Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Chương 6
Leo thân mến, lần này em cám ơn (trước anh). Cám ơn vì buổi chiều. Cám ơn vì anh đã cho em nhòm qua khe hở bé tí vào cái tủ cảm xúc của anh. Những gì em thấy được đã thuyết phục em tin rằng anh chính là người như anh viết. Leo, em đã nhận ra anh. Em đã nhận ra anh lần nữa. Anh vẫn là người cũ. Anh vẫn cùng là một người từ xưa đến nay. Anh có thật. Em rất thích anh! Ngủ ngon nhé. 20 phút sau
Trả lời: Emmi thân mến, trong lòng bàn tay trái của anh, gần chính giữa, chỗ đường Sinh bị các nếp nhăn sâu cắt ngang và rẽ về hướng động mạch – ở đó có một chấm. Anh ngắm nó, nhưng anh không thấy nó. Anh định vị nó, nhưng anh không giữ chặt nó được. Anh chỉ có thể cảm nhận được nó. Anh cũng cảm thấy nó khi nhắm mắt lại. Một chấm. Nó hiển hiện mạnh mẽ làm anh chóng mặt. Mỗi lần tập trung tinh thần vào chấm ấy thì tác động của nó lan tỏa đến tận các ngón chân. Nó tê tê, nhồn nhột, làm ấm người anh, làm anh chộn rộn. Nó kích thích hệ tuần hoàn, điều khiển mạch đập, ấn định nhịp tim anh. Và trong đầu anh nó gây ra tác động say sưa như ma túy, mở rộng ý thức hệ, xê dịch chân trời. Một chấm. Anh có thể cười phá lên vui mừng vì nó làm anh sung sướng. Anh có thể khóc vì hạnh phúc được sở hữu nó và được nó chiếm ngự đến từng chân tơ kẽ tóc.
Emmi thân mến, trong lòng bàn tay trái của anh, nơi có chấm ấy, chiều nay, độ khoảng 16 giờ, lúc ở bên bàn cà phê đã xảy ra một sự kiện. Tay anh vừa định với đến cốc nước. Đúng lúc ấy những ngón tay phấp phới của một bàn tay khác, một bàn tay mỏng manh hơn, vươn tới, định chặn lại, định tránh ra, định ngăn cú va chạm. Suýt nữa thì thành công. Suýt. Đầu búp mềm mại của một ngón tay lướt qua đã chạm một phần nghìn giây vào lòng bàn tay đang với đến cốc nước của anh. Một đụng chạm khẽ như hơi thở. Anh đã ghi nhớ. Không ai lấy đi được. Anh cảm nhận được em. Anh nhận ra em. Anh nhận ra em lần nữa. Em vẫn là người cũ. Em vẫn cùng là một người từ xưa đến nay. Em có thật. Em là điểm chấm của anh. Ngủ ngon nhé. 10 phút sau
Trả lời: Leo!!! Tuyệt vời! Có thể học được không? Bây giờ em cần một ngụm Whiskey. Em không quấy anh đâu. Anh cứ đi ngủ đi. Và đừng quên chấm ấy. Tốt hơn hết, anh nắm tay trái lại để bọc lấy nó. Để bảo vệ được nó.
