Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hã Đình vừa đi theo Nhã Trúc vừa càu nhàu.
- Chị gọi tôi ra đây làm gì.
Nhã Trúc tay cầm cây cuốc nhỏ, xăm xăm đi về phía mộ Lu- ca theo lời Nhã Văn chỉ.
- Nếu cô không có tật giật mình thì hảy can đảm đi theo tôi.
- Tôi làm gì phải giật mình chứ?
Nhã Trúc đứng lại dưới gốc một cây hoàng điệp. Nếu đúng như lời Nhã Văn nói thì mộ Lu- ca phải nằm ở đây. Nàng quan sát Nhã Đình xem nó có vẻ sợ không nhưng chẳng có gì ngoài một chút lạnh lùng, khó chịu. 'Hừ, cô giả vờ hay lắm. Nhưng để xem cô còn tự đắc được bao lâu nửá….
Nhã Trúc bắt đầu bổ nhát cuốc đầu tiên xuống nơi mà nàng cho rằng có xác của Lu- cạ Đất xốp, dể dàng cho công việc của nàng. Chẳng mấy chốc thì vết tích của Lu- ca hiện ra.
Nhã Trúc đau lòng khi thấy Lu- ca của nàng chỉ còn lại vài lớp lông trắng chỏng chơ những khúc xương gần mục nát theo thời gian.
Nước mắt nàng trào ra, vì thương Lu- ca, vì lòng câm hận dành cho Nhã Đình. Nàng trừng trừng nhìn vào đối thủ của mình.
- Cô giải thích sao về cái chết của Luca.
Nhã Đình ngơ ngác.
- Chị nói gì tôi không hiểu?.
- Hứ, cô giả vờ hay lắm. Tôi thật không ngờ cô lại ác độc thế này. Thì ra … thì ra ngay từ nhỏ cô đả ghét tôi. Ghét đến đồ độc ác trả thù lén Luca vô tội. Nhã Đình, cô không phải là con người nửa rồi.
- Chị câm miệng đi - Nhã Đình hét lên - Chị bày trò hề này hòng hãm hại tôi sao? Chính chị mới là ác độc. Chị dám giết chết Luca để đổ tội cho tôi.
Nhã Trúc giận bầm tím gan, tím ruột.
- Ngoài ra cô còn xảo trá, tài đóng kịch của cô thật là giỏi đấy.
Nhã Đình nhìn xuống xác Luca như một bằng cớ không thể chối cải, rồi đôi mắt toé lửa của nàng nhìn vào Nhã Trúc, giọng nàng đanh lại.
- Nếu trước đây tôi có một chút ân hận nào vì đả ganh tỵ với chị thì bây giờ hoàn toàn không còn nửa. Trò xấu xa này của chì không hại được tôi đâu.
Nhã Trúc giận đến độ suýt chút nửa là xông vào đánh Nhã Đình. Trời ơi, nó trơ tráo đến độ đổ tội lổi lên đầu nàng.
Nhã Đình hất gương mặt đằng đằng giận dử lên.
- Tôi sẻ làm cho chị ân hân vì đả dám hảm hại tôi.
Nhã Trúc thoáng rùng mình. Nàng hơi sợ vì vẻ mặt quá dử tợn của Nhã Đình. Lúc này trong Nhã Đình có vẻ gì đó hoang dả và đầy thù hận. Nhã Đình nói trước khi bỏ đi.
- Tôi sẻ chiến đấu với chị đến cùng. Nhưng mà… nếu chị có thương mẹ thì hảy cùng với tôi giử kín những bí mật này Tôi không muốn mẹ đau lòng vì những đứa con hư hỏng của mẹ.
Nhã Trúc ngẩn ngơ nhìn theo Nhã Đình sảI bước một cách giản dị. Nàng tự hỏi sau những chuyện này nàng sẻ được gì, ngoài một nổi đau buồn cho người mẹ nuôi đáng kính của nàng? Nhưng nàng không cam lòng chịu đầu hàng Nhã Đình.
.
Sau này môi người phát hiện ra.. có tài ăn nói. Điều đó giải thích vì sao anh chiếm được trái tim Nhã Văn. M hầu như củng chiếm được cảm tình của những người trong gia đình, trừ Nhã Trúc.
Bằng một linh cảm nhạy bén, nàng mơ hồ cảm thấy M không hoàn toàn thật lòng với Nhã Văn. Trong ánh mắt anh ta có một chút gì đó gian xảo nhưng rất khó nhận biết.
M kể lại câu chuyện làm thế nào anh quen được Nhã Văn bằng một giọng duyên dáng.
- Vừa nhìn thấy cô ấy, quí vị có biết cảm giác của tôi như thế nào không? Tôi mê ngaỵ Tôi cảm thấy đây chính là người con gái mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm.
Nhã Văn ngồi cạnh M phát nhẹ lên vai chàng.
- Anh xạo quá đi.
Thi Diệp ngồi với Nhã Trúc trên ghế sa lông màu hổ phách đối diện. Chàng nói.
- Chị Nhã Văn không nên nghi oan cho anh M. Chính tôi củng có cảm giác như thế khi lần đầu tiên nhìn thấy Nhã Trúc.
Nhã Trúc bật cười, giểu cợt.
- Chị em chắc chắn không tin ai cả. Chỉ hiểu quá rỏ đàn ông các anh chỉ có mọt sách mà ra.
Mọi người cùng cười vú già ở cạnh đó củng góp vào.
- Lúc còn trẻ, mẹ tôi củng thường dạy rằng không nên quá tin vào đàn ông.
Thi Diệp vờ kêu lên.
- Ôi, vú ơi, sao vú lại bênh người nhà mà bỏ chúng con?
Nhã Trúc đắc ý nói.
- Tất nhiên là vú phải bênh bọn em rồi.
