Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Chương 6
M
ẹ à! Con xin mẹ, đứa bé trong bụng là của Hạnh Nhi là... con của con mà.
Mặc cho Hiền van lơn, bà Nạm lạnh lùng:
- Con tin được hả?
- Con tin!
Bà Nam giận dỗi chì chiết:
- Con đã quá yêu thành mù quáng rồi. Xưa nay mẹ rất có cảm tình với Hạnh Nhi, nhưng nó lại có mang trước ngày cưới... con gái như vậy là không được.
Mẹ bắt đầu ghét nó rồi đây.
- Tại con trai mẹ quá yêu rồi quyến rũ con người ta... Muốn trách, mẹ hãy mắng hay trách con đi.
Bà Nam bực dọc:
- Thôi được, cái gì con cũng đỡ cho Hạnh Nhi. Mẹ cũng không trách nó. Can gái sớm mồ côi cha mẹ lại sống với người anh trai không ra gì, nên ngày mai mẹ bằng lòng cho đám cưới.
Hiền mừng rỡ:
- Cám ơn mẹ!
Quay sang Hạnh Nhi, bà Nam nghiêm khắc:
- Có thai được mấy tháng rồi?
- Dạ, hơn hai tháng.
- Đi đứng cho cẩn thận đó, có thai con so cần giữ gìn một chút.
Hạnh Nhi cúi đầu:
- Con, cám ơn mẹ!
- Ừ, đứng lên đi!
Vừa đứng lên, Hạnh Nhi bắt gặp cái bĩu môi khinh bỉ của Hồng Thắm. Cô làm lơ quay đi. Bà Nam lại bảo:
- Nhà bên đó anh trai con đi tù những hai năm, trả nhà cho chủ đi, dọn về đây ở cho đỡ tiền thuê. Mai mốt bụng lớn không đi làm được, cho nên phải biết tiết kiệm.
Hạnh Nhi khó xử nhìn Hiền. Những gì xảy ra không như cô tính toán, một đám cưới cho có hình thức như đã cam kết với Anh Thư, nhưng có những ràng buộc từ mối gia đình của Hiền.
Bắt gặp cái nhìn của Hạnh Nhi, Hiền khẽ gật đầu như thầm bảo:
Mọi việc để cho anh lo toan, đừng nên nới gì cả, không khéo mẹ của anh lại nổi giận lên.
Hiền ôm vai mẹ:
- Sau đám cưới hãy tính nghen mẹ. Nhà của mình cũng có rộng gì đâu, đồ đạc của Hạnh Nhi cũng nhiều.
Hồng Thắm bước ra xen vào:
- Anh Hai! Em nghĩ anh đã cưới vợ thì nên ở riêng. Tốt nhất giữ căn nhà của chị Nhi, anh đến đó ở sẽ tiện hơn.
Hiền cười gượng:
- Ờ, thì anh cũng tính như vậy, tại mẹ....
Bà Nam xua tay:
- Thôi được, mấy người đã lớn, muốn tính gì tùy mấy người đi.
- Dù sao chúng con cũng cần mẹ khi đứa bé trong bụngHạnh Nhi lớn, phải không mẹ?
Một câu nói vuốt ve cơn giận của bà Nam, bà xô Hiền ra:
- Bây giờ nói là nhờ mẹ, chứ mai mốt có vợ rồi chỉ biết có vợ mà thôi.
Hiền cười khẽ:
- Bây giờ mẹ muốn con làm gì, con sẽ làm. Treo cây đèn lại chỗ này phải không mẹ?
Hạnh Nhi lơ đãng nhìn quanh. Cô không có niềm vui của một cô dâu về nhà chồng, mà lòng cô đầy buồn khổ, nước mắt cứ chực rơi, cố nuốt vào lòng.
Không được khóc Nhi ơi, anh Hiền sẽ buồn. Trong việc này anh ấy rất vất vả, đừng tạo cho anh ấy nỗi buồn hờn nữa...
- Nhi ơi! Em đâu rồi?
