Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Rachel Gibson
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2007 / 34
Cập nhật: 2015-07-28 09:53:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
nh giơ cánh tay ra như thể anh đã quen giải cứu phụ nữ, thế là cô luồn tay vào giữa khuỷu tay và xương sườn anh. Hơi nóng thấm qua lòng bàn tay cô và sưởi ấm các mạch máu. “Rất vui được gặp các dì.”
“Rất vinh dự, Vince.”
“Cảm ơn vì đã tới!”
“Cậu ta lớn bằng cả Texas ý chứ!”
Hai người họ cùng nhau đi trên hành lang về phòng khiêu vũ và Sadie nói, “Các dì của tôi có hơi gàn gàn.”
“Tôi cũng có biết chút ít về những bà dì gàn dở.”
Phải. Anh biết. “Chà, cảm ơn anh vì đã đến tối nay. Tôi rất biết ơn hành động đó.”
“Đừng cảm ơn tôi vội. Lâu lắm rồi tôi không khiêu vũ, tôi không chắc mình có nhớ cách khiêu vũ không nữa.”
“Chúng ta chắc chắn là không phải khiêu vũ.” Cô nhìn xuống khe ngực của mình rồi ngước lên nhìn khuôn mặt trông nghiêng của anh. Với quai hàm đẹp như điêu khắc, làn da ngăm đen và mái tóc đen, điều khiến cô ấn tượng nhất ở Vince là anh hoàn toàn nam tính. Một người đàn ông đẹp trai đến lố bịch. “Thực ra thì, tôi sợ phải giơ tay lên.”
“Vì sao?”
“Tôi không muốn mình bị tuột váy.”
Anh mỉm cười và liếc xuống nhìn cô qua khóe mắt. “Tôi hứa sẽ bắt được bất kỳ thứ gì rơi ra ngoài.”
Cô bật cười khi cánh tay anh đập vào tay cô, vải cotton và hơi nóng chạm khẽ qua da cô. “Anh sẽ cứu tôi hai lần trong cùng một đêm sao?”
“Việc đó sẽ rất khó khăn, nhưng bằng cách nào đó tôi sẽ xoay xở được.” Họ di chuyển vào phòng khiêu vũ và đi vào chính giữa sàn nhảy đông đúc. Dưới những lăng kính lấp lánh của những ngọn đèn chùm, anh cầm lấy tay cô và đặt lòng bàn tay to lớn của mình vào đường cong trên eo cô. Ban nhạc chơi một bản nhạc chậm của Brad Paisley về những ký ức nhỏ nhoi, và cô chậm rãi trượt tay kia lên ngực anh, qua những mặt phẳng và đường cong rắn chắc, tới vai anh. Mọi thứ trong váy cô vẫn ở nguyên chỗ cũ, và anh kéo cô lại gần, gần đến mức cô cảm nhận được hơi nóng từ khuôn ngực rộng của anh, nhưng không gần đến mức họ chạm vào nhau.
“Nhưng nếu anh phải cứu tôi hai lần một đêm, chúng ta cũng sẽ không hòa nhau,” cô nói qua tiếng nhạc, và mắt anh lướt xuống môi cô. “Tôi sẽ nợ anh trước khi tôi rời thị trấn.” “Tôi chắc chắn cô có thể nghĩ ra cách nào đó.”
Bằng cách nào chứ? Cô chẳng biết gì về anh. Trừ việc dì anh là bà Luraleen Jinks hâm hâm, anh đến từ Washington, và anh lái một chiếc Ford to đùng. “Tôi sẽ không rửa xe cho anh đâu.”
Anh tặc lưỡi. “Chúng ta hẳn có thể tìm ra thứ gì đó hay ho hơn cho cô rửa ngoài xe của tôi.”
Cô đã tự gợi ra câu nói đó, nhưng chẳng phải tâm trí cô cũng đã chạy trên con đường ấy kể từ lần đầu tiên hoặc lần thứ hai cô gặp anh sao? Ở ven đường cao tốc? Cửa sổ xe cô đóng khung lấy hàng họ của anh? Cô cố tình đổi chủ đề. “Cho đến giờ anh thấy Lovett thế nào?”
