Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 5
“V
à ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với Napoleon sau trận Waterloo[1]?” [1. Trận chiến diễn ra vào ngày 18/6/1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiếng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoleon cũng như ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoleon và vương triều một trăm ngày của ông.]
Một biển cánh tay giơ lên trong phòng học nhỏ và có đủ các thứ đồ cần thiết của Trại trẻ MacIntyre’s. Daniel không đợi tới khi được gọi. “Ngài ấy qua đời!” Mara chọn cách lờ đi niềm vui sướng thấy rõ của thằng bé khi nó tuyên bố về cái chết của vị hoàng đế. “Đúng là ngài ấy đã chết. Nhưng ta muốn biết sự kiện trước đó.”
Daniel suy nghĩ trong giây lát rồi tuyên bố, “Ngài ấy khóc lóc và tiếc thương Wellington… rồi qua đời!” Mara lắc đầu. “Không hẳn. Matthew có ý kiến gì không?”
“Ngài ấy cưỡi con ngựa của mình vào một cái mương thoát nước kiểu Pháp… và chết!” Khóe môi cô cong lên. “Rất tiếc, không phải.” Cô chỉ vào một trong những cánh tay hướng lên trần nhà. “Charles?”
Charles cân nhắc các lựa chọn, sau đó quyết định, “Ngài ấy tự bắn vào chân khiến nó tím ngắt và khụy xuống, sau đó thì qua đời?” Thế rồi Mara mỉm cười. “Các quý ông, ta không chắc mình là một giáo viên có cách dạy hiệu quả.”
Những cánh tay hạ xuống và những tràng càu nhàu vọng khắp gian phòng; lũ trẻ biết rõ mình sẽ bị yêu cầu học thêm một giờ Lịch sử nữa ngay trong ngày hôm đó. Tuy nhiên, chúng đã được cứu khi tiếng gõ cửa vang lên, và bóng Alice in vào cửa phòng học. “Xin thứ lỗi, cô MacIntyre!” Mara hạ cuốn sổ đang cầm trên tay xuống. “Sao vậy?”
“Có…” Alice mở miệng ra rồi khép vào, sau đó lại mở ra lần nữa. “Có… người đến tìm cô.” Temple.
Anh đã trở lại. Cô liếc nhìn đồng hồ ở góc phòng. Anh đã nói đêm nay. Vì giờ vẫn là ban ngày, cô chỉ có thể cho rằng anh là một kẻ điên rồ và gian lận. Và cô định sẽ nói với anh như vậy.
Ngay khi tim cô ngừng đập loạn nhịp. Dường như chẳng còn chút dưỡng khí nào trong căn phòng nhỏ xíu khi cô nhìn vào một biển những khuôn mặt nhỏ nhắn xung quanh và nhận ra rằng mình chưa sẵn sàng để nói với thế giới sự thật. Chưa sẵn sàng để trở thành Mara Lowe một lần nữa.
Cô muốn tiếp tục là MacIntyre, chẳng rõ sinh ra hay đến từ nơi nào, chỉ biết hiện giờ là một gia sư và người chăm sóc cho lũ trẻ. MacIntyre sống có mục đích, có ý nghĩa và có một cuộc đời thực sự. Mara thì chẳng có bất cứ thứ gì.
Chẳng có bất cứ thứ gì ngoài sự thật. Cô buộc hai chân mình di chuyển, đi ngang qua bọn trẻ để đến chỗ Alice. Để đối mặt với người đàn ông vừa mới quay lại nơi này, và chẳng nghi ngờ gì là cùng với một kế hoạch sẽ thay đổi cuộc sống của cả hai. Khi đến ngưỡng cửa, cô xoay người nói với các học trò của mình.
“Nếu ta…” Không. Cô hắng giọng. Cố gắng một lần nữa.
“Khi nào quay trở lại, ta mong mình sẽ được nghe chuyện gì đã xảy ra với Napoleon.” Tiếng rên rỉ đồng loạt vang lên khi cô kéo cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch.
Alice dường như biết tốt hơn là không nên nói bất cứ điều gì trong lúc họ băng qua hành lang chật hẹp và tối tăm. Mara đánh giá cao trực giác của người giúp việc trẻ tuổi ấy. Cô không chắc mình có thể trò chuyện về bất kỳ điều gì với trái tim đang đập điên cuồng và những suy nghĩ đang chạy đua lúc này. Anh đang ở đây. Ngay bên dưới. Đóng trọn vai của một thẩm phán, bồi thẩm đoàn và cả người hành quyết.
Mara bước thật chậm xuống cầu thang, biết rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi quá khứ và cũng chẳng thể trốn tránh tương lai. Cánh cửa dẫn vào phòng nghiên cứu nhỏ nơi họ trò chuyện buổi sáng trước đó chỉ khép hờ, Mara biết khoảng cách năm phân giữa cánh cửa và rầm cửa là điều đáng tò mò, gợi lên sự phấn khích hay sợ hãi tùy vào hoàn cảnh.
Cô lờ đi thực tế là bằng cách nào đấy, trong thời điểm này, nó lại gợi ra cả hai cảm giác trên. Anh thậm chí không có lấy một chút thú vị mà vô cùng đáng sợ.