Hiền tìm thấy Hạnh Nhi ngồi lơ đãng trên chiếc ghế xích đu, anh ngồi xuống bên cô:
- Hay anh đưa em đi thăm anh Phong, ngày thường họ cũng có cho thăm?
- Thôi, em không muốn gặp anh ấy, để ảnh phải ăn năn day dứt.
- Không đi cũng được, nhưng em cũng nên vui một chút, Hồng Thắm đang tò mò chuyện của chúng ta.
Hạnh Nhi cúi đầu nhìn xuống chân:
- Vâng, em sẽ cố vui.
Cố vui mà giọng nói như muốn khóc, Hiền nghe tim mình se lại. Một Hạnh Nhi hồn nhiên vô tư đâu mất rồi, chỉ còn một Hạnh Nhi u buồn, lặng lẽ. Nhìn vẻ buồn ủ rũ của cô, lòng anh vô cùng đau đớn. Nếu như anh không yêu cô, anh sẽ không đau đớn. Tình yêu ơi, vui là gì cho người ta mật ngọt và cả cay đắng.
Những nghi thức đám cưới cũng đi qua, bạn bè của cả hai đến chúc mừng khá đông. Trần Hào và Anh Thư đến hơi muộn, vẻ mặt Trần Hào lạnh lùng như vô cảm, anh bắt tay Hiền:
- Chúc cậu và Hạnh Nhi luôn hạnh phúc.
- Cám ơn cậu! Mong rằng giữa chúng tôi vẫn là tình bạn tốt đẹp.
Trần Hào cười nhạt:
- Tình bạn ư, có lẽ sẽ không còn nữa. Mình và Anh Thư cũng dự định sẽ cưới nhau vào tháng sau.
- Vậy xin chúc mừng hai người trước.
Hạnh Nhi không dám nhìn Anh Thư bên anh. Từ nay xa rồi, mỗi người một ngả, anh sẽ cưới Anh Thư, họ sẽ sống với nhau. Còn cô, một đời xa anh.
Trần Hào mang ly rượu đến bên Hạnh Nhi, anh đưa ly rượu cho cô:
- Chúc mừng em!
- Cám ơn!
Hạnh Nhi run tay nhận ly rượu đưa lên môi uống, bàn tay cô run đến rượu sánh ra ướt tay. Trần Hào mai mỉa:
- Em cảm động đúng không?
- Vâng!
- Trong tâm hồn anh, em luôn là cô gái thơ ngây, cả đến nụ hôn đầu đời cũng không biết. Anh đang tự hỏi hình như anh đã lầm, em đóng kịch đạt quá đến độ lúc ấy anh đã thật sung sướng khi nghĩ anh là người đàn ông đầu tiên của em.
Nhưng không ngờ anh đã lầm. Hạnh Nhi! Anh nhớ mãi suốt đời những gì em gây ra cho anh.
Hạnh Nhi yên lặng cúi đầu. Hãy cứ hận em đi, ngày nào đó anh sẽ thấy em đáng thương hơn là cho anh giận ghét. Giận ghét em, anh sẽ quên được em, sẽ đứng thẳng làm một người khá, không ủy mị, lãng mạn.
- Em uống rượu đi chứ, không muốn uống rượu chúc mừng của anh nữa sao?
Trần Hào lại rót đầy vào ly rượu của Hạnh Nhi, giọng anh gay gắt. Đang bận tiếp bạn, Hiền vội đi đến, anh lấy ly rượu trong tay Hạnh Nhi:
- Em không khỏe đừng cô uống nhiều rượu.
- Này Hiền!
Trần Hào xô vai Hiền ra:
- Ba chúng ta là bạn, cậu luôn xác nhận như vậy mà. Tớ đang chúc mừng Hạnh Nhi. Hãy công bằng đi, có ấy uống xong ly rượu mời của tớ sẽ đến cậu, cấm uống thay.
- Không được! Hạnh Nhi đang không khỏe, mình uống thay cho cô ấy.
