Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thuỳ An
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: ngoc mai nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1321 / 10
Cập nhật: 2016-04-09 07:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hông hiểu con rùa rút đầu này muốn gì? Đừng hòng Phương nói chuyện. Thấy mặt Nam, Phương càng bực mình thêm. Đồ vô trách nhiệm, thấy chết không cứu, giờ còn bày đặt ý kiến ý cò. Xui gì đâu. Lớp Phương đăng ký nhiều tiết mục, từ hợp ca cho đến đơn ca, ngâm thơ và múa… tưởng xôm tụ, không ngờ nhìn muốn té, nghe muốn bệnh, hỏi Phương làm sao chọn được? Cuộc tranh tài giữa các lớp chắc Phương đành bó tay thôi. Các bạn không thông cảm lại còn trách giận Phương thậm tệ. Nhỏ Hoa thì khóc lóc kể lể:
- Uổng công chị tui đi mượn đạo cụ cho tui, tập cho tui múa, bây giờ bạn không chọn, chị tui la tui chết… hu hu hu…
Nhóm hợp ca không nói gì, nhưng tất cả những đôi mắt chúng nhìn Phương đều mang hình viên đạn. Phác còn quá đáng hơn, la hét om sòm:
- Tại sao không cho tui tập với ban nhạc nhà trường? Phương đừng tưởng làm trưởng ban Văn nghệ thì có quyền ngăn bước tiến của bạn bè nhé. Giờ sinh hoạt tới, biết tay tui.
Phác nói như vậy là có ý gì? Đồ ngang ngược thấy ghét. Phương phải cho hắn biết thế nào là lễ độ. Chuột chù không biết mình hôi. Hát hỏng như vậy còn hơn tra tấn lỗ tai người ta, Phương cho rớt là phải. Thà hắn tỏ ra buồn bã khi không được chọn như nhỏ Hoa, trách cứ Phương tí chút thì còn thông cảm được, đằng này lại giở thói du côn, lên giọng hăm dọa. Giờ sinh hoạt tới, hắn sẽ làm gì Phương? Không sợ. Phương cứ việc làm đúng lương tâm mình. Phác không xứng đáng được điểm 10 hạnh kiểm.
Nghĩ đến giờ sinh hoạt cuối tuần, Phương càng lo. Những tiết mục văn nghệ, Phương không chọn được cái nào cả, biết ăn nói sao với cô Nhung đây. Hôm qua dì Mai đi siêu thị, tình cờ gặp cô Nhung. Cô nhắc dì khuyên Phương nên hát một bài để làm gương cho các bạn vì Phương là con chim đầu đàn của ban Văn nghệ lớp. Phương biết, cô nói vậy là để động viên Phương thôi, thật ra từ đầu năm đến giờ, Phương chưa làm gì cho lớp cả, lại còn xao lãng nhiệm vụ cô Nhung đã giao cho.
- Dì Mai ơi, dì đã chọn bài hát cho cháu chưa?
- Dì nghĩ là cháu nên hát bài tủ, như vậy sẽ thành công hơn.
- Nhưng… cháu có đến hai bài tủ, Em Là Hoa Hồng Nhỏ và Tuổi Đời Mênh Mông. Chọn bài nào bây giờ?
- Tuổi Đời Mênh Mông thích hợp với cháu hơn. Bài kia nhí quá.
Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng…. Phương líu lo suốt ngày, càng lúc càng nhuần nhuyễn. Dì Mai khen:
- Tuyệt. Dì tin là cháu sẽ được trường chọn tham dự liên hoan. Cháu đã đăng ký dự thi chưa?
- Cháu định giờ sinh hoạt tới, cháu sẽ hát cho cô Nhung nghe trước đã.
Nào ngờ, chưa tới giờ sinh hoạt, Trang đã chạy đến nhà báo tin:
- Phương ơi, đụng hàng rồi. Nhỏ Ngọc Quỳnh 10A3 và chị Xuân Lan 12A4 đều đã đăng ký bài Tuổi Đời Mênh Mông rồi, họ đang tập như điên.
Dì Mai khuyên:
- Vậy thì cháu phải chọn bài khác thôi. Trùng bài đến những hai người, mất công bị so sánh.
