Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 6
N
ó có làm con thích không?
Lúc đầu, Lucy cứ tưởng đó là tiếng nói của Clac-Clac. Miệng nó há hốc ra vì kinh ngạc.
— Thế nào, con nghĩ gì về con rối mới đó?
Phải khó khăn lắm Lucy mới nhận ra tiếng nói đó được phát ra từ đằng sau nó. Nó quay lại: ba nó đang lấy khăn lau mắt ở ngoài ngưỡng cửa.
— C… con rối mới ạ? – Lucy ấp úng hỏi lại
— Đó là dành cho con đấy. – Ông Lafaye vừa nói vừa bước vào trong phòng.
— Thật thế ạ?
Lucy vừa nói vừa lao tới phía cửa sổ để xem con rối của mình cho rõ hơn.
— Đằng trước cơ quan ba có một cửa hiệu nhỏ. Khi đi qua đấy, ba đã nhìn thấy con rối này trong tủ kính. Hỏi ra mới biết giá của nó không đến nỗi đắt. Ba có cảm tưởng rằng người bán hàng như đang muốn vứt nó đi ấy.
— Nó cũng… cũng ngồ ngộ đấy chứ. – Lucy cứ ấp a ấp úng bởi nó muốn tìm một từ thật chính xác để miêu tả con búp bê mới này. Trông con rối mới chẳng khác gì con rối của Caro, trừ có đúng một chi tiết: mái tóc nó được sơn màu đỏ chứ không phải màu nâu.
— Chắc là chúng cùng ra đời từ một nhà sản xuất. – Ông Lafaye nhận xét.
— Con này ăn mặc còn tươm tất hơn cả Clac-Clac. – Lucy reo lên mừng rỡ rồi cầm lấy con rối giơ ra trước mặt để nhìn cho rõ hơn.
Con rối mới mặc quần bò xanh và sơ mi bằng vải nỉ mỏng kẻ xanh đỏ. Nó không đi giầy da màu hạt dẻ mà đi đôi giầy bát-kết màu trắng.
— Thế nào, con gái, nó làm con thích chứ? – Ông Lafaye cười và hỏi lại.
— Con rất thích! – Lucy reo lên rồi nhảy tới ôm vào cổ ba nó.
Nó ôm con rối bằng hai tay rồi chạy vội xuống cầu thang.
— Ê! Mọi người nhìn này! Tôi xin được giới thiệu đây là ngài Wood! – Nó vừa hét tướng lên vừa lắc lư con rối trên tay.
Con Cookie lại bắt đầu sủa ầm ĩ cả nhà lên, nó cứ nhảy qua nhảy lại rồi giơ hai chân trước lên cố với cho bằng được đôi giày thể thao trắng của con búp bê. Tuy nhiên, Lucy đời nào lại chịu để cho nó làm như vậy. Caro thấy cũng kêu tướng lên, vẻ rất ngạc nhiên:
— Ê! Chị lấy cái thứ đó ở đâu ra thế?
— Ba tặng cho chị đấy. – Lucy vừa trả lời vừa cười toe toét, nụ cười của nó trông còn lớn hơn cả nụ cười trên môi của con rối. – Chị sẽ bắt đầu luyện tập ngay sau bữa tối và rồi chị sẽ giỏi hơn em là cái chắc.
— Lucy! Con lại chuẩn bị gây chuyện đấy, hãy quên ngay điều ấy đi! – Bà Lafaye gắt lên.
— Này, em nói cho chị biết nhá, kiểu gì thì em cũng sắp thành tài nhờ Clac-Clac rồi. – Caro nói bằng một giọng kẻ cả. – Còn chị, chị cũng chỉ mới bắt đầu thôi. Đồ tập tọc, quên đi nhé!
— Ngài Wood còn đẹp trai hơn cả Clac-Clac của em rất nhiều. – Lucy đáp lại bằng cái giọng bắt chước cô em gái. Ngài Wood ăn mặc rất đúng mốt. Nó không thèm mặc những thứ đồ tồi tàn như Clac-Clac. Cái anh chàng ở thùng rác chui lên đúng là đồ vô dụng thật sự.
