chí còn thấy nhẹ nhõm khi được thú tội nhanh chóng như thế.”
“Cô ta nhận tội như thế nào? Tự nói hay đợi cảnh sát hỏi?”
Hawksley đan tay vào nhau và đặt sau gáy, “Trừ khi cô ta đã thay đổi rất nhiều, còn nếu không, hẳn chính cô cũng hiểu rằng rất khó để Olive tự nói ra điều gì.” Anh ta ngẩng đầu lên vẻ dò hỏi,
“Chúng tôi phải hỏi nhưng cô ta rất sẵn lòng trả lời. Phần lớn thời gian, cô ta chỉ ngồi và nhìn chúng tôi như thể đang cố khắc sâu gương mặt chúng tôi vào trí nhớ. Thật lòng, tôi thấy khiếp sợ trước viễn cảnh cô ta sẽ được tự do và giết tôi y như đã làm với gia đình mình.”
“Chỉ mới năm phút trước anh còn miêu tả rằng cô ta khá dễ gần.”
Hawksley xoa cằm, “Cũng tương đối dễ chịu theo tiêu chuẩn của cô. Nhưng vì cứ đinh ninh rằng sẽ đối diện với một thứ vô nhân tính, nên lúc ấy cũng khó lòng đánh giá khách quan được.”
Roz không muốn lại bị kéo vào ngõ cụt ấy. Thay vào đó, cô lấy máy ghi âm trong cặp táp rồi đặt lên bàn, “Tôi có thể ghi âm cuộc trao đổi này được chứ?”
“Tôi vẫn chưa đồng ý nói chuyện với cô cơ mà.” Hawksley đột ngột đứng lên và vặn đầy nước vào một cái ấm. “Cô sẽ thu lượm được nhiều hơn nếu gọi cho trung sĩ Wyatt. Cậu ta đã ở đó khi Olive khai báo, và giờ cậu ta vẫn làm việc trong ngành. Uống cà phê không?”
“Vâng.” Roz quan sát anh ta chọn loại cà phê chè đen và múc vài muỗng bỏ vào máy pha cà phê kiểu Pháp. “Tôi muốn nói chuyện với anh hơn. Cảnh sát luôn nổi tiếng là khó moi thông tin. Chắc tôi phải mất mấy tuần mới phỏng vấn Wyatt được. Nếu anh không thích, tôi sẽ không trích dẫn lời anh, cũng không nêu tên, và anh sẽ được đọc bản thảo cuối cùng trước khi đem in.” Cô gượng cười, “Mà biết đâu, những điều anh nói sẽ thuyết phục được tôi không viết nữa.”
Hawksley nhìn Roz, lơ đãng gãi gãi ngực qua lớp áo mỏng, rồi quyết định, “Thôi được, tôi sẽ kể cho cô nghe những gì mình còn nhớ, nhưng cô cần xác minh lại đấy. Chuyện xảy ra cũng lâu rồi và tôi không hoàn toàn tự tin vào trí nhớ của mình. Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Từ cú điện thoại Olive gọi cho cảnh sát.”
Hawksley đợi ấm nước reo, đổ vào máy pha cà phê và đặt trở lại bàn, “Đó là cuộc gọi vào đường dây nóng 999. Olive tra số trong danh bạ và gọi đến cảnh sát trực ban.” Anh ta lắc lắc đầu như để xóc lại mớ hồi ức, “Thoạt đầu, tôi cứ ngỡ đó chi là một trò đùa vì trung sĩ trực ban chẳng hiểu nổi lời cô ta.”
Hawksley đang mặc lại áo khoác để chuẩn bị rời ca trực thì cậu trung sĩ trực ban bước vào và đưa cho anh một mảnh giấy có ghi địa chi, “Giúp tôi một việc được không, Hal, kiểm tra giùm địa chỉ này trên đường về nhà. Đó là đường Leven. Anh có đi qua mà. Một mụ điên nào đó đang khóc lóc trên điện thoại về vài cái đùi gà trên sàn bếp.”
Hawksley nhăn mặt, “Và muốn cảnh sát đến vứt giùm hả?”
Cậu trung sĩ cười nhăn nhở, “Chắc mụ ta ăn chay. Anh là chuyên gia về ẩm thực mà. Tới giải quyết đi, nhớ chừng mực nhé.”
Hawksley ngờ vực nhìn cậu ta, “Có phải chơi xỏ tôi không đấy?”
