Số lần đọc/download: 2734 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:10:57 +0700
Chương 6
- B
ích Thu sốt ruột nhìn đồng hồ. Đã trễ mười lăm phút rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Hồ Nhựt. Hay gã muốn chơi trò cho mình leo cây đây? Bích Thu bực bội, toan bỏ về. Nhưng rồi cô biết mình leo lên lưng ngựa lần này nếu cỡi không xong thì sẽ bị nó đá, hay hất quăng cho tơi tả mà thôi. Đã thế thì Bích Thu không thể dừng lại nừa rồi. Một phần cô tin vào khả năng và bản lĩnh của mình nữa.
- Hồ Nhựt xuất hiện. Hôm nay hắn thật trẻ trung đơn giản trong chiếc áo sơ mi sọc nhuyễn, và chiếc quần tây màu xám tro. Bích Thu nhìn sững gã giang hồ "ma cô'' thứ thiệt này.
- Hồ Nhựt điềm nhiên lên tiếng:
- Sao, ngạc nhiên hả cưng? Có phải trông anh hôm nay khá đẹp trai và chững chạc không nào?
- Bích Thu không chối cãi, cô gật nhẹ. Hồ Nhựt nói luôn:
- ''Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy'' mà.
- Bích Thu đùa:
- Vậy hôm nay đi với em là phật hay ma vậy?
- Nheo nheo mắt, Hồ Nhựt hỏi:
- Em cho rằng mình là phật hay ma vậy hở?
- Cau đôi mày Bích Thu làm mặt giận, nàng không thèm trả lời.
- Hồ Nhựt vờ đùa:
- Cưng à. Đừng có giận nữa nè. Cưng của anh làm sao là phật là ma được.
- Cưng phải là tiên. Tiên nữ của lòng anh đó biết chưa.
- Bích Thu nguýt mắt:
- Anh đừng có trơ trẽn như vậy. Nghe anh nói mà tôi nổi ốc ác đầy cả người nè.
- Đặt tay lên đùi Bích Thu, Nhựt lớn giọng:
- Đâu, cho anh xem thử nghe.
- Quỷ tha ma bắt anh đi Hồ Nhựt. Anh nghiêm chỉnh có được không?
- Nghiêm chỉnh thế nào khi em cứ như miếng mồi ngon trước mắt.
- Không đùa nữa. Nói chuyện Vũ Phong đi. Anh có chắc là anh ấy quay trở lại với con ả Hồng Thủy không?
- Tình cũ không rủ cũng tới mà em.
- Giống như chúng ta vậy.
- Nè! Anh đừng có ví von kiểu đó nghen.
- Bích Thu tỏ vẻ giận dữ. Rồi cô lầm bầm một mình.
- Tại sao lại như thế được chứ? Cô ta có cái gì quyến rũ hơn mình chứ.
- Hồ Nhựt vẫn tỉnh giọng chọc tức Bích Thu:
- Trâu già không ăn được cỏ non thì trở lại đám cỏ úa tàn cũng đúng thôi.
- Ê, anh nói gì chớ? Giờ phải tính sao hả Hồ Nhựt? Anh mau nghĩ ra cách gì đi. Em không thể để Hồng Thủy lấy lại trái tim Vũ Phong.
- Hồ Nhựt ranh mãnh:
- Em yêu hắn à? Nên nhớ anh là thằng biết ghen lắm nha.
- Bích Thu đổi giọng ngọt ngào:
- Anh đã biết em yêu điều gì ở Vũ Phong rồi mà Nhựt.
- Chính vì biết cho nên anh mới hợp tác với em. Song, anh chỉ nhắc nhở em mà thôi.
- Bích Thu xì dài:
- Hừ? Anh làm như tốt lành lắm. Anh chẳng qua cũng chỉ vì lợi dụng em, chớ điều anh quan tâm là cái gia tài đó thôi.
- Hồ Nhựt phì cười:
- ''Bà già gặp kẻ cắp'' thì có sao đâu. Nói vậy chứ đẩy em vào vòng tay nó, anh cũng đau lắm. Nhưng vì cuộc sống của chúng ta sau này, bồ hòn cũng phải ngậm. Bích Thu à! Em nhớ khôn khéo và ẵm cái gia tài ấy cho sớm sớm một chút nhé. Anh sẽ vái vong hồn con Yến Nhi phù hộ cho em.
