Số lần đọc/download: 1630 / 31
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 6 -
T
rong hai tiếng đồng hồ, suốt trong 120 phút, Hoàng Chủ Nhân ngồi một mình trước bàn tiệc có con gà quay còn gần nguyên con, trước hai bông hoa nằm trên bên hai cái đĩa tây trong lòng có hai cái bát kiểu vẫn còn “chổng mông” lên vì không được sờ tới. Vì thói quen chàng cho máy Motorola chạy những đĩa nhạc du dương, êm dịu, mùi mẫn theo nhau xoay vòng dưới mũi kim, chàng ngồi uống rượu một mình. Chàng buồn và khó hiểu như một nhà lãnh tụ đảo chính tin chắc là cuộc đảo chính của mình thành công mười mươi nhưng lại thất bại ngay từ phút đọc bản tuyên ngôn thứ nhất trên Đài phát thanh.
Hoàng thắc mắt suy nghĩ về cái lý do tại sao đêm nay chàng lại thất bại. Chàng biết là chàng không nắm vững được tình thế. Có một vài sự kiện gì đó liên hệ đến hai cô thiếu nữ xinh như mộng bên phòng kia mà chàng chưa nắm được. Phải chăng hai cô gái đó “hư” hơn là chàng tưởng tượng? Anh chàng thanh niên gà tồ đó phải chăng là chồng chưa cưới của Lan Phi? Hay chàng ta là anh trai của một trong hai nàng? Nếu là anh trai đến thăm em gái, sao gã lại thoát y tắm phây phây như thế? Còn một cô em nữa đâu? Sao chàng chưa thấy cô gái thứ hai xuất hiện?
Hoàng vừa uống rượu vừa suy nghĩ. Máy hát vẫn quay nhưng tai chàng không bắt được tiếng nhạc, bao nhiêu năng lực của thính giác của chàng đều hướng hết sang cả cửa phòng bên kia, chàng để cửa phòng chàng hé mở, để khi gã thanh niên gà tồ ra về, chàng trông thấy.
Hơn bao giờ hết, Hoàng thấy rằng đây là lúc chàng cần suy nghĩ để tìm hiểu, phân tách tình hình và giữ phần chủ động. Không! Chàng nhất định là chàng không lầm. Lan Phi – cô thiếu nữ khả ái, mỹ miều, thơm phưng phức mới lạc động Nguyệt Điện – chắc chắn phải là con nhà lành, con nhà sang trọng có dư tiền nữa là khác. Lan Phi không thể là con nhà bần. Có thể cô ả lãng mạn, đa tình, bừa bãi với ái tình trước tuổi, nhưng mặt ấy nhất định không phải là mặt mũi con nhà bần tiện. Việc cô ả là cháu gái Minh Nhung là một bằng chứng về giai cấp gia đình của nàng. Trong một giây đồng hồ, Hoàng nghĩ rằng – “Hay là em mạo nhận là cháu gái Minh Nhung để bịp mình?” Nhưng chàng nghĩ lại ngay – “Đâu có ai mạo nhận một cách dại dột như vậy? Em phải biết là mình còn gặp Minh Nhung luôn, Minh Nhung còn trở lại nhà này, mạo nhận là cháu Minh Nhung là em bị lộ ngay. Nhung em mạo nhận để làm gì? Lạ thật?” – Chàng liên miên nghĩ ngợi, những giả thuyết vể đời tư Lan Phi theo nhau đến với chàng.
Cánh cửa phòng Hoàng mở hé trong lúc cánh cửa phòng đối diện khép kín – kín đến nỗi không còn gì có thể kín hơn được thế, không cần phải nhìn trộm qua lỗ khóa, không cần phải đoán, Hoàng cũng biết là đôi người trẻ tuổi trong đó đang làm gì! Họ có rất nhiều việc êm ái, hào hứng để làm tay đôi trong lúc chàng ngồi bên này, uống rượu một mình, sầu đời và cảm thấy mình thừa thãi. Người thiếu nữ xinh và thơm, hấp dẫn, gợi ý cắn cấu như một trái mơ chín cây kia từ chối không sang ăn cơm với chàng, nàng cũng không đi ra khỏi phòng, như vậy nghĩa là tối nay, họ ăn cơm với nhau trong phòng. Ngay lúc nay đây có thể là họ ngồi đối diện nhau ăn bánh mì, uống nước lọc, hoặc đã ăn xong từ lâu và đang yêu nhau.
