Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Chương 6: Tấn Công Xe Trượt Tuyết
Đ
êm hôm ấy, đôi bạn yên tĩnh trú ẩn dưới một rừng thông và cây trầm hương um tùm. Mặt đất kín mít những lớp lá kim mà tuyết chưa kịp phủ, tạo thành một tấm đệm êm cho chúng nằm thoải mái. Sói Xám nằm thu cái thân ấm sát vào Kazan, tiếp tục liếm những vết thương cho bạn.
Sáng ra, một trận tuyết dầy, mượt mà đổ xuống, che khuất cảnh vật xung quanh chúng, như một bức màn. Thời tiết dịu hẳn, trong cảnh tĩnh mịch bao la, ngoài tiếng bay vờn của những bong tuyết trắng, tịnh không nghe thấy gì khác. Suốt ngày Kazan và Sói Xám cứ chạy bên nhau. Thỉnh thoảng Kazan ngoảnh đầu nhìn lại cái đỉnh núi nó vừa vượt qua hôm kia, và Sói Xám không sao hiểu nổi những tiếng lạ lùng đang cuồn cuộn trong họng Kazan.
Về chiều, đôi bạn không gặp con mồi nào cả, Kazan liền dẫn Sói Xám đến bên bờ hồ, nơi chắc vẫn còn những mẩu thừa của hai bữa tiệc ngày hôm trước.
Sói Xám chưa hề trực tiếp với những thứ thịt tẩm chất độc, với những thứ mồi mà con người khéo đặt lên các bẫy thép, lên lớp lá của những chiếc hố phản trắc, không nhìn thấy, nhưng bản năng vốn có của Sơn Lâm vẫn ở trong mạch máu, và dạy cho nó là rất nguy hiểm khi chạm vào những loại thịt chết, khi chúng đã nguội lạnh.
Kazan, trái lại, am hiểu hơn Sói Xám. Nó đã từng cùng các ông chủ, đi bên những xác thú vô hại, đồng thời nó đã thấy họ đặt bẫy và nhét những viên thuốc độc vào những thú chết dung làm mồi. Có lần nó còn vô ý giẫm phải bẫy và cảm thấy nhức buốt kinh khủng. Nhưng nó biết là từ hôm qua đến giờ, không có một người nào đến đây, nên nó rủ Sói Xám, vẫn ngồi lì bên bờ hồ, hãy cùng với nó đi đến chỗ những khối băng to mới đóng.
Sói Xám quyết định theo Kazan. Nhưng nó hết sức hoang mang, phải ngồi phịch xuống khi Kazan bới trong lớp tuyết mới để lôi ra những mẩu nai thừa được bảo quản rất tốt. Sói Xám nhất quyết cự tuyệt không động vào thịt. Cuối cùng Kazan không thể thúc được bạn, cũng đâm sợ và làm theo.
Đôi bạn còn nói với nhau rất nhiều điều khác nữa suốt trong những ngày đêm tiếp theo. Đêm thứ ba, Kazan cất tiếng gọi đàn, tập hợp quanh mình cũng cái bầy hôm trước và dẫn đầu buổi săn mồi.
Trong tháng có ba lần gọi đàn như thế, trước khi trăng hạ tuần khuất khỏi bầu trời. Và lần nào nó cũng kiếm được con mồi. Thế rồi Kazan chỉ đi săn với một mình Sói Xám, người bạn đường đã mang lại cho Kazan một cuộc sống ngày càng êm ấm và cả đôi sống bằng thịt thỏ trắng săn được.
Kazan thường cùng Sói Xám trèo lên cái đỉnh núi sừng sững giữa cánh đồng mông mênh mà nó vẫn không rời xa, và nó cố tìm cách giải thích cho Sói Xám biết tất cả những gì mà nó đã để lại phía sau. Tiếng gọi của quá khứ đôi khi mãnh liệt quá, khiến nó thấy khó lòng cưỡng nổi ham muốn trở lại túp lều của Thorpe và lôi kéo theo cả Sói Xám.
Rồi một sự kiện bất ngờ xảy đến. Một hôm, đôi bạn đang lang thang ở chân một dãy núi nhỏ, Kazan chợt trông thấy trên con đường dốc trước mặt một vật khiến tim nó phải ngừng đập. Một người đàn ông với một chiếc xe trượt tuyết cùng đoàn chó kéo, đang đi xuống dốc và tới thế giới của chúng.