“Không, tôi thề.” Cậu ta cười khùng khục, “Xem này, đây rõ là một ca tâm thần. Ở đâu chẳng có mấy người như thế, thật tội nghiệp. Cứ làm theo những gì cô ta yêu cầu đi nếu không cô ta sẽ gọi điện cả đêm mất. Chỉ mất năm phút thôi mà.”
Olive Martin ra mở cửa cho anh, mắt đỏ hoe vì khóc. Cơ thể bốc mùi hôi hám, và đôi vai nần nẫn thịt chùng xuống tuyệt vọng. Máu dính be bét vào quần và chiếc áo phông rộng thùng thình của cô ta tạo thành một kiểu họa tiết trừu tượng đến nỗi anh không nhận ra đó là máu. Và đâu có lý do gì để anh nghi ngờ chứ? Anh không hề linh cảm thấy điều gì tệ hại cả.
“Tôi là trung sĩ Hawksley,” anh nở nụ cười khích lệ, chìa thẻ cảnh sát cho cô ta xem. “Cô đã gọi đến đồn cảnh sát chúng tôi.”
Cô ta lùi lại, vẫn giữ cửa mở, “Ở trong nhà bếp.” Cô ta chỉ dọc theo hành lang, “Trên sàn ấy.”
“Được rồi. Chúng ta sẽ xuống đó và xem thế nào. Tên cô là gì, cô gái?”
“Olive.”
“Được rồi, Olive, dẫn đường cho tôi đi. Xem điều gì khiến cô buồn phiền nào.”
Liệu có tốt hơn không nếu anh biết điều gì đang chờ đón mình? Có lẽ là không. Sau này, anh vẫn thường nghĩ lại, chắc sẽ không đời nào anh dám bước chân vào căn phòng đó nếu biết trước mình sắp bước vào lò mổ người. Anh kinh hãi nhìn chằm chằm vào những mảnh xác người, cây rìu, và dòng sông máu trên sàn nhà. Anh đã sốc đến độ không thở nổi, như thể bị ai đó thụi vào cơ hoành và làm nghẽn hệ hô hấp. Căn phòng lênh láng máu. Anh dựa vào bản lề cửa, cố hớp chút không khí tanh tưởi tởm lợm, trước khi chạy ào ra hành lang và nôn thốc nôn tháo vào khoảnh đất bé xíu ở vườn trước.
Olive ngồi trên bậc thang và quan sát Hal, khuôn mặt tròn bành bạnh của cô ta cũng trắng bệch và nhợt nhạt chẳng kém gì anh. “Lẽ ra anh nên đi cùng đồng nghiệp chứ.” Cô ta nói với vẻ thương cảm, “Chắc sẽ không tệ đến thế nếu có hai người.”
Hawksley lau miệng bằng chiếc khăn tay trong lúc gọi bộ đàm để xin chi viện. Vừa gọi, anh vừa cảnh giác nhìn cô ta. Lúc này, anh mới nhận ra áo quần cô ta dính đầy máu. Cơn buồn nôn kinh tởm lại nhộn nhạo trong dạ dày. Chúa ơi! Chúa ơi! Cô ta điên đến mức nào vậy? Liệu có điên đến mức lấy rìu chém anh luôn không? “Vì Chúa, tới đây nhanh lên đi.” Anh hét vào bộ đàm, “Khẩn cấp lắm.”
Anh đợi ở bên ngoài, quá sợ hãi đến mức không dám trở vào nhà. Olive vẫn thản nhiên nhìn anh, “Tôi sẽ không làm hại anh đâu. Chẳng có gì phải sợ cả.”
Anh lau mồ hôi trán, “Họ là ai vậy, Olive?”
“Mẹ và em gái tôi.” Cô ta nhìn xuống hai bàn tay mình, “Chúng tôi đã cãi vã.”
Miệng anh khô khốc vì sốc và sợ hãi, “Thôi được rồi.”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má núng nính của người phụ nữ, “Tôi không cố ý. Chúng tôi đã tranh cãi. Mẹ tôi nổi điên lên với tôi. Liệu tôi có nên tự thú luôn bây giờ không?”
Anh lắc đầu, “Không cần phải vội.”
Olive nhìn anh không chớp mát, nước mắt khô lại thành từng vệt lem luốc trên mặt. “Liệu các anh có thể chuyển xác họ đi trước khi bố tôi về nhà được không?” Cô ta hỏi anh sau một quãng im lặng, “Tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn.”
