Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Dean R_Koontz
Thể loại: Kinh Dị
Dịch giả: Lê Thành
Biên tập: Trang Hương
Upload bìa: khoa tran
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ack thường chơi bài poker với bạn bè hai lần mỗi tháng và cái thói quen này đã tồn tại từ hơn tám năm nay. Vào thứ năm tuần trước, trong khi chơi bài, Jack ngạc nhiên khi thấy mình đã vô tình bênh vực cho Rebecca. Số là hôm đó, các tay chơi – ba vị sỹ quan cảnh sát: Al Dufresne, Witt Yardman và Phil Abrahams – đã bôi bác Rebecca.
Witt nói:
- Jack à, tôi không hiểu làm sao cậu có thể chịu đựng nổi mụ đàn bà đó.
- Lạnh hơn một cục nước đá – Al nói.
- Đúng là một tảng băng – Phil lên tiếng.
Trong khi những lá bài đang nhẹ nhàng được phát ra từ đôi tay thoăn thoắt của Al, những lời bôi bác vẫn tiếp tục:
- Cô ta lạnh như một mụ phù thủy.
- Đúng hơn như một con chó săn bị nhức răng và táo bón kinh niên.
- Thứ làm vỡ “bìu” (O_o) - Al Dufresne nói.
Cuối cùng Jack lên tiếng:
- Cô ấy không có tệ như mọi người nghĩ đâu mà!
- Thứ làm vỡ bìu - Al nhắc lại.
Jack nói:
- Này, nếu cô ấy là đàn ông thì hẳn các anh sẽ khen ngợi, cho rằng đó là một tay cừ khôi. Nhưng nếu tay cừ này là phụ nữ, thì các anh lại dè bỉu chê bai.
Al đáp:
- Gặp thứ làm vỡ bìu là tôi biết ngay, cậu khỏi phải giải thích!
- Cô ta là kẻ gây phiền phức mà! - Witt nói.
- Rebecca là người có nhiều đức tính - Jack nói.
- Đức tính hả? - Phil vặn hỏi. Cậu hãy nói ra xem nào.
- Cô ấy có óc quan sát.
- Tựa con kền kền thì có!
- Khôn ngoan và đầy hiệu năng - Jack nói. Ngoài ra, Rebecca luôn giúp đỡ đồng nghiệp trong tình huống khó khăn.
- Cậu nói nghe lạ nhỉ! Có một tay cớm nào lại không giúp đỡ đồng nghiệp trong tình huống khó khăn nào? - Al hỏi.
Jack nói:
- Có chứ.
- Nhưng không nhiều. Những tay đó thì sẽ không ở lâu trong ngành đâu.
Jack nói:
- Rebecca là người có bản lĩnh và luôn chu toàn những công tác khó khăn.
Witt gật đầu:
- Đồng ý, nhưng đâu phải vì thế mà cô ta luôn có vẻ khác người đâu!
- Tôi chẳng khi nào trông thấy nụ cười của mụ ta - Phil nói.
Al thắc mắc:
- Không hiểu mụ ta có trái tim không nhỉ?
Witt cười nói:
- Dĩ nhiên có chứ! Nhưng là một trái tim bằng đá nhỏ xíu ...
- Phải chăng cô ta dùng áo ngực bằng da?
- Da ư? Mụ ấy thì phải xài thứ bằng thép mới đúng!
- Các cậu khùng rồi! - Jack nói.
Al nhướng mày nhìn Jack:
- Tôi thấy từ hai tháng nay cậu hình như không được tỉnh táo đó Jack! Giờ thì tôi hiểu ra rồi, cậu đã trở thành cục cưng của mụ ta!
Hiểu rằng mọi lời đối đáp của mình chỉ gây thêm đàm tiếu và trêu chọc nên Jack đành im lặng. Anh mỉm cười, để mặc cho đạn đại pháo thi nhau nổ cho đến chán thì thôi.