“Ban ngày tôi không ra ngoài nhiều lắm.” Anh có mùi như không khí đêm lạnh giá và vải cotton khô, và hơi thở của anh phả nhẹ bên thái dương trái cô khi anh nói. “Nên cũng khó nói. Nhưng vào buổi tối có vẻ dễ chịu.”
“Anh đã đi chơi à?” Chẳng có mấy việc để làm ở Lovett vào buổi tối trừ việc vào các quán bar của thị trấn.
“Buổi tối tôi chạy bộ.”
“Cố tình sao?” Cô lùi lại và nhìn vào mặt anh. “Không có người nào săn đuổi anh chứ?”
“Dạo này thì không.” Tiếng cười êm ái của anh phả vào trán cô. Những tia sáng sắc nét, rực rỡ hình trụ lướt qua má và rơi vào miệng anh khi anh nói. “Chạy bộ buổi tối giúp tôi thư giãn.”
Cô thích một ly rượu vang và trọn bộ Housewives để giúp mình thư giãn, nên cô là ai mà phán xét? “Trước khi bị kẹt ở lề đường hôm thứ Sáu, anh đang làm gì?”
“Du lịch.” Anh nhìn qua đỉnh đầu cô. “Thăm vài cậu bạn.”
Có những người trong thị trấn nghĩ rằng cô có một quỹ uỷ thác. Cô không có. Cha cô giàu. Cô thì không. Giàu thế nào thì cô không rõ, nhưng cô vẫn mang máng biết. “Anh có quỹ uỷ thác à?” Anh trông không giống loại đàn ông sống nhờ quỹ uỷ thác, nhưng đi du lịch trong một chiếc xe tải ngốn xăng đâu có miễn phí, và vẻ ngoài cũng chẳng thể ột người nào đó nhiều thứ đến thế. Dù có là anh đi nữa.
“Gì cơ?” Anh quay mắt lại nhìn cô và quan sát miệng cô khi cô nói, một việc mà, phải thú nhận, cô thấy thật gợi cảm. Khi cô lặp lại câu hỏi, anh bật cười. “Không. Trước khi rời Seattle vài tháng trước, tôi đã làm một tư vấn viên an ninh ở cảng Seattle. Một phần công việc của tôi là phát hiện những lỗ hổng cùng điểm yếu trong hệ thống và báo cáo lại cho Cơ quan An ninh Quốc gia.” Ngón cái anh vuốt ve eo cô qua lớp vải lụa mềm mại. “Điều đó có nghĩa là tôi ăn mặc như một nhân viên bảo vệ thông thường, hoặc công nhân bảo trì, hoặc người lái xe tải và tìm kiếm những lỗ thủng an ninh ở cảng container.”
Biết rằng có người đang canh chừng các hải cảng của Mỹ khiến cô cảm thấy an toàn hơn, và cô bảo anh vậy.
Một khoé miệng anh nhếch lên. “Chỉ vì tôi điền vài tờ giấy không có nghĩa là sẽ có người chú ý đến chúng hay có bất kỳ thứ gì thay đổi.”
Tuyệt.
“Làm việc cho chính phủ là một bài học về sự thất vọng.” Anh lại vuốt ve eo cô, tới lui tới lui như thể anh đang thử nghiệm độ mềm mại của vải trên lòng ngón tay cái. “Nhánh nào cũng vậy. Vớ vẩn như nhau. Chỉ khác tên.” Anh nắm tay cô áp vào ngực mình và trượt lòng bàn tay kia xuống eo lưng cô. Trong khi ban nhạc chơi một điệu chậm khác của Trace Adkins hát rằng mọi ngọn đèn trong nhà đều đã bật lên, khoái lạc bất ngờ từ sự động chạm của Vince lan toả một cảm giác ấm áp râm ran khắp sống lưng Sadie. Anh kéo cô lại gần và hỏi, “Khi không mặc một chiếc váy Bubble Yum như một nữ hoàng dạ hội, cô làm gì kiếm sống?” Hơi thở ấm áp phả vào vành tai phải Sadie, và nếp li trên quần kaki chạm nhẹ qua đùi trần của cô.