Hoàng vẫn quen uống rượu một mình. Là một tay chơi có kinh nghiệm và chơi bời thường trực tức là chơi quanh năm, chàng uống rượu có hạn định, có điều độ. Đa số những tay chơi bời nhà nghề, loại người sống để mà chơi, đều chơi bời có mực thước như Hoàng. Những tay chơi xô bồ: uống thật nhiều rượu để đến nỗi say bò ra đường, say đến hai ba ngày chưa tỉnh, đều là bọn tay mơ hoặc bọn chán đời tự tử, chơi để mà chết. Nhưng đêm nay, Hoàng cảm thấy sầu đời - một nỗi buồn vô cớ nhưng thê thiết mà chàng gọi là “ caphard” – chàng uống rượu nhiều hơn hạn định. Mọi lần, khi có khách đàn bà và sau tiệc rượu, chàng còn phải hành động. Hoàng chỉ uống nhiều lắm là ba ly champagne. Tuy chàng uống rượu nhiều, tuy chị Mười coi chàng là một sâu rượu và tiên đoán trong một ngày gần đây, chàng sẽ chết: vì đau gan, lúc nào Hoàng cũng tỉnh táo, tâm trí chàng đủ minh mẫn để chỉ huy tứ chi và ngũ quan, và thân thể cùng cơ thể chàng vẫn có đầy đủ năng lực để làm tròn bổn phận.
Chai champagne ướp lạnh để chờ hai người đẹp được Hoàng mở ra. Chàng ngồi xuống một mình hết ly này tiếp ly khác. Càng say, chàng càng thấy thèm muốn chiếm đoạt được Lan Phi. Chàng bắt buộc phải chiến thắng trong cuộc chiến tranh tình yêu này, nếu không, chàng sẽ mất hết tự tin. Hoàng biết hơn ai hết mọi đặc điểm của cuộc chiến tranh mà chàng khơi mào đây là: Người thiếu nữ kia chưa chú ý gì tới chàng. Nàng không coi chàng là người có thể yêu nàng – việc đáng sợ nhất, ghê rợn nhất có thể xẩy đến cho những anh đàn ông là khi mình vừa mở miệng ra nói – “Anh yêu Em, cô gái nhìn mình như nhìn một quái thai rồi cười phá lên – anh thanh niên gà tồ hiện đang ở bên người đẹp có thể sẽ là một người bạn đồng minh hữu hiệu của Hoàng nếu chàng biết lợi dụng và khéo lợi dụng. Anh thanh niên đó đã dại dột coi chàng là địch thủ. Thái độ hung hăng của anh ta hồi nãy cho Hoàng biết chắc như vậy.
Kể từ ngày Hoàng thừa hưởng tòa nhà này và biến nó thành nhà cho phụ nữ mướn từng phòng, đặt tên cho nó là Nguyệt Điện, đã có nhiều phụ nữ ra vô nhà và ra vô đời chàng, nhưng chưa có cô nào hấp dẫn chàng, làm chàng phải ao ước và suy nghĩ nhiều bằng Lan Phi. Nàng làm cho chàng phải hối tiếc tuổi trẻ, một việc mà từ trước đến nay, chưa bao giờ xẩy ra trong đời chàng. Điều cần nói là khi còn trẻ, khi chàng biết suy nghĩ, biết yêu, cho đến khi năm chàng đã hai mươi nhăm tuổi, chàng rất dại khờ với đàn bà. Nói đúng danh từ là chàng rất “nghệt”. Chàng coi trọng đàn bà quá, chàng đặt họ lên những cái bực cao, chàng để họ đứng cao hơn chàng và kết quả là chàng chỉ toàn bị thiệt thòi. Trước khi biết đối phó với đàn bà, chàng đã bị họ “quật” cho nhiều đòn đau đớn. Tuổi trẻ của chàng được đánh dấu giai đoạn bằng những thất bại chua cay nối tiếp. Vì vậy chàng không bao giờ hối tiếc tuổi trẻ cho đến nay.
Chàng nhìn đồng hồ: mười một giờ đêm rồi, phòng bên kia vẫn êm ru, gã thanh niên vẫn chưa thèm giã từ – “Anh chàng định ngủ lại đây chắc?” Hoàng bực bội nghĩ thầm – “Không biết là chúng nó nói năng những gì với nhau?” Hoàng nhẹ bước ra khỏi phòng, đến áp tai vào cửa phòng Lan Phi.
Trong phòng, đôi người trẻ tuổi đang sửa soạn đi ngủ. Quang đã cắm cọc ghế bố và giăng mùng xong, chàng loay hoay tìm chỗ đặt cây đèn ngủ ở bên giường để đọc sách. Lan Phi buông mùng nhanh hơn. Nàng trở xuống khu phòng ngủ của Quang để giúp chàng sửa soạn.
