Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 5 - Leo Nhánh Cây Xanh Lên Bầu Trời Xanh
Rắc!
Ầm!
Mắt tôi bật mở. Trời đã sáng bạch, nhưng phòng tôi vằn vện những cái bóng đang cử động. Có thứ gì đó to bự và hắc ám đang ẩn nấp bên ngoài cửa sổ. Bọn khổng lồ chăng? Lẽ nào chúng đã quay lại để hốt nốt những người còn sót lại chúng tôi?
Tôi thận trọng trườn khỏi giường và ló đầu ra ngoài cửa sổ. Có thứ gì đó xanh xanh đang duỗi ra, tí nữa đập vào mặt tôi. Tôi không biết nó là cái quái quỷ gì, nhưng nom nó không giống một gã khổng lồ, trừ khi người khổng lồ có màu xanh.
Ầm!
Tách!
Rắc!
“Á á á á!” Tôi la lên khi thứ gì đó giống như một ngón tay màu xanh xuyên thẳng qua khung cửa và chọc vào mặt tôi. Tôi hất nó ra và lăn lê bò toài ra xa khỏi cửa sổ. Tôi chộp lấy cuốn truyện kể về khổng lồ của bố và giơ nó lên cao quá đầu, sẵn sàng nện thẳng vào bất cứ thể loại quái vật xanh lè nào vừa đột nhập vào phòng ngủ của mình. Tôi hạ cuốn sách xuống, nhìn trừng trừng vào những ngón tay xanh đang chia nhánh và phình ra, thứ gì đó vừa xòe mở và rơi bịch xuống sàn nhà. Đó chỉ là một chiếc lá cây, nhưng là một chiếc lá rất to. Quá to so với một chiếc lá bình thường.
Tôi nhớ ra bên dưới cửa sổ của mình có gì. Mảnh vườn. Tôi nhớ lại thứ mình đã trồng xuống đó ngày hôm qua. Những hạt đậu khổng lồ!
Tôi trèo xuống thang, hối hả chạy ra ngoài cửa và vòng ra sau nhà.
Rắn rết cóc nhái ơi! Mấy hạt đậu! Chúng đang nở lớn và vươn cao ngay trước mắt tôi. Giờ chúng đã cao bằng cả căn nhà. Những thân cây đậu kêu lách tách và rền rĩ khi chúng xé toang mái rạ và cuốn tròn quanh ống khói bằng đá như đang leo lên giàn đậu vậy.
“Jack ơi?” Mẹ gọi. “Tiếng ồn ào đâu ra thế? Ai đang ngoài đó vậy?”
Annabella ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đôi bím tóc nhảy nhót điên cuồng. Khi con bé nhìn thấy mấy thân cây đậu, nó lao bổ vào tôi. Cả hai anh em chỉ biết đứng đực ra đó, ngỏng cổ lên nhìn. Ba thân cây xoắn cuộn lấy nhau, tạo nên một thân đậu khổng lồ duy nhất. Giờ thì chúng đã cao hơn cả ngọn cây cao nhất.
“Jack! Annabella! Chuyện gì đang diễn ra thế?” Mẹ cũng đi ra khỏi nhà, nhảy lò cò một cách khó nhọc đằng sau một chiếc ghế để khỏi phải tì lên bàn chân bị thương. Mẹ hoàn toàn không phải đi xa.
“Ôi trời...” Mẹ ngây người ra nhìn cây đậu vẫn đang xoắn vặn và vươn thẳng lên trời, miệng há hốc.
“Mẹ thấy chưa ạ? Con có nói dối đâu. Chúng là những hạt đậu khổng lồ, và cây đậu này sẽ dẫn chúng ta thẳng tới chỗ bọn khổng lồ! Tới chỗ bố!”