Một lúc sau, Jack nói:
- Này, các cậu đùa giỡn đã nư rồi đấy. Nhưng tôi không muốn các cậu phát tán những tin đồn nhảm nhí đó. Tôi mong các cậu hiểu rằng giữa tôi và Rebecca chẳng có gì cả. tôi nghĩ rằng dưới cái vẻ bề ngoài cương nghị cứng rắn, Rebecca là một người dịu dàng và tình cảm. Đó là điều mà tôi nghĩ, thế thôi! Các cậu đồng ý chứ?
Phil nhận xét:
- Có lẽ chẳng có gì giữa cậu và Rebecca, nhưng xét theo cái lối cậu thè lưỡi khi nói về cô ta thì cũng biết rõ cậu muốn lắm!
Al nói:
- Đúng! Anh ta thèm nhỏ dãi khi nhắc đến cô ấy!
Và những lời diễu cợt lại vang lên. Nhưng lần này xem chừng gần với sự thật hơn. Tự thâm tâm, Jack biết mình rất thích được gần gũi với Rebecca. Jack ao ước được sống với Rebecca chứ không phải được ở cạnh cô mà thôi - bởi từ mười tháng nay, anh đã thường xuyên làm việc bên cạnh cô sáu ngày mỗi tuần. Đúng, Jack muốn sống cùng với cô, muốn chia sẻ những cảm nghĩ của cô - những cảm nghĩ mà cô vẫn khư khư giữ riêng cho mình.
Dĩ nhiên Rebecca là một người đẹp, luôn toát ra sự hấp dẫn. Nhưng chẳng phải chỉ sắc đẹp của cô làm Jack quan tâm.
Vẻ lạnh lùng, ngăn cách mà Rebecca dựng lên giữa cô và người khác là một thách đố mà bất cứ một người đàn ông nào cũng muốn phá vỡ. Nhưng đó cũng không phải là điều khiến Rebecca trở nên hấp dẫn với Jack hơn hết.
Thỉnh thoảng, chỉ trong vài giây rất hiếm hoi, Rebecca đã để lộ ra, từ sau cái vỏ bề ngoài cứng rắn đó, một con người dịu dàng và tuyệt vời, một Rebecca mà Jack muốn theo đuổi và tìm hiểu. Và đó chính là điều làm mê hoặc Jack Dawson: cái thoáng nồng ấm và dịu dàng, cái rạng rỡ mà cô vội vàng che giấu đó.
Chỉ mới đây thôi, trong tuần này, qua kinh nghiệm riêng tư, Jack đã có thể nhìn thấy cái mặt nạ cứng rắn của Rebecca rơi xuống. Và điều mà anh phát hiện quả thật kỳ diệu và xúc động đến không ngờ. Cô thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời.
Nhưng rồi sau đó, Rebecca tuyệt vời lại lặn mất tăm, chỉ còn lại trước mắt anh là một Rebecca lạnh lùng, xông xáo, như thể không có gì đã xảy ra giữa hai người vậy.
Rebecca nói khi Jack bước vào sảnh:
- Tôi nghe anh hỏi họ về chuyện gã Haiti.
- Thì có sao?
- Ôi, Jack! Tôi năn nỉ anh đấy!
- Cho đến lúc này, kẻ tình nghi duy nhất của chúng ta là Baba Lavelle.
- Điều kàm tôi khó chịu không phải vì anh hỏi về gã ta mà vì cái cách anh đã nêu lên câu hỏi ấy!
- Không lẽ tôi nói tiếng nước ngoài à?
- Jack ...
- Hay tôi thiếu nhã nhặn khi nêu lên câu hỏi?
- Này, Jack ...
- Tôi không hiểu cô muốn nói gì?
- Có chứ, anh hiểu rất rõ mà! Tại sao anh hỏi họ (cô bắt chước cách nói của Jack khi hỏi Nevetski và Blaine), các anh có nhận thấy một cái gì đó có vẻ khác thường hay không? Một cái gì đó có tính lạ lùng, huyền bí, không bình thường?