Phương thất vọng, biết hát bài gì bây giờ. Hay là… để hỏi ý kiến cô chủ nhiệm xem sao. Giờ sinh hoạt nhằm vào tiết cuối. Hai tiết Văn và hai tiết Toán trôi qua nặng nề, bây giờ là thời gian cho học sinh thư giãn. Cô Nhung ghé vào, bảo Nam:
- Em quản lớp giùm cô mười phút.
Học sinh vỗ tay ầm ầm. Nam chạy lên bục giảng, nhìn xuống đám ong vỡ tổ:
- Các bạn trật tự nào.
Tiếng Nam chìm vào bầu không khí hỗn loạn. Thôi thì kẻ đứng người ngồi, tụ tập từng nhóm, bàn bạc đủ thứ chuyện. Có nhóm leo lên bàn dùng giấy vo tròn liệng nhau loạn xạ, lại có nhóm nằm dài ra ghế hát hỏng om sòm, ồn ào chẳng khác gì chợ họp trong giờ cao điểm. Nam chạy lui chạy tới, xô bạn này đẩy bạn kia:
- Về chỗ đi, nhanh lên.
Vô ích thôi. Bực mình, Nam cầm thước đập rầm rầm lên bảng. Các bạn vẫn xem Nam như vô hình cho đến khi cô Nhung trở lại. Chỉ một loáng, trật tự được tái lập. Học sinh trở về chỗ ngồi, ngoan ngoãn vòng tay để lên bàn, mắt chăm chú nhìn cô hiền hậu như những con cừu non. Cô giở sổ ra, nhìn Nam:
- Có em nào bỏ về không?
Nam đứng dậy:
- Thưa cô không, nhưng các bạn mất trật tự lắm. Em đề nghị cô giảm điểm hạnh kiểm để làm gương ạ.
Cô cười:
- Em nói chung chung vậy làm sao cô xử lý được. Ai làm mất trật tự? Phải có tên rõ ràng chứ.
Các học sinh la lớn:
- Thằng Nam tà lọt, cô đừng tin nó, cô ơi.
Cô ra dấu Nam ngồi xuống, rồi nhíu mày:
- Các em phải tôn trọng trưởng lớp chứ. Lần sau cô sẽ trừ điểm hạnh kiểm đấy.
Cả lớp im phăng phắc. Cô rời ghế, bước xuống giữa hai dãy bàn:
- Giờ sinh hoạt hôm nay, chúng ta sẽ bàn về cuộc thi văn nghệ giữa các lớp. Thanh Phương đâu?
Phác đưa tay thật cao:
- Cô ơi, em có ý kiến.
Cô quay sang. Phác đứng lên:
- Thưa cô, em đề nghị truất phế bạn Phương ạ.
Các học sinh xôn xao. Cô dừng lại bên Phác:
- Em nói gì thế?
- Thưa cô, bạn Phương không xứng đáng làm trưởng ban Văn nghệ, em “không tâm phục khẩu phục” đâu ạ.
- Tại sao?
- Bạn ấy không đủ trình độ thẩm định giá trị nghệ thuật.
Cô bật cười:
- Thôi em đừng sáo rỗng nữa. Nói rõ cô nghe nào.
- Thưa cô, tụi em đăng ký với bạn Phương nhiều tiết mục văn nghệ đặc sắc, vậy mà bạn ấy không chọn ai cả.
- Hôm nay, bạn Phương mới báo cáo kết quả. Cô còn chưa biết, thì tại sao em lại biết bạn ấy không chọn? Thôi, ngồi xuống. Thanh Phương đâu? Bắt đầu đi em.
Phương lên bục giảng, tay cầm tờ giấy xếp tư, nhìn xuống các bạn:
- Xin cám ơn các bạn đã đăng ký, nhưng…
Phương mở tờ giấy ra, quay sang cô Nhung:
- Thưa cô, em không chọn được tiết mục nào cả…
Các học sinh lao nhao:
- Sao kỳ vậy? Sao kỳ vậy?
Phác được thể, hét:
- Các bạn thấy chưa? Đả đảo Thanh Phương, đả đảo!!!
Học sinh sợ cô, không dám hưởng ứng. Phương liếc Phác:
- Thưa cô, các bạn tham dự văn nghệ như bạn Sa, bạn Hoa… đã tỏ ra rất nhiệt tình. Dù không đạt yêu cầu nhưng em vẫn xin cô giữ lời hứa. Riêng bạn Phác, bạn ấy chỉ đáng được điểm không hạnh kiểm thôi ạ.
