Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Chương 6
Ông Châu nhìn Xuân Hằng gục đầu khóc bên ngế, ông gằn giọng
- Con nói cho ba biết, tại sao con bỏ chồng con đi theo thằng Luân?
Xuân Thảo ngồi bên chị, nàng nhìn gương mặt đau khổ của Trí với điếu thuốc trên tay, cuối đầu chờ sự phân xử của cha nàng. Thảo không biết lỗi tại ai, chỉ biết lòng xót xa khi hai trẻ còn quá nhỏ để nhận hậu quả này
Xuân Hằng khóc như thế thật lâu, ông Châu tức giận hỏi
- Sao không nói, con đã hành động sau khi suy nghĩ kỹ, tại sao không can đảm nói lên ý của mình chứ? Đêm nay ba bắt buộc con phải nói. Nếu ko, ba không để con yên.
Xuân Thảo thúc dục
- Xuân Hằng chị nói đi, tất cả đã dĩ lỡ cả rồi, còn giấu diếm làm gì nũa chứ?
Xuân Hằng nghẹn ngào đáp:
- Con nói, con sẽ nói mà… ba à! Lúc còn đi học con và Thành Luân đã yêu nhau… Nhưng ba má đã hứa gả con cho Trí, trong khi con và anh Trí hoàn toàn xa lạ,chưa hiểu gì về nhau. Thành Luân và con đau khổ vì phải chia tay, Luân quyết lòng đi tạo sự nghiệp để trở về tìm con. Anh ấy theo ông cậu ra nước ngoài, giờ tìm con sau 6 năm xa cách. Con và Trí hoàn toàn trái ngược từ tư tưởng đến nếp sống của hai gia đình. Con cố gắng ghép mình vào bổn phận but không làm sao hoà hợp được… Dù lòng con lúc nào cũng nhớ Luân. Con biết mình có lỗi với chồng but con không làm sao quên Luân cho được… con vẫn nhớ mãi.
Xuân Hằng khóc tức tưởi bên Thảo. Trí đau khổ vò đầu mình như tự trách, như xoa dịu mình. Ông châu thầm trách mình quá chủ quan trong vấn đề hôn nhân của con cái. Hậu quả ngày nay phần lớn do ông. Ngày xưa, Hằng từng quỳ dưới chân ông hằng đêm cầu xin để cho nàng được yêu Luân. Nhưng trong mắt ông lúc bấy giờ Luân là cậu học trò trắng tay. Còn Trí là một giáo viên Anh ngữ có tiếng vừa là đứa con duy nhất thừa hưởng tài sản của cha me, không gả cho Trí thì còn chọn ai nũa chứ?
Làm cha mẹ, ai không muốn con mình sung sướng. Trí là con một lại có tài đức, ông không thể làm khác được
Xuân Hằng bằng giọng đau khổ kể tiếp
- Khi về với trí, con có kể lại chuyện về con, và anh Trí bảo rằng sẽ đem lại hạnh phúc cho con. But tính nghiêm khắc của anh không làm sao đem lại cho con sự thoái mái vui vẻ trong cuộc đời làm vợ. Con rất cô đơn trong ngôi nhà thênh thang ấy, con không thể hầu hạ cha mẹ anh ấy như một ng hầu được, dù anh Trí chăm sóc lo lắng cho con trong lén lút âm thầm. Ba à, con khổ lắm, không biết hạnh phúc là gì. Suốt ngày con chỉ biết bổn phận… bổn phận làm vợ, làm dâu, làm mẹ bám víu lấy con. Trong khi anh Trí có hiếu tuyệt đối. Anh la rầy con trước mặt mẹ cha dù biết rằng con không hề có lỗi ảnh chỉ an ủi con trong phòng thôi
Nàng khóc nấc lên rồi tiếp
- Con cố gắng giữ bổn phân ấy cho cha mẹ vui lòng, Nhưng sức chịu đựng con có hạn. Cha mẹ anh ấy nhục mạ con và động đến cha me mình, con không thể im lặng. Sự phản đối của con đó là giấy báo của công ty du lịch gửi cho con, họ chấp nhận con vào làm việc. Ba mẹ Trí đuổi con ra khỏi nhà nếu con không đồng ý ở nhà trong vòng kiểm soát của họ. Con thoát ly vì không chịu nổi vòng kềm toả đó. Con thuê nhà, nuôi con để lập thân. Lúc xưa con có về xin ba số tiền là lúc con quá kiệt quệ kinh tế bởi Trí giận và cho con cứng đầu giám chống đối với ý định của cha mẹ, Trí bỏ mặc con tự xoay xở. con khổ, nhiều lúc muốn chết cho rồi, but con thương ba, con không muốn ba khổ vì hạnh phúc của con, bởi ba là ng quyết định cho con mà!