Có lẽ là do rượu vang hoặc một ngày vất vả, nhưng cô tựa hẳn vào ngực anh. “Bất động sản.” Cô chỉ mới uống vài ly rượu vang, nên chắc không phải do rượu. “Tôi là một đại lý.” Và cô cũng không mệt lắm. Chắc chắn là không mệt đến mức phải dựa vào một bờ ngực cơ bắp, rắn chắc. Có lẽ cô nên lùi lại một bước. Phải rồi, có lẽ, nhưng cảm giác được ôm vào một lồng ngực rộng trong một vòng tay mạnh mẽ thật tuyệt vời. Tay anh trượt trên khoá váy cô rồi đi xuống, trải cái hơi nóng râm ran kia đi khắp da cô.
Anh vùi mặt vào tóc cô. “Cô thơm quá, Sadie Jo.”
Cả anh cũng vậy, và cô hít hà hương thơm của anh như một liều thuốc phiện gây hưng phấn. “Những người duy nhất gọi tôi là Sadie Jo đều có giọng Texas.” Cô thích hương thơm ấy, cảm giác anh mang lại khi áp vào người cô và cái cách anh làm tim cô đập rộn trong lồng ngực, khiến cô cảm thấy mình trẻ trung và tươi tỉnh. Chỉ với một chút động chạm trên lưng, anh đã khiến cơ thể cô có những cảm giác mà lâu lắm rồi cô không cảm thấy. Những cảm giác mà cô không nên dành ột người lạ mặt. “Tất cả những người khác trên hành tinh này chỉ gọi tôi là Sadie.” Cô rê một tay lên gáy anh và dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt cổ áo.
“Sadie Jo là cách gọi tắt của gì vậy?”
“Mercedes Johanna.” Đầu ngón tay cô luồn qua cổ áo và chạm vào cổ anh. Da anh rất nóng, đốt nóng đến tận các đầu ngón tay anh. “Không ai gọi tôi như vậy kể từ khi mẹ tôi mất.”
“Bà mất bao lâu rồi?”
“Hai tám năm.”
Anh im lặng một lúc. “Lâu lắm rồi nhỉ. Vì sao bà mất?”
Lâu đến mức cô chẳng còn nhớ mấy. “Đau tim. Tôi không nhớ lắm. Chỉ nhớ cảnh cha tôi gọi tên bà, tiếng xe cứu thương và một tấm vải trắng.”
“Mẹ tôi đã mất gần bảy năm trước.” “Tôi rất tiếc.” Đầu gối cô va vào đầu gối anh. “Ký ức của anh còn mới hơn tôi.”
Anh im lặng một chốc rồi nói thêm, “Khi ấy tôi đang ở Fallujah. Em gái tôi ở cùng bà khi bà mất.”
Các ngón tay cô đang đặt trên cổ áo anh khựng lại. Cũng khá lâu rồi, nhưng cô vẫn nhớ những bản tin và bức ảnh hàng đêm về cuộc chiến ở Fallujah. “Anh từng đi lính à?”
“Lính thuỷ,” anh chữa lại. “SEAL của Hải quân.”
Cô cho là mình vừa bị dạy bảo. “Anh đã phục vụ bao lâu?” “Mười năm.”
“Tôi từng hẹn hò với một tay lính biệt kích.” Trong khoảng ba tuần. “Anh ta hơi điên điên. Tôi nghĩ anh ta bị chứng PTSD[1].”
[1] Post-traumatic stress disorder: Rối loạn sau sang chấn là một chứng rối loạn tâm lý, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với một sự kiện gây tổn thương nào đó và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.
“Xảy ra với rất nhiều người đàn ông tốt.” Cô tọc mạch đến mức muốn hỏi xem điều đó có xảy ra với anh không, nhưng cô đủ tế nhị để không làm vậy.
Tay cô trượt vào mái tóc đen ngắn ở gáy anh. Một người đàn ông mạnh mẽ, có năng lực lúc nào cũng có gì đó hấp dẫn. Một điều gì đó hấp dẫn khi biết rằng nếu một cô gái ngã và bị gãy chân, anh ta có thể quăng cô qua vai và chạy ba mươi hai cây số tới một bệnh viện. Hay khỉ thật, làm thanh nẹp từ một ít bùn và thanh gỗ. “Anh chàng lính biệt kích đó nói rằng các thành viên SEAL còn kiêu ngạo hơn cả đội Trinh sát Hải quân.”