Giữ thế phòng thủ, Jack hỏi:
- Tôi chỉ lần theo dấu vết thôi mà!
- Giống như hôm qua, anh đã lần theo dấu vết bằng cách đánh mất nửa buổi chiều trong thư viện để tham khảo tư liệu về đạo Vaudou.
- Chúng ta chỉ ở thư viện không đến một tiếng mà.
- Sau đó, anh đã vội vã xuống khu Harlem để nói chuyện với lão phù thủy đó.
- Đó không phải phù thủy mà!
- Thì là lão già điên!
- Carver Hampton không điên - Jack nói.
- Một lão điên chứ còn gì nữa - Rebecca nhắc lại.
- Trong cuốn sách này có bài viết về ông ta.
- Không lẽ chỉ vì được nêu tên trong sách mà ông ta đương nhiên trở thành người đang kính sao?
- Ông ta là một thầy tu.
- Chỉ là thầy tu dỏm thôi.
- Carver Hampton là một thầy cúng Vaudou, nhưng là loại thầy cúng chỉ sử dụng pháp thuật có ích cho con người. Những thầy cúng loại này được gọi là Hougan, như ông ta nói.
- Có gọi là gì đi chăng nữa thì lão ta cũng chỉ là lang băm! Tìm mọi cách moi tiền của những người nhẹ dạ.
- Đối với chúng ta thì tôn giáo của Carver xem chừng khá lạ lùng.
- Quỷ quái thì có! Thấy cái tiệm của ông ta mà phát tởm! lão bán đủ thứ cả, từ dược thảo đến máu dê, bùa ngải, và đủ cái phi lý.
- Đối với Carter thì những thứ đó hoàn toàn có lý.
- Đương nhiên.
- Vì ông ta rất tin tưởng.
- Vì ông ta bị điên!
- Này Rebecca, cô cần phải dứt khoát quyết định xem Carter Hampton là một kẻ điên hay một thầy tu dỏm? Ông ta không thể nào một lúc kiêm hai vai!
- Đúng đấy! Rất có thể là bốn nạn nhân mà chúng ta được biết là do một tay gã Baba Lavelle giết.
- Cho đến lúc này thì hắn ta là kẻ tình nghi duy nhất của chúng ta.
- Nhưng hắn ta không dùng ma thuật của đạo Vaudou. Bốn nạn nhân đó xem chừng không chết vì bùa phép. Jack à, hung thủ đã đâm chết họ. y đã nhúng tay vào máu, tương tự như bao kẻ sát nhân khác.
Đôi mắt Rebecca có màu xanh lục, hung dữ, một màu xanh lục đậm hơn, trong hơn, mỗi khi nàng tức tối hoặc mất kiên nhẫn.
Jack bẻ lại:
- Tôi không thể nói rằng họ đã bị giết bởi ma thuật. Và tôi cũng không cho rằng tôi tin ở đạo Voudou. Nhưng như cô thấy đó, xác của các nạn nhân trông thật lạ lùng ...
Bằng giọng khẳng định, Rebecca nói:
- Tất cả đều bị đâm bằng dao! Hay nói đúng hơn, bị băm nát. Họ bị giết một cách rất dã man, với hàng trăm nhát dao hoặc hơn thế nữa.
- Bác sỹ pháp y cho biết trong hai trọng án đầu tiên, hung khí mà thủ phạm sử dụng để gây án không lớn hơn cây dao nhíp.
- Đúng thôi! Vậy là thủ phạm đã sử dụng cây dao nhíp!
- Này Rebecca, điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Một vụ án mạng thì không bao giờ có nghĩa hết!
- Nhưng điều làm tôi thắc mắc là kẻ sát nhân nào đã chọn hung khí là cây dao nhíp vậy?
- Một tên thần kinh!
- Thông thường những người điên đều thích chọn loại hung khí trông rùng rợn, ví dụ như: dao phay, rìu, súng săn ...
- Đó chỉ có trên phim thôi !
- Thực tế cũng có mà!