Hằng khóc thành tiếng. Ông Châu khóc theo nàng. Thảo nhìn lệ lăn dài trên má Trí. Thảo thật sự thông cảm cho hoàn cảnh của anh. Bên hiếu bên tình rất khó xử cho anh, biết làm sao vẹn đôi bề khi anh là đứa con duy nhất
Xuân Hằng lau nươc ắt bằng đôi tay run rẩy của mình, nàng tức giận kể
- Con nuôi bé Phương Anh được 3 tuổi. Trong thời gian này Trí thỉnh thoảng đến thăm, còn lương và tiền dạy thêm anh ấy chưa hề giúp con một đồng. Con tự xoay xở tiền học sinh ngữ, tiền gửi trẻ but con vui vì mình tự lập. Thời gian sau, có lẽ Trí xót xa khi thấy con vất vả nên thường hay lui tới, dù tình cảm nơi con không còn gì cho anh ấy, nếu không nói là con thù và hận Trí lên đến tim óc. Nhưng rồi đứa con oan nghiệt tiếp nối ra đời trong căm hận trong lạnh lùng với con. Tuấn Anh ra đời rất vô phước vì ba mẹ Trí cho con là đứa con ngoại tình trong những ngày con giao tiếp khách nước ngoài nơi công ty du lịch mà con đang làm. Trí lặng yên, mặc cho cha mẹ sỉ nhục con, dù cho họ không hề bố thí cho con một đồng trong cảnh khó khăn đó. Tình yêu không có, sự kính trọng không còn, con sống chung nữa làm gì cho căm hận chất cao… Con tự cách ly với anh ấy từ đó
Ông Châu nghe lòng chua xót khi con gái yêu quý của ông một mình trong hoàn cảnh cay nghiệt đó. Ông nhìn Trí ngồi gục đầu với gương mặt thảm não, lòng không nỡ trách
- Sao con không về với ba?
- Làm sao con đủ can đảm đem buồn đến cho ba? Má vừa chết, ba cực khổ lo lắng trong ngoài, Mạnh Tưòng và Thảo đang cần tiền của ba để học. Con tự an ủi và lo cho mình, con không đành thấy ba đau buồn vì con, đời con khổ con chịu
Ông Châu khẽ lắc đầu. Thảo hỏi nhỏ
- Rồi sao chị gặp lại anh Luân?