Mara hít một hơi thật sâu, quyết không để trái tim tiếp tục đập loạn nhịp, và giải thoát cho Alice khỏi nhiệm vụ của cô ấy bằng một nụ cười miễn cưỡng, điều cô có thể làm xuất sắc nhất trong mọi trường hợp, trước khi đẩy cánh cửa mở ra để đối mặt với người đàn ông trong phòng. “Chị đã gặp anh ta.”
Cô bước vào trong và đóng chặt cánh cửa lại. “Em đang làm gì ở đây?” Em trai tiến về phía cô. “Chị đã tiếp cận người đàn ông đó?”
“Chị hỏi em trước,” cô lên tiếng khi gặp Kit tại trung tâm của căn phòng chỉ bằng hai sải chân ngắn. “Chúng ta đã thống nhất là em sẽ không bao giờ đến đây. Lẽ ra em nên gửi thư.” Đó là cách họ gặp nhau suốt mười hai năm qua. Chưa bao giờ trong căn nhà này, và không bao giờ ở bất cứ nơi nào mà cô có thể bị phát hiện. “Chúng ta đã thống nhất sẽ không bao giờ nói với người đàn ông ấy là chị còn sống và thậm chí còn ở ngay gần anh ta.”
“Anh ấy có tên, Kit.” “Không phải cái tên anh ta sử dụng.”
“Anh ấy cũng có một cái tên khác nữa.” Temple[2]. Không khó để nghĩ về anh giống như vậy. To lớn và kiên định. [2. Có nghĩa là “ngôi đền”.]
Anh đã luôn kiên định như vậy sao? Cô không biết anh khi họ còn trẻ, nhưng đã nghe danh tiếng của anh từ lâu và chưa một ai từng gọi anh là kẻ lạnh lùng. Chắc chắn họ có gọi anh là tay lừa đảo, kẻ phóng đãng hay một tên vô lại. Nhưng chưa bao giờ là kẻ lạnh lùng. Chưa bao giờ là kẻ hay tức giận. Chính cô đã khiến anh trở nên như vậy.
Kit vùi một bàn tay vào mái tóc nâu rối tung, và Mara nhận ra nỗi mệt mỏi của cậu ta. Đứa em trai nhỏ hơn cô hai tuổi này từng có một cuộc sống đủ đầy khi còn là một đứa trẻ, háo hức mong đợi những điều phấn khích và sẵn sàng với một dự định. Rồi sau đó, cô chạy trốn, hủy hoại Temple và để Kit cố gắng tìm lại cuộc sống bình thường sau những chuyện tồi tệ từ cái đêm ngu ngốc không thể chịu nổi của họ. Và cậu ta đã thay đổi. Họ bí mật liên lạc qua thư trong nhiều năm cho đến khi cô xuất hiện trở lại, trú ẩn một cách công khai dưới danh nghĩa MacIntyre, chủ nhân góa phụ của Trại trẻ MacIntyre’s.
Nhưng cậu ta đã khác. Lạnh lùng hơn. Cay nghiệt hơn. Chẳng bao giờ nói cho cô hay về cuộc sống của mình. Của người đàn ông bị cô bỏ lại với cậu ta.
Sau đó, cậu ta ra đi và đánh mất tất cả tiền bạc thuộc về cô. Mara chú ý tới bờ vai đang buông thõng, gò má hốc hác cùng vết xước trên đôi giày đen bình thường cũ rích của cậu ta, và nhận ra rằng cậu ta ít nhất cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của họ. Hoàn cảnh khó khăn của cô. Cô trút một tiếng thở dài. “Kit…”
“Tôi ước gì chị sẽ không gọi tôi như thế,” cậu ta cáu kỉnh. “Tôi không còn là một cậu bé nữa.” “Chị biết.” Đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ ra lúc này.
“Chị không nên đến gặp anh ta. Chị có biết họ gọi anh ta là gì không?” Cô nhướng mày. “Họ gọi anh ấy như thế là vì chị.”
“Thế không có nghĩa là anh ta không xứng đáng với cái tên đó. Tôi không muốn chị lại gần anh ta một lần nữa.” Quá muộn rồi.
“Em không muốn ư?” cô hỏi, đột nhiên không thể chế ngự cơn tức giận. “Chị không hề có lựa chọn. Người đàn ông ấy nắm giữ tất cả tiền bạc của chúng ta lẫn các khoản thanh toán khác. Và chị chỉ làm những gì có thể để cứu ngôi nhà này.” Kit cau có. “Luôn luôn là vì ngôi nhà. Luôn luôn là vì lũ trẻ.”
Tất nhiên rồi. Chúng là một phần quan trọng với cô. Chúng là những gì đúng đắn nhất mà cô đã làm. Chúng là mong muốn của cô. Nhưng chúng không đáng để cô chống lại Kit. “Làm thế nào mà thậm chí em biết anh ấy đã ở đâu vậy?”
Cậu ta nheo mắt nhìn cô. “Chị nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Tôi đã trả cho ả điếm trên đường một khoản hậu hĩnh để canh chừng chị đấy.” “Để canh chừng chị? Hay để theo dõi chị?”
