Số lần đọc/download: 1480 / 8
Cập nhật: 2015-12-10 02:37:45 +0700
Chương 6: Loài Chim Bay Lùi
Đ
àn ông có thể không yêu một người phụ nữ nhưng vẫn nhớ đến cơ thể cô gái ấy, chỉ cần cơ thể cô ta đã từng làm cho họ vui vẻ
Ở cửa hàng nội y, Từ Ngọc tặng tôi một bộ ga giường và vỏ gối làm quà tân gia.
“Vũ Vô Quá có gọi điện về cho mày không?”
“Có đấy! Còn viết cho tao một bức thư nữa!” Nó hưng phấn nói.
“Không phải quá tốt sao?”
“Ảnh nói rất nhớ tao nha.” Từ Ngọc lấy bức thư gửi từ Mỹ để trong ví.
“Còn mang theo như vật tùy thân nữa! Nhất định là một bức thư rất cảm động đây! Cho tao đọc một tí được không?
“Mày muốn đọc?” Từ Ngọc ngạc nhiên.
“Tao chưa từng được trải qua tình huống thực tế mà! Huống chi đây là thư tình của một vị tác giả! Nhất định là cảm động lòng người, khiến người ta xúc động hử?”
“Được rồi, thấy mày đáng thương như vậy, để mày đọc một tí.”
Thư viết như thế này:
“Ngọc:
Ở đây, anh nhìn thấy rất nhiều chim bay và chim bồ câu trắng, chúng đều bay về phía trước, lúc ấy anh nghĩ, những chú chim ấy có thể bay lùi được không? Kết quả là, anh đọc sách, phát hiện ra có một loại chim rất nhỏ, gọi là chim ruồi*, cũng giống như ong mật hút mật để sống. Khi nó lơ lửng trên những bông hoa, giống như máy bay trực thăng đang dừng ở một điểm nhất đinh nào đó, có thể bay lùi nhưng chỉ có thể bay lùi một đoạn ngắn… Xa em, trở thành cậu bé đơn độc bên ngoài mấy ngày nay, anh thường nhớ đến lúc ban đầu chúng ta mới quen. Nếu như con người cũng giống loài chim ruồi ấy có thể bay lùi lại, trở về quá khứ, thật là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu. Thời gian qua lâu, tất cả đều trở nên phức tạp, suýt nữa anh đã quên những lời hứa hẹn đẹp đẽ giữa hai đứa, không có em ở bên anh, anh lại nghĩ, hi vọng có thể nhìn thấy em sớm thật sớm.
Vũ Vô Quá.”
* Họ Chim ruồi, còn được gọi là họ Chim ong (danh pháp khoa học: Trochilidae) là một họ chim nhỏ, khi bay chúng đứng nguyên ở một chỗ, đôi cánh của chúng đập trên 70 lần/giây, vì vậy chúng được đặt tên là chim ruồi. Chim ruồi thường có màu lông khá sặc sỡ. Chim ruồi ở Colombia có vệt lông màu xanh ngọc bích óng ánh và dải lông màu xanh lơ sáng rực ở phía trên cổ họng, chòm lông màu trắng muốt ở dưới chân. Chim ruồi có khoảng hơn 300 loài, thường có kích thước khá nhỏ, trong đó có chim ong Cuba là loài chim bé nhất thế giới, kích thước xấp xỉ con ong nghệ, nặng khoảng 2g. Cánh chim ruồi không giống cánh của bất kỳ loài chim nào khác. Chúng có thể hoạt động tự do theo chiều hướng của vai, giúp chim có thể bay đứng yên một chỗ và giữ cho đầu chim cố định. Điều này cũng có nghĩa là chim ruồi có thể bay lùi.
Ngoài ra, chim ruồi là loài chim nhỏ nhất thế giới, cũng là loài chim bay nhanh nhất hành tinh.
Tôi thật sự ghen tị với Từ Ngọc, cô ấy vậy mà nhận được một bức thư, là thư tình động lòng người nữa chứ.
“Thế nào?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Không hổ là tác giả, rất có cảm tình nha.”
“Tao cũng thấy thế đó! Tao đọc rất nhiều lần, lần nào đọc cũng không nén nổi mà rơi lệ.”
“Anh ta rất yêu mày, còn mày?”
“Tao rất nhớ anh ấy.”
“Vì sao không đi gặp anh ta?”
“Tao làm gì còn tiền mua vé máy bay!”
“Có phải mày không giữ lại tiền để chi tiêu phải không?”
“Không cần mà! Vũ Vô Quá nói anh muốn yên tĩnh nên qua đó, tao không muốn làm phiền anh. Không có tao ở bên cạnh anh, anh sẽ càng nhớ tao nhiều hơn. Tao hi vọng có thể thấy anh quay về.”