Hawksley cảm thấy cơn phẫn uất dâng đầy cổ họng, “Cô nghĩ khi nào ông ta sẽ về nhà?”
“Ông ấy tan làm lúc 3 giờ. Ông ấy làm bán thời gian.”
Anh vô thức liếc nhìn đồng hồ. Trí não đã hoàn toàn tê liệt. “Còn hai mươi phút thôi.”
Trông Olive rất điềm tĩnh. “Vậy một cảnh sát có thể đến đó và giải thích cho ông ấy những chuyện đã xảy ra. Như thế sẽ tốt hơn,” cô ta nhắc lại. Họ nghe thấy tiếng còi báo động vẳng tới gần. “Làm ơn,” cô khẩn thiết nài nỉ.
Hawksley gật đầu, “Tôi sẽ sắp xếp. Ông ấy làm việc ở đâu?”
“Carters Haulage. Ở khu Docks.”
Hawksley chuyển lại lời nhắn trong khi hai chiếc xe cảnh sát hụ còi ầm ĩ và liên tục nháy đèn rẽ ở góc đường và tiến vào số nhà 22. Khắp con phố, mấy cánh cửa thi nhau bật mở và những khuôn mặt hiếu kì ló ra ngoài. Hawksley tắt bộ đàm và nhìn Olive, “Xong rồi đấy. Cô không phải lo lắng cho bố mình nữa.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lem nhem của cô ta, “Tôi có nên đi pha trà không?”
Hawksley nhớ lại khung cảnh trong bếp, “Tốt hơn hết là không.”
Còi hụ tắt ngấm khi cảnh sát bước xuống khỏi xe.
“Tôi xin lỗi vì đã gây nhiều phiền phức thế này,” Olive nói vào thinh không.
Sau đó cô ta nói rất ít. Nhưng sau này hồi tưởng lại, Hawksley nghĩ có thể là do không ai bắt chuyện với cô ta nữa. Olive bị giữ trong phòng khách, với một nữ cảnh sát canh chừng. Cô ta đờ đẫn ngồi im ở đó, quan sát những người đi ra đi vào qua cánh cửa mở. Dù ý thức được những nỗi kinh hoàng càng lúc càng tăng đang vây lấy mình, chắc cô ta cũng không thể hiện ra. Thời gian trôi qua, dấu hiệu của cảm xúc tan biến dần khỏi gương mặt, trông cô ta không biểu lộ chút tiếc thương hay hối hận nào. Đối mặt với thái độ hoàn toàn thờ ơ như vậy, người bình thường sẽ nói cô ta mất trí.
“Nhưng cô ta đã khóc trước mặt anh,” Roz chen ngang. “Vậy anh có nghĩ cô ta mất trí không?”
“Tôi đã ở trong căn bếp đó hai tiếng đồng hồ cùng nhân viên giám định tử thi, cố gắng tìm ra trình tự sự việc từ đống máu me tóe tung trên sàn, trên bàn và đồ bếp. Kế đó, sau khi đã chụp ảnh lại, chúng tôi bắt tay vào công việc ghê rợn là phân định xem phần thân thể nào là của ai. Tất nhiên, tôi nghĩ cô ta mất trí. Không một người bình thường nào lại có thể hành động như thế.”
Roz nhay nhay đầu bút chì, “Đây là điểm cần thắc mắc. Tất cả những gì anh vừa nói là hành động đó thật điên rồ. Còn tôi muốn hỏi anh, qua tiếp xúc với Olive, bản thân anh có thấy cô ta bị điên không.”
“Cô đang lý sự cùn rồi. Theo tôi thấy, hai việc đó chẳng khác gì nhau cả. Đúng, tôi nghĩ Olive bị điên. Đó là lý do vì sao chúng tôi phải cẩn thận đợi luật sư cố vấn của cô ta đến rồi mới tiến hành lấy lời khai. Chúng tôi khiếp hãi khi nghĩ đến việc cô ta sẽ được chọn lấy một phương pháp điều trị rồi dành một năm trong bệnh viện cho đến khi một tên bác sĩ ngu đần nào đó quyết định rằng cô ta đã đủ điều kiện để tái hòa nhập cộng đồng.”
“Vậy anh có ngạc nhiên không khi tòa tuyên bố cô ta đủ năng lực trách nhiệm hình sự để tự thú?”