Gió thổi ngược chiều nên Kazan và Sói Xám đều không đánh hơi được trước. Kazan chợt trông thấy trong tay người đàn ông một vật lấp lánh trước ánh mặt trời. Nó chẳng lạ gì vật đó, cái vật vẫn khạc ra lửa, ra sấm sét và chết chóc.
Lập tức nó ra hiệu báo nguy cho Sói Xám và cả hai cắm đầu phóng như bay. Nhưng một tiếng nổ đã vang lên và, trong lúc Kazan giận dữ gầm lên nỗi căm hờn trước con người và cái vật mang lại chết chóc, thì một tiếng gió vút qua đầu nó.
Rồi một tiếng nổ thứ hai. Lần này Sói Xám rống lên một tiếng kêu đau đớn, rồi ngã lăn trên mặt tuyết. Nhưng nó đứng dậy ngay và, được Kazan kèm theo bên cạnh, nó chạy tiếp lẩn vào một khu rừng nhỏ. Ở đây nó dừng lại để liếm bên vai bị thương. Còn Kazan thì tiếp tục quan sát.
Người mang súng đã lần theo vết chân chúng. Y đứng ở chỗ Sói Xám ngã và xem xét mặt tuyết. Đoạn y lại đi tiếp.
Kazan lấy mõm đỡ Sói Xám đứng dậy. Chúng phóng thật nhanh và kiếm được môt chỗ ẩn chắc chắn hơn trong đám cây cối rậm rạp bao quanh hồ. Suốt ngày, trong khi Sói Xám nằm dài trên tuyết, Kazan lo canh chừng, lấm lét ngoái lại phía sau để quan sát, và đánh hơi làn gió. Nhưng người kia đã bỏ cuộc.
Hôm sau, Sói Xám chạy khập khiễng. Thám sát kỹ càng tất cả mọi gò, mọi trũng, đôi bạn đến được bên một khu vực cắm trại cũ. Kazan nhe nanh gầm lên nỗi căm thù đối với con người đã ra đi mà còn để mùi lại. Ước muốn được trả thù cho vết thương của Sói Xám mỗi lúc một thêm mãnh liệt. Những vết thương của nó, chưa lành hẳn, khiến nó càng thêm hằn học. Mõm rà sát đất, nó cố tìm dưới lớp tuyết mới, cho ra cái hướng đi của kẻ thù và quên bẵng mất khẩu súng.
Suốt ba hôm liền, mặc dù chân vẫn đau, Sói Xám cùng với Kazan cứ chạy hú hoạ theo hướng trước mặt và vượt được một chặng đường khá xa.
Sang đêm thứ ba, một đêm trăng thượng tuần, Kazan gặp một dấu vết còn mới.
Mới đến mức Kazan đứng sững ngay lại, đột ngột như khi đang chạy bị một viên đạn vào mình. Mọi thớ thịt trong cơ thể nó đều run lên và tất cả lông trên mình đều dựng ngược.
Đây là dấu vết của con người. Có cả vết xe trượt, cả vết chân chó, và cả vết gậy chống của người đi bộ.
Thế là Kazan hướng mõm lên trời sao, và từ cổ họng nó thoát ra, vang xa mãi, khắp vùng Sơn Lâm, cái tiếng gọi bầy man rợ và dữ tợn. Chưa bao giờ tiếng gọi bầy đó, được Kazan lặp lại nhiều lần, lại khủng khiếp rùng rợn đến thế.
Tiếng gọi đã được nghe thấy và đã có một tiếng đáp lại, rồi nhiều tiếng khác nữa. Nhiều đến nỗi Sói Xám cũng ngồi xuống hoà giọng với Kazan.
Xa xa trên đồng tuyết rắng, người đàn ông, mặt tái nhợt và ngơ ngác, dừng lại cùng với đàn chó để lắng nghe, trong khi một giọng nói yếu ớt từ chiếc xe trượt tuyết vọng ra:
- Bố ơi, sói đấy. Chúng có đuổi theo ta không?
Người đàn ông im lặng. ông ta không còn trẻ nữa. Ánh trăng lấp lánh trên bộ râu bạc khiến cho tầm vóc cao to của ông trông như con ma. Trên chiuếc xe trượt, một thiếu phụ nhô đầu lên khỏi một cái gối da gấu. Dưới ánh trăng đôi mắt thiếu phụ sáng nguời. Mặt nàng cũng tái nhợt. Tóc nàng loà xoà trên vai thành một bím dày óng mượt và nàng đang ôm chặt trên ngực một vật gì đấy.
Một lúc sau, người đàn ông đáp:
- Có lẽ chúng đang theo dấu vết của một con nai hay một con tuần lộc nào đó.
