There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
iz đưa thức ăn lên miệng bằng bàn tay lành lặn, thấy biết ơn vì Tara đã nhất quyết bắt cả nhà phải dùng dao nĩa. Chắc là phải khó khăn hơn nhiều nếu phải bốc món cừu bằng tay.
“Gì đây?”, Todd phẩy tờ giấy, không nhắm vào một ai cụ thể.
“Trông như một cuốn sách khoa học tồi dành cho cháu nhỉ”, Simon đáp.
“Giống như là vi trùng học hơn.” Tara liếc nhìn. “Học xong cái môn đấy hàng tuần liền dì mơ thấy ác mộng luôn. Hễ có ai hắt xì hơi là dì nghĩ chắc chắn là dì sẽ chết vì một căn bệnh lạ nào đấy.”
“Ai vẽ đây?”
“Em”, Cian nói với tới từ phía cuối bàn. “Chị Tara gợi ý em phác họa những gì em thấy được khi dùng quyền năng của mình. Em thấy như vậy đấy.”
Tara đưa tay về phía Todd. “Đưa tôi xem thử nào?” Todd đưa tờ giấy cho cô.
“Em thấy gì vậy?”, Duncan ngồi bên hỏi.
“Tế bào. Để xem…” Cô gạt đĩa ăn sang một bên và trải tờ giấy ra trước mặt. “Những đường thẳng này giống như mạch máu hay có thể là động mạch. Còn đây là tế bào. Ôi trời, nếu em không nhầm thì đây là ty thể, một nhân tế bào, đại loại thế.”
“Em nghĩ đó có nghĩa là gì?”
“Chị có xác định được đấy là tế bào người hay động vật không?”, Todd hỏi.
“Tôi ghét những thứ cực nhỏ. Những thứ mà mắt thường khó nhận ra ấy. Tôi biết đó là một tế bào. Nhờ vào hình dạng có thể nói đó là của người, nhưng tôi cũng không dám chắc.”
“Cháu nghĩ đó có nghĩa là gì?”
Liz đưa mắt nhìn Ian. “Bác nói di sản và quyền năng của chúng ta bắt nguồn từ tự nhiên. Đất, lửa, nước, và gió. Ấy vậy mà Simon lại giao cảm được với động vật, thậm chí còn có thể biến thành một loài gì đó nữa. Amber thì có những quyền năng mang tính đồng cảm mà không chính xác thuộc về những yếu tố kể trên, cả những linh cảm của Lora cũng thế.”
“Đúng vậy. Nhưng tất cả những người mang dòng máu Druid đều có một khả năng gì đó nằm ngoài những yếu tố kia. Những khả năng đó có nguồn gốc từ sự kết nối sâu hơn với tổ tiên, với năng lượng xung quanh chúng ta.”
“Chẳng phải nhà khoa học nào đó đã cho rằng con người chỉ dùng đến mười phần trăm não bộ sao?”, Todd hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chẳng phải nếu như cho rằng tổ tiên nhà mình đã học được cách sử dụng chín mươi phần trăm còn lại thì cũng là giả thuyết đáng tin cậy hay sao?”
“Ta nghĩ Todd nói đúng.”
Liz đưa mắt nhìn bàn tay đau. “Lora, đã bao giờ có ai trong nhà mình thực sự ốm chưa?”
“Dĩ nhiên rồi. Cả Duncan và Fin ngã bệnh sau khi hai đứa quyết định đi bắt cá ngoài suối vào giữa mùa đông. Nếu dùng nơm thì đã chẳng xảy ra chuyện rồi, nhưng hai đứa nghĩ tốt hơn là bắt bằng tay nên mới ra nông nỗi đó.”
Duncan nhướng một bên mày về phía Fin và anh nhún vai. “Cian thì sao? Lần cuối em ấy ốm là khi nào ạ?”
Lora nghiêng nghiêng đầu về một bên suy nghĩ. “À, nó… Không, chỉ Fin thôi.” Bà như nói với chính mình. “Ta không nhớ Cian ốm lần nào. Mình có nhớ gì không, Ian?”
Ông lắc đầu. “Không hề, các con trai của ta luôn lớn lên khỏe mạnh.”
“Cô hỏi làm gì?”, Fin hỏi.
Thay vì trả lời, Liz hỏi một câu nữa. “Thế còn bị thương thì sao ạ?”
