I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1252 / 2
Cập nhật: 2016-06-17 07:58:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ây là đâu?
Vẻ mặt Vương Tổ Đức nghi hoặc ngồi trên đường cái, anh nhìn đông nhìn tây, cảm thấy như bị mê hoặc, đã quên vì sao mình lại ngồi ở đây? Chỉ đến khi ánh mắt vô tình nhìn thấy một hình ảnh trên đường, anh mới đột nhiên hoàn hồn.
Là ông ta!
Vương Tổ Đức ánh mắt mở lớn, trừng mắt nhìn xa mười mét, ở đó xuất hiện một ông lão, anh liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra, đúng là ông lão đã biến anh thành chó! Những ngày còn lưu lạc, anh luôn tìm kiếm ông lão ấy, nay phát hiện ông ta ở cách đó không xa, anh lập tức lập tức đuổi theo.
Nếu anh bắt buộc phải hóa thành người, mấu chốt nhất định nằm ở trên người lão ta, cho nên anh liều lĩnh sải dài bốn chân, tránh mọi người đi trên dường, ra sức truy tung ông lão kia, chớp mắt một cái, ông lão kia lại không cánh mà bay.
Không, không thể! Anh nhất định phải tìm được ông lão đó! Anh dùng cái mũi của mình, ông lão đó ăn mặc như Cái Bang, chắc chắn sẽ hôi hơn người bình thường, hơn nữa ông ta ở cùng loài chó, chắc chắn trên người cũng có mùi của chó -- A, có, anh ngửi thấy mùi của chó, quả nhiên rất hôi.
Thật không ngờ cái mũi chó này có thể dùng được, nó giống như rada tìm kiếm vậy, anh đi vào một ngõ hẹp, ở cuối con ngõ, anh thấy có người đang nhặt hộp giấy, thoạt nhìn như là người bán đồng nát, mà hình ảnh quen thuộc kia đúng là ông lão đó rồi.
Vương Tổ Đức đi về phía ông lão.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!" Tôi rốt cục cũng tìm được ông!
Đang phân loại giấy vụn ông lão vội ngừng lại, quay đầu nhìn con chó nhỏ màu vàng, đối diện ông đang kích động sủa.
Ông lão trợn tròn mắt, nhìn con chó nhỏ, đầu tiên ngờ ngợ, chỉ chốc lát sau đã nhớ ra.
"Thì ra là cậu, ha ha, cậu là anh chàng trẻ tuổi kia." Đối với người bình thường, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ có ông lão hiểu được cẩu ngữ.
"Đúng, là tôi! Tôi tìm ông đã lâu! Là ông, tôi biết! Là ông biến tôi thành chó!"
Ông lão lắc đầu."Là cậu tự chuốc lấy thôi, tôi đã sớm đã cảnh cáo cậu."
"Ông muốn gì cũng được, chỉ cần có thể biến tôi trở lại như cũ, cái gì tôi cũng đồng ý!"
Ông lão nhíu mày."Thật không?"
Vương Tổ Đức giơ hai chân trước, nhào vào người ông lão, mở to đôi mắt đã rơm rớm nước mắt, anh thề lần sau không coi thường loài chó nữa, anh đã có một bài học, thật sự!
"Tôi rất xin lỗi, tôi thực sự hối hận, lúc ấy thái độ của tôi không đúng, tôi sẽ cố gắng chuộc lỗi, cho tôi cơ hội, cầu xin ông, lão tiên sinh!"
Ông lão gật gật đầu."Tốt lắm, tốt lắm, biết sai có thể sửa, ở hiền gặp lành, cậu biết nhận sai là tốt rồi."
"Tôi nhận sai, ông biến tôi trở về như cũ đi, cầu xin ông."
Ông lão lại lắc đầu."Thật đáng tiếc, ta không giải trừ được."
Vương Tổ Đức đang ôm hi vọng nghe ông lão trả lời, biểu tình như là ngày tận thế
"Vì sao? Nếu ông có thể biến tôi thành chó, đương nhiên cũng có thể biến tôi thành người chứ!"
