Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2657 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
oài Thương khẽ thở dài. Bây giờ cô không giấu được thân phận mình.
Sau cơn sốc bất ngờ trước việc cô phải cấp cứu, Khoa là người phát hiện và đưa cô vào bệnh viện. Bác sĩ nới cô xỉu vì làm việc quá sức trong lúc đang mang thai.
Thương sắp làm mẹ và đứa bé chắc chắn không ngoài suy đoán của Khoa.
Nó là con của Diệp Bách. Biết rõ như thế sao Khoa vẫn thấy bứt rứt khó chịu vô cùng. Anh cay đắng nhìn cô qua ô kính mờ. Thương nằm đó xanh xao, mệt mỏi, vẫn không giấu hết vẻ quyến rũ dịu dàng đến nao lòng ngườI, Khoa cắn môi.
Anh yêu cô, chả lẽ anh không thể chấp nhận sự chia sẻ này. Khi anh hiểu rất rõ cô từng đau khổ thế nào trong quá khứ. Phía trong phòng bệnh, Hoài Thương chợt đặt tay lên phần bụng của mình. Thật may mắn ông trời đã không bắt cô phải mất đi đứa con này. Do cô và Bách mãi mãi không còn yêu thương nhau.
Cô cũng không muốn mất đi đứa con. Nó phải được ra đời, được làm người và cô sẽ cho nó đủ tình thương cha mẹ. Cô tin mình làm được điều đó.
Cửa phòng bật mở, Hằng Dung ào vô, mếu máo:
- Chị Hai! Chị sao không chị?
Hoài Thương cười yếu ớt:
- Chị không sao, đừng mít ướt như thế Dung?
Hằng Dung quẹt nước mắt:
- Nghe điện thoại anh Khoa báo, suốt dọc đường em chạy xe run muốn chết, xem té mấy lần. Mẹ em đòi theo, em không kịp cho mẹ đi, vì sợ em không đủ bình tĩnh chạy xe. Còn em bé thế nào hả chị?
Hoài Thương nói:
- Tất cả đều ổn. Bác sĩ nói tại chị ăn uống không điều độ.
Hằng Dung khịt mũi:
- Đấy, có xảy ra việc may ra chị mới chịu ăn uống. Chứ em ép chị ăn lúc nào cũng bị chị la. Cũng may chưa đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
Hoài Thương cười gượng:
- Số chị không dễ chết đâu nhỏ ơi! Đừng càm ràm cứ nhử nữa. Từ nay chị hứa nghe lời em.
- Là chị tự nói đó nhe.
- Ừ! Chị đâu muốn con chị ra đời èo uột. Xưa nay chị thuộc dạng "ăn no vác nặng" có chê cơm chê cháo bao giờ. Tại mấy lúc gần đây, áp lực công việc nhiều, chị lại chưa từng lãnh đạo một số lượng công nhân tay nghề cao như hiện tại. Chị phải ép mình mong thích nghi tình trạng đương nhiệm.
Cũng may chị về nhà còn có em chăm lo bữa cơm, nếu không chị gục mất rồi.
Hoài Thương nói chân thành. Hằng Dung lưng rưng:
- Tội nghiệp chị quá. Lẽ ra chị cần được nghỉ ngơi.
Thương cười hiền:
- Mọi rủi ro qua rồi, cũng chưa đến mức nghiêm trọng. Em đừng lo nhiều nữa. Ngày xưa ba mẹ tụi mình sanh con vừa xong đã xắn quần lội ruộng thì sao?
Dung lườm chị:
- Chị toàn giỏi lý sự cùn. Bây giờ chị phải ăn cháo thôi. Em mua tô cháo gà, chị ráng ăn cho mau khỏe.
Thương làm bộ nhăn nhó:
- Sao hả? Bệnh nhân mà em cho ăn cháo gà. Bộ em không sợ chị nhiễm H5Nl à?
- Chị yên tâm, là cháo đã qua kiểm nghiệm của bệnh viện. Em thừa biết chị ghét nhất cháo. Nhưng bác sĩ yêu cầu, chị phải phục tùng thôi.
Dù ngán nhất món cháo, Thương vẫn phải ăn hết tô cháo Dung mua. Hằng Dung chợt nhớ:
- Ủa, nãy giờ sao em không thấy tăm dạng chị Thủy Tiên đâu kìa? Cả anh Khoa nữa?