“Quả là, không có được thứ mình muốn người ta mới nói nhớ thương.”
“Cho nên giờ tao mới bắt đầu hiểu rõ vì sao quan hệ giữa mày và Sâm tốt như vậy.”
“Sâm không thể viết ra những bức thư xúc động lòng người như thế.”
“Nhưng mà anh ta tặng mày một căn nhà!” Từ Ngọc cười nói.
Nếu như Sâm cũng là một con chim ruồi, có thể bay lùi, bay về lúc trước khi anh kết hôn thì thật là tốt biết bao nhiêu! Thời gian trôi qua càng lâu, tất cả sẽ trở nên phức tạp, tôi ở bên anh càng lâu, thì thời gian anh ở bên cạnh người phụ nữ kia càng dài, tình nghĩa càng sâu đậm, càng không thể ly hôn.
“Mày không sao chứ?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Tao đang nghĩ đến lý do vì sao chim ruồi có thể bay lùi.”
“Lý do chim ruồi có thể bay lùi? Để tao viết thư hỏi Vũ Vô Quá.” Từ Ngọc nói.
“Chim ruồi chắc bị điên cho nên mới bay lùi, tất cả những con chim khác đều bay về phía trước mà.” Tôi cười nói.
“Là ai điên cơ?” Du Toánh bước đến nói.
Quả nhiên là sau khi dùng áo ngực thần kỳ Du Toánh đã thay da đổi thịt, thái độ cũng lả lơi hơn trước.
“Mày đến đúng lúc quá, tao giới thiệu bọn mày với nhau, đây là Từ Ngọc, bạn tốt của tao, đây là Du Toánh, thanh mai trúc mã của tao, mới gặp lại gần đây.”
“Tôi đã nhìn thấy cô!” Du Toánh nói với Từ Ngọc, “Tôi nhìn thấy cô trong một cái quảng cáo về áo tắm.”
“Nó là người mẫu!” Tôi nói.
“Cơ thể cô rất đẹp!” Du Toánh tán thưởng.
Từ Ngọc cười đến không ngậm được miệng: “Không được đẹp lắm, tôi chỉ có 36A.”
“Nhìn cô như 36C ấy.”
“Không lợi hại như vậy đâu.”
“Không biết 36C sẽ như thế nào nữa?” Vẻ mặt Du Toánh hiếu kỳ.
“Chắc là không khác đầu của một đứa bé ba tuổi lắm!” Tôi nói.
“Cơ thể tôi không đẹp bằng Chu Nhị! Cả người nó cân đối, nó là 34A.”
“Khi còn bé không nhìn ra đấy nhé.” Du Toánh nói: “Thật sự là hâm mộ hai người, tôi chỉ có 32A.”
“Chúng ta đây chẳng phải là ba người phụ nữ cup A”. Từ Ngọc nói.
“Không phải ba người phụ nữ đang sa đọa ở club là được rồi!” Tôi nói.
“Hôm nay sao mày lại nhàn rỗi như vậy?” Tôi hỏi Du Toánh.
“Tối nay Đại Hải có việc cần làm, tao tới rủ mày đi ăn cơm, mày rảnh không?”
“Ba người cùng ăn nhé?”
“Tốt quá.” Từ Ngọc nói.
“Đợi tao sẽ kể cho bọn mày nghe một câu chuyện về 36C.” Du Toánh nói.
Tôi và Du Toánh, Từ Ngọc đến một quán cơm Thượng Hải để ăn.
“Mau nói cho tao biết, chuyện 36C rốt cuộc là ai?” Tôi hỏi Du Toánh.
“Không phải là nữ thực tập sinh ở văn phòng luật sư sao, tên cô ta là Áo Lị Hoa. Từ sau khi cô ta đến, tao mới thấy đàn ông trong công ty luật toàn lũ nông cạn.”
“Cô ta thường mặc áo trễ ngực sao?” Từ Ngọc hỏi.
“Hai bầu ngực của cô ta còn có thể quét qua quét lại trên bàn nữa!” Du Toánh cười lạnh.
“Mày hận cô ta như vậy, nhất định là cô ta hay liếc mắt đưa tình với Đại Hải chứ gì?” Tôi giễu cợt Du Toánh.
“Gần đây cô ta gây ra một chuyện cười.” Du Toánh nói, “Cô ấy mặc một chiếc sundress*, dây đai váy rơi ra, may mà cô ta nhanh tay giữ lại được, làm trò cười chọc bọn tao.” Nhìn mặt Du Toánh rất hả hê.
