Số lần đọc/download: 3957 / 43
Cập nhật: 2015-11-05 09:29:45 +0700
Chương 5
D
ada và Moóctimơ Ô Broi từ Naxau bay đến Duyrích ba giờ trước khi chiếc Bôing của Vônpôn rời New York đi Duyrích. Cả chuyến bay chỉ là một cuộc cãi cọ dài. Chuyến đi không biết nơi đến đã làm cho thần kinh ả căng thẳng.
- Sau Duyrích, chúng ta đi đâu?
- Đừng lo. Sẽ là một bất ngờ thú vị?
Ả lờ mờ cảm thấy một hạt cát đã làm kẹt mọi cố gắng ra vẻ vững vàng của lão người tình. Ngay từ Naxau, khi lão đến bar tìm ả để báo tin phải tạt qua Duyrích, ả đã đọc ở trên bộ mặt rũ rượi, đầm đìa mồ hôi của lão một cái gì đó như là hốt hoảng. Mặc dù ả nài hỏi, lão vẫn nín thinh, nhưng nỗi sợ của lão đã loang ra như một vết dầu. Dada bắt đầu tự hỏi liệu mình có phạm sai lầm khi đi theo lão hay không. Ai chứng minh được rằng cái bí mật lão rúc ẩn vào trong đó lại không che đậy một âm mưu mà ả sẽ là một nạn nhân? Lúc đáp xuống Duyrích ả thề không rời lão một bước để có thể bỏ trốn lão nhanh hơn nếu như tình hình trở nên xấu đi. Họ vừa đi qua chỗ kiểm soát hộ chiếu, lão đã bảo ả chờ. Ả cáu:
- Chắc chắn không chờ. Tôi chán những cái quầy rượu sân bay rồi.
- Em có muốn anh đưa em đến một khách sạn không? Anh cần trong vòng một hai tiếng đồng hồ thôi.
- Để người ta coi tôi như một con điếm à? Em đi với anh.
- Dada, hãy biết điều... Đây là một cuộc hẹn gặp công chuyện...
- Chuyện gì? Em muốn biết.
- Em hãy kiên nhẫn một ngày nữa.
- Em kiên nhẫn đủ rồi! Em muốn biết anh đưa em đến đâu?
Ông nhún vai, nản chí.
- Em không tin anh rồi.
- Không một chút nào. Anh chỉ cần nói rõ ra với em thôi.
- Nghe này Dada... Anh cần ghé qua một ngân hàng lấy tiền. Khi ngân hàng mở cửa, anh chỉ mất có năm phút thôi.
- Em đi với anh!
Ông lắc đầu nhẫn nhục. Đêm trên máy bay không ngủ, ông đã mệt mỏi. Trong ánh sáng sớm mai, ả thấy rõ hơn những bọng bên dưới mắt ông, nước da ông nhợt nhạt, những cái giật làm mặt ông rung rung và con mắt ông quay đi sợ sệt, bám víu lấy một bóng người, đờ ra trước mỗi tiếng động. Tuy đã bỏ hai mươi phút ở trong toa lét chiếc Bôing để trang điểm lại, bản thân Dada cũng thấy thịt da mình bứt rứt và mong mỏi ghê gớm được tắm dưới vòi hoa sen.
- Vào một khách sạn, em sẽ được dễ chịu hơn!
Hốt hoảng, ả nghĩ có thể vì lý do nào đó ông đã thay đổi ý định về ả, ông sắp bỏ rơi ả không tiền nong tại xứ người. Không được rời ông ta nửa bước, trước hết cần như thế đã. Ả phát một nụ cười và nắm chặt lấy cổ tay ông.
- Em đi với anh. Moóctimơ...
- Hử?
- Chúng ta đi đâu, sau đây?
Ngớ ngẩn, ông đáp:
- Anh chẳng biết.
Ả ngơ ngác nhìn ông, hai khoé môi của ả đồng thời chảy xuống.
- Anh không biết?
- À, có chứ! Có thể chỉ là anh buộc phải tạt thêm đến một chỗ khác nữa.
Sau chuyến ghé qua Thụy Sĩ kinh hoàng và nguy hiểm, để xoá nhoà dấu vết, ông đã quyết định là ngay khi ra lệnh cho lão Clốp chết tiệt xong, sẽ đáp luôn chiếc máy bay đầu tiên đi bất kỳ đâu mặc nó. Hai ba lần ghé tạt vào nhiều lục địa sẽ cho phép ông trót lọt đến được cái đích cuối cùng của cuộc trốn chạy. Bối rối, ông nhận thấy sức nặng của thân hình Dada mềm mại đeo vào tay mình.
Khi họ đến trước chỗ đỗ tắcxi, ả đã có một cố gắng phi thường để nhăn nhó một cách thảm hại mà nói khẽ vào tai ông:
- Moóctimơ, cái mà em làm cho anh ấy, em chưa làm cho một ai khác đâu.
Ông chợt cảm thấy mình nặng thêm ba chục ký nữa và cao thêm lên rất nhiều phân.
*
Khi chuông cửa réo, Lăngđô Baretô đã khoác áo padơxuy vào người. Hắn lùa tay vào dưới áo vét, nơi có khẩu súng, và cẩn thận nhìn qua cái lỗ nhòm. Inetx. hắn mở chốt an toàn bảo Inetx vào.
- Lề mề quá! Anh chuồn đây!
Cùng với ả, một luồng nước hoa thơm lừng ùa vào theo. Chiếc áo lông điêu thử màu caramen dài đến gót chân, đẹp kinh người, quấn bọc lấy ả.
- Em không có thói quen bị lôi dậy từ bảy giờ sáng!
Ả vừa nói vừa che miệng ngáp.
- Phải quen?
- Anh muốn gì?
- Tên lão ấy là gì? Lão chủ ngân hàng của em ấy.
Ả chớp chớp mắt.
- Làm sao?
- Không bận tâm đến cô. Là gì nào, tên lão?
- Clốp, Hôme Clốp.
- Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích hử?
- Đúng. Nhưng làm sao?
Hắn vỗ vỗ mông ả, cái mông rắn như gỗ tếch.
- Có thể là anh có ít tiền gửi ở đấy. Tiệm nghiêm chứ?
Inetx bĩu môi nghịch ngợm nghĩ tới cái quan tài bằng thép, cái gian phòng, những két bảo hiểm, trong đó mỗi tuần một lần ả lại làm tình với ông chủ ngân hàng tóc đỏ da hồng, nghiêm trang trên một tấm thảm giấy bạc.
- Rất nghiêm.
- Còn lão, thằng Clốp ấy, loại người nào?
- Đã được vô trùng. Sạch. Năm chục tuổi. Những hàng răng tuyệt vời đối với một dân da trắng nhỏ con.
- Rởm à?
- Thật. Thật hoàn toàn. Em đã giật thử mà.
Lanđô há toác mồm mình ra.
- Thế răng anh, răng của anh là cứt đấy?
- Với một dân da trắng nhỏ con thì là nghiêm.
- Cho em giằng cái mõm anh xem có thấy răng anh nhô ra thêm không?