Hoài Thương nhẹ tênh:
- Thủy Tiên chắc chạy đâu đó. Vì chị mà bạn bè mất một buổi tối vui vẻ.
Anh Khoa ngày cuối tuần ảnh phải về, em chả nên thắc mắc làm gì.
Hằng Dung rùn vai:
- Em không nghĩ anh Khoa đã về Sài Gòn. Lúc đến đây, em còn thoáng thấy bóng ảnh.
- Nhìn gà hóa cuốc nữa.
- Nói thiệt nhé, anh Khoa thương chị đấy. Em dám cá cược... tháng lương của em.
Hoài Thương nhếch môi:
- Chị không còn quyền nghĩ đến ai khác nữa. Khi cuộc đời này chị đã bước quá một lần ván đóng thuyền.
- Vớ vẩn, mắc chi lúc nào chị cũng thích tự hành hạ bản thân chị bằng ý nghĩ tiêu cực ấy. Chị còn trẻ, chị xinh đẹp, giỏi giang, khối đứa con gái như em theo chị không nổi đấy. Anh Khoa thương chị thì sao chứ? Ảnh đâu phải là người đàn ông cao sang mà chị không thể yêu.
- Chị không muốn tranh cãi chuyện này. Giữa chị và Khoa là một khoảng cách còn thăm thắm mênh mông hơn lần đầu chị lấy Bách nữa.
- Chị lại đem việc "môn đăng hộ đối" ra so sánh à? Chị thua gì Khoa?
Thương đăng đắng:
- Điều duy nhất không cho phép chị bước qua lằn ranh ấy chính là Khoa chưa một lần cưới vợ. Còn chị đã có ba năm làm vợ người ta. Thân xác chị đâu còn trong trắng để mà đón nhận tình cảm cửa ảnh. Hơn nữa, em nên nhớ Khoa còn gia đình...
- Nhưng...
Hoài Thương trầm tĩnh:
- Đừng thuyết phục chị. Cho dù Khoa yêu chị. Chị cũng từ chối, chị còn đứa con trong bụng. Hạnh phúc được sao khi chứng nhân mỗi ngày hiện hữu cận kề.
Hằng Dung gân cổ:
- Anh Khoa là người rộng lượng. Khi yêu và được yêu, người ta sẵn sàng đạp trên dư luận.
Thương chua chát:
- Lý luận để an ủi những mảnh đời bất hạnh. Thực tế sự vị tha nhân ái của người ở vai vế "cha dượng mẹ kế" chỉ khoảng một trên một trăm.
- Anh Khoa sẽ là số một ấy.
- Em có vẻ bênh vực Khoa nhỉ. Ảnh nhờ em với bao nhiêu phần trăm hoa hồng?
Dung kêu lên:
- Chị này. Em vô tư và chưa hề nghe anh Khoa nhờ cậy. Là em thương chị, em muốn phần đời còn lại của chị sẽ hạnh phúc.
Thương chép môi:
- Chị hiểu, em lo cho em đi, con gái tuổi mười tám, mười chín nhiều mộng đẹp. Đừng để mất cơ hội khi có ai đó tỏ tình nghen em.
Hằng Dung nguýt thương:
- Em còn trẻ, sống bên chị em mới là người lớn, chứ ở quê, em vô tư "bận".
quần tà lỏn của ba đi bắt cua, đánh lộn cùng bọn con trai. Yêu sớm chi cho khổ.
Chị ơi!
Hoài Thương cười lơ lửng. Tình yêu ư? Cô đâu được yêu và hiểu thế nào là yêu. 18 tuổi, cô đã trở thành vợ Bách như món đồ được gán để trừ nợ cho chú thím. Ba mẹ mất sớm, tuổi thơ là tháng ngày cơ cực với đồng ruộng, túp tranh nghèo. Cũng may thím Du chỉ có một Hằng Dung và Thương luôn biết gánh vác công việc nhà. Nên chú thím dẫu nghèo vẫn cho cô đến trường...
- Hằng Dung tới hồi nào, sao anh không gặp nhỉ? Còn Thương, em thấy trong người thế nào rồi?
Giọng Khoa chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thương. Hằng Dung liến láu:
- Em tới đủ để chị Hai em ăn hết tô cháo và khóc đã nư giận. Cám ơn anh nghen anh Khoa.