“À, đấy lại là chuyện hoàn toàn khác. Cian ngã ngựa và rơi trúng vào một cái cây đổ. Vai nó bị một vết cắt sâu. Suốt nhiều ngày chúng ta cứ lo nó bị nhiễm trùng.”
“Nhưng em ấy không bị, đúng không? “Không.”
“Thế sẹo thì sao? Em có dấu vết gì gợi nhớ về vụ ngã ngựa đó không, Cian?”
Cian nhìn lên vai trái. “Không ạ. Chẳng có gì nhắc em nhớ về lần đấy cả.”
Liz đẩy ghế ra và đi quanh bàn. Cô cởi những lớp băng ra khỏi bàn tay bị thương.
“Chị định làm gì vậy?”
“Bình tĩnh nào.” Một ý nghĩ vừa hình thành trong đầu cô về ý nghĩa của các tế bào Cian trông thấy. Fin đứng lên và nhường ghế anh bên cạnh Cian cho cô.
Cian nhìn cô chăm chăm với vẻ bối rối. “Chị muốn em làm gì?”
“Nhắm mắt lại đi.” Liz cầm lấy tay cậu và giơ lên
không trung. Cô để bàn tay lành của mình bên dưới bàn tay cậu nhưng không chạm vào. “Hãy nghĩ về những tế bào đó đi, những hình ảnh mà em trông thấy khi dùng đến quyền năng của mình ấy.”
Cian cựa quậy trên ghế, nét mặt tập trung. Sau hai lần hít sâu, nét lo lắng trên mặt cậu nhạt dần. Hơi thở đều đặn. “Em thấy những vòng tròn và đường thẳng.”
“Chúng có chuyển động không?” “Aye. Theo nhịp điệu đều đều.” “Giống như mạch đập đúng không?” “Chắc vậy.”
Liz hạ thấp bàn tay lành xuống và đưa bàn tay bị thương vào bên dưới lòng bàn tay cậu. Cả hai bàn tay cô đều không chạm vào tay cậu.
Nét mặt Cian thay đổi. Cậu cau mày. “Màu của hình ảnh giờ trở nên tối hơn. Đen và xám.”
“Thế trước đó thì màu gì?” “Đỏ chứ không phải hồng.”
Liz đưa mắt nhìn Fin đang đứng bên cạnh.
“Cố di chuyển hình ảnh tối màu kia ra khỏi tâm trí em và thay vào đó bằng màu em thấy trước đó đi.”
“Bằng cách nào?”
“Em cứ thử đi”, Fin khuyến khích. “Chỉ tập trung vào màu em thấy ấy.”
Liz gật đầu với Fin. Anh biết cô đang cố bảo Cian làm chuyện gì.
Cả bàn im lặng quan sát nét mặt Cian. Liz nhắm mắt và tập trung vào cơn đau nơi tay mình, tìm kiếm sự thay đổi. Cô hít sâu nhiều lần và hình dung cơ thể mình tự lành lại, hình dung năng lượng của Cian đang chảy vào lòng bàn tay mình.
“Chúa ơi”, Tara há hốc miệng.
Liz mở bừng mắt ra, và Cian cũng vậy.
Một ánh sáng màu xanh xuất hiện dao động quanh bàn tay Cian. Trong tích tắc, cơn đau nơi bàn tay cô biến mất nhưng khi Cian mất tập trung, nó quay trở lại và ánh sáng kia cũng nhạt đi.
Fin đặt tay lên vai cô. “Cô cảm thấy gì không?”
Mặt Liz sáng bừng lên, ánh mắt lấp lánh. “Cơn đau biến mất. Trong một phút có cảm giác như vết thương đã lành hẳn.”
“Thế có nghĩa là gì?”
“Em là người chữa lành vết thương đó, Cian.”
“Sao có thể thế được? Phụ nữ mới làm việc đó, không phải đàn ông.” Có vẻ như cậu không thấy phấn khởi bằng cô.
“Ồ, đừng có phân biệt giới tính như thế chứ. Đàn ông có thể chữa lành vết thương, có thể là bác sĩ. Thực tế, trong thế kỷ của chị đàn ông làm bác sĩ nhiều hơn phụ nữ. Bác sĩ phẫu thuật nữa, người cứu sống bệnh nhân hàng ngày ấy.”
Cian ngồi yên trầm ngâm. Cậu đưa mắt nhìn cha, tìm kiếm sự đồng thuận.