“Có,” Hawksley thú nhận. “Quả thật tôi đã rất ngạc nhiên.”
Vào khoảng 6 giờ chiều, mọi sự chú ý lại đổ dồn vào Olive. Phần máu khô trên cẳng tay và từng móng tay đều được cạo sạch cẩn thận trước khi Olive bị giải lên gác để tắm rửa và thay đồ. Tất cả quần áo cô ta vừa mặc được bỏ vào từng túi nhựa dẻo riêng biệt và chuyển lên xe cảnh sát. Một viên thanh tra kéo Hawksley sang một góc.
“Tôi nghe nói cô ta đã nhận tội.”
Hawksley gật đầu, “Kiểu kiểu thế.”
Một lần nữa, Roz lại ngắt lời, “Chẳng đúng chút nào. Nếu những gì anh vừa nói là sự thật thì Olive chưa hề thừa nhận điều gì hết. Cô ta nói họ đã tranh cãi, rồi mẹ cô ta nổi điên, và cô ta không cố ý làm thế, chứ chẳng hề nói rằng chính mình đã giết họ.”
Hawksley gật đầu, “Tôi đồng ý. Nhưng Olive đã định nói như vậy. Và vì thế, tôi bảo cô ta chưa cần thú tội vội. Tôi không muốn sau này cô ta phản bác rằng mình chẳng hề được cảnh báo theo đúng nguyên tắc.” Anh nhấp một ngụm cà phê, “Vả lại, cô ta cũng không hề phủ nhận chuyện mình đã giết họ, trong khi đó là điều đầu tiên mà một người vô tội sẽ làm, nhất là khi khắp người dính đầy máu me như thế.”
“Nhưng vấn đề là, anh đã mặc nhiên cho rằng cô ta có tội trước khi biết chính xác sự thật.”
“Cô ta là đối tượng tình nghi số một” Anh nói khô khốc.
Viên thanh tra yêu cầu Hawksley dẫn Olive về đồn, “Nhưng đừng để cô ta nói bất cứ điều gì cho đến khi chúng ta liên lạc được với một luật sư cố vấn. Chúng ta sẽ tuân thủ đúng trình tự. Rõ rồi chứ?”
Hawksley gật dầu lần nữa, “À còn bố cô ta. Ông ta sẽ về tới bây giờ đấy. Tôi đã cử một xe đi đón ông ta từ chỗ làm về nhưng tôi không rõ ông ta đã biết đến đâu rồi.”
“Tốt hơn hết cậu nên tìm hiểu luôn đi, vì Chúa, trung sĩ ạ. Nếu ông ta vẫn chưa biết, hãy nhẹ nhàng báo tin thôi, kẻo ông già tội nghiệp trụy tim mất. Tìm hiểu xem ông ta có luật sư cố vấn không và liệu người ấy có sẵn sàng đứng ra đại diện cho con gái mình không.”
Họ trùm một cái chăn qua đầu Olive rồi dẫn cô ta ra xe. Đám đông đã tụ lại, xì xào truyền tai nhau rằng một tội ác kinh tởm đã xảy ra ở đây, mấy người cầm máy ảnh nháo nhác kiếm một tấm hình. Những tiếng la ó vang lên khi Olive xuất hiện và một phụ nữ cười lớn, “Cái chăn thì ăn thua gì hả trời? Các anh phải kiếm một tấm bạt bẩn thỉu mới che được hết con bò cái béo mẫm này. Có biến thành tro tôi cũng nhận ra hai cái chân cột đình của nó. Mày đã làm gì vậy, Olive?”
Roz lại ngắt lời lần nữa khi câu chuyện nhảy cóc đến đoạn Hawksley gặp Robert Martin ở đồn cảnh sát.
“Đợi chút nào. Trên xe Olive không nói gì sao?”
Hawksley suy nghĩ một lúc, “Cô ta hỏi tôi có thích chiếc váy của cô ta không. Tôi bảo có.”
“Anh chỉ tỏ ra lịch sự thôi phải không?”
“Không. Thực sự trông nó ổn hơn nhiều so với áo phông và quần ống rộng lúc trước.”
“Bởi chúng dính đầy máu à?”
“Chắc vậy. À, không,” anh tự phủ nhận và vò đầu. “Vì chiếc váy giúp cô ta trông thon gọn hơn, và cũng nữ tính hơn, tôi nghĩ thế. Chuyện quần áo quan trọng đến thế ư?”