- Nhưng mình không muốn! Từ nào giờ mình ghét đánh lộn, nhưng hôm nay mình lại muốn đánh cậu, cậu hiểu chưa?
Ném cái ly xuống đất, Trần Hào vung nắm đấm vào giữa mặt Hiền. Vì không ngờ nên Hiền lãnh đủ, anh ngã loạng choạng ra sau, va vào bàn ăn, thức ăn trên bàn lật đổ nhào.
Hạnh Nhi kinh hoàng kêu lên:
- Anh Hào! Anh làm gì vậy?
- Hạnh Nhi! Em đi theo anh!
Chụp tay cô, Trần Hào lôi mạnh đi.
Hạnh Nhi cố vùng ra:
- Anh Hào! Anh làm gì vậy?
Nhưng anh gần như bế bổng cô đi nhanh ra xe, đẩy cô ngồi vào xe và leo lên lái đi. Chiếc xe lao đi với vận tốc kinh hồn, Hiền lồm cồm ngồi dậy và đuổi theo:
- Hào! Dừng lại!
Xe của Trần Hào đi mất, để lại làn khói trắng và những người trong tiệc cưới bàng hoàng... cả ảnh Thư cũng lao ra:
- Anh Hào!
Cô sững sờ nhìn theo xe, không ngờ tình huống lại xảy ra như vậy. Bất chợt cô nổi giận túm áo Hiền:
- Tại sao anh không giữ cô ấy lại?
Hiền gỡ tay Anh Thư và gạt mạnh cô ra, quát lại:
- Vậy còn cô, sao cô không giữ Trần Hào lại?
Hiền lau máu miệng. Anh có cảm giác đau của một người chồng bị mất vợ.
Sao Hạnh Nhi không chống lại sự lôi kéo của Trần Hào? Có phải vì cô cũng muốn đi theo?
Nhiều người đến lau máu giúp Hiền và an ủi anh. Nhưng chẳng có lời an ủi nào giúp anh được, dù anh biết việc anh và Hạnh Nhi cưới nhau chỉ là màn kịch.
Hạnh Nhi! Em luôn hết lượt này đến lượt khác làm cho trái tim anh đau đớn.
- Anh có đừng xe lại không, anh đừng làm cho em sợ!
Hạnh Nhi khẩn khoản, mặt cô xanh tái đến tội. Trần Hào giảm tốc độ xe, cho xe rẽ trái về Thủ Đửc, căn nhà anh từng đưa Hạnh Nhi đến. Gương mặt anh vẫn lạnh lùng dễ sợ, bộ mặt của kẻ cướp cô dâu và cài máu ngang tàng ngày nào xuất hiện. Anh không nói gì hết cho đến khi xe về đến căn biệt thự.
Trần Hào bấm còi xe. Mãi một lúc sau, chú Tư giữ nhà mới ra mở cửa. Trần Hào cho xe chạy luôn vào. Lúc này anh mới chịu bấm nút khóa cửa, song lúc này Hạnh Nhi lại ngồi yên trong xe chứ không chịu xuống.
- Hãy mau chở tôi trở về nhà tôi! Anh muốn làm hiệp sĩ cướp cô dâu hay sao?
- Em xuống xe đi hay chờ anh bế?
Miệng nói, tay Hào toan luồn xuống bế Hạnh Nhi, cô phủi tay anh ra:
- Tôi tự xuống xe được. Tại sao anh lại phá hỏng đám cưới, anh có biết như vậy là sỉ nhục anh Hiền?
- Em lo cho danh dự của Hiền chứ không nghĩ đến nỗi đau của anh khi mất em?
- Anh nên cưới chị Anh Thư và lo cho công ty của ba anh để lại, mấy trăm công nhân làm việc, sự sống của họ đều do công ty.
- Anh biết chuyện này, em không cần nhắc nhở. Em biết anh là thằng lãng mạn, ăn chơi cũng lắm và khi côn đồ còn hơn cả anh Phong nữa.
- Chẳng cần biết gì cả.