“Cô ta nhìn thấy Công tước Sát nhân đến đây nên đã chuyển lời cho tôi.” Nỗi tức giận bùng lên trước ý nghĩ em trai đang theo dõi mình. “Chị không cần ai bảo vệ.”
“Tất nhiên là chị có. Chị luôn luôn cần nó.” Cô kiềm chế việc trả miếng rằng mình đã phải đối mặt với nhiều hiểm nguy hơn cậu ta trong những năm qua. Một mình. Và quay trở lại vấn đề trước mắt. “Kit…” cô dừng lại. Gọi cậu ta theo cách khác. “Christopher, chị đã gặp anh ấy vì chúng ta cần phải làm thế. Em…” cô ngập ngừng, không biết phải nói như thế nào. Cô xòe rộng hai bàn tay, thử lại một lần nữa. “Em đã đánh mất mọi thứ.”
Kit lại vùi những ngón tay vào mái tóc, hành động ấy thật hung tợn và đáng lo ngại. “Chị nghĩ tôi không biết điều đó hay sao? Lạy Chúa, Mara!” Cậu ta cao giọng và cô lập tức ý thức sâu sắc về nơi họ đang đứng cùng cái tên cậu ta vừa gọi. Cô nhìn ra cửa để đảm bảo nó đã được đóng kín. Cậu chẳng quan tâm. “Tất nhiên em biết được điều đó! Em đã đánh mất mọi thứ cha để lại.” Cũng như tất cả những gì từng là của cô. Những gì cô đã tích cóp và ngu ngốc giao phó vào tay cậu ta. Nhưng tất cả những thứ đó không là gì so với ngân quỹ được dành dụm cho trại trẻ mồ côi. Với từng xu mà những người đàn ông đã để lại cho con trai của họ.
Cha cô đã nói rằng ngân hàng của ông sẽ bảo vệ số ngân quỹ đó. Có lẽ còn khiến nó tăng lên. Nhưng cô là phụ nữ, lại không có bằng chứng về tình trạng kết hôn hay cái chết của chồng, và vì vậy, em trai cô thực hiện các khoản tiền gửi. Em trai cô, người không thể ngừng bài bạc.
Nỗi tức giận một lần nữa bùng lên, ngay cả khi cô không hề muốn vậy. Ngay cả khi cô ước chi mình có thể trở lại tuổi mười sáu, có thể an ủi đứa em trai hiền lành, ngoan ngoãn của mình mà không phán xét những sai lầm và căm ghét người đàn ông cậu ta đã trở thành. “Chị không hề biết cái cảm giác khi sống dưới cái bóng của ông ấy,” cậu ta nói.
Cha của họ. Người đàn ông đã vô tình buộc họ đi trên con đường này. Giàu có như Croesus và không bao giờ biết bằng lòng. Ông luôn muốn nhiều hơn nữa. Luôn muốn tốt hơn nữa. Ông muốn có một đứa con trai khôn ngoan, táo bạo, dũng cảm và thông minh hơn. Ông muốn con gái mình trở thành một nữ công tước.
Và ông chẳng nhận được gì. Kit cười đầy cay đắng. “Chẳng nghi ngờ gì là ông ấy vẫn đang tiếp tục dõi theo chúng ta từ nơi trú ẩn dưới địa ngục và hết sức thất vọng.”
Cô lắc đầu: “Ông ấy không thể trông chừng chúng ta nữa.” Ánh mắt em trai dán chặt vào cô. “Tất nhiên là ông ấy có. Nếu không vì ông ấy, những chuyện như thế này sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Chị sẽ không phải bỏ trốn. Tôi sẽ không bài bạc và đánh mất mọị thứ.” Cậu ta vươn một cánh tay dài và chỉ về hướng con đường. “Chị sẽ không sống với bọn lang thang và lũ gái điếm…”, cậu ta ngừng lời. Hít vào một hơi. “Tại sao chị lại đến gặp anh ta?”
“Anh ấy nắm trong tay khoản nợ của chúng ta.” Kit nheo mắt. “Anh ta đã nói gì?”
Cô do dự. Cậu ta sẽ không thích điều này. “Điều gì đã khiến chị đồng ý?”, cậu ta nhấn mạnh. Cô nghe thấy vẻ bực bội trong tông giọng ấy. Nỗi thất vọng.
“Em cho là chị đã đồng ý điều gì?” “Chị bán mình.”
Giá mà nó đơn giản đến vậy. “Chị nói với anh ấy rằng chị sẽ công khai bản thân. Để anh ấy quay trở lại giới quý tộc.” Kit cân nhắc câu trả lời, và trong khoảnh khắc, cô cho là cậu có thể phản đối. Nhưng cô đã quên mất rằng người đàn ông tuyệt vọng này là kẻ hám lợi. “Và tôi sẽ lấy lại được số tiền của mình chứ?”
Cô nghe thấy câu hỏi ấy.Và căm ghét nó. “Đó không phải chỉ là tiền của em.” Cậu ta giễu cợt. “Tiền của chị chỉ chiếm phần rất nhỏ thôi.”