- Anh ấy trở về nhờ Thiên Nga tìm chị. Chị và Thiên Nga là bạn thân nên Nga kể mọi việc về chị cho Luân nghe. Anh ấy tìm đến chị, từ đó mọi sự liên hệ trở lại ban đầu
Trí trầm giọng tiếp theo đó
- Ba à, con không trách gì em Hằng. Mọi việc phần lớn là do ở con. Ba mẹ con khó khăn, cổ hủ hay lỗi phải, but dù sao cũng là ba mẹ của con, không làm sao tách rời tình thiêng liêng đó để theo vợ. Hằng tuổi trẻ thích nuông chiều, tự do. Con biết tính vợ con, nếu không có cha mẹ, Tình yêu của Luân không đủ níu kéo Hằng của con. Con yêu Hằng thật lòng, dù trước khi đảm cưới với con, Hằng đã khóc cho mối tình dang dở của mình…
…Ba à! Hằng bỏ con theo Luân con đau khổ lắm. But thời gian sẽ giúp con quên. Mong rằng hạnh phúc sẽ đến với em lần này tron vẹn hơn. Giờ đây, con xin gửi hai cháu lại cho Thảo, bao giờ ba mẹ con nguôi ngoai con sẽ đêm chúng về bên con
Xuân Hằng lên tiếng
- Em biết không bao giờ ba mẹ thôi giận vì tình cảm cho em không bao giờ có khi ấn tượng về em chưa phai. Em muốn Thảo nuôi con em, mọi chi phí em lo, để anh được tự do hoàn toàn. Sau này em lãnh chúng nó theo em, ba mẹ khỏi phải lo cho con của em và anh sẽ hạnh phuc trọn vẹn trong lần kết hôn tới
Trí buông xuôi
- Tuỳ em, anh sao cũng được!
- Em hận thái độ lưỡng lự này của anh. Nếu lúc ba mẹ đuổi em anh sát cánh bên em chia bớt đắng cay thì em không bao giờ bỏ anh. Anh bao giờ cũng thụ động, có hiếu một cách tuyệt đối thì không bao giờ có hạnh phúc. Nếu anh không thay đổi được thái độ xử sự trong gia đình thì suốt đời anh bị dằn vặt trong đau khổ… Hãy nhớ về quãng đời của em để lấy kinh nghiêm tạo hạnh phúc về sau.
Ông Châu tiếp theo
- Mọi đau khổ, chia cắt hôm nay ba chịu trách nhiệm hoàn toàn. Vì ngày xua các con không hề yêu nhau, ba độc tài ép chế nên các con mới đau khổ. Tình yêu không có nên làm sao các con hoà mình để chia sẻ niềm vui được. Nhưng dù sao con cũng không nên trách ba mẹ Trí, có trách là trách ba nè. Tại ba tất cả!
Trí buồn bã đáp
- Trong việc ra đi của Hằng ba hoàn toàn không có lỗi gì, tất cả đều xuất phát từ con. Ba mẹ con có lý của mình- Hằng bảo vệ tính độc tôn của Hằng. Con không thể để ba mẹ con cô độc trong bệnh hoạn. Hai ng đã già rồi, bệnh hoạn bất thường, cần có con bên cạnh. Hằng với thái độ, ngôn ngữ chống đối mãnh liệt làm sao ba mẹ con không giận cho được. Con biết Hằng khổ, ba mẹ mình buồn, but xoá đi vết hằn cũ không thể nào được, vì hai bên không ai chịu nhân nhượng. Nhất là Hằng, em có ngoại hình đẹp, công việc làm ăn khá nhiều tiền, thái độ bất cần làm sao cha mẹ chiu được trước sự ngạo mạn khinh thị của con dâu mình chứ
Nhưng mọi việc đã qua. Con chấp nhận mọi điều khoản mà vợ con yêu cầu để ba thấy rằng con tôn trọng sự tự do của Hằng, dù anh không còn là gì trong tim em. Anh chúc em hạnh phúc
Xuân Thảo dịu dàng hỏi
- Bao giờ chị đi vậy?
