Số lần đọc/download: 2129 / 5
Cập nhật: 2015-11-29 13:28:00 +0700
Chương 6
R
ồi không để tôi hỏi thêm gì nữa, thật tự nhiên như thuở nào Thi kéo tay tôi...
- Đi đến đây em giới thiệu anh với một người...
- Bạn trai của Thi...
- Làm gì có, ai mà thèm em chứ...
và tôi nghe có tiếng Thi cười nho nhỏ nên định nói thêm vài lời trêu chọc, thì Thi dừng lại chổ bày bán bắp trái... tôi thấy Mẹ tôi đang lựa bắp và trò chuyện rất vui vẻ với một cô gái cũng đang lựa bắp đứng bên cạnh bà... Thấy chúng tôi đi lại cả hai cùng nhìn lên...
- Toàn, phụ má một tay đi, lột bỏ vỏ và bẻ cùi để về nhà khỏi xả rát... bắp ngon mà rẻ quá, 6 trái chỉ có 99 cents... Mẹ tôi nói với tôi...
- Thi, nãy giờ em đi đâu, chị tìm em muốn hụt hơi nè, phụ chị chút đi...
Người con gái tự nhiên nói với Thi... Tôi sửng sờ khi nhìn vào khuôn mặt đó... khuôn mặt giống Hoàng A. như hai giọt nước ngay cả mái tóc xoả loà xoà xuống ngang vai... Thi bước tới nắm tay người con gái...
- Chị Y. biết ai đây không?...
Thi chỉ vào tôi trước vẻ kinh ngạc vô cùng của cô gái và cả Mẹ tôi...
- Ảnh là anh Toàn mà chị thường nghe Mẹ em nói tới đó...
- A, anh Toàn, anh Toàn quen với chị A. phải không... a, gặp anh may quá, anh qua Mỹ tự bao giờ vậy...
Tôi chưa kịp nói gì thì Mẹ tôi hỏi:
- Ủa Toàn, con quen hai cô nầy à...
Thi xen vào
- Thưa Bác, con tên Thi... tụi con quen nhau lúc còn bên VN lận... anh Toàn nè... đây là chị Hoàng Y. em ruột của chị Hoàng A. đó...
- Nhìn cô là tôi biết ngay... vì hai chị em thiệt giống nhau như tạc...
Hoàng Y. không trả lời tôi mà quay sang chào Mẹ tôi:
- Cháu chào Bác... nảy giờ nói chuyện với Bác mà cháu không biết...
- Ồ, không sao... Mẹ tôi cười vui vẻ... tôi cũng đâu biết hai cô quen với thằng Toàn nhà tôi bao giờ...
- Giờ cũng còn sớm, hay anh Toàn đưa Bác tới nhà em chơi chút đi, Mẹ em gặp được Bác và anh, Mẹ em mừng lắm... và sẳn ghé thăm Ông Bà BS luôn...
Thi đề nghị khi nhìn thấy vẻ đồng tình trong ánh mắt của Hoàng Y.
Thật tình tôi cũng rất muốn gặp lại Dì Lan, mà hôm nay may mắn là được gặp cả Ông Bà BS. T để làm cho xong công việc cuối cùng... nhưng không lẽ đưa Mẹ tôi đến gặp những người mà Bà chưa hề biết chút gì về họ... Mẹ tôi nhìn tôi thông cãm:
- Ừ, Mẹ thấy trời cũng còn sớm, hay con đưa Mẹ về nhà chị con rồi đi...
- Hai cô chờ chút nha, tôi đưa Mẹ tôi về nhà chị tôi, sẽ trở lại ngay...Tôi nói với Thi và Hoàng Y.
- Bác đi với tụi cháu luôn đi, từ đây xuống nhà cháu cũng gần mà... Hoàng Y. xen vào
- Bác hẹn hai cháu lần sau đi... về cho Bác gởi lời thăm Ba Má cháu... cả Má cháu nữa nha Thi...