Những gương mặt căng thẳng giãn ra. Những đôi môi nở nụ cười sảng khoái. Những ánh mắt nhìn Phương dịu dần. Dù không được chọn, nhưng con điểm10 là niềm an ủi hữu hiệu nhất. Chỉ còn một mình Phác điên cuồng la lối. Nam đến bên, để hai tay lên vai cố trấn tĩnh Phác. Phác vùng vằng một lát rồi ngồi yên. Cô Nhung bảo Phương:
- Em có thể cho cô và các bạn biết tại sao không?
- Thưa cô, bạn Phác đã hăm dọa em. Bạn ấy bảo giờ sinh hoạt sẽ biết tay bạn ấy ạ.
Cô Nhung nhìn Phác:
- Có đúng vậy không? Em định đánh bạn Phương sao?
Phác đứng lên:
- Không đâu ạ. Thưa cô, em chỉ muốn thay trưởng ban Văn nghệ khác thôi. Em đã bàn với lớp trưởng rồi ạ.
Thật là quá quắt. Phương trừng trừng nhìn Nam. Nam bị bất ngờ, lắp bắp:
- Thưa cô, em không có, em…
Phác ngắt lời:
- Đừng có chối nha. Hôm qua tớ đã bàn với cậu rồi.
Nam xua tay lia lịa:
- Nhưng tớ đâu có “duyệt”.
Học sinh được dịp cười nghiêng ngả, lại còn đập tay xuống bàn ầm ầm. Cô Nhung nhăn mặt. Phương tức tối hét lớn:
- Đừng làm phách. Hai người có quyền gì chớ.
Cô Nhung gõ thước lên bảng:
- Im lặng. – Cô tằng hắng – Cô thất vọng vì các em quá. Em nào cũng chỉ biết quyền lợi bản thân, không có tinh thần đoàn kết, thì làm sao nói đến chuyện thi đua với các lớp bạn? Trong chuyện này, Phác có lỗi hoàn toàn, nhưng Nam và Thanh Phương cũng không hơn gì. Một người là lớp trưởng, một người là trưởng ban Văn nghệ, vậy mà đến bây giờ, vẫn chưa có một tiết mục văn nghệ nào cả, hỏi cô biết ăn nói làm sao đây?
Phương ấp úng:
- Thưa cô, còn thời gian mà.
- Em không định nước đến chân mới nhảy chứ? Thật là… cô không hiểu nổi.
Nam đưa tay:
- Thưa cô, em xin đề nghị bạn Phương nới tay một chút, cứ chọn vài tiết mục… không tệ lắm là được chớ gì.
Cô Nhung lắc đầu:
- Không được, như vậy càng mất mặt thêm.
Phương đến bên cô:
- Thưa cô, em hứa là sẽ lo được ạ. Em xin lỗi đã làm cô buồn.
Nét mặt cô Nhung tươi lên:
- Cô tin em. Cố gắng lên nhé. Bây giờ em đưa danh sách các học sinh đã tham gia văn nghệ cho cô.
Cô giở sổ điểm. Cả lớp im phăng phắc. Kết quả, mỗi “nghệ sĩ” lớp Phương được một điểm 10 hạnh kiểm. Phác bị mất điểm nên dù được cô tha con số không như lời Phương yêu cầu nhưng vẫn không làm dịu bớt nỗi ấm ức trong lòng, hắn bực dọc dựa ngửa người, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà. Chờ cô Nhung quay lưng không để ý, thoắt một cái, Phác chạy vụt ra khỏi lớp.
Chuông reo tan học. Cô Nhung bảo Phương ở lại với cô một lát. Cô dắt Phương xuống căn tin, gọi hai ly cam vắt. Hai cô trò ngồi đối diện, cùng nhìn ngắm những giọt nước li ti đọng ngoài thành ly, mọi căng thẳng dần tan biến.
- Dì Mai có gặp cô, nói là em sẽ đơn ca một bài, sao cô không thấy em đăng ký?
- Dạ… em định đăng ký bài Tuổi Đời Mênh Mông của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
- Hay lắm, cô rất thích.
