Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hristianna không gặp cha vào đêm nàng về nhà. Cha nàng ở Vienna để dự buổi tiệc ngoại giao tại Tòa Đại sứ Pháp và ở lại tại lâu đài Liechtenstein, giống như khi ông đi xem vũ ba lê với nàng. Trước khi đi Vienna, ông đã biết nàng bình an. Trong thời gian ở Nga, điện thoại của họ không hoạt động, nhưng các vệ sĩ của nàng đã gọi cho ông ở phi trường để báo tin cho ông hay nàng bình an vô sự. Từ khi nàng đi cho đến khi ấy, ông đã quá đổi lo âu. Cho nên khi vừa về nhà là ông tìm nàng ngay. Từ lúc nàng ở Nga về đến khi ấy đã hai mươi bốn giờ rồi. Trông nàng trẻ trung trong chiếc quần jeans, giày đế phẳng, áo lao động của trường Berkeley. Tóc nàng mới gội và chải thẳng. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ nàng vừa từ ranh giới của sự sống và cái chết trở về. Điều ông thấy trong mắt nàng khiến ông hoảng hốt. Mắt nàng không u sầu nhưng đầy sinh khí hơn bao giờ hết, ông thấy nàng khôn ngoan hơn, chững chạc hơn, buồn hơn, sâu sắc hơn. Nàng không còn là con người cũ giống như nàng cảm thấy khi về nhà sau ba ngày chứng kiến những cảnh bi đát đã xảy ra. Nhìn nàng, ông kinh hoàng. So nàng bây giờ với lúc trước khi sang Nga, ông thấy nàng đã thay đổi.
- Chào cha, - nàng lên tiếng. Ông quàng tay quanh nàng, hôn nàng. - Con thật sung sướng được gặp lại cha. - Nàng có vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều. Ông muốn ôm nàng trong vòng tay thật lâu, nhưng ông biết không thể làm thế được nữa. Cô gái mà ông nuôi dạy và quen thuộc bấy lâu đã biến mất, thay vào đó là người phụ nữ trưởng thành, hiểu biết.
- Cha nhớ con, - ông buồn bà đáp. - Cha rất lo cho con. Cha thường xem tin tức, nhưng không thấy con. Có thật khủng khiếp như tin thời sự đã nói không. - Ông hỏi, ngồi xuống bên nàng và nắm tay nàng. Ông ước gì nàng đừng đi, nhưng không làm sao ngăn cản nàng được.
- Sự thật còn tệ hơn thế nhiều. Nhiều tờ báo không được phép đến gần, vì sợ họ quấy rầy những gia đình có con bị bắt cóc làm con tin. - Nước mắt từ từ chảy xuống má nàng, tim ông đau nhói khi thấy nàng khóc. Chúng giết quá nhiều trẻ em, cha à. Hàng trăm em, như thể chúng là cừu, bò hay dê vậy.
- Cha biết. Cha đã xem cảnh ấy trên truyền hình. Thân nhân của chúng trông rất tội nghiệp và thê thảm. Cha nghĩ nếu cha mất con thì cha sẽ cảm thấy như thế nào. Cha không thể nào chịu nổi cảnh ấy. Cha không biết làm sao những người ấy sống nổi. Chắc khó khăn lắm. - Nàng nghĩ đến người phụ nữ có thai, rồi nghĩ đến những người mà nàng không thể nói chuyện với họ, nhưng họ chỉ ôm nhau khóc thôi... và nghĩ đến Marque... nghĩ đến tất cả những người nàng đã gặp trong mấy ngày ấy. - Cha mừng là báo chí không gặp con. Họ có biết con có mặt ở đấy không? - Ông đoán họ không biết, nếu không thì chắc ông đã thấy họ nói đến. Nàng lắc đầu.
- Không. Họ không biết. Người phụ nữ chỉ huy Hội Chữ thập đỏ ở đấy rất kín đáo. Ngay khi xem hộ chiếu của con là bà ấy biết ngay. Bà ấy nói có vài người chị em họ của con trước đây đã làm việc với bà ấy.