Tôi đẩy xe đồ ăn Mẹ tôi mua ra quày trả tiền, còn nghe tiếng Thi nói vói theo:
- Tụi em chờ anh ngoài cửa đó nha anh Toàn...
... Tôi lái xe theo chiếc Camry màu xanh của Hoàng Y. và Thi về tới nhà Thi thì nắng chiều chỉ còn nhàn nhạt... Ngôi nhà xinh xắn nằm trên con đường thật yên tịnh với hai hàng cây xanh thẳng tắp... và chắc là Thi đã điện thoại về nhà nên xe Thi vừa đậu trước garage thì cửa nhà đã mở ngay... Dì Lan bước đến tôi, khi tôi vừa bấm alarm khóa cừa xe...
- Toàn, cháu vẫn bình an... gặp lại cháu thật là may quá... nếu không...
Dì ngừng nói và tôi nhận thấy trên mắt Dì như có long lanh ngấn lệ...
- Thưa Dì, cháu cũng vậy... gặp lại Dì và em Thi... cháu thiệt là mừng lắm...
- Vô nhà đi Toàn...
Dì Lan quay lại đi vào nhà như muốn dấu sự xúc động của mình... Tôi đến dành xách hai túi đồ cho hai cô gái vừa lấy trên xe xuống trước nụ cười ranh mảnh của Thi...
- Chị Y. nè... nếu lúc nào mình đi chợ mà có người xách đồ dùm khoẻ thiệt...
- Mướn tôi đi... tôi nói với Thi...
- Em nghèo lắm, tiền đâu mướn nỗi anh... boss của em thì miễn may...
- Boss của cô...
- Ừ, kìa...
và Thi chỉ tay về phía Hoàng Y. đang lấy từ trong xe ra một số báo chí...
- Boss gì chứ, anh đừng có nghe con nhỏ đó nha... và nàng nhìn Thi... ừ, ừ, nói cho nhiều đi em cưng...
Vào trong nhà, để hai túi đồ dưới bếp cho Thi, tôi đã thấy Dì Lan đứng trước chiếc tủ thờ, đang rót nước vào những chiếc chun trước khuôn ảnh Ba của Thi mà tôi đã thấy một lần ở nhà Dì trên Hàng Xanh bên VN... chỉ khác là nơi đây không có khuôn ảnh của Hoàng A....
- Cháu Toàn ngồi chơi... chờ Dì chút nha...
- Dạ... tôi chưa nói thêm được gì, thì có tiếng của Hoàng Y.
- Dì Lan à, để con về nhà đưa Ba Má con lại chơi nha... Ba Má con chắc cũng muốn gặp anh Toàn lắm...
- Ừ, đúng đó... Dì cũng định nói với con... Dì Lan đã ngồi xuống ghế... mà hôm nay Ba Má con có bận gì không... kìa, ngồi đi Toàn...
- Con nghĩ chắc là không... nàng quay sang tôi...
- Anh Toàn ở chơi...
Hoàng Y. chào Dì Lan và tôi rồi đi ngay ra cửa...
- Chị Y., em đi với chị... có tiếng Thi từ trong bếp...
- Đi gì chứ, chị trở lại ngay mà...
Hoàng Y. quay lại nheo mắt với Thi vừa định chạy theo...
Tiếng máy xe của Hoàng Y. đã xa, mà tôi vẫn còn thừ người trên ghế... trời ơi, cái nheo mắt vừa rồi của Hoàng Y. đã làm sống lại trong tôi những cãm giác mà tôi đã cố chôn vùi...
- Cháu Toàn, Dì thành thật xin lỗi cháu...
- Dì có lổi gì với cháu đâu...
- Dì biết, khi Dì ra đi, bọn chúng sẽ không để yên cho cháu, nhưng thời gian quá gấp rút Dì và Thi không kịp nói rỏ cho cháu biết ngọn ngành, cháu sẽ sa vào tay của bọn CA Việt Cộng...