Hắn lùa một bàn tay quyền thế và chiếm hữu vào dưới tấm lông điêu thử, tóm mạnh cái đám bờm xờm của ả.
- Chuồn đây.
- Anh cần có thế thôi à?
- Ừ, bây giờ thì thế thôi!
- Tối nay có gặp nhau không?
- Không biết. Cứ ở nhà em. Rồi khắc biết anh có đến hay không. Bây giờ nào, công chúa, em phới trước đi. Để cho tất cả bọn mạt rệp ở cái nhà mất dạy này nhìn thấy mình ra cùng với nhau là hỏng bét.
Ả biến đi trong một tiếng loạt soạt của da thú thơm lừng. Tối nay gặp ả mà hay đấy. Khi những thông tin viên của Lanđô cần đến hắn, thời gian không thuộc về hắn nữa, hắn được trả lương năm để luôn luôn sẵn sàng khi nhận lệnh. Chủ hắn, Giencô Vônpôn, dễ dàng mở hầu bao. Mọi công việc làm xong đều được thưởng, cộng vào lương và không nhất thiết thưởng tiền. Giencô Vônpôn tế nhị vô cùng. Thoạt tiên, nhân chuyến ghé đặc biệt qua Duyrích, ông đã cho Lanđô cái vinh dự to lớn là mời hắn uống một ly rượu. Điều đó đủ gớm lắm rồi. Nhưng nhất là ông đã cho hắn chiếc xe trong mộng ước, một chiếc Bóng Đẹp P9 choáng lộn, hạ được mui, kiểu xe gây uy tín của hãng kinh doanh Mỹ, Công Ty Xe Hơi Lục Địa. Đơn giản chỉ vì hắn đã thèm muốn liếc nhìn vào - và không lọt qua mắt ông - khi đi ngang qua cái cửa kính trưng bày nó.
- Cậu thích nó à? Của cậu đấy!
Và ông cho giải quyết luôn các thủ tục mua, mặc dù Lanđô bối rối chối từ. Giencô đã tự tay trao chìa khoá xe cho Lanđô.
- Như thế cậu có thể đi cùng với tớ ra ga.
Phủ phục xuống vì biết ơn và kính trọng, Lanđô vừa hôn tay ông, vừa lắp bắp nói:
- Nhưng ông chủ... Perché?... Perché?... ([24])
- Chúng tớ hài lòng về cậu, Lanđô. Và cái quà này là dấu hiệu của tình bạn bè riêng cá nhân tớ.
- Tôi không xứng đáng với nó, thưa ông chủ?
- Đừng nghĩ thế. Không nay thì mai cậu sẽ xứng đáng...
Khi Giencô rời đi, đưa tay âu yếm vẫy một cái cuối cùng, Lăngđô có cảm tưởng vừa bị bố đẻ bỏ lại. Hai ngày sau, hồi ba giờ sáng, dây nói gọi từ Milan:
- Lăngđô, cậu có biết Ô Broi không? Moóctimơ Ô Broi, luật sư?
- Tôi biết ông ta là ai.
- Cậu đã nhìn thấy chưa?
- Một lần.
- Vậy cậu có thể nhận ra ông ta chứ?
- Được?
Tiếng nói tiếp tục, cái tiếng nói từng bao nhiêu lần ra lệnh cho hắn:
- Có thể ông ta đến phía cậu đấy. Chặn lại.
- Ông ta sẽ đến đâu?
- Đến một ngân hàng, Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích. Cậu biết chứ?
- Biết!
- Nếu thấy lão, ghìm lại.
- Rồi làm gì lão?
- Cho nằm bóng mát và gọi tớ.
- Đồng ý. Đâu ạ, chỗ mát ấy?
- Mày tự mò ra chứ!
Một sự trùng hợp buồn cười vừa được Inetx xác nhận xong với hắn: người ta bảo hắn giám sát cái ngân hàng mà ông chủ không phải ai khác, lại chính là đứa nhân ngãi rởm của ả nhân tình hắn! Năm phút sau khi Inetx đi, hắn vào gara, không cưỡng nổi cái thú dùng chiếc P9 bóng nhoáng của mình để đi đến nơi làm việc, đường Xtămphenbách.
Các chân tay của ông chủ không phải lo: Ô Broi chẳng thể vào Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích dễ hơn một đứa bị rút phép thông công vào nhà riêng Đức Giáo hoàng đâu.
*
Chiếc Bôing 747 chạm đất, dựng tua tủa tất cả những cánh hãm lên, trong tiếng rú rít kỳ lạ của những máy phản lực đảo ngược chiều.
- Chúng ta vừa hạ cánh xuống Duyrích: Chúng tôi hi vọng quý khách được thoải mái trong chuyến bay vừa qua và mong sẽ được gặp quí khách trên các tuyến bay của chúng tôi...
Italô khinh bỉ nhìn bộ mặt nhồi máu và thư giãn của tên vệ sĩ: Piêtrô Bêlindôna đang ngáy trong một giấc ngủ hồn nhiên của những kẻ ngu đần. Môsê Yudenman đã chính thức nói:
- Ngay khi đặt chân lên đất Thụy Sĩ, trước cả việc gọi dây nói cho vợ, anh hay đến nhà xác xem cái chân kia. Gần như chắc chắn là anh sẽ bị bám đuôi. Phôncô Môri sẽ gánh cái việc tháo bỏ cho anh những cái đuôi đó.
Italô nhớ lại những câu này khi tháo thắt lưng an toàn. Hắn bực là không được gọi dây nói cho Angiêla.
Mê tín hay truyền thống xưa của gia đình, vợ một capô phải được yên tâm về số phận chồng mình, tuy không bao giờ được biết nguyên nhân xê dịch hay tính chất công việc của chồng cả.
- Dậy, con bò béo nứt! Đến rồi!
Bêlindôna lắc lắc người, miệng nở một nụ cười ngô nghê và thoả mãn. Hắn nói, giọng khê đặc:
- Mồm cứ khô không khốc...
Sau khi cất cánh hai giờ, hắn ngủ mê mệt đi vì hai chai sâm banh đã nốc. Giọng ghét bỏ, Italô bảo hắn:
- Mày tưởng mày ở đâu? Trong nhà ngủ công cộng à? Mày tưởng tao đưa mày đi để mày ngáy như xẻ gỗ hử?
- Xin lỗi, ông chủ... Xin lỗi... Tôi mê thấy...
- Mặt...