- Cha sung sướng vì bà ta không nói gì. Cha cứ sợ sẽ có người nói ra. - Nếu có người nói ra, thì công việc của nàng sẽ gặp khó khăn, nhưng nàng không muốn ai biết địa vị của mình. Nàng sung sướng vì đã làm việc mà không ai biết gốc gác của nàng, cũng như không bị ai quấy rầy. Chắc đã có một số phóng viên nhiếp ảnh đột nhập vào hiện trường để chụp ảnh, đã làm cho nhiều người bực bội khó chịu. May là không ai biết nàng trong suốt chuyến hành trình.
Bỗng nàng nhìn cha một hồi lâu, ánh mắt tha thiết. Ông cảm thấy nàng đang có ý định gì đấy mà ông không thích. Nàng nắm chặt tay ông, nhìn thẳng vào mắt ông. Mắt nàng có màu xanh da trời, sâu thăm thẳm, rất giống mắt ông, ngoại trừ mắt ông thì già còn mắt nàng thì trẻ. Ông thấy trong cặp mắt nàng ánh lên vẻ vừa hy vọng vừa đau đớn. Nàng đã chứng kiến nhiều cảnh bi thương trong ba ngày qua, điều đó là quá nhiều đối với cô gái bằng tuổi nàng. Ông nghĩ phải cần một thời gian thật lâu nàng mới quên được những chuyện nàng đã thấy.
- Con muốn đi nữa, cha à, - nàng nói nho nhỏ. Ông giật mình kinh ngạc, sửng sốt đau đớn. - Không đi Nga, nhưng đi làm với Hội Chữ thập đỏ. Con muốn làm việc khác với công việc hàng ngày của con, công việc ấy con muốn làm một năm, sáu tháng... sau đó con làm bất cứ việc gì cha muốn. Cha, xin cha vui lòng...
- Ông lắc đầu, uể oải chuyển mình trên ghế và nước mắt chảy tràn trên mi nàng.
- Con có thể làm công việc ấy tại cơ quan từ thiện của mẹ con được rồi, Cricky à. Con vừa trải qua một chuyện đau lòng. Cha biết con rất xúc động. - Trước đây ông đã đến nhiều nơi xảy ra cảnh đau lòng như vậy. Nhưng ông sẽ không đáp ứng yêu cầu của nàng. - Có nhiều việc cho con làm ở đây. Hãy đến với các trẻ em tàn tật, nếu con muốn, còn không thì con hãy giúp đỡ người nghèo ở Vienna. Hay tình nguyện làm việc trong bệnh viện. Con có thể xoa dịu nỗi đau khổ của họ, làm cho tâm hồn nhiều người nhẹ bớt đau thương. Nhưng nếu con yêu cầu cha để cho con đi đến những nước hiểm nghèo đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, có thể nguy hiểm đến tính mạng của con, thì dứt khoát cha không thể để cho con đi. Cha rất lo cho con. Cha yêu con và con rất quan trọng đối với cha. Cha có bổn phận với mẹ con là phải giữ gìn con ở đây. Chắc mẹ con cũng không muốn cha để cho con đi đến nơi nào nguy hiểm.
- Con không muốn làm những công việc ấy ở đây, - nàng đáp, hờn dỗi như một đứa bé. Nhưng nàng muốn làm cô bé hờn dỗi với cha. Nàng không muốn thua trong cuộc tranh đấu này, ông cũng không. - Con muốn đi đâu xa một lần trong đời, giống như mọi người khác, làm việc cật lực, có ích cho xã hội, trước khi sống cuộc sống ổn định này mãi mãi, như Victoria, quyết định đội cái vương miện nào, mặc áo dài gì, cắt băng khánh thành bệnh viện hay đi thăm trại trẻ mồ côi, viện dưỡng lão suốt đời. - Ông nghĩ công việc nàng muốn làm rất bổ ích cho nàng, không phải ông không hài lòng. Nhưng với một cô gái mảnh mai, nhỏ bé như nàng, không thể đi khắp nơi, liều mạng tại những vùng có chiến tranh, hay vất vả lao động giúp đỡ những người nghèo khổ được. Hơn bất cứ ai, ông nghĩ rằng bây giờ nàng phải chấp nhận mình là ai, phải vui vẻ nhận lãnh cương vị của mình.