Mẹ không nói không rằng, vẫn há miệng ngước nhìn lên. Thế rồi, lần đầu tiên kể từ chuyến viếng thăm của lũ khổng lồ, mẹ nhìn một lượt quanh trang trại. Hàm dưới của mẹ rớt xuống khi mẹ thấy những cánh đồng trơ trụi, cái chuồng bò tả tơi, cây cối bị nhổ bật gốc, những đống đất đá và hang hốc do dấu chân bọn khổng lồ để lại, giống hệt như trên khu vườn bắp cải nhà cô Lettie. Mẹ hướng ánh mắt trở lại thân cây đậu khổng lồ và cuối cùng là lên nền trời xanh thẳm. Tôi biết rằng mẹ sẽ không chịu thừa nhận điều đó - bà quá ư là thực tế - nhưng tôi cảm nhận được bà đang cân nhắc các khả năng về bọn khổng lồ. Một ý tưởng đã phôi thai và lớn dần trong đầu mẹ.
“Tốt hơn hết con hãy tưới cho nó thật nhiều nước vào.” Mẹ nói. “Đậu cần nhiều nước để mọc tốt. Mẹ ngờ là loại đậu này còn cần nhiều nước hơn thế.” Và đó là tất cả những gì mẹ phát biểu. Mẹ nắm lấy cái ghế và lại tập tễnh đi vào nhà.
Annabella và tôi nhìn nhau, rồi cả hai đứa đều rảo bước chạy tới cái giếng và kéo nước lên để tưới đậu. Chúng tôi dội xuống hàng xô, hàng xô đầy nước cho tới khi cả khu vườn ướt lênh láng.
“Anh nghĩ nó sẽ lớn nhanh bao lâu?” Annabella hỏi. “Khi nào thì chúng ta sẽ lên được tới trời?”
Tôi phá ra cười. “Làm gì có chuyện mày lên đó.”
Annabella há hốc miệng. “Ý anh là gì? Anh đã nói rằng cây đậu sẽ đưa chúng ta lên chỗ bố cơ mà.”
“Nó sẽ đưa anh lên chỗ bố. Mày còn bé quá.”
Ánh mắt băn khoăn của Annabella cau lại thành một cái quắc mắt. “Không, em không còn nhỏ nữa! Em cũng biết leo trèo giỏi như anh vậy!” Nó giậm chân bình bịch xuống mặt đất lầy lội, làm bùn văng tung tóe lên váy.
“Thế thì ai sẽ chăm sóc mẹ? Mẹ vẫn cần giúp đỡ với cái chân bị đau.”
“Nhưng mẹ đang dần khỏe lại.” Annabella tỏ ra cương quyết. “Có lẽ khi nào thân cây đậu chạm tới trời, mẹ sẽ hồi phục, và em có thể đi.”
“Nếu mày đã chắc thế...” Tôi phì ra một hơi thở dài thượt đầy kịch tính. “Sẽ nguy hiểm lắm đấy. Bọn khổng lồ có thể giẫm mày bẹp dí! Chúng cũng có thể hầm mày thành món súp, nướng mày thành cái bánh, hoặc lột da mày khỏi xương như một con gà. Mày muốn chuyện đó xảy ra sao?”
“Em không sợ đâu,” Annabella đáp, nhưng đôi mắt nó mở to. Lòng quyết tâm ngút trời của con bé đang lung lay. Để cho chắc ăn, tôi bắt một xô đầy rắn và cóc, đổ nó quanh gốc đậu. Sáng hôm sau khi chúng tôi tới tưới nước cho cây đậu, một con cóc nhảy thẳng lên bàn chân Annabella, và một con rắn trườn lên chân kia. Con bé buông xô nước, vừa la hét thất thanh vừa bỏ chạy thục mạng.