“Tổ tiên cho biết để đánh bại được Grainna chúng ta cần tập trung hết những sức mạnh mình có được. Quyền năng mới được tìm thấy này sẽ giúp ích cho cuộc chiến hơn ta tưởng. Khả năng chữa lành vết thương do mụ ta gây ra đúng là một món quà vô giá từ thượng đế”, Ian tự hào.
Cậu út nhà MacCoinnichs cười tủm tỉm.
“Có vẻ như vết thương của cháu không còn tệ như lúc nãy nữa.”
“Chúng ta vẫn cần phải cẩn thận, Elizabeth. Cian cần thời gian để tìm hiểu về quyền năng đó hơn.”
Mặc kệ Fin phá đám. Không thèm đếm xỉa gì đến lời của anh, Liz lại chìa tay về phía Cian lần nữa.
* * *
Họ đứng thành hàng, vai kề vai, trong khi Grainna đi tới đi lui. Một trong số họ giữ sức mạnh, đủ để ngăn không cho mụ biết ngay được đó là ai.
Mụ đưa mắt nhìn thủ lĩnh của đoàn người. Trong thoáng chốc, người đàn ông lấy can đảm nghếch cằm lên thách thức. Grainna nheo mắt nhìn anh ta và chèn vào đầu anh ta hình ảnh tay chân bị cắt lìa khỏi thân. Anh ta đưa hai tay lên đầu rồi ngã quỵ xuống đau đớn. Máu từ mắt chảy ra thành dòng.
Grainna tiến đến người kế tiếp trong hàng. “Ngươi học nhanh đấy”, mụ nói với người đàn ông đang cúi đầu và mắt cụp xuống tỏ vẻ kính nể quyền năng của mụ. Khi mụ di chuyển, những cái đầu nhất loạt cúi xuống, bọn trẻ con túm lấy chân cha mẹ thút thít khóc. Mụ chui vào đầu lần lượt tất cả những người lớn khi đi qua họ nhưng không tìm thấy gì.
Mụ xoay người bước đi một quãng rồi quay lại đối mặt với họ. “Lộ diện đi.”
Cả đám người nhìn nhau hoang mang, không hiểu mụ muốn thứ gì. Grainna giơ một tay lên, định tiêu diệt tất cả thì một giọng nói nhỏ cất lên. “Tôi chính là người bà muốn tìm đây.”
Từ đằng sau một trong những cậu bé là một cô bé không quá mười lăm tuổi, quần áo rách rưới, tóc tai rối bù. Dù đi với một đoàn người cùng chung cảnh ngộ, nhưng cô bé vẫn không giấu đi được sự nghèo khổ của mình. Khi cô bé bước lên phía trước, người đàn ông bên cạnh giơ chân đi bốt ngáng khiến cô bé ngã ra đất. Cô bé quay lại và nhổ nước bọt vào chân ông ta. “Tôi tự nguyện nộp mình là cho chính bản thân tôi. Chứ không phải cho chú.”
Thái độ thách thức của cô bé khiến đám người xôn xao.
“Cái nòi ma quỷ”, ông ta rủa sả.
“Chú nói đến ma quỷ nào thế?” Cô bé lồm cồm đứng dậy và tự tin đi về phía Grainna.
Grainna cố đi vào tâm trí của cô bé nhưng không thể đánh bại được ý chí của cô. Thú vị đây.
Tuy nhiên ông chú của cô bé lại hoàn toàn là chuyện khác. Ông ta xem thường đứa cháu gái chỉ vì sự tồn tại của cô. Grainna đi sâu hơn nữa vào tâm trí ông ta và nhận ra lý do. Người đàn ông nọ đã dùng con bé để thỏa mãn thói dâm dục của mình, đổi lại con bé cho ông ta biết ông ta sẽ chết như thế nào và vào khi nào. Tâm trí của ông ta giờ đây lấp đầy nỗi sợ hãi khi ông ta nhìn con bé trân trối.
Cô bé đứng cách Grainna chừng một mét, nghếch cằm lên.
“Ngươi không sợ ta. Tại sao?” “Vì bà sẽ không giết tôi.”
“Sao ngươi biết?”
Cô bé đưa mắt nhìn đoàn người, hầu như không ai nhìn cô. “Tôi thấy được tương lai. Tôi thấy trước rằng hôm nay tôi đứng đây với bà.”
Nhà tiên tri đích thực đây rồi. Không cần đến quả cầu thủy tinh nữa. “Ngươi tên gì?”