Đứng nhìn chiếc ghế bố nhà binh, Lan Phi nghĩ rằng chiếc giường nệm bông của nàng rộng quá, hai người nằm thì thất vừa, nhưng nàng không dám nói đến chuyện đó:
- Anh chịu khó nằm ghế vải này vài ngày đi, em sẽ tìm mua cho anh một chiếc đi văng có nệm thật xinh. Đi văng một người nằm có nệm mousse, không đắt lắm đâu anh ạ...
- Anh nằm ghế vải này cũng được... – Quang dẫn chuyện một cách thận trọng và khéo léo – Mình có định ở đây lâu thì mới mua đi văng chứ. Rẽ cũng phải hơn một ngàn đồng. Dùng chẳng được bao lâu...
Lan Phi nghĩ ngay đến chuyện Quang nói bóng gió, xa xôi đến việc chàng lên ngủ chung giường với nàng. Nàng nghe như Quang muốn nói – “Ồ... mua giường làm gì? Để anh nằm đây vài đêm cho phài phép rồi anh lên đó mí em”. Nàng vội làm ra vẻ không hiểu câu nói ngụ ý đó và nghiêm giọng:
- Sao lại không định ở đây lâu? Anh còn hai năm nữa mới thi ra, chúng ta ít nhất cũng sống ở đây trong hai năm. Hai năm là hơn bảy trăm đêm... Nếu nằm ghế vải mà anh mất ngủ thì còn học hành gì được...
Quang thở dài như một gã chán đời và bồi thêm một cái nhún vai:
- Ô... đằng nào thì anh cũng bị mất ngủ rồi.
- Nếu vậy, em sẽ đi mua đi văng nệm mousse cho anh ngày mai. Báo quảng cáo ở nhà bán nệm đường Trần Hưng Đạo một cái nệm mousse hai thước hai lại chỉ có 999 đồng.
- Sao không lấy chẳng một ngàn mà lại chỉ có 999 đồng? Bớt một đồng để khách uống nước mía à?
Thấy rõ sự thiếu thiện chí trong lối nói chuyện chán đời và khinh bác kiểu gây sự hoặc than thân trách phận của Quang, Lan Phi lặng lẽ quay đi. Nhưng Quang kéo tay nàng lại:
- Em... anh muốn nói với em một chuyện...
Nàng lạnh lùng:
- Chuyện gì ạ?
Quang thở dài:
- Anh muốn chúng mình hoạch định lại chương trình...
Cơn giận của Lan Phi bùng lên như một thùng dầu xăng bị châm lửa:
- Em phục anh đấy. Đàn ông mà hay thay đổi như anh thật hiếm. Anh thay đổi hơn đàn bà. Mới đêm đầu tiên thực hiện chương trình, anh đã gây sự rồi. Bây giờ... anh muốn gì?
Quang khổ sở gãi đầu:
- Anh không muốn gì cả! Anh chỉ muốn em bình tĩnh để thảo luận với anh.
- Vấn đề gì?
- Vấn đề chúng ta chung sống với nhau như thế này... không được, không hợp tự nhiên. Khó nói quá... Anh thấy chúng mình như là... “anormal”...
- Anormal? – Lan Phi hỏi lại, giọng nàng cao hẳn lên, the thé, bất mãn như khi nàng nghe ai nói là nàng bị “cùi”. Anormal là cái gì: Em như thế này mà anh dàm bảo em là anormal hả?
- Khổ lắm. Anh không nói em, anh nói cuộc sống chung thí nghiệm này của chúng mình kia mà.
Bên ngoài phòng, Hoàng Chủ Nhân trợn tròn đôi mắt. Chàng bắt đầu hiểu. Chợt nhớ ra là tai bên phải của chàng không thính bằng tai bên trái chàng bèn đổi tai và nghe tiếng Lan Phi đang nói:
- Chúng ta đang làm một thử thách cao đẹp: hai người trẻ tuổi khỏe mạnh từ tinh thần đến thể xác, yêu nhau, sống chung với nhau trong một nhà, nhưng trong sạch, chúng ta là những người trẻ tuổi yêu nhau nhưng không phải cừ gần nhau cứ được sống một mình với nhau trong căn phòng là... là... lôi nhau lên giường. Việc làm của chúng mình cao thượng biết là dường nào...
- Tại anh hèn nhát không dám lôi... kéo em. Không được đâu, em ạ. Không một người khoẻ mạnh nào có thể sống được như thế này. Anh đến ốm, đến chết mất...
Giọng nói của Quang hình như làm cho Lan Phi mủi lòng:
- Tại sao? Tại vì chúng mình không... ngủ chung với nhau mà anh phải ốm ư?