Thi Diệp chợt nhìn đồng hồ rồi quay sang Nhã Đình đang ngồi lẻ loi và lẳng lặng theo dỏi câu chuyện.
- Anh e rằng trể giờ rồi. Em nên gọi điện thoại thúc anh chàng Trúc của em đi.
- Em nghỉ anh ấy không đến rồi. Cac người cứ đi đi, không cần chờ nửa.
- Em cứ gọi thử xem sao?.
Nhã Đình nhăn mặt.
- Anh phải nghỉ cho em một chút sỉ diện chứ.
Nhã Trúc lặng lẻ quan sát Nhã Đình và tự hỏi nó đang bày trò gì đây?.. nói.
- Cái anh chàng Trúc nào đó thật ngốc. Nhã Đình, em không cần buồn. Hắn ta không đến là thiệt thòi của hắn.
- Em đâu có buồn.
Nhã Đình nói rồi đứng lên, nàng có vẻ thất vọng.
- Các người đi trước đi, không cần chờ tôi nửa.
Lúc nàng quay lưng định về phòng thì Thi Diệp gọi. Chàng đứng lên đi về phía nàng. Thi Diệp nghỉ đây là một dịp tốt để chàng giúp Nhã Đình và Nhã Trúc xích lại gần nhau.
Dù sao em củng mặc đồ rồi, anh nghỉ em cùng đi cho vui.
- Em đi theo chi làm cản trở các người thôi.
- Riêng anh thì không thấy trở ngại gì hết - Thi Diệp quay sang M - Anh M và chị Nhã Văn có ý kiến gì không?
- Tất nhiên là cô Nhã Đình xinh đẹp và nhí nhảnh của chúng ta cùng đi sẻ càng vui.
Thi Diệp hướng ánh mắt dịu dàng và âu yếm về phía người yêu.
- Nhã Trúc, em không phản đối chứ?
Nàng nhìn Nhã Đình và bắt gặp một nụ cười kiêu ngạo. Nó như muốn thách thức nàng một cách ngạo nghể. Tất nhiên nàng không thể từ chối được, nhưng bây giờ nàng đả hiểu rỏ Nhã Đình không hể mời Trúc như lời nó đả nói. Đay la 2trò xếp đặt của nó. Và mọi người, kể cả nàng, bây giờ đều nhẹ nhàng rơi vào bẩy của Nhã Đình.
Dù sao chúng ta củng đả thuê một chiếc thuyền lớn đủ để chở nhiều người mà.
Thi Diệp lại quay sang Nhã Đình.
- Mọi ngươi đều muốn có em đi. Anh nghỉ là em không thể từ chối nửa rồi.
- Em sẻ theo phá đám anh đấy.
Nhã Đình nói rồi bật cười thật giòn. Chỉ có Nhã Trúc hiểu được đó là giọng cười chiến thắng và đầy thách thức của Nhã Đình.
Thế rồi năm người kéo nhau đi. Vú già gần như sợ hải và muốn kéo Nhã Đình lại nhưng không nghỉ ra cách nào có thể Bà đả giấu Mỹ Nhiên câu chuyện thách thức kỳ lạ của Nhã Trúc và Nhã Đình, bây giờ tất cả những lo âu đều dồn cả lên vai bà. Bà tự hỏi một cách lo lắng rằng, chuyến đi chơi cuối tuần này của bọn trẻ sẻ có chuyện gì xảy rạ.
Năm người thuê một chiếc thuyền xuôi dòng sông SG. Họ mang theo thức ăn nguội và những dùng cần thiết cho một buổi cấm trại ngoài trời. Nhìn vào tưởng rằng họ rất vui vẻ, nhưng thực chất trong lòng ba chị em gái hầu như đều nổi sống. Cuộc tranh đấu ngấm ngầm, trong thâm tâm họ đều hiểu rằng đả đến hồI cao điểm.
- Cứ xuôi thuyền theo dòng sông này - Thi Diệp nói - Tôi tin là chúng ta sẻ tìm được chổ cắm trại lý tưởng.
Năm người kéo nhau ra mủi thuyền ngắm cảnh vật chầm chậm trôi quạ Những hàng dừa nước, những con sông bạc lấn tan tô điểm cho dòng sông một vẻ đẹp hoang dả và hùng tráng.
Thi Diệp đứng giửa Nhã Trúc và Nhã Đình,xa một chút là Nhã Văn và.. Nhã Đình thỉnh thoảng lại nắm tay Thi Diệp hỏi chàng tên những con chim la bay là đà trên mặt nước.
- Rất tiếc anh không phải là nhà sinh vật học.
Thi Diệp nói rồi cười. Một lúc, chàng lặng lẻ quan sát ba chị em. Họ đều là kỳ công của tạo hoá, đại diện cho sắc đẹp và lòng kiêu hảnh. Chang hiểu được sở dỉ họ vẩn tiếp tục đốI đầu nhau bởi vì hầu như không có một sự thua kém nào có thể phân biệt giửa ba người.
Cuối cùng Nhã Văn phát hiện một chổ có thể cắm trại được. Đó là một vườn dừa đâu chừng 6 năm tuổi. Sau khi xin phép chủ nhân, năm người kéo nhau lên bờ.
Hai chàng trai cùng hai cô gái bắt tay vào công việc dựng trại. Riêng Nhã Văn đảm nhận nhiệm vụ chuẩn bị món ăn. Nhã Đình vẩn bám sát Thi Diệp một cách cố tình, trong sự nhẩn nại chịu đựng của Nhã Trúc.
Thi Diệp trong vai trò một người muốn dàn hòa đả cố kéo hai chị em lại gần nhau. Trong một lúc chàng vui mừng tưởng mình đả thành công khi thấy họ vui cười với nhau. Chàng không ngờ rằng bên trong là những đợt song ngầm sẳn sàng vung lên quất ngả những con thuyền dù to đến thế nào.