- Con vừa ở bên Mỹ bốn năm trở về. Con đã được tự do thoải mái ở đấy- thực ra nàng được tự do nhiều hơn ông nghĩ và bây giờ con phải chấp nhận mình là ai cũng như phải làm tròn trách nhiệm của mình. Đã đến lúc con phải về nhà, không được sống như những gì con muốn nữa. Con không thể chạy trốn trách nhiệm, Christianna à. Cha hiểu. Khi cha còn trẻ, cha cũng đã từng trốn chạy như con. Nhưng cuối cùng cha phải nhận lãnh trách nhiệm, cho nên bây giờ tất cả chúng ta phải cùng làm tròn bổn phận của mình ở đây. - Lời ông nói ra như bản án tử hình cho nàng. Nàng khóc, nước mắt chảy xuống hai má, vì nàng đau khổ khi nghĩ đến cảnh nàng không còn tự do làm những việc mình thích nữa. Nàng muốn được tự do thêm một năm nữa như mọi người khác. Nàng muốn cha ban cho nàng lần cuối món quà tự do ấy. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng để thực hiện ước muốn ấy.
- Vậy tại sao Freddy được đi khắp thế giới, muốn làm gì thì làm?
- Điểm thứ nhất, - cha nàng cười nói, - anh con chưa trưởng thành. - Cả hai đều biết thế, rồi bỗng cha nàng nghiêm sắc mặt. Ông nghĩ đây là vấn đề quan trọng đối với nàng. - Điểm thứ hai, anh con không đến những nơi nguy hiểm, ít ra những nơi ấy không có gì lo ngại về mặt chính trị, không phải những nơi xảy ra những trường hợp như nơi con vừa thấy ở Nga. Chính anh con đã tạo ra những chuyện nguy hiểm cho nó, nhưng những chuyện này không tai hại gì so với việc con đi làm cho Hội Chữ thập đỏ. Nếu con đi làm cho họ một năm, hay có thể lâu hơn, con sẽ làm những việc nguy hiểm như chuyện con vừa làm thôi. May là lần vừa rồi không có gì nguy hiểm xảy đến cho con. Nhưng nếu làm tiếp, con sẽ gặp nguy hiểm. Thực vậy, nếu chúng cho ngôi trường nổ tung mà không báo trước, thế nào con cũng bị trọng thương. - Ông rùng mình khi nghĩ đến chuyện ấy. - Christianna, cha sẽ không để con đi đến những nơi ấy nữa đâu, con sẽ bị giết, bị thương, hay dễ bị mắc những bệnh nhiệt đới hiểm nghèo, bị thiên tai gây nguy hiểm đến tính mạng, hay bị nguy hiểm vì bất ổn chính trị và đủ thứ bạo lực. - Ông cương quyết không cho nàng đi như nàng đã tiên đoán, nhưng nàng không chịu nhượng bộ. Chuyện ra đi bây giờ trở nên quan trọng cho nàng. Nàng nghĩ bây giờ nếu nàng bằng lòng đi làm ở cơ quan từ thiện của mẹ nàng đi nữa, thì ông cũng không cho nàng đi đến những nơi nguy hiểm với các nhân viên khác, ngay cả việc đi thăm viếng thôi cũng không được. Ông chỉ muốn làm sao bảo vệ cho nàng được an toàn, nhưng nàng không muốn thế. Nàng chán nản khi nghe cha nói như thế.
- Cha sẽ suy nghĩ về việc này chứ? - Nàng cố xin.
- Không, cha không suy nghĩ gì hết. - Nói xong, ông đứng dậy. - Cha sẽ không làm theo ý muốn của con, để bảo đảm cho đời con được yên ổn tốt đẹp. Christianna, con hãy quên chuyện đi làm cho Hội Chữ thập đỏ đi, hãy quyên những chuyện như thế đi. Ông nhìn nàng, vẻ cương quyết rồi cúi xuống hôn nàng. Không để cho nàng kịp nói thêm gì nữa, ông bỏ ra khỏi phòng. Cuộc tranh luận chấm dứt. Suốt nhiều giờ tiếp theo đó, nàng ngồi chán nản và tức giận, trầm tư mặc tưởng. Tại sao cha nàng quá vô lý như thế? Tại sao nàng sinh ra là công chúa? Nàng ghét làm người trong hoàng tộc. Đêm đó nàng không trả lời email ở Mỹ, một công việc nàng thường thích làm. Nàng mải suy nghĩ đến chuyện rắc rối vừa rồi.