Hạnh Nhi quắc mắt:
- Ngồi vào xe đưa tôi về.
Không thèm đôi co nữa, Trần Hào bế thốc Hạnh Nhi lên. Mặc cho cô phản đối đánh anh, anh vẫn mang cô vào nhà. Đặt cô ngồi lên giường, sau khi dùng chân đá mạnh cánh cửa cho đóng lại.
- Anh và em nói chuyện đàng hoàng nhé?
- Đàng hoàng khi mà anh là kẻ cướp, phá hoại đám cưới, và đóng cửa như cưỡng bức người ta.
- Em muốn nói như thế nàơ anh cũng không giận, bây giờ mau trả lời những câu hỏi của anh!
- Muốn hỏi gì nữa?
- Anh đã đến phòng mạch và xem được giấy bệnh án, em có thai đúng mười tuần.
Hạnh Nhi quắc mắt:
- Rồi sao?
- Đứa con em đang mang là của anh, bởi vì anh không tin em đóng kịch ngây thơ.
- Phải, tôi đã gạt anh đó! Tôi từng quan hệ với anh Hiền trước khi với anh.
- Em nói lại xem!
Hai mắt Trần Hào vằng đỏ lên tia lửa dữ dội, hai tay anh áp vào cổ Hạnh Nhi:
- Tại sao em muốn làm anh nổi điên lên? Tại sao em lại ác độc với anh như vậy hả? Em muốn anh điên lên em mới vừa lòng hay sao?
Hạnh Nhi sợ chết khiếp trước thái độ dữ dằn của Trần Hào, cô bật khóc:
- Vậy anh giết chết em, bóp cổ em cho chết luôn đi! Sống như thế này em cũng không muốn sống.
- Người không nên sống là anh nè, em đã làm cho anh đảo điên. Anh tự hỏi mình hàng trăm lần, không thể nào em là cô gái sống phóng túng. Chỉ có tình yêu mới khiến em trao thân cho anh. Vậy thì tại sao bao nhiêu năm bên Hiền, em không có gì với Hiền, mà bây giờ lại với Hiền. Điều gì đã khiến em như thế?
Trần Hào ứa nước mắt:
- Đúng là anh đã quá yêu em, yêu em đến độ biến em thành của anh. Khi em là của anh rồi, tình yêu nhân đôi, nhân tư lên chứ không có giảm. Có phải Anh Thư đã yêu cầu em điều gì đó. Khi ba của Anh Thư nói chính Anh Thư cứu anh Phong, anh đã nghĩ ngay đến có một sự đổi chác. Hạnh Nhi! Đừng giấu anh nữa, nói cho anh biết đi em!
Không còn muốn giấu anh nữa, Hạnh Nhi bật khóc nức nở:
- Anh có biết khi anh phá vỡ đám cưới, chị Anh Thư có thể dùng thế lực của ba chỉ để nhờ bên Viện Kiểm sát phanh phui lại vụ án và anh Phong có thể đi tù mười mấy năm và nặng hơn là chung thân hay tử hình. Anh Phong không hề buôn ma túy, chẳng qua ảnh bị người ta hại.
Trần Hào bàng hoàng:
- Ai hại anh Phong?
- Anh Phong luôn nói chị Anh Thư thuê ảnh làm tài xế riêng. Chính chị ấy đưa tiền và bảo anh Phong đi nhận hàng. Là người làm công thì chủ sai phải làm chứ, không ngờ... Bên công an họ nói, có một cú điện thoại gọi tới báo cho họ biết, nên họ mới đi biết anh Phong.
- Anh hiểu rồi!
Trần Hào cắn mạnh môi, anh đã hiểu sự việc:
- Rồi Anh Thư ra điều kiện trao đổi muốn anh Phong nhẹ án, em phải bỏ anh?
- Em phải làm đám cưới với anh Hiền, nữ trang cưới chỉ mua và cả đăng ký kết hôn nữa...
- Khốn kiếp!
Trần Hào giận dữ:
- Một con sói hiểm độc! Vậy mà em cũng tuân theo sự sắp xếp đó?