“Người ta gọi tôi là Tatiana.” Giọng cô bé nghe già hơn tuổi. Nói gì thì nói, lớn lên dưới bàn tay ông chú dâm đãng, cô bé không có lựa chọn nào khác. “Tôi gọi bà là Grainna được chứ?”
Mụ mỉm cười trễ nải. “Được”, mụ đáp. “Này nhà tiên tri, nói ta biết khi nào thì chú ngươi chết vậy?”
Câu hỏi khiến cả đám người nhất loạt há hốc miệng. Tatiana ngước nhìn Grainna. “Trước hoàng hôn.”
* * *
Liz ngồi bên cạnh em gái trong ngôi nhà nhỏ bên dòng suối. Bên ngoài, Fin, Duncan, và Simon đang thực hành với quả cầu lửa. Dấu hiệu duy nhất cho thấy cô đã từng bị bỏng chỉ còn là một vệt đỏ mờ mờ. Ngày nào Cian cũng “chữa” cho cô. Trong một tuần, cậu chấp nhận và sử dụng quyền năng của mình bất cứ khi nào có thể, miễn là tránh được tai mắt người ngoài.
“Chẳng phải thật tuyệt sao khi mà em ấy có thể giúp được vài người trong làng? Như bà Claunch đang đến khổ sở với căn bệnh thấp khớp đấy.”
“Bà Claunch thì không sao, nhưng chị sợ phản ứng của những người khác có thể dẫn đến một vụ tương tự như vụ hành quyết những phù thủy Salem thì nguy.” Liz cởi váy ra. Bên trong là quần short và một chiếc áo hai dây nhẹ nhàng.
“Em ganh tị với chị đấy.”
“Thôi mà, lần tới em nhớ mặc như chị là được chứ gì.” “Chắc chắn rồi.”
Đúng là ăn mặc như thế này thì rất là tiện, nhưng còn hơn thế nữa, Liz không muốn xống váy lùng nhùng lại bắt lửa như lần trước nữa.
“Chị sẵn sàng cho việc đó chưa?”
“Ai mà sẵn sàng cho được?” Đã đến lúc Simon thực hành quyền năng của nó.
“Nó sẽ ổn.”
“Chúa ơi, chị mong là vậy. Nếu như nó biến thành con gì đó rồi không thể trở về như cũ thì sao?”
Tara cười gượng. “Vậy thì tốt hơn hết là chúng ta nên ở bên nó khi chuyện đó xảy ra chứ sao. Nào, Lizzy, tin con trai mình chút đi.”
Hai chị em bước ra khỏi nhà cùng nhau đúng lúc Duncan nắm một quả cầu lửa trong tay và dập tắt lửa. Không giống như những người khác, Duncan không bị bỏng khi đụng phải lửa.
Fin nhìn thấy cô. Anh đưa mắt nhìn từ đầu đến chân rồi chuyển sang Simon. Anh ta có ủng hộ cách ăn mặc của mình không nhỉ?
“Sẵn sàng chưa?” “Rồi.”
Duncan và Fin đứng hai bên con trai cô. Mặc dù cũng phải mất một thời gian nữa Simon mới cao lớn bằng hai người kia, Liz không có gì để phàn nàn về họ với tư cách là những người thầy thông thái của Simon, và Simon dành cho họ sự tôn trọng mà không một người đàn ông nào ở thời đại của cô có được từ nó. Cô hàm ơn cả hai người, nhất là Fin, dù cô ghét phải thừa nhận điều đó.
Cảm thấy sự lo lắng của mẹ, Simon quay sang cô và nói, “Mẹ sẵn sàng chưa ạ?”.
“Lúc nào mà mẹ chả sẵn sàng chứ.”
Nói dối kinh khủng luôn, Simon nói bằng ý nghĩ.
Ừ đấy. “Mẹ ổn, thật mà.”
“Cháu thử với con gì trước?”, Tara giải tỏa sự lo âu nơi Lizzy.
“Chim ưng đi. Cháu nghĩ con này dễ nhất.”
“Cháu còn muốn chúng ta làm gì không?”, Fin hỏi. Simon lắc đầu và liếc nhìn lên bầu trời.
Liz chăm chăm nhìn theo, quan sát con trai nhắm mắt và giữ hơi thở đều đặn. Bên trong đầu, nó bắt đầu nói với chính mình, rồi nói to cho hết thảy cùng nghe.
