Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Chương 4
C
on cá mập khổng lồ nhe cái miệng lởm chởm những chiếc răng sắc nhọn của loài cá mập trắng cố nặn thành một nụ cười rộng ngoác và đói ngấu.
“Xin chào!” Cá mập mở lời.
“Chà! Chào chú!” Dory nhiệt thành chào hỏi.
“Hân hạnh. Bruce Ăn Kiêng chính là tôi.” Con cá mập kính cẩn nghiêng vây.
Marlin run rẩy, sợ đến cứng cả người.
“Cũng phải thôi.” Thấy thế Bruce Ăn Kiêng nói với Marlin. “Tôi hiểu. Sao lại phải tin một con cá mập – đúng không?”
Bruce Ăn Kiêng ngắm nghía hai con cá nhỏ. “Hai miếng cá nhỏ này, các bạn có muốn tới dự bữa gặp mặt nho nhỏ cùng tớ không?”
Dory phấn chấn. “Ý cậu là một bữa tiệc ư?”
“Ừ, đúng – tiệc tùng ấy. Sao, ý các bạn thế nào?” Bruce Ăn Kiêng hỏi.
Dory nhìn Marlin và nói, “Ồ, tôi thích tiệc tùng lắm. Nghe đã thấy thú rồi.”
Marlin không tin vào tai mình. Tiệc cá mập? Anh chắc mẩm họ muốn chén thịt mình.
Marlin bèn nghĩ cách thoái thác, “Cậu biết đấy, tiệc thì vui rõ rồi, ai mà từ chối được. Nhưng chúng tớ không thể bởi…”
Bruce Ăn Kiêng khoác vây quanh Marlin và Dory. Họ đã sập bẫy! “Thôi nào. Tôi năn nỉ mà.” cậu ta nói.
“Thì vậy,” Marlin lo âu nói. “Đó rõ là, vấn đề là…”
Bruce Ăn Kiêng dẫn Marlin và Dory vượt qua một vách đá tiến vào miệng núi lửa dưới đáy biển. Cái hố khổng lồ ngổn ngang thủy lôi. Những sợi xích bằng sắt nặng giữ chúng lơ lửng trong nước.
“Trông này!” Dory phấn khích reo lên, chỉ vây về phía bãi mìn. “Bóng bay kìa! Đó đích thị là một bữa tiệc!”
Bruce Ăn Kiêng cười lớn. “Nhưng mà chú ý giữ khoảng cách đấy. Những ‘trái bóng bay’ này có hơi đỏng đảnh. Hẳn cô chẳng muốn một trong số chúng phát nổ đâu!”
Bruce Ăn Kiêng khéo léo lướt đi giữa bãi mìn, chở theo Dory và Marlin. Họ bơi lại gần một xác tàu – một tàu ngầm bị đắm. Họ lách vào bên trong qua một lỗ hổng ngay giữa thân tàu.
“Mỏ Neo! Chum!” Bruce Ăn Kiêng gọi réo rắt. “Chúng ta có khách!”
Một con cá mập đầu búa và một con cá mập xanh to lớn lượn quanh phía dưới. “Chà, đến lúc rồi, các bạn hiền.” Mỏ Neo, cậu cá đầu búa lo âu nói.
Chum đồng ý. “Chúng ta đã chén xong bữa phụ. Và tớ vẫn còn đói ngấu đây.”
Bruce Ăn Kiêng đẩy Marlin và Dory xuống tàu. Lại cá mập nữa! Marlin hãi hùng. Và tất cả đều đang liếm mép hau háu.
Reng! Một hồi chuông reo.
“Và giờ thì buổi họp mặt đã chính thức bắt đầu,” Bruce Ăn Kiêng hắng giọng, đẩy cả hai vào nhóm. Thế rồi cậu ta bơi tới cái bục gỉ sét.
Đám cá mập quay lại phía cậu ta, hau háu lắng nghe.
Đây là một cuộc họp! Marlin nghĩ thầm.
“Tất cả cùng nói lời cầu nguyện.” Bruce Ăn Kiêng tiếp tục.
Bộ ba cá mập đồng thanh hô dõng dạc, “Tôi là một chú cá mập thân thiện. Không phải là cỗ máy ăn thịt không có tình thương. Nếu tôi muốn thay đổi hình ảnh cố hữu này, trước tiên tôi cần phải thay đổi bản thân. Cá là bạn. Không phải thức ăn.”
Bruce Ăn Kiêng gật gù. “Buổi gặp mặt hôm nay là Bước 5: Mang một bạn cá đến nhà. Nào, tất cả đều mang bạn đến chứ?”
“Của tớ đây!” Mỏ Neo tự hào nói. Cậu ta nhấc một bên vây lên. Một chú cá run như cầy sấy hoảng loạn ló ra.
“Chào đằng ấy!” Dory nói, thân thiện vẫy vây chào.
“Thế cậu thì sao, Chum?” Bruce Ăn Kiêng hỏi.
“Ờ, thì… mình, ừm… hình như là để bạn mình… ừm nhầm chỗ.” Chum lúng túng. Cậu ta nặn ra nụ cười đủ thấy những gì còn sót lại của một chiếc đuôi cá mắc giữa hàm răng.
“Thôi được, Chum.” Bruce Ăn Kiêng nói. ‘Tớ nghĩ đây là một bước khó. Cậu có thể chọn lấy một trong hai người bạn của tớ vậy.”
“Ôi, cảm ơn, bạn hiền.” Chum xun xoe rồi ôm chầm lấy Marlin. “Làm bạn nhỏ của Chum nhé?”
Miệng Marlin khô khốc.
“Tớ sẽ bắt đầu trước. Tớ hân hạnh thông báo, đã ba tuần kể từ bữa cá cuối cùng của tớ, tớ thề, nếu nói sai, tớ sẽ bị băm nhỏ và nấu xúp.”
Những con cá khác vỗ tay. “Cậu đúng là tấm gương của tất cả chúng tớ!”
Bruce Ăn Kiêng nhìn quanh. “Ai tiếp theo?”
Dory bơi lại gần bục. Marlin rên rỉ. Gì nữa đây?
“Xin chào. Tớ là Dory. Và ừm, chà… tớ không nghĩ là tớ đã từng ăn cá lần nào trong đời.” Cô nói.
Tất cả hoan hô nhiệt liệt. “Cừ lắm, cô bạn.” một chú tung hô.
“Không thể tin được.” chú khác trầm trồ.
Trong khi những con cá mập đang lơ là, Marlin tìm kế thoát thân. Anh cố ra hiệu cho Dory vẫn đang ở trên bục phát biểu.
Thế rồi Bruce Ăn Kiêng phát hiện ra Marlin qua khóe mắt. “Cậu thì sao, bạn hiền? Vấn đề của cậu là gì?” cậu ta hỏi.
Marlin lo lắng trả lời, “Tớ ư? Tớ chẳng có vấn đề gì.”
Bruce Ăn Kiêng không tin Marlin và đẩy anh lên bục phát biểu. Khi nhận ra anh là một chú cá hề, đám cá mập phấn khích đòi Marlin kể cho chúng một câu chuyện cười.
“Ờ, tảo biển nói với dưa chuột biển…” Marlin vừa chật vật mua vui cho đám cá mập vừa do thám cái lỗ thủng trên trần. Và kia, lủng lẳng trên một cái móc treo kim loại, là cái kính lặn!