- Nhưng sao Dì biết bọn chúng sẽ bắt cháu...
- Dì hoạt động trong tổ chức Phục Quốc dưới quyền của BS. T, thân phụ của Hoàng A. và Hoàng Y.... nhưng tổ chức bị nội gian nên BS T. phải vượt biên để thoát... lúc đó Dì chưa bị bọn chúng tìm ra nên ở lại để lo cho gia đình các bạn bị bắt... hôm đó Hoàng A. báo cho Dì biết là bọn CA đang đến vây nhà để bắt Dì... Dì phải vượt biên ngay... bọn chúng không bắt được Dì sẽ bắt tất cả những ai đến nhà Dì sau đó... thì cháu làm sao thoát chứ...
... Thực lòng tôi có bao giờ giận hờn gì Dì Lan và Thi chứ, nhất là từ lúc nghe Hoàng A. nói mỗi người đều có một số phận mà Thượng ân đã an bày... số bị ở tù thì tôi chạy đâu cho thoát dù nàng đã cố giúp tôi... hơn nữa sống trong một xã hội bạo lực đầy dẩy bất công, Dì Lan và Thi dám hoạt động chống lại chúng... không đủ để tôi cúi đầu cãm phục hay sao...
- Thưa Dì, cháu cám ơn Dì đã lo nghĩ đến cháu... nhưng Dì an tâm đi, cháu kính phục lòng can đãm của Dì và em Thi còn không hết... hơn nữa Hoàng A. cũng đã nói với cháu, mỗi người đều có số phần... chẳng qua số cháu phải ở tù VC...
Và không để Dì Lan phải nghĩ ngợi gì thêm... tôi vắn tắt kể cho Dì nghe... diển tiến của sự việc... Dì Lan nghe xong khẻ thở dài, tôi biết Dì cũng như tôi đang nghĩ đến Hoàng A. với nỗi bất hạnh dù rằng nàng chỉ là một hồn ma... Chợt có tiếng Thi...
- Anh Toàn qua Mỹ từ bao giờ vậy...
- Gia đình tôi qua đây cũng gần được tám năm rồi... Thời gian nhanh thật nhưng tôi không ngờ vẫn còn gặp được Dì và Thi...
- Được gặp lại anh, mẹ em mới nhẹ nhàng... vì bấy lâu nay Mẹ em cứ nghĩ anh rủi nhiều may ít trong tay bọn quỷ đó rồi...
- Có Hoàng A. giúp tôi, bọn VC làm gì được tôi chứ...
Tôi cười để phá tan bầu không khí lặng lẻ...
- Anh làm như... nhưng Thi không nói thêm khi thấy tôi nhìn lên chiếc tủ thờ... mà hỏi tôi...
- Phải anh thắc mắc sao mẹ em không để ảnh của chị Hoàng A. trên đó không...
Thi thật thông minh... tôi chưa trả lời nàng thì có tiếng chuông gọi cửa...
- Chắc chị Y. đưa Ba Má chỉ tới... mẹ để con... Thi nói với Dì Lan và đi nhanh ra mở cửa...
Đúng là Hoàng Y. đến cùng Ba Má nàng: Ông Bà BS T....
Tôi đứng dậy, người đàn ông mái tóc hoa râm đeo kính cận, ăn mặc thật giản dị đi ngay lại bắt tay tôi trong lúc người đàn bà gương mặt thật phúc hậu gật đầu mĩm cười khi tôi chào và đến bên Dì Lan trong lúc Hoàng Y. và Thi đi vào trong...
- Cháu Toàn hở... bác có nghe mẹ cháu Thi nói về cháu... BS T. nói một hơi... có cơ hội gặp được em nó, và cũng vì vậy mà có thể bị tụi VC bắt, sao sự việc như thế nào cháu nói cho hai bác nghe được không...
Tôi hiểu được nỗi lòng của ông bà BS T. phải bỏ Hoàng A. lại khi mộ nàng còn chưa khô đất và sự hiển linh giúp đở của nàng cho gia đình Dì Lan, tôi... với thời gian dài chờ đợi...
