Số lần đọc/download: 549 / 41
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:13 +0700
Chương 5
C
hiều hôm ấy, nhỏ em tôi ngồi trên giường, cứ chải đi chải lại mái tóc. Nó chải tóc cũng cả trăm lượt mỗi đêm và còn đếm từng lượt chải. Tôi cũng không hiểu tại sao.
“Anh đang làm gì vậy?” con bé hỏi.
“Nhìn chân anh,” tôi nói nó.
Tôi đang nhìn chằm chằm lòng bàn chân phải. Có một lằn hồng hồng chạy dọc giữa lòng bàn chân từ cục chai bàn chân đến gần gót, chỗ tôi giẫm phải mảnh chai hồi còn chập chững mới biết đi. Tôi nhớ buổi sáng sau khi chuyện đó xảy ra, tôi thức giấc trong cũi, nhìn mấy mũi chỉ đen thui khâu liền mấy mép vết rách lại với nhau. Đó là ký ức đầu tiên của tôi. Tôi đã quen với vết thẹo hồng. Cái lỗ nhỏ bên cạnh nó trên vòm chân thì mới có. Đó rõ ràng là một vết thương đột ngột xuất hiện, dù không hề đau. Đó chỉ là một cái lỗ.
Tôi chọt ngón trỏ vào thì thấy hình như bên trong lỗ có gì đó rụt lại.
Em tôi đã ngừng chải tóc, tò mò nhìn tôi. Tôi đứng lên, bỏ ra khỏi phòng ngủ, đi đến nhà tắm ở cuối hành lang.
Tôi không hiểu tại sao mình không hỏi người lớn về chuyện đó. Tôi nhớ mình chưa bao giờ hỏi người lớn về chuyện gì, trừ phi đó là phương cách cuối cùng. Đó là năm tôi dùng dao nhíp cạy cái mụn cóc nơi đầu gối, phát hiện ra mình có thể rạch xuống sâu chừng nào rồi mới thấy đau và cái cồi mụn cóc trông ra làm sao.
Trong chiếc tủ nhỏ ở phòng tắm, phía sau tấm gương, có cái nhíp bằng inox, loại có đầu sắc nhọn để nhổ dằm gỗ, và một hộp băng cá nhân. Tôi ngồi bên thành kim loại của bồn tắm màu trắng và quan sát kỹ cái lỗ trong lòng bàn chân. Đó là cái lỗ tròn nhỏ bình thường, mép thẳng thớm. Tôi không thấy được nó vào sâu đến đâu vì có gì đó che mất. Có gì đó đang bịt kín cái lỗ. Cái gì đó dường như đang rụt lại khi ánh sáng rọi vào.
Tôi cầm nhíp và quan sát. Không có gì xảy ra. Không có gì khác đi.
Tôi nhè nhẹ bịt ngón trỏ bàn tay trái lên cái lỗ, che ánh sáng đi. Rồi tôi đưa mũi nhíp tới bên cạnh cái lỗ và chờ. Tôi đếm đến một trăm - có lẽ được chuyện nhỏ em chải tóc gợi ý. Rồi tôi rút ngón tay ra và đâm cây nhíp vào.
Tôi gắp được phần đầu con sâu, nếu nó quả là sâu, giữa hai gọng kìm kim loại, rồi kẹp chặt nó và rút ra.
Bạn đã bao giờ cố rút một con sâu nằm trong lỗ ra chưa? Bạn có biết chúng bám chặt thế nào không? Cái cách chúng dùng toàn thân ghì vào thành lỗ ấy? Tôi kéo được đâu khoảng ba phân con sâu này - hồng và xám, có sọc, trông như thứ gì bị nhiễm trùng - ra khỏi cái lỗ trong bàn chân thì cảm thấy nó dừng lại. Tôi cảm thấy nó bên trong da thịt mình, đang gồng lên cho cứng lại, không làm sao lôi ra được. Tôi không thấy sợ chuyện này. Rõ ràng, đó chỉ là chuyện thường xảy ra, như khi con mèo Xám Khói nhà hàng xóm bị nhiễm giun. Trong bàn chân tôi có một con sâu và tôi đang lấy nó ra.
Khi xoắn rồi quấn con sâu quanh cây nhíp, tôi nghi là mình đang nghĩ đến mì spaghetti trên nĩa. Nó cố rụt lại, nhưng tôi vẫn xoay từng tí một cho đến khi dứt khoát là không thể kéo thêm được nữa.