"Đừng nóng vội, người trẻ tuổi, tuy rằng tôi không thể giải trừ, nhưng cậu có thể."
"Tôi?"
"Đúng vậy, đây là một lời nguyền xưa, cách duy nhất để giải trừ là cậu thật lòng, chỉ cần cậu thật lòng sám hối, tự nhiên cậu sẽ trở về như cũ, mà không phải xin lỗi hay làm gì để bù lại, lời nguyền này coi trọng sự thật lòng."
"Tôi thật lòng mà, tôi thề!"
"Một khi đã như vậy, cậu không cần lo lắng, nhớ kỹ, chỉ có dùng tâm ý, mới có thể giải trừ, giúp cậu việc trở về hình người, tự giải quyết cho tốt đi."
Dùng thành ý? Dùng như thế nào? Này? Đợi chút đã lão tiên sinh! Chớ đi nha -- chớ đi --
"Chớ đi!"
Vương Tổ Đức quát to một tiếng, giật mình tỉnh giấc, cả người còn theo phản xạ bật dậy.
Anh kinh ngạc nhìn bốn phía, thấy mình đang ngủ trên giường Lâm Thục Huệ, mới bừng tỉnh, thì ra là một giấc mơ, nhưng giấc mơ ấy thật chân thực, phảng phất như anh vừa tìm được ông lão đó, mà anh còn nhớ rõ lão tiên sinh còn nói với anh một câu.
"Thật tình thành ý......" Anh kinh ngạc thốt lên, phát hiện ra mình vừa nói, ánh mắt lại nhìn được sắc màu rực rỡ, lại cúi đầu nhìn xem chính mình, ngay cả chính anh cũng ngây dại.
Chân không phải chân chó, tay không phải chân chó, giơ lên hai tay xem xét, mười ngón tay lại hiện ra trước mắt, sờ sờ mặt mình, không phải là mặt chó, miệng chó cùng mũi chó.
Anh đã biến trở lại?
"Wa! Rất tuyệt!" Vương Tổ Đức mừng như điên kêu lên, anh biến trở lại rồi! Không phải là chó nữa! Tuy rằng không biết có chuyện gì nhưng thật tuyệt!
Anh ở trên giường quấn chăn vào, bởi vì mới biến thành người, cho nên trên người không mặc quần áo, con mèo Elle cùng con chó ngốc Chuck đều tròn mắt nhìn anh, cùng kinh ngạc, không rõ vì sao anh biến từ chó thành người?
"Rất tuyệt! Khẳng định là thành ý của mình đã giải trừ được lời nguyền, mình không bao giờ là chó nữa! Mình biến trở về đến đây! Trời ạ!" Anh thật sự rất vui, anh rất nhớ hai tay, hai chân, anh sẽ không bao giờ đi bằng 4 chân nữa.
May mắn Lâm Thục Huệ giờ phút này không ở nhà, nếu không anh cũng không biết giải thích với cô vì sao lại ở nhà cô nữa, khẳng định sẽ bị cô làm cho sống dở chết dở, hơn nữa mất tích mấy ngày này, ba mẹ chắc sẽ lo cho anh lắm, anh nên về nhà đã, trước khi đi anh cần thay quần áo đã.
Vì thế anh vội vàng lục tử quần áo của Lâm Thục Huệ, may quần áo trung tính của cô không ít, vừa vặn có một bộ đồ thể thao có thể tạm thời thay, có vẻ hơi nhỏ, nhưng không có cách nào khác, anh phải chấp nhận đến khi có quần áo mới để thay, Elle cùng Chuck vẫn tròn mắt kinh ngạc, biến thành tò mò, cuối cùng đi tới chỗ anh ngửi ngửi.
"Gâu!" Chuck nhìn anh lắc lắc cái đuôi.
Vương Tổ Đức cười ha ha sờ đầu Chuck."Hắc, chó ngốc, mày vẫn nhận ra tao, phải không?"