Nhã Trúc cảm thấy từ đầu mình luôn rơi vào thế bị động. Nhã Đình ngang nhiên chen vào giửa nàng và Thi Diệp. Thỉnh thoảng cô nàng lại kín đáo tặng cho nàng một tia nhìn ngạo mạn.
Cuối cùng Nhã Trúc nghỉ ra một cách hòng đánh tan sự đắc ý đáng ghét của Nhã Đình. Nang nắm tay Thi Diệp đầy vẻ âu yếm.
- Lần trước nói chuyện trong điện thoại, anh hứa tặng cho em một vật đính hôn, bây giờ anh có mang nó theo không?
Thi Diệp liếc Nhã Đình một cái. Chàng dự định sẻ tặng Nhã Trúc trong một dịp hoàn toàn riêng tư, nhưng bây giờ nàng đả lo hỏi rồi.
- Thế còn món quà của em?
- Em vẩn luôn đeo nó trên người đây.
Nói xong Nhã Trúc tháo sợi dây chuyền mình đang đeo xuống ngaỵ Đ4o là sợi dây chuyền có mặt cẩm thạch hình trái tim. Đột nhiên Nhã Trúc nghe trái tim mình rung lên. Nàng nhìn sửng Thi Diệp, ý thức được sự hệ trọng mà nàng đang làm, vượt xa khỏi ý đồ muốn đánh bại Nhã Đình như ban đầu nàng vẩn nghĩ.
Nàng đang đính hôn! Vâng, với một người đàn ông mà một lần nửa nàng tự hỏi có chắc rằng nàng muốn sống với anh trọn đời không? Trong một lưc, nàng bỏ qua Nhã Đình và sự tranh đua đố kỵ để một lần nửa tự hỏi trái tim mình.
Thi Diệp củng lấy ra món quà của chàng và cầm trên taỵ Khác với nàng chàng hiểu rỏ việc mình làm. Chàng đả phát hiện ra chàng yêu nàng và cần có nàng thế nào trong cuộc đời. Nàng không chỉ là hình ảnh của Nghi Bình mà còn xa hơn, lớn hơn, cần thiết hơn trong cuộc đời của chàng.
Lúc này, nếu không có Nhã Đình bên cạnh thì không khí sẻ lảng mạn hơn. Thi Diệp tạm hài lòng với hiện tại. Nắm lấy tay Nhã Trúc, chàng đặt chiếc hộp chạm trổ rất đẹp, có lẻ đả lâu lắm rồi nên nó lên nước bông loáng.
- Em mở ra xem đi.
Hồi hộp một cách khác thường, Nhã Trúc mở nắp hôp. Lập tức vang lên một thứ âm nhạc reo rất vui tai. Bên trong ngoài tiếng nhạc là một đôi tình nhân quấn lấy nhau, đứng trên ớt đài hoa chuyển động theo chiều kim đồng hồ nhỏ vào năng lượng phát ra từ hai viên pin gần dưới đáy hộp.
- Ôi đẹp quá.
- Em thích nó không?
Nàng ngước ánh mắt long lanh nhìn Thi Diệp. Lúc này nàng như quên hẳn Nhã Đình.
- Em rất thích.
Đó là món quà kỉ niệm quí giá duy nhất mà anh cố giử được. Mẹ anh tặng cho Nghi Bình trong một dịp sinh nhật của nó. Sau đó Nghi Bình coi nó như một báu vật.
Món quà của Thi Diệp không quí giá nhưng Nhã Trúc xúc động vì hầu như anh đả trao tặng nó cho nàng bằng tất cả tình cảm của anh. Thi Diệp nói tiếp.
- Anh nghỉ Nghi Bình nếu có biết được củng sẻ vui lòng cho em từ nay giử nó. Bao nhiêu năm qua, chiếc hộp nhạc này là cả đời sống tinh thần của anh. Hy vọng em hiểu được tấm lòng của anh.
Nàng gật đầu, không biết dùng lời lẻ gì để nói sao cho anh hiểu là nàng xúc động như thế nào. Một cách trang trọng, nàng đặt sợi dây chuyền vào tay anh như trao tặng cả cuộc đời mình.
- Lúc em mười tám tuổi mẹ cho em sợi dây chuyên này. Người không cho em biết lai lịch của nó, nhưng căn dặn em dù bất cứ hoàn cảnh nào củng không được xa nó.
- Từ nay anh sẻ thay em giử gìn nó.
Hai người nhìn nhau bằng những tia mắt nồng nàn, trìu mến. Đến đây, hầu như họ không cần nói thêm gì nửa. Họ cũng không phát hiện ra Nhã Đình bỏ đi từ bao giờ rồi.
Nếu chỉ nói buồn đối với Nhã Đình có lẻ không đủ. Nàng vừa phát hiện ra trái tim nồng nàn tình yêu của Thi Diệp đả dành cả cho Nhã Trúc rồi.
Nàng đi lang thang ra bờ sông, đau đớn thừa nhận sự thất bại hoàn toàn trước Nhã Trúc. Giờ phút này nàng chỉ muốn đi xa…Thật xa để không bao giờ nhìn thấy nụ cười chiến thắng và kiêu ngạo của Nhã Trúc. Tuy nhiên, bằng sự cứng cỏi của môt cô gái từng có một thời lăn lộn như Nhã Đình, nàng sẻ không dể dàng gục ngả. Cho dù nàng không chiếm được trái tim của Thi Diệp thì ít nhất củng là kẻ phá bĩnh.
Buổi chiều, lúc nhổ trại lên đường trở về Nhã Đình đả tự tách riêng ra. Nàng không chịu nổi cái nhìn tự đắc của Nhã Trúc.
Lúc mặt trời xuống thấp, nhuộm đỏ những áng mây rơi dần dần chuyển sang màu tím. Thi Diệp một lần nửa gọi đùa Nhã Trúc là áng mây tím.