Khoa ngạc nhiên:
- Cám ơn anh, chuyện gì vậy?
- Tất nhiên không ngoài việc anh đã kịp thời đưa chị em vào cấp cứu.
Khoa cười xòa:
- Nhỏ này, em coi anh là ai chứ? Dù không quen chị em, thì bắt gặp cảnh chị em khi đó, anh hoặc bất kỳ ai cũng đều hành động như vậy thôi. Huống hồ chị em là sếp của anh. Coi như số anh đỏ, ông trời tạo cơ hội cho anh lấy điểm chị em thôi.
Hoài Thương cười gượng:
- Anh Khoa, đừng nghĩ thế, giữa chúng ta không có ranh giới quyền lực.
Chính xác, Thương còn dưới quyền anh kia đấy. Dù sao Thương cũng muốn anh nhận lời cám ơn.
Khoa nhẹ giọng:
- Bác sĩ nói Thương làm việc quá sức, lại ăn uống thất thường, thời tiết giao mùa người khỏe còn bị mệt mỏi, huống chị Thương. Cũng may cô té ở hành lang chứ kiểu đó cô ra hiện trường xây dựng té bất tử vậy, nguy hiểm lắm.
Thương cắn môi:
- Thương biết rồi, sẽ không để tình trạng đáng tiếc lập lại nữa.
- Tôi có mua phở cho cô, ăn một chút cho nóng nghen.
Thương bối rối:
- Hằng Dung vừa bắt Thương ăn cả tô cháo, bụng đâu chứa thêm nữa. Anh Khoa ăn luôn đi.
Khoa nhìn Dung. Cô gật đầu, anh đành nói:
- Nếu thế, Dung tự giải quyết cà mên phở, tôi uống ly cà phê vô chưa muốn ăn.
Hằng Dung đón cà mên từ tay Khoa rồi kêu lên:
- Ý trời? Sao nhiều thịt quá vậy?
Khoa tỉnh bơ:
- Bác sĩ nói cơ thể Thương rất cần những món ăn bổ máu như thịt bò, xương heo hầm cà rốt.
Hằng Dung rùn vai:
- Ai có phước lấy được anh Khoa chắc chắn không bao giờ bị suy dinh dưỡng.
- Chưa hẳn đâu.
Thương nạt đùa Dung:
- Dung à! Đừng chọc anh Khoa nữa. Muộn rồi, để ảnh còn về thành phố.
Cô nói với Khoa thật nhã nhặn:
- Cám ơn những gì anh đã lo lắng cho tôi. Bây giờ có Hằng Dung, tôi không dám làm phiền anh nữa. Tôi nghe nói mẹ anh rất coi trọng bữa cơm cuối tuần.
Anh mau về kẻo gia đình mong.
Khoa gật đầu:
- Tôi biết lo cho mình. Hoài Thương phải ăn uống nghỉ ngơi theo chế độ do bác sĩ vạch ra. Nên nhớ, cô không phải chỉ một mình.
Dứt câu anh đẩy cửa bước ra ngoài, sau khi vẫn nhớ dặn Dung lấy thuốc để Thương uống. Khoa đi rồi, Thương như trút được gánh nặng. Vậy cũng tốt, việc cô ngất xỉu được bác sĩ giúp cô có câu nói với các đồng nghiệp mà không cần cô phải đắn đo cân nhắc. Mong rằng Khoa sẽ quên được chút tình cảm anh dành cho cô.
Khoa chạy xe vào cổng. Anh nhận ra vẻ nôn nóng của mẹ anh. Bà đang ngồi ở ghế đá tách trà đã vơi phân nửa, đặt trước mặt trên chiếc bàn tròn kê dưới gốc cây hoa Ngọc lan. Đang mùa hoa trổ bông nên mẹ anh rất thích được đắm chìm trong mùi hương hoa tinh khiết này. Cây hoa được ba anh mua về trồng từ khi anh mới lên 5 tuổi. Nó như một chứng nhân cho tình yêu của ba anh dành cho mẹ.
Vừa thấy Khoa, bà Nam đã bật lên:
- Khoa hả, mẹ tưởng con quên đường về rồi chứ.