Quang không nói gì cả. Sau câu hỏi của người yêu, chàng không thể công nhận mà cũng không thể từ chối:
- Anh cứ nói đi, nói lại mãi. Chúng ta đã đồng ý với nhau, đã thảo luận kỹ rồi mà. Chúng ta quyết định làm một cuộc thí nghiệm mà trước chúng ta chắc chắn chưa có ai làm: chúng ta sống chung với nhau như một đôi bạn, thương yêu nhau nhưng kính mến nhau, để tìm hiểu tính tình nhau trước khi thành hôn với nhau. Điều cần nhất là thử xem chúng ta có hợp tính, hợp nết nhau không...
Bên ngoài, Hoàng Chủ Nhân ngạc nhiên đến “ngẩn” mặt ra, chàng không thể ngờ cô thiếu nữ mỹ miều, văn minh và tân tiến ấy lại “khùng” đến như vậy. Nếu nàng không dở người, chắc chắn nàng phải là một cô gái rất độc ác. Cho người yêu sống chung với mình suốt ngày đêm mà... không làm gì cả, tức là cho người yêu phát điên rồi còn gì. Hoàng thấy rõ ý kiến sống chung trong “sạch” này là của Lan Phi và anh thanh Niên “gà tồ” kia là nạn nhân của nàng, một gã dại dột nhắm mắt làm theo ý muốn của người yêu, một gã sẽ bị “vỡ mặt” thê thảm. Hoàng vội đi ra vườn để đến đứng dưới cửa sổ phòng Lan Phi. Qua khung cửa sổ mở rộng chàng nghe chuyện họ rõ và dễ hơn.
- Anh với em, chúng mình yêu nhau đã hơn một năm rồi...
- Giọng nói của Lan Phi êm ái vẳng xuống chỗ Hoàng đứng – chúng ta yêu nhau mà vẫn chưa... yêu nhau lần nào. Em nhất định giữ tình trạng cao đẹp này cho tới ngày chúng mình cưới nhau. Bây giờ có gì khác trước đâu nào? Tại sao trước kia anh chịu được mà bây giờ anh lại không chịu được?
- Trước khác, bây giờ khác, trước kia anh chỉ được gặp em mỗi lần nhiều lắm là vài giờ đồng hồ, anh chỉ được ngồi gần em trong rạp hát bóng, bên xa lộ... rồi thôi, chia tay. Anh về nhà tắm một chầu nước lạnh là lại tỉnh táo...
- Nước lạnh thì thiếu gì? Ở đây cũng có nước lạnh...
- Khổ lắm... tắm rồi không trông thấy nữa kia! chớ ở đây, tắm rồi... lại thấy em phây phây mặc áo ngủ mỏng tanh đi lên đi xuống, tắm rồi để thấy em nằm đó thì... nó lại nóng ran người lên! Mỗi ngày tắm vài chục lần để mà chết à? Em muốn anh bì bõm tắm suốt đêm sao?
Lan Phi thấy rằng Quang đang bối rối đến cực điểm. Nàng tìm cách xoa dịu:
- Em biết là anh cố gắng nhiều. Em càng thêm kính phục anh. Em cũng biết là cuộc thí nghiệm của mình khó khăn nên em mới gọi nó là một cuộc thử thách. Không phải là anh chắc không thể làm được...
Bực quá, Quang giơ tay lên chặt lia lịa vào không khí:
- Em đừng khích động tinh thần anh nữa. Anh biết trước kết quả cuộc sống chung này rồi: một, anh sẽ phải vào nhà thương điên, hai, anh sẽ cưỡng hiếp em! Đằng nào anh cũng bị em khinh bỉ và mất em...
Cơn giận của Lan Phi mỗi giây mỗi tăng thêm cường độ. Nàng cố trấn tĩnh để nhắc cho chàng nhớ:
- Còn em thì sao? Anh chỉ biết anh thôi. Em cũng khó chịu như anh vậy.
- Đàn bà khác! Đàn bà thích kéo dài ra để hành hạ đàn ông, để thấy là mình được thèm muốn. Đàn bà tàn nhẫn lắm...
Câu kết tội đàn bà quá nặng và đôi khi rất đúng ấy làm cho Lan Phi đổi sắc mặt, đôi má nàng ửng hồng lên, rồi làn da nàng trắng ra. Nàng quay lưng lại Quang:
- Thôi vậy... chúng ta hủy bỏ chương trình. Cũng chẳng sao... Phải có thử làm mới biết là làm không được chớ...
Quang cảm thấy Lan Phi xa chàng – xa trông thấy, xa ngay trước mắt, nếu chàng không nhanh và khéo léo níu giữ nàng lại, nàng sẽ đi xa luôn, sẽ đi mất luôn – chàng hoảng hốt:
- Em... sao em cứ nóng quá thế. Anh chỉ muốn nói là...