Giửa lúc nàng ngả đầu vao vai chàng thì bổng nghe một tiếng 'ùm' thật tọ Quay đầu nhìn lại, mọi người đả không còn thấy Nhã Đình đâu nửa. Bốn người hốt hoảng chạy về phía Nhã Đình đả đứng trước đó.
Trên mặt nước cơn gợn sóng có thể thấy được mái tóc đen nhanh của nàng xoè ra một cánh quạt. Thi Diệp thét người bảo dừng thuyền lại. Nhã Đình chới với, vùng vẩy với vẻ tuyệt vọng.
- Trời ơi, cô ấy không biết bơi.
Thi Diệp kêu lên một tiếng, rồi ngay lập tức lao mình xuống nước, lúc còn đi học chàng củng là tay bơi cừ khôi nên chẳng mấy chốc đả đến bên Nhã Đình.
Nhã Đình có vẻ đuối sức khi Thi Diệp đến. Nàng sặc sụa và liên tục uống nước. Thi Diệp chộp cánh tay nàng, nâng nàng lên cao.
- Bình tỉnh…. Bình tỉnh… em đừng vùng vẩy nửa, hảy tựa vào anh. Anh sẻ đưa em vào bờ.
Như chỉ chờ có thế; Nhã Đình lả đi trong vòng tay của Thi Diệp. Khó nhọc lắm, chàng mới đưa được nàng đến thuyền.. chìa một tay ra nắm lấy Nhã Đình kéo lên.
- Xin lổi, tôi không biết bơi.
Thi Diệp thở hạo hển. Lúc này chàng vẩn còn dưới nước.
- Hảy làm sơ cứu cho cô ấy.
- Tôi…tôi không biết.
- Nhã Trúc, sao em lại khoanh tay đứng nhìn như thế?
Thi Diệp đả trèo được lên thuyền. Chàng không giấu được ngạc nhiên trước vẻ bàng quan của Nhã Trúc. Nhã Văn thì tíu tít lo lắng nhưng không biết làm gì trong khi Nhã Đình mềm lả trên sàn thuyền.
Không kịp suy nghỉ nửa. Thi Diệp gạt mọi người ra và bắt đầu làm những động tác sơ cứu cho Nhã Đình. Nước từ trong miệng nàng trào ra theo từng động tác nhồI ép của Thi Diệp. Sau đó chàng bắt mạch, nghe nhịp tim và yên tâm là Nhã Đình vẩn sống.
Lúc này Thi Diệp một lần nửa ngẩng lên nhìn Nhã Trúc. Nàng đả bỏ đi về phía mạn thuyền đứng nhìn ra dòng sông nhuộm sắc hồng của buổi hoàng hôn. Mái tóc và bộ đồ tím của nàng bay lất phất trong gió. Thi Diệp thở dài và thầm sợ hải cho cái lòng thù hận của đàn bà. Chàng không muốn tin Nhã Trúc là nhẩn tâm như thế nhưng sự thật đang rành rành trước mặt chàng.
Quay lại Nhã Đình, chàng chợt thấy tội nghiệp cho nàng. Nếu hôm nay lở nàng chết đi thì sẻ có mấy người thật sự thương xót nàng? Và nếu không có chàng thì ai sẻ là người lao xuống cứu nàng?
Thi Diệp thở dài, cúi xuống bồng Nhã Đình lên.
- Hảy đưa cô ấy vào trong.
Lúc Nhã Đình mở mắt ra thì thấy Thi Diệp ngồi bên cạnh như nàng đả ước mong. Trước đó, cho dù nàng cố tình nhảy xuống nước, cố tình uống nước giả vờ chết đuối, khó nhọc bao nhiêu thì bây giờ nàng đả được đền bù.
Nàng đả kéo được Thi Diệp về phía nàng dù bằng lòng thương hại. Hơn thế nửa, bây giờ Thi Diệp đang ngồi cạnh nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt đầm thắm.
- Em tỉnh rồi - Thi Diệp trấn an nàng - Không sao đâu. Nghỉ ngơi vài bửa là khỏe lại ngay.
- Em sợ quá -Nàng yếu ớt nói - Lúc anh bơi đến cạnh em thì em không còn biết gì nửa.
- Củng may, anh không phải là tay bơi tồI.
- Nếu như em kéo anh cùng chết thì sao?.
Hỏi xong nàng hướng cả ánh mắt và tinh thần nhìn Thi Diệp chờ đợi. Thi Diệp nghiêm trang.
- Anh sẻ kéo em lên, bởi vì anh chưa muốn chết.
Nhã Đình cố giấu tiếng thở dài. Đến bây giờ nàng đả hiểu rỏ Thi Diệp là người đàn ông chung thủy và đứng đắn như thế nào. Nàng buồn bả khi nhận ra mình muốn lôi kéo Thi Diệp không phải chỉ vì sự thách thức với Nhã Trúc mà còn hơn thế nửa, nàng thật sự muốn có anh bên cạnh.
Thi Diệp vổ nhẹ lên tay nàng.
- Bây giờ em nằm nghỉ đi, bao giờ đến nhà anh sẻ gọi em dậy.
Nàng chớp mắt, ước gì mình có quyền nủng nịu với vỉnh vòi chàng.
- Anh không thể ngồi lại đây được sao?.
- Anh muốn ra đốc thúc tài công cho thuyền chạy nhanh hơn.
- Anh đi rồi … một mình em sợ lắm.
Nói xong, đôi mắt nàng đượm buồn. Chàng lại tội nghiệp cho cuộc đời bơ vơ của nàng. Giờ phút này lẻ ra phải có Nhã Trúc và Nhã Văn bên cạnh nàng. Thế nhưng….
Nghỉ đến Nhã Trúc, Thi Diệp lại nghe khó chịu. Chàng hoàn toàn không đồng tình về thái độ gần như nhẩn tâm của nàng. Chàng vừa giận vừa đau đớn.