Khoa ôm vai mẹ, cười nhẹ:
- Hôm nay sao khi không mẹ lại hỏi con kiểu móc méo thế. Ở nhà đã xảy ra chuyện gì hả mẹ?
Bà Nam chậm rãi:
- Mẹ muốn hỏi con câu ấy thì đúng hơn. Con và con bé giám đốc Hoài Thương quan hệ ở mức độ nào?
Khoa cau mày:
- Bình thường như mọi người. Mẹ hỏi con câu này phải ai đã nói xấu con và Thương?
Bà Nam tránh né:
- Thì người ta cũng muốn tốt cho con. Gia đình chúng ta mấy chục năm nay chưa hề xảy ra điều tiếng gì, nhất là vấn đề trai gái. Mẹ chỉ có hai chị em con.
Mẹ muốn con trai mẹ kế tục sự nghiệp của cha ông không chút tai tiếng. Chị Hai con xấu tốt gì cũng đã yên bề. thằng Hải có tham lam thì cũng không ngoài ý tạo thêm tiền để chị con hưởng phúc. Còn con, sự nghiệp sẵn, tại sao con lại chấp nhận đi làm cho kẻ khác.- Dưới tay một đứa con gái bộ có gì hay hả Khoa?
Khoa nhếch môi:
- Chuyện công việc, con và ba đã thống nhất quan điểm. Con không để ảnh hưởng uy tín của dòng họ, mẹ đừng lo. Những việc khác, mong mẹ để con tự quyết định, con lớn rồi.
Bà Nam gằn gằn:
- Nhưng, mẹ không yên tâm khi con cận kề con bé kia. Nó xỉnh đẹp, mạnh mẽ, con chưa vợ, ai biết điều gì sẽ xảy ra?
Khoa rùn vai:
- Nếu con yêu cổ, chả lẽ ba mẹ cấm?
Bà Nam kêu lên:
- Mẹ cấm con lộn xộn nghen Khoa? Tuy mới tiếp xúc con bé ấy mới một lần song mẹ linh cảm con bé ấy còn tiến xa trong kinh doanh. Giá như mẹ chưa hứa hẹn với ba mẹ con Bảo Trân. Người lớn làm sao nói hai lời?
Khoa buông gọn:
- Con không yêu Trân, chưa hề nghĩ đến đám cưới với cổ. Mẹ đừng ép con.
Bà Nam sầm mặt:
- Hóa ra những gì thẳng Hải nói là thật. Hôm nay con về muộn, cũng bởi do con đi chơi cùng con bé kia. Mẹ nhất định ngăn cản.
Khoa lạnh giọng:
- Thì ra là anh ta. Mẹ luôn tin những gì ông Hải kể. Vậy từ nay ba mẹ cứ giao toàn bộ công ty cho ổng. Thời buổi này con gái lấy được chồng giỏi, vẫn đủ sức báo hiếu ba mẹ. Con hứa không tranh giành với ổng đâu. Biết mặt khó biết lòng, ông Hải thuộc loại người này, con rể mẹ khôn ngoan hơn con đấy.
Dứt câu Khoa lầm lì bỏ vào nhà. Bà Nam hét nhỏ:
- Con đứng lạo đó cho mẹ.
Khoa gằn lời:
- Mẹ hãy để con yên, con ghét tất cả sự sắp đặt trước. Mẹ hiểu rõ tại sao ép con. Con yêu ai lấy ai là quyền của con, mẹ không bắt con theo ý mẹ được.
- Bảo Trân có gì không tốt?
- Mẹ hỏi con câu này hơi nhiều. Con xin trả lời mẹ lần cuối cùng:
trái tim con không yêu Bảo Trân. Con không lấy người đàn bà mà con không hề yêu.
Đời người dài lắm mẹ ạ. Con không muốn cuộc sống vợ chồng bất hòa, không hạnh phúc.
- Ngày trước ông bà cha mẹ biết tình yêu là gì, sao vẫn con đàn cháu đống, gia đình thuận thảo. Hạnh phúc hay không đều do chính mlnh tạo nên con ạ.
- Thời mẹ khác, thời con khác.
Bà Nam giận dừ:
- Ngoại trừ Bảo Trân, mẹ nhất định không chấp nhận ai về làm dâu. Con bé kia càng không thể.
Khoa thản nhiên:
- Con xin lỗi. Con lấy vợ cho con chứ không cần lấy người về phục vụ gia đình này. Mẹ thích, cứ việc cưới Bảo Trân.