“Nghe cô nói như thể đó là việc xấu vậy,” anh nói sát tai cô, phân tán những râm ran ấm áp kia dọc cổ và khắp ngực cô. “Mọi người hay nhầm lẫn giữa kiêu ngạo và nói thật. Khi tổng thống Obama ra lệnh ột đội chống khủng bố tới hạ gục Bin Laden, ông đã cho ba đội SEAL đi bởi vì bọn tôi là giỏi nhất.” Anh nhún đôi vai rộng. “Đó không phải là kiêu ngạo. Mà là sự thật.” Tiếng nhạc ngừng lại và anh lùi ra vừa đủ xa để nhìn xuống mặt cô.
“Có lẽ chúng ta nên kiếm đồ uống.”
Đồ uống sẽ dẫn tới những thứ khác nữa và họ đều biết điều ấy. Biết từ cái cách đôi mắt màu lục của anh nhìn vào mắt cô và cách cơ thể cô phản ứng lại. Cô không quen biết anh. Dù vậy cô muốn biết về anh. Muốn biết tất cả những gì xấu xa sẽ mang lại cảm giác vô cùng tuyệt diệu. Dù chỉ trong chốc lát, nhưng cô tỉnh táo hơn thế và có rất nhiều việc phải làm vào buổi sáng. “Tôi phải đi rồi.”
Ánh đèn chùm màu tía và xanh dương lướt dọc mũi và má anh. “Đi đâu?”
“Về nhà.” Nơi cô an toàn trước những kẻ lạ mặt đẹp trai quá sức quyến rũ và quá nhiều testosterone[2]. “Sáng mai tôi sẽ đi sớm và tôi cần ở cạnh cha mình vài giờ trước khi đi.”
[2] Kích thích tố sinh dục nam (tiếng Anh)
Cô hơi mong chờ anh sẽ giận dữ chỉ ra rằng anh mới đến đám cưới chưa được bao lâu để giúp cô, vậy mà giờ cô lại bỏ về. “Tôi sẽ tháp tùng cô ra.”
“Cảm ơn anh lần nữa vì đã đến đám cưới của em họ tôi,” Sadie nói khi cô và Vince đi dọc hành lang về phía phòng cô dâu trong Cung điện tình yêu. “Tôi cảm thấy có lỗi vì anh đã phải ăn vận tử tế chỉ vì một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.”
“Tôi đâu có ăn vận tử tế đến mức ấy đâu, và tôi đã nợ cô mà,” anh nói, giọng nói trầm của anh vang lên khắp lối đi hẹp dẫn đến cuối căn nhà.
Họ cùng nhau vào phòng cô dâu, ánh đèn từ hành lang tràn qua cửa chiếu xuống những hàng ghế salon và túi đồ rỗng không. Trong luồng ánh sáng hình chữ nhật từ hành lang, áo khoác và túi du lịch của cô nằm trên một chiếc ghế và cô đi về phía đó. “Anh không hề nợ tôi, Vince.” Cô nhặt áo lên và nhìn anh qua tấm gương trong phòng trang điểm. Ánh đèn cắt ngang qua cổ cô và ngực anh, cả căn phòng còn lại chìm trong không gian tranh tối tranh sáng.
Anh lấy áo khoác khỏi tay cô. “Chúng ta giờ không nợ nần gì nhau nữa hả?”
Điều đó có vẻ quan trọng với anh đến mức cô gật đầu, nhận ra có lẽ anh không thể nhìn thấy được và nói, “Phải. Chúng ta không nợ nần gì nhau hết.”
Anh mở áo khoác sau lưng cô, và cô luồn hai tay vào ống tay áo. Mu bàn tay anh chạm nhẹ trên cánh tay và bả vai trần cô khi anh giúp cô mặc áo.
Sadie bỏ tóc ra khỏi cổ áo và ngoảnh qua vai nhìn anh. Miệng cô ở ngay dưới miệng anh, cô thì thầm, “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Hơi thở anh mơn man môi cô. “Cô chắc là mình muốn về nhà chứ?”