"Gâu!" Giống như đang trả lời anh, Chuck lại sủa một tiếng.
"Meo meo ~~" Ngay cả Elle cũng dui dụi vào chân anh làm nũng.
"Tao phải đi trước khi chủ nhân của tụi mày trở về, mấy ngày này ở cùng tụi bạy rất vui vẻ, Elle, Chuck, có cơ hội tao sẽ lại đến thăm bọn mày, tao đi rồi, bảo trọng."
Sau khi ôm Elle và Chuck vào lòng xong, Vương Tổ Đức liền đứng dậy đi ra phòng khách, mở cửa thăm dò, xác định ngoài cửa không có ai, liền nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Hôm nay Lâm Thục Huệ đến công ty muộn hơn bình thường, tại cô ngủ không đủ giấc, bởi vì chú chó mới của cô đã đi mất.
Hôm trước đột nhiên đi về không thấy chú chó nhỏ đâu, cô đã vội vã đi tìm khắp mọi nơi, còn đến nhà mọi người ở mỗi tầng, hỏi xem có nhìn thấy chú chó nhỏ của cô không.
Vì thế cô bật đèn suốt đêm, trách mình hôm trước sơ ý khiến Tổ Đức bỏ nhà đi, c­ứ nghĩ đến Tổ đức lưu lạc ở ngoài, không có đồ ăn, không có chỗ ngủ, cô liền khổ sở cả đêm không thể ngủ yên.
Cô mệt mỏi đi vào công ty, vừa vào cửa, cô gái trực tổng đài liền lập tức đứng dậy.
"Phó tổng."
"Chào buổi sáng......" Cô phất phất tay, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, cô gái trực tổng đài khổng để ý vẫn vui vẻ đi đến.
"Tổng giám đốc đã trở lại."
Lâm Thục Huệ phút chốc ngẩng đầu, vì cái tin ấy phút chốc kinh ngạc không nói lên lời.
"Cái gì? Anh ta đã trở lại?"
"Đúng vậy."
Lâm Thục Huệ giật mình, tiếp theo lập tức nhanh chóng đi đến văn phòng của Vương Tổ đức, bình thường cô đều gõ cửa, nhưng lần này xông thẳng vào, mà khiến cô kinh ngạc hơn là, nhìn thấy Vương Tổ Đức đang nói chuyện điện thoại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhấc tay bảo cô chờ một chút, tiếp tục nói chuyện điện thoại, mà Lâm Thục Huệ đứng ở cửa kinh ngạc nhìn anh.
Mất tích một tháng trời, nay lại ở trước mắt, đột nhiên xuất hiện ở văn phòng.
Cô vẫn nghĩ đến anh ta đã xảy ra chuyện, lo lắng anh ta gặp phải chuyện gì, nhưng là hiện tại Vương Tổ Đức đã trở về ngồi nói chuyện điện thoại, thoạt nhìn tinh thần anh ta khá tốt, không khác gì một tháng trước, vẫn rất anh tuấn, vẫn cùng kiểu tóc, mặc bộ đồ tây lên người, trông rất đẹp trai.
Nghe thấy anh đã trở lại, đầu tiên cô thấy rất kinh ngạc, sau khi nhìn thấy anh, cô lại thấy sợ, nhớ đến một tháng qua, cô vì anh mà ngày ngày tăng ca, bận tối mày tối mặt, lại nhìn thấy anh thoải mái nói chuyện điện thoại, trên mặt còn cười cười, phảng phất như dù có xảy ra chuyện gì cụng không làm anh thảy đổi, một ngọn lử bốc lên trên đầu, thì ra những lo lắng trước đây của cô là dư thừa.
"Tốt, cám ơn, hẹn gặp lại." Vương Tổ Đức cúp điện thoại, khi anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang tối sầm lại của Lâm Thục Huệ.
Nếu là một tháng trước, anh đã sẵn sàng nghênh tiếp quân địch, hơn nữa cảm thấy thái dương huyệt run lên, dùng hết sức tranh luận với cô, nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy bộ dạng tức giận của cô thật đáng yêu, bởi vì cách nhìn của anh đối với cô đã không giống như trước.