*Sundress là loại váy (dress) rộng, thoáng, hở tay và vai chuyên mặc cho mùa hè có nhiều nắng (sun).
“Có thể cô ta dùng áo ngực giá rẻ nữa!” Tôi nói.
Cả tối, Du Toánh không ngừng nói về Áo Lị Hoa kia, tôi thấy nó hận Áo Lị Hoa kia không phải bình thường đâu, nó không ngừng giễu cợt dáng người của Áo Lị Hoa, dường như cười đến rơi cả nước mắt, kiểu như là vừa đố kỵ, vừa căm hận.
Từ Ngọc đi toilet, Du Toánh nói với tôi: “Tao muốn nâng ngực.”
“Nâng ngực?” Tôi càng hoảng sợ.
“Mày có quen bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ nào không?” Du Toánh hỏi tôi.
“Tao chưa từng chỉnh sửa bao giờ.” Tôi lúng túng nói.
“Tao biết Đại Hải thích ngực lớn.” Du Toánh chán nản nói.
“Không phải quan hệ giữa hai đứa mày rất thân mật sao? Huống hồ giờ mày cũng dùng áo ngực thần kỳ.”
“Duyên cớ là như vậy đấy, tao vừa mới nghĩ sẽ nâng ngực thôi, sau này không cần dùng áo ngực thần kỳ mà lại có thể thỏa mãn anh ấy.”
“Cơ thể là của chính bản thân mình, nâng ngực để lại rất nhiều di chứng. Lúc trước người ta cho rằng silicon rất an toàn, chẳng phải bây giờ đã xác nhận là có vấn đề sao?” Tôi cố gắng thuyết phục Du Toánh bỏ ý định nâng ngực.
“Hiện giờ y học rất phát triển.”
“Tao mới đọc được một tin, một người phụ nữ Thổ Nhĩ Kỳ đột ngột bị nổ ngực, toàn bộ đều lõm xuống.”
Du Toánh càng hoảng sợ: “Thật vậy ư?”
“Huống hồ, dù cho mày có nâng ngực, bơm ngực thì cũng chẳng gạt được Đại Hải kia đâu, nếu như anh ta yêu mày, sẽ không để mày làm chuyện nguy hiểm như vậy. Cơ thể mày rất hài hòa, ngực nhỏ thì có vấn đề gì? Bởi vì có một câu là ‘cần gì phòng lớn*’, đâu có phải cứ ngực to là xinh đẹp, tao đã gặp mấy người khách bơm ngực, tay tao không cẩn thận đụng vào ngực họ, rất cứng, cảm giác hoàn toàn không chân thực.”
* Câu đầy đủ là: Cần gì phòng lớn, hương hoa ở đó không nhiều. Đây là câu mà khi còn sống Trịnh Bản Kiều đã viết. Chốn cũ mà ông ở rất đơn giản lại tao nhã. Tường trắng mái tro, diện tích tuy không lớn nhưng có thể lánh được những huyên náo ầm ĩ. Lững thững đi trong viện, có thể nghe được tiếng bước chân trên sân của chính mình đang vọng lại. Trịnh Bản Kiều (1693 – 1765): tên Nhiếp, tự Khắc Nhu, hiệu Bản Kiều, người Hưng Hoá, Giang Tô, thư hoạ gia, văn học gia đời Thanh. Ông đậu Tú tài thời Khang Hi, đậu Cử nhân thời Ung Chính, đậu Tiến sĩ thời Càn Long. Trịnh Bản Kiều là một trong “Dương Châu bát quái”.
Du Dĩnh bị tôi dọa, cười nói: “Thật ra tao chưa suy nghĩ kỹ đâu, tao không đủ dũng khí.”
Đúng lúc này, Từ Ngọc đi toilet về.
“Mày đoán xem tao gặp ai?”
“Ai?” Tôi hỏi nó.
“Vương Tư Tư, trước kia làm người mẫu, mày cũng gặp rồi.”
Tôi nhớ ra rồi, Vương Tư Tư là người mẫu thời trang, rất có tiểng, nổi tiếng vì ngực nhỏ, mặc dù ngực cô ấy hơi phẳng, nhưng rất có cá tính.
“Hóa ra, nó lấy chồng rồi.” Từ Ngọc nói.
“Lấy chồng rồi á?” Tôi hỏi Từ Ngọc
“Chồng của nó là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ nổi tiếng, rất nhiều ngôi sao tìm anh ta để phẫu thuật thẩm mĩ đấy, nó cho tao một tấm danh thiếp.”
Du Toánh cảm thấy phấn chấn, lần này Từ Ngọc gây họa rồi.
“Bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ? Rất nổi tiếng sao?” Du Toánh cầm tấm danh thiếp từ tay Từ Ngọc để xem.