Không. Cô chẳng chắc gì hết. Cô cảm thấy anh cúi xuống đúng một giây trước khi miệng anh phủ lên miệng cô, ấm áp và hoàn toàn nam tính. Nam tính đến mức cô nhận thấy như thể có một phát đạn thiêu đốt thẳng từ ngực xuống đáy dạ dày mình. Cảm giác râm ran mà anh đã châm ngòi trên sàn nhảy bùng cháy, và cô hé miệng ra. Anh tiến vào, nóng bỏng, ướt át và tuyệt vời. Các ngón chân của cô cong lại trong giày và cô tan chảy vào trong bức tường vững chãi của anh. Tay anh vòng quanh eo cô và anh ôm sát cô vào người mình. Ôm cô thật chặt kể cả khi anh đẩy cô vào cuộc đột kích gợi tình của khoái lạc. Cô không biết mình liệu có phản kháng hay không. Thực sự không có cơ hội nghĩ đến điều đó trước khi anh làm hơi nóng dâng cao, trao cho cô những nụ hôn sâu, ướt. Cô cố bắt kịp anh, cố hút anh vào sâu trong miệng mình khi cơ thể cô nóng bừng và tan chảy, muốn thêm. Không chỉ có lưỡi anh ở sâu bên trong.
Dục vọng cuộn tròn quanh cô, siết chặt lấy cô với nhiều khoái lạc đến mức cô không kháng cự lại khi cảm thấy tay anh trượt lên eo để ôm lấy ngực mình. Qua lớp vải lụa bóng mỏng manh, đôi tay nóng rực kia khiến ngực cô săn lại và cô rên sâu trong họng. Sống lưng cô run lên, và cô quay lại đối mặt với anh.
Tất cả chuyện này đang xảy ra vô cùng nhanh chóng. Quá nhanh, cả thế giới của cô thu lại, tập trung vào khuôn miệng nóng ran và bàn tay ấm áp đang chạm vào, nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô. Miệng anh tiếp tục ngốn ngấu miệng cô trong đam mê nóng bỏng và khát khao mãnh liệt, còn cô rê tay khắp cơ thể anh. Vai và ngực anh. Cổ và mái tóc ngắn của anh.
Cô đang gặp rắc rối, rắc rối rất lớn, nhưng cô không quan tâm. Bàn tay ấm áp đặt trên da thịt nhức nhối của cô có cảm giác thật tuyệt vời. Miệng anh thơm ngon, vật nam tính của anh ép vào khung xương chậu cô, cứng rắn và mạnh mẽ.
Anh di lòng bàn tay ấm sực lên phần đùi trần mát lạnh của cô và trượt ngón tay vào dưới vạt chiếc váy ngắn. Miệng anh trượt lên cổ cô. “Em thật đẹp, Sadie.” Miệng anh hé ra bên cổ cô và tay anh len vào giữa hai chân cô.
Cô thở dốc khi tay anh ôm lấy cô qua lớp vải ren và lụa của chiếc quần con. Chuyện này không xảy ra chứ. Thật không nên tí nào. Cô không nên để chuyện này xảy ra. Không phải ở đây. Không phải bây giờ.
“Em đã sẵn sàng rồi này,” anh nói sát cổ cô.
Luồng hơi nóng dữ dội và mãnh liệt rót khắp huyết quản cô, và cả thế giới của Sadie chỉ còn lại khuôn miệng nóng rực áp trên cổ cô và các ngón tay của Vince.
Cô rên lên và ngả đầu ra sau.
“Em có thích thế này không?”
“Có.” Cô phải ngăn anh lại. Ngay bây giờ, trước khi không còn dừng lại được nữa. Anh vuốt ve cô và... “Ôi Chúa ơi.”
“Nữa nhé?”
“Vâng.”
“Quấn chân em quanh eo anh đi.”
“Gì cơ?” Cô mê mụ. Mê mụ trước bất kỳ thứ gì ngoại trừ bàn tay đang mang đến khoái lạc của anh.