Hai ngày tiếp theo đó nàng tránh mặt không gặp cha. Nàng cưỡi ngựa, chạy chơi với con chó. Sau đó, cắt băng khánh thành một cô nhi viện, một nhà dưỡng lão khác. Nàng thu băng bài diễn văn gửi cho Hội người mù, đến thăm cơ sở từ thiện. Nhưng việc gì nàng cũng ghét hết. Nàng muốn mình là người khác chứ không thích làm công chúa, thích nhà mình ở chỗ khác chứ không phải ở Vaduz này. Nàng cũng không muốn đi Paris. Nói tóm lại, nàng ghét cuộc sống của mình. Nàng không muốn làm công chúa nữa. Đối với nàng, làm công chúa là một cực hình chứ không phải ân đức. Nàng gọi cho Victoria ở London than vãn với cô nàng, cô ta mời nàng qua chơi nữa. Nhưng qua chơi nữa có ích gì đâu? Rồi nàng cũng phải về Vaduz lại, mọi việc đang đợi nàng ở đấy. Những chị em họ ở Đức cũng mời nàng sang chơi, nhưng nàng không muốn đi đến đấy. Và nàng từ chối không theo cha đi Madrid để thăm vua Tây Ban Nha. Nàng ghét tất cả.
Nàng giận dữ suốt hai tuần, lòng buồn rầu đau khổ, thì bỗng cha nàng tìm đến gặp nàng. Nàng đã tìm cách không gặp ông suốt nhiều ngày. Ông biết nàng đau khổ nên cũng khổ sở theo nàng. Vào phòng nàng, ông ngồi xuống ghế. Nàng vặn nhỏ nhạc để dễ nói chuyện với cha. Nàng thường mở nhạc thật to để bớt căng thẳng. Ngay cả Charles cũng có vẻ bực bội, nó chỉ biết nhìn nàng rồi vẫy đuôi, chứ không buồn đứng dậy.
- Cha muốn nói chuyện với con, - cha nàng lên tiếng.
- Về chuyện gì thế thưa cha? - Nàng hỏi, vẫn tỏ ra là người con hiếu thảo.
- Về chuyện điên khùng muốn đi làm cho Hội Chữ thập đỏ của con. Cha muốn con biết rằng theo cha thì đây là ý muốn tồi tệ nhất, và nếu mẹ con còn sống, chắc mẹ con không thèm nói gì với con về chuyện ấy đâu. Chắc bà ấy sẽ giết cha nếu cha bàn với con về chuyện ấy. - Christianna cau mày khi nghe cha nói thế. Nàng không muốn cha cố thuyết phục nàng nghĩ rằng đây là ý nghĩ tồi tệ. Nàng đã nghe cha nhiều lần rồi, bây giờ nàng không muốn nghe nữa.
- Con biết cha nghĩ sao về chuyện này rồi, thưa cha.
- Nàng rầu rỉ đáp. - Cha đừng nói lại làm gì, con đã nghe rồi.
- Đúng, con nghe nhiều rồi và cha cũng ngán rồi. Nhưng cha muốn nói lại chuyện này thêm một lần nữa. - Ông cười mình, vì ông nghĩ rằng ông đang cai trị một nước, quản lý được ba mươi ba ngàn dân, thế mà ông lại không kiểm soát được con gái. Ông thở dài nói tiếp. - Cha đã nói chuyện với giám đốc Hội Chữ thập đỏ ở Geneva trong tuần này. Ông ta và cha đã nói chuyện rất lâu. Và theo yêu cầu của cha, ông ta sẽ đến đây để gặp cha.
- Cha đừng thuyết phục con chấp nhận làm việc tại một văn phòng của hội. - Nàng đáp với giọng giận dữ. Ông cố giữ bình tĩnh để khỏi nổi giận. Con sẽ không để cho họ dùng con làm cảnh đâu, ở đây hoặc ở Vienna. Con ghét những việc như thế. Nàng vòng hai tay trước ngực để tỏ thái độ từ chối.
- Cha cũng vậy, nhưng đây là một phần trong công việc của cha. Và một ngày nào đấy, có lẽ đây sẽ là một phần của đời con, tùy thuộc vào người con sẽ lấy làm chồng. Cha cũng không thích việc này, nhưng chúng ta phải làm thôi và con không thể từ chối cương vị của con. Nhiều người khác trước con đã làm thế, đã muốn đảo lộn cuộc sống của họ. Christianna à, con chỉ còn con đường là phải chấp nhận số phận đã an bài cho con. Chúng ta rất may mắn trong nhiều mặt. - Ông nhìn nàng, giọng dịu dàng một chút. - Ngoài ra, chúng ta có nhau, cha rất thương yêu con. Cha không muốn con phải khổ sở.