- Nhưng thưa cô, có hai bạn cùng đăng ký bài này. Dì Mai em nói nên chọn bài khác. Ý cô sao ạ?
- Phải chọn bài khác thôi. Nhanh lên em nhé, vì còn phải tập dượt nữa. Nếu em ngại, cô sẽ bảo Nam giúp đỡ em. Thôi chúng ta về.
Phương vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi. Tên lớp trưởng này mà giúp đỡ được ai. Hắn không phá đám thì đã may cho Phương lắm rồi. Lại còn muốn đả đảo Phương nữa. Hồi nãy, tên Phác đã lật mặt nạ hắn, tố cáo hắn cùng âm mưu lật đổ Phương, nhưng hắn chối bay chối biến. Có nên tin hắn không? Thật là khó hiểu. Chính hắn đã thờ ơ với cuộc thi văn nghệ, xem thường khả năng của Phương, chê bai Phương đủ điều, rồi bỗng dưng hắn quay phắt 180 độ, đi tìm Phương để nói chuyện. Chuyện gì chứ. Đừng hòng.
Buổi trưa vắng vẻ. Đường về nhà Phương râm mát bóng cây. Bỗng sau thân cây to, một bóng người nhỏ bé nhảy ra, trên tay cầm một cây sào dài, lăm le thọc vào bánh trước xe Phương. Phương hốt hoảng, loạng choạng, không làm chủ được tay lái. Xe Phương đâm phải cục đá chao nghiêng. Tình thế bỗng thay đổi trong chớp mắt. Một bóng người khác, to cao, từ xa lao tới, đưa tay hất tung cây sào, tay kia nắm lấy cổ áo đối phương, xoắn lại rồi đẩy xuống lề đường. Phương nhận ra Phác đang ôm đầu gối, lăn lộn trên đất. Người vừa xuất hiện là Nam. Nam đang cúi xuống bên Phác:
- Cậu có sao không?
Phác sừng sộ:
- Mày làm tao gãy chân, còn bày đặt đạo đức giả.
Nam cười lớn:
- Xương cậu bằng bánh tráng chắc?
Nam nhìn sang cô bạn nhỏ. Phương không té, nhưng hai chân Phương run lẩy bẩy chưa thể đạp xe được. Nam nhấc xe Phương lên, săm soi:
- Xe bị trật sên rồi, để tôi giúp Phương nhé.
Bất ngờ, Phác nhỏm dậy phóng người lên lưng Nam, hai tay kẹp cứng cổ Nam, miệng rít lên căm giận:
- Đồ phản bội.
Cả hai cùng té ập lên chiếc xe đạp của Phương. Phương la lên:
- Trời ơi, hư xe của tui rồi.
Nam vùng dậy, xô Phác ra:
- Cậu điên rồi sao? Cậu muốn gì, hả?
- Ừ, tao điên, tao muốn đánh mày đó.
Nam chỉ tay vào mặt Phác:
- Tớ nhịn cậu nhiều rồi đấy nhé. Suy nghĩ đi, xem thử có đánh nổi tớ không?
Nhìn dáng người cao to của Nam, rồi lại nhìn vào thân hình bé tẹo của mình, Phác chùn lại:
- Tao không thèm đánh mày.
- Cám ơn.
- Đồ… hãy đợi đấy.
Phác bỏ đi. Nam đỡ xe Phương lên. Phương lo lắng:
- Xe tui sao rồi?
- Không hề gì. Để tôi sửa lại cho Phương.
Nhìn Nam cặm cụi gắn lại dây sên, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đỏ au vì nắng, Phương thấy tồi tội. Xem ra, tên lớp trưởng này cũng không đáng ghét lắm.
- Xong rồi.
Nam đứng dậy. Phương mở cặp lấy tờ khăn giấy ướt:
- Tay Nam dơ hết kìa. Lau đi.
- Cám ơn Phương. Nè Phương, tôi có chuyện muốn nói… Khi nào ban Văn nghệ của Phương họp, cho tôi tham gia ý kiến với.
Cũng tốt. Ban Văn nghệ càng đông người càng được việc, Phương đâu có mất gì. Phương gật đầu:
- Được. Nam cho tui số điện thoại. Có gì tui sẽ gọi.
Đôi Bạn Đôi Bạn - Thuỳ An Đôi Bạn