- Thôi anh đừng nói nhiều nữa. Phải cả hai chúng ta đồng lòng thì mới được. Chúng ta đồng lòng quyết chí còn khó nữa là... đằng này anh cứ làm như Lan Phi bắt buộc anh.
Quang “tuyên bố” rất hùng hồn:
- Anh đã theo em tới đây, anh sẽ cùng đi với em đến cùng.
Lan Phi lắc đầu:
- Em không thích ép buộc ai, nhất là ép buộc anh. Dự định của chúng ta trước sau gì cũng thất bại. Nên cắt đứt ngay bây giờ thì hơn, chúng ta còn cứu vãn được nhiều...
Trước vẻ lạnh nhạt của Lan Phi, Quang cũng thấy cơn giận của tràn dâng lên:
- Cô nói là cô không muốn ép buộc ai hết? Cô chẳng đang ép buộc tôi phải cắt đứt là gì đây?
- Anh hứa rồi anh lại nuốt lời. Không tin nổi anh. Thôi... anh đi đi...
- Em cưng...
- Chưa chi đã sai lời.
Quang không còn trấn tĩnh được nữa:
- Cô muốn tôi đi thì... tôi đi...
Bên ngoài, đang áp tai vào cánh cửa để nghe trộm, Hoàng Chủ Nhân lẹ chân rút lui vào phòng mình vừa vặn để tránh Quang hùng hục đi ra.
Một khoảnh khắc thời gian sau đó, Lan Phi chạy ra. Nàng dừng lại trên thềm, gọi xuống vườn, tiếng gọi chan chứa âm thanh thê thảm:
- Anh... Đừng đi...
Nhưng Quang đi rồi, chàng đã biến mất trong bóng tối. Mặt Lan Phi cúi xuống, đôi mắt nàng đẫm lệ...
Có tiếng dép cao su đi lẹp kẹp ngoài vườn cây. Một bóng người bận pi- ja- ma từ cổng đi vào. Người ấy là Quang. Thấy nàng đứng chờ, chàng vừa mừng vừa ngượng, gượng cười:
- Quên mất... chưa thay quần áo...
Lan Phi chạy vội đến nắm lấy tay người yêu:
- Em xin lỗi, em nói quá lời...
- Lỗi tại anh. Anh phải xin lỗi em mới đúng...
Đôi người yêu cùng “nhũn như con chi chí” và tỏ ra có thừa thiện chí. Họ nắm tay nhau, âu yếm dìu nhau đi vào phòng. Khi cánh cửa gỗ vừa đóng lại, lập tức cánh cửa phòng của Hoàng Chủ Nhân mở ra, Hoàng lại nhón gót đi sang áp tai nghe.
Trong phòng, đôi người trẻ tuổi nồng nàn hôn nhau. Sau cơn mưa, trời lại sáng, họ cảm thấy yêu nhau hơn trước.
Áp tai nghe mãi Hoàng mới nghe thấy tiếng nói:
- Em không được phép nói nặng anh...
- Anh không có quyền kêu, than phiền. Anh đã hứa với em một lời, anh giữ lời hứa tới cùng. Em không còn giận anh chứ?
Và họ lại hôn nhau. Đó là một chiếc hôn dài, lâu, hôn đâu ra đấy, đến nơi đến chốn, một chiếc hôn thuộc loại hôn làm cho mạch máu của người nam chạy nhanh hết tốc lực và làm cho người nữ mắt mờ, chân tay mềm nhũn. Chợt... họ cùng rời nhau và cùng xô nhau ra. Cả hai cùng cảm thấy là họ đang ở trong một tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Đờ đẫn cả người, Lan Phi nói như người mất hồn:
- Nguy quá... Từ nay, trở đi, anh đừng có hôn em như thế này nữa...
Quang gật đầu, chàng giơ tay lên vuốt lại mái tóc, hai bàn tay chàng cũng run run:
- Phải cấm ngặt kiểu hôn này... nếu không cài chương trình sống chung mà không... “yêu” nhau của chắc chắn là thất bại.
- Chúng ta làm một hành động tượng trưng đi. Anh đồng ý không?
- Tượng trưng gì thế?
- Chúng mình cho hai cái bàn chải răng của mình lấy nhau...!
Quang hiểu ý của Lan Phi: với nàng, một đôi bàn chải đánh răng đứng chung trong một cái ly là tượng trưng cho một đôi vợ chồng mới cưới. Nàng thâu lượm được hình ảnh này trong khi xem một cuốn phim do Sandra Dee đóng vai chính. Chàng mỉm cười:
- Đồng ý!