Bà Nam giận tái mặt:
- Con... mày dám nói với mẹ mày theo kiểu vô học như thế à?
Khoa trầm giọng:
- Tại mẹ ép con thôi, với ba mẹ con luôn kính yêu, tôn trọng. Xin mẹ cũng nên tôn trọng suy nghĩ của con. Chưa chắc Bảo Trân xứng đáng là con dâu hiền.
- Nhưng mẹ cấm con...
Khoa khoát tay:
- Không được quen Thương hả mẹ? Con xin lỗi đã buộc phải nói thẳng. Hoài Thương là cô gái đầy cá tính, con trai mẹ chả là gì trong mắt cô ấy đâu. Bảo Trân càng không thể so với cô ấy. Con nói thiệt, tin hay không tùy mẹ.
Lần này anh mặc kệ sự giận dữ của mẹ. Khoa chạy một mạch lên phòng. Mẹ anh chả biết gì về các mối quan hệ của anh bên ngoài. Anh cũng chưa dẫn bất kỳ cô gái nào về nhà. Chả phải vô duyên vô cớ mẹ anh nhắc đến Thương. Chắc chắn Hải đã đơm đặt chuyện. Anh ta vốn giỏi nhất mấy việc đàn bà này. Hải muốn gì ở anh. Nếu không vì chị Quỳn h, Khoa đã dạy anh ta vài bài học nhớ đờI, vung bàn tay chém vào khoảng không, quai hàm Khoa bạnh ra. Anh phải cảnh cáo ông anh rể bà Tám này, để anh ta đừng phun thêm nọc độc vào gia đình anh nữa.
Qua tuần sau Khoa đến công ty của ba anh nhận việc chính thức. Anh gặp Bảo Trân ở phòng giám đốc. Anh chưa kịp hỏi, ba anh đã nói:
- Bảo Trân từ nay sẽ là thư ký riêng của con. Hai đứa cố gắng hòa đồng, có vậy tương lai mới tốt đẹp.
Bảo Trân cười tươi:
- Em lần đầu đi làm, ắt không tránh khỏi sai sót. Anh Khoa chỉ dẫn em với nghen.
Khoa lạnh nhạt:
- Không dám? Tôi cũng lính mới như cô kinh nghiệm đâu ra mà chỉ.
Bảo Trân vẫn nói:
- Ba em khen anh Khoa rầm trời. Ổng khó tính một cây, ít chịu mở lời khen anh. Ổng chịu anh, chắc chắn anh phải hơn người. Con nói vậy đúng không bác Tư? (Bảo Trân gọi ông Nam bằng bác Tư, theo cách gọi thân tình trong nhà).
Ông Nam cười nhẹ:
- Bác không dám trả lời con câu này, bởi con trai bác đúng là "lính mới".
Phải qua thời gian thử việc mới khắng định được năng lực của từng người. Hai đứa là người một nhà, đừng căng thẳng nhau, như thế mới dễ làm việc chung.
Khoa lầm lì:
- Con biết rồi.
Tuy vậy, suất buổi sáng Khoa hầu như không một lần nhắc đến Bảo Trân. Cô tức lắm, nhưng còn ông Nam ở đó, cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Gần trưa, ông Nam nghe điện thoại khá lâu, sau đó ông nói với Khoa:
- Hoài Thương nói gì với con chưa?
Khoa nhìn cha, khẽ lắc đầu:
- Chuyện gì vậy ba? ở bển có vấn đề à?
Ông Nam cười nhẹ:
- Mọi việc đều tốt, cổ mời chúng ta mai xuống họp mặt, bản chọn ngày cắt băng khánh thành công ty. Con bé khiến ba mỗi lúc mỗi khâm phục.
Khoa liếc qua Bảo Trân, anh rùn vai:
- Ba coi chừng. Mẹ con thành kiến cổ ghê lắm. Ba khen cô ấy, mẹ giận ba nữa không chừng.
Ông Nam ngạc nhiên:
- Mẹ con biết Hoài Thương à? Một cô gái đầy tài năng, nghị lực. Khó như chú Hưng con còn phải nể, sao khi không mẹ con lại ghét người ta. Chả lẽ giữ họ đã xảy ra chuyện?