“Quấn chân em quanh eo anh và anh sẽ yêu em.”
“Gì cơ?” Cô mở miệng ra định bảo anh rằng họ không thể áp vào cửa để làm chuyện gì. Anh phải dừng lại. Dừng lại trước khi – “Ôi Chúa ơi,” cô rên rỉ khi một luồng lửa giữ rịt lấy và thiêu đốt cô từ trong ra ngoài. “Đừng dừng lại, Vince.” Nó bắt đầu từ giữa đùi và lan toả khắp da thịt cô. Đầu cô quay cuồng và tai cô rung lên khi hết đợt sóng này đến đợt sóng khác của cực khoái rừng rực đổ xô vào. “Làm ơn đừng dừng lại.” Cô siết chặt đùi quanh bàn tay anh. Cơ thể cô rộn ràng với dục vọng thuần túy, hết lần này đến lần khác, nó lao rần rật khắp da cô cho tới khi gam khoái lạc nóng hổi cuối cùng chảy khỏi đầu ngón tay ngón chân. Chỉ đến lúc ấy cô mới dần dần nhận thức được nơi mình đang ở và việc cô vừa mới cho phép xảy ra. “Dừng lại!” Cô bước tránh ra. “Dừng lại!” Cô đẩy tay và ngực anh. Cô đang làm gì thế này? Cô đã làm gì thế này? “Anh đang làm gì vậy?”
“Chính xác những gì em vừa muốn tôi làm.”
Cô kéo phần thân trên lên và đẩy chân áo đầm xuống. Đây là đám cưới của em họ cô. Ai cũng có thể bước vào. “Không. Tôi không hề muốn điều đó.” Tạ ơn Chúa là cô không thể thấy mặt anh và anh cũng không thấy mặt cô.
“Em vừa van nài tôi đừng dừng lại đấy.”
Thật sao? “Ôi Chúa ơi.”
“Em cũng nói vậy đôi ba lần.”
Cảm giác bỏng rát ở má cô lan sang đôi tai đang rung rung. Cô khép áo khoác lại che kín váy và túm lấy chiếc túi du lịch. “Có ai nhìn thấy chúng ta không?”
“Tôi không biết. Một phút trước em có vẻ không quan tâm mấy đến chuyện đó.”
“Ôi Chúa ơi,” cô lại nói vậy và lao ra khỏi phòng.
o O o
Cơn bức bối đập nặng nề ở đầu và thân dưới Vince. Cô thực sự sắp bỏ đi đấy à? Khi mà anh chưa xong sao? “Chờ đã!” anh gọi to khi đuôi áo khoác cô biến mất khỏi tầm nhìn. Anh đứng trong phòng của cô dâu trong một chỗ tổ chức đám cưới nào đó ở Texas với thằng bé đang cương. Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Anh vừa mới chạm vào cô, chỉ mới đang chuẩn bị ve vuốt cô, thế mà cô đã đạt đỉnh.
“Khỉ gió.” Anh thở ra một hơi và nhìn xuống người, nhìn vào cái lều trước quần mình. Anh đã biết cô sẽ rất rắc rối mà. Anh chỉ không biết cô lại là một ả thích nhử đàn ông. Không phải sau khi cô áp cả người vào ngực anh trên sàn khiêu vũ. Không phải sau khi cô ngước lên nhìn anh như thể cô đang nghĩ đến việc kia. Anh đã ở gần đủ số phụ nữ để biết khi nào thì họ đang nghĩ đến việc cởi đồ, và cô đã nghĩ đến điều đó khá là nhiều.
Anh ngồi xuống một cái ghế, chỉnh mình sang phải rồi ngả đầu vào bóng tối. Anh không thể rời đi. Chưa được. Phải đợi cho tới khi anh không bị vật dưới quần mình dẫn trước. Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình đưa tay vào trong váy một cô gái và rồi cô ta bỏ lại anh nhức nhối và cô đơn là khi nào. Có lẽ là trung học chăng.
