Nguyên tác: Soon She Must Die
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Chương 5
J
ane đã không hề cường điệu - Robert nói - Cô ấy nói cô còn đẹp hơn bất kỳ một người nào cô ấy đã từng gặp.
Anh ngồi đó, mắt ráo hoảnh và hoàn toàn bình tĩnh, cách nơi Rosamund đang nằm khoảng vài mét.
- Chị ấy có thường phóng đại không? Rosamund hỏi.
- Cũng thỉnh thoảng - Anh đáp, lòng phân vân tự hỏi không hiểu tại sao anh có cảm giác buộc phải nói đến Jane một cách thẳng thắn. Có phải đó là do anh mơ hổ linh cảm thấy sự không trung thực ở cô? Cô là nguồn sáng, là bến đậu của cuộc đời anh và cho đến giờ, trong suốt từng ấy năm họ chung sống với nhau, chưa bao giờ anh cư xử với cô như hiện giò anh đang cư xử với Rosamund trong lần đầu tiên anh gặp nàng. Nhưng Jane cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế. Cô không thích sự yếu đuối.
- Cô ấy đâu rồi? - Anh hỏi - Tôi cứ nghĩ là sẽ thấy cô ấy đang ở đây cùng với cô.
- Chị ấy đang bận bên buồng y tá. Và giờ thì chị ấy rất tế nhị để chúng ta ở lại với nhau. Thế anh có muốn gặp chị ấy không?
Robert lắc đầu. “Lát nữa. Tôi chỉ muốn biết cô ấy ở đâu thôi.”
- Chị ấy sắp mang trà cho chúng ta đấy. Hãy để cho em ngắm anh một cách thực sự nào. Như thế tốt hơn. Không, em cũng không nghĩ là chị ấy đã cường điệu về anh.
- Không đẹp một cách hoàn hảo đấy chứ?
Cả hai cùng cười lớn.
- Không phải thế - Rosamund nói - Có lẽ có cái gì đó giá trị hơn thế. Một lúc nào đó em sẽ nói cho anh nghe. Khi nào chúng ta hiểu về nhau kỹ hơn chút nữa.
- Như vậy là anh còn được tới đây nữa à?
- Chỉ nếu anh muốn thôi. Anh có muốn đến đây nữa không? Anh có thể bớt chút thời gian đến đây không?
Bất ngờ, giọng cô có vẻ gì đó như không được chắc chắn lắm, thậm chí còn hơi đáng thương một chút. Robert cảm thấy gần như không thể chịu đựng được.
- Anh rất thích đến - anh nói - nhưng còn ông anh họ của em...
- Ôi, Robert! Em rất xin lỗi vì đã để anh phải chịu sự tiếp đón kinh khủng đến vậy, cuối cùng anh cũng đến được thì thật là dũng cảm và điều không may nhất là John lại đến cùng lúc với anh. Em đã bảo với bà cô em, bà Warley- người trông coi khu nhà này cho em là anh sẽ đến vào khoảng ba rưỡi, nhưng em không nghĩ là bà ấy kịp báo lại cho chồng. Việc ông ấy ra mở cửa là điều không bình thường chút nào. Em rất xin lỗi. Anh thấy đấy, họ cho rằng họ phải bảo vệ em, và đôi khi họ hơi quá ghen tỵ.
Nàng cố gắng hết sức thanh minh cho họ, Robert nghĩ. Trong trường hợp này nếu là anh anh cũng sẽ làm thế. Jane đã từng nói là anh và Rosamund có những điểm tương đồng trong tính cách. Lúc đầu anh cứ nghĩ điều đó thật vớ vẩn, song bây giờ thì anh bắt đầu hiểu ý cô muốn nói gì.