Khoa nhếch môi:
- Mẹ con chỉ vì người khác.
Ông Nam lờ mờ đoán "người khác" mà con trai ông ám chỉ, không ai ngoài Bảo Trân. Vợ ông là vậy, cố chấp, bảo thủ. Bà chọn Bảo Trân nên bà hạ mình năn nỉ ông nhận Trân vào công ty làm việc bên cạnh Khoa. Trong khi Trân thừa sức "không làm vẫn có ăn". Vợ ông sẳn chủ ý, ông lại hời hợt. Hèn gì con trai ông tỏ ra ghét Bảo Trân. Phen này Bảo Trân sẽ khốn khổ vì tính lạnh lùng, hờ hững của Khoa cho coi. Vợ ông tính trật bản lề rồi. Ông đứng lên đưa tập tài liệu cho Trân:
- Cháu nhập tất cả vào máy giùm bác. Nhớ phải chính xác từng chi tiết nhỏ.
Bảo Trân cắn môi:
- Dạ, cháu sẽ làm cẩn thận.
Quay sang Khoa, cô nói:
- Anh cần em giúp gì không, anh Khoa?
Khoa lắc đầu:
- Bây giờ thì không.
Ông Nam hờ hững:
- Ba phải qua tổng công ty. Cần thiết thì gọi điện thoại cho ba. Buổi trưa con và Bảo Trân nên ăn trưa bên ngoài, về nhà hơi xa đấy.
- Dạ!
Khoa chị dạ một tiếng. Câu "dạ" không giúp người đối diện hiểu hết suy nghĩ của anh.
Không khí trong phòng làm việc như đông lại từ lúc ông Nam ra ngoài.
Khoảng nửa tiếng, Bảo Trân chợt nói:
- Suýt nữa em quên. Buổi chiều anh có cuộc hẹn đấy.
Khoa cau mày:
- Vừa nhận bàn giao, tôi đâu hẹn với ai? Cô nhớ lầm không?
Bảo Trân thản nhiên:
- Không phải công việc.
Khoa nhìn cô chăm chú:
- Tôi không rõ, cô muốn ám chỉ gì?
- Mẹ anh nhắn chiều nay anh về sớm, chở bà đi dự tiệc. Bác nói anh đã hứa với bác.
Khoa so vai, cũng là mẹ anh. Bà luôn biết cách trói chăn anh. Bởi xưa nay, anh chưa hề từ chối những "yêu cầu nho nhỏ" của mẹ. Duy nhất chuyện hôn nhân của anh, anh đã rất quyết liệt trước mẹ. Bà giận anh hết ba ngày, thấy không dùng sự im lặng thuyết phục được anh, bà đổi giận... làm lành. Bà tuyệt không một lần nhắc lại chuyện cũ. Nhưng âm thầm vận động ba anh, dành cho Bảo Trân một chỗ đứng bên cạnh anh. Chiều hôm kia quả thật anh hứa thu xếp thời gian đưa mẹ đi dự tiệc bên nhà một người bạn. Anh không quan tâm việc tại sao mẹ anh không đi cùng ba anh như mọi khi. Thiệt tình à.
Giọng Khoa nhạt nhẽo:
- Cám ơn Trân nhắc nhở. Tôi biết rồi!
Bảo Trân vẫn đứng đối diện Khoa. Cô bẻ những ngón tay rồi thong thả:
- Nếu anh kẹt, em sẽ thưa lại với bác hoặc thay anh làm tài xế cho mẹ.
Khoa suýt bật cười bởi giọng nói điệu đàng vốn có của Trân. Cả kiểu nói như chứng tỏ "hai là một" của cô chỉ bằng một lời nói rất nhẹ nhàng. Chả lẽ Bảo Trân hiền lành ngày xưa cũng bắt đầu thay đổi? Vì tình yêu cô dành cho anh à?
Anh đều đều:
- Tôi tự thu xếp được, không phiền Trân đâu. Mẹ tôi khó tính, bà đã muốn, tôi không đưa bà đi, mẹ tôi lại cho rằng tôi cố tình chọc giận bà. Thi thoảng tôi cũng phải làm đứa con hiếu thảo để mẹ tôi vui lòng.