“Đó là số tiền đủ để nuôi trại trẻ này trong vòng 1 năm. Có thể lâu hơn.” “Tôi đã phải lo lắng quá nhiều về chuyện này, Mara. Và tôi cũng chẳng thấy vui vẻ chút nào khi phải lo lắng cho những đứa trẻ tồi tệ của chị.”
“Chúng chỉ là những đứa trẻ thôi. Chúng hoàn toàn phụ thuộc vào chị.” Cậu ta thở dài, rõ ràng đã xong việc với cô. “Chị có lấy lại được số tiền của tôi không?”
Việc cô sẽ mất tất cả chẳng có ý nghĩa gì với cậu ta. Cuộc sống này là do cô xây dựng. Nơi này giữ cho cô được an toàn. Cho cô mục đích sống. Cậu ta không quan tâm đến điều đó, chỉ miễn lấy lại được số tiền đã mất.
Và vì vậy, Mara làm điều mình từng làm tốt nhất. Cô nói dối.
“Không!” Vẻ giận dữ lướt qua khuôn mặt điển trai của cậu ta. “Chị đã thực hiện một thỏa thuận với ác quỷ và chẳng lấy lại được gì sao? Vậy mục đích của chị là gì thế? Mục đích của chuyện này là gì thế?” Môi cậu ta nhếch lên trong cơn tức giận khi không ngừng đi tới đi lui trong căn phòng. “Chị đã hủy hoại tất cả mọi thứ!”
Cô nheo mắt nhìn em trai mình. “Chị đã làm tất cả những gì phải làm. Anh ấy sẽ không đấu với em, Kit. Ít nhất, bây giờ, em hãy để chị lại một mình.” Kit xoay người và ném thẳng một chiếc ghế vào tường khiến nó gãy nát thành từng mảnh. Mara bất động.
Nỗi giận dữ đã trở nên quen thuộc. Trong tất cả mọi mặt.
Cô bước ra sau chiếc bàn của mình, ép các khớp ngón tay lên mặt bàn để giấu đi cơn run rẩy. Cô đang dần đánh mất khả năng kiểm soát tình hình.
Có lẽ cô đáng bị như thế. Có lẽ đây là những gì xảy ra với những người phụ nữ cố nắm giữ số phận trong lòng bàn tay. Cô đã làm được điều đó, đã thay đổi tương lai và cuộc sống của mình. Cũng như sống với nó suốt mười hai năm. Nhưng giờ là lúc để Kit sống cuộc sống của riêng mình. “Đây là thỏa thuận của chúng ta đã đặt ra. Cơ hội duy nhất của em để lấy lại danh dự là chị đồng ý thừa nhận những gì mình đã làm. Chị đưa người đàn ông đó vào phòng của mình. Chị cho anh ấy uống thuốc mê. Chị vấy máu lên đám ga giường chết tiệt.” Cô lắc đầu. “Chị đã bỏ chạy. Chính chị là người đã yêu cầu được ân xá. Chị là người có thể cho anh ấy cơ hội báo thù. Và anh ấy biết điều đó.”
“Vậy còn tôi thì sao?” “Anh ấy không bận tâm đến em.”
Christopher tiến đến cửa sổ và ngắm nhìn buổi chiều lạnh lẽo của tháng Mười một phía bên ngoài. Cậu ta im lặng một lúc lâu trước khi thì thầm, “Anh ta sẽ phải bận tâm thôi. Anh ta không biết tôi có thể làm những gì đâu.” Mặt trời lặn xuống hướng tây khiến mái tóc nâu của cậu ta ngả sang màu vàng, làm Mara nhớ lại một buổi chiều rất lâu về trước: Tại ngôi nhà thời thơ ấu của họ ở Bristol, Kit đã cười vang và chạy dọc theo một bờ hồ nhỏ gần nhà, kéo theo chiếc thuyền đồ chơi mới toanh phía sau.
Cậu ta vấp vào một gốc cây và bị ngã, làm tuột sợi dây buộc thuyền đang nắm trong tay, rồi một cơn gió mạnh đẩy con thuyền ra giữa ao, nơi nó lập tức lật úp và chìm nghỉm. Họ đã bị đánh đòn vì tội lỗi ấy, sau đó bị bắt đi ngủ mà chẳng được ăn tối, với Kit là vì đã không chịu cứu lấy chiếc thuyền, làm lãng phí tiền bạc của cha họ, và với Mara là vì đã to gan nhắc cha họ nhớ rằng chẳng đứa con nào của ông biết bơi hết.
Đó không phải lần đầu tiên Kit gặp chuyện thiếu may mắn, cũng chẳng phải lần đầu tiên cô cố gắng bảo vệ cậu ta khỏi bị cha coi thường. Đó cũng không phải là lần cuối cùng.