Anh đứng lên."Thục Huệ."
"Vương --" Hai chữ còn lại chưa kịp phát ra miệng, cô đã kinh ngạc kêu lên."Anh gọi tôi là gì?"
Vương Tổ Đức nghĩ nghĩ, hỏi lại cô."Tôi gọi cô là cái gì?"
"Ang gọi tôi...... Thục Huệ."
"A, thì sao? Như vậy rất kỳ quái sao?" Anh cố ý, lại giả bộ không biết gọi cô là Thục Huệ có gì không phải.
"Đương nhiên kỳ quái a, bình thường anh đều gọi tôi là Lâm phó tổng hoặc Lâm tiểu thư." Thật kì quái nha, hại da gà của cô nổi hết lên.
"Phải không? Nhưng tôi thích gọi cô là Thục Huệ, như vậy có vẻ thân thiết, cô cũng có thể gọi tôi là Tổ Đức."
Đề nghị của anh làm cô mở to mắt, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra nha, cô với anh chỉ là cộng sự, dựa vào chức vụ, trách nhiệm, anh gọi cô là Lâm phó tổng hoặc là Lâm tiểu thư, còn cô gọi anh là Tổng giám đốc hoặc gọi cả họ cả tên anh ra.
Cô đã quen gọi như vậy, cũng thấy không có gì không ổn, nhưng Vưởng Tổ Đức này lại ở đây thảo luận với cô về vấn đề xưng hô? Còn đề nghị gỏi hẳn tên sẽ có vẻ thân thiết?
Đầu anh không có vấn đề gì chứ? Anh làm cho cô há hốc mồm, cảm thấy hình như anh đã thay đổi, khiến cô quên mất cô đến văn phòng anh là vì cái gì.
A đúng rồi! Cô tới là để chất vấn anh vì sao mất tích một tháng, lửa giận bốc lên đầu, khiến cô không thể nói nhẹ nhàng được.
"Một tháng này anh đã đi đâu? Vì sao không thông báo cho ai một tiếng? Anh có biết trong một tháng nay tôi phải xử lí bao nhiêu công việc không? Đây là công ty của chúng ta, chúng ta là cộng sự, anh cứ như vậy biến mất một tháng, cũng không có để lại lời nhắn, anh có biết mọi người lo lắng cho anh không?"
Cô tức giận mất rồi, cô đã nghĩ mình có thể bình tĩnh nói chuyện với anh, nhưng là mỗi lần tranh luận cùng anh, cô liền nổi cơn tức giận!
Cô và Vương Tổ Đức là cộng sự, ý tưởng bất đồng, thực hiện bất đồng, nghe những tiền bối trên thương trường nói, hợp tác với nhau làm ăn cũng giống như kí giấy kết hôn, không ngừng bất đồng, không ngừng tranh chấp, cuối cùng kết cục là mỗi người đi một ngả, đừng nói kiếm tiền, không phải bồi thường cho người ta là may mắn lắm rồi. (Pup: thực chả hiểu câu này nói gì, kết hôn là kết hôn, hợp tác là hợp tác, kết hôn là việc trọn đời cơ mà, mấy ông tiền bối này nói năng lung tung quá>.< @Kat: *xoa đầu Pup* chậc, người già cũng có cái lý của họ)
Cô có năng lực, có tham vọng, tưởng rằng sẽ thành công trong sự nghiệp, nhưng lại thiếu tài chính, tiền bối của cô, cũng chính là bố của Vương Tổ Đức đã nhìn thấy năng lực của cô, đồng ý giúp cô thực hiện tham vọng, cho cô làm đối tác của con trai, mà cô không phải bỏ ra một xu.
Cô biết đây là cơ hội khó có được, ông trời không bao giờ cho cơ hội tốt như vậy đến lần thứ hai, cô lập tức đồng ý.