Anh đừng bận tâm về John - Rosamund nói tiếp - Vì là người bà con gần gũi nhất nên anh ấy nghĩ là anh ấy sẽ được sở hữu mọi thứ quanh em, nhưng anh ấy sẽ phải chấm dứt ngay suy nghĩ ấy. Em sợ rằng nếu anh còn gặp lại anh ấy thì anh khó có thể hy vọng anh ấy tỏ ra tử tế, nhưng anh ấy sẽ không bao giò dám đi quá xa đâu. Anh ấy có quá nhiều thứ để mất. Vì vậy nếu anh có thể bỏ qua được cho họ thì em sẽ vô cùng biết ơn anh.
Điều đó như thể không có gì khác ngoài việc anh đang ban ơn cho nàng vậy. Anh lắp bắp điều gì đó về việc nàng nói quá dồn dập và nói thêm một cách chắc chắn rằng anh không muốn làm nàng mệt mỏi vì phải nói quá nhiều.
- Em sẽ nói để anh biết khi nào em mệt - nàng nói - và anh cũng phải nói để em biết nếu anh thấy chán ỏ đây đấy nhé.
- Chán ư!
- Phải. Đừng nhìn em khó chịu như thế. Việc thăm một người đau ốm có thể rất đáng chán. Nhưng chúng ta sẽ không nói gì thêm về điểu đó nữa nhé - nàng hấp tấp nói tiếp - Đừng để mất thêm thời gian vào việc nói những điểu vô bổ. Em muốn nghe anh kể về mình. Em đang phân vân không hiểu hiện giờ anh đang nghĩ gì, sau khi John đi để hai chúng ta tự do. Hay là anh sẽ không cho em biết?
- Anh sẽ nói. Điểu đó có thể giúp anh hiểu rõ hơn. Jane đã bao giờ nói cho em biết anh là một đứa trẻ bị bỏ rơi, và rằng anh không biết bố mẹ anh là ai và sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó chưa?
- Chị ấy đã cho em biết rồi - Rosamund trả lời - em thấy rất khó hiểu điều gì đại loại như vậy. Tuy nhiên, em sẽ cố gắng.
- Còn anh thì không thể hiểu điều gì đại loại ngược với điều đó. Điều này làm anh thấy buồn cười khi bọn sinh viên nói về những vấn đề tương tự của chúng.
Họ mỉm cười với nhau.
- Anh nghĩ nguyên nhân là ở đó - Robert nói - Em thấy đấy, anh được nuôi dưỡng ở hàng loạt các gia đình từ thiện và chỉ có một trong số những nhà đó là tồi tệ một cách quá đáng thôi, còn phần lớn họ cũng quan tâm đến anh nhưng hoàn toàn chỉ như nuôi dạy một con thú nhỏ tương đối khỏe mạnh mà không chút để tâm và đặt ra vấn đề về con người đối vối anh.
- Thế về cái gia đình của cha mẹ nuôi tồi tệ ấy thì thế nào?
- Lúc anh vào khoảng sáu tuổi, chắc thế, thì xảy ra một vụ tai tiếng về nó. Những lá thư đầy phẫn nộ gửi lên báo. Em biết điều tương tự thế rồi đấy. Nếu em không phản đối, anh sẽ không kể về điều đó bây giờ vì nó dài dòng lắm. Anh được đưa đến một nơi dạng như là nơi tạm trú cho những đứa trẻ bị ngược đãi, trong một ngôi nhà không mấy khác ngôi nhà này và khi anh đi dọc con đường ở đây thì ký ức lại tràn ngập trong anh.
Anh ngừng lời và lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Rosamund đã nhận thấy sự thay đổi trong cách bày tỏ của anh. Nàng im lặng chờ đợi.
- Anh không biết là anh ở đó trong bao lâu - anh tiếp tục - Một tháng dường như bằng cả năm trời khi anh ờ vào độ tuổi ấy. Nhưng đó là phần quan trọng nhất trong cả cuộc đời anh. Không chỉ vì ở đó an toàn, hạnh phúc và mọi người ở đó rất tốt, mà còn vì một lý do rất riêng nữa. Ở đó có một người con gái. Chắc cô ấy là một trong số những người giúp việc. Ở đó như là một nhóm giáo phái ấy. Cô ấy chắc phải đặc biệt quan tâm đến anh. Anh cho rằng chăm sóc cho anh là công việc đặc biệt của cô ấy, và cô ấy đã làm rất tốt.