Nhưng hôm nay, cô không bảo vệ cậu ta. Hôm nay, cô bảo vệ một điều gì đó quan trọng hơn nhiều. Và cô không đủ tin tưởng để chấp nhận cậu ta trở thành một phần trong kế hoạch của mình. “Em nằm ngoài kế hoạch này.” “Và nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Mara mở cánh cửa dẫn vào phòng với một tiếng cạch thật nhanh, cho thấy cô đã hoàn thành cuộc nói chuyện. “Em không có lựa chọn đâu.” Cậu ta quay lại đối mặt với cô, và trong một khoảnh khắc, ánh sáng đã đánh lừa thị giác của cô. Trong một khoảnh khắc, cậu ta nhìn giống hệt cha họ.
“Phải chăng chị đã thuộc quyền kiểm soát của Công tước sát nhân? Anh ta và sòng bạc nắm giữ tất cả mọi thứ tôi từng sở hữu. Tôi đơn giản chỉ phải cho phép điều đó tiếp tục xảy ra sao? Những gì là tiền của tôi?” Không phải những gì của chị. Không phải những gì của chị gái tôi.
Điều đó bị bỏ sót đáng lẽ không nên khiến cô ngạc nhiên, song nó đã làm được. Nhưng Mara vẫn cố kiềm nén cảm giác ấy và hếch cằm lên: “Tiền không phải là tất cả.” “Ồ, Mara,” Kit nói, nghe có vẻ già dặn và khôn ngoan hơn những gì cô biết về cậu ta. “Tất nhiên rồi.”
Bài học từ người cha đã khắc sâu vào tâm trí họ. Cậu ta đăm đăm nhìn cô. “Tôi không hề nằm ngoài chuyện này. Và bây giờ, chị cũng thế.”
Đó là sự thật không thể thay đổi ~*~
Vài giờ sau, Lavender nằm ngoan ngoãn trên một tấm đệm lót dưới chân Mara, còn cô đang cố gắng tập trung vào công việc khi Lydia Baker bước vào văn phòng nhỏ của cô và nói, “Mình cảm thấy phải mệt mỏi với việc phải giả vờ như không biết gì lắm rồi.” Mara cố tỏ ra ngạc nhiên, mở to mắt nhìn người bạn thân thiết nhất của mình. “Ý cậu là gì thế?”
“Đừng giả vờ hiểu lầm ý mình,” Lydia vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ phía đối diện bàn làm việc của Mara, và vỗ nhẹ vào lòng mình để thu hút sự chú ý của Lavender. Con heo nhỏ ngóc đầu dậy, đánh giá người vừa gây sự chú ý, rồi lại quyết định nằm im trên thảm. “Con heo nhỏ đó không thích mình.”
Mara vội bắt lấy chủ đề vừa được thay đổi. “Nó đã phải dành nửa buổi sáng chạy trốn khỏi cả tá những đứa trẻ điên cuồng.” “Thế còn tốt hơn phải chạy khỏi một người nông dân với cái rìu trong tay.” Lydia nheo mắt nhìn con heo.
Lavender khẽ khịt mũi. Còn Mara thì bật cười.
Lydia hướng sự chú ý trở lại với Mara. “Chúng ta đã làm việc cùng nhau suốt bảy năm và mình chưa một lần hỏi về quá khứ của cậu.” Mara tựa lưng vào ghế. “Đó là sự thật mà mình luôn thấy biết ơn.”
Lydia nhướng một bên chân mày vàng hoe và vẫy bàn tay mảnh khảnh trong không khí với vẻ thất vọng. “Nếu chỉ có người đàn ông đến đây chiều nay, mình có thể lờ đi. Nhưng thêm vị khách sáng nay nữa thì mình phải ngừng ngay thói quen im lặng trước đây thôi. Các công tước đã thay đổi mọi thứ.” Chẳng nghi ngờ gì, đó chính là cách nói giảm nói tránh.
Lydia nghiêng người về phía trước và đập nhẹ mép bức thư mình đang cầm trong tay lên mặt bàn với nhịp điệu hoàn hảo. “Mình có thể làm việc trong một trại trẻ mồ côi, Margaret, nhưng mình không hoàn toàn mù tịt về thế giới bên ngoài. Người đàn ông to lớn đến đây vào lúc rạng sáng là công tước của Lamont.” Cô ấy dừng lại, sau đó nói rõ hơn, “Công tước sát nhân của Lamont.” Lạy Chúa, cô ghét biệt danh ấy.
“Anh ta không phải kẻ giết người.” Lời nói thốt ra trước khi Mara kịp ngăn lại, trước khi có thể nhận ra rằng đó chính là lời thừa nhận ngầm rằng cô biết người đàn ông đang được nhắc đến. Cô mím chặt môi khi hai mắt Lydia mở to đầy hứng thú. “Anh ta không phải ư?”
Mara cân nhắc những lời tiếp theo của mình một cách cẩn thận. Cô kết thúc bằng một chữ, “Không!” Lydia chờ thật lâu để Mara tiếp tục câu trả lời, những lợn tóc vàng hoe hoang dại và phóng túng của cô ấy hiếm khi được vấn lại gọi gàng trong búi bằng hai tá kẹp ghim. Khi Mara không nói gì thêm, nhân viên đầu tiên của cô và cũng là người thân thiết nhất cô có thể gọi là bạn liền tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, đặt hai bàn tay trong lòng và nói, “Anh ta không đến đây để giao cho chúng ta một đứa trẻ.”