- Anh bảo em còn biết làm gì hơn đây?
- Em nghe cho rõ! Không biết thì thôi, đã biết rồi, anh không cho phép em tuân thủ theo áp đặt vô lý như vậy, hiểu chưa?
- Nhưng còn anh Phong, vụ án có thể bị đưa ra xử lại.
- Anh sẽ lo cho anh Phong.
Trần Hào tháo vòng hoa cưới cài trên tóc Hạnh Nhi:
- Gương mặt này ghê lắm nè, vành môi này nữa, dám ôm hôn Hiền trước mặt anh. Đóng kịch tồi lắm!
- Vậy còn anh, tuyên bố tháng sau cưới vợ, tốt lắm sao?
- Vậy bây giờ anh cưới em nghen?
- Hứ...
Tiếng ''hứ'' bị át mất bởi nụ hôn nóng bỏng của Trần Hào, đôi môi anh như cuốn lấy đôi môi Hạnh Nhi, nồng nàn cuồng nhiệt và cả tham lam.
- Có cả tháng rồi, em làm cho anh đau khổ chết đi được, tối nào đi ngủ cũng nhớ đến đôi môi ngọt ngào của em.
- Bộ em không đau khổ sao? Em còn khổ hơn anh nữa kìa, lo cho anh Phong rồi nhớ anh, còn bị thai hành người ta...
Sực nhớ, Trần Hào mỉm cười đặt tay lên bụng Hạnh Nhi:
- Bé bi này chắc chắn là con gái.
- Sao anh biết, bây giờ chưa biết được đâu.
- Vì nó sẽ... hung dữ giống em, làm khổ anh.
- Ừ, con gái cũng được, còn hơn con trai dữ dằn ngang ngược ăn hiếp người ta.
- Anh ăn hiếp em tại anh quá yêu em chứ bộ.
Đôi môi Hào lại tìm môi Hạnh Nhi, dịu dàng rồi mê đắm, Hạnh Nhi khép mắt lại buông thả người theo cảm xúc của tình yêu...
Trần Hào trở người trên giường. Chăn gối lạ! Anh mở mắt ra ngay, chợt mỉm cười. Đêm qua mới đúng là đêm tân hôn của anh và Hạnh Nhi, anh luôn giữ cô trong vòng tay mình như sợ hạnh phúc sẽ tan biến đi mất.
Hạnh Nhi đâu? Chỗ nằm của có còn lõm sâu xuống. Trần Hào vội ngồi dậy đi ra ngoài:
- Nhi ơi! Em đâu rồi?
Hạnh Nhi đang dưới bếp, trông cô thật buồn cười trong chiếc áo thun và quần đùi của anh. Cô quay lại cười với anh:
- Em đang làm thức ăn. Đói quá! Bây giờ em mới biết khi mang thai người ta cứ luôn đói bụng dù không ăn được bao nhiêu.
Trần Hào mỉm cười đi đến sau lưng Hạnh Nhi, ôm lấy cô, gác cằm lên vai cô rồi hôn nhẹ vào má cô:
- Tại vì em ăn đâu phải ăn cho mình em, cho con chúng mình nữa mà.
Đang nói, Hào hỉnh mũi:
- Anh nghe mùi cà phê.
- Em đang pha cà phê, anh có muốn uống không?
- Dĩ nhiên là có! Vợ của anh tuyệt thật. Anh đi đánh răng rửa mặt đã.
Chưa vội buông Hạnh Nhi ra, Hào hôn vào gáy cô:
- Anh thích ngủ dậy có em bên anh. Em biết là anh yêu em nhiều lắm không?
- Này, yêu em nhiều, anh cũng phải nhớ đi tắm và đánh răng rữa mặt nữa đấy!
- Anh nhớ rồi, vợ yêu của anh.
Hạnh Nhi bật cười, hai chữ "vợ yêu" khiến trái tim cô rung động. Cô sẽ là vợ của anh... À mà không! Cô đã thuộc về anh, đang mang thai con của anh, đã là vợ của anh rồi còn gì nữa.