Lúc trước, khi anh kéo cô lại gần đến mức anh có thể nghe tiếng cô qua tiếng nhạc, cô đã tan chảy vào anh, nhắc anh nhớ rằng anh đã không làm chuyện đó với ai kể từ khi rời Seattle. Đến lúc chỉ có hai người họ vào phòng, anh đã hơi phản ứng và đã hành động như những gì bản năng mách bảo. Anh hẳn đã không hôn Sadie nếu anh không nhìn vào gương, nhìn vào dải ánh sáng cắt ngang khuôn miệng xinh đẹp của cô và khe ngực phi thường khi trước đã nhấp nhô trên ngực anh. Có lẽ đó không phải là một trong những ý kiến hay ho nhất của anh, nhưng cô cũng không hẳn đã phản đối, và anh đã từ hơi phản ứng chuyển sang cứng ngắc trong chưa đầy một giây. Anh cúi người về phía trước và tựa cẳng tay lên hai đầu gối. Qua bóng đêm, anh nhìn xuống mũi giày da. Cô không nợ anh việc nọ, nhưng nếu không muốn, đáng ra cô nên cản anh lại trước khi anh trượt tay lên bầu ngực no đầy ấy. Cô đủ già dặn để biết rằng hôn hít và có tay đàn ông trong quần lót sẽ kết thúc ở đâu. Cô đủ già dặn để biết nó kết thúc bằng việc cả hai người đều nhận được gì đó. Và phải, có lẽ đây không phải là nơi tuyệt nhất để cởi đồ, nhưng có nhiều khách sạn trong thị trấn. Anh đã thấy chúng. Anh có thể cho cô chọn, nhưng thay vào đó cô đã bỏ chạy như thể đuôi cô dính lửa. Chẳng bỏ lại gì cho anh trừ cái của nợ dưới quần. Không gì ngoài bức bối. Không gì cả. Một lời cảm ơn cũng không.
Đèn bật sáng và Vince ngước lên khi một cô gái mặc váy Bubble Yum đi vào. Cô ta có những lọn tóc quăn dài màu vàng được ghim quanh đầu. Cô ta dừng phắt lại và mắt mở to. Một tay đưa lên thân chiếc váy không quai và cô ta há hốc miệng. “Anh đang làm gì ở đây?”
Câu hỏi hay đấy. “Gặp một người.” Vince đã quen nghĩ thật nhanh và đưa ra những lời nói dối không ngắc ngứ. Anh đã được huấn luyện để bỏ ra vừa đủ lượng thông tin nhằm xoa dịu những kẻ thẩm vấn. “Nhưng tôi đoán ắt là cô ấy đã đi rồi.” Anh cũng biết cách đổi chủ đề và chỉ vào váy cô nàng. “Tôi thấy là cô cũng tham dự đám cưới đấy nhỉ.”
“Phải. Tên tôi là Becca, tên anh là gì?”
“Vince.” Anh vẫn không muốn mạo hiểm đứng dậy và dọa Becca non nớt.
“Anh định gặp ai thế?”
“Sadie.” Cô ả thích nhử đàn ông.
“Tôi vừa thấy cô ấy bỏ đi rồi.” Cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. “Cô ấy đã cho anh leo cây.”
Theo những cách mà anh không muốn Becca biết đến, đó là lý do anh vẫn ngồi yên.
“Tình yêu đúng là như hâm,” cô ta nói, rồi trước sự hãi hùng của Vince, oà ra khóc. Cô ta lắc đầu và các lọn tóc trên đầu cô ta lắc lư khi cô ta kể cho anh mọi chuyện về gã bạn trai, tên khốn xấu xa hư hỏng, Slade. Cô ta lải nhải về khoảng thời gian dài dằng dặc mà họ đã hẹn hò và những kế hoạch mà cô ta dự định cho tương lai của họ. “Anh ta đã hủy hoại tất cả. Anh ta đã lừa dối tôi và ngoại tình với cô ả Lexa Jane Johnson đĩ thõa!” Becca với tay lấy một mẩu Kleenex trên mặt bàn sau lưng. “Lexa Jane,” cô ta nức nở. “Cô ta ngu ngốc như một mớ tóc rối và đã bị cưỡi còn nhiều hơn một con la cho thuê. Sao đàn ông lại bị thu hút bởi những người phụ nữ như vậy chứ?”