Bêlindôna vụng về vươn người cho dãn xương cốt dưới con mắt vờ ngủ, nhưng cảnh giác của Patric Mahôni. Từ đây, Mahôni phải tạm chuyển việc theo dõi Vônpôn cho Đêvơ Cavanô. Kiếcpatric đã quyết định như vậy. Anh cầm lấy cái cặp và kín đáo lùa khẩu súng trong đó vào bao da. Ở New York, Đêvơ và anh không bị khám. Được báo trước, đám hải quan đã ngượng nghịu quay mắt đi khỏi những đồ đạc trong các bọc hành lý của họ. Vẻ dửng dưng, Mahôni khoác pađờxuy vào người và đi ra bằng lối trước của máy bay không hề ngó nghiêng tới Vônpôn lẫn Bêlindôna. Trong khi đó, ở đằng sau máy bay, Đêvơ Cavơnô chen huých để được xuống đường băng trước tiên. Sự vội vàng của anh không qua khỏi mắt Phôncô đang uể oải cài lại khuy áo vét. Trong lúc hành khách đi về dãy nhà sân bay, Môri bấy giờ ở cuối cùng đã dò thấy một gã mặc áo gió đen. Một cái gì trong hình dáng, tư thế, cái cách nhìn mọi thứ mà chẳng chú ý đặc biệt đến cái gì đã mách cho bản năng hắn rằng sự có mặt của người này ở Duyrích là có liên quan tới việc đi đứng của hắn. Quan sát kỹ hơn, hắn tin chắc là mình đang dính dáng đến một người ở cùng cánh, một dân nhà nghề. Ricô Gatô vốn không ngờ bị theo dõi từ phía sau, thì lại đang ngầm thú vị về việc con mồi của chính mình, Italô Vônpôn bị một tên chỉ điểm chắc hẳn một tên cớm - bám lưng trước khi đặt chân lên đất Thụy Sĩ. Đêvơ Cavanô cao hơn phần lớn hành khách đến một cái đầu. Anh phải vất vả lắm mới không đưa mắt vào lưng Italô Vônpôn, đồng thời lại vừa tìm cách sao cho mình không lọt vào con mắt hắn. Không thiếu óc hài hước, Ricô Gatô thầm nhủ tên cớm này chẳng thọ được lâu nếu như Italô hay Bêhndôna nhận ra trò ú tim đó. Dẫu sao, hắn ở đây chỉ cốt để nắm tình hình và báo cáo lại với Etô Gabêlôti thôi.
Khi Bé Vônpôn và Bêlindôna to đùng chui vào trong chiếc xe tắc xi, tình hình là như sau: Đêvơ Cavanô dính nhằng nhằng lấy gót Vônpôn và Piêtrô, dưới con mắt thích thú của Ricô Gatô. Bản thân Ricô lại ở trong vòng ngắm của Phôncô Môri đang đi ở dưới cùng, chen huých với Patric Mahôni, cả hai đều không biết rằng họ đến Duyrích là vì một nguyên cớ giống nhau.
- Đến nhà xác! - Italô hét tài xế.
Cái nơi trong vài giờ nữa, người tới lui sẽ còn nhiều hơn viện bảo tàng thành phố.
*
Lanđô đi đi lại lại trên đường Xtămphenbách, không rời mắt khỏi cửa ra vào của Ngân hàng Thương nghiệp Duyrích. Hai lần hắn đi qua, ngân hàng chưa mở cửa.
Hắn dừng lại ở trước một cửa hiệu bán các thứ đồ dùng săn bắn dưới biển, vờ ngắm nghía những mũi tên ngạnh bắn bằng hơi nén, những bộ đồ lặn màu đỏ, hình thù kỳ dị của những con dao găm lấp lánh trong vỏ cao su đen.
Chín giờ kém năm... Hắn đứng trước một tiệm rượu Ý nho nhỏ, thèm dữ dội một tách cà phê đặc, lơ đãng liếc vào gian phòng mà biết là không được vào, bởi nó sẽ không cho hắn nhìn thấy khung cửa nhà ngân hàng kia. Có lẽ cái ánh vàng rực thoáng hiện của một mái tóc sau cửa kính đã cuốn hút sự chú ý của hắn. Cô gái quay lưng ra đường. Hắn chỉ thấy ở cô ta mái tóc như thác chảy xuống một lưng áo măng tô du lịch màu be cùng bàn tay cô, dài và thon thả, có hai ngón móc vào quai tách cà phê.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô có vẻ đang say sưa giải thích một điều gì với cô, đầu nhoài ra giữa bàn để thuyết phục cô được tốt hơn. Ông ta có bộ mặt của một người đau khổ, cái đầu nhỏ bé của con chồn sợ hãi với đôi mặt liếc ngang liếc dọc... Porco Madona ([25]). Tim Lanđô bắt đâu đập mạnh: người đàn ông đó chính là Moóctimơ Ô Broi! Hắn vội vã bước lui, nấp vào sau một hốc cửa, nơi một quầy bằng kính tí xíu tựa như tình cờ kiến nghị với con mắt người qua đường một tập hợp những đồng hồ. Con khỉ! Người thông tín viên của hắn ở Milan đã không nói rõ vị luật sư này có người đi kèm. Và nếu cô gái cũng vào ngân hàng thì sao nhỉ? Lanđô tự rủa thầm đã đến đây một mình. Hắn không thể đi gọi dây nói để xin chỉ thị mới mà không có khả năng - một phần nghìn - Ô Broi, mà hắn đã đi sượt qua mặt hai năm trước đây ở New York, lại có thể nhận được ra hắn. Tại sao lại không vào tiệm cà phê, bí mật gí khẩu Mauxơ vào bụng lão và gói lão đi chứ?
Tiếng cửa đóng sầm làm hắn quay lại: Ô Broi vừa ra và đi ngay về phía nhà ngân hàng. Lanđô liền bám gót, rảo bước một chút để vượt ông ta. Từ đây việc xem xét, bàn bạc không thành vấn đề nữa rồi. Khi Lanđô đến trước bậc tam cấp cổng ngân hàng thì hắn đã ở trước lão vài mét: những cánh cửa bằng đồng đen nặng nề vẫn đóng im ỉm. Bất giác, hắn xem đồng hồ, chín giờ đúng.
Một cái bóng hiện ra ở đằng sau tấm kính mờ. Có tiếng khoá lách cách trong ổ. Lanđô quay lại. Moóctimơ Ô Broi đang leo hai bậc cuối cùng, không trông thấy hắn.
- Ông là O Broi?...
- Hử?...
Người đàn ông bé nhỏ giật thót, phác một bước giật lùi.
- Tôi là một người bạn, ông Ô Broi. Ông hãy theo tôi.
- Thế nào? Ông là ai? Để tôi đi.
Trước khi Lanđô kịp đôi hồi, ông luật sư đã quay ngoắt gương mặt tái nhợt rồi bằng đôi chân ngắn cũn chạy lao về cái tiệm ông vừa ở đó đi ra. Một luồng ađrênalin tràn lên miệng Lanđô. Trong giới hắn, thành công cho phép sống sót, còn thất bại thì dẫn thẳng đến nhà xác. Bằng ba bước, hắn đã ở cạnh Ô Broi, với cái dáng uyển chuyển của con beo từng làm cho hắn nổi tiếng thời còn chơi bóng đá và đều đặn thắng đối thủ bằng tốc độ để đoạt lấy bóng.