Không có gì mà một cái xô rắn rết cóc nhái không thể giải quyết.
o O o
Tôi tưới tắm cho cây đậu đều đặn mỗi sáng, và nó lớn nhanh như thổi. Đôi lúc tôi có thể tận mắt nhìn thấy sự trưởng thành của nó, chậm rãi phình ra và trườn về phía bầu trời. Giống như thể hạt đậu bị điều khiển bởi một thứ phép thuật nào đó, và rằng nó biết nó không thuộc về thế giới này nên không ngừng vươn lên và hướng về phía quê hương của nó vậy. Vào cuối ngày đầu tiên, tôi gần như đã không thể nhìn thấy ngọn cây, và đến cuối ngày thứ hai thì đầu mút của nó dường như chạm tới mây, còn gốc đậu thì đã vạm vỡ tựa như một thân cây lớn.
Ngày thứ ba, những chiếc vỏ đậu trổ ra, và sau một tuần, chúng đã cao ngang bằng tôi, nhiều chiếc còn cao hơn hẳn. Tôi cắt xuống một chùm và đắp nên một pháo đài từ những hạt đậu dưới gốc cây. Tôi sẽ sống trong đó cho tới khi dây đậu chạm tới trời! Tôi khoe cái pháo-đài-hạt-đậu của mình với mẹ và hối hận ngay lập tức.
“Ồ, Jack! Chúng ta được cứu rồi!” Mẹ vỗ hai tay vào nhau khi nhìn thấy chỗ đậu. “Cậu bé tuyệt vời - rốt cuộc con đã có một vụ trao đổi thật hời!”
“Con ấy ạ?” Tôi không chắc mẹ ngụ ý điều gì, nhưng tôi đồ rằng mẹ thích cái pháo đài của mình.
“Dĩ nhiên rồi! Chỗ đậu này đủ nuôi sống chúng ta suốt mùa đông!”
Tôi cảm thấy mặt mình cũng trở nên xanh lè không kém gì mấy hạt đậu. Ăn chúng ư? Rắn rết cóc nhái ơi, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ phải thực sự ăn những hạt đậu này dù chỉ một giây. Kinh chết đi được.
Mẹ bắt tôi leo lên dây đậu và hái xuống tất cả những hạt đậu đã đủ chín. Trước lúc ngày tàn, hầm chứa nhà tôi đã chất đầy có ngọn với không gì khác hơn là những hạt đậu xanh khổng lồ, và mẹ lại bắt tay vào nấu nướng. Mẹ luộc đậu, muối đậu, phơi đậu, xay đậu thành các món súp và bánh. Thậm chí mẹ còn nấu món cháo đậu cho bữa sáng. Eo ơi! Tôi nghĩ bùn đất và giun dế còn có vị thơm ngon hơn. Tôi gần như sẵn lòng chén chúng thay vì đậu.
“Tại sao nó không phải là một cây táo, hay một bụi mâm xôi khổng lồ cơ chứ?” Tôi nói, lăn lăn một hạt đậu luộc vĩ đại trên đĩa của mình.
“Quá nhiều gai,” mẹ đáp. “Cứ thử tưởng tượng hàng ngàn mũi nhọn chĩa vào mình mỗi khi con cố hái một quả mâm xôi xem.” Mẹ ăn một thìa đầy cháo đậu và nhoẻn miệng cười như một đứa con gái nhỏ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của mẹ kể từ khi bố ra đi. Tất nhiên là mẹ đang vui, bởi vì giờ chúng tôi đã có đủ lương thực cho suốt những ngày đông tháng giá, nhưng tôi có cảm giác rằng mẹ còn đang ngấm ngầm tận hưởng nỗi khốn khổ của tôi - đặc biệt là khi tôi chẳng thể oán trách ai khác ngoài chính bản thân mình.
Đêm đó tôi ngủ trong cái pháo-đài-hạt-đậu của mình, và nó khiến tôi da diết nhớ những lần hai bố con cắm trại dưới bầu trời sao, bên cạnh cây sồi khổng lồ. Bố sẽ kể cho tôi nghe câu chuyện về tên khổng lồ đã tóm được cụ tổ Jack đang ngủ tít thò lò dưới một gốc cây và mang cụ về tòa lâu đài của y để ăn thịt.