Ngay lập tức vật trong quần Vince trở lại bình thường và anh gần như thấy biết ơn Becca cùng cơn kích động của cô ta. Gần như, nhưng anh chưa từng là loại đàn ông chịu nổi những phụ nữ đa cảm.
“Vì sao chứ?” cô ta lại hỏi.
Anh cho rằng đó là một câu hỏi tu từ. Hay ít nhất thì cũng quá dễ hiểu rồi, nhưng cô ta đang nhìn anh chằm chằm qua đôi mắt sũng nước như thể đang chờ một câu trả lời. “Vì sao đàn ông lại bị thu hút bởi những phụ nữ dễ dãi à?” anh hỏi, chỉ để chắc chắn rằng họ đang ở cùng một chỗ.
“Phải. Vì sao đàn ông luôn lăng nhăng với những ả đĩ thỏa?”
Anh chưa bao giờ thích từ “đĩ thõa”. Nó bị dùng quá nhiều và ám chỉ rằng một phụ nữ dơ bẩn chỉ vì cô ta thích làm tình. Điều đó không hẳn lúc nào cũng đúng.
“Vì sao đàn ông lại muốn điều đó à?”
Anh có thể nói dối giỏi đấy, nhưng chưa có ai bảo anh khéo léo hết. “Bởi vì vài phụ nữ quá dễ đoán và không giả vờ. Bạn biết cô ta muốn gì, và đó không phải là bữa tối cùng một bộ phim.”
Trán Becca nhăn lại. “Không phải như thế là hời hợt cảm xúc đối với cả hai người sao?”
“Phải.” Anh đặt tay lên tay vịn của ghế và chuẩn bị đứng dậy. “Chính xác là như vậy. Quan hệ tình dục hời hợt về cảm xúc. Cô đi vào, cô thoát ra, và chẳng ai bị tổn thương hết.” Anh nhổm nửa người khỏi ghế, và Becca lại òa ra khóc một cách kích động. Khỉ thật. “Chà, một... Rất vui được gặp cô, Becca.” Đây là lỗi của Sadie, và thật tốt là sáng mai cô sẽ rời thị trấn còn anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Anh sẽ thật thích được vặn cổ cô.
“Như thế là vô cùng trẻ con và đáng ghê tởm, Vince ạ.”
Nó thuận tiện và mang lại lợi ích cho cả hai bên, anh có thể tranh cãi như vậy, nhưng anh không thích tranh luận về tình dục và đạo đức với Becca, và anh tự hỏi mình còn phải ngồi đó bao lâu. Ba mươi giây? Một phút? “Tôi có thể lấy gì cho cô trước khi tôi đi không?”
“Đừng đi.” Cô ta nuốt nước bọt và lắc đầu. “Tôi cần một người để nói chuyện cùng.”
Gì cơ? Trông anh giống con gái sao? Hay thậm chí là giống một trong những gã đàn ông thích trò chuyện về những thứ vớ vẩn? “Sao không tìm một trong các bạn gái của cô nhỉ? Tôi sẽ tìm một người trong số họ nếu cô thích.” Dù thực sự là anh sẽ không nỗ lực đi tìm một khi anh thoát được ra cửa.
“Họ sẽ chỉ lại bảo tôi hãy quên nó đi bởi vì ai cũng biết Slade là đồ khốn nạn.” Cô ta lại lắc đầu và quệt mũi. Đôi mắt đỏ sũng nước của cô ta nheo lại. “Tôi muốn cả hai bọn chúng bị rận và chết trong một tai nạn khốc liệt.”
Ái chà. Thật cay nghiệt làm sao và đó cũng chính là lý do anh vòng một vòng cua lớn để tránh những phụ nữ muốn có một mối quan hệ tình cảm.
“Tôi muốn chúng bị thương tật rồi biến dạng và tôi khao khát được cán bẹp bọn chúng bằng chiếc Peterbilt mà chú Henry Joe của tôi sở hữu!”
Một cơn đau hình thành sau đầu Vince và anh đột nhiên cũng có một khao khát của chính mình. Khao khát muốn có vị của họng súng trong miệng.
Hãy Cứu Em Hãy Cứu Em - Rachel Gibson Hãy Cứu Em