“Vương Tư Tư hình như mới bơm ngực, ngực của nó rất bình thường, vừa nãy gặp, dường như đã đầy đặn hơn rất nhiều.” Từ Ngọc nói.
“Cái này có thể cho tao không?” Du Toánh hỏi Từ Ngọc
“Mày muốn phẫu thuật thẩm mĩ sao?” Từ Ngọc hiếu kỳ.
Hôm sau, tôi vẫn không yên lòng, gọi điện cho Du Toánh.
“Mày không nên tùy tiện đi phẫu thuật thẩm mĩ.” Tôi nhắc nó.
“Tao nghĩ cả đêm, vẫn là không đủ dũng khí, mày thật hạnh phúc vì không cần phải trải qua loại đấu tranh tư tưởng này.” Du Toánh nói.
“Tao có loại đấu tranh tư tưởng khác.” Tôi cười nói.
“Mày có muốn gặp Thường Đại Hải một lần không?” Du Toánh hỏi tôi.
“Tao có thể gặp anh ta sao?”
“Sao lại không thể? Tao sẽ bảo với anh ấy.”
Du Toánh hẹn tôi ăn cơm trưa ở Trung Hoàn. Đây là lần đầu tiên tôi gặp Thường Đại Hải, anh ta hoàn toàn không giống một người đàn ông thích phụ nữ ngực bự.
Thường Đại Hải cao khoảng 1m77, mi thanh mắt đẹp. Du Toánh nói anh ta thích người phụ nữ ngực lớn, tôi đã tưởng tượng ra vô số bộ dáng mê gái của anh ta, nhưng mà tất cả đều không hợp với anh ta tí nào.
Thường Đại Hải là luật sư phụ trách tố tụng hình sự.
“Vụ án người vợ phanh thây chồng năm trước, anh ấy là luật sư bào chữa.” Du Toánh nói.
“Tôi chỉ là luật sư bào chữa cho cô ấy ở giai đoạn đầu thôi, cuối cùng vẫn do đại luật sư xuất mã.” Thường Đại Hải sửa lại.
“Cô ta phanh thây chồng mình, còn lấy thịt của hắn nấu lên để ăn, chỉ vào tù sáu năm, có phải quá nhẹ không?” Tôi hỏi Thường Đại Hải.
“Pháp luật không phải là phán quyết họ có làm chuyện đó hay không, mà là họ có đưa ra được một lý do hợp lý để giải thích cho những chuyện đã họ đã làm hay không. Tinh thần người phụ nữ này có vấn đề.” Thường Đại Hải nói.
“Người chồng suốt hai mươi năm chưa sinh hoạt vợ chồng với cô ta.” Du Toánh nói.
“Biết rõ một người có tội, còn thay người ta phủ nhận và biện hộ, có phải rất đau khổ không?” Tôi hỏi Thường Đại Hải.
“Pháp luật chính là một trận đấu vô cùng đau khổ.” Thường Đại Hải nói.
“Tôi cũng đã nghe một câu tương tự, câu nói ấy là: Ly hôn là một một trận đấu sức vô cùng đau khổ.” Tôi nói.
“Có phải kết hôn cũng là một cuộc đấu sức rất đau khổ không?” Du Toánh đột nhiên bộc phát cảm xúc, u oán nhìn Thường Đại Hải.
Thường Đại Hải làm như mắt điếc tai ngơ.
“Làm người cũng là một trận đấu sức vô cùng đau đớn.”
“Ừ, đúng, đúng đấy!” Du Toánh gật đầu liên tục.
Lúc Du Toánh cười, nước chanh trong miệng không may rớt xuống quần áo, Thường Đại Hải cầm khăn tay của mình lau những giọt nước đọng trên quần áo nó. Đại Hải chăm sóc cô ấy chu đáo đấy, chỉ là, đa số đàn ông đều không muốn kết hôn.
“Có khi nào vợ anh thừa lúc anh ngủ say, băm anh thành thịt vụn, sau đó nấu ăn?” Quay về cửa hàng nội y, tôi hỏi Sâm trong điện thoại.
“Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra.” Sâm nói.
“Chắc chắn là chị ấy yêu anh rất rất nhiều nên mới muốn ăn thịt anh.”
“Hận thấu xương cũng sẽ làm được chuyện như vậy.”
“Không yêu làm sao có thể hận được?” Tôi đắng chát nói.
“Có phải em cũng định băm anh thành thịt vụn không?”
“Em không thích ăn thịt vụn đâu.” Tôi nói.
“Chẳng may anh bất hạnh biến thành đống thịt vụn, em có thể nhận ra đống thịt vụn ấy là anh ư?” Sâm hỏi tôi.