- Bích Thu giãy lên:
- Í! Anh đừng nói giỡn kiểu đó nghen.
- Nghe ớn xương sống lắm đó.
- Ớn lạnh có anh ấp ủ cho.
- Bóng tối nhập nhoạng của ánh đèn mờ ảo trong quán không đủ để Bích Thu nhận rõ điều gì ở Hồ Nhựt cả. Cô không hay rằng Nhựt đã có chủ trước khi hẹn cô ở một nơi vắng vẻ này.
- Quả nhiên Hồ Nhựt đứng lên, kéo chiếc ghế của mình sát cạnh ghế cô, rồi vòng tay ôm gọn Bích Thu.
- Cô la khẽ:Ơ! ở đây là quán xá nha, đừng có ẩu đó ông tướng.
- Hồ Nhựt cười nham nhở:
- Quán nước cũng là quán trọ, cưng ạ. Vả lại, đến những chỗ này thì chẳng ai để ý đến ai đâu. Họ phải tận dụng thời gian mà. Có gì mà em phải e ngại.
- Bích Thu thoái thác:Nhưng dù sao cũng nên đề phòng anh ạ.
- Nếu có ai thấy chúng ta thì đi tong cái kế hoạch rồi. Không được sơ hở.
- Dù Bích Thu nói thế, nhưng ánh đèn lung linh huyền ảo đã tăng cho Hồ Nhựt cảm giác hưng phấn. Gã không thể nào cưỡng lại, nhìn sâu vào đôi mắt lúng luyến đẩy đưa, đôi môi cong cớn gợi mời của Bích Tnu thì Hồ Nhựt biết mình phải làm gì rồi. Giọng gã mát mẻ:
- Những chuyện đó không đáng phải lo đâu cưng à. Vấn đề trước mắt cần phải giải quyết đó là chúng ta phải biết tận hưởng, có phải không nè? Anh không chịu nổi nữa rồi cưng ơi. Bích Thu hốt hoảng:
- Ngay tại đây à? Hồ Nhựt! Anh đừng có ẩu nghen.
- Hồ Nhựt buông một tràng cười hô hố:
- Em làm như anh là loạl gì vậy? Anh đã đặt phòng sẵn rồi. Nào, đi với anh, đêm nay chúng ta sẽ phải ngất ngây.
- Một liều, ba bảy cũng liều. Bích Thu đã thấy điều đó rồi. Và cô biết mình không thể thoái thác, không thể trù trừ. Hơn nữa mục đích của cô là Vũ Phong lần cái gia tài đồ sộ kia. Nhất định sẽ thuộc về cô chớ không phải là Hồng Thủy. Tẩy chay được Hoàng Uyên khỏi tâm hồn Vũ Phong thì sao lại có thể để mất anh trong tay ả Hồng Thủy được chớ. Cô ả đã có tì vết như vậy rồi, lẽ nào Vũ Phong lại dễ dàng bỏ qua như vậy?
- Bích Thu! Anh yêu em... yêu nhiều lắm.
- Bây giờ thì Bích Thu không còn nghe gì nữa ngoài nhừng lời mơn trớn của Hồ Nhựt.
- Anh cúi xuống tìm môi cô với những nụ hôn dài đắm đuối. Ban đầu là những lời vuốt ve êm ái để rồi dần dần Bích Thu đã thấy mình mềm nhũn, tan ra theo đôi bàn tay vuốt ve táo bạo ấy Hồ Nhựt đã khéo léo đưa Bích Thu chìm vào cơn sóng tình dữ dội...
- Chải sơ lại mái tóc, rồi Hoàng Uyên ung dung từng bước xuống cầu thang. Nhưng bước chân Uyên khựng lại ngay, và tai như cố nghểnh lên để nghe cho kỹ giọng nói ấy. Bất giác nàng lẩm bẩm:
- Lẽ nào... Lẽ nào...
- Hoàng Uyên như chôn chân tại chỗ bởi những lời đối đáp rõ mồn một ở phòng khách.
- Giọng ông Hoàng rất ư là hồ hởi:
- Được bác tin cháu đấy Tiến Đạt. Bác sẵn sàng cho cháu cơ hội chuộc lỗi với con gái bác đó.
- Tiến Đạt xun xoe:
- Cháu hứa sẽ không phụ tấm lòng của bác. Còn đây là chút quà mọn mà ông
- Hưng Thịnh muốn kết thân tình với bác.