- Chuyến bay đầu tiên thứ 2 tuần sau
Thảo ngọt ngào tiếp
- Chuyện tình cảm của anh chị em không biết ai đúng ai sai. Tình yêu của Luân thúc dục chị đi, em không biết vui hay buồn. Em chỉ muốn nói với chị rằng: Người nào cũng có cái tốt cái xấu hoà lẫn, nếu tha thứ được cái xấu và yêu tính tốt kia của họ chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc. Vết tích đã qua chị mang theo đó rút kinh nghiệm để sống và làm lại từ đầu. Còn con của chị, em sẽ bảo dưỡng cho đến ngày khôn lớn. Tình mẹ chưa có trong em nhưng em cố lo chu toàn trách nhiệm
Nhìn Trí, nàng trầm giọng
- Anh cứ lui tới cùng em lo cho 2 đứa, anh đừng ngại, mình là anh em một nhà mà.Sau này anh có gia đình rồi cũng thế nếu anh co dư thì phụ với em không thì thôi
Ông Châu lên tiếng
- Thảo vào trong ba nhờ chút việc
Nàng hiếu ý và lặng lẽ theo ba mình, nhường không khí vắng lặng ấy cho 2 tâm hồn đau khổ trú cạn những gì uất ức trong lòng trước khi chia tay. Từ ngày mai, cánh chim sẽ theo ai về vùng trời xa lạ, để lại quê hương một tình yêu rạn vỡ. Không biết ng ra đi vui vẻ hay ng ở lại ngậm ngùi.
Tình yêu này tan vỡ tại ai? Có nên trách lớp già nghiêm khắc độc đoán, hay là lớp trẻ lãng mạn, đua đòi cái đẹp bên ngoài?
Mạnh Tường trở về nhà sau 2 tháng công tác tại Trị An. Chàng được cha kể mọi chuyện diễn biến xảy ra. Ông kết thúc
- Giờ con cưới Nhất Chi, Ba giao nhà cửa cho con. Ba nghỉ ngơi vì tuổi ba già rồi
Thảo cười
- Cưới Nhất Chi không thích sao?
- Sao em biết anh đồng ý?
- Không đồng ý à? Anh có sốt không vậy? Bộ tính " chuyển hệ " hả, không có giỡi đâu nghe, chỗ ng lớn à
- Ba xem làm như nó là chị hai con vậy, mọi việc quyết định được một mình, không cần hỏi ý gì hết! thật quá quắt!
Ông Châu cười theo
- Thảo nó làm theo bổn phận bà mai chắc
Thảo nhéo anh, cười
- Anh không thưong nó là gì? Nhất Chi nó là bác sỹ đẹp, nhà khá giả ưng mấy ông thợ " điên nặng" như anh thì uổng đời nó!
Mạnh Tường cười nheo mắt
- Vậy ưng mấy ông bác sỹ như Thế Vinh không tiếc, phải không em gái?
Thảo liếc anh
- Ai biết! sao hỏi em
- Em không bằng lòng kết hôn với Thế Vinh sao? Hai ng quen nhau trứơc anh mà
- bộ quen là yêu nhau sao? Thế Vinh sắp cưới Thúy An con ông chủ tiệm vàng Kim Thành ở chợ Bến Thành đó. Anh giỏi chọc em lắm!
Ông Châu ngạc nhiên hỏi
- Thằng Vinh xin phép ba cưới con mà. Sao kỳ vậy Thảo?
Thảo cười dịu dàng đáp
- Ảnh xin nhưng mẹ anh ấy không bằng lòng thì sao hả ba? Tiệm vàng với tiệm vàng họ thích kết thông gia với nhau lắm đó ba ơi!
Mạnh Tường cau mày hỏi
- vậy mà em cười được à?
- Em đâu có yêu anh ấy đâu
- Thật không đó nha?
- Nếu yêu được, em đõ khổ biết bao
- Sao kỳ vậy?
Thảo cười tụ nhiên đáp
- Sao kỳ, bộ quen nhau là yêu nhau à? Em đâu có yêu anh Vinh bao giờ, dù anh Vinh yêu em lắm. Thế Vinh cưới vợ, em mừng cho ảnh. Nếu không em khổ dài dài vì anh ta.
Ông Châu nhìn Thảo trân trối
- Thảo! con yêu ai vây?
- Thảo! em nói đi. Có gì anh giúp đở cho
Xuân Thảo sựng lai ngập ngừng đáp
- Con chưa thể tiết lộ được. thời gian sau này có kêt quả tốt con sẽ báo cho ba với anh hay. Còn ngược lại thì thôi
Mạnh Tường truy tới
- Trong giới nào vậy?