Ông đưa mắt nhìn chằm chằm vào quy-lát súng và nói tiếp:
- Gian-ni, con đừng lo! Ta sẽ cắm lều ở rặng cây sắp tới. Ở đó sẽ có khối củi khô để nhóm lửa. Nào, chó! Đi nữa, các bạn. A! A! A! A! Cu-sơ Cu-sơ!
Và tiếng roi bôm bốp rên đàn chó. Từ cái bọc người thiếu phụ ôm chặt trên ngực thoát ra một tiếng kêu thảm thiết, mà hình như những tiếng sói tản mạn đang đáp lại.
Trong khi ấy, Kazan nghĩ bụng sắp được trút hận thù lên một trong những con người đã bao lâu đày đọa nó trong kiếp sống nô lệ. Nó thong thả chạy tiếp, song song với Sói Xám, và cứ ba bốn trăm mét mới dừng chân để cất tiếng gọi đàn.
Chẳng mấy chốc một bóng xám nhảy chồm chồm từ đằng sau đến, nhập với đôi bạn. Một bóng thứ hai. Rồi hai bóng khác, bên phải và bên trái. Giờ đây đáp lại Kazan là tiếng sủa hỗn loạn gồm nhiều giọng khàn khàn của bầy sói vừa được tập hợp. Bầy sói nhiều dần và càng đông thì bước tiến càng nhanh. Bốn, sáu, bảy, mười, mười bốn con.
Bầy sói vừa tập hợp đã kéo vào quãng trống, chỗ cái xe trượt đang chạy và giờ đây gió trời đang thổi lồng lộng. Bầy gồm toàn sói to và khoẻ. Sói Xám nhỏ nhất trong đám thú hùng hổ ấy, mõm nó không chịu rời khỏi vai Kazan.
Bầy sói đã im lặng. Chỉ còn nghe tiếng thở hồng hộc và tiếng chân giẫm nhẹ trên tuyết. Lũ sói chạy rất nhanh, hàng ngũ siết chặt. Kazan luôn dẫn đầu, cách một tầm nhảy, với Sói Xám kề bên vai.
Lần đầu tiên trong đời mình, nó không sợ con người nữa, không sợ sùi cui lẫn roi da, không sợ cả cái vật bí hiểm khạc ra lửa và chết chóc từ xa kia nữa. Và sở dĩ nó chạy nhanh như thế là để sớm chộp được kẻ thù xưa, sớm giao chiến với hắn. Tất cả lòng căm phẫn của nó, bị ức chế suốt bốn năm nô lệ và phí hoài sức lực, đang bùng lên trong mạch máu như những dòng lửa. Và cuối cùng khi nó nhận ra, xa xa, trên cánh đồng tuyết, những chấm đen cử động thì cái tiếng thoát ra từ họng nó nghe khác lạ dị thường, đến mức Sói Xám chẳng hiểu ý nghĩa ra sao cả.
Đàn sói cứ một mạch phóng như bay, hướng vào những chấm đen nhỏ, vào cái sườn gỗ mỏng manh của chiếc xe trượt đang in dáng trên nền tuyết. Nhưng trước khi chúng đến đích, chiếc xe đã dừng lại và thình lình xuất hiện những tia lửa cách quãng, vun vút xuyên vào không trung chẳng khác gì những con ong độc châm chết người, vật mà Kazan vẫn khiếp sợ. Tuy nhiên trong cơn điên máu chỉ muốn cắn giết, Kazan vẫn không chút hốt hoảng, và cả nó, cả bầy anh em, đều không chịu giảm tốc độ.
Bầy ong của thần chết, một con, hai, ba, bốn, năm con cứ vun vút bay như chớp giật. Ba con sói đã lăn lóc trên tuyết, các con khác dạt sang phải, sang trái. Viên đạn thứ hai, lần đầu tiên, trong bóng tối, đã lướt trên mình Kazan từ đầu đến đuôi, rạch một đường thẳng trên bộ lông. Phát đạn cuối cùng, nó cảm thấy cái vật cháy bỏng miết dài trên vai và chích vào da thịt. Nhưng nó bất chấp, cứ tiếp tục lao tới, cùng với Sói Xám luôn luôn trung thành bám sát.
Bầy chó kéo xe đã được tháo bỏ đai cương và, trước khi xông đến sát con người trước mặt, Kazan vấp phải cái khối quyết chiến của chúng. Nó tung hoành như một mãnh hổ, và trong lúc điên cuồng nhe nanh chiến đấu, nó khoẻ bằng hai con sói.