50 phút sau Chủ đề: 3 Whiskey và em
Leo thân mến, bọn em còn thức một hồi lâu và tán chuyện về anh, con người bằng xương bằng thịt. (Bọn em: ba cốc Whiskey nhỏ và em). Cốc Whiskey đầu tiên và em nhận thấy là, khi ở cạnh em anh tương đối cố gắng duy trì sự kiểm soát trong lời nói, động tác và ánh mắt. Thực ra cũng không cần thiết, đó là theo ý Whiskey đầu tiên, nó là đứa hiểu rõ em. (Giờ thì, tiếc thay, nó đã bị cạn rồi).Whiskey số 2, bây giờ cũng đã tàn đời, nêu nghi vấn là anh từ lâu đã quyết tâm không bao giờ gần em hơn như trong hộp thư, không bao giờ đi quá vạch giữa bàn cà phê sáng đèn và được hàng chục cặp mắt cảnh giới. Trong khung cảnh ấy, cuộc trò chuyện của chúng mình lần này ấm áp, nồng hậu, thực chất, riêng tư, gần như thắm thiết và thậm chí lâu hơn kế hoạch nửa tiếng. Đó là theo ý Whiskey số 2. Dường như về lý thuyết là có cơ may để chúng ta kéo dài dạng gặp gỡ Chủ nhật ở tiệm cà phê cho đến tận tuổi hưu, để rồi sau đó cùng xếp bài Solitaire hay thậm chí chơi tú lơ khơ, nếu bạn đời của mình cùng chơi. (Nhất định “Pam” có năng khiếu bẩm sinh). Còn Whiskey số 3 hơi phê phê đã tự hỏi về những cảm xúc nhục thể của anh. (Nó bạo miệng gọi là “dục năng”. Em đáp là đừng quá trớn). Nó muốn em cho biết, liệu em có tin được rằng từ 3,8 phần nghìn Bordeaux trong máu trở lên thì anh mới thực sự thấy em hấp dẫn. Vì khi uống cà phê và nước thì chẳng nhận ra anh có chút thích thú nào về ngoại hình của em. Em đáp: “Whiskey, cậu nhầm to rồi. Leo là một người đàn ông biết tập trung toàn bộ cảm xúc của mình, bất kể mạnh đến đâu và ở dạng nào, vào một chấm giữa lòng bàn tay trái. Dù thế nào, anh ấy là người đàn ông không bao giờ nảy ra ý định cho người phụ nữ mà anh ấy thích nhận rằng anh ấy thích, hoặc thậm chí nói sổ toẹt ra rằng: anh thích em! Anh ấy không thô như vậy”. Nghe xong, Whiskey số 3 trả lời: “Nhất định anh ấy đã nói câu ấy với Pamela hàng nghìn lần rồi”. Anh biết sau đó em đã làm gì với Whiskey số 3 không, Leo yêu quý? Em đã tiêu diệt nó. Bây giờ thì em đi ngủ đây. Chúc anh một buổi sáng tốt lành!
Sáng sớm hôm sau Chủ đề: Emmi!
Em viết sau hôm chúng mình gặp nhau lần đầu tiên như thế nào nhỉ? Anh trích dẫn: “’Cám ơn Emmi’ – nghe xoàng quá, Leo yêu quý. Cực xoàng. Quá kém so với trình độ hằng ngày của anh”. Và đêm qua em phát biểu gì về lần thứ hai chúng mình gặp nhau? Anh trích dẫn: “Vì khi uống cà phê và nước thì chẳng nhận ra anh có chút thích thú nào về ngoại hình của em”. – nghe xoàng quá, Emmi yêu quý. Cực xoàng. Quá kém so với trình độ hằng ngày của em. 3 tiếng sau
Trả lời: Anh tha lỗi, Leo. Anh nói đúng, câu ấy nghe chối tai. Nếu nó từ tay anh viết ra thì em đã có cớ để công kích anh. Toàn bộ e-mail ấy đáng ngượng. Phù phiếm. Sến. Trơ trẽn. Tởởởởởởởm! Nhưng em xin anh tin em: ĐÓ KHÔNG PHẢI EM, ĐÓ LÀ 3 CỐC WHISKEY! Em đau đầu quá. Lại đi nằm đây. Tạm biệt!