Họ chạy đi tìm bàn chải đánh răng. Họ dùng hai bàn tay nâng những chiếc bàn chải đánh răng mới tinh trịnh trọng đi vào phòng tắm. Họ đứng tựa vai nhau trước bồn rửa mặt.
- Bắt đầu từ giây phút này cho đến lúc các ngươi trở về cát bụi, ta tuyên bố các ngươi là vợ chồng. Hãy yêu nhau và cùng chết một ngày, một giờ, đừng bao giờ xa nhau.
Họ buông hai cây bàn chải vào chiếc ly thủy tinh.
Lan Phi cười sung sướng:
- Trông chúng nó đẹp đôi không anh? Nằm bên nhau suốt ngày, suốt đêm....
- Ờ... chúng nó sung sướng hơn chúng mình nhiều...
Lan Phi vội đứng nhích ra một chút. Nàng cảm thấy trong giọng nói của Quang có những âm thanh khả nghi.
Khuya rồi anh à... – Nàng nói – Em thấy đêm nay chúng mình nên đi ngủ sớm một chút. Em phải tắm mới ngủ được...
- Anh nằm đọc sách...
Quang đi về góc phòng của chàng. Lan Phi đi lên khu giường ngủ của nàng thay quần áo rất lẹ. Một lát sau, nàng bận chiếc áo ngủ – áo lụa rộng thùng thình, hở cổ, ngắn tay, dài xuống quá đầu gối – đi như lướt, như bay vào phòng tắm.
Quang tắt ngọn đèn lớn, chàng bật ngọn đèn con đầu giường rồi nằm xuống, mở tập sách học.
Có tiếng nước chảy rào rào vang nhẹ trong cái êm vắng của gian phòng gần nửa đêm.
Bên ngoài, Hoàng Chủ Nhân nhấc tai ra khỏi cánh cửa, chàng mỉm cười. Chàng đã hiểu sự bí mật của người thiếu nữ xinh như mộng này. Nàng quả là một thiếu nữ khác thường. Nàng từ Đại Học Xá ra đây mướn nhà ở chung với người yêu, nhưng nàng không cho người yêu “yêu” trước ngày cưới.
Đó là một chuyện thuộc loại chuyện mà người ta tưởng chỉ có thể xẩy ra trong tiểu thuyết, nhưng như những chuyện xẩy ra trong tiểu thuyết vẫn có thể thực sự xẩy ra trong cuộc đời; chuyện trai gái sống chung phòng mà không yêu nhau, không “tiền dâm, hậu thú” đã và đang xẩy ra trong Nguyệt Điện.
Hoàn lắc đầu mỉm cười một mình. Chàng đã lầm khi tưởng rằng người sống chung phòng với Lan Phi cũng là một thiếu nữ. Chàng vào phòng. Vài phút sau, chàng trở ra, tay cầm một chai nước lã. Dùng chìa khóa riêng mở cửa phòng Lan Phi rất nhẹ chàng bước vào phòng.
Quang đang nằm, cuốn sách giơ trước mặt nên không thấy Hoàng.
Bằng một giọng thân mật, như là bạn quen biết từ lâu ngày, Hoàng cất tiếng:
- Ê... nằm học hả chú!
Bỗng dưng có tiếng đàn ông ngay trước mặt, Quang giật nẩy mình, nhổm dậy. Cây đèn được đặt không vững trên chiếc bàn con, bị đụng mạnh đổ ụp xuống. Quang vội nhoài người ra để đỡ cây đèn.
Thản nhiên và tươi tỉnh như chuyện đột ngột vào phòng riêng của người lạ vào giữa nửa đêm là một chuyện rất thường. Hoàng Chủ Nhân đến gần Quang:
- Cứ nằm đọc sách tự nhiên đi. Việc gì mà chú phải ngồi dậy. Anh em nhà...
Quang sừng xộ:
- Sao anh vào đây được? Anh vào đây bằng lối nào?
- Cửa phòng mở, khi đi ngủ, chú phải lo đóng cửa, khóa cửa đàng hoàng chứ! Tôi là Hoàng, chủ nhà này...
Tôi biết anh là chủ nhà này rồi! Nhưng đêm anh vào đây làm chi?
Hoàng đến bên cửa sổ, cầm chai nước lã tưới vào mấy chậu cây hoa đặt trên thành cửa. Chàng nhẩn nha giải thích:
- Tôi là chủ nhà...
- Chủ nhà thì sao...?
- Là chủ nhà... Tôi có một vài cái quyền nho nhỏ...
- Quyền gì? Quyền xộc vào phòng tắm của người ta hả? Nửa đêm rồi... Không ai có quyền vào phòng riêng của người khác, chủ nhà cũng mặc... A lê... đi ra... Anh có chịu ra không thì bảo?