Tôi cảm thấy rất sợ, tôi sợ người phụ nữ kia sẽ băm anh thành thịt vụn.
“Đừng nói nữa!”
“Có lẽ đó là kết quả của bất kỳ người đàn ông thay lòng đổi dạ nào, không phải có mỗi ‘cậu bé’ bị băm thành thịt vụn, mà là cả người đều bị băm thành thịt vụn.”
“Đừng nói nữa, em xin anh đấy!” Tôi cầu xin anh.
“Nếu như em thấy anh đã biến thành đống thịt vụn, đừng sợ, đó là cái giá rất lớn của việc yêu em.”
Tôi không kìm được mà khóc, nếu như muốn anh mà lại biến anh thành thịt vụn, tôi tình nguyện trả anh lại cho người phụ nữ kia.
Buổi tối trong giờ học của khóa học thiết kế, tôi chỉ nghĩ đến một đống thịt băm, không có khẩu vị gì cả.
“Cùng nhau ăn cơm nhé?” Sau khi tan lớp, Trần Định Lương hỏi tôi.
Tôi thấy dù sao cũng chỉ có mình mình, nên đồng ý ăn cơm với anh. Trần Đình Lương chọn một nhà hàng Ý gần đó.
“Tôi muốn một suốt Spaghetti Bolognese (mỳ Ý sốt thịt bò bằm).” Anh nói với phục vụ.
Suýt nữa thì tôi nôn.
Trần Định Lương ăn Spaghetti Bolognese khen mùi vị rất ngon.
“Đêm qua tôi gặp lại vợ trước.” Trần Định Lương nói.
“Hai người thật là có duyên.” Tôi đáp.
“Cô ấy mang thai, bụng to ra.” Trần Định Lương khoa tay múa chân thể hiện.
“Anh thấy vui vẻ hay không hài lòng?” Từ mặt anh tôi không thể nhìn ra được điều gì.
“Đương nhiên là vui chứ, nhưng cũng chẳng hài lòng. Cô ấy ở bên tôi năm năm liền, ngay cả trứng cũng chưa rụng một lần, bây giờ vừa kết hôn với người đàn ông khác chưa lâu đã có thai ngay lập tức.” Anh cười khổ.
“Anh rất thích trẻ con sao?”
“Không thích, trái lại còn rất sợ.”
“Vậy thì có gì hay ho để anh đố kỵ với người ta chứ?”
“Cô ấy sinh em bé với người khác mà!”
“Thứ mà anh không có được, người khác có nghĩ cũng đừng nghĩ, đúng không?” Tôi châm chọc anh.
“Không phải cô cũng như thế sao?” Anh hỏi ngược lại tôi.
“Tôi không có loại kinh nghiệm ấy.” Tôi nói.
“Cô bán nội y đúng không?” Anh hỏi tôi.
“Anh muốn mua tặng người nào thế?”
“Có nội y dành riêng cho phụ nữ có thai không?”
“Có nội y dành riêng cho phụ nữ có thai đấy, vì khi bụng họ lớn, không thể mặc quần lót như mọi khi được. Bình thường khi phụ nữ có thai cũng phải đổi cỡ áo ngực vì ngực cũng lớn hơn, áo cũ mặc không vừa nữa, sau khi sinh em bé xong, ngực có thể bị nhão, cần áo ngực có chất liệu tương đối cứng, sinh xong bụng cũng nhão, cần phải mặc gen nịt bụng thể làm eo thon. Cho nên một khi khách hàng đã mang thai, chúng tôi vẫn có thể kinh doanh tốt.” Tôi nói.
“Hóa ra là thế, làm phụ nữ thật vất vả.”
“Vì sao anh lại có hứng thú với thai phụ như vậy? Đối với vợ trước anh vẫn nhớ mãi không quên, đúng không?”
“Không phải, chỉ là tôi thấy cô ấy có thai, cảm giác rất kỳ quái, bọn tôi từng ngủ với nhau, đã quen với cơ thể khi lõa thể của cô ấy, tự nhiên rất tò mò khi cơ thể cô ấy thay đổi, cũng rất quan tâm nữa.”
“Đàn ông đều như vậy sao? Chia tay rồi, vẫn nhớ đến thân thể cô gái ấy?”
“Không phải với mỗi cơ thể phụ nữ đàn ông đều mong nhớ đâu.” Trần Định Lương nói.
“Không phải là nhớ cô ấy nhớ mãi không quên, lại nhớ lại cơ thể của cô gái đó, điều này tôi không hiểu.”
“Đàn ông có thể không yêu một người phụ nữ nhưng vẫn nhớ đến cơ thể cô gái ấy, chỉ cần cơ thể cô ta đã từng làm cho họ vui vẻ.”