Bên cạnh chàng Nhã Đình đả thiếp đi. Một bàn tay nàng, không biết từ lúc nào đả nắm chặt tay chàng. Thi Diệp trìu mến vuốt những sợi tóc lòa xoà trên trán nàng. Ngoài cửa, Nhã Trúc lặng lẻ rút lui. Nàng biết Thi Diệp đang oán hận mình nhưng không muốn giải thích. Nếu chàng thật sự yêu và hiểu nàng thì phải tự hỏi tại sao nàng làm như thế Tình yêu, trong ấy phải có sự cảm thông và đồng điều giửa hai tâm hồn. Nếu Thi Diệp vội vàng kết tội nàng thì cần phải xem xét lại tình yêu của anh.
Lúc Thi Diệp dìu Nhã Đình cùng với mọi người vào nhà làm cho Mỹ Nhiên sửng sốt vì lo sợ.
- Có chuyện gì xảy ra thế.
- Con xin lổi - Thi Diệp nói với vẻ ân hận - Con không trông nom Nhã Đình để cho em té xuống sông.
- Té sông? Mỹ Nhiên kinh ngạc.
- Không phải lổi tại anh ấy đâu mẹ - Nhã Đình nhẹ nhàng bênh Thi Diệp - Tại con ham háI nhánh hoa lục bình.
- Rồi bây giờ con thấy thế nào.
Mỹ Nhiên đở Nhã Đình từ tay Thi Diệp, với cử chỉ lo lắng của một người mẹ thật sự yêu thương con. Thi Diệp cảm thấy kính trọng người đàn bà này. Bà hẳn phải có một tấm lòng bao dung và nhân hậu biết bao.
Nhã Đình không sao đâu bác ạ - Thi Diệp trấn an bà - Chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là khỏi thôi.
Nhã Đình tỏ ý muốn đi nằm và Thi Diệp một lần nửa dìu nàng. Chàng đưa nàng về phòng riêng, dịu dàng đở nàng nằm xuống và ân cần kéo chăn đắp cho nàng.
- Cám ơn anh đả cứu em.
- Sao lại khách sáo với anh như thế.
- Nhưng anh đả dám nhảy xuống nước để cứu em - Nàng chớp mắt, thật sự xúc động, mặc dù tai nạn té sông của nàng là trò bịa đặt - Em sẻ không bao giờ quên hành động ấy của anh.
Thi Diệp chợt thấy xốn xang vì ánh mắt đầm thấm khác thường của nàng đang hướng vào chàng. Chàng tìm cách lẩn tránh.
- Trên thuyền có nhiều người, nếu anh không nhảy xuống thì củng có người khác cứu em mà.
- Có thật như thế không? - Nàng hỏi lại, có một chút chua xót trong giọng nói - Trên đời này còn có ai dám vì em mà quên đi mạng sống của mình không?
Câu nói của Nhã Đình làm cho Thi Diệp phải suy nghỉ. Thật tình chàng không tin và củng không ngờ Nhã Trúc lại có thái độ bình thản như thế trước sự sống chết của em mình. Vì lòng thù hận ư? Có sự thù hận nào mảnh liệt để đó làm cho nàng trở nên nhẩn tâm như thế Ôi Nhã Trúc, em thật đáng trách biết bao.
Nhã Đình nói tiếp.
- Anh củng có vẻ mệt mỏi lắm rồi, phải không?
- Thú thật là anh hơi mệt. Trước khi về anh sẻ biên cho em một toa thuốc.
- Ngày mai anh trở lại nhé! Em nằm ở đây buồn lắm.
Thi Diệp nhìn vào nàng và bắt gặp một ánh mắt hy vọng lần cho đợi. Chàng cảm thấy tội nghiệp cho nàng phải sống giửa sự lảnh đạm của những người thân yêu. Cả Nhã Văn, chàng củng có cảm giác rằng Nhã Văn không thật sự lo lắng cho em mình.
Cuối cùng chàng hứa sẻ đến thăm nàng vào ngày mai. Chàng vui vui khi thấy ánh mắt mừng rở của nàng.
- Em sẻ trông anh lắm đấy.
- Anh sẻ cố gắng đến sớm.
Chàng quay lại nhìn nàng một lần trước khi khép cửa phòng và bắt gặp ánh mắt đầm thắm của nàng dành cho chàng.
Bên ngoài, Mỹ Nhiên, Nhã Văn và.. vẩn còn ngồi ở phòng khách. Mỹ Nhiên hỏi khi nhìn thấy chàng.
- Nó có ngủ được không con?
Thi Diệp nói để bà yên lòng.
- Nhã Đình chưa ngủ, nhưng không sao đâu bác ạ.
Rồi chàng nhìn sang Nhã Trúc. Nàng có vẻ dửng dưng và hầu như không nói câu nào từ khi tai nạn xảy ra cho Nhã Đình. Thi Diệp không sao hiểu được nàng đang suy nghỉ điều gì.
Chàng nói.
- Anh nghỉ là em biết nên cho Nhã Đình uống thuốc gì trong trường hợp này.
Nhã Trúc nói một câu khó hiểu.
- Thuốc cho Nhã Đình uống, có lẻ chỉ mình em biết được mà thôi.
- Con nói vậy là sao, Nhã Trúc?
Nàng đứng lên, vẻ lạnh lùng.
Để con đi thăm Nhã Đình.
Mỹ Nhiên củng cảm thấy có một cái gì đó không được bình thường. Nhã Trúc đả đi rồi, về phía phòng của Nhã Đình. Nàng không nhìn và củng không nói gì với Thi Diệp. Bất giác chàng cảm thấy rất mệt mỏi.
- Con xin phép bác.
Mỹ Nhiên gật đầu.
- Cám ơn con đả lo lắng cho Nhã Đình, con có thể yên tâm về, dầu sao trong nhà này củng có một bác sỉ mà, đúng không?