Tối hôm sau Chủ đề: Bernhard
Xin lỗi, Emmi. Một lần nữa anh phải đo em bằng thước đo là lời em (và Whiskey của em) nói ra. Vậy anh sẽ hỏi em, nghiêm túc và phi hài hước, như bản tính của anh vẫn thế: cớ gì mà anh nên tỏ ra “thích thú ngoại hình của em”? Cớ gì mà anh nên nói sổ toẹt ra rằng “anh thích em”? Cớ gì mà anh nên lại gần em quá vạch giữa bàn cà phê sáng đèn? Em không thể muốn anh lại còn say mê em ở dạng “nhục thể” (hay “dục năng” theo cách nói của rượu)! Phỏng có ích gì cho em? Anh không hiểu. Em phải giải thích cho anh rõ. Và nói chung em còn vài điều phải giải thích cho anh, tình yêu của anh ạ. Khi uống cà phê, lại một lần nữa em đã lảng ra một cách điệu nghệ. Mấy tháng nay, kể từ Boston, em lẩn tránh đề tài này. Nhưng bây giờ anh muốn biết. Đúng, anh muốn biết thực sự. Chấm than, chấm than, chấm than, chấm than. Sau đây là danh mục câu hỏi thứ nhất của anh: tình hình vợ chồng em thế nào? Em có hạnh phúc với Bernhard không? Bọn trẻ ra sao? Em sống ra sao? Cuộc sống của em có ý nghĩa gì? Danh mục câu hỏi thứ hai: vì sao em lại bắt liên lạc với anh sau Boston? Em nghĩ gì về hoàn cảnh dẫn đến việc chúng mình ngừng-quan-hệ-e-mail? Làm thế nào em có thể thứ lỗi cho Bernhard? Làm thế nào em có thể thứ lỗi cho anh? Danh mục câu hỏi thứ ba: em thiếu gì? Anh có thể làm gì cho em? Chuyện chúng mình sẽ tiếp diễn đến đâu? Chuyện chúng mình có nên tiếp diễn không? Cho anh biết: ĐẾN ĐU? Em cứ lấy vài ngày để tìm câu trả lời, về mặt thời gian thì chúng mình là tỉ phú. Chúc em một buổi tối tốt lành, Leo. 5 tiếng sau
Chủ đề: Ấn tượng và dấu ấn Thêm vài chữ về sự “thích thú về ngoại hình của em” mà người ta thấy thiếu hay không nhận thấy ở anh, Emmi yêu quý. Em hãy nhắn tới các bạn Whiskey ngày xưa và sắp tới của em: “anh thích em”. Anh nói với em câu này với 0,00 phần nghìn cồn trong máu. Anh thích ngắm em. Em đẹp tuyệt vời. Và may mắn cho anh lúc nào cũng được nhìn vào nội tâm em. Anh không chỉ có hàng trăm ấn tượng về em, anh còn có một dấu ấn của em. Anh có một điểm chạm trong lòng bàn tay. Ở đó anh có thể quan sát em. Thậm chí có thể vuốt ve em. Chúc em ngủ ngon.
3 phút sau Trả lời:
Câu anh hỏi “Anh có thể làm gì cho em?” thì anh vừa tự trả lời rồi. Hãy vuốt ve điểm chạm của em. Anh yêu! 1 phút sau
Trả lời: Anh làm. Nhưng anh làm việc đó không vì em, mà vì anh. Vì chấm đó chỉ mình anh mới cảm nhận được thôi, nó thuộc về anh, em yêu!