“Nếu như giống lời anh nói, thứ mà đàn ông nhớ đến chỉ có tính*, không có yêu. Tôi nói
* Tính trong tình dục.
“Chẳng lẽ phụ nữ không như vậy?” Anh hỏi ngược lại tôi.
“Phụ nữ nhớ lại thì phải có yêu.” Tôi nói.
“Nói dối!” Anh cười lạnh.
“Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi nói dối?” Tôi bất mãn.
“Chẳng lẽ phụ nữ không nhớ lại một lần hoan ái với người đàn ông nào đó?”
“Đó là bởi vì cô ấy yêu người đàn ông đó.” Tôi nhấn mạnh.
“Nhớ lại một lần hoan ái chính là một lần hoan ái, không có nhân tố khác.”
Cái người Trần Định Lương này thật đáng sợ, anh ta rất tự tin, cũng rất tin tưởng vào khả năng hiểu biết về phụ nữ của mình. Phụ nữ đương nhiên sẽ nhớ lại một lần hoan ái riêng biệt nào đó, nhưng khiến phụ nữ tự mình thừa nhận điều này thì quá khó.
“Là một người phụ nữ đã nói với tôi.” Trần Định Lương nói.
“Cô gái ấy nói nhớ một lần hoan ái giữa anh và cô ta, nhưng lại không yêu anh sao?” Tôi chế giễu anh.
“Cô thật thích việc đùa cợt người khác.” Trần Định Lương không làm khó được tôi.
“Đây là sở trường đặc biệt của tôi.” Tôi đắc ý nói.
Trần Định Lương dùng xe jeep của anh chở tôi về nhà.
“Bao giờ thì quyển sách tiếp theo của Vũ Vô Quá mới xuất bản? Tôi đã đồng ý thiết kế bìa giúp anh ta.” Trần Định Lương nói với tôi.
“Anh ta đến Mỹ học một khóa học ngắn hạn, anh ta và Từ Ngọc gặp chút vấn đề nhưng bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa.”
“Là vấn đề gì?” Anh hỏi tôi.
“Đôi nam nữ nào chả có chuyện.”
“Nói cũng đúng.” Anh cười nói.
“Lái xe jeep thích lắm không?” Tôi thấy dáng vẻ của anh rất say mê.
“Cô có giấy phép lái xe không?” Anh hỏi tôi.
“Có, đã thi năm năm trước rồi, trượt một lần nhưng chưa từng lái xe bao giờ.”
“Cô có muốn lái thử chiếc xe này không?” Anh hỏi tôi.
“Không, tôi không làm được, tôi đã quên phải lái xe như thế nào rồi.”
“Cô có bằng lái xe nên không cần phải sợ!!” Trần Định Lương đỗ xe vào ven đường.
“Nào, do cô lái xe.”
“Không! Không! Không!” Tôi vội vàng cự tuyệt.
“Đến đi! Đến đi! Đến đi! Đừng sợ, có tôi ngồi bên cạnh cô.” Trần Định Lương mở cửa xe không ngừng thuyết phục tôi xuống xe.
Tôi làm liều ngồi vào vị trí lái.
“Cô còn nhớ bắt đầu lái xe như thế nào không?” Trần Định Lương hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Tốt! Bắt đầu thôi!”
Tôi vào số, đạp ga hết cỡ mà đi, xuôi theo chiều gió bon bon trên đường.
“Không tồi!” Anh khen ngợi tôi, “Có thể đi nhanh hơn nữa không?”
Tôi đạp hết ga, xe chạy như bay trên đường quốc lộ, không hiểu sao, toàn bộ xe lộn ngược.
Tôi và Trần Định Lương bị treo ngược trong xe.
“Làm sao bây giờ?” Tôi hỏi anh.
“Đương nhiên là trèo ra, cô đi được không?” Anh hỏi tôi.
Tôi gật đầu, mở cửa lách ra ngoài, khi tôi còn bé hay chồng cây chuối, cho nên lộn đầu đi ra ngoài cũng không gặp khó khăn. Khó xử nhất là tôi lại mặc váy, lúc bị lật ngược, váy cũng lật lên, lộ ra toàn bộ chân, còn để Trần Định Lương thấy được, có lẽ anh ta còn nhìn thấy cả quần lót của tôi nữa.
Trần Định Lương bò ra khỏi xe, lại giúp tôi bò ra ngoài.
“Thế mà chúng ta lại không bị thương, đúng là kỳ tích.” Trần Định Lương nói.
Tôi và Trần Định Lương hợp sức lật ngược xe Jeep lại.