- Con rất khổ sở, - nàng lại căng thẳng. - Con đang sống một cuộc đời được quá nuông chiều, ngu ngốc và vô dụng. Lần duy nhất mà con sống có ích cho đời là thời gian ngắn ngủi ở bên Nga cách đây hai tuần.
- Cha biết tâm trạng của con như thế nào. Ai cũng từng có lúc phải làm những việc vô nghĩa, không theo ý mình. Rất hiếm có người đã trải qua công việc như con vừa làm, thật sự con đã giúp nhiều người trong cơn hoạn nạn. Nhưng con không thể sống suốt đời như thế.
- Người phụ nữ phụ trách hoạt động Hội Chữ thập đỏ ở Nga đã làm thế suốt đời. Bà ấy tên là Marque, là người rất tuyệt vời.
- Cha biết rõ về bà ấy, - cha nàng bình tĩnh đáp. Ông đã nói chuyện với người đứng đầu Hội Chữ thập đỏ suốt mấy giờ liền, ông ta từ Geneva đến thăm ông. Kết quả là ông hoàng hài lòng về câu chuyện của họ, nhưng ông vẫn kín đáo, không biểu lộ tình cảm ra ngoài. Cricky à, cha không muốn con khổ sở, hay không hạnh phúc. Con phải chấp nhận cương vị của mình, hiểu rõ rằng con không thể thoát khỏi cương vị ấy. Và đấy là niềm hạnh phúc lớn của con, tuy rằng lúc này con chưa thấy nó thôi. Con đã ban phát một phần hạnh phúc đó cho người khác, bằng nhiều cách, nhờ cương vị của con hiện thời, cho nên con đừng phủ nhận cương vị đó. Con cũng đem hạnh phúc đến cho cha và một ngày nào đó, con sẽ đem hạnh phúc đến cho anh con. Con biết về đất nước này nhiều hơn anh con. Con sẽ giúp anh con điều hành đất nước, cho dù từ phía sau. Thực vậy, cha đã nghĩ đến chuyện con sẽ làm việc ấy. Anh con sẽ là thái tử trị vì, nhưng con sẽ là người cố vấn cho nó. Đây là lần đầu tiên cha nàng nói rõ ý định ấy cho nàng, nàng hết sức kinh ngạc. - Làm gì thì làm, đời con cũng phải gắn liền với trách nhiệm của con. Dù con tự làm khổ mình bao nhiêu đi nữa, thì cuối cùng con cũng phải làm tròn bổn phận của mình. Cha muốn con dành thời gian suy nghĩ về chuyện này. Con không thể trốn tránh thực tế con là ai cả bây giờ và sau này. Cha hết sức kỳ vọng vào con, Christianna. Cha cần con. Con là công chúa. Con sinh ra như thế, cả về mặt thừa kế lẫn trách nhiệm. Con có hiểu cha không? - Trước đây, cha nàng không bao giờ thổ lộ hết lòng mình như thế, cho nên bây giờ nghe cha nói, nàng bỗng sợ hãi và muốn bỏ chạy.
Nàng muốn tránh đi cho khỏi nghe những gì ông nói, nhưng nàng không dám. Nói cho cùng thì ông cũng là cha nàng, dù ông là thái tử đang trị vì hay không. Nàng không thích nghe những gì ông nói, vì đấy là sự thật phũ phàng, nàng căm ghét việc phải nhớ lại điều ấy. Đấy là gánh nặng nàng không thể hất khỏi vai cho nhẹ gánh, không thể giao cho ai, hay vứt đi. Mãi mãi nàng phải gánh lấy nó, không thể dứt ra được. Rồi bây giờ ông muốn đẩy thêm trách nhiệm của Freddy cho nàng nữa.
- Con hiểu, thưa phụ thân. - Nàng có vẻ bực bội khi nói như vậy. Khi tức giận, nàng mới gọi ông bằng phụ thân. Cũng như mỗi khi tức tối, ông thường gọi tước vị của nàng, nhưng rất ít khi ông làm việc ấy vì hầu như ông không giận nàng bao giờ.