50 giây sau Trả lời:
Nhầm, anh yêu! Để có một điểm chạm thì luôn phải có hai người. 1) người được chạm. 2) người chạm. Ngủ ngon nhé 3 ngày sau
Chủ đề: Danh mục câu hỏi thứ nhất Fiona sắp 18. Năm tới là học xong phổ thông. Em chỉ chuyện trò tiếng Anh và tiếng Pháp với nó, coi như bài tập. Từ đó nó không nói câu nào với em nữa. Nó muốn làm tiếp viên hàng không hoặc biểu diễn piano. Em khuyên nên kết hợp: chơi piano trên máy bay, nghệ sĩ dương cầm bay, sẽ không hề có cạnh tranh. Nó xinh gái, thanh mảnh, tầm thước, tóc vàng, da trắng, tàn nhang, giống mẹ ngày xưa. Từ nửa năm nay nó “đi” với Gregor. Đi với Gregor nghĩa là bất cứ nhân vật nam hay nữ nào cùng nó chơi bời đập phá qua đêm đều tên là “Gregor”. Danh chính ngôn thuận là nó qua đêm ở chỗ Gregor. Chàng trai tội nghiệp biết vậy và tiếc rằng cũng phải ngậm tăm. “Hai đứa làm gì cả buổi?” em hỏi. Nó mỉm cười với vẻ quái tính tối đa. “Sex” trong tình trạng mập mờ ấy dù sao cũng là lời giải thích tốt nhất của đám trẻ thành khẩn cung khai. Tự mà hiểu thôi. Fiona không nhất thiết phải nói một lời nào. Nó chỉ phải cắn răng nghe vài bài độc thoại giáo dục giới tính về phương pháp ngừa thai mà thôi. Jonas 14. Còn trẻ con lắm. Mẫn cảm và tình cảm. Nó thiếu mẹ, nó cần em lắm. Nó gắn kết cả nhà, chặt chẽ, với một sức mạnh khó ngờ. Năng lượng đó bị thiếu hụt ở trường. Cứ vài bữa nó lại hỏi em còn yêu bố nó nữa không. Leo, anh không hình dung được lúc đó ánh mắt nó nhìn em như thế nào. Nó không coi gì tốt đẹp hơn là thấy em và Bernhard hạnh phúc, và nó là tâm điểm của hai người. Đôi lúc nó đẩy em vào tay bố nó, theo đúng nghĩa đen. Nó muốn ép hai người phải gần nhau, sự gần gũi mà nó cảm thấy đang dần dần mất đi.
Bernhard, vâng, Bernhard! Em biết nói gì đây, Leo? Tại sao em phải nói với anh, với chính anh? Tự thú với chính mình đã đủ khó khăn lắm rồi. Quan hệ giữa em và anh ấy đã nguội đi. Nó bớt tình, chỉ còn đơn thuần là nghĩa. Tiếc là em không có gì trách được anh ấy. Anh ấy không bao giờ lộ ra nhược điểm. Đó là con người nhân hậu nhất và có đức hy sinh nhất mà em từng biết. Em thích anh ấy. Em tôn trọng bản tính đứng đắn của anh ấy. Em quý thái độ ân cần của anh ấy. Em khâm phục sự trầm lắng và đầu óc thông minh của anh ấy. Nhưng, không, nay không còn là “mối tình lớn” nữa. Có thể chưa bao giờ. Nhưng cả hai đều rất sung sướng khi diễn vở kịch ấy, khi diễn cho nhau xem, khi khích động nhau, khi cho bọn trẻ thấy điều ấy để chúng cảm thấy yên ấm. Sau mười hai năm trên sân khấu, chúng em đã mệt nhoài trong vai đôi vợ chồng mẫu mực. Bernhard là nhạc sỹ. Anh ấy yêu sự hài hòa. CHÚNG EM cùng sống sự hài hòa. Em đã quyết định là một phần của tổng thể. Nếu em rút chân ra thì tất cả những gì chúng em từng xây lên sẽ sụp đổ. Bernhard và bọn trẻ đã từng trải qua một sự sụp đổ như thế. Không được phép để xảy ra lần nữa. Em không thể để họ sa vào cảnh đó. Em không thể để EM sa vào cảnh đó. Em sẽ không bao giờ thứ lỗi cho mình nếu gây ra chuyện đó. Anh hiểu chứ?
Hôm sau Chủ đề: Leo?
Anh yêu quý, anh đã mất giọng rồi sao? Hay anh kiên nhẫn chờ tập II và tập III thiên sử thi dòng tộc của em? 5 phút sau
Trả lời: Em có nói với anh ấy về chuyện này không, Emmi?