“Lỡ một tên khổng lồ tới và thấy con ở đây thì sao?”, tôi thường hỏi bố như thế.
“Thì bố sẽ bảo vệ con,” bố đáp.
“Thế nếu chúng bắt con đi?”
“Thì bố sẽ tới và giải cứu con,” bố trả lời.
Nhưng mọi chuyện sẽ khác hẳn khi chính bố là người bị bắt. Điều này chưa từng có trong truyện. Tên khổng lồ luôn luôn bắt Jack, chứ không phải là một người cậu ta yêu thương và quan tâm. Không phải là người mà cậu ta cần hơn bất cứ ai khác trên đời.
o O o
Cơn mưa đánh thức tôi giữa đêm khuya. Nó chảy len qua các kẽ nứt trên pháo đài hạt đậu của tôi và bắn vào mặt tôi lấm tấm. Tôi lăn sang một bên, và nó rơi đầy tai tôi. Tôi ngồi dậy và giơ tay ra hứng. Nước mưa không chảy thành từng dòng - nó đọng lại trên bàn tay tôi thành một đống. Tôi mỉm cười. Đất.
Đã đến lúc trèo lên.
Tim đập dồn dập, tôi chộp lấy cây rìu của bố và buộc nó quanh eo bằng một sợi dây thừng. Tôi có cây súng cao su và một túi đầy đá. Tôi có cả một cây đậu dẫn thẳng lên thế giới người khổng lồ, tới chỗ bố. Tôi chẳng cần chờ đợi thêm bất cứ điều gì nữa. Tôi không chào tạm biệt mẹ và Annabella. Tôi không để lại lời nhắn. Họ sẽ sớm hiểu ra tôi đi đâu thôi.
Tôi bắt đầu trèo lên, ban đầu nhanh thoăn thoắt, và khi mặt trời bắt đầu ló rạng từ đường chân trời, thì giống như thể tôi đang chạy đua cùng nó. Ai có thể leo lên trời nhanh hơn, Jack hay mặt trời? Ai có thể leo cao hơn?
Thỉnh thoảng tôi quay lại nhìn thế giới của mình đang dần dần thu nhỏ, cho đến khi trang trại nhà tôi chẳng còn gì khác hơn là một hình vuông nhỏ xíu, và ngôi nhà thì chỉ còn là một cái chấm.
Tôi trèo mãi trèo mãi trong suốt nhiều tiếng đồng hồ, rồi tôi nghe thấy một tiếng gầm gào. Ôi không, bọn khổng lồ đã nhìn thấy cây đậu! Tôi cứng người, tự hỏi không biết mình nên trèo xuống hay tăng tốc và cố gắng leo lên tới đỉnh. Tiếng gầm gừ lại xuất hiện, lần này to hơn và rất gần. Đó là tiếng bụng tôi sôi réo! Ha! Tôi đang đói ngấu. Hèn gì tôi gần như không thể trèo tiếp nữa. Lẽ ra tôi nên mang theo thức ăn, nhưng trong cơn vội vã và phấn khích tôi đã không hề nghĩ gì đến chuyện đó. Mà chuyện này thực ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng, vì tôi đang leo lên chính loại thực phẩm mà chúng tôi ăn ở nhà.
Tôi cố nhét mình vào một khe nứt cạnh một hạt đậu khổng lồ. Tôi rút rìu và tách đôi lớp vỏ. Tôi nhấm nháp một hạt đậu cho tới khi không còn đói nữa, sau đó quẳng đi phần còn lại và cúi nhìn nó rơi xuống mất hút. Tôi không còn nhìn thấy nhà mình, ngôi làng xa xôi cách trở dưới kia không có vẻ gì giống như tổ ấm của tôi nữa. Chỉ là phía Bên Dưới.
Cảm thấy mạnh mẽ hơn, tôi tiếp tục trèo lên, mỗi lúc một cao dần cho đến khi gặp lại mặt trời - đang trên đường lặn xuống. Tôi đã trèo gần như suốt cả ngày. Đường lên trời thật là xa thăm thẳm.