Một hai người qua đường tò mò quay lại. Ở Duyrích cũng như ở Lôdan hay Giơne, một người có học không chạy ở ngoài đường. Hơn thế nữa, lại có những hai người, lại còn một đuổi một. Cú ngáng của Lanđô quá kín đáo khiến không nhân chứng nào nhận ra cái ngã. Moóctimơ như tung lên cao, buông mình xuống vỉa hè, trượt theo đà khoảng một mét rồi nằm bất động, trán nện xuống nhựa đường, mắt nhắm nghiền. Lanđô ngồi xổm xuống, xốc lấy hai nách ông, mỉm một nụ cười làm yên lòng những người dừng lại theo dõi câu chuyện, đẩy tấn hài kịch đến mức hắn còn bịt mũi lại để chứng tỏ bạn mình say đến thế nào.
Rồi bế ông lên như một người rơm, hắn mang ông lại chiếc xe đậu ở đầu kia con phố.
- Kìa ông! Ông làm gì thế?
Lanđô quay lại: cô gái trong tiệm cà phê đang đứng ở trước mặt hắn.
- Có chuyện gì thế? - Ả sợ hãi choe choé kêu lên.
- Ông ấy chóng mặt... - Lanđô ấp úng.
Và nói thêm với những người xem đã vón đông lại:
- Các ông bà thấy đấy, ông ấy say!
- Ông đặt điều gì ra vậy? Say à? Chúng tôi không uống cả đến cà phê đã gọi cơ mà?
- Ta đừng đứng ở đây? Nào, giúp tôi đưa ông ấy đi!
Nhưng ả cứ đứng sững, nghi hoặc, sợ rúm lại. Khi Moóctimơ ra khỏi tiệm, ả đã dõi theo ông qua cửa kính. Ả cáu vì ông không cho phép ả đi cùng vào ngân hàng, nghi ông muốn chơi xỏ ả. Trong lúc đứng lên và đi vòng qua cái bàn, ả đã thấy gã cao lớn này cúi xuống Moóctimơ bất tỉnh nhân sự. Cuối cùng, ả kêu lên thất thanh:
- Đưa anh ấy đi đâu? Ông định làm gì anh ấy?
Lanđô thấy hoảng. Không phải chỉ vì cô gái này không được dự kiến trong chương trình mà còn vì ả có thể lên cơn kích động ở giữa phố nữa cũng nên! Mà Duynch thì đâu có phải Sicagô. Ở đây cớm là chúa tể còn công dân thì sẵn sàng biến thành cảnh sát để làm cho pháp luật được tôn trọng. Phải kết thúc sớm.
- Lại đây, tôi cho chị xem cái này...
Hắn gần như áp sát vào người Dada để che mắt các nhân chứng thấy được khẩu Mauxơ hắn đang thúc mạnh nòng vào sườn ả. Rồi thấp giọng, nói khẽ và nhanh, hắn vừa càu nhàu vào tai ả, vừa lấy tay trái giữ Moóctimơ:
- Hoặc cô im lặng theo tôi ngay, hoặc tôi cho một viên kẹo đồng vào bộ lòng cô đấy!
Nếu ả phản ứng tồi, nếu ả kêu lên thì tất cả hỏng bét. Lanđô sẽ sớm muộn thành một cái thây ma! Ả mở to đôi mắt sợ hãi, cắn môi, lùa tay vào dưới vai Moóctimơ vẫn bất tỉnh rồi nói to lên, gần như lơ đãng:
- Say hoàn toàn!
- Lối này! - Lanđô nói.
Bộ ba mau chóng đi ra xa. Những người hay nghe ngóng đã giải tán. Khi Dada và Lanđô dìu Moóctimơ rẽ ở đầu phố, đã thấy chiếc P9 ở trước mặt.
- Mở cửa ra - Lanđô ra lệnh.
Ả chấp hành. Lanđô quẳng Moóctimơ vào đằng sau xe và ngồi vào bên cạnh.
- Bây giờ cầm lấy chìa khoá này rồi lái.
Ngoan ngoãn, Dada cho máy nổ. Đúng là ả đã nhiều khi bị bạn trai tát nhưng chưa bao giờ lại bị dí súng lục vào bụng như thế này. Đã thế, cái gã tóc nâu cao to và đẹp trai này lại không có vẻ gì là đùa cả. Moóctimơ rúc vào tổ vò vẽ nào đấy, cái đó không quan trọng, miễn người ta không làm hại đến ả. Điều không hiểu được là tại sao người ta lại dí súng chặn lão luật sư trước khi lão vào trong ngân hàng chứ không phải sau đó, khi lão đã nhồi vào người đầy tiền bạc lúc trở ra.
- Thế nào, có đi không?
- Tôi đi đâu?
- Cứ đi?
Ả chưa đặt chân lên châu Âu bao giờ, do đó hoàn toàn lạ lẫm về đường xá. Ả có cảm tưởng lái vòng vo theo lệnh gã tóc nâu cho tới khi vào một phố nhỏ có cái tên khó đọc, phố Etsovixen.
- Đầu phố bên phải, sẽ thấy một gara. Lái vào đó, để ở dưới hầm.
Đi thêm một trăm mét, ả hãm phanh và bắt đầu rẽ.
Gã thô bạo quát:
- Tăng tốc độ!
Ở lối vào gara có một xe cảnh sát, một chiếc Pôntiắc, chặn mất lối vào. Hai cảnh sát mặt phớt lạnh đang nghe một người đàn ông thấp bé hói đầu giải thích.
- Đi thẳng. - Lanđô nói.
Trạm dịch vụ này là của một người bạn hắn, cũng dân Xixin. Không may thế nào mà đúng lúc hắn cần đến chỗ ẩn náu thì cảnh sát lại ở chính ngay tại đó? Ở trong cùng chỗ đậu xe có một cửa sắt luôn luôn khoá, mở vào một cái hầm có thể tạm thời trốn tránh được. Lanđô định giam Moóctimơ ở đó, chờ cho những người thuê hắn đến lĩnh món hàng đi.
- Tôi cứ chạy thẳng chứ?
- Câm, chạy thẳng! Hắn cần suy nghĩ. Lúc này nơi ẩn bị lộ, hắn phải tưởng tượng ra một chỗ khác. Cần kíp! Ô Broi đang tỉnh dậy...
Ông đảo hai con mắt sợ hãi, bắt gặp cái nhìn của Lanđô, thấy khẩu súng hắn chĩa lăm lăm vào sườn.
- Ông muốn gì tôi?
- Câm!
- Dada, có chuyện gì thế?
Cổ họng ông thắt lại, không sao cưỡng nổi. Chẳng quay đầu, Dada nói:
- Có chuyện là tại anh mà tôi ngập vào trong cứt.
- Ông cần tiền phải không? - Mooctimơ hỏi Lanđô.
Ông tuyệt vọng cố bám lấy ý nghĩ này. Nhưng nghe vẻ không ổn. Ông lờ mờ biết là ông hỏng rồi, gã này là người của Công đoàn, vụ lừa đã bị phát hiện. Làm sao chúng lại biết được sớm thế nhỉ?
- Dada, anh xin em tin anh... Anh không hiểu... Anh chẳng rõ cái gì cả?
Không ngừng chĩa súng doạ, Lanđô nói:
- Rẽ phải, đi qua gara lần nữa.
Ả làm theo. Lạy chúa? Chiếc xe cảnh sát vẫn ở trước cửa gara.
