Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
5. Bà Chủ
K
hông thể ở lại nơi đã xảy ra tai họa, Cún Bụi nghĩ bụng. Phải đi thôi. Nhưng cùng lúc, nó tự nhủ: “Mình sẽ không bao giờ còn được sung sướng như ở đây nữa”.
Tất cả bạn bè tụ tập quanh Cún Bụi . Không ai nói gì, để mặc cho nó khóc. Họ đến, đó mới là điều quan trọng. Bọn xe ben sau khi hoàn thành công việc đã rời bãi rác. Giữa bầu không khí im phăng phắc chỉ nghe tiếng nức nở của Cún Bụi . Phía trên bãi rác, một đoàn tàu đang chạy ngang qua, rúc một hồi còi dài lê thê than vãn. Vừa khóc, Cún Bụi vừa tự hỏi: “ Tại sao chị ấy lại nhắc với mình về thành phố nhỉ?” Từ ngày gặp Mõm Đen, nó chỉ nghe chị thoảng nhắc đến thành phố hai, ba lần gì đấy, mà không kể chi tiết bao giờ. Một hôm nó hỏi chị:
-Chị đã ra thành phố rồi à?
-Ừ, đã ra rồi.
Im lặng.
-Ở đấy thích chứ?
-Ở đâu cũng thế thôi. Có cái tốt lẫn cái xấu.
Im lặng.
-Thế tại sao chị không ở luôn đấy mà lại đến bãi rác này?
Mõm Đen có vẻ ngập ngừng, hai mắt như tối lại. Rồi trả lời bằng một câu khá lạ lùng:
-Bởi vì bà chủ trước đây của chị thường bảo: “Người ta không thể cùng lúc vừa là mình bây giờ, vừa là mình trước kia.”
Ban đầu, Cún Bụi cố moi óc nghĩ, nhưng nó vẫn không hiểu. Rồi nó hỏi Mõm Đen:
-Chị đã có một bà chủ?
-Có. Trước đây chị có một bà chủ.
-Bà ta thế nào? Tốt chứ?
Mõm đen im lặng một lúc lâu trước khi trả lời bằng một giọng hoàn toàn xa lạ, một giọng chất chứa nhiều kỷ niệm, dịu dàng, bí ẩn, đồng lõa, ngưỡng mộ, bi lụy và một mớ các thứ khác đan xen:
-Rất tốt!
Rồi Mõm Đen nói thêm với vẻ đầy tự hào:
-Chính chị đã thuần hóa được bà ấy đấy…
Có lẽ vì thế mà trước khi chết, Mõm Đen đã đem chuyện thành phố nói với Cún Bụi . Để nó ra đó tìm một bà chủ và sống bên cạnh bà ấy suốt đời. Nó đảo mắt một vòng nhìn khắp bãi rác, tất cả những đứa bạn đồng loại đều có mặt. Thực chẳng sáng sủa gì với những cái tai sứt, những đôi chân quặt quẹo, những mảng da trụi lông, những cặp mắt sưng vù, từng đàn chấy rận hớn hở nhảy tanh tách dưới ánh nắng, và nhất là vẻ cô đơn trong mắt bọn chúng. Nó hứa:
-Được rồi, Mõm Đen ạ. Em sẽ ra thành phố, và em sẽ tìm ra một bà chủ.
Vì thế không ai ngạc nhiên khi Cún Bụi từ giã bạn bè, trèo qua ngọn đồi trên bãi rác, dấn bước vào con đường có rặng tiêu huyền mà không quay đầu nhìn lại tới một lần. Nó bước đi, nước mắt rơi lã chã, nhưng kiên quyết không quay nhìn lại.
Dạo trước Mõm Đen dằn vặt:
-Khi đã quyết định rồi, ta chỉ có tiến lên chứ không được lùi lại.
Chị còn nói rõ:
-Đối với loài chó bọn ta, do dự là kẻ thù tai hại nhất!