Caro bĩu môi cãi lại:
— Chị có thấy rằng cái áo sơ mi tồi tàn cũ rích ấy đã từng bị treo lủng lẳng mãi trên cây không? Xì! Cái con rối cũ xỉn này chắc chắn đã xơi hơi nhiều sâu róm rồi đấy.
— Chính em đã ăn sâu rồi thì có!
Caro vẫn tiếp tục bĩu môi:
— Con rối của chị sẽ chẳng gây cười tí nào đâu, bởi nhìn nó chẳng có vẻ gì là khôi hài cả.
— A! Thật không? – Lucy đáp lại và đặt ngài Wood lên vai. – Chỉ cần chị có khiếu hài hước để chơi với em là đủ, như thế không đúng sao?
— Đồ bắt chước! Đồ bắt chước xấu xí! – Caro tức tối gào lên.
— Ra khỏi bếp! – Bà Lafaye giận dữ gắt lên. – Tất cả đi ra ngoài! Thật không thể nào chịu đựng được nữa rồi! Nhìn thấy con rối có khi còn dễ chịu hơn là hai đứa tụi bây!
— Cám ơn mẹ! – Lucy trả lời như chọc tức bà Lafaye.
— Khi nào tới bữa mẹ nhớ gọi con nhé. Trong lúc chờ đợi, con sẽ lên luyện tập với Clac-Clac để chuẩn bị cho ngày lễ thứ bảy. – Caro kết luận.
Chiều hôm sau, Lucy đang lúi húi bên bàn trang điểm chung của hai chị em ở trong phòng. Nó lục lọi cái hộp đồ trang sức để tìm chuỗi hạt đeo cổ. Khi tìm được rồi, nó cẩn thận luồn cái vòng qua đầu và cố gắng không để cái vòng mới bị lẫn vào ba cái vòng khác mà nó đã đeo từ trước. Sau đó, nó ngây người tự ngắm mình trong gương rồi khẽ lắc đầu khiến cho cặp tòng teng trên tai lắc lư nhấp nhoáng.
“Sao mình lại mê bộ sưu tập đồ trang sức này đến thế!” – Nó thầm nghĩ rồi thọc cả bàn tay vào cái hòm nhỏ để xem kho báu của mình còn nhiều tới mức nào.
Chợt có tiếng ai vừa gõ cửa khiến nó phải quay ra.
— Thế nào, Lucy, cậu khỏe chứ?
Thằng bạn Colin Beach của nó vừa bước vào phòng. Đó là một cậu bé có mái tóc vàng hoe và cứng, hai mắt màu nâu sáng lúc nào cũng mở ra trên khuôn mặt mỏng mảnh. Người ta luôn có cảm tưởng rằng Colin đang bị mất hút trong những dòng suy nghĩ của nó.
— Cậu tới đây bằng xe đạp à? – Lucy vừa hỏi vừa vội vàng tháo những sợi dây đeo cổ ra và ném chúng vào hộp đồ trang sức.
— Không, tớ đi bộ. Tại sao cậu lại gọi tớ? Cậu muốn đi chơi hả?
— Không. Tớ muốn tập luyện một chút. – Nó vừa nói vừa cầm lấy ngài Wood. Lucy dẫn cậu bạn Colin đi về phía cây tiêu huyền trong vườn nhà mình.
Mặt trời chiều bắt đầu ngả bóng trên bầu trời xanh mùa xuân.
Lucy chống một chân lên thân cây rồi đặt ngài Wood ngồi lên trên đầu gối. Colin nằm dài trên bãi cỏ.
— Cậu chỉ việc nói cho tớ biết xem những động tác tớ làm có buồn cười không, thế thôi. – Lucy nói như ra lệnh cho Colin.
— Đồng ý. Bắt đầu đi. – Colin trả lời và nheo mắt lại cho đầu óc được tập trung hơn.
Lucy quay con rối đối diện với mình.
— Thế nào, hôm nay ngài khỏe chứ?
— Rất khỏe. Bởi tôi đâu phải là một cành cây mục! – Lucy trả lời thay con rối.
Nó cứ đợi thằng Colin sẽ phải cười phá lên, nhưng đợi mãi mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
— Cậu không thấy buồn cười à?