- Nếu ông không nói ông muốn cái gì ở tôi thì tôi nhảy xuống đây! - Moóctimơ chu chéo.
- Mày có câm không? - Lanđô gầm lên. - Còn mày, con tóc vàng, lại rẽ trái ở đầu phố.
Khi nào chịu bỏ công, hắn cũng biết nói năng với đàn bà lắm! Con đĩ này phải là quỷ cái mới thòng được một tay vào cổ Ô Broi!
Bây giờ hắn biết sẽ đưa chúng đến đâu rồi. Một chỗ hoàn toàn yên tĩnh mà hắn lại có thể tiếp xúc với cấp trên của hắn nữa: nhà Inetx.
*
Tim thót lại vì một linh cảm không lành, Italô Vônpôn đi theo người mặc áo đen qua một hành lang dài. Tiếng chân họ dội lên những bức tường trắng tinh, lát vuông men sứ. Điều làm Vônpôn ngạc nhiên khi vào nhà xác không phải là cái hơi lạnh - hắn đã chờ đợi như thế - mà là sự không có mùi vị gì. Chẳng mùi phoóc môn mà người ta thường thấy ở những nơi này lẫn mùi cái chết tinh tế hơn, dai dẳng và nhờ nhợ.
- Nếu ông vui lòng cho phép - người mặc đồ đen xin lỗi.
Ông ta đến kiểm tra một cái gì trong cuốn sổ đăng ký. Đứng im lìm, mắt đăm đăm, Italô có cảm giác đang vùng vẫy trong một cơn ác mộng. Tuy cái vẻ gia trưởng cố ý làm ra với chú em trai, ông anh vẫn luôn tốt và công bằng với hắn. Tất cả những gì Italô có được đều là nhờ ở Giencô. Bắt đầu từ cái mạng sống mà Giencô đã cứu hắn hai lần. Hắn nghiến chặt răng để cưỡng lại cơn xúc động đang kìm kẹp hắn. Người nhân viên kéo một chiếc ngăn ra và đến lượt ông ta cũng đứng im lìm.
Thình lình đến cái lúc được biết thì đứa con út nhà Vônpôn lại không còn muốn biết nữa. Hắn sợ.
- Đấy! - Sau một lúc im lặng, người mặc đồ đen nói.
Italô lại gần, cố mở to mắt. Trong cái ô khổng lồ được nghĩ ra để đựng hẳn một con người, cái chân nom bé tí như đồ chơi, lại vừa đồ sộ. Lập tức hắn biết đó là chân của Giencô, biết hắn không bao giờ còn được thấy lại anh mình sống nguyên lành nữa. Cổ họng thắt nghẹn, hắn phải ép mình cúi xuống nữa để nhìn sát vào cái mà hắn kinh sợ. Mắt hắn nhìn trượt từ chỗ vết thương ghê rợn ở trên chỏm đùi, tiện ngọt như một tảng thịt ở cửa hàng, xuống đến tận cổ chân. Hắn nhận ra cái sẹo lờ mờ, nhạt hơn cả màu thịt xanh nhợt.
Khi hai anh em ngã xe đạp và hắn nhìn thấy máu ở trên bít tất người anh cả, Giencô đã làm cho em yên tâm bằng một nụ cười:
- Đừng sợ, Bé, không đau đâu...
Bé..., cái biệt hiệu âu yếm này chính là Giencô đặt cho hắn. Cái tên đó còn lại với hắn suốt đời. Thời đó, nó đã làm cho cả nhà cười! Bây giờ, khi người ta nói đến nó, người ta chắt lọc hai âm tiết rời nhau ra với một niềm kính sợ.
- Thưa ông, ông có nhận ra không?
- Đi đi! Tôi muốn một mình.
- Hãy gọi tôi. Tôi ở trong hành lang.
Ai có thể làm thế này với Giencô? Ai? Và cái xác còn lại thì ở đâu? Mắt rơm rớm, biết là mình đang có vẻ đáng cười, nhưng không thể ngừng lại, hắn thành kính lầm rầm trong miệng:
- Cha chúng con ở trên trời. Cầu xin ý cha được thể hiện ở dưới đất cũng như ở trên trời...
Phần sau của lời kinh mất đi trong tiếng nức nở đang vặn xoáy lấy cổ họng hắn. Nhưng Italô đã tìm ra được sức lực để đọc trọn vẹn bài kinh. Hắn lấy ở trong túi ra một chiếc mùi soa lụa lau mắt. Hắn chợt nghĩ hắn đã 38 tuổi, hắn sắp đến gần tuổi già và ở trước cái chết của những người mà ta hằng yêu mến thì tất cả hình như rỗng không chẳng còn ý nghĩa gì. Báo cái tin ghê sợ này như thế nào với Prăngxétxca, chị dâu hắn, và hai đứa cháu gái đây?
Song nếu Giencô chưa chết? Nếu sau một tai nạn, ông vẫn sống, nằm liệt ở đâu đó, bị thương thì sao? Nhưng cầu xin ông còn sống, lạy Chúa, cầu xin cho ông còn sống!
Trong cơn điên dại, hắn bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay. Hắn nhìn vào đó: mỗi lòng bàn tay mang bốn vết máu. Thế là người run rẩy hắn quay ra thầm thì rất nhanh, cánh tay giơ ra bên trên chiếc ô kéo:
- Giencô '... Giencô... Mio fratello ([26])… Em không biết đứa nào đã chặt anh ra đến nông nỗi này... Nhưng em thề với anh, em xin thề với anh điều này, trước Đức Mẹ thiêng liêng, là em sẽ tìm ra nó! Nếu cần, em sẽ bỏ cả đời vào việc đó, nhưng em sẽ tìm ra! Và ngày đó, sẽ không có đủ máu trên thế gian này để xoá đi được nỗi đau đớn chúng đã gây ra với anh đâu! Dù nó là ai, cho nó ẩn tận đâu, em vẫn sẽ tìm ra nó và tự tay em sẽ giết nó; nó, bố mẹ nó và tất cả lũ con cháu nó!
Dào dạt căm thù, hắn đùng đùng đi ra khỏi căn phòng rùng rợn, mặc kệ cho nước mắt ròng ròng chảy.
Từ nay hắn có một sứ mệnh thiêng liêng phải hoàn thành, thay Đôn Giencô đứng đầu cái băng nhà Vônpôn, và làm trọn công việc mà cái chết đã không để cho anh hắn có thì giờ thực hiện. Thiên hạ sẽ biết ai là Italô Bé Vônpôn! Để mở màn cho cái chức danh mới - “Đôn” - của hắn, hắn quyết định ngay lập tức đi tới ngân hàng.
