Số lần đọc/download: 5382 / 35
Cập nhật: 2017-08-30 16:40:52 +0700
Chương 6
C
ó thể yêu nhiều lần với những người khác; nhưng không thể yêu lần thứ hai với một người? Chị còn yêu anh hay trong lòng đã trống rỗng?
Chị tưởng tượng ngày anh về.
Con bé ra mở cổng. Miệng con bé lắp bắp, không nói nên lời. Anh trân trối, rồi chợt choàng tỉnh khỏi cơn mê. Anh giơ ngón tay cái lên miệng, cặp mày nhíu lại ra hiệu cho bé im lặng.
- Con chào bác ạ.
Con bé khoanh tay trước ngực, gối hơi chùng, đầu hơi cúi chào kiểu con nhà gia giáo. Bỗng dưng con bé đóng kịch xuất thần. Và anh cũng đang đóng kịch. Nhưng, họ không thể qua mắt chị. Chị gặng hỏi:
- Ủa. Hoàng Mai... như thế này là thế nào?
- Dạ, thưa cô, đây hổng phải người con đã nói chuyện với cô.
- Không phải thì càng mừng, cháu ạ. Hôm nay vui nhà mình phải liên hoan.
Con bé ì ạch xách đồ vào trong nhà. Cái va-li nặng quá khiến nó còng lưng, y như cuộc đời đang đè nặng. Chị chạy ra đỡ.
- Ấy chết! Cháu vừa bệnh trọng, đang bấy như con cua lột. Xách cái nhẹ thôi. - Chị quay sang anh trách - Sao anh lại trút gánh nặng cho phụ nữ chúng tôi thế.
Mặt mũi anh đỏ bừng lên, không biết trả lời thế nào. Chị giục giã con bé:
- Nói vậy thôi chớ bác Nam Lê cũng đang gánh cực lên non, mồ hôi toát ra kia kìa. Cháu vào tủ lạnh lấy cho bác Nam Lê hộp nước yến. À thôi, cháu đi pha cho bác ấy cốc nước cam, nhớ bỏ ít đá thôi nhé.
Anh ngồi ở đi-văng đón cái khăn lạnh từ tay chị, lau mặt. Tiếng thìa khuấy đá lanh canh. Nét mặt anh có vẻ dịu đi và đang nghĩ ngợi lối thoát hiểm. Chị bảo:
- Nước cam vắt cháu nó mang đây rồi. - Chị múc một xíu đưa lên miệng nếm rồi âu yếm đưa cho anh - Con bé này pha cam vắt ngon lắm. Anh uống đi. Anh chả kể thời bao cấp nghèo, hai vợ chồng vào quán chỉ dám uống chung một cốc nước chanh. Giờ thì chắc chả bao giờ uống chung nữa, anh nhỉ?
Nước cam trong miệng anh đắng chát. Anh đặt cốc nước uống dở xuống. Cái mặt anh méo xệch loang loáng trên mặt kính.
- Để anh uống sau. Anh muốn đi tắm một chút.
Chị bảo:
- Em đã bật bình nóng lạnh rồi đấy. Bộ kimono đây anh, tắm xong thì choàng vào. Đẹp chưa?
- Đẹp. Cô nhỉ. Của Nhật ạ?
Con bé này trơ trẽn thật. Chị thoáng nghĩ. Vừa mới đây, nó còn thật thà, tội nghiệp, đáng thương. Thế mà bây giờ... Có khi nó nói vô cảm như cái máy. Hay nó đang diễn vai?
- Ừ. Vợ bác ấy mua ở Tokyo tặng mấy năm rồi. - Chị nói to lên để anh cũng nghe được - Thời mới cưới, bác ấy có mỗi một bộ quần áo vải đờ luyn nhăn như lò xo. Bàn là điện không có, vợ bác ấy phải là quần áo cho chồng bằng hơi nóng từ than củi bỏ vào cà mèn. Lúi húi, người cầm cà mèn là, người gắp than nguội bỏ ra thay than đỏ vào. Giản dị. Đơn sơ. Ấm cúng biết bao. Bây giờ, đời sống sung sướng, cái cà mèn ấy không còn nữa. Có lẽ vợ bác ấy không còn có dịp là quần áo cho chồng nữa rồi. Thật đáng tiếc...