— Chẳng thấy quái gì! – Colin trả lời mà mặt vẫn trơ ra như đá. – Tiếp tục đi.
— Đồng ý! Ngài Wood, ngài thường làm gì khi đứng trước gương soi? Ngài nhắm mắt à?
— Ồ phải, – con rối the thé trả lời. – Tôi muốn biết xem khi ngủ mình sẽ giống cái gì!
Lucy kéo đầu con rối ra đằng sau làm như thể nó đang cười ngật ngưỡng vì khoái trá.
— Cậu nghĩ gì về trò khoác lác này của tớ?
Colin nhún vai.
— Chẳng nghĩ gì cả.
— Ô! Cậu đúng là thằng vô dụng! – Lucy hậm hực rít lên. – Cậu chỉ cần nói với tớ xem vai diễn có buồn cười hay không thôi.
— Theo tớ hiểu thì chẳng có cái quái gì đáng buồn cười cả. – Colin trả lời không cần nghĩ ngợi.
— Tớ chỉ cần một vài mẩu hội thoại khoác lác vui vui thôi. Tất cả chỉ có thế. Sau đó, tớ sẽ chuẩn bị làm một vở kịch đàng hoàng. Bởi vì tớ cũng có năng khiếu nói tiếng bụng, cậu có thấy thế không?
— Cứ cho là như vậy. – Colin vừa trả lời vừa bứt một nhúm cỏ rồi thả dần từ ngọn xuống.
— Nhìn này, tớ chẳng động đậy môi là mấy, đúng không?
— Ừ, không mấp mấy nhiều quá. – Colin thừa nhận. – Nhưng tớ cũng không thể nói rằng cậu thực sự biết cách thay đổi giọng nói của mình.
Lucy tiếp tục thử nhiều mẩu hội thoại khoác lác khác.
— Cậu thấy thế nào rồi? – Nó hỏi Colin.
— Tớ nghĩ rằng đã đến lúc tớ phải về. – Colin vừa trả lời vừa đưa tay bứt một nắm cỏ khác.
Lucy khẽ xoa xoa lên đầu con rối và gạt mấy cái sợi rác nhỏ xíu bám trên đó xuống đất.
— Cậu đã làm cho ngài Wood thất vọng rồi đấy. – Nó khẽ trách Colin.
— Thế tại sao cậu cứ phải tự tra tấn mình với cái trò quỷ quái này cơ chứ. – Colin vừa hỏi vừa đứng dậy.
— Bởi vì nó làm cho tớ vui.
— Chỉ có thế thôi ư?
— Ờ… Tớ muốn chứng minh cho Caro thấy rằng tớ còn có năng khiếu hơn nó.
— Các cậu đúng là kỳ quặc chẳng khác gì những đứa con gái khác! – Colin gắt lên. – Thôi, đi về. Hẹn ngày mai, ở trường! Colin khẽ gật đầu chào cô bạn dở hơi rồi bình tĩnh đi về phía nhà mình ở dưới phố.
Lucy lên giường nhưng không nằm mà lại ngồi thu lu trong chăn. Ánh trăng màu xanh nhạt đã bắt đầu xuyên qua tấm màn gió bên cửa sổ. Nó liếc nhìn đồng hồ nhưng cũng chẳng biết là mấy giờ nữa. Ngoài kia, tiếng Caro đánh răng trong buồng tắm phía bên kia hành lang như đập vào tai nó.
Trước khi nằm ngủ, nó đưa mắt nhìn Wood một lần chót. Con rối đang ngồi yên vị trên ghế bành trước cửa sổ, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đầu gối, đôi giày thể thao trắng của nó để thò cả ra ngoài ghế.
“Trông nó có vẻ như một con người thực sự. – Lucy tự nhủ. – Ngày mai mình sẽ đi tìm sách hài hước ở thư viện nhà trường để học. Mình sẽ khôi hài hơn Caro. Mình hiểu rằng mình rất có thể có khả năng trong lĩnh vực đó”.
Nó vùi đầu vào gối và nghĩ: “Ngay sau khi tắt đèn, mình sẽ ngủ ngay lập tức”.