Ai biết, đây là lúc cơn ác mộng bắt đầu. Cô với Vương Tổ Đức cá tính không hợp, phương pháp làm việc không hợp, lý niệm cũng không hợp, mà thật muốn giết chết anh! Anh vô cớ biến mất một tháng, sau đó lại dường như không có việc gì xuất hiện, cô quả thực nộ khí, anh ta khiến cô phát điên rồi!
Thật sự là quá đủ!
"Tôi biết, anh không thích tôi, cũng không muốn cho tôi cùng làm việc ở công ty này, tất cả đều do mệnh lệnh của mẹ anh, anh mới không thể không nghe theo, tôi vốn tưởng có thể nhẫn nại, nhưng anh lại có thể buông công ty biến mất một tháng, còn như vậy muốn làm đi xuống, công ty sớm hay muộn xong đời, anh đã không muốn làm cùng tôi đến vậy, ok, tôi chạy lấy người, chỉ cần anh nói một câu, tôi lập tức rời khỏi."
Cô thở phì phì lấy hết toàn bộ những lời trong lòng nói ra, đúng vậy, cô nói, rốt cục, cô đã chịu đủ, chỉ cần Vương Tổ Đức nói một câu, cô sẽ lập tức rời khỏi.
"Thực xin lỗi."
Lâm Thục Huệ sửng sốt, cô kinh ngạc tròn mắt nhìn Vương Tổ Đức, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
"Cái gì?"
"Thực xin lỗi, tôi chính thức xin lỗi cô." Vương Tổ Đức quay về phía cô cúi người, hành động ngoài ý muốn này một lần nữa khiến cô ngốc nghếch ngẩn ra, so với việc thân mật gọi tên cô việc này càng khiến cô kinh ngạc hơn gấp bội, bởi vì đây là lần đầu tiên Vương Tổ Đức xin lỗi cô, lại còn cúi đầu xin lỗi nữa.
Nếu là quá khứ, Vương Tổ Đức sẽ cùng cô ầm ĩ một phen, nhưng hiện tại đã khác trước, sau mấy ngày biến thành chó, anh đối với Lâm Thục Huệ hoàn toàn khác, cũng hoàn toàn có thể hiểu vì sao cô tức giận, quan trọng nhất, anh không muốn cô rời đi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của cô, Vương Tổ Đức liến đi tới trước, dùng ánh mắt chân thành cùng lời nói thật sự nới với cô:"Khiến cô lo lắng cho tôi thật sự xin lỗi, nhưng hãy tin tôi, tôi không cố ý biến mất một tháng nay, trên thực tế, tôi cần xác thực một chút việc."
Anh còn thật sự nghiêm túc giải thích cho cô, thái độ này nằm ngoài dự đoán của cô, khiến cô tưởng rằng sẽ lại ầm ỹ một trận, anh đột nhiên lại tốt như vậy, lại dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô, là do thấy sai sao? Anh dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô?
Trong khoảng thời gian ngắn cơn tức giận trong người cô không có chỗ phát tiết, làm cho cô không biết nên nói cái gì.
"Cô không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?" Anh nói.
Anh đã nhắc nhở, cô đành phải mở miệng:"Anh đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi bị người ta bắt cóc."
"Cái gì!"
"Hư, đừng lớn tiếng như vậy, chuyện này chúng ta không thể cho cảnh sát biết, bởi vì liên quan đến danh dự của gia tộc, cho nên gia tộc của tôi quyết định xử lí bí mật." Thực thật có lỗi vì đã lừa cô, bởi vì cái lí do do biến thành chó, ai sẽ tin anh đã thực biến thành chó đây? Chỉ sợ làm cho hiểu lầm lớn hơn nữa, mà bắt cóc là một ý thật hợp lí lại còn khiến cho cô bớt giận.
Quả nhiên, anh vừa nói xong, vẻ mặt của cô từ phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc.
"Anh thật sự bị bắt cóc?" Cô hạ thấp giọng.