- Tốt. Vậy nếu con hiểu cha, chúng ta có thể nói tiếp, - ông nói, giọng hăng hái. - Vì cuối cùng, con không còn lựa chọn nào khác. Cha chỉ thảo luận với con điểm này với điều kiện nếu con thật sự chấp nhận con là ai và chịu làm công việc mà cuối cùng con phải làm. Nếu bây giờ con không thể làm được, thì cha sẽ cho con một thời gian để con chuẩn bị tinh thần, nhưng không sớm thì muộn, con phải trở về nhà nhận lãnh trọng trách ở Vaduz. Con phải làm tròn bổn phận, phải giúp đỡ anh con. - Nghe nói ông mong đợi nàng nhận lãnh nhiệm vụ vào một ngày nào đấy, nàng cảm thấy cả một gánh nặng kinh khủng đè lên vai mình. Đó là điều làm nàng hết sức lo sợ.
- Con không đi Paris đâu, - nàng nói, vẻ bướng bỉnh.
- Cha sẽ không đề nghị con đi Paris. Và cha cũng không thích điều mà cha sắp đề nghị. Nhưng ông giám đốc Hội Chữ thập đỏ đã bằng lòng nhận lãnh hoàn toàn trách nhiệm về con. Ông ta đã cam đoan với cha là không để cho con gặp chuyện gì nguy hiểm và cha định buộc ông ta phải thực hiện đúng lời hứa. Nếu có chuyện gì hơi nguy hiểm xảy đến thôi, hay là tình hình chính trị bất ổn, là con phải về nhà ngay trên chuyến bay kế đó mà không cần phải bàn cãi gì thêm nữa. Còn nếu không có gì đáng ngại, cha bằng lòng cho phép con tham gia một năm, nếu công việc bình an vô sự. Nhưng sau đó, dù tình hình ra sao đi nữa, thì con cũng phải về nhà. Và bây giờ cha chỉ chấp nhận cho con đi trong vòng sáu tháng. Sau đó ta xem tình hình rồi sẽ hay. Họ có chương trình làm việc ở châu Phi mà họ nghĩ là rất hấp dẫn đối với con. Chương trình đã được bắt đầu rồi, do bà bạn Marque của con thực hiện. Nơi làm việc là trung tâm điều trị bệnh AIDS cho phụ nữ và trẻ em, đây là nơi yên ổn nhất tại châu Phi hiện giờ. Nếu bất cứ khi nào có sự thay đổi, là chấm dứt công việc và con phải quay về ngay. Con rõ chứ? - Khi ông nói xong, mắt nàng đẫm lệ, nàng nhìn ông kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ sẽ không bao giờ ông thay đổi ý kiến về công việc mà nàng muốn bàn.
- Cha nói thật không? Cha bằng lòng cho con đi à?
- Nàng đứng dậy, quàng tay quanh cổ ông, không thể nào tin nổi. Nàng ôm ghì lấy ông, hôn ông, nước mắt trào ra. Nàng quá hân hoan sung sướng. - Ôi, cha! - Nàng thốt lên, quá xúc động không nói nên lời. Ông ôm chặt con trong lòng.
- Có lẽ cha điên nên để cho con làm việc này. Chắc cha già nua lẩm cẩm rồi, - ông nói, giọng run run. Ông đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, ông nhớ khi bằng tuổi nàng, ông cũng từng thích làm những việc có lẽ vô nghĩa hơn thế này nữa. Ông đã trải qua mấy năm thác loạn như thế, nhưng vì ông là hoàng tử sẽ nối ngôi, nên ông không thể thoát khỏi bổn phận của mình và phải ngậm đắng nuốt cay để gánh trách nhiệm nặng nề. Thế rồi ông gặp mẹ nàng, cưới bà và mọi việc đều thay đổi hết. Chẳng bao lâu sau, cha ông mất, ông trở thành thái tử trị vì. Ông không có thì giờ để nhìn lại những ngày bất hạnh lúc còn trẻ ấy. Nhưng khi nhớ lại những ngày ấy, ông đã quyết định để cho nàng đi. Và vì Christianna không có trách nhiệm phải cai trị đất nước. Trách nhiệm ấy thuộc về anh trai của nàng, vì ở Liechtenstein phụ nữ không được quyền cai trị dân. Vì thế ông đã có quyết định ấy, mặc dù ông không hề muốn. Ông làm thế chỉ vì ông quá thương nàng. Christianna biết, ngay cả khi nàng giận ông. Bây giờ nàng đã hết giận. Chưa bao giờ nàng mừng rỡ và vui sướng như bây giờ.