Anh vẫn đăm đắm nhìn ra cửa sổ và không hề nhận ra nét đau xót hiện trên gương mặt Rosamund khi nàng nghe anh nói những từ cuối cùng này.
- Trước đó thì thậm chí anh không nghĩ là anh biết mình là ai. Anh nói vậy có nghĩa là anh không hề có một chút ý thức nào về sự tồn tại của mình như một con người độc lập. Anh nghĩ là anh phải đến khi người ta gọi và phải làm khi người ta yêu cầu không khác gì một con chó. Nhưng khi người con gái đó nói với anh, anh có cảm giác như đó là lần đầu tiên anh nhận ra mình đích thực là mình - Anh quay lại với nàng và mỉm cười - Có lẽ anh đã làm cho vấn đề trở nên quan trọng. Anh nghĩ rằng luôn có một khoảng khắc nào đó trong cuộc sống của mỗi đứa trẻ khi lần đầu tiên nó ý thức được về bản thân nó.
- Vâng, em cũng cho là như vậy - Rosamund vẫn nghiêm nghị - Nhưng em nghĩ không hoàn toàn theo cách mà anh nói đến đâu. Em không nghĩ là anh đang quan trọng hóa vấn đề. Em nghĩ chắc là một điều gì đó quan trọng lắm đã xảy ra với anh lúc đó.
- Chắc chắn thế rồi. Có cảm giác như được đem trở lại với cuộc sống.
- Thế sau đó thì sao?
- Anh lại được mang đi. Đó không phải là căn nhà lâu dài cho những đứa trẻ như anh. Đó chỉ là nơi tạm trú thôi.
- Thế còn cô gái đó thì sao? - Rosamund dè dặt hỏi.
- À, anh không hề được gặp lại cô ấy lần nào - Robert trả lời với giọng hoàn toàn bình thường - Cô ấy chỉ là một trong số các nhân viên ở đó. Anh không biết tên cô ấy.
Rosamund không nói gì thêm. Robert nhìn sang cô và một lần nữa, anh lại quỳ xuống bên cô. “Rosamund. Rosamund yêu quý. Đừng khóc. Không việc gì phải khóc. Không phải anh kể cho em nghe chuyện này để làm cho em khóc. Anh chỉ muốn giải thích thôi. Em thấy đấy, anh ghi nhớ khuôn mặt cô ấy. Khuôn mặt ấy cũng giống như em vậy. Và giọng nói cũng thế. Và đó là lý do tại sao hiện giờ anh cảm thấy choáng váng khi gặp em. Đó chỉ là ký ức thôi mà. Giờ thì mọi cái đã qua, anh sẽ không còn thấy và nghe gì thêm vê cô ấy nữa. Tất cả đã tan biến trong em rồi.”
Anh lại cầm hai tay cô. “Anh muốn cám ơn em đã mang lại hơi thở cuộc sống cho phần tốt đẹp nhất trong ký ức của anh. Anh đã phải tìm kiếm cô ấy từ hồi đó và giờ thì anh không phải kiếm tìm thêm nữa.”
- Em nghĩ, em nghĩ... - Rosamund rút một tay ra, đặt lên mái tóc anh - Em nghĩ bây giờ nên nói về chuyện gì khác đi - nàng tiếp tục vẻ kiên quyết.
- Dĩ nhiên rồi - Robert đứng lên và trở về ghế ngồi - Đừng bao giờ nói gì thêm về điều này nữa nhé. Anh biết là em đã hiểu - Em hiểu - Rosamund gật đầu - Ồ, vâng, em hiểu mà.
Nàng tựa mình vào gối và nhắm mắt lại. Robert ngồi bất động quan sát nàng với vẻ rất âu yếm. Không cần phải hỏi xem liệu nàng có mệt không và muốn anh ra về không. Anh biết nàng muốn anh ở lại và hiện tại nàng còn muôn nói gì thêm nữa. Mình đã thấy cô ấy, anh tự nhủ, và cô ấy đúng như mình vẫn hằng trông đợi. Anh cảm thấy bình yên như vừa kết thúc một chuyến hành trình dài, và trong đầu anh hiện lên mấy chữ: “Mình đã về nhà”.