Roz lờ đi, “Cô ta có nói gì nữa không?”
“Tôi nghĩ cô ta nói vài câu kiểu như ‘Thế à? Cái váy yêu thích của tôi đấy’.”
“Nhưng trong lời khai, cô ta nói mình đang chuẩn bị đi London. Tại sao cô ta không mặc chiếc váy ấy trong lúc gây án?”
Hawksley lộ vẻ lúng túng, “Có lẽ vì cô ta định mặc quần áo đi London.”
“Không,” Roz kiên quyết phản đối. “Nếu thích cái váy đó, hẳn Olive đã chọn mặc nó cho chuyến đi chơi. London chính là món quà sinh nhật cô ta tự thưởng cho mình. Có lẽ cô ta còn mơ sẽ gặp được bạch mã hoàng tử ở ga Waterloo nữa. Đơn giản, việc đó sẽ chẳng thể xảy ra nếu cô ta không mặc bộ cánh đẹp nhất mà mình có. Phải là phụ nữ, anh mới hiểu được.”
“Nhưng tôi đã thấy hàng trăm cô gái đi lại ngoài phố trong chiếc quần rộng thùng thình và áo phông quá khổ, nhất là những người béo. Tôi nghĩ trông họ thật lố bịch nhưng có vẻ họ lại thích thế. Dường như họ đang muốn tuyên bố với cả thế giới rằng họ từ chối tuân theo những tiêu chuẩn truyền thống về cái đẹp. Tại sao Olive lại khác bọn họ chứ?”
“Vì cô ta không phải là mẫu người nổi loạn. Cô ta sống dưới sự kìm kẹp của mẹ mình, chấp nhận làm công việc theo ý bà ta, và rõ ràng không quen với việc đi chơi xa một mình đến nỗi phải cầu xin em gái đi cùng.” Roz sốt ruột gõ gõ mấy đầu ngón tay lên bàn, “Tôi đã đúng. Tôi biết mà. Nếu cô ta không nói dối về chuyến đi London thì cô ta phải mặc chiếc váy đó chứ.”
Hawksley không hề bị thuyết phục, “Olive đủ nổi loạn để giết mẹ và em gái đấy. Nếu chuyện ấy còn dám làm, thì cô ta ngại quái gì việc mặc quần thụng đi London. Cô lại quá sa đà vào tiểu tiết rồi. Dù sao đi nữa, cũng có thể cô ta đã thay đồ khác để giữ cho chiếc váy sạch.”
“Nhưng liệu cô ta có thực sự muốn đi London không? Anh có xác minh không?”
“Cứ cho là cô ta đã xin nghỉ phép. Chúng tôi chấp nhận giả thuyết đúng là cô ta định đến London, vì theo những gì điều tra được, cô ta không hề hé lộ kế hoạch của mình với bất kì ai.”
“Kể cả với ông bố sao?”
“Nếu có thì hẳn ông ta đã quên.”
Olive đợi ở phòng thẩm vấn trong khi Hawksley nói chuyện với Robert Martin. Thật là một cuộc trao đổi khó khăn. Không rõ vì ông ta đã chuẩn bị tâm lý, hay do tiểu xảo tự nhiên trong cách ứng xử, nhưng Robert Martin hầu như không phản ứng gì trước mọi thông báo của Hawksley. Đó là một người đàn ông ưa nhìn, theo kiểu đẹp mã của tượng Hy Lạp. ông ta khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng thiếu sự nhiệt thành hay sức hấp dẫn. Gương mặt điềm tĩnh đến lạ kì không có nếp nhăn hay dấu hiệu nào của tuổi tác, chỉ đôi bàn tay xương xẩu với triệu chứng viêm khớp tiết lộ rằng ông ta đã qua tuổi ngũ tuần. Robert đưa tay lên vuốt mái tóc vàng một, hai lần gì đó, thi thoảng khẽ chạm vào cà vạt. Khó lòng đoán định nổi ông ta choáng váng đến mức nào hay, liệu ông ta có choáng váng không.
“Anh có thiện cảm với ông ta không?” Roz hỏi.
“Không nhiều. Robert Martin làm tôi nhớ tới Olive. Tôi không thích phải ở cạnh những người giỏi che giấu cảm xúc. Tôi không thoải mái.”