Giây lát sau, Caro bước vào phòng với Clac-Clac trên tay.
— Chị ngủ rồi à! – Nó hỏi.
— Gần như thế. Chị đã phải ôn lại bài kiểm tra toán suốt cả buổi tối. Thế lúc đó em ở đâu đấy?
— Ở nhà Alice. – Caro vừa trả lời vừa đặt Clac-Clac ngồi cạnh ngài Wood trên chiếc ghế bành. – Ở đấy có nhiều trẻ con để cho em biểu diễn vở kịch của mình. Chúng đã cười tới mức mà em tưởng chúng đã toi mạng vì hết hơi đấy… Khi Clac-Clac và em biểu diễn một vở mới, Alice đã không nhịn được cười nên đã phun cả sô-cô-la ra đằng mũi. Buổi biểu diễn hôm nay thật là vui!
— Thôi được rồi đấy. – Lucy nói tỉnh bơ. – Như vậy là em và Clac-Clac đã sẵn sàng cho buổi sinh nhật của Anne vào ngày thứ bảy.
— Đúng! – Caro trả lời và hý hoáy và đặt cánh tay của Clac-Clac lên vai ngài Wood.
— Trông cả hai cũng xinh ra trò đấy chứ!
Lucy nghển đầu dậy hỏi:
— Thế nào, bây giờ đã đi ngủ được chưa?
— Được rồi. – Caro trả lời rồi ngồi lên giường và tắt đèn đi. Nhưng khi chui vào chăn, nó vẫn không nhịn được câu hỏi của mình:
— Chị có thu được ít kết quả nào khi tập với ngài Wood của chị không?
Lucy cảm thấy ngứa ngáy hết cả người vì câu hỏi này. Đó rõ ràng là một câu hỏi mang hàm ý hạ thấp nó.
— Có chứ sao! Chị đã diễn các vở của mình cho Colin xem. Nó đã cười đến nỗi đập cả mạng sườn vào gốc cây. Chị thề đấy. Nó đã nói rằng ngài Wood này, chị có thể sẽ được lên ti-vi nữa ấy chứ.
— Thế ư? – Caro hỏi lại, vẻ không tin. – Thật là lạ. Chưa bao giờ em nghĩ rằng Colin lại có một giác quan phát triển như vậy được. Trông nó có vẻ lạnh lùng đến thế cơ mà. Thậm chí em còn không dám chắc rằng mình đã nhìn thấy nó cười nữa.
— Tuy nhiên, điều đó cũng không khiến nó nhịn được cười khi trông thấy chị và ngài Wood. – Lucy nhấn mạnh.
— Tài thật! – Caro lẩm bẩm. – Em đang sốt ruột muốn xem trò diễn của chị đây.
Giây lát sau, cả hai chị em đều ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, bà Lafaye gọi hai cô con gái dậy vào lúc bảy giờ. Ánh sáng vàng nhạt của mặt trời buổi sáng đã tràn ngập khắp căn phòng. Ngoài vườn, bầy chim săn đang đua nhau kêu tíu tít trên cây tiêu huyền già.
— Dậy cả đi nào! Dậy cả đi nào!
Sáng nào bà Lafaye cũng đánh thức hai chị em sinh đôi theo cách như vậy.
Lucy dụi mắt, vươn vai nhỏm dậy. Nó mắt nhắm mắt mở đi khắp phòng; bất chợt, có cái gì đó làm nó giật thót người.
— Ơ… cái gì đã xảy ra thế này?
Nó nắm chặt vai Caro rồi lắc lia lịa.
— Chuyện gì đã xảy ra thế?
— Hả?
Caro ngạc nhiên, ngồi bật dậy trên giường.
— Đây là cái trò gì vậy? Nó đâu mất rồi? – Lucy hỏi dồn dập.
— Hả?
Lucy chỉ tay vào chiếc ghế bành ở phía bên kia phòng.
Clac-Clac đang ngồi tắm nắng buổi sáng. Nó đang mở miệng cười bí hiểm với hai chị em sinh đôi.
Nhưng ngài Wood không còn ở đấy nữa.