Trần Hào vừa huýt sáo vừa nhảy ra xa:
- Đêm qua... em tuyệt thật Hạnh Nhi!
- Không nói chuyện với anh nữa!
Hạnh Nhi đẩy Hào vào phòng vệ sinh đóng cửa lại. Cô quay trở lại bếp, cười một mình. Cô đang rất hạnh phúc, như thế thôi, ngoài ra cô không muốn nghĩ gì khác hơn. Rời căn nhà hạnh phúc này có nghĩa cô và Hào sẽ đối mặt với nhiều việc, việc cô bỏ đám cưới đi với Hào, Anh Thư sẽ bày ra trò gì nữa.
- Nhi ơi! Em nghĩ gì vậy?
Hào trở ra, mùi xà phòng tắm thoang thoảng, anh cười nhìn vào mắt cô:
- Chúng mình sẽ ở lại đây hai ngày, bỏ hết những chuyện ở ngoài, em chịu không?
- Như thế này... chúng mình cũng không phải lắm với anh Hiền.
- Anh sẽ xin lỗi, xin lỗi đã trót đấm vào mặt anh ta.
- Anh đó... dữ quá!
- Chưa bằng em, dám hôn Hiền trước mặt anh:
- Nhắc hoài vậy?
- Anh đùa thôi, chứ làm sao anh không biết trong trái tim em chi có mình anh.
Trần Hào bế bổng Hạnh Nhi lên, anh vờ nhăn mặt:
- Ái chà, nặng ghê há! Nhi à! Anh chỉ muốn nhìn em và nhìn em. Hôm nào phải vẽ lại bức tranh hôm nọ mới được, hôm trước ghen quá, anh bôi bẩn nó rồi.
- Mai mốt em sẽ xấu đi một khi con lớn.
- Anh vẫn yêu em.
Môi Hào lại tìm môi Hạnh Nhi, dịu dàng yêu thương, màu hạnh phúc quẩn quanh bao trùm...
Có ai biết đêm qua Hiền nằm lịm chết như một con người không còn sự sống. Còn Anh Thư đi ra đi vào như người điên...
- Em yên tâm, không việc gì phải sợ cả, cái gì cũng còn có pháp luật.
Trần Hào giữ Hạnh Nhi trong vòng tay mình, anh hôn nhẹ vào má cô trấn an và để giảm căng thẳng nơi cô. Anh trêu:
- Hay chúng ta trở lại căn nhà trên Thủ Đức, sống tiếp hai ngày trăng mật nữa nhé?
Hạnh Nhi đỏ mặt lườm Trần Hào:
- Anh đó cứ hay đùa.
- Em sao cứ hay lo! Lo được gì nào? Hiền phải nghĩ cách nói với mẹ nó. Còn Anh Thư, cô ấy gây ra chuyện tày trời, bộ muốn ai cũng phải theo ý được sao?
Anh không sợ gì cả. Anh yêu em, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ con mình nữa chứ.
Trong vòng tay anh, Hạnh Nhi nghe lòng mình yên bình. Ừ nhi, cô cũng ngốc thật! Tại sao lại để Anh Thư áp đặt cô, con của cô cũng cần có cha.
Xe bất đầu vào Sài Gòn và đi qua những con phố quen thuộc. Đến nhà Hạnh Nhi, Hiền đang chờ cô. Anh đứng lên khi thấy cả hai. Nhìn gương mặt Hạnh Nhi tươi tắn chứ không ủ dột như hôm nào, tim anh se lại đớn đau. Hẳn là cả hai đã hiểu nhau, gương vở đã lành trở lại. Trần Hào vỗ mạnh vào vai Hiền:
- Cậu thật đáng trách. Hạnh Nhi để Anh Thư áp đặt cô ấy, còn cậu lại thụ động tiếp tay cho Anh Thư. Bây giờ tôi sẽ dàn xếp và không để Anh Thư hiếp đáp Hạnh Nhi nữa.