- Ôi, cha! - nàng nói, giọng xúc động. - Khi nào con đi được?
- Cha muốn con ở đây nghỉ lễ với cha đã. Nói ra có vẻ ích kỷ, nhưng cha không muốn nghỉ lễ mà không có con. Cha đã nói với ông giám đốc, con sẽ đi vào tháng một, hay chậm hơn nếu con muốn. Họ cần có thời gian để chuẩn bị cho con. Họ sẽ lập chương trình mới ở đấy, họ không muốn thu nhận tình nguyện viên mới cho đến ít ra là khi ấy. - Nàng gật đầu. Nàng có thể ở đến ngày ấy. Còn chưa đầy bốn tháng nữa. Nàng mong đến ngày được đi.
- Con hứa con sẽ làm bất cứ điều gì cha muốn, cho đến ngày con đi.
- Con nên như thế - ông đáp, cười buồn với cô con gái thương yêu nhất, - nếu không cha sẽ đổi ý.
- Xin cha đừng đổi ý! - Nàng nói, trông như lúc còn nhỏ. - Con xin hứa con sẽ làm theo ý cha.
Điều nàng ân hận duy nhất là nàng sẽ đi trước khi anh nàng trở về. Nhưng khi nàng trở về, nàng sẽ gặp lại anh ấy, hay anh ấy có thể đi thăm nàng, vì anh ấy chẳng có việc gì nhiều để làm ở Vaduz, mà chỉ thích đi du lịch. Anh ấy đã đi châu Phi nhiều lần rồi. Nàng nôn nóng đến ngày được đi sang châu Phi. Chưa bao giờ nàng sung sướng như thế này. Rồi sau khi trở về nhà, nàng sẽ sống yên phận. Như cha nàng đã nói, số phận của nàng là phải làm công chúa. Khi ấy có lẽ nàng sẽ đến làm cho các cơ quan từ thiện và ngày nào đó nàng sẽ điều hành nó vì anh nàng không quan tâm đến tổ chức này. Rồi khi nối ngôi cha, anh nàng sẽ không có thì giờ để làm việc này. Nghĩ đến việc dìu dắt anh, nàng thấy hoảng sợ. Nàng biết rồi nàng cũng phải đối mặt với chuyện ấy. Nhưng trước hết nàng có thì giờ ở châu Phi để suy nghĩ về điều này.
- Trước khi đi, con phải được huấn luyện ở Geneva trong nhiều tuần. Cha sẽ cho con số điện thoại của ông giám đốc. Con có thể nói thư ký thu xếp ngày giờ để con gặp ông ta. Hay có lẽ họ sẽ gửi người đến đây để huấn luyện cho con. - Nàng không muốn được ưu đãi như thế, nàng muốn mình cũng giống như bao nhiêu người khác. Mong rằng đây sẽ là năm tốt đẹp đối với nàng.
- Con sẽ đi Geneva, - nàng đáp, không nói với ông lý do tại sao.
- Vậy thì tốt thôi, - nói xong ông đứng dậy. - Con có nhiều thì giờ để suy nghĩ mà. - Ông dừng lại ở ngưỡng cửa, quay nhìn nàng, bỗng trông ông như một ông già. - Trong khi con đi xa, cha sẽ rất nhớ con. - Và thường xuyên lo cho con, ông nghĩ nhưng không nói ra điều này. Ông đứng đấy, trông buồn rầu và mệt mỏi.
- Con yêu cha, cha à... cám ơn cha... với tất cả lòng thành - nàng nói. Ông biết ông đã làm điều rất chính đáng cho nàng, mặc dù việc ấy làm cho ông đau khổ. Ông phải cử người đi bảo vệ, che chở cho nàng, điều này không cần phải bàn cãi.
- Cha cũng yêu con, Cricky à, - ông dịu dàng đáp, gật đầu, cười với nàng rồi bước ra khỏi phòng, mắt ứa lệ.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)