Chẳng phải cô chưa từng nghe về những người đàn ông của tầng lớp quý tộc mang những đứa con trai ngoài giá thú của họ đến đây. “Không!” Lydia gật đầu. “Anh ta cũng không tới đây để đem đi một đứa.”
Mara đặt cây bút của mình vào ngăn kéo. “Không!” “Và anh ta cũng chẳng ở đây để quyên góp số tiền hào phóng, cao đến cắt cổ cho trại trẻ.”
Một bên khóe miệng Mara nhếch lên. “Không!” Lydia nghiêng đầu. “Cậu có nghĩ rằng cậu có thể thuyết phục anh ta làm như vậy không?”
Mara mỉm cười. “Thật đáng buồn là anh ta chẳng hề có tinh thần hào phóng khi ở gần mình.” “À, vậy anh ta ở đây không phải vì bất cứ điều gì liên quan đến trại trẻ mồ côi.”
“Đúng là không!” “Có nghĩa là anh ta đã ở đây vì vị khách thứ hai của cậu trong ngày.”
Hồi chuông cảnh báo vang vọng qua Mara khi cô nhìn vào mắt người bạn của mình. “Mình không hiểu.” “Nói dối,” Lydia đáp lời. “Người thứ hai đến gặp cậu là ngài Christopher Lowe. Như mình được biết thì cậu ta rất giàu có sau khi được thừa hưởng một gia tài đồ sộ từ người cha đã mất.”
Mara mím chặt môi. “Không còn giàu có nữa.” Lydia nghiêng đầu. “Đúng là không. Mình đã nghe nói cậu ta đánh mất tất cả tiền bạc vào tay người đàn ông đã sát hại chị gái mình.”
“Anh ta không giết…” Mara dừng lại. Lydia biết rồi.
“Ừm…” Lydia phủi một sơ vải khỏi chiếc váy của mình. “Cậu có vẻ rất chắc chắn về điều này.” “Mình chắc chắn.”
Lydia gật đầu. “Cậu biết công tước Lamont lâu chưa?” Đây chính là câu hỏi sẽ thay đổi mọi thứ. Câu hỏi sẽ mang cô khỏi nơi ẩn nấp và tiết lộ mình với thế giới.
Cô sẽ phải bắt đầu nói sự thật vào một lúc nào đó. Cô nên coi việc mình có thể bắt đầu với Lydia chính là một món hời. Nhưng nói với người bạn thân nhất của cô, người đã tin tưởng cô bảy năm ròng, về việc mình đã nói dối suốt thời gian qua là điều khó khăn nhất cô từng làm. Mara hít vào một hơi. Rồi thở ra. “Mười hai năm rồi.”
Lydia chậm rãi gật đầu. “Kể từ khi anh ta giết chết chị gái của Lowe sao?” Kể từ khi anh ta được cho là giết chết mình.
Lẽ ra điều đó nên được nói ra dễ dàng. Lydia hiểu Mara hơn bất cứ ai trên thế giới này. Cô ấy biết về cuộc sống, công việc, những suy nghĩ cũng như các dự định của cô. Cô ấy làm việc cho cô như một gia sư trẻ chưa có kinh nghiệm cho nhóm các bé trai được gửi đến từ một trang viên lớn ở Yorkshire, nơi Mara đã ẩn mình suốt những năm qua. Lydia hạ thấp giọng thành tông nhẹ nhàng. Chấp nhận. Đầy tình bằng hữu. “Tất cả chúng ta đều có những bí mật, Margaret.”
“Đó không phải là tên của mình,” cô thì thầm. “Đương nhiên không phải,” Lydia nói, và những từ đơn giản đó dường như đã làm tổn hại đến thanh danh của Mara. Những giọt lệ trào ra khóe mắt cô, và Lydia vừa mỉm cười vừa nghiêng người về phía trước. “Cậu cũng không lớn lên ở trang trại tại Shropshire như Lavender.”
Mara bật ra một tràng cười nho nhỏ để đáp lại tiếng khịt mũi của con heo nhỏ đang say ngủ. “Một trang trại ở Shropshire sẽ khá phù hợp với nó.” Lydia cười toe toét. “Vớ vẩn. Nó là một chú heo nhỏ nghịch ngợm ngủ trên một chiếc gối nhồi bông và được ăn uống đầy đủ mà chẳng bận lòng tới thời tiết hay bùn tuyết.” Mắt cô ấy mở to hơn và đầy cảm thông. “Nếu không phải Shropshire, thì ở đâu?”
Mara nhìn vào chiếc bàn nơi mình làm việc suốt bảy năm qua, mỗi ngày đều hi vọng rằng những câu hỏi này sẽ không bao giờ xuất hiện. Cô nói chuyện với xấp giấy tờ trên đó. “Bristol.” Lydia gật đầu. “Giọng cậu nghe không giống như từng lớn lên tại các bến cảng Bristol.”