- Mọi việc cũng nhờ cháu cả. Đạt à, chuyện quà cáp sẽ làm bác áy náy.
- Mình à! Gọi Hoàng Uyên xuống đây tôi bảo.
- Hoàng Uyên không còn tâm trí để nghe lén cuộc đối đáp nữa. Chỉ đến khi nghe ba nàng nói đến tên thì nàng mới thôi hết ngỡ ngàng.
- Và không đợi mẹ phải mất công lên tiếng gọi, nàng đã cao giọng nói với Tiến Đạt:
- Mời anh hãy ra ngay! Ngôi nhà này không mong sự có mặt của anh đâu.
- Hoàng Uyên! Em đã hiểu lầm anh rồi.
- Tiến Đạt vẫn ngọt xớt như giữa nàng và anh vẫn còn mối quan hệ mật thiết vậy.
- Bà Bạch Cúc vội xen vô:
- Phải đó Uyên à. Tiến Đạt, đến đây với thiện ý tốt đẹp. Vả lại, con cũng nên nghe Đạt nói rõ sự việc. Con không nên có thái độ như vậy.
- Đôi mắt bồ câu xoe tròn ngơ ngác của Hoàng Uyên đã phải tối sầm lại. Nàng sững sờ nhìn mẹ, mà môi run lên nói không thành lời:
- Đến mẹ mà cũng có ý kiến như vậy à?
- Mẹ đồng tình, mẹ hoan nghinh anh ta đến sao?
- Hoàng Uyênông Hoàng rầy - Con không được hỗn hào với mẹ. Chuyện này đáng lẽ mấy bữa nay, ba mẹ nói cho con biết rồi.
- Nhưng ba nghĩ tình cảm giữa con và Tiến Đạt nên để nó nói với con sẽ hay hơn.
- Tình cảm ư? Ba ơi! Con đã không còn có chút cảm tình nào nừa cả. Tiến Đạt! Tôi mong anh thông suốt được lời tôi nói. Anh làm ơn đừng quấy rầy tôi.
- Uyên à? Hãy cho anh cơ hội giải thích.
- Hoàng Uyên bật cười:
- Giái thích ư? Giải thích vì sao mặt anh xanh mét khi nghe tôi phải ngồi xe lăn suốt đời? Hay xanh mét khi bị tôi phát hiện hai người đang làm cái trò bỉ ổi?
- Tiến Đạt chống chế:
- Sự việc lúc đó hoàn toàn không như em nghĩ đâu. Vả lại, tất cả là do Kim Chi đấy. Tại em không biết, chính cô ấy đã giăng bẫy tình ra trong lúc anh vì quá say, lý trí không còn làm chủ bản thân nên mới xảy ra.
- Hoàng Uyên tái xanh mặt mày vì tức giận, nhất là phải nghe nhừng lời trăng tráo cùng bộ mặt trơ trẽn của hắn ta.
- Nhếch môi, cô cười nhẹ:
- Tôi không muốn nghe anh nói xấu bạn tôi như vậy đâu. Thật ra thì tôi còn rất cám ơn Kim Chi, nhờ nớ cứu tôi thoát. nạn. Tiến Đạt à. Anh nên về đi tôi chẳng muốn ngó đến bộ mặt của anh nữa là nói đến việc tiếp chuyện.
- Tiến Đạt không tự ái. Đã thế, giọng anh vẫn ỉ ôi tha thiết:
- Hoàng Uyên ơi! Anh có lỗi với em, anh biết điều đó. Nên bây giờ nếu em muốn anh làm gì anh cũng chấp nhận, kể cả em bắt anh phải quỳ xuống chân em.
- Anh nói nghe buồn cười quá. Anh yếu hèn vậy sao?
- Vì yêu em. Chỉ có vì tình yêu anh mới hạ mình, mới có thể làm tất cả.
- Nhưng tôi thì không yêu anh đâu. Anh đừng đóng kịch nữa. Riêng tôi đã phạm sai lầm một lần rồi, tôi sẽ không để cho mình tiếp tục phạm nữa khi biết, đó là cái sai cần phải tránh.
- Ông Hoàng vội chen vô:
- Uyên à! Con đừng cố chấp quá như vậy.