"Đúng vậy, nếu không cô ngẫm lại xem, tôi làm sao có thể bỏ mặc công ty trong một tháng được chứ? Cô cũng biết, người nhà tôi vội vã đi tìm tôi, tôi làm sao có thể để cho bố mẹ tôi ngày đêm lo lắng, đây đều là do tôi không thể liên lạc."
Anh nhỏ giọng nói cho cô, bởi vì đè thấp thanh lượng, lại ở bên tai cô thì thầm nói, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô.
Lâm Thục Huệ cảm thấy rất không được tự nhiên, cô không quen có đàn ông đến gần cô như vậy, hơn nữa đối tượng lại là Vương Tổ Đức, cô đương nhiên sẽ không biết Vương Tổ Đức là cố ý, đầu tiên là cúi đầu xin lỗi, sau đó lại dựa vào như vậy gần cùng cô nói chuyện. Thái độ của anh bây giờ đã khác trước rất nhiều, đầy đủ biểu hiện tôn trọng cô, hết thảy đều làm cho cơn tức giận trọng cô, đột nhiên không có lý do gì giận anh.
Cô thối lui từng bước, sửa sang lại suy nghĩ của mình, đến tâm tình khôi phục bình tĩnh, đã không giống vừa rồi tức giận như vậy, mới ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, quan tâm hỏi:"Người đó có làm gì anh không?"
"May mắn tôi mệnh lớn, chỉ là bị hạn chế hành động, không có đã bị thương rồi."
Cô vốn là người tràn đầy chính nghĩa, nhịn không được vì anh tức giận.
"Anh đã có thể kêu cứu."
Anh lắc đầu."Không được."
"Vì sao?"
"Bởi vì là người quen làm, đây là việc xấu trong nhà, đối phương chính là nhất thời xúc động, sau đó anh ta cũng sám hối, gia tộc bọn tôi không muốn đem mọi việc công bố ra, hơn nữa hiện tại chó săn đầy đường, phóng viên rất tố chất thần kinh, ngay cả việc nhỏ như hạt đậu xanh như chuyện thầy giáo sửa bài thi cho học sinh còn bị đăng báo, cho nên chúng tôi quyết định lén xử lý."
Lâm Thục Huệ nghe xong gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Cô biết phân biệt phải trái, cũng là người thẳng thắn, biết Vương Tổ Đức đã xảy ra chuyện lớn như vậy, liền không tức giận nữa.
"Anh không có việc gì là tốt rồi." Cô nhẹ nhàng thở ra, có thể nhìn thấy anh bình an trở về, cô cũng yên tâm.
Khi cô thở ra nhẹ nhõm khi biết anh không sao, đã không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của Vương Tổ Đức, mà trước khi anh đón nhận cô, cô đã khôi phục tự nhiên thần thái.
"Có rất nhiều việc cần hỏi ý kiến của anh, sau khi anh quyết định nhớ nói với tôi một câu."
"Ngay bây giờ đi."
Cô sửng sốt, nhìn anh đang mỉm cười ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết."Anh...... Anh không muốn nghỉ ngơi một chút hay điều chỉnh tâm tình sao?"
"Đây là chuyện làm ăn của chúng ta, mỗi giây mỗi phút đều rất đáng quý, một tháng nay tôi không có ở công ty, có thể nào lại lãng phí thời gian, nhưng lại liên lụy đến cô hằng ngày tăng ca, làm việc đến nửa đêm, ngay cả ngày nghỉ cũng không được nghỉ."
Cô vẻ mặt ngoài ý muốn."Anh làm sao mà biết?"
"Nghe các nhân viên khác nói." Kỳ thật là trong thời gian anh làm chó đã nhìn thấy.
Thì ra là vậy, chắc Chu thư kí đã nói với anh, cô nghĩ thầm.
"Tốt, tôi đi đem tư liệu lấy lại đây."
"Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp đến văn phòng của cô đi." Nói xong liền lướt qua cô, đi đến văn phòng của cô, làm cho cô nháy mắt giật mình cùng mê hoặc.