Hawksley chỉ nói với Robert Martin những điều cơ bản nhất, thông báo rằng thi thể vợ và con gái út của ông ta đã được tìm thấy trong bếp của gia đình vào hồi chiều nay; và con gái cả của ông ta đã khai ra vài điều khiến cảnh sát tin rằng chính cô ta là người đã sát hại họ.
Robert Martin bắt tréo chân và bình tĩnh khoanh hai tay đặt lên lòng mình, “Các anh có ép buộc con bé điều gì không?”
“Không. Chúng tôi thậm chí còn chưa hỏi cung.” Hawksley chăm chú quan sát ông ta, “Nói thật, thưa ông, dựa trên tính chất nghiêm trọng của vụ việc, tôi nghĩ cô ấy nên có luật sư cố vấn.”
“Tất nhiên rồi. Người của tôi, Peter Crew sẽ đến đây.” Ông ta khẽ nhíu mày vẻ thắc mắc, “Quy trình thế nào vậy? Tôi có nên điện cho anh ta không?”
Hawksley bối rối trước vẻ điềm tĩnh của người đàn ông này. Anh vuốt một tay qua mặt, “Ông có chắc mình hiểu được những gì vừa xảy ra không?”
“Tôi nghĩ là có. Gwen và Amber đã chết và các anh nghĩ Olive đã giết họ.”
“Cũng không hẳn. Olive đã ám chỉ rằng chính cô ta phải chịu trách nhiệm cho cái chết của họ, nhưng trước khi lấy được lời khai, tôi không thể khẳng định về tội trạng.” Hawksley ngừng lại một lát, “Tôi muốn ông hiểu rõ điều này, ông Martin. Các chuyên viên giám định của Sở Nội vụ khẳng định, cả trước và sau khi chết, thể xác của các nạn nhân đều phải chịu tổn thương đáng kể. Theo đúng trình tự, tôi rất tiếc phải thông báo rằng, chúng tôi sẽ yêu cầu ông tiến hành nhận diện tử thi và có lẽ khi nhìn thấy họ, ông sẽ khó lòng nhân từ với bất kì đối tượng tình nghi nào nữa. Và như thế, ông có đưa ra bất cứ yêu cầu nào về luật sư cố vấn sẽ đại diện cho Olive không?”
Martin lắc đầu, “Tôi sẽ yên tâm hơn nếu được làm việc với người tôi biết rõ.”
“Có thể sẽ có sự xung đột về lợi ích. Ông đã cân nhắc khả năng này chưa?”
“Xung đột thế nào cơ?”
“Tôi e rằng mình buộc phải nhắc lại, thưa ông,” Hawksley lạnh lùng nói, “Vợ và con gái ông đã bị sát hại dã man. Tôi nghĩ rất có thể ông sẽ muốn khởi tố kẻ giết người.” Anh nhướng mày vẻ dò hỏi và Martin gật đầu, “Vậy nên, hẳn ông sẽ muốn mời một luật sư cố vấn đại diện cho mình để đảm bảo quá trình khởi tố diễn ra thuận lợi. Nhưng nếu luật sư cố vấn của ông đã đứng ra bào chữa cho con gái ông rồi, thì sẽ không thể hỗ trợ cho ông được nữa. Bấy giờ, mong muốn và lợi ích của ông sẽ mâu thuẫn với con gái mình.”
“Không đời nào có chuyện đó nếu con bé vô tội.” Martin vuốt dọc nếp gấp trên quần và chỉnh cho nó thẳng với đầu gối, “Tôi không quan tâm tới các ám chỉ của Olive, trung sĩ Hawksley ạ. Tôi thấy chẳng có mâu thuẫn gì hết. Một luật sư có thể đảm đương cả hai việc, chứng minh sự vô tội của Olive và đại diện cho tôi đưa vụ án ra tòa. Giờ thì nếu được phép, tôi muốn mượn điện thoại để gọi cho Peter Crew, và sau đó, xin phép các anh cho tôi nói chuyện với con gái mình.”
Hawksley lắc đầu, “Tôi xin lỗi, thưa ông, nhưng phải đợi chúng tôi thẩm vấn xong đã. Ông cũng sẽ được yêu cầu lấy lời khai. Sau đó hai bố con mới có thể nói chuyện được, nhưng hiện giờ tôi cũng chưa dám đảm bảo.”