“Lúc này, để tôi lái được rồi.” Trần Định Lương nói.
“Thật quái lạ, cùng một ngày chúng ta đều bị lật xe.” Tôi đáp.
“Có gì mà quái lạ? Chúng ta ngồi cùng một chiếc xe mà.”
“Ý tôi nói là, chúng ta cùng ngày tháng sinh.”
“Cô cùng ngày tháng sinh với tôi?” Anh kinh ngạc.
“Đúng vậy! Ngày mùng 3 tháng 11, cùng ngày cùng tháng.”
“Gì mà trùng hợp như vậy chứ.” Anh vừa lái xe vừa nói.
Xe đã đến nhà tôi.
“Tôi đến nơi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về, chi phí sửa chữa, để tôi chịu là được rồi.” Tôi nói.
“Nếu cô có thể nói lời như vậy, thì tôi sẽ không đem xe đi sửa nữa, chiếc xe này vốn đã thương tích đầy mình, giống hệt tôi.” Anh cười khổ.
“Hẹn gặp lại.” Tôi nói.
“Gặp lại sau nhé, không ngờ chúng ta phải chia tay nhanh như vậy.” Trần Định Lương nói xong câu này liền lái xe đi.
Tôi không có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng chắc anh cũng chẳng nhìn thấy vẻ mặt tôi, tôi rất kinh ngạc khi anh nói ra câu như vậy.
Về đến nhà, qua gương tôi có thể nhìn rõ chính mình, vậy mà tối nay tinh thần của tôi rất phấn chấn, vốn dĩ phụ nữ cần được ngưỡng mộ. Ơ, dây chuyền của tôi? Dây chuyền Sâm tặng rõ ràng tôi đeo trên cổ, nhất định là rơi lúc lật xe rồi.
Tôi vội vàng xuống dưới nhà, xe của Trần Định Lương đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, dây chuyền kia rốt cục là rơi trong xe, hay là rơi ở chỗ lật xe đây? Đột nhiên tôi nhận ra mình không có số điện thoại của Trần Định Lương. Tôi trên đường ngơ ngác như đánh mất, lúc đang muốn quay về thì Trần Định Lương lái xe quay lại.
“Có phải tìm cái này không?” Anh hạ thấp cửa sổ, đưa tay ra, trên tay là sợi dây chuyền bọ cạp của tôi.”
“A! Cảm ơn anh!” Tôi hết sức vui mừng nhận lấy dây chuyền.
“Tôi thấy nó trong xe.” Anh nói.
“Tôi còn tưởng nó rơi ở chỗ lật xe cơ.” Tôi đeo dây chuyền lên cổ.
“Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
“Gặp lại.”
Tôi đi vào trong tòa nhà, anh vẫn chưa lái xe đi.
“Sao anh chưa lái xe đi?” Tôi hỏi anh.
Lúc này anh mới đột nhiên tỉnh giác, dường như còn vẫy tay tạm biệt tôi.
Vấn đề đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi đó là: “Làm sao đây?”
Tôi không có dự định tiếp nhận Trần Định Lương, nhưng vẫn không biết làm thế nào, vốn dĩ từ chối một người rất khó khăn. Có lẽ không phải anh ta yêu tôi, chỉ là đêm nay quá cô quạnh, muốn có một người phụ nữ vuốt ve an ủi anh, mà trùng hợp tôi là người bán đồ nội y, anh lại sai lầm cho rằng phụ nữ bán đồ nội y rất dễ dãi, vì vậy mới thử xem tôi có thể cùng anh lên giường hay không.
Tôi gọi điện thoại cho Từ Ngọc, muốn kể chuyện này với nó, nó lại cướp lời: “Vũ Vô Quá về rồi.”
“Vũ Vô Quá đang ở bên cạnh, để anh ấy nói chuyện với mày.” Từ Ngọc giao ống nghe cho Vũ Vô Quá.
“Chu Nhị, em khỏe không?” Giọng Vũ Vô Quá rất vui vẻ.
“Rất khỏe, còn anh? Anh vừa về sao?” Tôi hỏi anh ta.
“Anh nhớ Từ Ngọc.” Anh thẳng thắn nói.
Từ Ngọc cướp điện thoại, nói với tôi: “Anh ấy về cũng không báo với tao một tiếng, làm tao giật cả mình. Bọn tao định đi ăn khuya, mày đi cùng không?”
“Không đi đâu, không làm kỳ đà cản mũi bọn mày lâu ngày gặp lại.”
“Mày tìm tao có chuyện gì?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Không có chuyện gì, ngày mai gặp lại mày rồi nói sau.”