Anh có chút gì không giống như trước, nhưng lại không biết cái gì là không giống, cô lắc đầu, rất nhanh đem tinh thần tập trung, đi sau anh về văn phòng mình.
Bọn họ thảo luận đến tận trưa, Vương Tổ Đức nhìn thời gian.
"Đi, đi ăn cơm trưa."
Lâm Thục Huệ cũng ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, không thể tưởng được thời gian trôi nhanh như vậy, trong nháy mắt đến giữa trưa.
"Được rồi, còn lại để lúc khác bàn tiếp." Cô sắp xếp lại tư liệu trên bàn, nghĩ đến Vương Tổ Đức phải đi, nhưng anh vẫn đứng bên cạnh cô, làm cô tò mò hỏi.
"Làm sao vậy?"
Anh mỉm cười nói:"Chúng ta cùng đi ăn cơm."
Cùng ăn cơm với anh? Cô sửng sốt, thực kinh ngạc việc Vương Tổ Đức cư nhiên hội chủ động tìm cô ăn cơm.
"Không cần, tôi đã tự chuẩn bị cơm rồi."
"Sandwich cá sao?"
Cô tròn mắt nhìn anh "Anh làm sao mà biết?"
Anh đương nhiên biết, khi anh vẫn còn là chó ngày ngày cùng cô đi làm, phát hiện ra cô có thói quen rất xấu, chính là đến cửa hàng tiện lợi mua cái sandwich làm cơm trưa, dùng thời gian ăn trưa để tăng ca.
Anh không trả lời cô, trái lại sửa giúp cô thói quen không tốt."Không phải tôi nói cô, nhưng cô nên chú ý một chút thói quen ăn uống của mình, cho dù muốn tăng ca cũng phải ăn no mới có khí lực, một cái sandwich như thế làm thế nào đủ, lại còn là sandwich của cửa hàng tiện lợi, một chút dinh dưỡng cũng không có."
Cô ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, bởi vì câu nói này nghe qua, hình như là một loại quan tâm.
Anh đột nhiên quan tâm tới thói quen ăn uống của cô, đúng là ngoài ý muốn của cô, làm cho cô cảm thấy không quen.
"Đây là chuyện của tôi, tôi thích ăn sandwich."
"Cô không phải thích ăn sandwich, cô là thích tra tấn chính mình, không được, cô phải ăn bữa ăn chính."
"Anh làm chi đột nhiên quản tôi nhiều như vậy?"
"Tôi đương nhiên muốn xen vào, bởi vì cô là cộng sự của tôi, nếu cô ngã, lại đến lượt tôi tăng ca mỗi ngày sao."
Cô tức giận nói:"Tốt, nguyên lai anh là sợ mệt a!"
"Đúng vậy, ai bảo tôi còn muốn dựa vào cô, đi thôi, đi ăn cơm, tôi sắp chết đói rồi." Anh vươn tay ra, túm tay cô kéo đi (Pup: Câu nói này nếu nghe kĩ thì thấy có một chút mờ ám ở đây*cười nham hiểm* @Kat: đấy, thế mờ có ai đó cứ gào lên là EM RẤT TRONG SÁNG!)
"A, Anh làm gì? Đừng kéo nha!"
"Không kéo cô, cô lại chạy trốn." Bàn tay kiện định của anh nắm lấy tay cô, kéo cô ra ngoài, một vài nhân viên đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng Chu thư kí nhìn thấy cảnh này, thấy hai người vốn như nước với lửa, bỗng nhiên lại muốn cùng nhau kết bạn đi ăn cơm? Hơn nữa là tổng giám đốc cầm tay phó tổng kéo đi?
Ở trước mắt bao người, Vương Tổ Đức mỉm cười lôi kéo Lâm Thúc Huệ đang không biết phải làm sao, cùng nhau đi ăn trưa.
Gả Cẩu Tùy Cẩu Gả Cẩu Tùy Cẩu - Mạc Nhan Gả Cẩu Tùy Cẩu