Từ bên trong tôi cảm nhận được là nó đang cố bám lấy như nhựa dẻo, như một sợi cơ thuần túy. Tôi cố rướn người tới hết mức, với tay trái mở vòi nước nóng trên bồn tắm, cái vòi có chấm đỏ ở giữa, rồi để nước chảy. Nước chảy được ba, bốn phút từ vòi xuống nút xả rồi mới bắt đầu bốc hơi.
Khi nước đang bốc hơi, tôi giơ bàn chân và cánh tay phải ra trong lúc vẫn kẹp chặt cây nhíp giữ ba phần sinh vật mà tôi vừa xoắn từ người mình ra. Rồi tôi đưa chân chỗ có cây nhíp xuống dưới vòi nước nóng. Nước bắn vào chân tôi, nhưng lòng bàn chân tôi đã chai lại vì hay đi chân trần nên tôi chẳng thấy hề hấn gì. Nước chạm vào mấy ngón tay tôi bỏng rát, nhưng tôi đã sẵn sàng chịu nóng. Con sâu thì không. Tôi cảm thấy nó gập lại bên trong tôi, cố rụt lại để tránh làn nước bỏng rát, rồi cảm thấy nó không còn bám chắc được vào bên trong bàn chân tôi nữa. Khi sinh vật này bớt chống cự dần và bắt đầu ló ra khỏi người tôi thì tôi đắc thắng xoay cây nhíp cứ như vừa gỡ được cái vảy vết thương tuyệt nhất trần đời.
Tôi cứ kéo như yậy, và khi bị lôi ra dưới làn nước nóng thì nó bớt quẫy dần, cho đến tận lúc cuối. Nó đã ra gần hết - tôi cảm thấy như vậy - nhưng tôi tự tin quá, đắc thắng quá, lại nôn nóng nên đã giật quá nhanh, quá mạnh, và thế là con sâu rơi ra tay tôi. Phần đuôi con sâu vừa ra khỏi người tôi bị đứt khúc và rỉ máu như thể vừa bị bẻ đôi ra vậy.
Tuy nhiên, nếu sinh vật này còn để lại gì bên trong bàn chân tôi thì nó cũng chỉ còn có một chút xíu thôi.
Tôi quan sát con sâu. Nó có màu xám đậm và xám nhạt, có sọc hồng và chia thành từng khúc như một con giun đất bình thường. Giờ khi đã ra khỏi nước nóng, dường như nó đang tỉnh lại. Nó ngọ ngà ngọ nguậy, khúc thân quấn quanh cây nhíp lúc này toòng teng, ngo ngoe dù nó thòng xuống từ phần đầu (có phải đó là đầu nó không? Làm sao tôi biết được?), chỗ tôi kẹp vào.
Tôi không muốn giết chết nó - tôi không giết các con vật nếu tránh được - nhưng tôi phải vứt nó đi. Nó nguy hiểm. Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó.
Tôi cầm con sâu đưa tới chỗ lỗ xả trong bồn tắm và nó ngọ nguậy bên dưới làn nước nóng bỏng. Tôi bèn thả nó ra và nhìn nó biến mất xuống dưới cống. Tôi để nước chảy một lát, xong xuôi tôi rửa sạch cây nhíp. Sau đó, tôi dán một miếng băng cá nhân nhỏ lên lỗ thủng trong lòng bàn chân, đậy nút trong bồn để con sâu không bò lên lại lỗ xả để hở rồi mới tắt vòi. Tôi không biết nó đã chết chưa, nhưng tôi không nghĩ từ dưới cống mà nó lên được nữa.
Tôi trả cây nhíp lại chỗ cũ ở đằng sau cánh cửa tủ gắn tấm gương trong buồng tắm rồi đóng cánh cửa lại và ngây người nhìn mình.
Tôi tự hỏi, như vẫn thường tự hỏi ngày tôi ở tuổi ấy, tôi là ai và thật ra thì cái gì đang nhìn bộ mặt trong gương kia. Nếu khuôn mặt tôi đang nhìn không phải là tôi, mà tôi biết là không phải bởi tôi vẫn sẽ là mình dù cho mặt tôi có làm sao đi nữa, vậy thì cái gì là tôi? Và cái gì đang nhìn?
Tôi quay về phòng ngủ. Đó là đêm tôi được để cửa mở ra hành lang nên tôi chờ cho nhỏ em chìm vào giấc ngủ để nó không mách lẻo tôi, rồi trong ánh sáng tù mù từ ngoài hành lang, tôi đọc một vụ án trong truyện Thất Mật Hội cho đến khi ngủ thiếp đi.