“Ta nghe gió gọi. Gọi mời ta bay bổng cùng nó. Ta dang cánh tay…” Khi cậu ra lệnh cho hai cánh tay mình, Liz tập trung vào mấy ngón tay của con trai. Cậu xòe rộng bàn tay và xoay cổ tay. “Để bay được, ta cần nhấc hai chân lên cho đến khi gió tập trung vào bên dưới cánh…”
Gương mặt Simon trở nên căng thẳng nhưng không có gì xảy ra cả. Cậu hạ cánh tay xuống, thất vọng.
“Không sao đâu, chúng ta có thể thử lại sau mà.”
“Không.” Simon cởi phăng áo qua đầu và vứt nó sang một bên.
Cậu lại nhắm mắt lần nữa và bắt đầu lại.
“Gió sẽ mang ta lên bên trên những tán cây. Ta sẽ được nhìn thấy lũ cá bơi lội dưới sông.”
Liz lảo đảo người bên cạnh em gái, giọng đều đều của Simon vang vọng trong đầu cô.
Cậu rướn cao cổ, xoay đầu và thớ cơ bên dưới da bắt đầu nhấp nhô. Liz nuốt khan, tập trung vào những ngón tay của con trai, và cắn chặt môi. Khi Simon nắm chặt tay, những ngón tay biến mất thay vào đó là những chiếc lông vũ màu xám.
Cô nắm lấy tay Tara, mắt mở to, lầm rầm cầu nguyện cho điều gì đó xảy ra, nhưng lại không muốn nhìn thấy con trai biến hình. Liz cảm thấy người cô lảo đảo. Không thể dứt mắt ra khỏi con trai, cô nín thở.
Máu dường như đang đổ dồn lên não cô.
Simon cong hai cánh tay, vươn ra và trong một thoáng, chúng vẫy vẫy trong hình dáng cánh chim. Liz nghe con trai gọi trong đầu, nó lại phẩy hai cánh tay lần nữa, và trở về bình thường. Là người.
“Lizzy?”, Tara gọi chị, nhưng tất cả những gì cô trông thấy là con trai mình đang đi xuống một đường hầm dài tối đen. Nó lại là Simon, chỉ là xung quanh nó đầy những ngôi sao lấp lánh.
Fin quay lại khi nghe Tara gọi Lizzy. Khi người cô bắt đầu lảo đảo, Fin vội đến bên cạnh đỡ lấy cô trước khi cô ngã ra đất.
Làn da nhợt nhạt của cô khiến anh thất kinh. Anh hạ cô nằm xuống đất và vén tóc ra khỏi khuôn mặt cô. Đầu cô ngoẹo sang một bên.
“Mẹ, mẹ có sao không?”
“Mẹ cháu ổn, Simon. Cháu đi lấy ít nước đi.” “Có lẽ cháu không nên làm chuyện đó.”
“Không, cháu làm rất tốt. Mẹ cháu sẽ không sao đâu.” Tara nắm lấy cánh tay Simon và đưa nó ra suối. “Nào, cậu bé chim. Cháu biết mẹ cháu mà, mẹ cháu sẽ không sao.”
“Cháu thực sự bắt đầu biến hình, đúng không dì?” “Ừ.” Tara và cháu trai vừa đi vừa nói chuyện.
Fin đưa mắt nhìn Duncan. “Cô ấy chưa sẵn sàng cho chuyện này.” Và cảnh tượng cô đổ vật người trên nền đất với hai mắt đảo ngược cũng không phải là hình ảnh Fin đã chuẩn bị tinh thần chứng kiến.
Liz cựa quậy bên dưới tay anh. Cô từ từ mở mắt. Sau khi chớp chớp vài cái, cô tỉnh lại.
“Tôi ngất hả?”
Fin gật đầu.
“Simon đâu?”
“Đang đi lấy nước cho cô.”
Liz gượng ngồi dậy nhưng lại ngã, khuỷu tay chống ra đằng sau.
“Nằm xuống đi.”
“Tôi không muốn thằng bé thấy tôi như thế này.” Cô nhìn vào mắt anh. “Nó sẽ tự trách mình.”
“Để tôi giữ nó lại”, Duncan nói rồi rời đi. “Khỉ thật.”
Vừa nghe tiếng chửi thề thốt ra từng miệng cô, lòng anh nhẹ nhõm hẳn. Cô đã khỏe hơn.
“Tôi tưởng mình chịu được chuyện đó.”
“Quan sát thằng bé biến hình không phải là việc dễ dàng.”