- Tiến Đạt nó có yêu con thật tình mới chịu hạ mình trước con. Con cũng nên suy nghĩ lại. Đã làm người thì không ai tránh khỏi lỗi lầm, có chăng cũng do Kim Chi một phần. Nó đã lợi dụng tình thế thấy con tàn tật nên nó đã lợi dụng để quyến rũ Tiến Đạt. Con phải trách phường ''ăn cháo đá bát'' đó mới đúng.
- Ba! Ba mà cũng nói vậy sao? Con thật không hiểu anh ta đang giở trò gì đây? Nhưng trước mắt anh ta đã nắm nửa phần thắng vì đã mua chuộc được ba mẹ đó.
- Nói bậy!Ông Hoàng quát lên.
- Hoàng Uyên bậm hực:
- Ba mẹ ơi! Hai người tha cho con đi. Đừng bao giờ nói với con chuyện này nừa. Nếu như ba cứ muốn con lấy chồng thì con sẽ đồng ý.
- Là Quốc Trung cũng được, con sẽ làm vừa lòng ba. Nhưng Tiến Đạt thì dứt khoát là không. Con ghê tởm lòng dạ con người này rồi.
- Nói xong cô chạy ào ra cửa, để lại phòng khách, ba người đang ngượng ngập nhìn nhau.
- Tiến Đạt là người đầu tiên phá tan giây phút đó. Anh tỏ vẻ chẳng quan tâm lời lẽ nhục mạ phỉ báng của Hoàng Uyên tí nào cả:
- Đúng là mọi việc đều do con, nên nhất thời bắt, Hoàng Uyên chấp nhận cũng khó. Con xin hai bác cứ để từ từ, con sẽ cố gắng thuyết phục, năn nỉ Uyên. Còn việc làm ăn với Hưng Thịnh thì cứ tranh thủ gấp gấp. Bác cứ an tâm!
- Cám ơn con. Về việc này bác gái sẽ khuyên được con bé ngay. Tính nó có hơi bướng bỉnh cố chấp một chút thôi, chớ thật ra vẫn còn nông nổi, trẻ con lắm.
- Tiến Đạt giả lả:
- Vâng, con hiểu Hoàng Uyên mà.
- Tiến Đạt ra về bằng những bước chân thật nhẹ, nhưng lòng thì nặng nề vô cùng. Anh cố nuốt cục tức xuống. Chẳng qua chỉ vì đã nhận tiền của họ xài mà anh phải làm cho trót lọt thôi. Khi nuốt chửng được công ty ông Hoàng rồi, thì ông Hưng sẽ chi cho anh thêm một khoản tiền nữa.
- Hừm! Lúc ấy anh chỉ cần ngồi búng tay là các giai nhân đã đến ngồi trên đùi tha hồ mà Tiến Đạt này âu yếm vuốt ve, mà đi hoang trên đa thịt của các nàng. Còn em là gì mà phải tự cao thế chớ hở, cô em ngốc nghếch.
- Lầm lũi đếm những bươc chân in dài trên phố, Hoàng Uyên nghe lòng mình chơ vơ, hụt hẫng. Sự hụt hẫng chẳng khác nào những bước chân đi hãy còn ngượng ngập, chông chênh của cô vậy. Tại sao ba mẹ mình lại làm thế? Đầu óc Uyên cứ ong ong câu hỏi này mà không sao giải đáp nổi.
- Cô ơi! Mua giúp tôi vài tờ vé số đi.
- Tiếng rao mời của một người bán vé số làm Uyên khẽ giựt mình. Quay lại, nàng bắt gặp ngay người bán vé số tật nguyền. ''Cũng là chiếc xe lăn''. Có một, cái gì đó nghèn nghẹn nơi lồng ngực khi mắt Uyên khi chạm vào chiếc xe lăn. Nàng xót xa khi nghĩ đến chiếc xe lăn và chính mình hôm nào đã ngồi trên đó. Ôi! Thật là khủng khiếp. Nếu Hoàng Uyên rơi vào cảnh ngộ nghèo khó, phải vất vả bươn chải kiếm từng miếng cơm manh áo như họ? Vậy mà lúc đó nàng đã ngu xuẩn, khi không chịu đi chữa trị.
- Nếu không lên nhà dì Bạch Hồng, không tình cờ gặp Vũ Phong thì sao nhỉ? đến giờ này nàng vẫn sẽ...