Hoàng quay lại nhìn Quang. Như một ông anh cả nói với cậu em không biết điều, chàng nhìn Quang bằng một cái nhìn gần như là thương hại:
- Tôi có thể trò chuyện với chú thân mật như là anh em nói với nhau không?
- Không! Không có anh em gì hết. Ai thèm anh em với anh...
Quang giận điên lên. Chàng muốn chửi thề, muốn văng tục, muốn quát ầm lên, nhưng sợ Lan Phi đang tắm nghe tiếng, chàng vẫn phải nói khẽ. Nhưng chàng túm lấy ngực áo gã đàn ông vô duyên và trơ trẽn ấy, đẩy gã ra cửa.
Hoàng gạt tay Quang ra:
- Trước khi chú đẩy tôi ra khỏi căn phòng này, chú cũng nhớ rằng tôi là chủ nhà, và tôi cũng có quyền trục xuất chú ra khỏi phòng này bất cứ lúc nào tôi muốn.
Quang dừng lại.
Hoàng nở một nụ cười ngạo mạn và khó hiểu:
- À... chú biết điều một chút rồi đấy. Như vậy có lợi cho chú hơn. Nếu sự hiểu biết của tôi không lầm thì chú với cô Lan Phi đây không phải là vợ chồng nhưng lại chung sống như vợ chồng? Cô ấy là một sinh viên đang sống trong trường và rất có thể cô ấy là gái vị thành niên mặc dầu... cô ấy nở nang lắm rồi. Tuy cô ấy dọn tới đây l do ý muốn của cô ấy, nhưng nếu gia đình cổ biết chuyện làm khó dễ, có thể tôi cũng bị lôi thôi lây. Vỉ vậy, tôi thấy tôi có bổn phận phải can thiệp một chút – một chút xíu thôi – vào đời tư của cô ấy, chú không phản đối chứ?
Hoàng vỗ nhẹ lên vai Quang:
- Chú yên trí. Tôi thông cảm chú. Tôi cũng có một thời trai trẻ sống vì yêu đương và chết vì yêu đương. Có một thời, tôi cũng khổ sở nhiều vì đàn bà. Ngày trẻ như chú, tôi nghĩ rằng cuộc đời chỉ có tình yêu là quý nhất và đời tôi không thể thiếu đàn bà. Có điều đáng kể là đến bây giờ, tôi cũng vẫn nghĩ như thế...
Hoàng cười nhẹ, tiếng cười vu vơ nhưng thâm trầm, thoạt nghe tưởng như vô nghĩa nhưng sự thực chứa đựng rất nhiều ý nghĩa. Tiếng cười ấy do Hoàng thốt ra để cười sự ngốc dại của chính chàng và cũng là cười để tha thứ cho mình, cho đời:
- Tâm lý đàn bà là bí mật và phức tạp lắm – Chàng nói tiếp – Với những người đàn bà đẹp và chúng ta yêu nhau, chúng ta không bảo giờ hiểu họ đang nghĩ gì, đang làm gì, sẽ nghĩ gì, sẽ làm những gì. Chẳng hạn như ta không thể bao giở biết chắc ngày mai họ có còn yêu thương ta như hôm nay nữa không, hoặc nếu ta làm việc này, họ sẽ nghĩ gì về ta, sẽ làm gì! Đàn bà lạ lắm... – Hoàng nhè nhẹ lắc đầu, một bên lông mày hơi nhướng lên, Quang đứng yên nghe, nhưng đôi lông mày rậm và thẳng băng như một vệt mực dài vẫn nhíu lại Quang tuy nghe nhưng sẵn sàng để đấm, Hoàng vẫn thản nhiên và trầm giọng nói – sự lạ lùng và bí mật của họ quyến rũ ta, bắt ta phải chạy theo họ. Họ muốn ta chạy theo họ. Họ muốn ta chạy theo họ, chiều ý họ mãi, họ sẽ chán ta, họ sẽ coi thường ta. Họ sẽ bỏ rơi ta để chạy theo kẻ khác. Muốn được yêu đàn bà, chúng ta phải bắt họ yêu mình, chúng ta phải dành phần chủ động. Nhưng chủ động là làm gì, làm cách nào để dành phần chủ động, và chủ động như thế nào? Đó là tất cả vấn đề.