Có vẻ như Nhã Đình đang chờ đợi Nhã Trúc.
- Tôi biết thế nào chị củng vào đây.
Nhã Trúc cười khẩy. Nàng khép cửa và không giấu được giận dử.
- Màn kịch của cô đóng khéo lắm.
- Lẻ ra chị nên lo lắng cho tôi trước mắt anh Thi Diệp. Với con người có lòng nhân hậu như anh ấy, thái độ của chị đả đưa chị vào thế bất lợi.
- Cô đừng vội tự đắc - Nhã Trúc mím môi, cô tỏ ra không thua kém Nhã Đình - Thi Diệp sẻ hiểu tôi. Màn kịch của cô sẻ không mang lại kết quả đâu.
Để chờ xem.
Nhã Trúc trừng trừng nhìn đối thủ của mình. trời ơi, tại sao nàng lại có đứa em đầy kiêu hảnh thế này chứ. Nàng không thể không lo lắng cho tương lai của mình và Thi Diệp. Rồi đây nó sẻ còn bày ra những trò gì nửa để phá nàng?
- Chị đang lo lắng? - Giọng Nhã Đình nhẩn nhơ đầy vẻ đắc ý - Chi câm thù đứa em như tôi và tự hỏi rồi từ đây tôi sẻ còn làm gì nửa để hại chị.
Nhã Trúc giận sôi lên, nhưng một điều nàng phải thừa nhận là nàng không thể sánh với Nhã Đình về những trò láu lỉnh.
- Tốt nhất chị đầu hàng tôi đi. May ra tôi sẻ tha cho hai người.
- Hừ, cô đang tự lừa dối mình. Tôi hiểu rỏ cô muốn giành Thi Diệp. Cô thật sự thích anh ấy chứ không đơn giản là những trò phá đám.
Nhã Đình củng thầm khâm phục sự nhạy cảm của Nhã Trúc. Nàng biết còn lâu nàng mới sánh được với bà chị gây tai họa này.
- Nhưng cô yên tâm - Nhã Trúc ngẩng cao đầu vẻ tự hào - Tôi không vạch trần âm mưu của cô với Thi Diệp đâu.
- Với lòng kiêu hảnh của chị Tôi củng nghỉ chị sẻ không làm thế.
- Tôi củng không làm gì để giành Thi Diệp. Tôi sẻ để cho anh ấy tự quyết định.
- Về chuyện này thì tôi ngạc nhiên đấy.
Nhã Trúc gằn giọng.
- Nhưng tôi tuyệt đối tin anh Thi Diệp củng như tin vào chiến thắng của tôi.
Nàng kiêu hảnh đi ra. Nhã Đình nhìn theo với vẻ bối rối.
.
Nhã Đình đả trải qua một đêm vô cùng khó ngủ, lúc chỉ còn một mình, nàng không giử được vẻ nghênh ngang tự tin nửa. Nàng không muốn khóc lên khi nhớ lại ánh mắt trách móc của Thi Diệp. Có vẻ anh xem nàng như một người chị độc ác và đầy lòng ganh tỵ.
Sáng hôm sau, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng nàng vẩn quyết định đi làm. Nàng tha thiết muốn gặp mặt Thi Diệp để xem thái độ của anh như thế nào.
Trước khi đến sở làm, nàng chọn mặc bộ đồ màu tím, cẩn thận đánh một lớp phấn hầu che giấu sự mệt mỏi. Cuối cùng nàng cầm chiếc hôp hôm qua Thi Diệp tặng. Mở nắp hộp, nàng lắng nghe tiếng nhạc và bổng tưởng tượng nên hình ảnh của một nàng Nghi Bình củng ngồi như nàng lúc này.
- Nghi Bình - Nàng thì thầm - Tôi biết Nghi Bình thương anh Thi Diệp lắm. Nếu Nghi Bình có nghe được những lời tôi nói thì xin hảy phù hộ cho hai chúng tôi. Xin Nghi Bình hiểu cho rằng tôi yêu Thi Diệp nhiều vô cùng. Tôi sẻ thay Nghi Bình chăm sóc cho anh.
Chưa bao giờ Nhã Trúc thành tâm như lúc này. Nàng nghẹn ngào vì sợ mất Thi Diệp. Thế rồi hai người gặp nhau ở cổng bệnh viện. Nàng nhìn sửng anh, đôi mắt rưng rưng không giấu được vẻ yếu đuối.
Nàng run rẩy trước ánh mắt nghiêm trang của anh. Rồi sung sướng khi thấy anh mỉm cười với nàng.
- Anh tưởng hôm nay em sẻ lại xin nghỉ vì mệt.
Nàng lí nhí nói, chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như lúc này.
- Thật sự em rất mệt.
- Anh củng thế Thi Diệp thú nhận. Nhưng anh muốn gặp lại em.
Vài người bạn đồng nghiệp đi qua trêu chọc làm cắt ngang câu chuyện của họ Quyết định một cách dứt khoát, Thi Diệp nắm tay nàng đi về phía phòng làm việc của chàng. Chàng mở cửa, đưa nàng vào rồi khép cửa lại rất nhanh, bằng vẻ cương quýêt sắc sảo trên mặt.
Nhã Trúc thở mạnh, tựa lưng vào tường và mở to mắt nhìn gương mặt Thi Diệp lúc này rất gần với nàng. Chàng chống một tay lên tường và một tay đè trên vai nàng.
- Nhã Trúc - Chàng nói - Đêm qua anh không làm sao chợp mắt được. Trong đầu anh luôn luôn lúc nào củng suy nghỉ về em.
Nàng chớp mắt, đầy vẻ xúc động.
- Em củng thế Sáng nay em vội vả đi làm vì muốn được gặp anh.
Đôi mắt chàng nhìn vào mắt nàng với sức mạnh chinh phục làm cho Nhã Trúc rùng mình.