Xuân Thảo liêc ngang
- Bí mật mà, ng ta nói rồi, hỏi hoài. Hồi xưa ai hỏi anh chứ, thấy ghét!
Mạnh Tường kéo Thảo, chỉ tay ngay chiếc mũi đang nhăn lại của nàng
- Ê! đừng có giấu nha! Thám tử của anh bảo cáo rõ từng chi tiết một đó.
Thảo rụt cổ
- Thám tử của anh bị em khớp mỏ rồi ở đó mà truy. Em nói bí mật là bí mật mà.
Ông Châu cười
- Mạnh Tường! tất cả những bí mật đó sẽ được ba giải quyết, con đừng lo.
Xuân Thảo nhướng mắt hỏi
- Ba nhớ nghe! chuyện của con ba ủng hộ, bây giờ ba định về phe anh hai hả? Vậy là ba nhậu xỉn con bỏ luôn, để Nhất Chi lo đi. Con biết mà, con gái ở ngoài hè ai thèm thương.
Xuân Thảo lách mình vào phòng, nàng nhìn hạnh phúc của Nhất Chi mà mừng cho bạn… tủi phận cho mình. Tình yêu ai cũng có cách trở but rồi đâu vào đấy sau thời gian chịu đựng gian khổ. Còn tình yêu trong nàng không có một ánh sáng tương lai vì không biết ng ấy có yêu nàng không nữa?
Ông Châu bảo nàng đi theo ông chơi trong thời gian chờ đợi chọn nhiệm sở công tác. Ông muốn nàng làm kế toán cho ông và giúp đỡ những ng dân miền sơn cước nơi ông mua gỗ, họ bị sốt rét trị hoài vẫn không hết, vùng heo hút không có một trạm xá, thuốc nem hiếm có…ông Châu muốn Thảo săn sóc họ đem lại niềm vui cho thôn bản hẻo lánh này
Thảo muốn đi cho biết cũng như nàng muốn biết con ng thật của Tú ra sao? Có đáng để nàng yêu dù yêu trong thầm lặng!
Ông Châu cười:
- Sợ con không thích, chứ con đồng ý thì ba vui lắm...DÂN Ở rừng thiếu thốn mọi thứ rất tội nghiệp.
- Ba sợ con nhớ thành phố đông vui này hả? Không có đâu! Không chừng con lập nghiệp ở núi rừng theo ba thì sao?
- Không chừng có nghĩa là chưa chắc con gái ạ. Con lên đó 3 hôm là nhớ nhà đòi về không kịp à!
Xuân Thảo máng giỏ lên vai cười:
- Từ từ rồi ba sẽ thấy con gái mình ra sao chứ! Nhất Chi ở nhà có gì nhờ bà 9 kế bên nhé, bà ấy thường hay giúp đỡ chúng ta đó.
Nhất Chi đứng dậy tiễn ông Châu và Thảo, nàng ngọt ngào:
- Ba đi mạnh. Thảo vui nhé!
Ông Châu vui vẻ đáp:
- Ở nhà ráng cực với 2 đứa nhỏ nghe con. Vài hôm Thảo sẽ về.
Thảo liếng thoắng cười:
- Không có cha con mình, hai ng tha hồ giỡn cũng thích hơn đó ba.
NHẤT Chi liếc nàng cười:
- Bộ mi không có rồi tức hả?
Thảo đưa tay gài cửa rào lại đáp:
- Không dám tức đâu bà chị. Làm như quý vậy. Ai thèm!
- Sợ thèm mà không có đó à nghen!
Thảo rút cổ theo chân cha rời nhà. Thảo đi tham quan, vừa điều trị cho những ng dân nơi núi rừng, vừa giúp cho ba nàng sổ sách, đồng thời tìm hiểu con ng thật của Tú như thế nào. Dù tình yêu vừa nhen nhóm đã đi vào ngõ cụt, nàng cũng biếT Tú có xứng đáng đựơc mình ôm ấp tình yêu vụn vỡ đó hay không.