Từ phía phòng tắm, tiếng nước chảy đột nhiên lớn hơn. Vô tình, Quang để cho Hoàng đẩy nhẹ vai chàng đứng bên cửa sổ:
- Nhưng chú yên trí, tôi sẽ giúp chú. Tôi sẽ đem kinh nghiệm sống của tôi ra để giúp chú. Trước hết, chúng ta hãy nhận xét tình hình. Có chuyện gì xẩy ra nào? Cô Lan Phi là một thiếu nữ con nhà gia giáo, giai cấp trên bực trung lưu một chút, thông minh, có học, giàu tình cảm, có tâm hồn mơ mộng và lãng mạn vừa phải, không lố lăng mà vẫn văn minh. Nói tóm lại, cô Lan Phi là một thiếu nữ hoàn toàn trong cái vũ trụ mà muông vật đều có giá trị tương đối này...
Như một giáo sư giảng bài, Hoàng lên giọng:
- Cô Lan Phi... nếu tôi không lầm, chưa đến hai mươi mốt tuổi. Thân thể cô nẩy nở hoàn toàn. Cô Lan Phi đã là một người đàn bà.
Quang ghét nhất kẻ nào dám nói động đến thân thể Lan Phi, dù là động đến rất xa. Giọng nói thản nhiên như một thầy thuốc và cái vẻ tự cho mình có thẩm quyền của Hoàng Chủ Nhân như làm cho Quang thức tỉnh, chàng lại xô gã đàn ông khả nghi ấy ra cửa:
- Anh không có quyền nói đến cô ấy. Tôi cấm anh, chủ nhà cũng mặc, anh ra khỏi ngay...
Hoàng đi giật lùi ra cửa nói nhanh:
- Tôi chỉ muốn giúp chú. Tôi nhiều tuổi hơn chú, nhiều kinh nghiệm hơn chú... nếu không nói đến cô ấy, làm sao tôi giúp chú cho được?
- Mặc xác tôi. Đi ra...
Có một sự xô đẩy, giằng co nhau xẩy ra. Cuộc xô đẩy rất ngắn. Căn phòng này chỉ có thể có một người đàn ông. Người đàn ông thừa bị tống ra hành lang.
Nhưng người đóng cửa không phải là cậu sinh viên bác sĩ tương lai mà là Hoàng Chủ Nhân. Như một danh thủ judo, Hoàng đã lừa đẩy Quang ra khỏi phòng, nhân lúc Quang lấy sức mạnh để đẩy chàng Hoàng nhanh tay đóng ngay cửa lại. Cửa được đặt khóa bên trong, Quang không có chìa khóa nên không làm sao mở cửa trở vào được.
Chủ Nhân Nguyệt Điện vừa quay lại thì cửa phòng tắm hé mở.
Lan Phi bước ra trong tấm áo ngủ bằng lụa trắng mỏng tanh hoa giấy “pơ luya”. Ngọn đèn sau lưng nàng làm cho thân thể nàng hiện rõ, nổi bật giữa làn lụa mỏng. Một thứ mùi đặc biệt do da thịt đàn bà với xà bông thơm và nước lạnh tạo thành, bay ngào ngạt tới chỗ Hoàng.
- Anh nói chuyện với ai vậy anh...? Nàng nhìn xuống và thấy Hoàng nhìn lên – Ồ...
Hoàng cười tươi:
- Lan Phi... em bận áo ngủ đẹp quá. Em bận áo nào cũng đẹp...
Và chàng nghĩ thầm – “Em không bận gì cả chắc là còn đẹp nữa. Đẹp nhất...!” Trong giây phút ấy, chàng thấy rằng Lan Phi đẹp thực, đẹp nhất trong số những người đẹp đã sống, đã ngủ, đã tắm trong tòa nhà Nguyệt Điện của chàng.
- Anh Quang đâu ạ?
- Em hỏi ai?
Tiếng đập cửa thùm thụp vang lên, Lan Phi lướt ra mở cửa, Quang nhẩy xổ vào phòng.
Nhanh trí – tuy chưa hiểu rõ có những chuyện gì vừa xẩy ra trong lúc nàng tắm – Lan Phi biết ngay là nàng phải nói nhiều:
- Anh làm chi ngoài đó? Em giới thiệu anh đây là ông Hoàng, ông chủ...
Quang hùng hổ:
- Không có chủ chiếc gì cả... Gặp nhau rồi... A- lê... Đi ra...
Lan Phi mở rộng đôi mắt đen, tròn xoe nhìn Quang nắm lấy cánh tay ông chủ nhà đẩy ra cửa. Nàng kêu lên:
- Anh làm gì mà dữ vậy? Có bỏ ông ấy ra không ạ!
Hoàng nói rất nhanh:
- Tôi muốn bàn với cô Lan Phi về chuyện mướn nhà...
Câu nói của Hoàng có mãnh lực làm cho Quang dừng lại.
Hoàng trở vào phòng, chàng sửa lại cổ áo và mỉm cười:
- Tôi có chuyện cần nói với cô Lan Phi, người mướn căn phòng này.