Rebecca dứt khoát:
- Hung thủ chỉ là một kẻ tâm thần! loại tâm thần mà thời đại này không thiếu. chẳng có gì lạ hết.
- Nhưng làm sao mà hung thủ có thể khống chế các nạn nhân của y chỉ với một con dao nhíp trong tay được? Vì sao các nạn nhân của y không chống cự hay chạy trốn chứ?
Rebecca vẫn bướng bỉnh:
- Rồi chúng ta sẽ tìm thấy lời giải thích cho những vấn đề này.
- Thông thường, nạn nhân luôn chống cự cho đến phút cuối. Tại hiện trường luôn có dấu vết ẩu đả. Vậy mà trong những trọng án vừa rồi, hình như không có một nạn nhân nào có thể gây thương tích cho hung thủ. Không hề có vết máu của kẻ sát nhân, đó là điều khá lạ. À, cô nghĩ sao về chuyện Vastagliano bị thủ tiêu trong phòng tắm đã khóa kín ?
Rebecca lúng túng nhìn Jack, không nói gì nữa.
- Rebecca này, tôi không cho rằng đó là do bùa phép của đạo Vaudou. Tôi không phải loại người mê tín. Nhưng theo tôi nghĩ những cái chết đó phải do một tín đồ của đạo Vaudou gây ra. Các nạn nhân trông như bị hiến tế cho thần linh vậy. tình trạng của những tử thi chỉ ra rằng ta nên điều tra theo hướng đó.
- Tôi không nói đó là chủ trương của đạo Vaudou, tôi chỉ nghĩ là có thể hung thủ đã đặt niềm tin vào hành động của y và một tín đồ của đạo Vaudou có thể sẽ đưa ta đến hung thủ và cung cấp cho ta đủ chứng cứ để bắt giữ y.
- Jack à, tôi nghĩ anh hầu như ...
- Hầu như sao?
- Đầu óc anh hơi mông lung đấy ...
- Tại sao?
- Khi Carl Coleman bảo rằng gã Baba Lavelle gì đó sẽ nuốt chửng các đường dây buôn bán ma túy bằng cách dùng bùa phép Vaudou để tiêu diệt các đối thủ, anh đã lắng nghe ... một cávh say sưa, giống như một đứa trẻ bị mê hoặc ấy.
- Làm gì có!
- Có đấy! Và điều đầu tiên mà chúng ta đã làm sau đó là đi ngay đến Harlem để vào một cửa tiệm Vaudou.
- Nếu gã Baba Lavelle đó thật sự quan tâm đến đạo Vaudou, thì ta có thể suy ra rằng một người như Carver Hampton có thể biết y hoặc có thể khám phá một điều gì đó nơi y chứ.
- Một gã gàn dở như Hampton sẽ chẳng giúp chúng ta được gì đâu! Hẳn anh còn nhớ vụ án Holderbeck chứ?
- Vụ đó thì có liên quan gì?
- Chắc anh còn nhớ bà cụ đã bị sát hại trong khi tham dự buổi lên đồng chứ?
- Bà Emily Holderbeck, nhớ mà!
- Vụ đó cũng đã từng hấp dẫn anh nhỉ?
- Tôi chưa bao giờ nói rằng có cái gì đó siêu tự nhiên trong vụ án đó nha.
- Anh đã hoàn toàn bị mê hoặc!
- Thì đúng, vì đó là một vụ án thật lạ lùng mà! Hung thủ đã tỏ ra rất tài tình. Đồng ý là y đã ra tay trong một căn phòng âm u, nhưng trước một nhóm tám người chứ ít ỏi gì đâu.
- Điều làm anh mê hoặc không phải là cách thức gây án mà là cô đồng Donatella với quả cầu pha lê của cô ta thì có! Anh say mê những chuyện gọi hồn, với cái gọi là trải nghiệm tâm linh.
- Rồi sao nào?
- Này Jack, anh tin có hồn ma sao?
- Cô muốn biết tôi có tin sự tồn tại của thế giới bên kia không à?
- Anh tin có hồn ma hay là không?