Tôi cúp máy, vô cùng đau lòng, vì sao Từ Ngọc và Vũ Vô Quá có thể tự do ở bên nhau như vậy mà tôi và Sâm lại không thể? Tôi đành phải tin tưởng, tin rằng tình yêu giữa tôi và Sâm so với tình yêu giữa Vũ Vô Quá và Từ Ngọc, thậm chí so với bất cứ tình yêu nào trên trần thế đều sâu sắc và hiếm có hơn, chỉ như vậy tôi mới có thể chịu đựng việc ở bên anh mà không đau khổ.
Tôi rửa dây chuyền bọ cạp trong nước ấm, nếu như tôi là bọ cạp thì tốt biết mấy, chỉ cần đủ tàn nhẫn, đủ độc địa thì tôi đã nghĩ ra được rất nhiều phương pháp có thể cướp Sâm từ tay người phụ nữ đó, nhưng mà, tôi không làm được, tôi có lương tâm của người phụ nữ, thực ra không nên làm người thứ ba.
Tối hôm sau, Từ Ngọc tới rủ tôi đi ăn cơm, nó bảo Vũ Vô Quá cần cảm ơn tôi vì đã thay anh ta chăm sóc nó. Chúng tôi ăn ở một nhà hàng Hàn Quốc, Vũ Vô Quá khỏe mạnh hơn so với lúc trước khi đi Mỹ, giống như lần đầu tôi gặp anh ta. Quần áo anh ta vẫn không có tiến bộ gì lớn, vẫn xỏ một đôi giầy thể thao, chỉ là đổi một chiếc balo khác. Anh ta không bị bệnh thần kinh xem ra đã là may mắn rồi.
“Chu Nhị muốn biết vì sao chim ruồi có thể bay lùi?” Từ Ngọc nói với Vũ Vô Quá. Đó là thông tin mà trong thư Vũ Vô Quá viết cho Từ Ngọc có nói đến.
“Bởi vì cánh của chim ruồi tương đối đặc biệt.” Vũ Vô Quá nói.
“Đặc biệt như thế nào?” Tôi hỏi anh.
Vũ Vô Quá nói: “Trung bình mỗi giây cánh của chim ruồi đập 50 lần trở lên, bởi vì tốc độ nhanh như vậy, cho nên có thể dừng lại lơ lửng trên không trung, bay về phía trước hoặc bay lùi về sau. Cho dù là lúc bay thẳng bình thường, cánh chim ruồi mỗi giây có thể đập 30 lần, tốc độ khoảng 50-60km/h, tốc độ của chim sẻ chỉ khoảng 20-30km/h.”
“Thì ra là như thế.” Tôi nói.
“Thực ra bay lùi không có tác dụng gì.” Vũ Vô Quá nói.
“Vì sao?” Từ Ngọc hỏi Vũ Vô Quá.
“Người cũng đâu cần phải đi giật lùi, nếu như muốn quay về chỗ cũ, chỉ cần xoay người về phía sau là đi được thôi.” Vũ Vô Quá nói.
“Nhưng mà, con người không thể quay về chốn cũ, tư tưởng có thể bay lùi, nhưng cơ thể lại không thể.” Tôi nói.
“Tao tình nguyện không thụt lùi.” Từ Ngọc cầm lấy tay Vũ Vô Quá đặt lên đùi mình nói, “Nếu như Vũ Vô Quá giống như lúc trước khi đi Mỹ, không phải rất đáng sợ sao?”
“Những ngày đó anh thật sự khiến người ta sợ hãi đấy.” Tôi nói với Vũ Vô Quá.
Anh cười khanh khách.
“Hình như ở Hong Kong không có chim ruồi.” Tôi nói
“Chim ruồi đa số sinh sống ở vùng bắc nam của châu Mỹ, có hơn 300 loài.” Vũ Vô Quá nói với tôi.
“Có thể tìm được tiêu bản của chim ruồi không?” Tôi hỏi anh.
“Em muốn à?” Anh hỏi lại tôi.
“Vì sao mày lại có hứng thú với chim ruồi thế?” Từ Ngọc không hiểu, nhìn tôi.
“Bởi vì nó là duy nhất trong trần thế.” Tôi nói.
“Ở Mỹ anh quen một người bạn, anh ta nghiên cứu nhiều về các loài chim, để anh hỏi thử anh ta xem.” Vũ Vô Quá nói.
“Cảm ơn anh. Anh có nghĩ đến việc viết một chuyện về chim ruồi không? Tôi nói với Vũ Vô Quá.
“Câu chuyện khoa học viễn tưởng?”
“Một người đàn ông, hóa thành chim ruồi, luôn luôn nay lùi, bay về quá khứ, ở bên một người phụ nữ mà lúc trước không thể se duyên…” Tôi nói