*
Anh chàng người Đức, tên gọi Ed Phlúc, cao gần hai mét và nặng tạ hai. Một tháng một lần, anh từ Hămbua đến Duyrích có công chuyện. Một tháng một lần anh ở với Inetx hai giờ đồng hồ. Lúc đầu, theo lời giới thiệu của một người bạn Thụy Sĩ, anh gặp ả, đã hốt hoảng bởi sắc đẹp của ả đến nỗi phải chật vật lắm mới sử dụng được sức lực nam nhi của mình. Thân hình hoàn hảo của ả da đen làm cho anh cảm thấy rõ hơn thân thể mình chảy xệ, nặng nề, vô duyên đến mức nào. Thông thường đám đĩ không làm cho anh sợ. Đồng tiền anh đưa cho họ lập tức xoay ngay được cái tính nhút nhát bệnh hoạn của anh.
Vậy mà, tuy bản thân là điếm - hai giờ bỏ ra cho anh, ả bắt anh trả với giá cắt cổ hai nghìn đôla - Inetx lại có một kiểu giữ khoảng cách đến độ anh muốn nói với ả: “Thưa bà ạ, cảm ơn bà ạ”, trong khi ả đút tiền của anh vào túi. Không lần nào Ed thấy là mình bị mất cắp.
Anh tích cóp khoái lạc cho ba mươi ngày sau, kỷ niệm về những ôm ấp của ả giúp anh chịu đựng được một cô vợ cay cảy, chịu đựng những quán bia dễ dàng nổ ra những bãi công của nhân viên, chưa kể tới hàng nghìn những khó khăn cố hữu của anh với tư cách là ông xưởng trưởng.
Hiện lúc này anh đang nằm dài, trần truồng trên tấm thảm phòng khách, mắt nhắm, hơi thở dồn dập.
Bằng một chiếc bút lông, Inetx quét lên cái thân hình khổng lồ của anh những vệt dài mật ong, không quên một phân vuông da thịt nào, từ đầu ngón chân đến chân tóc, bỏ qua lỗ rốn và tai, rãnh mông. Lát nữa ả sẽ liếm anh!
- Anh biết một lít mật ong bao nhiêu không, con búp bê to đùng của em?
- Làm tiếp đi, anh van đấy, đừng dừng lại!
- Đắt! Rất đắt!
- Anh sẽ trả tiền.
- Anh chẳng bao giờ trả đủ được đâu!
- Anh biết Đúng thế... không bao giơ đủ... - Ed lẩm bẩm, hơn hớn lên bởi những dấu hiệu báo trước một sự cưng cứng đầy hứa hẹn.
Anh giơ tay ra để sờ đùi ả. Tiếng chuông cửa réo lên.
Ed giật mình, mở mắt, bắt gặp cái nhìn sửng sốt của Inetx.
- Em chờ một người nào đấy à?
Thay lời đáp, ả để một ngón tay lên môi. Ả mặc một áo khoác tắm màu đỏ mở phanh bốn bề, không che giấu tí nào cái cơ thể kỳ quan của ả. Ed muốn ngồi dậy. Ả lấy sức giữ anh lại. Lại tiếng chuông, lần này kèm theo tiếng đấm cửa.
- Không nên để người ta thấy anh ở nhà em Thản nhiên bĩu môi, ả ra hiệu cho anh im lặng, đứng lên đi ra và nhòm vào cái lỗ con trên cửa ra vào. Mặc dù tính lì lợm của mình, ả vẫn suýt giật nảy người lên: Lanđô, một người đàn ông và một cô gái tóc vàng? Không bao giờ Lanđô cho phép hắn đến quấy rầy ả mà không báo trước. Hơn nữa, lại cùng với hai người lạ mặt thế này. Ả nghe thấy hắn cáu.
- Thế nào, mở ra chứ? Cái gì vậy? Anh biết em ở nhà!
- Em đang bận. Chốc nữa.
- Không được, - Lanđô bực mình. – Mở ra.
- Đừng mở! - Ed Phlúc rên rỉ, phủ phục trên tấm thảm, hai tay bắt chéo trước cái giống đã bắt đầu trở lại kích thước khiêm tốn của mình phân vân có nên tắm một cái để vứt bỏ đi lớp mật ong này hay cứ mặc bừa quần áo vào, hay lẩn trốn ở trong buồng chờ Inetx đưa anh thoát khỏi tình cảnh trớ trêu.
Sợ hãi, anh thấy ả kéo then cài ra.
Anh chờ đợi trông thấy một chiến binh da đen cao ba mét, thì lại là một cô tóc vàng bé bỏng đang mở to mắt khi phát hiện ra cảnh tượng này, theo sau là một người mảnh khảnh và một gã cao lớn, tóc nâu, kiểu điển trai với nét mặt ngoại lai, loại người mà Phlúc kinh tởm.
Anh nhảy quàng vào trong buồng tắm.
- Ai đấy? - Lanđô hỏi.
- Ai cho anh đến đây? - Inetx đối lại, lạnh lùng, thoải mái như khi ả trần truồng có một nửa.
Đến lúc đó ả mới nhận thấy khẩu súng Lanđô chĩa xuống đất.
- Anh điên hay sao thế này? Cút đi!
Lanđô trừng trừng nhìn ả, vẻ độc ác, rồi khẽ nói, giọng đe doạ:
- Câm! Cho lủi thằng mặt l…đi và pha cà phê cho các bạn của tôi.
- Tự pha lấy và phớt đi, hết!
Ả không nhìn thấy cái tát bay đến làm đầu ả đưa đi đưa lại như một con lật đật. Kinh ngạc, ả bất giác đưa tay lên má: Lanđô không đánh ả bao giờ. Giọng lạc đi, ả buông ra:
- Anh lầm rồi, Lanđô!
- Pha cà phê!
Ả đi về phía bếp và rất tự nhiên, nhấc máy nói lên khi bước ngang qua đó, ngón tay trỏ ấn lên các phím, Lanđô khẽ nâng nòng súng lên chĩa về phía ả.
- Đặt xuống. Anh uống với hai viên đường.
Inetx ngập ngừng, đọc thấy trong mắt hắn rằng cái gã đang ở trước mặt mình không giống gì với anh chàng Lanđô mình quen cả.
- Tôi không biết anh muốn cái gì và tại sao anh lại hành động như thế, nhưng khi anh bước ra khỏi cái nhà này rồi thì anh đừng có đặt chân trở lại nữa!
Lanđô quay về Ô Broi và Dada đang đứng im thít ở bên cửa.
- Bao nhiêu cho các người!
- Hử?... Ô Broi giật mình.
- Bao nhiêu đường? - Lanđô kiên nhẫn nhắc lại.
- Không, không đường.
- Còn cô?
- Chẳng cà phê gì cả! - Dada đáp, mắt tức giận long lanh lên.
Một tiếng người van nài cất lên trong buồng tắm.
- Inetx!... Inetx!...
Inetx định đi lại đó. Lanđô ra hiệu bằng tay ngăn ả lại rồi đến bên cửa buồng tắm giật toang cánh cửa ra: Ed Phlúc, to lớn như ông hộ pháp và tội nghiệp, đứng ở trong khoang vòi hoa sen, sắp sửa vặn vòi nước.
- Tôi có thể giúp ông được gì không? - Lanđô lịch sự hỏi.
- Xin lỗi! - Anh chàng to béo lắp bắp. - Nếu ông có thể đưa cho tôi bộ quần áo... phiền ông... Ở trong phòng khách...