6 phút sau Trả lời:
Không, em im lặng với anh ấy về chuyện này, Leo. Để tăng tác động. Hai chúng em đều quá rõ chuyện. Và cố gắng đạt kết quả tối ưu trong chuyện này. Leo, anh không nên nghĩ rằng em bất hạnh đến cùng cực. Sự bó buộc này thân thuộc đối với em. Nó củng cố và bảo vệ em. Em chỉ phải chú ý để đừng một ngày nào đấy không còn không khí mà thở. 3 phút sau
Trả lời: Emmi, em đã 35!
5 phút sau Trả lời:
35 tuổi rưỡi. Còn Bernhard 49. Fiona 17. Jonas 14. Leo Leike 37. Hektor, con Bulldog nhà bà Kraemer, 9. Và Vasilyev, con ba ba nhỏ của nhà Weissenbacher mấy tuổi? Không nhớ. Nhắc em hỏi lại nhé, Leo! Nhưng anh nói vậy có nghĩa gì? Ở tuổi 35, em chưa đủ chín chắn để gánh trách nhiệm? Em chưa đủ chín chắn để biết còn nợ gì những người mình yêu mến, để biết giá phải trả nếu muốn kiên định với chính mình. 4 phút sau
Trả lời: Dù thế nào thì em còn quá trẻ để phải chú tâm đừng để có ngày không còn không khí mà thở trong vòng bó buộc ấy, tình yêu của anh ạ.
1 phút sau Trả lời:
Chừng nào Leo Leike còn tiếp tế dưỡng khí qua e-mail từ bên ngoài và đôi lúc trực tiếp bên bàn cà phê, chừng đó em còn chưa ngạt thở. 2 phút sau
Trả lời: Một chuyển ý tốt đấy, Emmi thân mến. Cho phép anh nhắc em nhớ đến nhiều câu hỏi của anh chưa được trả lời nhé? Em cho vào bộ nhớ chưa, hay anh phải gửi lại cho em lần nữa?
3 phút sau Trả lời:
Em đã nhớ vào máy tính tất cả những gì anh từng viết cho em, anh yêu ạ. Hôm nay đủ rồi. Chúc anh một buổi tối đẹp, Leo! Anh là một người biết lắng nghe. Cám ơn. Hôm sau
Trả lời: Em để dành Danh mục câu hỏi thứ hai kỳ dị của anh vào phần cuối. Em thích nhảy cóc đến thời hiện tại hơn.
Em thiếu gì ư, Leo? Thiếu anh. (Ngay từ hồi em chưa biết là có anh trên đời này). Anh có thể làm gì cho em ư, Leo? Tồn tại. Viết cho em. Đọc thư em. Nghĩ đến em. Vuốt ve điểm chạm của em.
Em muốn làm gì với anh ư, Leo? Còn tùy vào thời điểm trong ngày. Thường là: có anh trong đầu. Đôi khi: cả ở nơi thấp hơn. Anh nên là gì đối với em ư, Leo? Câu hỏi này thừa. Anh đã là gì với em rồi.
Chuyện chúng mình sẽ tiếp diễn đến đâu ư, Leo? Tiếp tục như cho đến nay. Chuyện chúng mình có nên tiếp diễn không ư? Nhất định.
Đến đâu? Chẳng đến đâu cả. Cứ thế tiếp diễn thôi. Anh sống cuộc đời anh. Em sống cuộc đời em. Phần còn lại mình chung sống. 10 phút sau
Trả lời: Thế thì không sót lại nhiều lắm cho “chúng mình” nữa đâu, tình yêu của anh ạ.
3 phút sau Trả lời:
Tùy thuộc vào anh, anh yêu. Em có nhiều dự trữ. 2 phút sau
Trả lời: Dự trữ cho những gì chưa được đền đáp. Anh sẽ không đền đáp nổi đâu, tình yêu của anh.
50 giây sau Trả lời:
Anh chưa thể biết là sẽ đền đáp được gì đâu, anh yêu, chưa thể biết sẽ đền đáp được gì và đã đền đáp những gì. Chớ quên: anh sở hữu những tủ cảm xúc khổng lồ. Anh chỉ cần thỉnh thoảng mở ra. 15 phút sau
Trả lời: Có một điều sẽ làm anh quan tâm: qua hai lần gặp nhau, có gì thay đổi ở em không, Emmi?