Hiền cúi đầu:
- Tất cả là ý muốn của Hạnh Nhi mà.
- Vậy còn bác ở nhà, cậu đã giải thích cho bác hiểu chưa?
- Rồi! Hai ngày nay Anh Thư cứ đến đây, tôi chỉ sợ cô ấy lại toan tính cái gì nữa.
- Lát nữa, tôi sẽ đi gặp cô ấy. Dù sao tôi cũng thành thật xin lỗi về nắm đấm hôm đó vào mặt cậu.
- Cậu là... tên họa sĩ côn đồ, những người yêu cái đẹp không ai côn đồ như cậu.
Trần Hào cười lớn:
- Bây giờ cậu mắng tôi hay đấm vào mặt tôi, tôi nhất định không giận cậu chút nào.
- Mắng cậu hay đấm cậu làm gì. Nhưng nếu để cho Hạnh Nhi lao đao, tôi sẽ đòi lại nắm đấm cậu đấm vào mặt tôi.
- Được!
Hạnh Nhi thở phào khi thấy hai người trò chuyện đùa như thật và thật như đùa kia. Dù sao cô vẫn mong giữa hai người là tình bạn tốt đẹp, không vì cô mà trở lại với nhau.
Từ giã Hạnh Nhi, Trần Hào lái xe đi tìm Anh Thư. Trần Hào vừa đỗ xe lại, Anh Thư đã lao ra cửa:
- Anh chịu về rồi sao? Anh phá đám cưới như vậy còn là bạn bè nữa được à?
Trần Hào nắm tay Anh Thư lôi tuột vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại.
- Tại sao em phải hại anh Lâm Phong?
Anh Thư cười nhạt:
- Anh lại nghe Hạnh Nhi nói bậy bạ cái gì vậy?
- Không phải bậy bạ, mà là sự thật, anh tin em biết hơn ai hết. Em hại anh Phong rồi ra tay cứu, để ép buộc Hạnh Nhi xa anh. Anh cho em biết, anh và Hạnh Nhi sắp có con, em làm gì nữa anh sẽ không tha cho em đâu.
Anh Thư lịm người:
- Vậy còn trước mặt ba em, anh đã tuyên bố không đính hôn, làm đám cưới luôn, anh nuốt lời sao?
- Em nghĩ anh sẽ chung sống được với một người khi lòng dạ cô ta sâu hiểm còn hơn rắn độc à?
- Trần Hào! Anh thật quá đáng, vong ơn bội nghĩa và tàn nhẫn nữa!
Anh Thư khóc òa lên, Trần Hào dịu lại:
- Anh biết là anh sai với em, khi phụ bạc em vậy em hãy xem anh như người xấu và quên anh đi.
- Làm sao em quên được anh!
- Còn anh, trái tim anh chỉ dành cho Hạnh Nhi. Cô ấy đang mang thai giọt máu của anh. Em đừng cố chấp và làm cho anh khó xử nữa. Quên anh đi Thư!
Anh cũng xin em, việc anh Phong chịu oan ức hai năm tù cũng quá đáng rồi.
- Anh không cần nói nữa!
Anh Thư đứng vụt lên mở cửa chạy nhanh ra ngoài. Trái tim cô tan nát, cô làm bao nhiêu chuyện vì Hào, nhưng cuối cùng cô cũng mất anh, anh sắp có con với Hạnh Nhi, con đường anh đi không hề có cô.
- Ba!
Anh Thư ào vào phòng ông Ngôn. Chỉ một tiếng ba, cô ôm lấy ông Ngôn khóc òa lên, khóc mà không nói được lời nào khác.
- Bình tĩnh nào con gái yêu của ba! Trần Hào lại chọc giận con phải không?
- Ba ơi! Con không muốn sống nữa.
- Bậy nào, ngồi xuống đây nói cho ba nghe!
Ông Ngôn dìu Anh Thư ngồi xuống ghế, lấy khăn lau nước mắt cho cô:
- Hạt ngọc gia bảo của ba, ai ăn hiếp con, nói cho ba nghe!