Từ đó cho đến cuối buổi trưa, hầu như cả hai không ai nói với ai câu gì. Hết giờ làm việc buổi trưa, Bảo Trân cắn môi, đến trước Khoa:
- Trân mời anh bữa cơm trưa nay, anh không từ chối Trân chứ?
Khoa chưa kịp trạ lời, cô tiếp tục nói:
- Là ba anh dặn Trân. Bác bảo anh có tật bỏ cơm trưa. Công việc nhiều, không ăn uống đúng bữa, anh sẽ chả còn sức làm việc.
Ối trời, cô ta y hệt đứa trẻ lên mười, ai dặn gì nghe đó. Anh thật sự không muốn tạo thêm bất kỳ sự hiểu lầm nào, không muốn Bảo Trân nuôi hi vọng nơi anh. Song từ chối sự quan tâm của cô lúc này, anh thấy mình quá đáng, nếu không nói là anh tàn nhẫn, kiêu ngạo. Khoa chép miệng:
- Tôi đồng ý! Bởi bao tử tôi đang biểu tình ầm ĩ. Nhưng tôi sẽ trả tiền đấy.
Bảo Trân cười rạng rỡ, được đi ăn với Khoa đã là niềm hạnh phúc của cô.
Anh muốn trả tiền chứng tỏ anh rất ga lăng. Mẹ anh không hề sai khi khuyên cô kiên nhẫn. Chẳng ai hiểu con mình bằng người mẹ.
Dù không phải là nhà hàng máy lạnh, chỉ đơn thuần là một quán cơm hải sản bình dân. Nhưng được cùng Khoa ăn cơm trước ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị của các đồng nghiệp. Bảo Trân thấy mình thật hạnh phúc.
Bảo Trân luôn miệng cười và gật đầu chào những người cô quen. Khoa chọn chiếc bàn khuất cuối quán và lịch thiệp kéo ghế cho Trân. Đây không phảI lần đầu cô được anh ga lăng. Những lúc khác đều có người lớn. Hôm nay vẫn cử chỉ rất bình thường của người đàn ông trước phái đẹp. Vậy mà, Bảo Trân tỏ ra rất vui mừng. Khoa đọc được nét mừng vui ấy trên mắt môi Trân. Anh thấy tội nghiệp cô. Anh hỏi Trân:
- Cô muốn uống gì?
Bảo Trân chớp mắt:
- Em uống Coca như anh.
Khoa gọi nước uống kèm đĩa cơm sườn cho anh. Bảo Trân nói với cô tiếp viên:
- Tôi ăn cơm thịt heo quay, cho thêm nhiều dưa chua nghen anh muốn ăn canh chua không? Hình như có món canh chua cá lóc là món anh thích đấy.
Khoa so vai, Bảo Trân nắm khá rõ mọi sở thích của anh. Cô không có gan làm thế nếu không được mẹ anh hỗ trợ. Anh thấy bực bội, xen chút coi thường cô. Anh nhếch môi:
- Tôi đã gọi canh ổ qua nhồi thịt.
Bảo Trân nhăn mặt:
- Món này đắng lắm. Em không bao giờ dám nếm nó. Mẹ anh nói...
- Con người ta phải biết cách thích nghi hoàn cảnh, ăn hoài một món cũng không phải là người sành điệu. Cuộc sống con người cũng vậy, đừng để bản thân phụ thuộc mãi vào tấm nệm êm ái.
Bảo Trân cười khúc khích:
- Hôm nay anh Khoa nói chuyện triết lý ghê. Anh muốn ám chỉ Trân điều gì vậy?
Khoa nhún vai:
- Tôi đâu dám. Là kinh nghiệm những năm tôi lăn lê ngoài đời, sống tự do trôi nổi, thôi Trân ăn cơm đi?