40 giây sau Trả lời:
Ở anh? 30 giây sau
Trả lời: Trước tiên: ở em?
20 giây sau Trả lời:
Không, trước tiên: ở anh? 1 phút sau
Trả lời: Thôi được, trước tiên: ở anh. Nhưng trước đó em phải trả lời những câu hỏi còn sót của anh. Đó là một đề nghị công bằng, tình yêu của anh.
4 tiếng sau Chủ đề: Danh mục câu hỏi thứ hai
Được. Ta làm xong đi: 1) vì sao em lại bắt liên lạc với anh sau Boston ư? Vì sao nữa? Vì ba phần tư năm “Boston” là ba phần tư năm tồi tệ nhất kể từ khi các năm chính thức chia thành bốn phần. Vì con người của từ ngữ đã không để lại từ ngữ nào mà cứ thế lẩn khỏi cuộc đời em. Hèn nhát. Qua cửa sau của hộp thư được cài then bằng một trong những thông điệp dã man nhất của giao lưu đương đại. Thông điệp đó đến tận hôm nay còn đeo đuổi em vào tận giấc mộng (và bất cứ lúc nào cũng có thể vào tận hộp thư lần nữa, nếu kỹ thuật có ác ý): CHÚ Ý. THAY ĐỔI ĐỊA CHỈ E-MAIL, tút tút, tút tút. Leo, “chuyện” chúng mình chưa xong. Trốn chạy không bao giờ là điểm kết, nó luôn luôn chỉ trì hoãn điểm kết. Anh biết quá rõ điều đó. Nếu không thì anh đã không trả lời em sau 9 tháng rưỡi.
2) em nghĩ gì về hoàn cảnh dẫn đến việc chúng mình ngừng-quan-hệ-e-mail ư? Leo, hỏi gì kỳ vậy? Anh ám chỉ hoàn cảnh nào? Chuyện em đã trở nên quá lớn đối với anh, quá lớn hoặc quá nhỏ. Quá nhỏ so với mức đầu tư tình cảm và mức chi ảo giác của anh. Quá lớn so với lợi nhuận thực tế, thu thập có thực của anh. Phi vụ Emmi không bõ công theo đuổi nữa. Anh mất hết kiên nhẫn với em. Đó, Leo thân mến, là hoàn cảnh dẫn đến việc chúng mình ngừng-quan-hệ-e-mail. 3) bắt đầu đến đoạn căng thẳng đây: làm thế nào em có thể thứ lỗi cho Bernhard? Leo, em đã đọc đi đọc lại câu hỏi này tối thiểu hai chục lần. Em không hiểu câu hỏi, thật lòng đấy. Em cần có thể thứ lỗi GÌ cho Bernhard nhỉ? Lỗi – anh ấy là chồng em? Lỗi – anh ấy trở ngại cho mối-tình-qua-e-mail của chúng mình? Lỗi – thông qua sự tồn tại của mình trên đời mà bắt anh phải đào tẩu? Leo, câu anh hỏi có mục đích gì? Anh phải giải thích cho em rõ.
4) giờ thì đến điểm cuối: làm thế nào em có thể thứ lỗi cho anh? Hừm, Leo. Em là người có thể hối lộ được. Hãy gửi em những e-mail đáng yêu, và em sẽ tha thứ cho anh mọi tội, thậm chí cả tội dựng ra vụ nghỉ 9 tháng rưỡi. Xong!! 10 phút sau
Chủ đề: Thế nhé, anh yêu, và bây giờ anh cho em hay, liệu qua các cuộc gặp mặt của chúng mình có gì thay đổi ở anh không. (Và tất nhiên: gì). Hôn má và chạm vào giữa lòng bàn tay. Emmi.