- Hoàng Uyên không dám nghĩ tiếp, vội nhớ đến người bán vé số đang chờ cô mua giúp. Hoàng Uyên ngần ngừ. Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hề chú ý quan sát đến tờ vé số ra sao cả, chớ đừng nói đến việc mua.
- Nhưng nhìn người đàn ông khốn khổ đó, cô bỗng chạnh lòng. Lấy tờ hai chục ngàn đưa cho ông, Hoàng Uyên thật thà:
- Tôi giúp chú chớ không lấy vé số đâu.
- Người đàn ông khoảng trung niên, nhưng khuôn mặt đen đúa, sạm đi vì những ngày giong ruổi gió nắng, cất giọng thản nhiên:
- Tôi bán vé số, cô lấy vé số thì tôi mới nhận tiền. Nếu cô không muốn mua thì thôi, tôi không phải đệ tử của hội cái bang.
- Hoàng Uyên tái mặt..
- Cô tự trách mình thiếu suy nghĩ khi nói, hơn là trách người đàn ông nọ đã nói quá đáng.
- Cô đã từng căm ghé, sự thương hại, vậy mà cô lại biểu lộ sự thương hại, chính cô đã làm tổn thương đến người ta. Tuy giọng ông ta thản nhiên, nhưng có lẽ ông ta đang vô cùng khó chịu đây. Uyên vội dịu giọng:
- Tôi xin lỗi chú. Tôi không có ý gì đâu, chẳng qua vì tôi chưa từng mua vé số bao giờ cả. Tôi không biết dò như thế nào nữa, cho nên.
- Cũng không có gì đâu. Tại bữa nay ế quá, rồi lại thấy cô đứng đây lâu rồi, tôi mời thế thôi.
- Và ông toan lăn xe đi. Hoàng Uyên vội giữ lại:
- Khoan đã chú! Đợi một chút. Tôi mua mà.
- Rồi cô lại nhoẻn cười:
- Cũng nên mua thử một lần cho biết, để thấy vì sao các ông lại nghiền mua vé số như vậy.
- Người ta mua số cũng chỉ vì muốn thử vận may mắn thôi. Tôi cũng cầu như thế.
- Nhưng trái lại thì tôi cứ luôn bị mắng.
- Bị mắng ư? Sao kỳ vậy?
- Có gì đâu. ''Vé số chiều xé'' mà. Mấy bà vợ cứ thường hay cằn nhằn như thế mỗi khi tôi mời đấng ông chồng.
- Hoàng Uyên cười vui vẻ trước câu nói nửa đùa, nửa thật của người đàn ông. Cô bỏ túi mấy tờ vé số và thầm nghĩ các bà nói chẳng sai, nhưng chiều nay thì Uyên sẽ không xé đâu. Lần đầu tiên mua vé số, cô sẽ cất giữ lưu mệm. Còn bây giờ chợt nhớ Vũ Phong, nhớ hai đứa bé Yến Vy, Ý Quyên vô cùng.
- Hoàng Uyên đã nói mình sẽ phân biệt, sẽ nhận dạng được chúng mà không cần phải căn cứ đấu vết riêng, thế mà chưa thực hiện được thì bây giờ khoảng cách đã xa vời vợi.
- Tại sao Vũ Phong không tìm cô? Anh không yêu cô thì sao lại động viên, lại nhiệt tình trong việc điều trị của cô làm gì kia chứ?
- Bao suy nghĩ vẩn vơ để rồi cùng trở về thực tế. Hoàng Uyên đã bước trở về nhà, bây giờ cô phải đối diện với ba mẹ, với câu chuyện hôn nhân như thế nào đây?
- Ba đâu rồi mẹ?
- Ngồi xuống xa lông, Hoàng Uyên nhẹ hỏi.
- Bà Cúc chép miệng:
- Chắc lại chuyện làm ăn bị trục trặc gì, nên ổng đi vội vã lắm.
- Bộ ba gặp rắc rối thật hả mẹ?
- Ư Con quên rằng: ''thương trường cũng là chiến trường'' sao?
- Cho nên việc cạnh tranh là điều hết sức bình thường.
- Bà Cúc nhân cơ hội đó, nói luôn:
- Vì vậy con cũng đừng trách ba mẹ về việc Tiến Đạt lẫn Quốc Trung.
- Hoàng Uyên bất bình:
- Hóa ra ba mẹ xem con gái mình như món hàng, đem ra để trao đổi.