Gần hết bữa cơm, Khoa thấy Mỹ Linh cặp tay Hải vào quán. Bảo Trân tròn mắt suýt phun luôn miếng cơm nhai dỡ ra ngoài. Hải không nhin thấy anh. Mỹ Linh nhận ra anh ngay khi bước vào quán. Cô gái này thật không đơn giản. Về nước chưa được bao lâu nhưng cô ta quen khá nhiều đàn ông. Toàn loại đàn ông có chút tài sản, vốn liếng trên thương trường. Hèn gì Hoài Thương bị cô nàng giật chồng. May cho Khoa, lần này Mỹ Linh làm mặt lạnh với anh. Chắc chắn cô nàng muốn chứng minh cho anh biết cô ta không hề ế khi bị anh từ chối. Mỹ Linh càng không biết Hải là gì của anh. Giá như có máy chụp hình, Khoa nhất định không bỏ qua cơ hội này. Loại người như Hải phải "nói có sách, mách có chứng" anh ta mới tin. Chị Quỳnh thật bất hạnh khi phải sống với loại chồng sở khanh này. Khoa chợt nghĩ đến chị mình, hai hàm răng anh nghiến chặt. Bấy lâu nay anh nghĩ Hải thuộc dạng đàn ông đầy tham vọng. Anh ta say mê tiền bạc và quyền lực. Trước mặt ba anh, Hải luôn tôn trọng chị Quỳnh, giả dối đến khốn nạn. Hải rõ ràng chả coi ba mẹ anh là gì nữa, nên mới ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt cặp tay gái vô quán. Một quán ăn nằm đối diện công ty của ba anh. Hải muốn gì?
Khoa cảm nhận được rất nhiều ánh mắt lén nhìn anh. Bảo Trân sau khi nuốt xong miếng cơm, cô hạ giọng:
- Anh Khoa! Anh Hải kìa anh!
Khoa lầm lì:
- Mặc anh ta. Cô ăn xong rồi thì chúng ta về. Buổi chiều còn nhiều việc cần giải quyết, đừng để ý thiên hạ.
- Nhưng mà...
Bảo Trân chưa kịp nói hết câu, Mỹ Linh lướt ngang bàn hai người, cô nàng cao giọng:
- Em gái chị khá bản lĩnh đấy. Để xem em chinh phục nổi trái tim băng giá của Khoa không? Anh ta kiêu hãnh lắm, đúng không anh Khoa?
Bảo Trân cười gượng:
- Chị Linh! Chị cũng chịu vô mấy quán ăn bình dân này à? Chị quen anh Hải hả?
Lúc này Hải mới quay nhìn qua. Anh ta bối rối khi bắt gặp ánh mắt đầy lửa của Khoa. Hải giả lả:
- Cậu cũng đi ăn trưa à Khoa?
Khoa chưa trả lời, Mỹ Linh đã tròn mắt:
- Ủa, thì ra anh Hải cũng biết anh Khoa à? Tuyệt thật!
Chả biết Linh nói tuyệt điều gì, nhưng Hải thì bối rối rõ, anh không ngờ gặp Khoa trong lúc này. Cậu em vợ vốn không ưa gì anh rể. Bảo Trân tính queo:
- Chị Linh không biết anh Hải là anh Hai của anh Khoa hả?
Khoa nhếch môi nói với Hải:
- Người đáng mặt nam nhi, dám làm dám chịu. Anh không cần thanh minh.
Hải lắc đầu, buông một câu nói dối trơn tru vì anh ta không hề biết Khoa quen Linh:
- Cậu đừng hiểu lầm, cổ là đối tác làm ăn mới của công ty.
Khoa gằn:
- Đối tác kinh doanh tình dục à? Anh biết tôi rất ghét sự dối trá. Đừng để tôi nổi giận.
Anh nói với Mỹ Linh:
- Anh ta là anh rể tôi. Tôi không muốn cô trở thành nạn nhân của nạn đánh ghen.
Mỹ Linh cắn môi:
- Anh nói thật à?
- Tôi không tha thứ cho bất kỳ ai gây đau đớn, tổn thương cho chị Hai tôi.
Bình thường chị tôi rất hiền. Nhưng tình cảm không ai muốn chia sẻ. Cô hiểu chứ Mỹ Linh chưa biết nói sao, Khoa đã kéo tay Bảo Trân ra ngoài. Mỹ Linh muốn gọi anh, muốn Hải đính chính, phủ nhận những gì cô vừa nghe. Nhưng thái độ của Hảỉ đã tố cáo tất cả Mỹ Linh chợt cười ngặt ngoẽo giữa quán ăn, mặc kệ ánh mắt mọi người dành cho cô. Khoa ơi? Đã vậy, tôi thề bằng mọi giá hớp cho được hồn Hải để trả thù sự lạnh nhạt anh dành cho tôi. Bởi vì tôi hận anh, biết không Khoa?
Hãy Đến Bên Em Hãy Đến Bên Em - Hồng Kim