- Em biết anh nghỉ gì không? Anh không tin em có thể dửng dưng nếu Nhã Đình thật sự lâm nguỵ Cho dù giửa hai em tranh đua như thế nào, cho dù các em không phải là chị em ruột thì anh vẩn tin em, với tấm lòng nhân hậu của mình, em không thể xuôi tay mà không hề rung động chút nào.
Đột nhiên Nhã Trúc dang tay ôm chặt lấy anh. Nàng không đè nén được cảm xúc đả bật khóc.
- Em cám ơn anh. Em mừng lắm, vì anh đả hiểu được em.
Thi Diệp củng ôm chặt nàng, hôn lên tóc nàng. Chàng chưa hề yêu ai như yêu cô gái này. Đêm qua chàng đả biết được một điều đáng mừng là chàng sẻ không bao giờ bỏ nàng, dù cho nàng lầm lổi như thế nào.
Chàng thì thầm trong lúc hôn nhẹ lên gáy nàng thơm lừng.
- Chiều nay tan sở chúng ta đừng về nhà nhé. Anh muốn đưa em đi dạo.
Nàng đồng ý, cho dù Thi Diệp có đề nghị chuyện gì đi nửa thì nàng biết nàng vẩn sẳn sàng đồng ý. nàng yêu anh bằng tất cả tình yêu nồng nhiệt trong trái tim nàng.
Thi Diệp chưa bao giờ thấy nàng rạng rở như chiều naỵ Nàng không giấu sung sướng và hạnh phúc qua giọng nói tràn ngập cảm xúc.
- Hôm nay em không muốn anh đưa em về trước chín giờ.
- thế bây giờ em muốn đi đâu?.
Chàng hỏi, âu yếm quàng tay ôm nàng.
- Em muốn chúng ta dạo chơi trên những con đường rợp bóng cây, phủ đầy ánh hoàng hôn. Chỉ đi bộ thôi. Anh khong ngai moi chan chủ.
- Anh bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh lảng mạn như thế nào rồi. Để xem chúng ta ai mỏi chân trước.
Nói là làm, hai người khoác vai nhau chọn những con đường đẹp nhất, yên tỉnh và thơ mộng nhất. Nhã Trúc tựa hẳn vào Thi Diệp để chàng dìu đi. Họ không nói gì, một sự im lặng đầy tận hưởng.
Một lần, Nhã Trúc dừng lại, ngước đôi mắt long lanh nhìn Thi Diệp.
- Anh có muốn nghe một bí mật không?
- Anh muốn nghe tất cả những gì em nói.
- Em có thể đi bên anh thế này suốt đời. Còn anh?
Lòng Thi Diệp trào lên một tình thương yêu mảnh liệt như những đợt sóng nối nhau vổ vào trái tim chàng đang rung động. Và rồi không kèm được, chàng cưi xuống hôn lên môi nàng.
Hai người ôm chặt nhau trong sự rung động mảnh liệt và hầu như không ai muốn chấm dứt nụ hôn nồng nàn ấy.
Nhưng cuối cùng họ củng phải rời nhau. Hai má Thi Diệp đỏ bừng, vì sung sướng hơn là e thẹn. Nàng lùi một bước, tựa vào một góc sao bên đường vẩn ôm chặt chàng.
Chợt có giọng nói làm cả hai cùng giật mình.
- Hai người thật là một đôi tình nhân đẹp đẻ.
Trước mặt họ, ngay phía sau cánh cổng màu vàng là đôi mắt sáng rực của một người đàn ông có gương mặt để đầy những râu là râu. Ông đứng sau chấn song sắt nhìn hai người bằng đôi mắt trìu mến.
- Ông là ai?.
Giọng Nhã Trúc hơi gắt vì khó chịu. Nàng tự hỏi ông ta nhìn họ từ lúc nào.
- Tôi không cố ý nhìn trộm - Ông phân trần - Chỉ vì cô cậu đả đứng trước cổng nhả tôi.
Thi Diệp ôn tồn nói.
- Chúng cháu xin lổi đả làm phiền bác. Mình đi em.
- Chờ một chút.
Ông chợt gọi lúc hai người dợm bước đi. Nt chợt phát hiện ra trong đôi mắt ông tràn ngập một nổi sầu hận u uất. Nàng không còn cảm thấy giận ông chút nào nửa.
Ông lại nói sau một hơi nhìn hai người.
- Cô cậu có muốn nghe một lời khuyên của lảo già thất bại vì tình yêu này không?
- Hẳn không phải là một lời khuyên tầm thường rồi. Tụi cháu xin nghe bác.
Ông đằng hắng một tiếng, đôi mày khẻ chau lại đầy vẻ nghiêm trang.
- Vì thấy cô cậu rất đẹp đôi nên tôi chợt có cảm tình. Tôi thành thật mong muốn những điều tốt đẹp cho hai người.
Vẩn là Thi Diệp.
- Xin cám ơn lòng tốt của bác.
- Thế cậu có thật lòng yêu người bạn gái của mình không?
- Cháu yêu cô ấy nhất trên trần đời này.
- Thế thì tốt. Lời khuyên của tôi rất đơn giản. Chỉ hai chử thôi 'CHuNG THỦÝ.
Lúc ông nói câu này thái độ rất nghiêm trang. Đột nhiên Nhã Trúc rời tay Thi Diệp bước về phía ông. Bằng linh cảm, nàng cảm thấy quý mến ông và tin ông là người tốt.
Lúc chỉ còn cách ông bằng chấn song cửa hàng rào, nàng trìu mến hỏi ông.
- Bác cho rằng mình là người thất bại trong tình yêu, phải chăng trong quá khứ, có lúc bác đả không chung thuỷ với người mình yêu?.
Ông gật đầu Chợt trong đôi mắt ông trào lên một nổi niểm xót xa và làm cho ông có vẻ đau đớn.