Cảnh tượng về dinh thự khổng lồ nơi cô đã trải qua thời niên thiếu bất chợt hiện ra. Cha cô thường nói rằng ông có thể mua cả Anh quốc nếu muốn, và ông đã xây dựng một dinh thự để chứng minh sự thực tế đó với toàn thế giới. Dinh thự được quét sơn và dát vàng, chứa đầy tranh sơn dầu lẫn các bộ sưu tập đồ cẩm thạch, khiến ngay cả bộ điêu khắc Elgins[3] cũng trở nên nhỏ bé. Ông đặc biệt thích tranh chân dung và đã giăng kín các bức tường bằng khuôn mặt của những người xa lạ. Một ngày nào đó, ta sẽ thay thế chúng bằng gia đình của riêng ta, ông từng nói như vậy mỗi lần treo một bức tranh mới. [3. Elgin Marbles (còn được biết đến dưới tên gọi Parthenon Marbles): Bộ điêu khắc vô cùng quý giá, làm bằng đá cẩm thạch trắng của Anh quốc, được trang trí ở phía trong đền Acropolis, Athens, Hy Lạp. Nếu trải dài các tấm điêu khắc, chiều dài đo được khoảng một kilomet.]
Dinh thự xa hoa nhất nhưng cũng kỳ quặc nhất. Và nó là thứ duy nhất mà cha cô ưa thích. “Đúng là không giống.”
“Còn công tước thì sao?” Lydia biết. Chẳng nghi ngờ gì. “Mình…” Mara ngừng lời, cân nhắc những lời tiếp theo một cách cẩn thận. “Mình từng gặp anh ta. Một lần.”
Không sai, nhưng cũng có phần không đúng sự thật. Gặp không phải từ chính xác cô sẽ sử dụng để mô tả về những tương tác của cô đối với anh. Đó là thời điểm giữa đêm hôm khuya khoắt, bầu trời đen kịt, còn cô thì đang vào tình thế tuyệt vọng. Và cô đã lợi dụng anh. Trong một thời gian ngắn. Nhưng cũng đủ dài.
“Vào đêm trước đám cưới của cậu?” Cô đã sợ hãi khoảnh khắc này mười hai năm qua, đã sợ rằng nó sẽ hủy hoại mình. Tuy nhiên, khi đứng trước ranh giới của việc thú nhận sự thật lần đầu tiên trong suốt mười hai năm, một cách trung thực với người bạn của mình, và phần nào đó, với cả vũ trụ, cô lại không hề thấy ngần ngại. “Đúng vậy.”
Lydia gật đầu. “Anh ta không giết cậu.” “Không hề.”
Lydia chờ đợi. Mara vừa lắc đầu vừa lơ đãng xoa cánh tau. “Mình chưa bao giờ có ý định khiến mọi chuyện trở nên… tồi tệ.” Cô đã cố tình vấy máu lên tấm ga giường của mình để trông như mình đã bị hủy hoại. Như cô đã bỏ chạy với người đàn ông khác, người đã trốn thoát trước khi có bất cứ ai nhìn thấy những gì đã xảy ra. Nhưng lại có quá nhiều cồn thuốc phiện. Và quá nhiều máu.
Lydia cân nhắc rất lâu trước những lời nói của mình: Cô ấy lật đi lật lại chiếc phong bì trong tay, và Mara không thể ngăn mình quan sát mảnh giấy chữ nhật nhỏ đang phe phẩy ấy. “Mình không thể nhớ ra tên cậu.” “Mara.”
“Mara,” Lydia nhắc đi nhắc lại, phân tích cái tên ấy. “Mara.” Mara gật đầu, niềm phấn khích xuyên qua cơ thể khi cô nghe thấy âm thanh về tên mình trên môi một ai đó. Niềm phấn khích và không chút sợ hãi.
Không phải bây giờ. Cuối cùng, Lydia cũng mỉm cười, rạng rỡ và thành thực. “Rất vui được gặp cậu.”
Mara nín thở trước câu nói ấy, trước cái cách nó khiến cảm giác vô cùng nhẹ nhõm dâng trào trong cô. “Khi công tước thuyết phục được mọi người nghe theo ý anh ta, mình sẽ bị phát hiện.” Lydia đăm đăm nhìn Mara, hiểu được ý nghĩa trong lời nói ấy. Biết rằng cô sẽ trốn khỏi London. Rằng trại trẻ mồ côi sẽ mất tất cả nếu bị truy ra có liên quan đến cô. Rằng cô sẽ phải rời đi. “Và anh ta sẽ thuyết phục được mọi người thuận theo ý mình hay sao?”
Báo thù. Người đàn ông đó sẽ không dừng lại cho đến khi anh thực hiện được ý định của mình. Nhưng Mara cũng đã có những kế hoạch của riêng cô. Cô có thể chấm dứt cuộc sống đã cố công xây dựng, nhưng sẽ không rời đi mà không đảm bảo an toàn cho bọn trẻ. “Mình cũng chẳng phải không có cách riêng.”
Khóe môi Lydia cong lên thành một nụ cười gượng gạo. “Đúng như mình mong đợi.” “Mình hiểu nếu cậu muốn rời khỏi đây. Nếu cậu muốn ra đi.”