Mấy phút sau đó họ vẫn yên lặng. Rồi Rosamund mở mắt và nói: “Nào, chúng ta sẽ gạt quá khứ sang một bên và trở lại với hiện tại chứ? Anh đang dạy các sinh viên nước ngoài, đúng không?”
Anh kể với cô một chút về công việc của mình. “Anh thích nó,” anh đề phòng bổ sung cứ như là anh đang nói chuyện với Jane. “Công việc ấy bị các viện sỹ coi thưòng, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ là một giáo viên đại học. Anh không thể đương đầu với mọi sự đấu đá.”
- Em có trách gì anh đâu. Thế còn về chơi cờ thì sao?
- À, đó là sự trốn chạy ấy mà.
Nàng lấy ra một cuốn sách hướng dẫn về các thế cờ mà nàng đang xem - Anh có biết cuốn sách này không?
Robert đẩy ghế lại gần và họ chụm đầu vào xem sách.
- Không, anh không biết - anh nói.
- Em đang đọc, nhưng tối thiểu mà em có thể xuống được là bảy nước.
- Anh có thể mượn được không?
- Vâng, và lần sau đến có lẽ anh sẽ giảng giải lại cho em.
- Và có lẽ anh sẽ hỏi em đôi điều về bản thân em thay vì cứ toàn nói chuyện phiếm.
Anh thấy rằng lúc này nàng bắt đầu mệt mỏi. Nàng nằm bẹp xuống, nhắm mắt một lúc và dường như đang thả hồn về nơi xa vắng.
- Nếu anh thực sự muốn biết - cuối cùng nàng nói - em sẽ kể thêm một chút về mình. Anh có thể bấm cái chuông đằng kia không? Cảm ơn anh. Em đã bảo với Jane là em sẽ gọi chị ấy.
Anh đẩy ghế lùi lại, và khi cửa mở thì anh đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn ra bãi cỏ có những cây nghệ tây.
- Em đã được nghe câu chuyện về cuộc đời của anh Robert - Rosamund mỉm cười nói với Jane một cách phấn chấn - Bây giờ tụi em nghỉ một lát để uống trà.
- Mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Tôi mang tới đây. Xin chào. Robert.
Anh quay lại. – “Chào em, Jane. Lần này em kiếm được một việc làm thật tuyệt vòi.”
- Thật chứ? - Rosamund là bệnh nhân em thích nhất từ trước đến giờ đấy.”
Thậm chí Jane không thể hoàn toàn giấu được một chút lúng túng, khó xử. Sau khi cô đi khỏi, Robert sắp xếp lại bàn ghế theo chỉ dẫn của Rosamund và phân vân tự hỏi không biết Jane sẽ nghĩ gì nếu cô biết cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa anh và Rosamund bắt đầu như thế nào. Có cần anh phải nói cho cô không nhỉ? Không, vì như thế có nghĩa là giải thích quá nhiều và anh không biết làm thế nào để có thể giải thích rõ ràng với Jane. Anh sẽ phải bắt đầu từ việc ôn lại quá khứ, điều mà bây giò dường như không còn quan trọng nữa vì nó đã tan biến trong Rosamund rồi, và rồi bằng cách này hay cách khác, anh sẽ phải cố giải thích tại sao anh biết rằng Rosamund sẽ hiểu mà không bao giờ nghĩ rằng Jane sẽ hiểu được một cách thực sự, và điều đó gần như nói lên là anh thích Rosamund hơn Jane, một điều thật vớ vẩn. Tốt nhất là không nói gì cả. Cuối cùng thì điều này sẽ không lặp lại. Những lần sau đến chơi với Rosamund, họ sẽ chỉ nói về những điều cả hai cùng quan tâm thôi. Và nếu Jane hỏi anh là anh nghĩ thế nào về nàng, thì anh chỉ đơn giản nói là nàng thật tuyệt vời và dũng cảm làm sao, mà sẽ không nói gì về sự sụp đổ của chính mình, giọng nói và cái chạm tay kỳ diệu của Rosamund đã hàn gắn vết thương lòng anh.
Khi Jane mang khay trà quay trở lại, những nghi ngờ của anh đã được giải tỏa, chút cảm giác căng thẳng đã biến mất và cả ba người đều rất vui vẻ.
- Lần sau anh đến, em sẽ có thể ngồi ra ghế được đấy - Rosamund nói.
- Hôm qua và hôm kia em đã ngồi dậy được, nhưng Jane nghĩ rằng tốt hơn hết hôm nay em nên nằm trên giường và không nên quá vội vàng. Chị ấy bao giờ cũng đúng.
Hai cô gái quay sang cười với nhau và Robert cảm thấy tràn ngập một cảm giác thoải mái, ấm cúng. Thế là tốt. Họ hoàn toàn hiểu nhau. Không cần thiết phải bận tâm đên việc anh có cần phải nói với Jane mọi điều mà Rosamund nói với anh hay anh nói với nàng hay không.
Sau hết, Jane chính là người đã bố trí cuộc gặp này và là người đã đùa về chuyện sợ rằng cô có thể có lý do để ghen vối Rosamund. Chắc họ sẽ rất nhớ điều đó và cười nhạo anh sau khi anh đi khỏi.
Thế là được. Anh và Jane sẽ cố hết sức để mang lại cho Rosamund những ngày giờ hạnh phúc. Đó sẽ là một mối ràng buộc trong sáng giữa họ... Còn việc đối vối người anh họ nàng thì như Rosamund đă nói, đó là việc của nàng - Điều tốt nhất mà Robert có thể làm là tránh xa anh ta, và nếu bất cứ khi nào có điều kiện làm cho những người họ hàng này của nàng hiểu rằng anh không việc gì phải sợ họ, thì anh nên tận dụng. Mình không động đến ai thì cũng không để cho ai động đến mình. Đó là phương cách tốt nhất mà anh bằng lòng và thậm chí còn tương đối tự hào là hôm nay mình đã thực hiện điều đó một cách rất thành công.
- Anh có nên gặp ai nữa không trước khi về? - Anh hỏi khi Jane bảo với anh rằng Rosamund nói chuyện như thế là đủ rồi và bây giờ cần phải nghỉ ngơi.
Hai cô gái bàn nhau. Họ đều bày tỏ sự ngạc nhiên khi Mary Warley đã không tìm được lý do gì để vào phòng trong suốt thời gian Robert đến chơi. Và Jane có ý kiến là anh nên đến nói vài lời lịch sự vớii bà trước khi ra về. Rosamund có vẻ miễn cưỡng không muôn gây thêm cho anh bất kỳ điều phiền toái nào.
Cuối cùng thì vấn dề cũng tự được giải quyết. Lúc Robert đi về cuối gian phòng lớn thì gặp một phụ nữ tóc bạc mặc áo choàng xanh da trời chào anh và hỏi anh có phải là ngài Fenniman không, và nếu đúng thì xin anh hãy giành một chút thời gian đến phòng khách gặp bà Warley. Anh theo người phụ nữ đó lên gác, đến một trong những phòng ở mặt tiền trên tầng hai. Anh thấy là căn phòng này được trang hoàng thậm chí còn xa hoa hơn cả phòng của Rosamund, và anh nhận ra rằng căn phòng này nhìn ra cả lối vào phía trước và cổng dành cho người đưa hàng, và vì thế người ở trong phòng này có thể thấy rất rõ người ra người vào tòa nhà Willoughby.
Mary Warley mời anh dùng trà, song anh từ chối với lý do là anh vừa uống xong.
- À, phải. Y tá Bates, anh là bạn cô ta, phải vậy không?
- Vâng. Cô ấy kể về tôi với cô Morgan, và cô Morgan nói rằng cô ấy muốn tôi đến chơi.
- Một nữ y tá tuyệt vời - Mary nói - Anh biết cô ấy đã lâu chưa?
- Dạ, khoảng năm hay sáu năm gì đó.
Đang thăm dò đây, Robert nghĩ, và anh quyết định thật lịch sự, nhã nhặn nhưng không để bà ta có thể tìm hiểu thêm bất cứ điều gì. Anh có cảm giác rằng mỗi lúc, anh càng tin chắc hơn là bà ta hoặc là có trách nhiệm, hoặc là thông đồng với ai đó, đang cố gắng để tách anh ra khỏi tòa nhà này. Chắc chắn là một trong số những người này đã gọi điện bảo anh nàng đến cùng lúc. Lão chồng với khuôn mặt đỏ lựng chỉ là một lão già ngốc nghếch; ở đây, trong căn phòng này mới là đầu xỏ. Hiện giờ bà ta đang ra sức tỏ ra thân thiện, nhưng anh thấy không hề có một chút tình cảm nào với bà ta.
Tội nghiệp Rosamund. Không nghi ngờ gì nữa khi Jane nói rằng nàng thật cô đơn và thiếu thốn tình cảm, dù sống trên cả đống của cải. Một bà cô lạnh lùng, lãnh đạm và một ông anh họ thật đáng kinh hoàng. Việc nàng sống giữa lòng tốt vô danh của một bệnh viện hay một nhà dưỡng bệnh nào đó có lẽ còn tốt hơn chăng? Nhưng hình như nàng yêu ngôi nhà của mình và không nỡ rời xa nó. Lần sau gặp nhau họ sẽ nói về điều này, và về tuổi thơ của nàng. Nàng vẫn còn nợ anh đôi điều bí mật để đáp lại việc anh đã vứt bỏ vỏ bọc của mình trước nàng và vì chỉ riêng nàng thôi.
- Anh có chuyên môn về y không? - Mary Warley hỏi.
- Không, tôi là giáo viên văn học Anh.
Không biết vì lý do gì, điều này có vẻ làm an lòng bà
- Rosamund đã có bằng về lịch sử - bà ta nói - nó đã có bằng đại học hạng nhì và muốn làm công tác nghiên cứu, nhưng vừa lúc đó thì bắt đầu ốm. Thỉnh thoảng tôi cứ nghĩ là bệnh của nó trầm trọng thêm là do bị xốc từ cái chết của mẹ nó đấy. Bà ấy uống thuốc quá liều. Người ta bảo đó là tai nạn, nhưng tất nhiên...
Bà ta nhún vai và bỏ lửng câu nói. Tự sát chứ gì, Robert nghĩ, và tự hỏi không biết Jane có biết điều này không. Nếu biết, chắc cô sẽ không nghi ngờ gì về việc liệu của cải có mang lại cho ta hạnh phúc không?
- Tôi rất lấy làm tiếc - anh thì thầm.
- Và giờ thì - Mary nói - ở một khía cạnh nào đó, chúng tôi thực sự là một gia đình bi thảm, anh Fenniman ạ.
Robert không thể nghĩ ra được điều gì để nói thêm. Căn phòng bắt đầu làm anh cảm thấy bức bốì và câu chuyện của Mary Warley làm cho anh khó chịu. Anh nóng lòng muốn ra ngoài, đi tản bộ ngang qua Heath và nghĩ về Rosamund, để tâm trí ôn đi ôn lại những giờ phút ban đầu khủng khiếp và kỳ diệu đó.
- Bây giờ ngoài việc truyền máu thì còn phải làm thêm chút ít nữa cho nó - Mary tiếp tục - Nó phải đến bệnh viện luôn để làm những việc đó, và cả thuốc giảm đau nữa. Đau thì tất nhiên là đau rồi, nhưng cũng may là còn chưa đến nỗi nào. Đương nhiên là phải dùng thuốc an thần nếu cần. Bác sỹ Milton vẫn chưa đề nghị thực hiện cấy ghép tủy, nhưng có một loại thuốc mới chống bệnh máu trắng mà cháu tôi phải đồng ý sử dụng, và điều này có nghĩa là phải tiêm hàng ngày.
Tại sao bà ta lại kể cho mình điều này, Robert tự hỏi. Có phải là để anh phải ý thức được sự thật về căn bệnh vô phương cứu chữa của Rosamund? Có phải là để anh thấy nàng chỉ đơn thuần là một con bệnh chứ không phải là một phụ nữ hiếm có và xinh đẹp?
- Tôi nói vậy - Mary nói như thể đọc được ý nghĩ của anh - để anh đừng nghĩ là chúng tôi quá thành kiến và khó tính khi chúng tôi cố để nó không bị mệt mỏi do khách đến chơi. Nó quá yếu đuối đến mức không thể tự bảo vệ mình nên chúng tôi phải làm điều này giúp nó.
- Tôi rất hiểu - Robert nói - Và tôi hứa là lần sau đến tôi sẽ không ở chơi quá lâu. Y tá có thể nhắc nhở tôi nếu tôi ở quá thời gian - anh nói thêm với giọng nhẹ nhàng một cách kìm nén.
- Cô ta phải làm thế - bà ta trả lời giọng nghiêm nghị - nhưng đôi khi tôi tự hỏi... Tôi không hề phê phán bạn anh chút nào đâu, anh Fenniman ạ. Như tôi đã nói, tôi nghĩ cô ấy là một y tá giỏi, một người thông linh và sôi nổi. Thật sự là cô ấy đã làm cho cháu tôi vui. Nhưng có lẽ nếu quá sôi nổi thì hơi nguy hiểm - nhất là khi bệnh nhân còn quá yếu - anh có hiểu ý tôi không?
Phải, Robert dứt khoát nghĩ, tôi hiểu ý bà: bà muốn tống khứ được Jane đi chứ gì. Anh nói lớn: “Tôi sẽ nói với cô ấy là bà đang lo lắng về điểu đó, được chứ ạ?”
- Xin hãy tế nhị một chút - Mary Warley cầu khẩn - Tôi không muốn làm cô ấy buồn. Cô ấy là một y tá rất tuyệt và cháu tôi rất thích cô ấy.
Sau một vài nhận xét tán dương về Jane, cuối cùng anh được giải thoát và đi dạo trên bờ Heath trong nắng chiều xuân. Nhưng anh đã không như mình dự định, đột nhiên bỗng mất tự chủ và thấy mình chỉ nghĩ về Rosamund thôi thay vì phải nghĩ về ông bà Warley, tay anh trai John và một số người khác sống ở tòa nhà Willoughby. Dường như anh cảm nhận được bầu không khí đầy đe dọa, có cái gì đó gần giống như tai họa đang lẩn quất quanh đây. Và điều đó không chỉ vì cái chết đang đến của cô gái này.
Tai họa? Đe dọa? Điều đó ý nói đến sự nguy hiểm. Nhưng ai là người đang bị nguy hiểm nếu không phải là bản thân Rosamund? Điều này hoàn toàn rõ ràng trong bất kỳ trưòng hợp nào. Rosamund đang chết. Có thể ai đó đang bố trí để thúc đẩy cái chết đến với nàng nhanh hơn.
Không thể. Những người mong được thừa hưởng gia tài của nàng không phải đợi lâu nữa. Và chắc là nàng đã quyết định làm gì với số gia tài đó từ lâu rồi. Và khi đã có quyết định, nàng sẽ thực hiện quyết định của mình. Trên thế giới này, nếu có, Rosamund sẽ là người cuối cùng cảm thấy hài lòng nếu gây ra đau khổ cho bạn bè và những ngươi thân bằng cách loại họ ra khỏi chúc thư của nàng.
Mặt khác, nếu ai đó đang làm nàng tổn thương một cách sâu sắc thì sao. Có phải Jane đã có bằng chứng là có thể Rosamund đang gặp nguy hiểm không?
Bất ngờ Robert phát hiện ra rằng anh không hề có chút mong muốn nào nói chuyện với Jane về Rosamund. Có lẽ cô hiểu tại sao anh không muốn. Đôi lúc Jane có thể mẫn cảm một cách đáng ngạc nhiên. Đó là tại sao mà rất lạ là anh không bao giờ cảm giác có thể để cô thấy được toàn bộ chiều sâu nỗi đau của riêng mình, nhưng Rosamund thì ngược lại.
Lòng thương cảm vô bờ chăng. Đó có phải là điều nàng có – một tính cách rất hiếm, có lẽ chỉ có thánh, hay những ai từng trải qua một khủng hoảng lớn lao trong đời, mới có thể đạt tới được. Robert đi đi lại lại xuôi theo nhưng con đường cát bụi đến chỗ có bóng mát, nơi những ngọn cỏ còn đẫm mưa đêm, sau đó trèo lên sườn đồi đến nơi mà từ đó anh có thể nhìn xuống thấy toàn cảnh London.
Đến đó anh dừng lại. Cuối cùng thì cái cảm giác về sự đe dọa và tội ác ám ảnh anh cũng tan biến. Đầu óc thoải mái tràn ngập hơi ấm lạ lùng bởi đôi mắt và giọng nói của Rosamund, từng ngón tay nàng chạm vào tóc anh. Cảm giác êm dịu và vết thương được chữa lành giải thoát anh khỏi sự căng thẳng do nỗi đau và sự sợ hãi gây ra cho anh trong những năm qua. Thật kỳ diệu: một mình ở trên cao này, khi mà thành phố London ở mãi tận phía xa, và chỉ có một vài người đi tản bộ qua, không chú ý gì đến anh, anh tự do thưởng thức tâm trạng ấy một cách thật trọn vẹn.
Nhưng nàng sắp chết, một giọng nói dường như không phải của anh.
Ta biết, anh trả lời; ta đã biết tất cả từ lâu rồi.
Mi biết điều đó chỉ bằng trí óc, giọng nói đó trở lại; mi đâu có cảm nhận điều đó bằng con tim của ngươi vì điều đó với mi có nghĩa gì đâu. Giờ thì điều đó có đấy.
- Nhưng nàng không chết được! - Robert không biết rằng mình đã gào toáng lên - Ta cần nàng. Ta yêu nàng. Nàng không chết được!
Anh cảm thấy một giọt nước rớt trên mặt mình, rồi một giọt, một giọt nữa. Anh đã không thấy rằng những đám mây xám đang cụm lại sau đồi trong khi phía trước anh, những tòa nhà phía xa vẫn đang lấp lánh trong ánh chiều tà.
Mưa xối xả. Lúc đầu anh chạy, bản năng ban sơ thôi thúc anh tìm một mái nhà. Chẳng bao lâu cả người anh ưót đẫm đến mức anh chẳng thèm quan tâm đến việc tìm kiếm nơi trú mưa nữa. Anh vẫn tiếp tục rảo bước cho đến khi tới một con phố có tuyến ô tô buýt. Vối anh lúc này việc đang ở đâu hay đi về đâu không còn quan trọng nữa.
Song bản năng về nhà vẫn thôi thúc trong anh vì một giờ sau đó, Jane - đã đi làm về một lúc lâu, ra mở cửa và kêu toáng lên một cách vừa nhẹ nhõm, vừa hãi hùng.
- Robert! Ơn Chúa anh đã về. Em đang lo sắp chết vì không biết tìm anh ở đâu đây. Cả người anh ướt đẫm rồi này, còn run như cầy sấy nữa chứ. Đến viêm phổi mất thôi.
Cô lau khô người cho anh, cho anh uống thuốc, rối rít chăm sóc anh mà không hề hỏi anh đã đi đâu. Còn anh thực hiện theo tất cả những gì cô bảo, cảm ơn và xin lỗi cô mà không hề nói cho cô biết mình đã làm gì sau khi họ chia tay ở tòa nhà Willoughby mấy giờ trước đó.
Và suốt buổi tốì hôm đó, họ không nói bất cứ lời nào về Rosamund.