- Anh Hào... anh Hào... bỏ con rồi ba ơi.
Ông Ngôn nhíu mày:
- Cái gì, thằng Hào dám bỏ con? Ai lo cho công ty của nó, sao nó dám cư xử tệ với con. Tại sao, nói cho ba nghe! Chưa bao giờ ba dám làm cho con buồn mà cái thằng này...
- Ảnh yêu cô gái khác và còn sắp có con với cô ta. Ảnh bảo con hãy quên ảnh đi.
- Ừ, thì con nên quên cái thằng không có thủy chung đó. Nói đính hôn rồi hủy, nói cưới cũng bỏ. Bỏ đi con!
Anh Thư giậm mạnh chân:
- Nhưng con yêu anh Hào, con không thể nào mất anh ấy. Ba không thấy việc con gái ba bị bỏ rơi là một hành vi nhục nhã, danh dự bị chà đạp sao?
- Vậy con muốn ba làm gì đây?
- Con chưa nghĩ ra, nhưng con muốn cô gái đó biến mất khỏi thành phố này.
Xưa nay ba thấy không, có thứ gì con thích hay muốn mà ba không thỏa mãn cho con đâu.
- Đúng! Ba sẽ cho đi bắt cô gái đó về đây, buộc nó phải xa Trần Hào.
- Dạ!
Anh Thư nghiến răng. Hạnh Nhi, mày đừng vội đắc thắng!
Mua xong thức ăn, Hạnh Nhi đi dài trên đường. Cô muốn đi bộ để ngắm buổi sáng đường phố với nếp sống mà những ngày bận rộn mưu sinh, cô không có thời gian quan tâm.
Buổi sáng ăn vội cơm nguội, đạp xe đến nơi làm việc lúc mặt trời chưa kịp lên và buổi tối về nhà lúc khu phố nhà cô, người ta chuẩn bị đi ngủ. Bây giờ khác trước, những điều đó không làm cô bận tâm, mà bận tâm lo nấu món ngon cho Hào, dù anh không hề muốn cô vất vả.
Két... Một chiếc xe ô tô đậu sát vào Hạnh Nhi. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì xe đã mở cửa, hai gã thanh niên mặt mũi bặm trợn túm lấy hai tay Hạnh Nhi đẩy ào cô vào xe đóng cửa lại. Chiếc xe lao vút đi y như một màn bắt cóc.
Hạnh Nhi hoảng hốt nhìn mọi người trên xe:
- Các anh muốn gì, tại sao lại bắt tôi?
- Câm miệng!
Một miếng băng keo dán ngay vào mồm Hạnh Nhi, hai tay cô bị trói lại.
Hạnh Nhi cố vùng vẫy, tiếng kêu của cô ú ớ trong cổ họng.
- Khôn hồn hãy ngồi yên, muốn ăn bạt tai cứ vùng vẫy!
Hai cấi tát vào mặt Hạnh Nhi như trời giáng. Hạnh Nhi đau đớn giương to mắt nhìn họ. Chắc chắn họ là người của Anh Thư, cô gái này kinh khủng, không có chuyện gì cô ta không dám làm.
Chiếc xe lao vút đi. Hạnh Nhi bị bắt về, họ xô cô ngã sấp vào căn phong, lạnh lùng đóng cửa lại. Hạnh Nhi cố ngồi dậy, cô càng cựa quậy, dây trói tay và chán cô như xiết chặt lại đau đớn. Hạnh Nhi ứa nước mắt. Làm sao Trần Hào biết cô đang bị người ta bắt?
Sực nhớ còn điện thoại trong túi áo, Hạnh Nhi mừng quýnh, nhưng làm sao cởi được trói để điện thoại cho Hào?
Căn phòng tối đen như mực, Hạnh Nhi nằm gục trên sàn nhà thầm tính toán... phải làm sao cho điện thoại trong túi áo cô rơi ra rồi mới tính. Làm sao đây?