“Và đây là lần duy nhất ông ta biểu lộ cảm xúc. Robert Martin khá buồn bã, không rõ do lời từ chối để ông ta gặp Olive hay do việc ông ta bị lấy lời khai nữa.” Anh đắn đo một lúc, “Chắc là bởi tôi đã từ chối ông ta. Chúng tôi đã tra hỏi về những hoạt động trong ngày của Martin, cụ thể đến từng phút một, và ông ta hoàn toàn trong sạch. Ông ta làm việc ở một văn phòng không có vách ngăn cùng với năm người khác. Trừ một lần đi vệ sinh, lúc nào ông ta cũng ở trong tầm mắt mọi người. Đơn giản là chẳng có đủ thời gian để trở về nhà.”
“Nhưng anh vẫn nghi ngờ ông ta?”
“Đúng vậy.”
Roz lộ vẻ hứng thú, “Dù Olive đã nhận tội?”
Anh gật đầu, “Robert Martin tỏ ra quá bình tĩnh trước mọi chuyện. Ngay cả việc nhận diện thi thể cũng không làm ông ta bối rối.”
Roz suy nghĩ một hồi, “Có một mâu thuẫn nữa mà dường như anh đã bỏ qua.” Cô nhay nhay đầu bút chì, “Nếu Robert Martin là kẻ giết người, ông ta đã có thể lợi dụng luật sư cố vấn của mình để thao túng Olive, buộc cô ấy nhận tội. Như anh biết đấy, Peter Crew không ưa Olive ra mặt. Tôi nghĩ hẳn ông ta phải tiếc lắm khi án tử hình bị bãi bỏ.”
Hawksley khoanh tay lại, “Cô sẽ phải rất cẩn trọng nếu định viết như thế trong cuốn sách của mình đấy, cô Leigh ạ. Luật sư cố vấn không bắt buộc phải yêu quý thân chủ, mà chỉ có nghĩa vụ đứng ra đại diện cho họ thôi. Dù sao đi nữa, rất nhanh sau đó Robert Martin đã được loại khỏi danh sách tình nghi. Chúng tôi cũng đặt giả thiết rằng ông ta giết Gwen và Amber trước khi đi làm, và Olive đã chặt xác họ để bảo vệ ông ta, nhưng các con số không ủng hộ giả thuyết này. Thậm chí, ông ta có cả chứng cớ ngoại phạm vào lúc đó. Có một người hàng xóm tiễn chồng đi làm, vài phút sau, bà ta cũng thấy Martin rời nhà. Bấy giờ Amber và Gwen vẫn còn sống vì bà ta đã nói chuyện với họ trước thềm nhà. Bà ta nhớ có hỏi Amber dạo này công việc ở Phù Hoa thế nào. Họ đã vẫy tay chào khi Martin lái xe đi.”
“Biết đâu ông ta chỉ tạt vào góc nào đó rồi lộn lại.”
“Martin rời nhà lúc 8 rưỡi và đến chỗ làm lúc 9 giờ. Chúng tôi đã lái xe thử và đúng là mất nửa tiếng.” Hawksley nhún vai, “Như tôi đã nói, ông ta hoàn toàn trong sạch.”
“Giờ ăn trưa thì sao?”
“Ông ta uống một ly và ăn một cái sandwich với hai đồng nghiệp ở quán rượu gần văn phòng.”
“Được rồi. Tiếp tục đi.”
Cũng không còn gì nhiều. Bất chấp lời khuyên nên giữ im lặng của Crew, Olive vẫn đồng ý trả lời các câu hỏi của cảnh sát. Và lúc 9 rưỡi tối, cô ta kí vào bản khẩu cung, chính thức bị kết tội sát hại mẹ và em gái. Có vẻ cô ta cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng lúc làm xong việc đó.
Khi Olive bị tạm giam vào buổi sáng hôm sau, Hawksley và Geoff Wyatt được giao nhiệm vụ thu thập chứng cứ định tội cô ta. Công việc không hề phức tạp. Hai người đối chiếu kết luận từ bên khám nghiệm hiện trường, giải phẫu tử thi và các bằng chứng của cảnh sát. Tất cả củng cố cho lời khai nhận của Olive. Cụ thể, vào sáng ngày mùng 9 tháng Chín năm 1987, một mình cô ta đã sát hại cả mẹ và em gái bằng cách cứa đứt cổ họng họ bằng một con dao lạng thịt.