Anh đỡ Liz ngồi dậy, nhưng không chịu để cô đứng lên cho đến khi sắc mặt của cô trở lại bình thường, nhưng kỳ thực là không.
“Nếu nó không trở lại như cũ thì sao hả Fin?”
Fin đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy của cô. “Bản chất thằng bé là người, có phải là thú đâu. Chúng ta phải tin nhất định là nó có thể trở lại được.”
Một giọt nước mắt rơi xuống má cô. Nhìn cô sợ hãi anh thấy đau lòng. Làm thế nào anh có thể bảo vệ được cô, trấn an cô rằng mọi chuyện sẽ ổn? Tất cả những gì anh có thể làm là quàng một cánh tay qua vai cô và bảo cô phải có niềm tin. Cô đã không hề vùng ra khi anh kéo cô sát vào mình là một bằng chứng cho thấy giờ này cô đang lo lắng đến thế nào.
“Nó làm tôi sợ muốn chết”, cô thú nhận.
“Tôi biết.” Và anh cũng sợ. Anh giữ nỗi sợ cùng những cảm xúc ấy chỉ cho riêng mình biết.
Anh ngồi đó ôm cô vào lòng cho đến khi anh cảm thấy cô bớt run. Khi Liz nhấc đầu ra khỏi vai anh, sắc mặt cô đã trở về bình thường. Cô nhìn vào đôi môi anh và môi cô hé mở. Liệu đấy có phải là một lời mời gọi? Có phải cô muốn anh hôn?
Khỉ thật, cô đẹp không chịu nổi. Thỉnh thoảng, vào những lúc như thế này, khi cô thể hiện sự yếu đuối của mình ra ngoài thì Fin không còn biết gì nữa. Không nghĩ đến hậu quả, anh cúi đầu chạm môi vào môi cô.
Lần đầu tiên họ ngồi nguyên như thế, môi chạm môi, không vùng ra hay hôn sâu hơn. Rồi Liz thốt ra một tiếng rên nho nhỏ khuấy động cơn ham muốn nơi anh khiến anh bắt đầu hôn cô nồng nhiệt hơn. Cô há miệng và đưa lưỡi tìm lưỡi anh. Fin đan tay vào mái tóc cô và chìm đắm vào nụ hôn nóng bỏng. Lưỡi anh dấn sâu vào nơi mà có thể là không nên, tay anh mân mê nơi mà anh đã muốn chạm vào từ rất lâu.
Ngọn lửa khao khát bùng lên trong anh với tốc độ báo động, nó khiến Fin nghĩ mình sẽ bốc cháy mất. Liz cuống cuồng bấu chặt lấy lưng anh. Fin vuốt lưng cô và lần tới khuôn ngực tròn trịa. Cô oằn người lại trước những mơn trớn của anh và run lên. Dù anh biết nụ hôn không thể tiến xa hơn, anh mơn trớn môi cô, lưỡi anh xoắn xuýt lưỡi cô trong một vũ điệu cuồng mê.
Người Fin bắt đầu căng cứng, dấu hiệu cho biết anh nên dừng lại. Lấy hết ý chí anh dứt môi ra khỏi môi cô. Cô vẫn còn nhắm mắt, hơi thở lạc nhịp giống như anh.
“Chúa ơi, lẽ ra không…”
Fin đặt một ngón tay lên môi cô, ngăn lại. “Cả hai ta đều cảm thấy như vậy, Elizabeth. Ngọn lửa giữa chúng ta.”
“Đúng thế, nhưng…”
“Không nhưng gì cả. Đừng nghĩ về chuyện đó lúc này. Chỉ khiến em hoang mang hơn thôi.” Đó cũng chính là điều anh tự nói với bản thân mình, cho dù cả anh và cô đều có chung suy nghĩ về cách giải thích hợp lý về sức hút giữa họ. Tuy nhiên, anh không muốn cô cãi cọ gì với mình. Ít ra là không phải lúc này. Ôm cô trong tay, cảm thấy cơ thể cô phản ứng với những ve vuốt của anh. Đó là điều anh muốn.
Đúng thế. Đó là điều anh muốn còn hơn cả nước, hơn cả không khí.
Duncan, Tara, và Simon quay lại, bàn tán sôi nổi về việc biến hình của Simon. Hai người buộc phải dứt nhau ra.
Trong đầu Fin lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ là làm sao mình sớm có thể có được Liz trong vòng tay lần nữa.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề