Số lần đọc/download: 1644 / 28
Cập nhật: 2017-05-19 13:25:25 +0700
Chương 5
C
hiêm nói bâng quơ và giọng của anh nghe cũng buồn. Dường như cảm nhận được điều đó Đông nhẹ thở dài. Tự dưng cô cảm thấy buồn như bị mất mát một điều gì đó. Cô cũng biết mình với người ngồi bên cạnh ở vào thế đối nghịch nhau. Ngày nào đó không xa, cô, vì nhiệm vụ có thể nổ súng vào Chiêm cũng như anh, sẽ nhắm bắn vào cô. Tuy nhiên cứ mỗi lần gặp nhau, cô lại cảm thấy thêm chút vấn vương khuôn mặt của người ngồi bên cạnh. Vấn vương không nhiều lắm, một chút xíu thôi; nhưng cũng đủ làm cho cô phải thức giấc nửa đêm hoặc trằn trọc trong bóng tối. Cô đã được mặt trận dạy dỗ, phải gạt bỏ tình cảm cá nhân để phục vụ cho tập thể, cho lý tưởng giải phóng dân tộc. Cô đã làm điều đó hơn một năm rồi. Cho tới khi gặp Chiêm, cô mới biết thứ tình cảm mà mặt trận dạy phải quên đi vẫn nằm sâu trong góc cạnh nào đó của tâm hồn và bây giờ nó đang thức dậy. Nó đang đòi cái quyền của nó. Nó thúc đẩy cô phải sống thực với chính mình.
Chiếc xe đò từ từ dừng lại nơi ngã ba Lương Hòa. Đông quay nhìn Chiêm như nói lời từ giã rồi lặng lẽ xuống xe sau khi đưa tiền cho lơ xe.
Không biết nghĩ sao Chiêm cũng trả tiền rồi xuống xe. Tuy thắc mắc song Đông im lặng không lên tiếng. Đúng ra cô muốn hỏi song ngại người ta biết nên nín lặng. Đợi cho chiếc xe đò lăn bánh, cô ta mới quay nhìn Chiêm.
- Ông xuống đây làm gì dậy?
Chiêm chưa kịp trả lời, cô ta tiếp nhanh.
Giọng nói của cô ta chứa chút thân ái và cợt đùa.
- Ở Lương Hòa hổng có trường cho ông dạy đâu...
Bật lên tiếng cười vui thích, Chiêm thong thả kể lại cho Đông nghe, ba ngày trước vì sợ bị du kích xét hỏi, anh mới giấu khẩu súng và giấy tờ tùy thân vào bụi cỏ bên đường. Bây giờ trên đường trở về anh tính xuống xe ở ngã ba để lấy lại khẩu súng và giấy tờ. Nghe xong, dù không tỏ ra cử chỉ nào song trong lòng Đông có chút thất vọng. Cô tưởng ông lính xuống xe vì mình.
Dường như hiểu được tâm tình của Đông, Chiêm cười giơ tay chỉ vào rặng trâm bầu.
- Với lại tôi muốn vào trong kia... Chỗ rặng trâm bầu...
- Chi vậy?
Đông hỏi gọn. Chiêm quay nhìn vào mặt cô gái trong lúc trả lời.
- Gặp cô thợ may để nhờ cổ may dùm bộ quần áo...
Nở nụ cười vui vẻ, Đông nói lảng.
- Để tôi phụ với ông kiếm giấy tờ...
Hai người đi dài dài theo con đường cỏ cao mọc tràn lan.
- Tôi nghĩ chỗ này...
Dừng lại Chiêm chỉ vào bụi cỏ cao và rậm rạp. Hai người lui cui vạch cỏ. Nhìn thấy khẩu súng dằn lên trên cái bóp da, Đông cầm lấy.
Ngần ngừ giây lát cô cười đưa cho Chiêm xong im lặng trở lại ngã ba. Chiêm đi sau. Gió đồng thổi mạnh làm chiếc quần vải dán sát vào da thịt lộ ra những đường cong của cặp giò thon dài. Có lẽ biết Chiêm đang đi sau ngắm nghía nên bước chân của Đông hơi luống cuống. Cô đi chậm lại cố tình để cho Chiêm ngang hàng với mình. Hai người dừng tại ngã ba nhìn con đường làng màu nâu sẫm. Họ im lặng đứng cạnh nhau.
Có thể họ không biết nói gì. Có thể họ có nhiều điều để nói song chưa tiện nói ra. Có thể sự không nói có nghĩa nhiều hơn nói với nhau. Có thể họ chỉ cần đứng cạnh nhau. Được đứng cạnh nhau quá đủ cho họ. Thật lâu Đông mới thỏ thẻ.
- Tôi đi về...
Chiêm gật đầu nhìn theo dáng đi của Đông.
Được mấy bước cô quay lại nhìn rồi cúi đầu lầm lủi bước đi trên con đường cỏ mọc lún phún.
Không biết nghĩ sao Chiêm lại bước đi theo.
- Ông đi đâu vậy?
- Vào rặng trâm bầu...
- Chi vậy?
Chiêm thở khì.
- Tôi nhớ rặng trâm bầu với cô thợ may của tôi...
Đông mỉm cười.
- Thôi ông đi về đi... Vào đó nguy hiểm lắm...
Gật gật đầu, Chiêm nói nhỏ.
- Mai mốt mình gặp lại nữa nghen...
- Tôi hổng có hứa...
- Nếu vậy thời tôi đi vào rặng trâm bầu. Cô Đông hứa tôi mới đi về...
Đông bặm môi của mình mạnh tới độ cô cảm thấy rát buốt. Chỉ có hai tiếng thoát ra song phải khó khăn lắm cô mới nói được.
- Tôi hứa...
- Chừng nào?
- Hai tuần nữa...
- Cám ơn cô Đông...
Mỉm cười Chiêm quay lưng đi trở lại ngã ba.
Ngoái đầu nhìn theo dáng đi của Chiêm, Đông thở dài buồn bã. Dù đã hứa song cô tự hỏi mình có nên gặp lại Chiêm lần nữa không. Tự thâm tâm cô muốn bởi vì ở bên cạnh anh, cô có được những phút giây thoải mái không tìm thấy ở các đồng chí du kích của mình. Chiêm biết cách nói chuyện. Anh nói ra nhiều điều cô đã nghĩ và cũng thật nhiều điều cô chỉ mơ hồ cảm nhận.
Anh nói ra những điều mà cô muốn được nghe.
Đó là thứ tình tự hồn nhiên, chân thật xuất phát từ lòng người chứ không phải những giáo điều, lý luận, chủ nghĩa, đảng cương đầy sắt máu hoặc khô khan. Mấy thứ đó, nghe quá nhiều cô đâm ra chán và cảm thấy vô nghĩa. Ngoài ra anh còn có sự hiểu biết, thông cảm và độ lượng.
Sau khi được thả ra cô nghĩ hoài câu nói " Chẳng thà tha lầm còn hơn bắt lầm..." của anh.
Nó trái ngược hoàn toàn với câu " chẳng thà bắt lầm còn hơn tha lầm..." mà cô đã được mặt trận dạy dỗ. Cô thầm cám ơn sự tha lầm của anh, bởi vì nếu anh không tha lầm thời giờ này cô đã nằm nghỉ mát trong nhà giam của tỉnh. Ngoái đầu lại cô nhìn lần nữa. Dù khá xa cô cũng thấy được bóng ông thầy giáo giả mạo đang đứng nơi ngã ba chờ đón xe về Giồng Trôm. Mỉm cười cô lẩm bẩm: " Giả gì hổng giả lại giả thầy giáo...
ngộ ghê...". Cô lắc đầu mỉm cười khi nghe cái giọng ồ ồ như vịt xiêm trống của ông lính theo cơn gió đồng bay vào chỗ mình đang đi. "Dao phay kề cổ, máu đổ tôi không màng... Chết tôi, tôi chịu chớ buông nàng tôi hổng muốn buông...
mà nắm luôn... hò ơ hò..." Bật lên tiếng cười, Đông tất tả bước khi thấy năm ba bóng người mặc bà ba đen thấp thoáng trong khu vườn dừa âm u.
rừng mà các toán biệt kích dùng, mà là dao bay tương tự như phi kiếm hoặc phi đao của thời xa xưa. Cán dao làm bằng sừng trâu được tôi lửa năm lần, còn lưỡi dao lấy từ chất thép của nhíp xe đò được nung rèn, mài dũa thành ra mỏng tựa lá lúa và bén đứt xương luôn.
Nấp sau thân cây dừa tơ Tư Chum từ từ đứng dậy. Sao đêm sáng mờ mờ soi bóng người đứng xa chừng mươi bước. Tay chơi dao trội nhất của quận Giồng Trôm vẩy tay. Lưỡi dao xẹt ra ghim ngay tim kẻ địch sâu lút cán. Tên bảo vệ nấc tiếng nhỏ chệnh choạng lùi lại cùng lúc Tư Chum nhào tới như con báo chụp mồi. Kẻ địch gục chết trong tay y không kịp lên tiếng báo động. Tiếng ằng ặc vang lên báo cho Chín Được biết lính của mình đã diệt gọn kẻ địch đang canh gác.
- Xong rồi anh Chín...
Tư Chum nói nhỏ vào tai cấp chỉ huy. Chín Được đi chính giữa, Điềm bên phải và Bi bên trái; ba toán thám kích âm thầm xâm nhập vào nhà của Sáu Lồng, bí thư xã ủy Lương Hòa. Họ hành động rất cẩn thận vì biết nếu bị bể, họ sẽ bị bao vây và truy đuổi bởi một đại đội chủ lực và trung đội du kích thuộc đường quen lối hơn họ. Muốn bắt được tên bí thư huyện ủy họ phải lợi dụng bóng tối cộng với sự bất ngờ và hành động không vội vàng, hấp tấp. Một sơ hở hoặc sai lầm sẽ đưa tới cái chết không phải của một người mà luôn cả toán.
Nép mình sau thân cây dừa, Chín Được và Tư Chum nhìn đăm đăm ngôi nhà thắp đèn sang sáng nằm trơ vơ một mình bao quanh bởi những ngọn cây đen mờ.
- Nhà của thằng Sáu Lồng đó anh Chín...
Đực thì thầm. Vị toán phó toán thám kích của chi khu Giồng Trôm ra lệnh gọn.
- Để tao dô cửa trước. Thằng Điềm dô cửa sau. Thằng Bi coi chừng đám bảo vệ. Khi mình rút, thằng Điềm đi trước... Thằng Bi rút sau...
Tao với thằng Đực và Tư Chum vào bắt tay Năm Chơi...
Tư Chum cười lặng lẽ khi nghe Chín Được xài hai tiếng " bắt tay " của Chiêm. Nép mình bên hàng rào dâm bụt, Chín Được chăm chú nhìn bóng đen đang đi đi lại lại trước ngôi nhà thắp đèn sang sáng. Đó là tên bảo vệ gác nhà của Sáu Lồng. Phải triệt hắn một cách gọn gàng và êm thắm thời y và hai đàn em mới có thể xâm nhập vào nhà được.
- Mày tính sao Đực?
- Để tôi tính nó...
Qua ánh sao mờ mờ Chín Được mỉm cười khi thấy người lính thám kích của mình giở đồ chơi.
Đó là cái ống trúc dài độ năm tấc. Đực nổi danh hai quận Giồng Trôm và Ba Tri bằng biệt tài thổi ống trúc từ lúc còn nhỏ xuyên qua ông già tía của anh ta tên Ba Phù. Tài nghệ không phải tự nhiên mà có được. Đó là sự luyện tập lâu dài và khó nhọc. Muốn thổi được ống trúc trước nhất phải tập thở để có làn hơi cực mạnh. Bẫm sinh đã có làn hơi mạnh rồi dưới sự chỉ dạy của ông già tía và sự tập luyện nên năm hai mươi tuổi, Đực có được làn hơi cực mạnh. Anh từng chứng kiến Đực thổi ống trúc bằng đạn đất sét giết chết con chim cu đậu trên ngọn cây sao cao hai ba chục thước. Anh ta còn đi xa hơn bằng cách thổi đinh độc. Mũi đinh cũng như chất độc bôi trên mũi đinh được chế biến theo cách thức riêng biệt chỉ cần chảy máu thôi đủ khiến cho người ta mê man liền.
Phù... Tiếng động khẽ vang lên từ ống trúc.
Tên bảo vệ lảo đảo mấy cái. Tư Chum chồm lên như con báo vồ mồi. Lưỡi dao găm cắm vào ngực nạn nhân sâu lút cán.
- Xong rồi anh Chín...
Tư Chum thì thầm. Ra lệnh cho Tư Chum thủ khẩu AK giả làm bảo vệ đứng canh, Chín Được khều Đực bò dần dần tới cửa. Nép mình bên vách lá anh đưa mắt nhìn vào. Ba người ngồi quanh chiếc bàn hình chữ nhật đóng bằng cây.
Tiếng nói chuyện thì thào văng vẳng. Giọng nói nhỏ rức của Đực rót vào tai vị toán phó toán thám kích của chi khu Giồng Trôm.
- Anh biết mặt Năm Chơi?
Chăm chú nhìn năm người trong nhà giây lát, Chín Được rắn giọng.
- Nó ngồi đầu bàn... quấn khăn rằn...
Ngưng lại giây lát anh nói gọn.
- Mày mần một, tao mần một... Để Năm Chơi cho tao... Dô...
Tiếng " dô " vừa dứt, Chín Được đạp bung cửa bước vào nhà.
- Ngồi im... Đứa nào lạng quạng tao bắn nát đầu...
Ba người trong nhà nín khe không có cử chỉ phản kháng nào. Nháy mắt ra hiệu cho Đực ghìm súng canh, Chín Được bước tới cạnh chỗ Năm Chơi đang ngồi. Báng súng M16 nện đúng vào màng tang của tên bí thư huyện ủy huyện Giồng Trôm. Năm Chơi gục xuống. Xốc lấy hắn, Chín Được nói gọn.
- Tao đi trước... Mày đi sau...
- Mình làm gì với hai thằng này?
Đực lên tiếng hỏi. Chín Được cười hực.
- Mày muốn làm gì cũng được...
Dứt lời anh ta bước nhanh ra cửa. Đực ghìm khẩu AK trong lúc mắt không rời hai người đàn ông đang ngồi.
- Mày là thằng Đực con ông Tám Dứt phải hông?
Đực cau mày khi nghe câu hỏi của người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên trái. Bị nhận diện anh không thể để cho hai người này sống sót được.
Tuy nhiên nếu nổ súng tức làm bể cuộc đột kích thời cả toán cũng khó mà thoát chạy được.
Đang phân vân chưa biết tính sao anh ta nghe tiếng súng nổ vang vang. Cả mừng anh ta miết cò, nướng hết băng đạn vào hai người đang ngồi. Muốn chắc ăn khi vừa lùi ra tới cửa anh ta rút ra trái M26 liệng vào trong nhà. Tiếng nổ chát chúa vang lên. Đất cát bay rào rào.
- Anh Chín...
Đực kêu lớn khi thấy bóng người quen quen.
Chín Được nói nhanh.
- Tao đây... Mình dọt đi...
Trao Năm Chơi cho Đực, Chín Được lẹ bước theo Tư Chum đang đi như chạy trong lúc Điềm cùng lính mở đường rút lui về hướng của Chiêm.
Đang ghìm súng sau gốc dừa chờ đợi chợt nghe tiếng súng nổ, Chiêm buột miệng.
- Bể rồi...
Quay sang Chuột Lắc, anh nói lớn.
- Mày gọi máy về chi khu báo cáo. Có gì mình nhờ gà cồ của quận gáy chận để mình rút...
Tiếng súng nổ rền ở hướng tây. Đạn bay trong vườn dừa tạo ra âm thanh rền rền.
- Châu Bình... Châu Bình đây Anh Chín...
Nghe rõ trả lời...
Nghe Chín Được gọi mình, Chiêm chụp lấy ống liên hợp.
- Châu Bình nghe Anh Chín...
- Tôi trên đường về nhà... Nghe rõ trả lời...
- Châu Bình nhận rõ... Anh có mang đồ chơi về cho bả không?
Chiêm nghe Chín Được cười khằng khặc trong máy.
- Có... Đồ chơi của bà xã tui đang khò...
Được tin Chín Được đang chạy về hướng của mình, Chiêm ra lệnh cho lính chuẩn bị. Lát sau bóng người xuất hiện. Chín Được cùng toán lính chạy ào qua mặt Chiêm một đỗi xa xa mới nằm lại làm chốt cản cho đồng đội rút lui. Tiếng súng nổ dữ dội hơn cùng với bóng áo đen xuất hiện mập mờ sau những thân cây dừa. Đạn lửa bay đầy trời, ghim vào thân cây ngay chỗ anh nấp nghe bựt bựt. Biết mình bị cô Đông và đám lính tóc dài ví quánh, Chiêm ra lịnh cho lính im lặng chém vè đồng thời gọi máy về chi khu xin cà nông bắn chận đường du kích. Nhờ vậy anh với toán thám kích rút ra lộ đá an toàn nằm chờ tới sáng mới có xe nhà binh ở quận lên đón về.