Đã có hai con trong số anh em nó đến góp sức, nhảy vào vòng chiến. Và hai lần nữa, nó lại nghe vang động tiếng súng kinh hoàng, hai lần nữa nó thấy hai bạn ngã lăn ra, lưng gãy gập. Người kia đã quay súng, cầm chặt nòng như một cái dùi gỗ lớn. Trước cái dùi cui vô cùng căm ghét kia, Kazan càng dồn thêm cố gắng. Đó là thứ mà nó đang muốn vồ bằng được.
Tách khỏi bầy sói, nó bất thần nhảy đến tận bên chiếc xe. Mãi bấy giờ nó mới nhận thấy trong xe có một người nữa, quấn trong lớp lông thú. Răng nó cắm sâu vào lớp lông dày.
Chợt một giọng nói, một giọng nói êm ái, khiến nó rùng cả mình. Đúng là giọng nàng, giọng của nàng! Từng thớ thịt trong người nó cứng đờ ra và bản thân nó như hoá đá.
Đồng thời, tấm da gấu mở ra, qua ánh trăng suông, dưới ánh sao mờ, nó nhận rõ người đang nói là ai.
Nó đã lầm. Không phải nàng. Nhưng giọng nói giống hệt giọng nàng. Trong khuôn mặt người đàn bà trắng trẻo, trước đôi con ngươi rực cháy như than hồng kia, dường như có một hình ảnh bí mật của người đã dạy cho nó biết yêu đương trìu mến. Và, trên ngực, cái hình dáng run run kia vẫn ôm chặt một người nữa, nhỏ hơn, đang thốt ra một tiếng kêu đặc biệt, một tiếng oa oa run rẩy.
Nhanh hơn cả lý luận của con người, bản năng của Kazan trỗi dậy. Không đầy một giây, nó quay ngay lại táp mạnh về phía Sói Xám, hung dữ đến mức khiến Sói Xám phải lùi lại, sợ hãi kêu ăng ẳng. Rồi trong lúc người đàn ông loạng choạng với khẩu súng, Kazan đã vút qua trước mặt, lao vào bầy sói còn lại. Dữ tợn hơn cả ban nãy lúc chống cự với đàn chó, giờ đây nó quay lại chiến đấu cùng với đàn chó, với hàng nanh sắc nhọn như dao. Người đàn ông lảo đảo, máu me đầm đìa, vô cùng ngạc nhiên trước sự chuyển biến. Sói Xám cũng đứng về phía Kazan và, tuy không hiểu, trước những tiếng sủa thù địch, cũng cố hết sức mình cắn xé.
Khi cuộc chiến kết thúc, trên cánh đồng tuyết chỉ còn trơ lại Kazan và Sói Xám. Chiếc xe trượt tuyết đã biến mất.
Kazan và Sói Xám đều bị thương, Kazan nặng hơn Sói Xám. Toàn thân nó máu me, rách nát. Một chân bị thương sâu hoắm. Ở bìa rừng có một đám lửa sáng rực. Nhìn thấy đống lửa lòng nó bỗng rạo rực một khát vọng mãnh liệt muốn bò đến đó để được bàn tay người phụ nữ đang ở đó vuốt ve như trước đây nó đã từng được một bàn tay khác vuốt ve. Lẽ ra thì nó lần đến đó để hưởng sự mơn trớn vuốt ve, cố thúc giục Sói Xám cùng theo. Nhưng bên người phụ nữ có một người đàn ông, vì vậy Kazan chỉ biết rên rỉ.
Nó cảm thấy từ nay nó là một kẻ bị ghét bỏ trên đời. Nó đã chống lại các bạn rừng cùng loài với nó; từ nay mỗi lần nó hắt tiếng gọi đàn vào không trung, sẽ không còn một con nào đáp lại và đến nữa. Bầu trời kia, vành trăng kia, ngàn sao kia, và những đống tuyết bao la kia, giờ đây đều chống lại nó. Và với cả con người, nó cũng không dám quay về nữa.
Cùng với Sói Xám nó hướng về phía rừng, đi cho xa đống lửa sáng. Vì đau quá nên vừa vào đến rừng nó phải nằm dài ra đất. Mùi lửa trại tuy vậy vẫn phảng phất đến tận đây. Cố xoa dịu Kazan, Sói Xám âu yếm nằm sát vào bạn, liếm những vết thương rớm máu. Trong khi đó, Kazan ngóc đầu khe khẽ rên rỉ với ngàn sao.