Lanđô bước nhanh lên hai bước, nắm chặt lấy tay Ed kéo mạnh, và chỉ cần một động tác, đã làm khối người đồ sộ của ông chủ hãng bia lộn tung một vòng, bắn vào trong phòng.
- Đi mà lấy rồi xéo!
Hắn bàng hoàng và ghê tởm nhìn bàn tay mình nhớp nháp.
- Ơ kìa, cái tảng mỡ này lại dính à?
- Mật ong đấy. - Inetx bình thản vặn lại. - Anh không thích mật ong ư?
Ngơ ngác, Lanđô lần lượt nhìn Phlúc, Dada, Moóctimơ, Inetx trừng trừng...
- Cái gì?
- Ed trả tiền tôi để tôi quét mật ong lên người anh ấy. Nếu Ed thích như vậy thì bận gì đến anh nào?
Lanđô phá ra cười. Lúc đầu không ai nhúc nhích. Rồi bị phản bội bởi thần kinh, nỗi sợ, cơn mệt, Ô Broi đã bật ra một tiếng nấc kín đáo, nó nhanh chóng biến thành một trận cười sằng sặc, không thể kìm lại. Đến lượt mình, Dada cũng cố bậm môi kiềm chế mà không nổi. Người lắc run lên, ả cúi gập lại, nước mắt đầm đìa. Phải nói rằng khung cảnh này rất lố lăng. Người uốn éo như anh hề sầu thảm, Phlúc cố mặc chiếc áo sơ mi vào nhưng không xong. Vừa chạm vào da, vải áo đã bết dính lại bởi mật ong, trở thành một thứ băng keo.
- Mau lên kia! - Lanđô ra lệnh giữa hai cơn ôm bụng.
Khi ông chủ hãng bia đi bít tất vào thì là trận loạn cười. Cho tới lúc đó vẫn nghiêm chỉnh được, Inetx cũng đã bị lây nhiễm, ả cố nói với người khách hàng giữa hai đợt cười hi hí.
- Đừng giận em, Ed! Đừng giận em! Hắn là đứa xấu xa. Hắn sẽ phải trả em cái nợ này!
Khi Phlúc đi ra, giữa tiếng cười của tất cả mọi người, giày xách ở tay, sung sướng vì dầu sao cũng thoát nạn thì Moóctimơ, tay ôm bụng, mắt ướt đầm và đầy kinh hoàng nói với Lanđô:
- Xin hỏi, ông định giữ chúng tôi ở đây có lâu không?
Và mặc dù sợ thắt ruột gan lại, mặc dù vẻ phi lý của tình hình - trong đó chen lẫn với nhau một gã khổng lồ người phết mật, một cô đen trần truồng, đồ sộ và cái thằng ông chưa gặp bao giờ nhưng đang cầm khẩu súng chĩa vào ông kia - ông lại nổ ra một trận cười quái đản nữa.
Còn Lanđô, ngay lập tức hắn nín bặt, đôi môi thô bạo thoắt trở lại thành một đường ngang mỏng dính và dữ dằn. Hắn nhấc máy nói:
- Vài giây nữa thì mày biết!
*
Ở New York, Môsê Yudenman đã gọi Phôncô Môri ra một chỗ kín để căn dặn:
- Italô xốc nổi, dễ cáu. Có thể người ta sẽ theo dõi ông ta đấy. Việc đó tuyệt đối cấm. Nếu ngửi thấy cái gì nguy hiểm thì cậu cứ khử đi!
- Khử?
- Cậu còn muốn tớ phải làm mẫu nửa à?
Nói trắng ra là thủ tiêu tất cả những ai tỏ ra quan tâm đến các hoạt động của Italô Bé Vônpôn. Đúng thế, nhưng biết làm sao? Các ông chủ thì bay lượn ở trên không. Lệnh của các ông phải trở thành hiện thực, nhưng các ngài đâu có thèm chỉ bảo cho bọn thừa hành biết tốt nhất là phải làm như thế nào!
Ngồi nép trong một chiếc xe thuê đậu cách nhà xác non trăm mét. Phôncô Môri cảm thấy tuỷ sống hơi lâm râm khi nhận ra gã xương xẩu cao kều tóc vàng mà hắn đã để ý lúc tới sân bay. Gã đã theo Italô bằng taxi, không ngờ chính gã lại bị Phôncô theo dõi. Bây giờ gã đang vờ chú ý tới những cửa hàng dọc phố trong khi người lái xe của gã thì đang đọc báo ở đằng sau tay lái. Còn Piêtrô Bêlidôna bị Vônpôn cáu kỉnh ra hiệu cấm vào nhà xác, hình như cũng thấy mình đang bị quan sát. Italô vừa vào khỏi, gã Piêtrô to tổ bố đã nhào vội vào một cửa hàng bánh ngọt để rồi trở ra ngay với một túi bánh tướng mà hắn ngốn hộc tốc tưởng chừng như người ta sắp tịch thu mất vậy...
Không thể trông cậy vào Piêtrô được. Vậy thì Phôncô phải tự mình tìm ra cách khử cái thằng quấy rầy sao cho được êm ru. Như thế, nếu việc Italô đến viếng nhà xác là quan trọng thì bên nọ sẽ chẳng báo lại được với ai cả.
Bất giác Phôncô gãi lưng, cảm thấy yên lòng khi chạm nhẹ vào lưỡi dao găm gài giữa hai bả vai, mũi chổng ngược, trong một cái bao. Hắn chỉ cần lùa tay vào trong cổ áo sơ mi bên dưới gáy là rút được con dao ra và cho nó bay tới đích trong nháy mắt. Khốn thay, hắn có đang ở trong rạp xiếc hay trên đường phố New York ban đêm đâu cơ chứ? Chính là hắn đang ở giữa ban ngày ban mặt tại Duyrích, cái thành phố sạch đến nỗi khạc nhổ hắn cũng phải đắn đo. Gây ra một vụ giết người lộ liễu, mà lại hòng thoát thân, thì không thể có ở đây được. Nếu muốn thành công, hắn phải làm cho ra vẻ một tai nạn.
Do muốn làm trọn cái việc Yudenman giao phó, hắn lần lượt nghĩ các cách khác nhau để loại bỏ gã kia. Nhưng chẳng cách nào thích hợp với tình hình này. Chỉ một hành động hung bạo sẽ khiến hắn lập tức trở thành kẻ bị pháp luật săn đuổi. Dẫu sao, con mồi của hắn vẫn chưa dò được ra hắn...
Phôncô ra khỏi xe, quyết phó thác cho bản năng, cho cái đầu giàu ngẫu hứng của mình. Hắn lừng khừng đi đến chiếc taxi, thầm cầu mong lúc này Bêlidôna không quay lại để trông thấy và nói chuyện với mình. Chỉ một lỗi nhỏ là gã tóc vàng đang gắn con mắt vào Bêlidôna sẽ được báo động và thủ thế liền. Phôncô không đợi đi tới ngang Bêlidôna mới báo cho hắn biết. Hắn nói, bằng một cái giọng trầm thấp nhưng hoàn toàn nghe được rõ.