Lydia lắc đầu. “Mình không muốn ra đi.” Mara mỉm cười. “Thật tốt. Vì nơi này sẽ cần cậu khi mình rời khỏi.”
Lydia gật đầu. “Mình sẽ ở lại đây.” Đồng hồ ngoài hành lang điểm chuông, như thể đánh dấu thời khắc quan trọng này. âm thanh đó kéo họ thoát khỏi khoảnh khắc ấy. “Bây giờ không nói chuyện này nữa,” Lydia vừa nói vừa giơ chiếc phong bì mình đang cầm về phía Mara. “Vì có lẽ cậu sẽ muốn cho mình biết lý do tại sao cậu nhận được thư từ một sòng bạc?”
Hai mắt Mara mở to khi cầm lấy chiếc phong bì Lydia vừa đưa và mở nó ra. Mặt trước lá thư là nét chữ nguệch ngoạc màu đen gần như không đọc nổi viết tên cô cùng lời hướng dẫn. Mặt sau là một dấu bạc tinh xảo có hình một nữ thiên thần mong manh, yểu điệu và đáng yêu với đôi cánh dang rộng. Con dấu chẳng quen thuộc chút nào.
Mara đưa nó lại gần hơn để kiểm tra. Lydia nói, “Con dấu từ Thiên Thần Sa Ngã.”
Mara ngước nhìn lên, tim đột nhiên đập thình thịch. “Sòng bạc của công tước.” Đôi mắt xanh dương ánh lên niềm phấn khích. “Sòng bạc độc nhất London, nơi nửa giới quý tộc cá cược cả gia tài đồ sộ mỗi đêm,” Lydia hạ thấp giọng. “Mình nghe nói các thành viên chỉ cần yêu cầu những gì họ muốn, dù đó là những điều ngông cuồng, phóng đãng hay bất khả thi đến mức nào, câu lạc bộ vẫn có thể đáp ứng họ.”
Mara trợn tròn mắt. “Nếu đó là thứ không thể có, làm thế nào câu lạc bộ lại có được chứ?” Lydia nhún vai. “Mình cho rằng họ là những người đàn ông đầy quyền lực.”
Ký ức về bờ vai rộng và chiếc mũi gãy của Temple lóe lên, cái cách anh ra lệnh cho cô vào trong nhà mình và thương lượng về các điều khoản trong thỏa thuận của họ. “Mình cũng cho là thế,” Mara vừa nói vừa trượt một ngón tay dưới lớp sáp bạc và mở lá thư.
Hai từ được viết nguệch ngoạc trên tờ giấy nằm trơ trọi giữa một khoảng trống lớn. Cô sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra cách sử dụng giấy ngông cuồng đến vậy. Rõ ràng, kinh tế không phải là thứ được đặt ở vị trí hàng đầu trong tâm trí Temple, ngoại trừ, có lẽ là nền kinh tế của ngôn ngữ. Chín giờ.
Chỉ duy nhất hai từ. Không chữ ký, dù cô cũng chẳng cần đến nó. Đã mười hai năm trôi qua kể từ khi có một người nào đó dùng thái độ hống hách như vậy để kiểm soát cô. “Mình không nghĩ mình thích vị công tước này của cậu cho lắm.” Lydia nghiêng người qua bàn, nghển cổ nhìn vào bức thư.
“Vì anh ta không phải là công tước của mình, nên mình chẳng thấy có chút vấn đề gì với điều đó.” “Cậu có định đi không?”
Cô đã lên sẵn một kế hoạch. Đó là sự trừng phạt dành cho cô. Sự sám hối của cô. Cơ hội duy nhất của cô.
Mara lờ đi câu hỏi của Lydia, đặt tờ giấy mình vừa đọc sang một bên rồi lướt ánh mắt xuống chiếc phong bì thứ hai. “Thứ đó ít thú vị hơn nhiều,” Lydia nói. Đó là một hóa đơn, Mara biết rõ mà không cần mở ra. “Bao nhiêu?”
“Hai bảng, mười sáu shilling[4] cho than.” [4. 1 shilling=1/20 bảng Anh.]
Hơn những gì họ có trong két bạc. Và nếu tháng Mười một sắp đến đúng với bất kỳ những gì được báo hiệu, mùa đông sẽ chỉ ngày càng lạnh. Tức giận, thất vọng và hoảng loạn chực bủa vây, nhưng Mara nuốt xuống cảm xúc ấy. Cô sẽ lấy lại quyền kiểm soát.
Cô với lấy tờ ghi chú ngắn gọn của công tước, lật sang mặt còn lại và lấy chiếc bút của mình, cẩn thận nhúng ngòi bút vào mực trước khi viết lời hồi đáp. Mười bảng.
Mara bỏ lại tờ ghi chú vào phong bì khi trái tim như muốn bắn khỏi lồng ngực. Anh có thể ra các điều kiện nhưng cô sẽ quyết giá. Và mười bảng sẽ giữ lại cho Trại trẻ MacIntyre’s ấm áp cả năm. Cô gạch tên mình trên phong bì và viết tên anh trước khi trao nó lại cho Lydia.
“Chúng ta sẽ thảo luận về hóa đơn vào ngày mai.”