- Không phải vậy.
- Nếu không thì ba mẹ đây thúc ép con lấy Quốc Trung? Cũng như hảo hứng mà đón nhận Tiến Đạt. Mẹ quên là hắn đã chối bỏ con gái mình ra sao à?
- Bà Cúc phân trần:
- Mẹ không quên việc đó. Nhưng quả tình nếu bây giờ con đồng ý Tiến Đạt thì rất có lợi.
- Uyên nói như hét:
- Lợi? Rốt cuộc ba mẹ cùng chỉ vì điều đó. Nếu biết thế, con thà ngồi xe lăn.
- Thốt xong câu ấy Hoàng Uyên lại nghe lòng đau buốt.. Vũ Phong đã mang đến cho cô nghị lực và niềm tin trong cuộc sống, vậy mà khi cô đứng lên được thì cô rời xa anh.
- Mẹ ơi! Nếu thương con, mẹ hãy nói với ba đừng ép buộc con vấn đề hôn nhân nữa, mẹ nhé.
- Nhưng giờ thì chính con đã tuyên bố chọn Quốc Trung rồi mà.
- Con chỉ nói để Tiến Đạt nghe mà rút lui thôi. Mẹ cũng biết là con... thích Vũ Phong. Con được đi đứng như trước mà không phải dùng nạng hay ngồi xe lăn là do Vũ Phong, anh ấy là động lực cho con.
- Bà Cúc cười chế giễu:
- Nghe con nói mà mẹ tưởng cậu ta chính là thần dược'' không bằng". Con làm như tiền bạc cậu ta bỏ ra không bằng. Nè! Con nên nhớ, tiền bạc là của ba mẹ, còn chữa trị là do bệnh viện, là do các bác sĩ chớ không phải cậu ta. Sá gì một câu động viên an ủi mà con cân nặng ký lô dữ vậy?
- Lắc đầu, Hoàng Uyên buồn bã:
- Con thất vọng khi thấy mẹ nghĩ như vậy.
- Môi bà Cúc run run, có lẽ như giận dữ.
- Nhưng rồi bà dịu ngọt ngay:
- Dẫu sao con cũng còn suy nghĩ nông cạn lắm. Mẹ chỉ muốn phân tích cho con thấy một điều, cho dù con yêu Vũ Phong thế nào cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc làm vợ của nó Sống hãy biết thực tế một chút..
- Hoàng Uyên ngây thơ:
- Nghĩa là sao?
- Bà Cúc cười lạt:
- Quan niệm của ta xưa nay về hình ảnh người mẹ kế chẳng bao giờ đẹp đẽ cả.
- Con có nghĩ là mình gánh vác nổi vai trò đó không?
''Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng."
- Điều đó là do bản thân mình. Mình yêu thương chúng thì chúng sẽ yêu lại mình.
- Nhưng vào cuộc rồi con sẽ biết. Bao nhiêu chuyện phức tạp chẳng đơn giản chút nào đâu, chưa nói việc sau này con sẽ sinh con.
- Con nào cũng là con.
- Mẹ nói nghiêm chỉnh đấy. Con cứ bình tĩnh mà suy xét. Liệu con có báo đảm rằng mình sẽ thương chúng đồng đều không? Đây chỉ mới là con anh, con chúng ta'' thôi. Nếu như mà có thêm "con em'' nữa... con sẽ điên đầu với cách xử sự mất. Sống phải thực tế một chút Uyên ạ. Ba mẹ chỉ có mỗi mình con, núm ruột của mình, sao ba mẹ lại có thể vứt được, con không nên oán trách. Những lời phân tích rạch ròi của mẹ bỗng làm Uyên hoang mang.
- Nếu vậy Uyên phải làm sao đây? Quên Vũ Phong và chọn Quốc Trung ư?
- Không được. Quốc Trung không thể là chồng mình được.
- Cô bỗng cảm thấy mình đang rơi vào cái vòng xoáy, mà nếu như mình không cố sức vùng vẫy sẽ chìm ngay. Hay là mình nên đi gặp Vũ Phong? À! Tại sao mình không hỏi dì Hồng nhỉ? Ý nghĩ đó khiến Uyên cảm thấy đỡ căng thẳng một chút. Nàng sẽ gọi điện cho dì Hồng ngay tức khắc.