- Dạ thưa hai Bác... cháu nghĩ bây giờ Hoàng A. đã thực sự về miền miên viển... cháu rất vui mừng được gặp hai Bác với Dì Lan hôm nay...
Và tôi một lần nữa đã thuật lại tỉ mỉ những lần gặp Hoàng A. cho mọi người nghe... cả lần cuối cùng nàng khóc từ giả tôi nói là đi đầu thai không dám trốn nữa...
Tôi thấy bà BS T úp mặt trên vai Dì Lan khóc rưng rức:
- Tội cho con tôi... con ơi hãy tha lỗi cho mẹ... bà thì thào...
Hoàng Y. và Thi đã đi ra đứng sau bà BS và Dì Lan, đôi mắt hai cô cũng đỏ hoe...
- Tụi nó nhốt cháu bao lâu... BS T cố dằn xúc động hỏi tôi....
- Dạ gần 2 năm thì cháu được thả... Khi về cháu đã đến chùa Phước Lâm và biết sư cụ trụ trì đã hoả thiêu xác của Hoàng A. khi nghĩa trang bị giải toả... tro cốt nàng được giữ tại chùa để nghe kinh siêu độ... cháu thường lên thăm nàng vào những ngày rằm...
- Vậy khi cháu sang Mỹ...
- Hai Bác an tâm... cháu đã mang nàng sang đây...
Mọi người đều "ồ" lên mừng rở...
.. Bà BS T lau nhanh nước mắt... hỏi tôi câu hỏi hầu như của hầu hết mọi người có mặt hôm nay:
- Em nó bây giờ ở đâu vậy cháu Toàn...
- Cháu đã để nàng ở chùa Ph. Q. trên Sacramento... Ngôi chùa nầy ở dưới một dãy đồi thật bao la hùng vĩ... vào những đêm sáng trăng Hoàng A. có thể tự do bay lượn, không bị vướng víu bởi mấy hàng so đủa như hồi cháu còn trong tù...
Tôi thấy mọi người nhìn Hoàng Y. như ngầm hỏi nàng có biết chổ tôi vừa nói không... Hoàng Y. lắc đầu, rồi nói với tôi:
- Y. cũng có vài lần theo bạn đi chùa trên Sacto, nhưng chưa nghe tên ngôi chùa anh Toàn nói bao giờ...
- Chùa Ph Q. ở ngoại ô nên ít người biết... Sư Bà trụ trì nghe tôi kể chuyện của Hoàng A. đã vui vẻ hứa hàng đêm tụng kinh siêu độ cho nàng...
- Cháu Toàn có thể đưa hai bác đến đó không... BS T hỏi tôi...
- Dạ, cháu chờ làm chuyện nầy mười năm nay rồi...
Tôi cười trả lời ông khi thoáng thấy tiếng cám ơn từ trong ánh mắt của Hoàng Y.
- Toàn đưa tro cốt của Hoàng A. sang Mỹ, gia đình cháu có biết không vậy... Dì Lan bỗng hỏi tôi...
- Dạ không... cháu nghe nói thủ tục rườm rà lắm, sợ Ba Má cháu biết sẽ lo lắng, cháu xin Hoàng A. hãy giúp đở cháu để cháu đưa nàng theo với hy vọng đoàn tụ lại với gia đình... không lẻ loi một mình bên VN... và mọi việc thật suông sẻ... nên cháu giấu Ba Má cháu luôn...
- Bác nghĩ... bà BS T xen vào... hôm nào hai bác phải đến thăm và cám ơn Ba Má cháu mới được...
- Dĩ nhiên phải như vậy rồi... BS T nói theo
- Dạ... Còn việc đến chùa Ph Q. chừng nào hai Bác muốn đi thì cho cháu biết... bây giờ cháu xin phép về... vì cũng tối rồi...