- Piêtrô, Phôncô đây. Đừng quay lại, đừng nhìn tớ.
Bêlidôna tuyệt đến nỗi Môri đã ngờ gã không nghe thấy. Gã tiếp tục moi bới trong cái túi xách, tựa hồ chẳng xảy ra chuyện gì. Khi Phôncô đi qua mặt gã, gã vo viên cái túi, đưa mắt tìm một chỗ ném đi nhưng không thấy, lại nhét nó vào trong túi áo vét, không dám vứt bừa. Không nhòm ngó gì tới, Phôncô vẫn tiếp tục đi, cũng chẳng chú ý đến chiếc taxi đậu cạnh dãy hàng rào chạy dọc một công trường xây dựng. Hàng trăm ý nghĩ bủa vây Phôncô khi hắn trông thấy chiếc cần cẩu to tướng vươn cánh tay im lìm cua nó ở bên trên chiếc taxi. Khổ thay, nếu hắn vào trong công trường - mà cái lối vào chết tiệt nó ở đâu chứ nhỉ? - hắn sẽ mất hút cái cửa nhà xác, nơi Italô sắp sửa đi ra. Và cho dù có vào được công trường thì làm thế nào cho tấm bê tông treo trên cánh tay cẩu kia rơi xuống chiếc taxi được chứ? Núng thế, có lúc hắn đã toan đi tới gặp gã mặc bộ đồ tuýt nọ, đơn giản đâm cho một mũi dao.
Cũng không được. Tiếp tục đi, hắn nát óc tìm cách chặn lại việc theo dõi của gã cao kều kia. Cần không để cho ai biết được hành trình của Italô. Chính một tia mặt trời ló qua đám mây đã mách bảo cho hắn một đe doạ khác nữa. Tia nắng dội vào một vật đang phản chiếu lại hắn thứ ánh sáng lấp loá. Không quay đầu, cũng chẳng ngừng bước, hắn thờ ơ liếc một cái về chiếc xe đỗ và nhìn thấy bàn tay đặt trên tay lái đang lóng lánh lên cái mặt kim cương của một chiếc nhẫn. Hắn nhận ra ngay người mặc đồ đen mà hắn đã để ý thấy lúc xuống máy bay. Tên này có ăn cánh với thằng cha tóc vàng cao kều không đây? Chúng có cùng phe không nhỉ? Cớm, cướp hay cái gì? Chắc nó ở quá xa không nghe được những gì hắn lẩm bẩm với Piêtrô khi nãy đâu. Không vui, Phôncô chau mày. Vấn đề của hắn càng thêm phức tạp. Bây giờ hắn phải khử những hai chứ không phải một. Để cho có vẻ tự nhiên, hắn vào một cửa hàng hoa, cầm lấy một bó hoa mẫu đơn đưa cô bán hàng, vẫn quan sát ngoài đường phố qua cửa kính. Khi cô hàng gói xong hoa, hắn ném tờ giấv bạc xuống bàn, gật đầu cám ơn rồi không chờ trả lại tiền, đi trở về xe của mình.
Bêlidôna vẫn ở trước cửa nhà xác dựa vào một cánh cổng, kín đáo xỉa răng với một vẻ mặt mơ màng. Cũng như lượt đi, gã có vẻ không để ý đến Phôncô đang gửi thầm đến một kiến nghị khen thưởng. Đường phố một chiều và hơi đổ dốc, ít xe cộ qua lại. Hai bên vỉa hè, xe đậu kín, chừa ra một lối hẹp cho vài ba xe cộ hiếm hoi lưu thông. Ở vài chỗ, vỉa hè lõm vào thành một bãi đậu nho nhỏ. Bốn chiếc xe đỗ ở đó, sườn áp so le vào nhau.
Nhờ một góc phố che khuất, Phôncô thử mở cửa bốn chiếc ra. Chiếc đầu, một xe Pho thì khoá. Chiếc thứ hai, một Rơnô màu xanh chai cũng khoá. Chiếc thứ ba, một Mecxêdetx nặng trịch thì mở ra khi hắn vừa kéo tay nắm cửa. Không một bóng người. Hắn bèn ngồi vội vào sau tay lái, nhả phanh và hài lòng thấy chiếc Mécxêđétx giật lùi. Hắn khẽ mỉm cười, lại chèn lại phanh rồi đi bộ ngược lên dốc phố quan sát xem có gì mới xảy ra không. Một lát, hắn thấy Italô ầm ầm chạy ra khỏi nhà xác, mắng mỏ Bêlidôna, đẩy gã vào chiếc Pho thuê rồi chui vào theo, mở máy. Chuyện tiếp theo sau đó xảy ra rất nhanh.
Trong ba bước, Phôncô đã ngồi vào sau tay lái chiếc Mécxêđétx. Hắn giữ cửa xe mở, nhả phanh tay và dậm phanh chân, hãm chiếc xe lại. Hắn kịp thấy Italô Vônpôn bấu chặt lấy tay lái, mặt tái mét, cứng đanh như đá. Không chờ đợi, Phôncô nhấc chân khỏi phanh và nhảy ra khỏi chiếc xe đang bắt đầu lăn giật lùi; nó tăng nhanh tốc độ khi quay ngang ra, cho tới lúc một tấn rưỡi kim loại của nó va vào sườn bên phải một chiếc Vonxvaghen đậu ở mép hè đối diện. Cùng lúc, Phôncô nhảy vào một cổng ngách đưa tới một hàng lang, còn chiếc taxi có tên tóc vàng bên trong - kẻ theo dõi thứ nhất - thì lao tới đâm sầm vào chiếc Mécxêđétx nằm chắn mặt đường giữa tiếng phanh hú rít gần như lập tức lại bị tiếng húc của chiếc xe thứ hai thúc mũi vào hòm sau của chiêc taxi át đi. Trong khi người tài xế vừa chửi, vừa xuống xe xem thiệt hại, Phôncô đã luồn vào trong cái hành lang mà đầu kia có một lối ra khác dẫn tới đằng sau toà nhà.
Hắn chỉ việc đi ra xe của hắn va bình yên vô sự trở về khách sạn, chắc chắn đã làm thất bại được tạm thời hai vụ bám đuôi, trong lúc chờ làm cho ngừng hẳn bằng những biện pháp triệt để hơn. Kinh nghiệm đã chứng minh với hắn rằng cho tới nay, bất cứ kẻ nào nằm trong vòng ngắm của hắn đều là kẻ đã chết. Hắn cầm chắc sẽ thấy mất danh dự nếu như một trong hai tên kia lại còn nhìn thấy mặt trời mọc sáng ngày hôm sau.
Đã rẽ vòng toà nhà bằng một đường phố ngang, hắn chợt thấy hắn vẫn cầm trong bàn tay phải bó hoa thu mẫu đơn.
Hắn dang mấy ngón tay ra. Những bông thu mẫu đơn rơi xuống cống. Phôncô Môri chỉ chấp nhận được hoa khi nào chúng làm nên vòng hoa trên quan tài kẻ thù của hắn mà thôi.