- Tôi liên tiếp phạm sai lầm trong tình cảm. Sai lầm lớn nhất của tôi là có đến hai người đàn bà trong cuộc đời. Cuối cùng, cô cậu thấy, tôi phải sống cô độc.
Nói đến đây ông rủ xuống đầy vẻ thất vọng. Nhã Trúc chợt thương và xót xa cho ông.
- Bây giờ bác ân hận lắm phải không?
- Ân hận? - Ông cười chua xót - hai tiếng ấy với tôi mà nói thì chưa đủ.
Thi Diệp củng bước tới hỏi.
- Nhà này của bác sao?.
Ông gật đầu Nhã Trúc khen.
- Bác có ngôi nhà và khu vườn tuyệt đẹp.
Ông nhìn sửng Nhã Trúc rồi chép miệng than vản.
- Con tôi, nếu nó còn trên thế gian này, hẳng củng bằng tuổi cộ Có lẻ vì thế mà tôi chợt có cảm tình với cô, cô bé ạ - Ông có vẻ hoạt bát hơn - Cô thấy ngôi nhà này đẹp lắm sao Thế cô muốn xem qua một chút không?
- Nếu bác cho phép ạ.
Ông mở cổng cửa, nói khi hai người khách bất ngờ của ông nắm tay nhau bước vào thế giới cô độc của ông.
- Hai mươi mấy năm rồi, cô cậu là khách lạ đầu tiên của tôi trong ngôi nhà này. Tôi tên Thiệu Khang, còn cô, cô bé.
Phải, ông chính là Thiệu Khang. Thiệu Khang của hai mươi mấy năm về trước bây giờ có vẻ rủ rượi vì thời gian, vì tuổi tác và đặc biệt vì nổi ân hận ray rứt đả kéo dài trong tim ông hơn hai mươi năm rồi.
Thiệu Khang không bao giờ ngờ được người con gái xinh đẹp dể thương trước mắt là con ruột của chàng. Nhưng, như người đời thường nói, giửa những mọi quan hệ máu thịt luôn luôn có một cảm giác nhạy bén khiến Thiệu Khang ngay từ lần gặp mặt đầu tiên này đả rất quý mến Nhã Trúc.
Ngược lại, củng bằng cái giác quan thiêng liêng ấy, Nhã Trúc vừa tội vừa thương ông.
- Bác Khang - Nàng nói - Cháu tên Nhã Trúc, còn đây là anh Thi Diệp. Ngôi nhà này của bác thật sự làm cho cháu rất thích.
- Nó mọt lần bị cháy và tôi đả cố công gây dựng lại sao cho thật giống như củ.
Nhã Trúc đoán.
- Hẳng nơi đây từng là chổ ở của một người mà bác rất thương.
- Cô thông minh lắm, cô bé ạ.
Nhã Trúc nhìn bao quát khu vườn với những cây kiểng, hồ nước, hòn non bộ… tất cả hợp thành khung cảnh nên thơ và lảng mạn. Nàng thán phục.
- Thật là tuyệt đẹp.
Lúc quay lại, nàng bối rối vì ánh mắt Khang nhìn nàng rất lạ lùng. Ông gần như ngây dại và quên cả hiện tại.
- bác K.
- Xin lổi - Khang giật mình - Trong một lúc sao tôi thấy cô thật giống với người con gái năm xưa. Củng đôi mắt như cô với vẻ say mê gần như đắm đuối khu vườn này.
- Thế bây giờ bác ấy ở đâu rồi bác?
Khang lắc đầu, đầy vẻ tuyệt vọng.
- Tôi ước gì có thể trả lời câu hỏi ấy của cô.
- Bác sống ở đây một mình ư.
- Còn một người nửa, nhưng ông ta đả chết cách đây ba năm. Thế là chỉ còn lại mình tôi.
Sáu đó Khang đưa hai người vào tham quan nhà của mình. Ngôi nhà nhỏ nhưng xinh đẹp ấy đâu đâu củng tràn ngập hình ảnh một người đàn bà trẻ. Đó là Thi Diệp cùa ngày xưa. Nàng hiện diện trên tường, trên giá sách, trên bàn rượu, trên nắp cây dương cầm.
Đâu đâu trong nhà củng có hình ảnh của Thi Diệp. Khang giải thích với Nhã Trúc.
- Cô ấy là người mà tôi yêu thương nhất.
Nhã Trúc ngắm người trong ảnh, bất giác cảm thấy quý mến đôi mắt hiền từ của bà Sau đó, thật bất ngờ, Khang kể lài một phần câu chuyện năm xưa. Chàng củng không ngờ chàng đả dể dàng bộc bạch như thế. Có thể vì bấy lâu chàng giử kín trong lòng, bây giờ có dịp mới trào ra. Củng có thể vì một linh cảm nhạy bén nào đó chàng đả kể cho chính con gái mình nghe.
Lúc hai người ra khỏi nhà Khang thì đả khuya. Đêm nay trời không trăng nhưng rất nhiều sao. Những vì sao xa tít ấy làm bầu trời như một cô gái đẹp mang nhiều đồ trang sức.
Sau câu chuyện của Khang, Nhã Trúc có vẻ xúc động.
- Bác ấy thật đáng thương phải không anh? Có lẻ bác là người đàn ông chung tình nhất trên đời này.
Thi Diệp nói đùa.
Đứng thứ nhì, người tiếp sau đó là anh.
- Còn lâu anh mới sánh được với bác ấy. Anh Thi Diệp này, anh có tin một ngày nào đó bác sẻ gặp lại vợ và con gái không?
- Anh củng muốn tin như thế lắm.
- Em thì tin… cuộc sống sẻ đền bù cho tấm lòng kiên trì của bác ấy.
Dòng Sông Mênh Mang Dòng Sông Mênh Mang - Lê Duy Phương Thảo Dòng Sông Mênh Mang