Cuối cùng, những đám mây trắng nhởn nhơ xuất hiện trên đầu tôi. Chúng trông có vẻ ấm áp và mềm mại tựa những nùi bông, vì vậy tôi lao mình vào một trong những tấm nệm bông xốp trắng tinh đó và há hốc miệng. Những đám mây lạnh ngắt và ướt sũng! Giống như tôi đang lạc giữa một biển sữa vậy. Tôi vẫn thở được, nhưng lại không thể nhìn, ngay cả bàn tay đang giơ lên trước mặt. Tôi hoàn toàn mất phương hướng. Đâu là trên? Đâu là dưới? Tôi bám chặt vào thân cây đậu, run lên từng chặp khi cái ẩm ướt lạnh ngắt ngấm sâu vào xương tủy. Cuối cùng, tôi ngửa đầu ra phía sau và nhổ nước miếng. Khi bãi nước miếng rơi phẹt xuống giữa mặt mình, tôi lại phân biệt được đâu là phía bên trên. Tôi bắt đầu leo nhanh hơn chút nữa.
Cuối cùng tôi đã xuyên qua đỉnh của màn mây, chạm tới Màn Xanh thăm thẳm - nơi không chỉ có màu xanh, mà còn là ranh giới của nhiều điều. Là đỉnh của bầu trời, là nơi tận cùng thế giới của tôi và bắt đầu của một thế giới khác.
Màn Xanh là một bức rèm mềm mại và lung linh. Tôi thò một ngón tay chọc thử. Nó sóng sánh như thạch, rồi quay lại trạng thái mềm mại trơn láng ban đầu. Thân cây đậu trông như đang mọc chổng ngược ra từ Màn Xanh. Tôi rút rìu và rạch một đường. Nó rách toác, bụi đất rơi lộp bộp xuống mặt tôi. Bên trên bức Màn Xanh là một lớp trần toàn đất, vươn lên xa hút tầm mắt mà tôi có thể nhìn thấy.
Thân cây đậu uốn éo và xoắn vặn giữa cái trần đất và bức Màn Xanh cho đến khi nó tìm được một lối mở cho phép nó tiếp tục mọc vươn lên. Một cái lỗ rộng đến mức có thể vừa cả một gã khổng lồ. Có lẽ đây chính là cái lỗ mà bọn khổng lồ thường chui xuống. Nó dường như dài bất tận, không hề có ánh sáng lọt qua, và mọi cơ bắp của tôi phát đau trước cái ý tưởng phải tiếp tục leo trèo thêm nữa.
“Không được từ bỏ, Jack à,” tôi thầm nhủ với chính mình. “Mày vẫn chưa tới được thế giới khổng lồ mà. Can đảm lên!”
Tôi trèo qua cái lỗ bằng thân cây đậu. Cái đốm màu xanh lơ bên dưới cứ sẫm dần cho tới khi tôi không thể nhìn thấy nó nữa. Giờ hẳn đang là ban đêm, nhưng rồi cuối cùng một tia sáng le lói đã xuất hiện trên đầu tôi. Đã lên tới đỉnh!
Tôi tảng lờ tiếng kêu gào phản đối của tứ chi và leo nhanh hơn. Lối ra trên đỉnh rất hẹp, chỉ vừa đủ cho thân đậu đâm xuyên qua, nhưng quá nhỏ đối với một người khổng lồ. Nó hẳn đã được lấp lại bằng cách nào đó.
Rốt cuộc tôi cũng trồi lên khỏi miệng hố. Tôi đi chui qua đám lá và ngã úp mặt xuống đất, thở hồng hộc, ho khù khụ và cười phá lên.
Ha, ha, ha! Tôi đã làm được! Tôi đã đặt chân lên vùng đất nằm bên trên bầu trời. Hỡi bọn người khổng lồ, hãy cứ đợi đó!