- Anh Toàn còn phải đưa má ảnh về SF đó bác... Thi xen vào nói với ông bà BS T.
- Ủa mẹ cháu đang ở đâu vậy... BS T hỏi tôi...
- Mẹ cháu đang ở chơi nhà của chị Ba cháu trên San Jose... gia đình cháu ở SF lận...
- Ừ, vậy thì cháu về đi, cho hai Bác gởi lời thăm Má cháu... ngày mai 12 giờ trưa... mình đi Sacramento... được không...
- Dạ được... mai cháu xin nghỉ... đúng 11.30 cháu sẽ đến đây... Giờ cháu xin phép...
Tôi chào ông bà BS T, Dì Lan... Hoàng Y. và Thi đưa tôi ra ngoài, Hoàng Y. nói với tôi khi tôi mở cửa xe:
- Cám ơn anh Toàn nha... mai em cũng xin nghỉ...
- Em cũng nghỉ... Thi cũng nói theo
- Được mà... Hoàng A. gặp lại hết chúng ta cô ấy sẽ vui lắm... hai cô vô nhà đi... mai mình gặp...
Tôi rời khỏi nhà Dì Lan mà lòng thật thanh thản... những ưu tư bao năm qua về hồn ma một cô gái bất hạnh lạc loài không có người thân khói hương nương tựa đã phút chốc tiêu tan... Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi gặp Hoàng A. chắc nàng sẽ cười rạng rở lắm... và tự nhiên sao, tôi hình như có nghe lúc nãy Hoàng Y. đã xưng "em" với tôi... tiếng "em" đầu tiên trong suốt thời gian tôi gặp và nói chuyện cùng những người thân của nàng...
NHỮNG LỜI THAY ĐOẠN KẾT...
Đã hơn hai tháng qua từ ngày tôi đưa gia đình BS T, Dì Lan và Thi lên chùa Ph Q. để nhận tro cốt Hoàng A.... tôi không biết có ai cãm nhận được mùi nước hoa của Hoàng Y. hôm đó không... chớ riêng tôi sao nó quen thuộc thân thương đến đổi qua làn hương khói, tôi nhìn nàng đứng cúi đầu trong tiếng mõ chuông hoà tiếng cầu kinh siêu độ... tôi như thấy Hoàng A. đang mĩm cười cùng tôi trong những đêm trăng sáng thuở nào...
Nhưng có phải trong tôi, tôi vẫn chưa lẫn lộn được hai người dù họ giống nhau như tạc... Thi nói, đó cũng là lý do tại sao Dì Lan không để khuôn ảnh của Hoàng A. trên bàn thờ nữa... tôi vẫn thấy Hoàng Y. đoan trang cứng rắn khác hẳn với Hoàng A. nhí nhảnh với đôi mắt thăm thẳm u buồn... nên tôi muốn để chữ DUYÊN mà Hoàng A. nói với tôi cho tự nhiên...
Ngoài ra tôi cũng không thể nào quên được đôi mắt tròn xoe của Thi khi tôi trao cho nàng hai tấm vé mời xem hát bộ phim Thủy Hữ... mà tôi cất giữ trong suốt thời gian qua dù nó đã bạc màu... để làm tròn lời hứa với nàng và cũng để kết thúc một câu chuyện mà hai tấm vé nầy có thể là nguyên nhân...
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, hôm nay tôi thấy Mẹ tôi đang cúng đưa Ông Táo về trời... tôi đi ngang dỉa thèo lèo nhón lấy miếng kẹo đậu phộng bỏ vào miệng chưa kịp nhai thì chuông điện thoại reo... Tôi bốc máy... người bên kia đầu dây là Hoàng Y:
- Allo... anh Toàn... Ba Má em nói... nếu anh rảnh thì...
Tôi nhận lời ngay vì ngày Tết mà, hơn nữa lòng tôi lúc nào cũng cầu mong những người thân của tôi luôn luôn sống với hạnh phúc và mùa Xuân.
HẾT