- Tôi cũng không biết nữa. cũng có thể tin mà cũng có thể không ... nào ai có thể khẳng định chứ?
- Nhưng tôi thì không tin có ma quỷ. Hơn nữa, lối tránh né của anh giúp tôi củng cố thêm quan điểm của mình.
- Rebecca, có hàng triệu người lành mạnh, thông minh, nghiêm túc và họ tin rằng sau cuộc sống này vẫn còn có một cuộc sống khác.
- Cũng giống như nhà khoa học, nhân viên hình sự cũng cần phãi logic.
- Nhưng điều đó không buộc họ cũng phải vô thần!
- Logic là công cụ tốt nhất mà chúng ta có trong tay.
- Tất cả những gì tôi muốn nói đó là chúng ta đang đối đầu với một điều gì đó khá lạ lùng. Và vì người anh của một nạn nhân cho rằng đã có sự can thiệp của đạo Vaudou ...
Rebecca vẫn dứt khoát:
- Một nhân viên hình sự giỏi cần phải logic và biết làm việc có phương pháp ...
- Chúng ta phải lần theo dấu vết dù cho điều đó xem chừng rất ngây ngô.
- ... một nhân viên hình sự giỏi cần phải kiên định, thực tế.
Jack bẻ lại:
- Một nhân viên hình sự giỏi cần phải có trí tưởng tượng sáng tạo, cần phải uyển chuyển (Rồi đột ngột chuyển sang đề tài khác, anh hỏi: ) Rebecca, cô còn nhớ những chuyện tối qua chứ?
Cô đỏ mặt:
- Bây giờ, ta phải đi thẩm vấn cô Parker thôi - Rebecca nói và quay mặt đi.
Jack nắm lấy cánh tay cô:
- Tôi nghĩ là có một điều gì đó rất cá biệt xảy ra đêm qua.
Rebecca không nói năng gì.
Jack nói tiếp:
- Hay là tôi chỉ nghĩ vẩn vơ?
- Không phải lúc để nói chuyện này đâu!
- Không lẽ cô xem chuyện đó tồi tệ lắm hả?
- Để sau này hãy nói lại đi.
- Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?
- Chuyện không đơn giản đâu Jack!
- Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải nói về chuyện đó thôi.
- Tôi mong anh hãy để sau này hãy nói đi.
- Sau này là khi nào?
- Khi chúng ta có thời gian.
- Khi chúng ta có thời gian sao? - Jack hỏi.
- Nếu có thời gian cùng ăn trưa thì hẳn chúng ta sẽ có dịp đề cập đến chuyện đó.
- Chúng ta sẽ dành ra chút ít thời gian thôi.
- Chờ xem.
- Đúng.
Rồi Rebecca nói tiếp khi cố thoát khỏi bàn tay của Jack:
- Bây giờ, chúng ta cần giải quyết công việc.
Jack buông tay ra, và theo Rebecca bước vào phòng khách, lòng thầm nghĩ: tại sao mình muốn có mối quan hệ thân thiết với người đàn bà chỉ mang đến ưu phiền cho mình nhỉ? Có lẽ cô ấy là người gàn dở, đúng vậy. có lẽ cô ấy không đáng để mình phải phiền lòng đến thế. Phải chăng một ngày nào đó anh sẽ hối tiếc vì đã gặp cô? Đôi lúc anh thấy cô giống như một người loạn thần kinh. Anh nghĩ thầm: tốt hơn nên tránh xa cô ấy, và nếu khôn ngoan, anh nên dứt khoát ngay lúc này. Anh có thể yêu cầu cấp trên thay thế cô hoặc xin chuyển công tác. Anh đã chán cái nghề cứ mãi phải chạm trán với cái chết này rồi. Vậy mà sao anh cứ mãi theo đuổi.
Dù sao, rất có thể là anh đang yêu cũng không chừng!
Đêm Đen Buông Xuống Đêm Đen Buông Xuống - Dean R_Koontz Đêm Đen Buông Xuống